Chương 7
Sao hắn vừa ra khỏi nhà là không có chuyện tốt!?
Buổi tối, chẳng qua Từ Vũ Diệp chỉ cùng trợ lý đi ăn khuya, trên đường đến quán ăn, vô tình gặp một nhóm thiếu niên bất lương đang ức hiếp một khách tham quan nước ngoài, rồi vô cớ bị cuốn vào cuộc phân tranh này.
Mặc dù chuyện hắn đã nhắc nhở mình trước thân ở xứ lạ đừng nên gây chuyện thị phi... Nhưng khi mảnh vỡ chai rượu rất "vô tình" đập thẳng tới trán mình, mặc dù chỉ sượt ngang, nhưng Tiểu Hạn chậm tiêu đần độn thành dê con thế tội, mặc dù cậu ta đần thật, nhưng hắn cũng không thể nào ngồi nhìn người của mình bị ăn hiếp.
Đã bảo rồi, cùng lắm chỉ là một đám học sinh cấp ba thiếu tiền ở trong hẻm tìm khách tham quan bị lạc đàn xúi quẩy mà cướp bóc, sau đó bị một khách tham quan khác đứng xem bị vạ lây đánh túi bụi.
Nhìn ba nhóc con hạ vừa chạy vừa la, cảnh tượng dường như đã từng quen biết giống như gai nhọn đâm trúng chỗ đau trong trái tim.
Tiểu Hạn dùng ánh mắt sùng bái hình ngôi sao ngửa mặt nhìn thầy của mình. Không nghĩ tới công phu quyền cước của thầy cũng lợi hại như vậy!
"Cám ơn." Khách tham quan xui xẻo đội mũi lưới ngẩng đầu nói cám ơn với hắn.
Thấy rõ gương mặt giấu dưới mũ, Từ Vũ Diệp càng ngoài ý muốn.
Người này hắn ban ngày mới thấy qua."Cậu là Phương Ánh Duy?"
"Vâng." Đối phương thấp giọng nói.
"Sao cậu lại một mình đến những nơi thế này?" Dạng thần tượng đang ăn khách như cậu, bên cạnh không phải đều có một đống trợ lý với vệ sĩ sao?
"Tôi ra ngoài gọi cuộc gọi cá nhân." Phương Ánh Duy ngượng ngùng cúi đầu nói.
Danh nhân rất trọng việc đời tư, một động tác hoặc một câu nói cũng sẽ bị chó săn cầm camera phóng đại lên, khó trách cậu cẩn thận như vậy. Từ Vũ Diệp hiểu gật đầu một cái.
"Hôm nay thật sự rất cám ơn anh."
Từ Vũ Diệp lắc đầu một cái, bày tỏ không có gì.
Phương Ánh Duy đứng tại chỗ, một hồi mới nâng mắt nhìn mặt hắn, "Có thể hỏi tên anh không?"
Tiểu Hạn hưng phấn chen lời, trực tiếp nói thầy của mình chính là tác giả truyện tranh Băng Ngư, rước lấy xem thường của Từ Vũ Diệp.
Phương Ánh Duy vừa mừng vừa sợ, "Có thật không? Bộ truyện tranh đó tôi cũng rất thích đọc!" Anh tôi cũng thích... Câu này cậu không nói ra.
Hóa ra truyện tranh của mình ngay cả minh tinh cũng đọc nha! Lần này Từ Vũ Diệp lại vui rồi.
Hơn nữa còn là em trai người kia... Nghĩ tới đây, Từ Vũ Diệp không khỏi chú ý cậu trai trước kia mình thường bỏ lơ này mấy lần.
Không biết nếu anh còn sống, có đọc truyện tranh của mình không...
Phát hiện đối phương dường như đang quan sát mình, nhưng ánh mắt kia lại không giống tò mò và xem xét của người bình thường đối với minh tinh, giống như là có thêm cảm xúc quan tâm gì đó không rõ... Phương Ánh Duy cười với hắn, gò má hiện ra lúm đồng tiền tương đối đáng yêu.
Kết thúc cuộc hành trình ở Nhật Bản, đảo mắt đã đến đêm halloween quần ma loạn vũ.
Hôm này đồng thời là ngày thứ mười Từ Vũ Diệp về Đài Loan, bộ truyện được khen ngợi cực nhiều rốt cục được xuất bản rồi. Hơn nữa truyện ở trên store online hay hiệu sách bên ngoài cũng tạo thành cơn lốc giành mua, theo lý thuyết đây đều là ngày tốt.
Nhưng giây phút này gương mặt của tác giả truyện tranh bán chạy vốn nên anh tuấn đẹp trai nhưng lúc này quả thực không thể nào dễ nhìn, hai tay đút trong túi quần xuất hiện trong một party halloween, nhìn cả đống nam nam nữ nữ đi ngang qua mặt mình.
Khắp nơi đều là party náo nhiệt của yêu ma quỷ quái, hoa cả mắt, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. .
||||| Truyện đề cử: Vương Phi Thất Sủng: Lộ Lộ! Nàng Dám!? |||||
Nhức đầu thì nhức đầu, chính sự vẫn phải phải làm. Hắn tìm người. Tìm một chàng trai trẻ khoảng hơn hai mươi, đeo mặt nạ.
Mặt nạ, là tín vật hẹn gặp của hắn và Trầm Mặc.
Từ Vũ Diệp cực kỳ hưng phấn, nhưng choáng váng không nghĩ tới Trầm Mặc căn bản không hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt. Từ Vũ Diệp điên cuồng nhào tới trước bay trở về Đài Loan, lại bị tưới một gáo nước siêu lạnh!
Đáng chết Trầm Mặc không thèm để ý đến tâm tình của hắn, mong đợi và nóng lòng của hắn, lại hẹn gặp vào đêm cuối cùng của tháng 10, ở một pub rất nổi tiếng trong thành phố tổ chức tiệc hóa trang halloween.
Con mẹ nó!
Không phải cậu nói vừa về, là có thể gặp cậu sao? Tại sao kết quả lại biến thành như vậy?
Trầm Mặc còn nói, muốn hắn đi tìm cậu, tìm được người rồi thì sẽ gặp cậu.
Đây không phải đang chơi hắn sao? Trong đám yêu ma quỷ quái tìm một người không biết mặt mũi ra sao?
Dù thật để hắn mèo mù vớ phải chuột chết, thì con chuột chết này nếu như thà chết không nhận, mèo mù có cầm chuột chết thì cũng hết cách.
Từ Vũ Diệp dĩ nhiên không thể nào bị chơi xỏ như vậy, kết quả hắn yêu cầu tín vật.
Trầm Mặc chỉ gõ hai chữ: Mặt nạ.
Đã lên thuyền giặc, hắn còn có thể thế nào? Giỡn mặt hả, dĩ nhiên phải bắt ông trùm rồi xuống thuyền!
Từ Vũ Diệp một mặt cảm thấy mình rất ngu, vì phối hợp tiệc hóa trang, còn mượn Tiểu Hạn một đống trang bị, biến mình thành hình dáng vampire người không ra người quỷ không ra quỷ, nhìn bộ dáng buồn cười của mình trong gương, hận không thể đập chết người trong gương luôn cho rồi.
Một mặt lại ôm tâm lý không phải bắt được người chết thì không nghỉ, giống như đi đánh trận tới buổi tiệc hóa trang.
Trong tiệc người đeo mặt nạ các loại hình thù kỳ lạ quỷ quái nhiều biết bao nhiêu, mặt dày đi hỏi từng người một, rồi bị từng người một xem thường, ánh mắt lạnh lùng và ánh mắt chất vấn, đã qua hơn nửa tiếng.
Từ Vũ Diệp cơ hồ là muốn từ bỏ rồ, quay lại tự giận mình ngồi trên ghế trong góc, một mình uống rượu buồn.
Vừa nâng mắt, một cái đầu lâu xông về phía mình.
Cả cái đầu đều bị quấn trong khăn trùm đầu hình đầu lâu, hốc mắt màu đen khoa trương lộ ra tròng mắt sáng ngời đen nhánh tươi cười.
"Anh tìm người?" Đối phương hỏi.
Là cậu!?
Giọng nói có hơi quen, hắn đã nghe qua rồi?
"Không nghĩ tới có thể gặp anh ở đây." Không đợi hắn trả lời, người đó đã nói.
Từ Vũ Diệp còn chưa tỉnh lại, người đó đã thần bí kéo hắn đến một góc tối.
Trầm Mặc?
Từ Vũ Diệp bị dắt tay, hơi đổ mồ hôi, nhịp tim cũng có hơi nhanh. Đáng chết! Sao mình lại khẩn trương khó hiểu thế này!
Hai người trốn vào một góc không dễ thấy nhìn nhau, Từ Vũ Diệp dựa lưng vào góc tường, nhìn kỹ đầu lâu nam đưa lưng về phía sóng người tụ tập của party.
"Là tôi." Chủ nhân có một đôi mắt biết cười, cởi mặt nạ đầu lâu khoa trương kia.
Gương mặt dưới mặt nạ hắn không xa lạ gì. Rất nhiều người cũng không xa lạ gì.
"Anh cũng tới đây chơi hả?"
"Tôi hẹn gặp bạn ở đây, nhưng..." Từ Vũ Diệp nhìn gương mặt trẻ tuổi nọ, cười lên có lúm đồng tiền, sắc mặt trong nghiêm túc dị thường có rất nhiều quan sát và nghi ngờ, "Hình như tôi bị cho leo cây rồi."
"Vậy à? Vậy anh có muốn tới tán gẫu với chúng tôi hay không?" Phương Ánh Duy cười chỉ hướng sô pha vòng tròn có mấy người tụ tập, trên bàn còn có thức ăn, điểm tâm cùng thức uống.
Biểu cảm của cậu có chút vô tội, ngón tay chỉ mũi mình, "Tôi và đồng nghiệp tới. Nhưng họ chê gương mặt tôi quá rêu rao, bắt buộc tôi không đeo mặt nạ là không thể."
Ca sĩ thần tượng đang ăn khách hai mươi tuổi, nói một cách thẳng thắn cũng vẫn là một cậu nhóc mà thôi, một chút bệnh ngôi sao cũng không có, cũng chưa thấy dấu hiệu bị nhuộm đỏ nhuộm xanh.
Thấy biểu cảm thuần chân lại hưng phấn chân thành của cậu, Từ Vũ Diệp không nhịn được nghĩ.
"Kết cục bộ truyện tranh của anh rất xuất sắc, tôi rất thích!" Biểu cảm của cậu rất là hưng phấn, cũng rất chân thành. Sau đó lại cúi đầu xuống, có chút ngượng ngùng, "Có thể tôi ký tên lên sách không?"
"Hả? Ừ." Từ Vũ Diệp có chút kinh ngạc, "Nhưng, không phải người khác cũng xin cậu chữ ký sao? Thần tượng cũng xin chữ ký của người khác à?"
Phương Ánh Duy nghe vậy có chút xấu hổ, cười hiện lúm đồng tiền càng thêm đáng yêu. "Anh chờ tôi một chút."
Phương Ánh Duy chạy vào đám người kia, thấp giọng nói mấy câu với nam nhân nhuộm tóc vàng, nam nhân đầu tiên là nhíu mày, nhưng sau đó dường như là không từ chối được khẩn cầu của Phương Ánh Duy, từ trong túi xách tay lấy đồ ra đưa cho Phương Ánh Duy.
Phương Ánh Duy thật sự có đem truyện tranh hôm nay mới ra lò trên người, muốn mình ký tên ngay trang bìa.
Ký vào bút danh rồng bay phượng múa, Từ Vũ Diệp ngẫm nghĩ, lại ký tên thật cũng mình với kiểu chữ khá nhỏ bên dưới.
Khi tầm mắt Phương Ánh Duy chạm đến ba chữ nho nhỏ kia, nụ cười lúm đồng tiền dị thường rực rỡ. Tiếp theo lại đưa cho Từ Vũ Diệp một đĩa CD mới tinh.
"Đây là CD mới nhất của tôi, bên trong có ba bài hát."
"Hở?"
"Đây là bản nghe thử thôi, chính thức đưa ra thị trường vào cuối tháng. Ừm... Trước lúc này đừng cho ai biết nhé." Phương Ánh Duy thấp giọng, nhỏ giọng dặn đi dặn lại như chia sẻ bí mật vậy.
Biểu tình của Từ Vũ Diệp tỏ ra có chút kinh ngạc, cũng có thể dùng thụ sủng nhược kinh hình dung.
Cái nay phải giấu kỹ mới được, tránh cho còn chưa ra khỏi party này, đã bị fan ruột của tiểu tử này ngũ mã phân thây ── vì đã cướp EP bên ngoài còn không mua được.
*EP: Extended Play, là đĩa nhạc có thời lượng khoảng 10-25 phút không quá 4 bản nhạc, không được xem là 1 album
Phương Ánh Duy còn muốn nói thêm, các bạn của cậu cũng đã ồn ào lên, tựa hồ sáng mai còn có việc phải làm, cả đám chuẩn bị lên xe đi về nghỉ ngơi.
"Tôi phải về trước." Phương Ánh Duy đi tới hai bước, lại xoay người lại vẫy tay với hắn một cái, vẫn cười rất thân thiết đáng yêu.
Nhìn ngắm bóng lưng vội vã rời đi kia. Các loại trùng hợp, hoài nghi lặng lẽ hiện hình trong lòng Từ Vũ Diệp.
Bọn họ mới gặp mặt hai lần, cậu lại tặng thứ quan trọng như vậy cho hắn? Cậu không sợ hắn leak à? Tin tưởng cậu dành cho mình từ đâu ra?
Chẳng lẽ Trầm Mặc thật sự là Phương Ánh Duy?
Buổi tối, chẳng qua Từ Vũ Diệp chỉ cùng trợ lý đi ăn khuya, trên đường đến quán ăn, vô tình gặp một nhóm thiếu niên bất lương đang ức hiếp một khách tham quan nước ngoài, rồi vô cớ bị cuốn vào cuộc phân tranh này.
Mặc dù chuyện hắn đã nhắc nhở mình trước thân ở xứ lạ đừng nên gây chuyện thị phi... Nhưng khi mảnh vỡ chai rượu rất "vô tình" đập thẳng tới trán mình, mặc dù chỉ sượt ngang, nhưng Tiểu Hạn chậm tiêu đần độn thành dê con thế tội, mặc dù cậu ta đần thật, nhưng hắn cũng không thể nào ngồi nhìn người của mình bị ăn hiếp.
Đã bảo rồi, cùng lắm chỉ là một đám học sinh cấp ba thiếu tiền ở trong hẻm tìm khách tham quan bị lạc đàn xúi quẩy mà cướp bóc, sau đó bị một khách tham quan khác đứng xem bị vạ lây đánh túi bụi.
Nhìn ba nhóc con hạ vừa chạy vừa la, cảnh tượng dường như đã từng quen biết giống như gai nhọn đâm trúng chỗ đau trong trái tim.
Tiểu Hạn dùng ánh mắt sùng bái hình ngôi sao ngửa mặt nhìn thầy của mình. Không nghĩ tới công phu quyền cước của thầy cũng lợi hại như vậy!
"Cám ơn." Khách tham quan xui xẻo đội mũi lưới ngẩng đầu nói cám ơn với hắn.
Thấy rõ gương mặt giấu dưới mũ, Từ Vũ Diệp càng ngoài ý muốn.
Người này hắn ban ngày mới thấy qua."Cậu là Phương Ánh Duy?"
"Vâng." Đối phương thấp giọng nói.
"Sao cậu lại một mình đến những nơi thế này?" Dạng thần tượng đang ăn khách như cậu, bên cạnh không phải đều có một đống trợ lý với vệ sĩ sao?
"Tôi ra ngoài gọi cuộc gọi cá nhân." Phương Ánh Duy ngượng ngùng cúi đầu nói.
Danh nhân rất trọng việc đời tư, một động tác hoặc một câu nói cũng sẽ bị chó săn cầm camera phóng đại lên, khó trách cậu cẩn thận như vậy. Từ Vũ Diệp hiểu gật đầu một cái.
"Hôm nay thật sự rất cám ơn anh."
Từ Vũ Diệp lắc đầu một cái, bày tỏ không có gì.
Phương Ánh Duy đứng tại chỗ, một hồi mới nâng mắt nhìn mặt hắn, "Có thể hỏi tên anh không?"
Tiểu Hạn hưng phấn chen lời, trực tiếp nói thầy của mình chính là tác giả truyện tranh Băng Ngư, rước lấy xem thường của Từ Vũ Diệp.
Phương Ánh Duy vừa mừng vừa sợ, "Có thật không? Bộ truyện tranh đó tôi cũng rất thích đọc!" Anh tôi cũng thích... Câu này cậu không nói ra.
Hóa ra truyện tranh của mình ngay cả minh tinh cũng đọc nha! Lần này Từ Vũ Diệp lại vui rồi.
Hơn nữa còn là em trai người kia... Nghĩ tới đây, Từ Vũ Diệp không khỏi chú ý cậu trai trước kia mình thường bỏ lơ này mấy lần.
Không biết nếu anh còn sống, có đọc truyện tranh của mình không...
Phát hiện đối phương dường như đang quan sát mình, nhưng ánh mắt kia lại không giống tò mò và xem xét của người bình thường đối với minh tinh, giống như là có thêm cảm xúc quan tâm gì đó không rõ... Phương Ánh Duy cười với hắn, gò má hiện ra lúm đồng tiền tương đối đáng yêu.
Kết thúc cuộc hành trình ở Nhật Bản, đảo mắt đã đến đêm halloween quần ma loạn vũ.
Hôm này đồng thời là ngày thứ mười Từ Vũ Diệp về Đài Loan, bộ truyện được khen ngợi cực nhiều rốt cục được xuất bản rồi. Hơn nữa truyện ở trên store online hay hiệu sách bên ngoài cũng tạo thành cơn lốc giành mua, theo lý thuyết đây đều là ngày tốt.
Nhưng giây phút này gương mặt của tác giả truyện tranh bán chạy vốn nên anh tuấn đẹp trai nhưng lúc này quả thực không thể nào dễ nhìn, hai tay đút trong túi quần xuất hiện trong một party halloween, nhìn cả đống nam nam nữ nữ đi ngang qua mặt mình.
Khắp nơi đều là party náo nhiệt của yêu ma quỷ quái, hoa cả mắt, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. .
||||| Truyện đề cử: Vương Phi Thất Sủng: Lộ Lộ! Nàng Dám!? |||||
Nhức đầu thì nhức đầu, chính sự vẫn phải phải làm. Hắn tìm người. Tìm một chàng trai trẻ khoảng hơn hai mươi, đeo mặt nạ.
Mặt nạ, là tín vật hẹn gặp của hắn và Trầm Mặc.
Từ Vũ Diệp cực kỳ hưng phấn, nhưng choáng váng không nghĩ tới Trầm Mặc căn bản không hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt. Từ Vũ Diệp điên cuồng nhào tới trước bay trở về Đài Loan, lại bị tưới một gáo nước siêu lạnh!
Đáng chết Trầm Mặc không thèm để ý đến tâm tình của hắn, mong đợi và nóng lòng của hắn, lại hẹn gặp vào đêm cuối cùng của tháng 10, ở một pub rất nổi tiếng trong thành phố tổ chức tiệc hóa trang halloween.
Con mẹ nó!
Không phải cậu nói vừa về, là có thể gặp cậu sao? Tại sao kết quả lại biến thành như vậy?
Trầm Mặc còn nói, muốn hắn đi tìm cậu, tìm được người rồi thì sẽ gặp cậu.
Đây không phải đang chơi hắn sao? Trong đám yêu ma quỷ quái tìm một người không biết mặt mũi ra sao?
Dù thật để hắn mèo mù vớ phải chuột chết, thì con chuột chết này nếu như thà chết không nhận, mèo mù có cầm chuột chết thì cũng hết cách.
Từ Vũ Diệp dĩ nhiên không thể nào bị chơi xỏ như vậy, kết quả hắn yêu cầu tín vật.
Trầm Mặc chỉ gõ hai chữ: Mặt nạ.
Đã lên thuyền giặc, hắn còn có thể thế nào? Giỡn mặt hả, dĩ nhiên phải bắt ông trùm rồi xuống thuyền!
Từ Vũ Diệp một mặt cảm thấy mình rất ngu, vì phối hợp tiệc hóa trang, còn mượn Tiểu Hạn một đống trang bị, biến mình thành hình dáng vampire người không ra người quỷ không ra quỷ, nhìn bộ dáng buồn cười của mình trong gương, hận không thể đập chết người trong gương luôn cho rồi.
Một mặt lại ôm tâm lý không phải bắt được người chết thì không nghỉ, giống như đi đánh trận tới buổi tiệc hóa trang.
Trong tiệc người đeo mặt nạ các loại hình thù kỳ lạ quỷ quái nhiều biết bao nhiêu, mặt dày đi hỏi từng người một, rồi bị từng người một xem thường, ánh mắt lạnh lùng và ánh mắt chất vấn, đã qua hơn nửa tiếng.
Từ Vũ Diệp cơ hồ là muốn từ bỏ rồ, quay lại tự giận mình ngồi trên ghế trong góc, một mình uống rượu buồn.
Vừa nâng mắt, một cái đầu lâu xông về phía mình.
Cả cái đầu đều bị quấn trong khăn trùm đầu hình đầu lâu, hốc mắt màu đen khoa trương lộ ra tròng mắt sáng ngời đen nhánh tươi cười.
"Anh tìm người?" Đối phương hỏi.
Là cậu!?
Giọng nói có hơi quen, hắn đã nghe qua rồi?
"Không nghĩ tới có thể gặp anh ở đây." Không đợi hắn trả lời, người đó đã nói.
Từ Vũ Diệp còn chưa tỉnh lại, người đó đã thần bí kéo hắn đến một góc tối.
Trầm Mặc?
Từ Vũ Diệp bị dắt tay, hơi đổ mồ hôi, nhịp tim cũng có hơi nhanh. Đáng chết! Sao mình lại khẩn trương khó hiểu thế này!
Hai người trốn vào một góc không dễ thấy nhìn nhau, Từ Vũ Diệp dựa lưng vào góc tường, nhìn kỹ đầu lâu nam đưa lưng về phía sóng người tụ tập của party.
"Là tôi." Chủ nhân có một đôi mắt biết cười, cởi mặt nạ đầu lâu khoa trương kia.
Gương mặt dưới mặt nạ hắn không xa lạ gì. Rất nhiều người cũng không xa lạ gì.
"Anh cũng tới đây chơi hả?"
"Tôi hẹn gặp bạn ở đây, nhưng..." Từ Vũ Diệp nhìn gương mặt trẻ tuổi nọ, cười lên có lúm đồng tiền, sắc mặt trong nghiêm túc dị thường có rất nhiều quan sát và nghi ngờ, "Hình như tôi bị cho leo cây rồi."
"Vậy à? Vậy anh có muốn tới tán gẫu với chúng tôi hay không?" Phương Ánh Duy cười chỉ hướng sô pha vòng tròn có mấy người tụ tập, trên bàn còn có thức ăn, điểm tâm cùng thức uống.
Biểu cảm của cậu có chút vô tội, ngón tay chỉ mũi mình, "Tôi và đồng nghiệp tới. Nhưng họ chê gương mặt tôi quá rêu rao, bắt buộc tôi không đeo mặt nạ là không thể."
Ca sĩ thần tượng đang ăn khách hai mươi tuổi, nói một cách thẳng thắn cũng vẫn là một cậu nhóc mà thôi, một chút bệnh ngôi sao cũng không có, cũng chưa thấy dấu hiệu bị nhuộm đỏ nhuộm xanh.
Thấy biểu cảm thuần chân lại hưng phấn chân thành của cậu, Từ Vũ Diệp không nhịn được nghĩ.
"Kết cục bộ truyện tranh của anh rất xuất sắc, tôi rất thích!" Biểu cảm của cậu rất là hưng phấn, cũng rất chân thành. Sau đó lại cúi đầu xuống, có chút ngượng ngùng, "Có thể tôi ký tên lên sách không?"
"Hả? Ừ." Từ Vũ Diệp có chút kinh ngạc, "Nhưng, không phải người khác cũng xin cậu chữ ký sao? Thần tượng cũng xin chữ ký của người khác à?"
Phương Ánh Duy nghe vậy có chút xấu hổ, cười hiện lúm đồng tiền càng thêm đáng yêu. "Anh chờ tôi một chút."
Phương Ánh Duy chạy vào đám người kia, thấp giọng nói mấy câu với nam nhân nhuộm tóc vàng, nam nhân đầu tiên là nhíu mày, nhưng sau đó dường như là không từ chối được khẩn cầu của Phương Ánh Duy, từ trong túi xách tay lấy đồ ra đưa cho Phương Ánh Duy.
Phương Ánh Duy thật sự có đem truyện tranh hôm nay mới ra lò trên người, muốn mình ký tên ngay trang bìa.
Ký vào bút danh rồng bay phượng múa, Từ Vũ Diệp ngẫm nghĩ, lại ký tên thật cũng mình với kiểu chữ khá nhỏ bên dưới.
Khi tầm mắt Phương Ánh Duy chạm đến ba chữ nho nhỏ kia, nụ cười lúm đồng tiền dị thường rực rỡ. Tiếp theo lại đưa cho Từ Vũ Diệp một đĩa CD mới tinh.
"Đây là CD mới nhất của tôi, bên trong có ba bài hát."
"Hở?"
"Đây là bản nghe thử thôi, chính thức đưa ra thị trường vào cuối tháng. Ừm... Trước lúc này đừng cho ai biết nhé." Phương Ánh Duy thấp giọng, nhỏ giọng dặn đi dặn lại như chia sẻ bí mật vậy.
Biểu tình của Từ Vũ Diệp tỏ ra có chút kinh ngạc, cũng có thể dùng thụ sủng nhược kinh hình dung.
Cái nay phải giấu kỹ mới được, tránh cho còn chưa ra khỏi party này, đã bị fan ruột của tiểu tử này ngũ mã phân thây ── vì đã cướp EP bên ngoài còn không mua được.
*EP: Extended Play, là đĩa nhạc có thời lượng khoảng 10-25 phút không quá 4 bản nhạc, không được xem là 1 album
Phương Ánh Duy còn muốn nói thêm, các bạn của cậu cũng đã ồn ào lên, tựa hồ sáng mai còn có việc phải làm, cả đám chuẩn bị lên xe đi về nghỉ ngơi.
"Tôi phải về trước." Phương Ánh Duy đi tới hai bước, lại xoay người lại vẫy tay với hắn một cái, vẫn cười rất thân thiết đáng yêu.
Nhìn ngắm bóng lưng vội vã rời đi kia. Các loại trùng hợp, hoài nghi lặng lẽ hiện hình trong lòng Từ Vũ Diệp.
Bọn họ mới gặp mặt hai lần, cậu lại tặng thứ quan trọng như vậy cho hắn? Cậu không sợ hắn leak à? Tin tưởng cậu dành cho mình từ đâu ra?
Chẳng lẽ Trầm Mặc thật sự là Phương Ánh Duy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất