Chương 70: Xuyên qua mặt nước nhìn thấu đáy nước
“Xin chào quý khách, chuyến bay đến thành phố Tang Tán sắp cất cánh, để đảm bảo an toàn của quý khách, mong các vị tạm thời tắt thiết bị điện tử trong tay, vô cùng cảm ơn.”
“Xin chào quý khách, chuyến bay đến thành phố Tang Tán sắp cất cánh, để đảm bảo an toàn của quý khách, mong các vị tạm thời tắt thiết bị điện tử trong tay…”
Khoảng 4 giờ 24 phút chiều.
Cố Trầm Chu nhắm mắt lại ngồi trên ghế ngủ bù nhưng cũng không thật sự ngủ.
Cuộc đối thoại một tuần trước với Hạ Hải Lâu đã làm thay đổi lịch trình của anh, khiến Cố Trầm Chu vốn chuẩn bị ở lại chỗ Vệ Tường Cẩm vài ngày rồi mới quay về kinh thành trực tiếp hủy bỏ vé máy bay vài ngày sau, đồng thời cũng gọi điện thoại về nhà nói vài câu về chuyện này với cha mình, trong đó cũng không hề bỏ qua việc Hạ Hải Lâu có có ý gì, mục đích căn bản của Hạ Hải Lâu là gì.
Về phần nội dung cuộc nói chuyện, Cố Trầm Chu dứt khoát bỏ qua việc Hạ Hải Lâu nói ‘thân thế’ của mình có vấn đề, lí do này thật sự giống như đang kiểm tra chỉ số thông minh – cho dù Hạ Nam Sơn thật sự là cha ruột của Hạ Hải Lâu thì sao? Không có Hạ Nam Sơn, Hạ Hải Lâu có thể làm gì?
Cùng sống dưới một mái nhà lâu như thế, tuy rằng trước khi về nước thì quan hệ của hai cha con vẫn không được tốt, nhưng nếu như chỉ dựa vào thói quen sinh hoạt mà nói thì cũng coi như rõ như lòng bàn tay.
Khi Cố Trầm Chu gọi điện thoại qua thì đúng thời gian Cố Tân Quân đang xem tin tức buổi sáng. Cố Tân Quân nghe xong những lời nói của Cố Trầm chu thì điều chỉnh âm lượng TV, trầm tư một lát rồi nói:
“Con chắc chắn lời của Hạ Hải Lâu là thật?”
“Hạ Hải Lâu không phải đồ ngốc.”
Cố Trầm Chu đáp:
“Hắn không cần bịa chuyện mà sẽ lập tức bị kiểm chứng là thật hay giả này.”
Tiếp đó anh hơi dừng lại rồi mới tiếp tục:
“Hắn chỉ biết bịa đặt những lời thật thật giả giả có thể lừa gạt được người khác.”
“Hạ Hải Lâu cố ý nhắc đến Toại Lâm và Hạ Nam Sơn…”
Cố Tân Quân còn chưa nói xong thì Cố Trầm Chu đã tiếp lời:
“Nếu cân nhắc từ phía nhà chúng ta thì những việc có hứng thú hiện giờ một là ích lợi, hai là Hạ Nam Sơn xui xẻo. Câu tiếp theo Hạ Hải Lâu nói có liên quan đến thân thế đã có thể giải thích vế thứ hai, về phần cái đầu tiên… Con cảm thấy Hạ Nam Sơn gặp xui xẻo vốn đã là một loại lợi ích sẵn có.”
“Ông ta đang ở khu Đông Lâm thuộc thành phố Tang Tán?”
Cố Tân Quân chợt hỏi.
“Vâng.”
“Con đã tìm hiểu qua bên đó chưa?”
“Có điều tra một chút tư liệu nhưng không nhiều.”
Cố Trầm Chu giải thích.
“Thời gian quá gấp gáp, con chỉ biết đó là nơi cư trú của dân tộc thiểu số.”
“Bác Vệ của con lúc trước đã dựa vào chuyện của Tường Cẩm mà thu dọn biên cảnh một lượt, cũng tìm hiểu được một chút sự việc… Việc này và vụ bạo động cũng không đơn giản như bên ngoài.”
Cố Trầm Chu khựng lại:
“Có thế lực khác can thiệp từ bên ngoài ạ?”
Cố Tân Quân không trả lời thẳng thắn mà tiếp tục nói về chuyện của Hạ Nam Sơn:
“Khi đó vấn đề chủ yếu của bác Vệ con là chuyện của Tường Cẩm, lại thêm trong chuyện này có người bên chúng ta hỗ trợ che giấu…”
Thế lực khác từ nước ngoài mua chuộc quan chức trong nước? Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết được việc này là không thể nào.
Cố Trầm Chu nhíu mày:
“Hạ Nam Sơn cũng biết ạ?”
Cố Tân Quân sửa lại cho đúng từ mà con trai mình vừa dùng:
“Là người của Hạ Nam Sơn nói trước.”
Cố Trầm Chu có phần đăm chiêu:
“Một công trạng lớn lao nhưng cũng không quá thích hợp với nhân viên hành chính… Ngược lại vô cùng thích hợp với bác Vệ ở trong quân đội. Hạ Hải Lâu đang ám chỉ đến việc này…”
Anh chợt có chút không hiểu được hành động của Hạ Hải Lâu:
“Công lao này cho dù bản thân Hạ Nam Sơn không cần thì cũng có thể lấy ra để lấy lòng người khác trong phe Úc, hoặc là tự bản thân ông ta dùng để thiết lập quan hệ với thế lực quân đội, vì sao Hạ Hải Lâu lại đưa ra?”
Trước sau anh vẫn cảm thấy việc Hạ Hải Lâu tìm đến nói chuyện với anh vẫn là do Hạ Nam Sơn ám chỉ, cho dù không phải ám chỉ thì ít nhất cũng là ngầm đồng ý.
Cố Tân Quân nhấp một ngụm trà đặc vừa pha xong:
“Gần đây con vẫn còn chú ý đến hành động của Hạ Nam Sơn đúng không?”
“Đương nhiên.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Vậy con thử nói xem kẻ thừa cơ hội này lao lên cắn sẽ ra sao?”
“Rất xui xẻo.”
Cố Trầm Chu nói.
“Khoảng thời gian trước vị kia bên phe Úc đã đến nói chuyện với bí thư Uông.”
Cố Tân Quân tiếp tục phân tích mọi chuyện cho con trai mình.
“Đưa ra một điều kiện vô cùng đúng lúc, thể hiện quyết tâm nhất định phải bảo vệ Hạ Nam Sơn. Điều kiện này vừa khéo áp chế được điểm yếu trong lòng bí thư Uông, ông ta quay về liền bàn bạc với cha hai ngày, Hạ Nam Sơn thủ đoạn sắc bén đã thừa thế xông lên nhổ hết răng của đám người muốn ăn thịt cá, trong đó tổn thất của phe Uông là một trong những việc không thể bỏ qua nhất.”
“Cha, ý cha là…”
“Hạ Nam Sơn là một phó Thủ tướng, tuy rằng luôn nổi tiếng về thủ đoạn sắc bén, nhưng sắc bén đến mức độ này thì bất kể là khóa trước cũng không gặp được mấy, nhất là dưới tình huống bản thân ông ta đã vô cùng khiêm tốn.”
Cố Tân Quân nói đến đây thì ngừng.
Đây là đang nói những việc mà hiện giờ Hạ Nam Sơn đang làm không hoàn toàn là ý muốn của bản thân ông ta, cho nên ông ta muốn tạm lánh đi để tránh bị nổi bật… Cố Trầm Chu trầm tư hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được một việc:
“Cho dù là như vậy thì chúng ta cũng không có quá nhiều lí do để tiếp xúc với Hạ Nam Sơn, hai nhà đối đầu, huống chi chúng ta còn phải cân nhắc đến ý của bí thư Uông…”
“Chúng ta cần gì phải tiếp xúc với Hạ Nam Sơn?”
Cố Tân Quân nói:
“Chúng ta chỉ cần chọn chỗ yếu nhất rồi cắn một miếng thịt trên người lão, không phải đã đủ rồi?”
Cố Trầm Chu nghẹn lại:
“Cha, ý của cha là…”
“Ngày kia cha sẽ đến Toại Lâm trước, mục đích giống với Hạ Nam Sơn, đều là thủ phủ Tang Tán ở nơi đó.”
Cố Tân Quân nhẹ nhàng thản nhiên nói:
“Hành trình đã được định sẵn. Tên nhóc nhà họ Hạ muốn mời con cùng đi du lịch? Nó yêu cầu thì con cứ đi đi, nhưng từ nay về sau phải kiềm chế một chút, đợi bí thư Uông hoặc vị kia của phe Úc lên tiếng rồi nói tiếp.”
Nói đến giờ thì đầu đuôi đã xong, Cố Tân Quân cũng chấm dứt cuộc hội thoại này rồi cúp điện thoại.
Vừa thức trắng cả một đêm, Cố Trầm Chu cũng từ bỏ chuyện này trước mà lên giường ngủ đến khi tự tỉnh, vài ngày tiếp theo không tiện ở cùng với Vệ Tường Cẩm nhưng cũng không cần thiết phải quay lại kinh thành ngay, anh dứt khoát ở lại nơi này chơi hết thời gian cuối tuần.
Sau mấy ngày cuối tuần, Cố Tân Quân gọi điện thoại đến báo cho Cố Trầm Chu biết vị kia bên phe Úc đã lên tiếng, kêu mọi người ngồi xuống giải quyết rành mạch mọi chuyện.
Cố Trầm Chu vẫn luôn chú ý đến tin tức bên phía Tang Tán ngồi bấm kênh tin tức trong nước:
“Mọi người không phải vẫn luôn hợp tác vui vẻ ư?”
Cố Tân Quân nói một câu hai nghĩa:
“Rất vui vẻ.”
Sau khi xem tin xong, Cố Trầm Chu gọi điện thoại đặt vé buổi chiều bay đến Tang Tán, hiện giờ cách thời gian đăng kí chỉ còn bốn năm tiếng, anh dọn dẹp qua loa một chút, ăn cơm trưa, đến khi ngồi lên máy bay thì đã qua nửa ngày.
Ngồi một mình trong suốt một hành trình dài sẽ cảm thấy nhàm chán, trong lúc đợi máy bay cất cánh, Cố Trầm Chu hơi khép mắt lại nghĩ về Hạ Nam Sơn.
Nếu nói hành động của Hạ Nam Sơn không hoàn toàn là ý của chính ông ta, vậy người có thể sai khiến Hạ Nam Sơn không thể nghi ngờ là vị kia bên phe Úc.
‘Cộp, cộp’
Tiếng gót giày cao của tiếp viên hàng không nện xuống sàn vang lên.
Hạ Nam Sơn ám chỉ Hạ Hải Lâu đến đây…
“Thưa ngài, có việc gì…”
Tiếp viên hàng không nhỏ giọng ân cần hỏi han.
Hạ Nam Sơn cũng không quá hi vọng mình đứng cao như thế ở phía sau…
Tiếng quần áo loạt xoạt vang lên bên cạnh, có người ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhưng Hạ Nam Sơn sai khiến Hạ Hải Lâu chỉ rõ ràng phần công lao này cho anh là vì cái gì?
“Lấy một chiếc… đến đây…”
Bên cạnh loáng thoáng truyền đến một câu như thế.
Cố Trầm Chu không suy nghĩ nữa. Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình một chút, quyết định tranh thủ ngủ bù trên máy bay. Nhưng giống như lúc vừa rồi suy nghĩ, đủ loại tiếng động xuyên qua màng nhĩ tiếp tục truyền vào trong lỗ tai anh, loáng thoáng, nhỏ vụn lại bám riết không tha mà chạy đủ từ các ngóc ngách phương hướng khác nhau đến bên cạnh anh, chui vào trong lỗ tai anh…
Trên người chợt có thứ gì phủ lên.
Cố Trầm Chu cảm thấy có chút kinh ngạc mở bừng mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy chiếc chăn trên người mình, tiếp theo là thấy Hạ Hải Lâu đang cầm chăn đắp lên người anh.
Cố Trầm Chu:
“…”
Hạ Hải Lâu bình tĩnh thản nhiên đắp chăn cho Cố Trầm Chu, sau đó nói:
“Tôi nhớ rằng Cố thiếu gia rất sợ lạnh? Lúc nghỉ ngơi vẫn nên đắp thêm cái chăn đi.”
“Sao Hạ thiếu gia lại ở đây?”
Có Hạ Hải Lâu ngồi bên cạnh thì Cố Trầm Chu cũng không thể nào ngủ tiếp được, anh tháo bịt tai xuống, ngồi thẳng dậy khiến chiếc chăn trượt trên người xuống đùi, hỏi Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu mỉm cười:
“Đến thành phố Tang Tán. Xem ra sáng nay Cố thiếu gia đã nói đúng, tuy rằng không đi cùng nhưng lại có thứ gọi là duyên phận và trùng hợp mà không ai có thể nói chính xác được!”
Cho dù hai người bởi vì có mục đích giống nhau mà cùng ngồi trên một chuyến bay, nhưng chẳng lẽ cũng có thể ‘trùng hợp’ lần nữa về cả chỗ ngồi?
Đây là điều tra hành tung của anh một cách quang minh chính đại mà. Cố Trầm Chu thầm nghĩ, nhưng không e dè cũng không sợ hãi bị người mình thăm dò phát hiện, còn cố ý xuất hiện trước mặt người bị điều tra thì có lẽ cũng chỉ có một mình Hạ Hải Lâu…
Nhưng đến thì đến đi, cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ xảy ra ảnh hưởng đến lộ trình.
Nếu đã quyết định đến thành phố Tang Tán thì Cố Trầm Chu cũng không so đo về chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, anh hỏi Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia đã đặt khách sạn chưa?”
Lời này vừa ra đã khiến Hạ Hải Lâu phải cân nhắc một chút, thầm nghĩ Cố Trầm Chu hỏi hắn lời này rốt cuộc là muốn giữa chừng đổi một khách sạn khác thay là muốn chọc phá chuyện điều tra của hắn…
Trong đầu xoay chuyển xong, ngoài miệng Hạ Hải Lâu cũng không hề chậm trễ mà nói ra tên khách sạn Cố Trầm Chu đặt phòng:
“Khách sạn Thiên Hải.”
“Vừa khéo.”
Cố Trầm Chu chậm rãi nói:
“Tôi ở phòng 502. Hạ thiếu gia thì sao?”
“504.”
Trả lời thật sự rõ ràng. Hạ Hải Lâu trầm tư một lát rồi nghĩ thông suốt mà mỉm cười: Cố Trầm Chu sao có thể vội vã thay đổi kế hoạch ban đầu của mình chỉ vì bị hắn theo dõi được? Loại người như Cố Trầm Chu, không làm gì thì thật sự có thể giả như không phát hiện, nếu đã làm… Thì sẽ nghĩ cách đá văng hòn đá chặn đường giống như hắn rồi bản thân thì thoải mái an nhàn đứng trên mặt đất đi?
Cố Trầm Chu:
“Ở cạnh nhau cũng tốt, có chuyện gì cũng thuận tiện hơn chút.”
Sao có thể tiện bằng cùng nằm trên một cái giường! Hạ Hải Lâu thầm phản bác một câu như vậy trong lòng, đang muốn trêu ghẹo đối phương thì thấy một nam một nữ đi vào trong buồng máy bay.
Cô gái đi đằng trước buộc tóc đuôi ngựa, thân trên mặc áo sơ mi, bên dưới là quần bò, đeo một chiếc kính râm tròng to, dáng dấp có vẻ rất vội vã. Nhưng người đàn ông đi bên cạnh cô ta hết xách túi cho đối phương, kéo chỗ tựa lưng xuống rồi lại dặn dò tiếp viên hàng không lấy nước đến phải có độ ấm như thế nào, chăm sóc ân cần vô cùng.
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu hiếm có được một lần cùng nhìn qua.
Cách thời gian máy bay dự định cất cánh đã quá mười lăm phút, nếu không phải lộ trình của hãng hàng không và thời tiết có vấn đề thì bọn họ lúc này thật sự là ‘đang chờ đợi’…
Lúc này cô gái ngồi chéo phía trước bọn họ đã bỏ chiếc kính râm ra, từ chỗ của Hạ Hải Lâu có thể nhìn thấy rõ ràng liền quay sang cười khẽ với Cố Trầm Chu:
“Đại minh tinh đó!”
Cố Trầm Chu không nói gì.
Vụ bạo động ở Toại Lâm vừa được áp chế, hệ thống giao thông được kiểm soát chặt chẽ mới mở lại không lâu, lại thêm không phải tụ điểm du lịch nổi tiếng gì nên người trên chuyến bay cũng ít đi, hai người Cố Hạ đặt khoang hạng nhất lại càng không có mấy người. Gần như cùng lúc cô gái kia bỏ kính xuống, khi Hạ Hải Lâu thấp giọng nói chuyện với Cố Trầm Chu thì người trợ lí ngồi bên cạnh cô gái kia vừa vặn đưa mắt nhìn quanh khoang hạng nhất một lượt, lướt qua phần lớn ghế ngồi đều trống thì lập tức nhìn thấy Hạ Hải Lâu.
Anh ta nhìn thấy Hạ Hải Lâu thì mắt chợt sáng rực, quay đầu nói gì đó với cô gái bên cạnh.
Cô gái kia cũng nghiêng đầu nhìn sang bên này, lúc này Cố Trầm Chu cũng nhìn rõ đối phương: Là một nữ minh tinh hạng A hiện nay, trong mấy tác phẩm điện ảnh nổi tiếng ở nước ngoài cũng có bóng dáng của cô.
Đúng lúc này này thân máy bay rung nhẹ, máy bay cất cánh muộn mười lăm phút cuối cùng cũng bắt đầu trượt dọc theo đường băng về phía trước.
Giọng nói nhẹ nhàng của tiếp viên hàng không vang lên trong radio:
“Xin kính chào quý khách đã lên chuyến bay hôm nay. Điểm đến của chuyến bay lần này là thành phố Tang Tán, dự tính toàn bộ hành trình sẽ kéo dài 3 tiếng 25 phút. Hiện tại máy bay sắp cất cánh, để đảm bảo an toàn cho quý khách, mong quý vị tắt hết thiết bị thông tin trong tay, thắt chặt dây an toàn… Xin nhắc lại lần nữa, mong quý vị tắt hết thiết bị thông tin trong tay, thắt chặt dây an toàn…”
Sau đó tiếp viên hàng không cũng đi ra kiểm tra dây an toàn và thiết bị điện tử của hành khách, đi hết một vòng thì máy bay cũng cất cánh.
Vị trợ lí bên cạnh nữ minh tinh kia đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi về phía Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu, gương mặt mỉm cười thân thiện, thành thạo đưa một tờ danh thiếp ra:
“Xin chào hai anh, tôi là Đổng Thời của công ty giải trí Tinh Huy.”
Tốt xấu gì hắn cũng biết là hai người đều không biết mình nên nhanh chóng nói:
“Là trợ lí bên cạnh cô Giản Văn Lâm.”
Vừa rồi Đổng Thời có nhìn thấy hai người này nhìn qua nên đoán hẳn là bọn họ đã nhìn thấy rõ mặt của Giản Văn Lâm, cũng đã xác định được thân phận của anh ta nên nói thẳng:
“Thứ cho tôi mạo muội, không biết anh đây bình thường có hay được người khác khen ngợi về dung mạo không?”
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu:
“…”
Khóe miệng Hạ Hải Lâu giật nhẹ lộ ra một nụ cười tuyệt đối không phải vui vẻ gì:
“Cho dù có thì cũng không đến lượt anh khen.”
Đổng Thời vội cười nói:
“Anh đây có lẽ đã hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ý gì khác, là cô Giản cần một diễn viên, chúng tôi cảm thấy dáng vẻ của anh cực kì phù hợp với yêu cầu của nhân vật nên mới –“
“Ngành giải trí thụt lùi lại năm mươi năm từ lúc nào thế, còn muốn lôi kéo diễn viên quần chúng ở ngay trên máy bay?”
Hạ Hải Lâu trực tiếp quay đầu sang hỏi Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu thực sự cảm thấy hơi buồn cười, việc này đúng là quá khoa trương, nhưng anh cũng không ngại đáp lại lời này:
“Có lẽ là vì việc quản lí kinh doanh của công ty có vấn đề nên muốn đi ngược lại thời đại.”
Lời này thực sự rất độc, sắc mặt Đổng Thời lập tức không dễ nhìn lắm nhưng cũng không nói gì với Cố Trầm Chu, chỉ cười nịnh nọt với Hạ Hải Lâu:
“Thưa anh, anh hiểu lầm rồi, không phải diễn viên quần chúng hay là chuyện không đàng hoàng chi cả, là một vai nam thứ chính cùng phối hợp diễn, hình tượng nhân vật là người thừa kế đời thứ hai của tập đoàn lớn, cô Giản đang chuẩn bị quay phim của riêng mình nên đang tìm kiếm người mới ở khắp nơi…”
Chuyện này cũng có thể giải thích được, cho dù là idol nổi tiếng cỡ nào, muốn đi từ vị trí một diễn viên lên đạo diễn hoặc nhà sản xuất thì cũng không dễ dàng đến thế. Bình thường ngoại trừ dựa vào quan hệ của chính bản thân mình mời được một vài ngôi sao đến đảm nhận vai chính ra thì những nhân vật không quá quan trọng khác đều là tìm kiếm giữa những người bình thường, thứ nhất là thuận tiện, thứ hai là vì có vài ngôi sao có tiếng tăm chưa chắc đã coi trọng bộ phim của vị nổi tiếng này.
“Được rồi, không có hứng thú.”
Hạ Hải Lâu lười nói nhiều thêm, trực tiếp từ chối đối phương rồi nhìn Đổng Thời hậm hực quay về chỗ ngồi. Hắn vừa lật xem quyển tạp chí đặt trên đầu gối vừa nói chuyện với Cố Trầm Chu:
“Dáng vẻ của tôi trông rất giống một tên thiếu gia giàu hợm à?”
Cố Trầm Chu:
“Mấy tên thiếu gia nhà giàu bình thường nếu không phải nhân vật chính thì là người ban đầu có đủ các loại tật xấu nhưng cuối cùng luôn bị phẩm chất của nữ chính chinh phục…”
Anh liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái:
“Là kẻ thất bại.”
Mặt Hạ Hải Lâu tối sầm nhìn Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu lại từ tốn mỉm cười ám chỉ:
“Nhưng lần này trong lời nói không có ẩn ý đâu.”
Vừa mới nói xong thì không biết lúc về chỗ Đổng Thời nói gì đó với Giản Văn Lâm kia, Giản Văn Lâm đứng dậy rời khỏi chỗ của mình tự đi sang bên này.
“Chào anh.”
Giản Văn Lâm vươn tay ra với Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu miễn cưỡng nâng mắt lên, vốn không có ý định đưa tay ra.
Nụ cười tươi tắn trên mặt Giản Văn Lâm không hề thay đổi, tự nhiên thu tay lại rồi giải thích:
“Không biết anh đây xưng hô như thế nào? Tôi đến là để giải thích, vừa rồi trợ lí của tôi hơi nóng nảy, không hiểu rõ mọi chuyện đã chạy đến đây, anh ta làm trong ngành giải trí này, mỗi ngày ngoại trừ phải tiếp xúc với phóng vên thì còn phải tiếp xúc với những người mới ôm mộng trở thành đại minh tinh nên nhất thời không trấn tĩnh được, còn chưa biết nghề nghiệp của anh đây đã mạo muội mở miệng hỏi.”
Cô ta thản nhiên ung dung giống như đây thực ra không phải chuyện gì lớn: Không phải chỉ là hỏi một chút thôi ư? Dù hiện giờ có người không muốn làm minh tinh, không thích làm idol, nhưng trong thời đại ngành công nghiệp giải trí phát triển như hiện nay, minh tinh có độ nổi tiếng tuyệt đối cùng lượng fan lớn là một sự thật khách quan. Loại nghề nghiệp được số đông theo đuổi này tuy rằng đối với một vài người không là gì cả, nhưng những người này chính là những người sẽ không vì không được người ta để ý đến mà cảm thấy tức giận.
Tiếp đó Giản Văn Lâm nhìn Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh Hạ Hải Lâu, lại dò hỏi:
“Hai anh quen nhau sao? Vị này –“
Vốn không dự định trả lời đối phương, Hạ Hải Lâu vừa nghe Giản Văn Lâm nhắc đến Cố Trầm Chu thì sợi radar trên đầu lập tức dựng lên, cướp lời Cố Trầm Chu nói trước:
“Tôi họ Hạ, anh đây họ Cố.”
Giản Văn Lâm cười:
“Anh Hạ, anh Cố.”
Đứng đã được một lúc, nói cũng đã rất nhiều mà đối phương không hề có biểu hiện gì cả, cô ta đã hiểu được thái độ của người trước mặt, vì thế gật đầu nói:
“Anh Hạ, thành thật xin lỗi, không quấy rầy anh nữa.”
Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn bóng lưng của Giản Văn Lâm một cái, lại ghé sát bên tai Cố Trầm Chu thì thầm:
“Anh nói xem cô ta đang gặp vấn đề ở chỗ nào? Vấn đề về sự nghiệp? Bị quan chức đời hai ba hoặc mấy tên nhà giàu đời hai ba quấn lấy?”
Giản Văn Lâm có danh tiếng cực cao trong làng giải trí, đương nhiên cũng sẽ có bản lĩnh của riêng mình, thái độ vừa rồi cũng vô cùng tự nhiên và phù hợp với hình tượng thể hiện ra bên ngoài của cô ta.
Nhưng Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu là người thế nào? Cho dù ở trong giới thì cũng là nhân tinh trong nhân tinh, cơ bản chỉ cần nghe một câu ‘Hình tượng nhân vật là người thừa kế đời thứ hai của tập đoàn lớn’ thì đã nhận ra ngay: Đây là vì Giản Văn Lâm đã nhận ra Hạ Hải Lâu nên muốn đổi một cách đáp lên con thuyền của Hạ Hải Lâu, thuận tiện có thể thoát thân khỏi phiền toái của chính mình!
Cố Trầm Chu vốn không thèm bận tâm chuyện của Giản Văn Lâm, một là anh không phải fan của minh tinh nào, hai là cũng chưa bao giờ có thói quen bao nuôi một minh tinh – điểm này ngược lại anh cũng biết là Hạ Hải Lâu không có – hơn nữa người đối phương tìm là Hạ Hải Lâu chứ không phải là anh, Cố Trầm Chu có thể thoải mái mỉm cười, ngược lại hành động ghé sát sang bên này của Hạ Hải Lâu khiến anh hơi nhíu mày, thầm nghĩ hai người vốn đã ngồi gần nhau như thế, mỗi lần nói chuyện Hạ Hải Lâu còn nghiêng về phía anh… Đây rốt cuộc là thói quen gì? – Hay là muốn ép anh phải quen?
Hạ Hải Lâu đúng là nhằm vào người kia, hơn nữa xem ra hiện tại – tự bản thân Hạ Hải Lâu cảm thấy – đã có hiệu quả rõ ràng rồi!
Thời gian trên máy bay trôi qua rất nhanh.
Hành trình này kéo dài đúng ba tiếng, đợi Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu xuống máy bay rồi đến khách sạn thì thời gian vừa đúng tám giờ tối, hai người đều chưa ăn gì. Cố Trầm Chu đặt hành lí xuống, rửa ráy một lượt cho tỉnh táo rồi đi sang gõ cửa phòng Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu mở cửa ra thấy là Cố Trầm Chu thì gương mặt lộ vẻ kinh ngạc:
“Cố thiếu gia?”
“Hạ thiếu gia muốn ăn luôn trong khách sạn hay là ra ngoài ăn?”
Bình thường trên bàn phục vụ trong khách sạn đều đặt không ít sổ tay du lịch địa phương, Cố Trầm Chu thuận tay cầm một tờ đang lật xem, đồng thời còn bồi thêm một câu:
“Hoặc là buổi tối Hạ thiếu gia có kế hoạch gì khác?”
Hạ Hải Lâu thầm nghĩ việc này thực sự rất không khoa học! Cố Trầm Chu trở nên dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tốc độ đồng ý của hắn lại không hề chậm trễ chút nào:
“Cứ làm theo ý của Cố thiếu gia là được.”
“Vậy đi ra ngoài ăn vài món ăn địa phương thôi.”
Cố Trầm Chu cất sổ tay du lịch đi rồi hỏi Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia có đề cử chỗ nào không?”
Lời này vừa ra Hạ Hải Lâu đã hiểu.
‘Ăn vài món địa phương’, ‘Có đề cử chỗ nào không’, ý bên ngoài là nói về bữa tối hôm nay, nhưng ngẫm sâu một chút vào bên trong còn không phải là đang ám chỉ hắn nên bắt đầu nói về việc tiếp theo hay sao?
“Cố thiếu gia hỏi đúng người rồi, tuy rằng tôi mới đến đây lần đầu tiên nhưng thực sự là có một ít đề cử –“
Hạ Hải Lâu cười khẽ nói, nghiêng người làm động tác ra hiệu Cố Trầm Chu có thể đi vào.
Cố Trầm Chu quả nhiên đi vào phòng.
Hạ Hải Lâu cười tủm tỉm thuận tay đóng cửa lại, thầm nghĩ: Tuy rằng tạm thời không thể nhưng kế hoạch đã được sắp đặt tốt rồi, cho dù không thể hoàn toàn ăn hết bữa tiệc lớn, nhưng uống trước một ngụm canh thử vị cũng được, ví dụ như ở cùng phòng hay nằm cùng giường vẫn rất có khả năng mà!
“Xin chào quý khách, chuyến bay đến thành phố Tang Tán sắp cất cánh, để đảm bảo an toàn của quý khách, mong các vị tạm thời tắt thiết bị điện tử trong tay…”
Khoảng 4 giờ 24 phút chiều.
Cố Trầm Chu nhắm mắt lại ngồi trên ghế ngủ bù nhưng cũng không thật sự ngủ.
Cuộc đối thoại một tuần trước với Hạ Hải Lâu đã làm thay đổi lịch trình của anh, khiến Cố Trầm Chu vốn chuẩn bị ở lại chỗ Vệ Tường Cẩm vài ngày rồi mới quay về kinh thành trực tiếp hủy bỏ vé máy bay vài ngày sau, đồng thời cũng gọi điện thoại về nhà nói vài câu về chuyện này với cha mình, trong đó cũng không hề bỏ qua việc Hạ Hải Lâu có có ý gì, mục đích căn bản của Hạ Hải Lâu là gì.
Về phần nội dung cuộc nói chuyện, Cố Trầm Chu dứt khoát bỏ qua việc Hạ Hải Lâu nói ‘thân thế’ của mình có vấn đề, lí do này thật sự giống như đang kiểm tra chỉ số thông minh – cho dù Hạ Nam Sơn thật sự là cha ruột của Hạ Hải Lâu thì sao? Không có Hạ Nam Sơn, Hạ Hải Lâu có thể làm gì?
Cùng sống dưới một mái nhà lâu như thế, tuy rằng trước khi về nước thì quan hệ của hai cha con vẫn không được tốt, nhưng nếu như chỉ dựa vào thói quen sinh hoạt mà nói thì cũng coi như rõ như lòng bàn tay.
Khi Cố Trầm Chu gọi điện thoại qua thì đúng thời gian Cố Tân Quân đang xem tin tức buổi sáng. Cố Tân Quân nghe xong những lời nói của Cố Trầm chu thì điều chỉnh âm lượng TV, trầm tư một lát rồi nói:
“Con chắc chắn lời của Hạ Hải Lâu là thật?”
“Hạ Hải Lâu không phải đồ ngốc.”
Cố Trầm Chu đáp:
“Hắn không cần bịa chuyện mà sẽ lập tức bị kiểm chứng là thật hay giả này.”
Tiếp đó anh hơi dừng lại rồi mới tiếp tục:
“Hắn chỉ biết bịa đặt những lời thật thật giả giả có thể lừa gạt được người khác.”
“Hạ Hải Lâu cố ý nhắc đến Toại Lâm và Hạ Nam Sơn…”
Cố Tân Quân còn chưa nói xong thì Cố Trầm Chu đã tiếp lời:
“Nếu cân nhắc từ phía nhà chúng ta thì những việc có hứng thú hiện giờ một là ích lợi, hai là Hạ Nam Sơn xui xẻo. Câu tiếp theo Hạ Hải Lâu nói có liên quan đến thân thế đã có thể giải thích vế thứ hai, về phần cái đầu tiên… Con cảm thấy Hạ Nam Sơn gặp xui xẻo vốn đã là một loại lợi ích sẵn có.”
“Ông ta đang ở khu Đông Lâm thuộc thành phố Tang Tán?”
Cố Tân Quân chợt hỏi.
“Vâng.”
“Con đã tìm hiểu qua bên đó chưa?”
“Có điều tra một chút tư liệu nhưng không nhiều.”
Cố Trầm Chu giải thích.
“Thời gian quá gấp gáp, con chỉ biết đó là nơi cư trú của dân tộc thiểu số.”
“Bác Vệ của con lúc trước đã dựa vào chuyện của Tường Cẩm mà thu dọn biên cảnh một lượt, cũng tìm hiểu được một chút sự việc… Việc này và vụ bạo động cũng không đơn giản như bên ngoài.”
Cố Trầm Chu khựng lại:
“Có thế lực khác can thiệp từ bên ngoài ạ?”
Cố Tân Quân không trả lời thẳng thắn mà tiếp tục nói về chuyện của Hạ Nam Sơn:
“Khi đó vấn đề chủ yếu của bác Vệ con là chuyện của Tường Cẩm, lại thêm trong chuyện này có người bên chúng ta hỗ trợ che giấu…”
Thế lực khác từ nước ngoài mua chuộc quan chức trong nước? Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết được việc này là không thể nào.
Cố Trầm Chu nhíu mày:
“Hạ Nam Sơn cũng biết ạ?”
Cố Tân Quân sửa lại cho đúng từ mà con trai mình vừa dùng:
“Là người của Hạ Nam Sơn nói trước.”
Cố Trầm Chu có phần đăm chiêu:
“Một công trạng lớn lao nhưng cũng không quá thích hợp với nhân viên hành chính… Ngược lại vô cùng thích hợp với bác Vệ ở trong quân đội. Hạ Hải Lâu đang ám chỉ đến việc này…”
Anh chợt có chút không hiểu được hành động của Hạ Hải Lâu:
“Công lao này cho dù bản thân Hạ Nam Sơn không cần thì cũng có thể lấy ra để lấy lòng người khác trong phe Úc, hoặc là tự bản thân ông ta dùng để thiết lập quan hệ với thế lực quân đội, vì sao Hạ Hải Lâu lại đưa ra?”
Trước sau anh vẫn cảm thấy việc Hạ Hải Lâu tìm đến nói chuyện với anh vẫn là do Hạ Nam Sơn ám chỉ, cho dù không phải ám chỉ thì ít nhất cũng là ngầm đồng ý.
Cố Tân Quân nhấp một ngụm trà đặc vừa pha xong:
“Gần đây con vẫn còn chú ý đến hành động của Hạ Nam Sơn đúng không?”
“Đương nhiên.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Vậy con thử nói xem kẻ thừa cơ hội này lao lên cắn sẽ ra sao?”
“Rất xui xẻo.”
Cố Trầm Chu nói.
“Khoảng thời gian trước vị kia bên phe Úc đã đến nói chuyện với bí thư Uông.”
Cố Tân Quân tiếp tục phân tích mọi chuyện cho con trai mình.
“Đưa ra một điều kiện vô cùng đúng lúc, thể hiện quyết tâm nhất định phải bảo vệ Hạ Nam Sơn. Điều kiện này vừa khéo áp chế được điểm yếu trong lòng bí thư Uông, ông ta quay về liền bàn bạc với cha hai ngày, Hạ Nam Sơn thủ đoạn sắc bén đã thừa thế xông lên nhổ hết răng của đám người muốn ăn thịt cá, trong đó tổn thất của phe Uông là một trong những việc không thể bỏ qua nhất.”
“Cha, ý cha là…”
“Hạ Nam Sơn là một phó Thủ tướng, tuy rằng luôn nổi tiếng về thủ đoạn sắc bén, nhưng sắc bén đến mức độ này thì bất kể là khóa trước cũng không gặp được mấy, nhất là dưới tình huống bản thân ông ta đã vô cùng khiêm tốn.”
Cố Tân Quân nói đến đây thì ngừng.
Đây là đang nói những việc mà hiện giờ Hạ Nam Sơn đang làm không hoàn toàn là ý muốn của bản thân ông ta, cho nên ông ta muốn tạm lánh đi để tránh bị nổi bật… Cố Trầm Chu trầm tư hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được một việc:
“Cho dù là như vậy thì chúng ta cũng không có quá nhiều lí do để tiếp xúc với Hạ Nam Sơn, hai nhà đối đầu, huống chi chúng ta còn phải cân nhắc đến ý của bí thư Uông…”
“Chúng ta cần gì phải tiếp xúc với Hạ Nam Sơn?”
Cố Tân Quân nói:
“Chúng ta chỉ cần chọn chỗ yếu nhất rồi cắn một miếng thịt trên người lão, không phải đã đủ rồi?”
Cố Trầm Chu nghẹn lại:
“Cha, ý của cha là…”
“Ngày kia cha sẽ đến Toại Lâm trước, mục đích giống với Hạ Nam Sơn, đều là thủ phủ Tang Tán ở nơi đó.”
Cố Tân Quân nhẹ nhàng thản nhiên nói:
“Hành trình đã được định sẵn. Tên nhóc nhà họ Hạ muốn mời con cùng đi du lịch? Nó yêu cầu thì con cứ đi đi, nhưng từ nay về sau phải kiềm chế một chút, đợi bí thư Uông hoặc vị kia của phe Úc lên tiếng rồi nói tiếp.”
Nói đến giờ thì đầu đuôi đã xong, Cố Tân Quân cũng chấm dứt cuộc hội thoại này rồi cúp điện thoại.
Vừa thức trắng cả một đêm, Cố Trầm Chu cũng từ bỏ chuyện này trước mà lên giường ngủ đến khi tự tỉnh, vài ngày tiếp theo không tiện ở cùng với Vệ Tường Cẩm nhưng cũng không cần thiết phải quay lại kinh thành ngay, anh dứt khoát ở lại nơi này chơi hết thời gian cuối tuần.
Sau mấy ngày cuối tuần, Cố Tân Quân gọi điện thoại đến báo cho Cố Trầm Chu biết vị kia bên phe Úc đã lên tiếng, kêu mọi người ngồi xuống giải quyết rành mạch mọi chuyện.
Cố Trầm Chu vẫn luôn chú ý đến tin tức bên phía Tang Tán ngồi bấm kênh tin tức trong nước:
“Mọi người không phải vẫn luôn hợp tác vui vẻ ư?”
Cố Tân Quân nói một câu hai nghĩa:
“Rất vui vẻ.”
Sau khi xem tin xong, Cố Trầm Chu gọi điện thoại đặt vé buổi chiều bay đến Tang Tán, hiện giờ cách thời gian đăng kí chỉ còn bốn năm tiếng, anh dọn dẹp qua loa một chút, ăn cơm trưa, đến khi ngồi lên máy bay thì đã qua nửa ngày.
Ngồi một mình trong suốt một hành trình dài sẽ cảm thấy nhàm chán, trong lúc đợi máy bay cất cánh, Cố Trầm Chu hơi khép mắt lại nghĩ về Hạ Nam Sơn.
Nếu nói hành động của Hạ Nam Sơn không hoàn toàn là ý của chính ông ta, vậy người có thể sai khiến Hạ Nam Sơn không thể nghi ngờ là vị kia bên phe Úc.
‘Cộp, cộp’
Tiếng gót giày cao của tiếp viên hàng không nện xuống sàn vang lên.
Hạ Nam Sơn ám chỉ Hạ Hải Lâu đến đây…
“Thưa ngài, có việc gì…”
Tiếp viên hàng không nhỏ giọng ân cần hỏi han.
Hạ Nam Sơn cũng không quá hi vọng mình đứng cao như thế ở phía sau…
Tiếng quần áo loạt xoạt vang lên bên cạnh, có người ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhưng Hạ Nam Sơn sai khiến Hạ Hải Lâu chỉ rõ ràng phần công lao này cho anh là vì cái gì?
“Lấy một chiếc… đến đây…”
Bên cạnh loáng thoáng truyền đến một câu như thế.
Cố Trầm Chu không suy nghĩ nữa. Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình một chút, quyết định tranh thủ ngủ bù trên máy bay. Nhưng giống như lúc vừa rồi suy nghĩ, đủ loại tiếng động xuyên qua màng nhĩ tiếp tục truyền vào trong lỗ tai anh, loáng thoáng, nhỏ vụn lại bám riết không tha mà chạy đủ từ các ngóc ngách phương hướng khác nhau đến bên cạnh anh, chui vào trong lỗ tai anh…
Trên người chợt có thứ gì phủ lên.
Cố Trầm Chu cảm thấy có chút kinh ngạc mở bừng mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy chiếc chăn trên người mình, tiếp theo là thấy Hạ Hải Lâu đang cầm chăn đắp lên người anh.
Cố Trầm Chu:
“…”
Hạ Hải Lâu bình tĩnh thản nhiên đắp chăn cho Cố Trầm Chu, sau đó nói:
“Tôi nhớ rằng Cố thiếu gia rất sợ lạnh? Lúc nghỉ ngơi vẫn nên đắp thêm cái chăn đi.”
“Sao Hạ thiếu gia lại ở đây?”
Có Hạ Hải Lâu ngồi bên cạnh thì Cố Trầm Chu cũng không thể nào ngủ tiếp được, anh tháo bịt tai xuống, ngồi thẳng dậy khiến chiếc chăn trượt trên người xuống đùi, hỏi Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu mỉm cười:
“Đến thành phố Tang Tán. Xem ra sáng nay Cố thiếu gia đã nói đúng, tuy rằng không đi cùng nhưng lại có thứ gọi là duyên phận và trùng hợp mà không ai có thể nói chính xác được!”
Cho dù hai người bởi vì có mục đích giống nhau mà cùng ngồi trên một chuyến bay, nhưng chẳng lẽ cũng có thể ‘trùng hợp’ lần nữa về cả chỗ ngồi?
Đây là điều tra hành tung của anh một cách quang minh chính đại mà. Cố Trầm Chu thầm nghĩ, nhưng không e dè cũng không sợ hãi bị người mình thăm dò phát hiện, còn cố ý xuất hiện trước mặt người bị điều tra thì có lẽ cũng chỉ có một mình Hạ Hải Lâu…
Nhưng đến thì đến đi, cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ xảy ra ảnh hưởng đến lộ trình.
Nếu đã quyết định đến thành phố Tang Tán thì Cố Trầm Chu cũng không so đo về chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, anh hỏi Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia đã đặt khách sạn chưa?”
Lời này vừa ra đã khiến Hạ Hải Lâu phải cân nhắc một chút, thầm nghĩ Cố Trầm Chu hỏi hắn lời này rốt cuộc là muốn giữa chừng đổi một khách sạn khác thay là muốn chọc phá chuyện điều tra của hắn…
Trong đầu xoay chuyển xong, ngoài miệng Hạ Hải Lâu cũng không hề chậm trễ mà nói ra tên khách sạn Cố Trầm Chu đặt phòng:
“Khách sạn Thiên Hải.”
“Vừa khéo.”
Cố Trầm Chu chậm rãi nói:
“Tôi ở phòng 502. Hạ thiếu gia thì sao?”
“504.”
Trả lời thật sự rõ ràng. Hạ Hải Lâu trầm tư một lát rồi nghĩ thông suốt mà mỉm cười: Cố Trầm Chu sao có thể vội vã thay đổi kế hoạch ban đầu của mình chỉ vì bị hắn theo dõi được? Loại người như Cố Trầm Chu, không làm gì thì thật sự có thể giả như không phát hiện, nếu đã làm… Thì sẽ nghĩ cách đá văng hòn đá chặn đường giống như hắn rồi bản thân thì thoải mái an nhàn đứng trên mặt đất đi?
Cố Trầm Chu:
“Ở cạnh nhau cũng tốt, có chuyện gì cũng thuận tiện hơn chút.”
Sao có thể tiện bằng cùng nằm trên một cái giường! Hạ Hải Lâu thầm phản bác một câu như vậy trong lòng, đang muốn trêu ghẹo đối phương thì thấy một nam một nữ đi vào trong buồng máy bay.
Cô gái đi đằng trước buộc tóc đuôi ngựa, thân trên mặc áo sơ mi, bên dưới là quần bò, đeo một chiếc kính râm tròng to, dáng dấp có vẻ rất vội vã. Nhưng người đàn ông đi bên cạnh cô ta hết xách túi cho đối phương, kéo chỗ tựa lưng xuống rồi lại dặn dò tiếp viên hàng không lấy nước đến phải có độ ấm như thế nào, chăm sóc ân cần vô cùng.
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu hiếm có được một lần cùng nhìn qua.
Cách thời gian máy bay dự định cất cánh đã quá mười lăm phút, nếu không phải lộ trình của hãng hàng không và thời tiết có vấn đề thì bọn họ lúc này thật sự là ‘đang chờ đợi’…
Lúc này cô gái ngồi chéo phía trước bọn họ đã bỏ chiếc kính râm ra, từ chỗ của Hạ Hải Lâu có thể nhìn thấy rõ ràng liền quay sang cười khẽ với Cố Trầm Chu:
“Đại minh tinh đó!”
Cố Trầm Chu không nói gì.
Vụ bạo động ở Toại Lâm vừa được áp chế, hệ thống giao thông được kiểm soát chặt chẽ mới mở lại không lâu, lại thêm không phải tụ điểm du lịch nổi tiếng gì nên người trên chuyến bay cũng ít đi, hai người Cố Hạ đặt khoang hạng nhất lại càng không có mấy người. Gần như cùng lúc cô gái kia bỏ kính xuống, khi Hạ Hải Lâu thấp giọng nói chuyện với Cố Trầm Chu thì người trợ lí ngồi bên cạnh cô gái kia vừa vặn đưa mắt nhìn quanh khoang hạng nhất một lượt, lướt qua phần lớn ghế ngồi đều trống thì lập tức nhìn thấy Hạ Hải Lâu.
Anh ta nhìn thấy Hạ Hải Lâu thì mắt chợt sáng rực, quay đầu nói gì đó với cô gái bên cạnh.
Cô gái kia cũng nghiêng đầu nhìn sang bên này, lúc này Cố Trầm Chu cũng nhìn rõ đối phương: Là một nữ minh tinh hạng A hiện nay, trong mấy tác phẩm điện ảnh nổi tiếng ở nước ngoài cũng có bóng dáng của cô.
Đúng lúc này này thân máy bay rung nhẹ, máy bay cất cánh muộn mười lăm phút cuối cùng cũng bắt đầu trượt dọc theo đường băng về phía trước.
Giọng nói nhẹ nhàng của tiếp viên hàng không vang lên trong radio:
“Xin kính chào quý khách đã lên chuyến bay hôm nay. Điểm đến của chuyến bay lần này là thành phố Tang Tán, dự tính toàn bộ hành trình sẽ kéo dài 3 tiếng 25 phút. Hiện tại máy bay sắp cất cánh, để đảm bảo an toàn cho quý khách, mong quý vị tắt hết thiết bị thông tin trong tay, thắt chặt dây an toàn… Xin nhắc lại lần nữa, mong quý vị tắt hết thiết bị thông tin trong tay, thắt chặt dây an toàn…”
Sau đó tiếp viên hàng không cũng đi ra kiểm tra dây an toàn và thiết bị điện tử của hành khách, đi hết một vòng thì máy bay cũng cất cánh.
Vị trợ lí bên cạnh nữ minh tinh kia đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi về phía Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu, gương mặt mỉm cười thân thiện, thành thạo đưa một tờ danh thiếp ra:
“Xin chào hai anh, tôi là Đổng Thời của công ty giải trí Tinh Huy.”
Tốt xấu gì hắn cũng biết là hai người đều không biết mình nên nhanh chóng nói:
“Là trợ lí bên cạnh cô Giản Văn Lâm.”
Vừa rồi Đổng Thời có nhìn thấy hai người này nhìn qua nên đoán hẳn là bọn họ đã nhìn thấy rõ mặt của Giản Văn Lâm, cũng đã xác định được thân phận của anh ta nên nói thẳng:
“Thứ cho tôi mạo muội, không biết anh đây bình thường có hay được người khác khen ngợi về dung mạo không?”
Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu:
“…”
Khóe miệng Hạ Hải Lâu giật nhẹ lộ ra một nụ cười tuyệt đối không phải vui vẻ gì:
“Cho dù có thì cũng không đến lượt anh khen.”
Đổng Thời vội cười nói:
“Anh đây có lẽ đã hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ý gì khác, là cô Giản cần một diễn viên, chúng tôi cảm thấy dáng vẻ của anh cực kì phù hợp với yêu cầu của nhân vật nên mới –“
“Ngành giải trí thụt lùi lại năm mươi năm từ lúc nào thế, còn muốn lôi kéo diễn viên quần chúng ở ngay trên máy bay?”
Hạ Hải Lâu trực tiếp quay đầu sang hỏi Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu thực sự cảm thấy hơi buồn cười, việc này đúng là quá khoa trương, nhưng anh cũng không ngại đáp lại lời này:
“Có lẽ là vì việc quản lí kinh doanh của công ty có vấn đề nên muốn đi ngược lại thời đại.”
Lời này thực sự rất độc, sắc mặt Đổng Thời lập tức không dễ nhìn lắm nhưng cũng không nói gì với Cố Trầm Chu, chỉ cười nịnh nọt với Hạ Hải Lâu:
“Thưa anh, anh hiểu lầm rồi, không phải diễn viên quần chúng hay là chuyện không đàng hoàng chi cả, là một vai nam thứ chính cùng phối hợp diễn, hình tượng nhân vật là người thừa kế đời thứ hai của tập đoàn lớn, cô Giản đang chuẩn bị quay phim của riêng mình nên đang tìm kiếm người mới ở khắp nơi…”
Chuyện này cũng có thể giải thích được, cho dù là idol nổi tiếng cỡ nào, muốn đi từ vị trí một diễn viên lên đạo diễn hoặc nhà sản xuất thì cũng không dễ dàng đến thế. Bình thường ngoại trừ dựa vào quan hệ của chính bản thân mình mời được một vài ngôi sao đến đảm nhận vai chính ra thì những nhân vật không quá quan trọng khác đều là tìm kiếm giữa những người bình thường, thứ nhất là thuận tiện, thứ hai là vì có vài ngôi sao có tiếng tăm chưa chắc đã coi trọng bộ phim của vị nổi tiếng này.
“Được rồi, không có hứng thú.”
Hạ Hải Lâu lười nói nhiều thêm, trực tiếp từ chối đối phương rồi nhìn Đổng Thời hậm hực quay về chỗ ngồi. Hắn vừa lật xem quyển tạp chí đặt trên đầu gối vừa nói chuyện với Cố Trầm Chu:
“Dáng vẻ của tôi trông rất giống một tên thiếu gia giàu hợm à?”
Cố Trầm Chu:
“Mấy tên thiếu gia nhà giàu bình thường nếu không phải nhân vật chính thì là người ban đầu có đủ các loại tật xấu nhưng cuối cùng luôn bị phẩm chất của nữ chính chinh phục…”
Anh liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái:
“Là kẻ thất bại.”
Mặt Hạ Hải Lâu tối sầm nhìn Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu lại từ tốn mỉm cười ám chỉ:
“Nhưng lần này trong lời nói không có ẩn ý đâu.”
Vừa mới nói xong thì không biết lúc về chỗ Đổng Thời nói gì đó với Giản Văn Lâm kia, Giản Văn Lâm đứng dậy rời khỏi chỗ của mình tự đi sang bên này.
“Chào anh.”
Giản Văn Lâm vươn tay ra với Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu miễn cưỡng nâng mắt lên, vốn không có ý định đưa tay ra.
Nụ cười tươi tắn trên mặt Giản Văn Lâm không hề thay đổi, tự nhiên thu tay lại rồi giải thích:
“Không biết anh đây xưng hô như thế nào? Tôi đến là để giải thích, vừa rồi trợ lí của tôi hơi nóng nảy, không hiểu rõ mọi chuyện đã chạy đến đây, anh ta làm trong ngành giải trí này, mỗi ngày ngoại trừ phải tiếp xúc với phóng vên thì còn phải tiếp xúc với những người mới ôm mộng trở thành đại minh tinh nên nhất thời không trấn tĩnh được, còn chưa biết nghề nghiệp của anh đây đã mạo muội mở miệng hỏi.”
Cô ta thản nhiên ung dung giống như đây thực ra không phải chuyện gì lớn: Không phải chỉ là hỏi một chút thôi ư? Dù hiện giờ có người không muốn làm minh tinh, không thích làm idol, nhưng trong thời đại ngành công nghiệp giải trí phát triển như hiện nay, minh tinh có độ nổi tiếng tuyệt đối cùng lượng fan lớn là một sự thật khách quan. Loại nghề nghiệp được số đông theo đuổi này tuy rằng đối với một vài người không là gì cả, nhưng những người này chính là những người sẽ không vì không được người ta để ý đến mà cảm thấy tức giận.
Tiếp đó Giản Văn Lâm nhìn Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh Hạ Hải Lâu, lại dò hỏi:
“Hai anh quen nhau sao? Vị này –“
Vốn không dự định trả lời đối phương, Hạ Hải Lâu vừa nghe Giản Văn Lâm nhắc đến Cố Trầm Chu thì sợi radar trên đầu lập tức dựng lên, cướp lời Cố Trầm Chu nói trước:
“Tôi họ Hạ, anh đây họ Cố.”
Giản Văn Lâm cười:
“Anh Hạ, anh Cố.”
Đứng đã được một lúc, nói cũng đã rất nhiều mà đối phương không hề có biểu hiện gì cả, cô ta đã hiểu được thái độ của người trước mặt, vì thế gật đầu nói:
“Anh Hạ, thành thật xin lỗi, không quấy rầy anh nữa.”
Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn bóng lưng của Giản Văn Lâm một cái, lại ghé sát bên tai Cố Trầm Chu thì thầm:
“Anh nói xem cô ta đang gặp vấn đề ở chỗ nào? Vấn đề về sự nghiệp? Bị quan chức đời hai ba hoặc mấy tên nhà giàu đời hai ba quấn lấy?”
Giản Văn Lâm có danh tiếng cực cao trong làng giải trí, đương nhiên cũng sẽ có bản lĩnh của riêng mình, thái độ vừa rồi cũng vô cùng tự nhiên và phù hợp với hình tượng thể hiện ra bên ngoài của cô ta.
Nhưng Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu là người thế nào? Cho dù ở trong giới thì cũng là nhân tinh trong nhân tinh, cơ bản chỉ cần nghe một câu ‘Hình tượng nhân vật là người thừa kế đời thứ hai của tập đoàn lớn’ thì đã nhận ra ngay: Đây là vì Giản Văn Lâm đã nhận ra Hạ Hải Lâu nên muốn đổi một cách đáp lên con thuyền của Hạ Hải Lâu, thuận tiện có thể thoát thân khỏi phiền toái của chính mình!
Cố Trầm Chu vốn không thèm bận tâm chuyện của Giản Văn Lâm, một là anh không phải fan của minh tinh nào, hai là cũng chưa bao giờ có thói quen bao nuôi một minh tinh – điểm này ngược lại anh cũng biết là Hạ Hải Lâu không có – hơn nữa người đối phương tìm là Hạ Hải Lâu chứ không phải là anh, Cố Trầm Chu có thể thoải mái mỉm cười, ngược lại hành động ghé sát sang bên này của Hạ Hải Lâu khiến anh hơi nhíu mày, thầm nghĩ hai người vốn đã ngồi gần nhau như thế, mỗi lần nói chuyện Hạ Hải Lâu còn nghiêng về phía anh… Đây rốt cuộc là thói quen gì? – Hay là muốn ép anh phải quen?
Hạ Hải Lâu đúng là nhằm vào người kia, hơn nữa xem ra hiện tại – tự bản thân Hạ Hải Lâu cảm thấy – đã có hiệu quả rõ ràng rồi!
Thời gian trên máy bay trôi qua rất nhanh.
Hành trình này kéo dài đúng ba tiếng, đợi Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu xuống máy bay rồi đến khách sạn thì thời gian vừa đúng tám giờ tối, hai người đều chưa ăn gì. Cố Trầm Chu đặt hành lí xuống, rửa ráy một lượt cho tỉnh táo rồi đi sang gõ cửa phòng Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu mở cửa ra thấy là Cố Trầm Chu thì gương mặt lộ vẻ kinh ngạc:
“Cố thiếu gia?”
“Hạ thiếu gia muốn ăn luôn trong khách sạn hay là ra ngoài ăn?”
Bình thường trên bàn phục vụ trong khách sạn đều đặt không ít sổ tay du lịch địa phương, Cố Trầm Chu thuận tay cầm một tờ đang lật xem, đồng thời còn bồi thêm một câu:
“Hoặc là buổi tối Hạ thiếu gia có kế hoạch gì khác?”
Hạ Hải Lâu thầm nghĩ việc này thực sự rất không khoa học! Cố Trầm Chu trở nên dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tốc độ đồng ý của hắn lại không hề chậm trễ chút nào:
“Cứ làm theo ý của Cố thiếu gia là được.”
“Vậy đi ra ngoài ăn vài món ăn địa phương thôi.”
Cố Trầm Chu cất sổ tay du lịch đi rồi hỏi Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia có đề cử chỗ nào không?”
Lời này vừa ra Hạ Hải Lâu đã hiểu.
‘Ăn vài món địa phương’, ‘Có đề cử chỗ nào không’, ý bên ngoài là nói về bữa tối hôm nay, nhưng ngẫm sâu một chút vào bên trong còn không phải là đang ám chỉ hắn nên bắt đầu nói về việc tiếp theo hay sao?
“Cố thiếu gia hỏi đúng người rồi, tuy rằng tôi mới đến đây lần đầu tiên nhưng thực sự là có một ít đề cử –“
Hạ Hải Lâu cười khẽ nói, nghiêng người làm động tác ra hiệu Cố Trầm Chu có thể đi vào.
Cố Trầm Chu quả nhiên đi vào phòng.
Hạ Hải Lâu cười tủm tỉm thuận tay đóng cửa lại, thầm nghĩ: Tuy rằng tạm thời không thể nhưng kế hoạch đã được sắp đặt tốt rồi, cho dù không thể hoàn toàn ăn hết bữa tiệc lớn, nhưng uống trước một ngụm canh thử vị cũng được, ví dụ như ở cùng phòng hay nằm cùng giường vẫn rất có khả năng mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất