Chương 10
Từ Vũ Diệp dần dần biết tính hướng của mình không giống người khác, là hồi cấp ba... Bởi vì hắn bất tri bất giác đã thích người kia.
Trước khi nghĩ đến điều đó, hắn còn biết đánh nhau với người khác giành bạn gái, tuy rằng đa số là vì mặt mũi.
Nhưng càng làm hắn trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, thế nhưng hắn sẽ lúc có động tâm với giới tính thứ hai?
Hắn luôn vào đêm khuya vừa nghe nhạc vừa gõ bàn phím. Cùng chàng trai giống con nít này chat qua mạng là một việc vui vẻ, hơn nữa còn quá làm người chờ mong.
Hắn càng ngày càng để ý cậu bé to xác này, thậm chí khi biết được cậu cũng có kỹ năng đàn guitar điêu luyện sắc sảo, thường lơ đãng chồng cậu lên người kia...
Đây là hiệu ứng hình chiếu* sao? Hắn xem Trầm Mặc thành thế thân của người kia?
*hiệu ứng hình chiếu: xu hướng quy các đặc điểm riêng của bản thân mình áp đặt lên một người khác, kiểu như thấy một anh trapboy thì sẽ mặc định chơi chung với anh ta cũng là trapboy
Từ Vũ Diệp vì suy nghĩ đột ngột này mà hoảng sợ!
Như vậy không nên nha! Trầm Mặc là Trầm Mặc, người kia là người kia, rõ ràng không giống nhau!!
Có lẽ hắn thật sự không tự chủ sinh ra tình cảm với Trầm Mặc, nhưng hắn cũng hiểu rõ đời này mình không có khả năng quên người kia... Khi trong lòng có người tồn tại, lại đi thích một người khác, có phải không công bằng với người sau hay không?
Trước kia hắn cũng không để ý việc nhỏ như hạt mè này, nhưng hiện tại lại bối rối với vấn đề như vậy. Hắn thừa nhận hắn rất để ý người kia, cũng rất để ý Trầm Mặc, cho nên mới trở nên nhu nhược như thế!
Không muốn nghĩ đi nghĩ lại vấn đề khiến mình phát điên kia, Từ Vũ Diệp nhức đầu xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua thuốc lá, thấy trên quầy là tuần san giải trí số mới nhất có tựa đề rất chói mắt, Từ Vũ Diệp thuận tay cũng cầm một quyển tính tiền.
Ở cửa của cửa hàng tiện lợi, hắn đụng phải một người quen nhưng cũng không muốn gặp lại.
"A Diệp!" Người đó lên tiếng gọi hắn. Toàn thân bịt kín mít, vành mũ đè xuống cực thấp, trang phục rất sợ bị người nhận ra mặt mũi.
Từ Vũ Diệp mới nhìn đã nhận ra, nhưng cả người tản ra từ trường không muốn để ý đến ai, vòng qua người đó trực tiếp ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Đối phương cũng không bỏ qua cho hắn, nhanh chóng đuổi theo, thô lỗ kéo lấy cánh tay hắn, "A Diệp! Mấy năm nay cậu đến đầm rồng nào rồi?"
"Đừng chạm vào tôi." Cánh tay Từ Vũ Diệp kỷ xảo xoay một cái, tránh khỏi trói buộc.
Người đàn ông hừ một tiếng, "Thì sao! Làm như không biết là được rồi à!?"
"Tôi với anh đã không còn quan hệ."
"Ông đây cũng không muốn đến tìm cậu." Người đàn ông nọ tuổi hơn ba mươi, vẻ ngoài đầu hoẵng mắt chuột không ngừng chà xát hai tay, cười ha ha, "Thật sự là gần đây ông đây có hơi kẹt, cơm lại canh gắt quá, thấy cậu làm ăn không tệ, tôi đây cũng coi như là giao tình cũ... he he!"
"Anh thiếu tiền liên quan khỉ gì đến tôi!?" Từ Vũ Diệp biết người này mấy ngày trước chọc chuyện còn lên báo, bây giờ đại khái là thiếu tiền chạy trốn, muốn chiếm hời.
"Phắc!" Đòi tiền không được, người đàn ông thẹn quá hóa giận.
Từ Vũ Diệp cũng không quay đầu lại, trực tiếp chui vào trong xe đậu ven đường, nghênh ngang chạy đi.
"Phắc! Chảnh cái gì chứ!?" Thấy không kiếm được gì, A Kiến nhổ đàm xuống đất, lấm lét nhìn trái phải, tay cắm túi quần đi mất.
Trang bìa tuần san số nào đó in tựa đề tươi đẹp lớn chừng cái đấu, "Thực hư tính hướng của Phương Ánh Duy!? Người đồng tính luyến thần bí công khai!?"
Bốn chữ người đồng tính luyến còn bị đặc biệt thêm hiệu ứng chống trắng*.
*hiệu ứng chống trắng: là thuật ngữ trong design khi thiết kế logo, đảo ngược màu đen và trắng
Văn hay tranh đẹp trên tạp chí chỉ ra, Phương Ánh Duy nhiều lần vào đêm khuya ra vào một ngôi nhà ở ngoại ô, thường thường ở đến rạng sáng mới rời đi. Cư dân lân cận trả lời cũng không quen chủ nhân ngôi nhà, chỉ biết là một người đàn ông trẻ tuổi độc thân, rất ít khi đi ra ngoài, cho nên hàng xóm cũng ít khi thấy mặt anh ta.
Trừ chữ viết trên tạp chí, còn kèm thêm nhiều hình chụp được Phương Ánh Duy vào ra, quần áo bất đồng cùng ngày tháng bất đồng, đang biểu hiện, Phương Ánh Duy thật sự thường xuyên ra vào nơi này.
Phương Ánh Duy là em trai của người kia, Từ Vũ Diệp đối với cậu tự nhiên cũng chú ý nhiều, cộng thêm trước đó có duyên gặp mấy lần, ấn tượng của hắn về cậu cũng không tệ lắm, có tạp chí về cậu hơn nữa còn liên quan đến chuyện tình cảm, bèn không nhịn được tò mò mua về.
Nội dung tuần san giải trí này độ tin cậy tuy không cao, cũng có mấy phần chân thực, tỷ như Phương Ánh Duy nhiều lần qua đêm ở ngôi kia là sự thật, chủ nhân ngôi nhà là đàn ông cũng là sự thật, chỉ thiếu sự thật mục đích Phương Ánh Duy đi đến đó? Quan hệ chân chính của chủ nhân ngôi nhà với Phương Ánh Duy?
Giới nghệ thuật rất kỳ lạ, cơ hồ tất cả thần tượng minh tinh không có scandal, cũng sẽ bị nghi ngờ vấn đề tính hướng như vậy.
Nếu như Phương Ánh Duy thật sự là đồng chí, cộng thêm áp lực của truyền thông và quần chúng, con đường tình cảm chắc cũng nhiều khúc chiết lắm, khó trách cậu phải nửa đêm lén lén lút lút...
Thêm vào đó nếu như Phương Ánh Duy là đồng chí, vậy anh của cậu cũng có thể là... sao? Tính hướng có thể sẽ đến từ di truyền sao?
Nếu là thật, cũng đã không còn kịp rồi! Hắn đã bỏ lỡ cơ hội, đời này không thể nào có nữa.
Hơn nữa... Hắn tựa hồ có thể nhận ra, một người khác chiếm vị trí trong lòng hình như càng ngày càng lớn, rất lớn, nhưng còn chưa đủ để hắn quên mất đi người đã chết ấy...
MSN vang lên tiếng được tag.
Người tag hắn cũng không phải là Trầm Mặc Chi Thanh, mà là biên tập đại nhân rõ ràng là ác ma nhưng tự nhận là thiên thần.
Thiên Thần Trong Địa Ngục: Băng Ngư lão đại, chuyện lần trước nói chuyện với anh cân nhắc sao rồi?
Cá Tự Do: Gì?
Thiên Thần Trong Địa Ngục: Ký tặng trong triển lãm sách á!
Cá Tự Do: Cái này à... Không có hứng thú.
Hắn khiêm tốn có tiếng, chưa từng tham gia hoạt động công khai, cũng sẽ không để bất kỳ hình ảnh gì trên sản phẩm xuất bản.
Thiên Thần Trong Địa Ngục: Sách của anh tháng sau phải đưa ra thị trường rồi, vừa vặn đuổi kịp kỳ triển lãm sách! Chúng tôi muốn làm buổi đấu giá, anh sẽ tới phối hợp ký tặng, nhân cơ hội này tạo thế tuyên truyền, phải nhanh nhanh đồng ý, chúng tôi phải làm tuyên truyền nữa.
Cá Tự Do: Tôi không muốn đi.
Thiên Thần Trong Địa Ngục: Nhưng rất nhiều độc giả đều phản ứng rằng hy vọng anh có thể làm buổi ký tặng mà! Chúng tôi đang đáp ứng yêu cầu bạn đọc đó!
Đáp ứng yêu cầu bạn đọc? Vậy hắn muốn gặp Trầm Mặc, mà đến giờ Trầm Mặc chưa từng đáp ứng yêu cầu bạn đọc này của hắn!
Đúng rồi!
Giữa lúc thay đổi suy nghĩ, Từ Vũ Diệp đổi lời đồng ý.
Cá Tự Do: Được rồi! Vé triển lãm sách cho tôi hai tấm, muốn loại VIP.
Thiên Thần Trong Địa Ngục: Lão đại, anh được miễn phí vào sân mà!
Cá Tự Do: Ngu ngốc! Tôi tặng người ta!
Trước khi nghĩ đến điều đó, hắn còn biết đánh nhau với người khác giành bạn gái, tuy rằng đa số là vì mặt mũi.
Nhưng càng làm hắn trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, thế nhưng hắn sẽ lúc có động tâm với giới tính thứ hai?
Hắn luôn vào đêm khuya vừa nghe nhạc vừa gõ bàn phím. Cùng chàng trai giống con nít này chat qua mạng là một việc vui vẻ, hơn nữa còn quá làm người chờ mong.
Hắn càng ngày càng để ý cậu bé to xác này, thậm chí khi biết được cậu cũng có kỹ năng đàn guitar điêu luyện sắc sảo, thường lơ đãng chồng cậu lên người kia...
Đây là hiệu ứng hình chiếu* sao? Hắn xem Trầm Mặc thành thế thân của người kia?
*hiệu ứng hình chiếu: xu hướng quy các đặc điểm riêng của bản thân mình áp đặt lên một người khác, kiểu như thấy một anh trapboy thì sẽ mặc định chơi chung với anh ta cũng là trapboy
Từ Vũ Diệp vì suy nghĩ đột ngột này mà hoảng sợ!
Như vậy không nên nha! Trầm Mặc là Trầm Mặc, người kia là người kia, rõ ràng không giống nhau!!
Có lẽ hắn thật sự không tự chủ sinh ra tình cảm với Trầm Mặc, nhưng hắn cũng hiểu rõ đời này mình không có khả năng quên người kia... Khi trong lòng có người tồn tại, lại đi thích một người khác, có phải không công bằng với người sau hay không?
Trước kia hắn cũng không để ý việc nhỏ như hạt mè này, nhưng hiện tại lại bối rối với vấn đề như vậy. Hắn thừa nhận hắn rất để ý người kia, cũng rất để ý Trầm Mặc, cho nên mới trở nên nhu nhược như thế!
Không muốn nghĩ đi nghĩ lại vấn đề khiến mình phát điên kia, Từ Vũ Diệp nhức đầu xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua thuốc lá, thấy trên quầy là tuần san giải trí số mới nhất có tựa đề rất chói mắt, Từ Vũ Diệp thuận tay cũng cầm một quyển tính tiền.
Ở cửa của cửa hàng tiện lợi, hắn đụng phải một người quen nhưng cũng không muốn gặp lại.
"A Diệp!" Người đó lên tiếng gọi hắn. Toàn thân bịt kín mít, vành mũ đè xuống cực thấp, trang phục rất sợ bị người nhận ra mặt mũi.
Từ Vũ Diệp mới nhìn đã nhận ra, nhưng cả người tản ra từ trường không muốn để ý đến ai, vòng qua người đó trực tiếp ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Đối phương cũng không bỏ qua cho hắn, nhanh chóng đuổi theo, thô lỗ kéo lấy cánh tay hắn, "A Diệp! Mấy năm nay cậu đến đầm rồng nào rồi?"
"Đừng chạm vào tôi." Cánh tay Từ Vũ Diệp kỷ xảo xoay một cái, tránh khỏi trói buộc.
Người đàn ông hừ một tiếng, "Thì sao! Làm như không biết là được rồi à!?"
"Tôi với anh đã không còn quan hệ."
"Ông đây cũng không muốn đến tìm cậu." Người đàn ông nọ tuổi hơn ba mươi, vẻ ngoài đầu hoẵng mắt chuột không ngừng chà xát hai tay, cười ha ha, "Thật sự là gần đây ông đây có hơi kẹt, cơm lại canh gắt quá, thấy cậu làm ăn không tệ, tôi đây cũng coi như là giao tình cũ... he he!"
"Anh thiếu tiền liên quan khỉ gì đến tôi!?" Từ Vũ Diệp biết người này mấy ngày trước chọc chuyện còn lên báo, bây giờ đại khái là thiếu tiền chạy trốn, muốn chiếm hời.
"Phắc!" Đòi tiền không được, người đàn ông thẹn quá hóa giận.
Từ Vũ Diệp cũng không quay đầu lại, trực tiếp chui vào trong xe đậu ven đường, nghênh ngang chạy đi.
"Phắc! Chảnh cái gì chứ!?" Thấy không kiếm được gì, A Kiến nhổ đàm xuống đất, lấm lét nhìn trái phải, tay cắm túi quần đi mất.
Trang bìa tuần san số nào đó in tựa đề tươi đẹp lớn chừng cái đấu, "Thực hư tính hướng của Phương Ánh Duy!? Người đồng tính luyến thần bí công khai!?"
Bốn chữ người đồng tính luyến còn bị đặc biệt thêm hiệu ứng chống trắng*.
*hiệu ứng chống trắng: là thuật ngữ trong design khi thiết kế logo, đảo ngược màu đen và trắng
Văn hay tranh đẹp trên tạp chí chỉ ra, Phương Ánh Duy nhiều lần vào đêm khuya ra vào một ngôi nhà ở ngoại ô, thường thường ở đến rạng sáng mới rời đi. Cư dân lân cận trả lời cũng không quen chủ nhân ngôi nhà, chỉ biết là một người đàn ông trẻ tuổi độc thân, rất ít khi đi ra ngoài, cho nên hàng xóm cũng ít khi thấy mặt anh ta.
Trừ chữ viết trên tạp chí, còn kèm thêm nhiều hình chụp được Phương Ánh Duy vào ra, quần áo bất đồng cùng ngày tháng bất đồng, đang biểu hiện, Phương Ánh Duy thật sự thường xuyên ra vào nơi này.
Phương Ánh Duy là em trai của người kia, Từ Vũ Diệp đối với cậu tự nhiên cũng chú ý nhiều, cộng thêm trước đó có duyên gặp mấy lần, ấn tượng của hắn về cậu cũng không tệ lắm, có tạp chí về cậu hơn nữa còn liên quan đến chuyện tình cảm, bèn không nhịn được tò mò mua về.
Nội dung tuần san giải trí này độ tin cậy tuy không cao, cũng có mấy phần chân thực, tỷ như Phương Ánh Duy nhiều lần qua đêm ở ngôi kia là sự thật, chủ nhân ngôi nhà là đàn ông cũng là sự thật, chỉ thiếu sự thật mục đích Phương Ánh Duy đi đến đó? Quan hệ chân chính của chủ nhân ngôi nhà với Phương Ánh Duy?
Giới nghệ thuật rất kỳ lạ, cơ hồ tất cả thần tượng minh tinh không có scandal, cũng sẽ bị nghi ngờ vấn đề tính hướng như vậy.
Nếu như Phương Ánh Duy thật sự là đồng chí, cộng thêm áp lực của truyền thông và quần chúng, con đường tình cảm chắc cũng nhiều khúc chiết lắm, khó trách cậu phải nửa đêm lén lén lút lút...
Thêm vào đó nếu như Phương Ánh Duy là đồng chí, vậy anh của cậu cũng có thể là... sao? Tính hướng có thể sẽ đến từ di truyền sao?
Nếu là thật, cũng đã không còn kịp rồi! Hắn đã bỏ lỡ cơ hội, đời này không thể nào có nữa.
Hơn nữa... Hắn tựa hồ có thể nhận ra, một người khác chiếm vị trí trong lòng hình như càng ngày càng lớn, rất lớn, nhưng còn chưa đủ để hắn quên mất đi người đã chết ấy...
MSN vang lên tiếng được tag.
Người tag hắn cũng không phải là Trầm Mặc Chi Thanh, mà là biên tập đại nhân rõ ràng là ác ma nhưng tự nhận là thiên thần.
Thiên Thần Trong Địa Ngục: Băng Ngư lão đại, chuyện lần trước nói chuyện với anh cân nhắc sao rồi?
Cá Tự Do: Gì?
Thiên Thần Trong Địa Ngục: Ký tặng trong triển lãm sách á!
Cá Tự Do: Cái này à... Không có hứng thú.
Hắn khiêm tốn có tiếng, chưa từng tham gia hoạt động công khai, cũng sẽ không để bất kỳ hình ảnh gì trên sản phẩm xuất bản.
Thiên Thần Trong Địa Ngục: Sách của anh tháng sau phải đưa ra thị trường rồi, vừa vặn đuổi kịp kỳ triển lãm sách! Chúng tôi muốn làm buổi đấu giá, anh sẽ tới phối hợp ký tặng, nhân cơ hội này tạo thế tuyên truyền, phải nhanh nhanh đồng ý, chúng tôi phải làm tuyên truyền nữa.
Cá Tự Do: Tôi không muốn đi.
Thiên Thần Trong Địa Ngục: Nhưng rất nhiều độc giả đều phản ứng rằng hy vọng anh có thể làm buổi ký tặng mà! Chúng tôi đang đáp ứng yêu cầu bạn đọc đó!
Đáp ứng yêu cầu bạn đọc? Vậy hắn muốn gặp Trầm Mặc, mà đến giờ Trầm Mặc chưa từng đáp ứng yêu cầu bạn đọc này của hắn!
Đúng rồi!
Giữa lúc thay đổi suy nghĩ, Từ Vũ Diệp đổi lời đồng ý.
Cá Tự Do: Được rồi! Vé triển lãm sách cho tôi hai tấm, muốn loại VIP.
Thiên Thần Trong Địa Ngục: Lão đại, anh được miễn phí vào sân mà!
Cá Tự Do: Ngu ngốc! Tôi tặng người ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất