Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 37: Thừa nhận

Trước Sau
Sở Chiêu Du chấm hỏi đầy mặt, ngươi là đại phu cũng không thể bịa chuyện như vậy nha.

“Cái bộ dạng nói bừa của ngươi giống như một lão nhân trẫm từng gặp trước kia ——”

Sở Chiêu Du đột nhiên dừng lại, nhấp môi, ánh mắt lập loè.

Đến giờ thì hình như lão nhân kia không lừa y, hơn nữa nói ông không nhớ rõ tác dụng phụ.

Là không nhớ rõ, không phải không có.

Triệu Kim thấp giọng, kéo Sở Chiêu Du ra xa hơn, đề phòng Tạ Triều Vân nghe lén: “Thuộc hạ không nói dối một câu, vừa nãy không phải bệ hạ cảm thấy trên người ta có mùi lạ, đó là mộ tử thảo, chỉ có người mang thai ngửi thấy mới buồn nôn. Mạch tượng của bệ hạ hỗn loạn, vốn dĩ thuộc đã suy đoán về phương diện này, hôm nay dùng mộ tử thảo thử nghiệm, mới dám tin tưởng. Không tin bệ hạ lấy mộ tử thảo cho Tạ tướng quân thử, lại tìm một nữ tử mang thai trong thôn ……”

Tin hay không, Sở Chiêu Du không biết.

Y nhớ tới khi mình tắm gội, lo lắng bụng nhỏ mập ra và bất ngờ nôn khan hai tháng trước.

Thái Hậu ba lần bảy lượt nhấn mạnh với y, Nhiếp chính vương chưa sinh được con, trẫm cũng sinh không được.

Miệng của Thái Hậu, quỷ gạt người!

Y vẫn luôn tự nhủ nôn khan là tâm bệnh, kỳ thật không quá chắc chắn, y rõ ràng không sợ máu.

Nhưng sao đàn ông mang thai được?Sắc mặt Sở Chiêu Du trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, thế giới quan bị Hợp Tâm Cổ đánh vỡ một lần, lộn xộn như có một sợi dây thừng thít chặt cổ, không thể thở.

Triệu Kim mạnh mẽ vỗ lưng Sở Chiêu Du, thanh âm thấp mà dồn dập: “Bệ hạ, thở! Thở đi!”

Sở Chiêu Du bất tri bất giác ngừng hô hấp, khiến khuôn mặt trắng trẻo nghẹn đến mức đỏ bừng, đến khi Triệu Kim kêu y, mới nặng nề thở ra một hơi.

“Trẫm, trẫm biết thở.” Câu nói kia của Triệu Kim như y sắp sinh tới nơi, gì mà thở mạnh dùng sức, Sở Chiêu Du chỉ suy nghĩ một chút, bèn trực tiếp ngất đi.

“Có chắc là không phải do trẫm mọc ra cái nhọt?” Sở Chiêu Du đè ép thanh âm không được, đành phải túm lấy Triệu Kim tiếm tới hai bước, mềm chân ngồi dưới đất.

Triệu Kim: “Bệ hạ long thể khoẻ mạnh, phụ tử bình an.”

Đây là từ ngữ kinh thế hãi tục hổ lang gì!

Sở Chiêu Du máy móc vặn cổ, ánh mắt không tự chủ được hướng bãi săn, nắm tay chậm rãi nắm chặt.

Trẫm muốn giết đồ chó Nhiếp chính vương này!!!

Đm phóng sinh một con gà năm sau vợ sẽ sinh đứa con mập mạp!

Đụng tới gà là không có chuyện tốt! Tiểu Hắc đáng nhận lấy cái chết!

Sở Chiêu Du lăn long lóc bò dậy, ánh mắt hung ác tìm ngựa.

Triệu Kim mở to mắt nhìn bệ hạ từ suy yếu đến bạo khởi, chuyển biến như gió khiến người khác không suy đoán được.

Hắn cho rằng bệ hạ còn muốn vào bãi săn ngăn cản Lưu Trường Cự phóng hỏa, “Bệ hạ, khói đặc sặc người, sẽ bị thương!”

Tạ Triều Vân nhìn hai người lải nha lải nhải đi xa, sắc mặt Sở Chiêu Du thay đổi vài lần, cuối cùng bạo nộ tìm ngựa khắp nơi.

Hắn mơ hồ nghe thấy một câu “Vậy là…… con nít”.

Có ý gì?

Tạ Triều Vân tự động bổ não —— nhưng bọn họ vẫn là một đám con nít.

Giúp đám người kia phóng hỏa là đám con nít? Có con nít hai mươi mấy tuổi sao? Có con nít mười mấy tuổi đi theo người phóng hỏa?

Biên quan chiến sĩ không phải cũng tầm tuổi này? Tuổi này hắn ở chiến trường chịu bao nhiêu vết thương!

Tạ Triều Vân cười nhạo, nếu không có đám kia người nguyện trung thành với Sở Chiêu Du, ngại tình cảm tương đối khó làm, nếu không hắn cực lực tán đồng Tiêu Hành trực tiếp nổi điên, trong ngoài đổi thành, thiêu chết hết.

Triệu Kim gấp đến độ nói không lựa lời: “Bệ hạ nếu là vì…… Suy xét, không nên đi cứu.”

Tạ Triều Vân nhìn qua bên này, hắn kịp thời im lặng.

Hắn là người của Địch Yến, ý nghĩ trong lòng khó tránh giống với chủ tử.

Con rối hoàng đế sinh con vẫn là con rối, nơm nớp lo sợ cầu sinh dưới tay Nhiếp chính vương. Một người ăn uống no đủ vạn sự không lo, hai người phải lo trước lo sau nhiều.

Sở Chiêu Du bỗng nhiên bình tĩnh lại, y nhớ ra mình định đi cứu người, nhưng bị Triệu Kim gián đoạn, biến thành muốn đánh người.

Sở chiêu đưa mắt hướng Triệu Kim, tròng mắt hắc bạch phân minh, cảm xúc kích động bên trong chậm rãi trì hoãn.

Triệu Kim căng da đầu: “Bệ hạ hãy suy nghĩ lại*.”

三思(tam tư): Suy nghĩ hai lần, chủ yếu đề cập đến suy nghĩ về nguy hiểm, suy nghĩ về việc rút lui, suy nghĩ về sự thay đổi. Nghĩ về nguy hiểm, nghĩ về chỗ sai và chỗ nguy hiểm mà bạn đã làm trước đây; nghĩ về việc rút lui, biết nơi nguy hiểm thì phải rút lui đến nơi an toàn và chờ đợi cơ hội; hãy nghĩ về sự thay đổi, khi có cơ hội, bạn phải cố gắng thay đổi Tình hình hiện tại.

Sở Chiêu Du nghĩ, Triệu Kim thật không hiểu trẫm, gần đây y không thông đồng làm bậy với đám thế gia tử kia, thứ hai ——

Trẫm mang thai con Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương có chết cũng phải chết trên tay y, nếu không chẳng phải là y chịu khổ vô ích.

Sở Chiêu Du hít sâu chậm rãi bình ổn phẫn nộ, cũng không đi tìm Nhiếp chính vương nữa.

Vừa rồi bị Sở Hính và Lưu Trường Cự chọc tức đến mất khôn, sau khi thay đổi nhanh, đầu óc Sở Chiêu Du thanh tỉnh.

Tại sao Tạ Triều Vân lại bình tĩnh như thế?

Tiêu Hành thật sự sẽ trúng kế của một đám thiểu năng ư?

Đã lâu như vậy, phía tây chỉ còn khói đặc cuồn cuộn mà không có lửa lan ra, rõ ràng Nhiếp chính vương đã khống chế toàn cục.

Vậy Tạ Triều Vân chỉ đường cho y đi vào làm gì? Không phải đặt bẫy chờ y nhảy vào chứ?



Hắn cười vài tiếng với rừng rậm ý vị không rõ, phất tay về phòng.

Đồ chó, chơi một mình đi.

Một đám ngốc muốn kéo y và Long Uy Quân xuống nước, y lấy bất động ứng vạn biến.

Ngủ một giấc đã rồi nói, tốt nhất khi tỉnh lại Triệu Kim nói là hắn khám sai rồi.

Tạ Triều Vân giương mắt cứng lưỡi: sao không đuổi theo Nhiếp chính vương?

Này sao xong việc được?

Rất nhanh, Tạ Triều Vân ý thức được, Long Uy quân của bệ hạ căn bản không nhúc nhích, trước mắt chỉ là một đám con cháu thế gia tiểu đánh tiểu nháo.

Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, Sở Chiêu Du tạm thời tách mình ra.

Qua khoảng một canh giờ, Nhiếp chính vương sắc mặt xanh mét từ trong rừng đi ra, phía sau hắn, Hộ Long Vệ áp mấy chục phạm nhân, mặt xám mày tro, giống như lên pháp trường.

Tiêu Hành: “Sở Chiêu Du đâu?”

Tạ Triều Vân: “Bệ hạ đang ngủ trưa.”

“Y không quan tâm bổn vương chút nào sao?” Tiêu Hành không khỏi nghiến răng, hắn cố ý đi chậm, muốn chờ Sở Chiêu Du đuổi theo.

Chỉ cần Sở Chiêu Du nói một câu y bị ma quỷ ám, hối hận, hắn có thể bỏ qua chuyện cũ, thậm chí khai ân, tha đám phế vật này một mạng.

Tạ Triều Vân giải thích: “Bệ hạ ngay từ đầu đã đuổi theo, ngươi đi quá nhanh không đuổi kịp. Đuổi theo sau y cũng không điều động Long Uy quân, xem như thủ hạ lưu tình.”

Tiêu Hành không hài lòng: “Nhưng y vẫn trơ mắt nhìn bọn họ phóng hỏa.”

“Đó là yêu cầu của ngươi với bệ hạ quá cao, một miếng không thể ăn thành tên béo được*.”

一口不能吃成个胖子: không biết là lấy nghĩa ẩn dụ của câu đấy hay là từ câu câu 一口吃个胖子(một miếng ăn hết tên béo), câu sau chỉ sự việc không thể đạt được vì thiếu kiên nhẫn, kỳ vọng quá lớn, làm chưa tới, không có khả năng.

“Bổn vương có thể đối xử với y như vậy, tại sao y không thể? Ngay từ đầu y đã có sát tâm!”

Đám người Lưu Trường Cự không thừa nhận tiền trảm hậu tấu, muôn miệng một lời, nói rằng bệ hạ chỉ huy bọn họ làm như vậy, Nhiếp chính vương không có quyền xử trí bọn họ.

Nằm trong tay Nhiếp chính vương chỉ có chết, có mỗi Lưu Trường Cự và Sở Hính từng liên hệ với Sở Chiêu Du, bọn họ nhất trí hắt nước bẩn lên người Sở Chiêu Du.

Chỉ có buộc chặt hành vi của họ với trung quân mới có đường sống. Sống chết là chỉ thị của bệ hạ, đến khi gặp được bệ hạ, lại kể lể bán thảm, bệ hạ mềm lòng, nhất định sẽ cứu bọn họ.

Trước mắt Tiêu Hành thẩm vấn được, chính là Sở Chiêu Du chủ mưu.

Tạ Triều Vân lại có thể nghe ra một chút uỷ khuất từ miệng Tiêu Hành, hắn tận tình khuyên bảo nói: “Ngươi thích y lại không nói, bệ hạ không biết được.”

Tiêu Hành nhìn hắn, trong mắt hàm chứa khiển trách: “Đây là lần thứ hai ngươi nói bổn vương thích y.”

Qua ba tháng, hắn vẫn không có cách nào xác định tình cảm mình dành cho Sở Chiêu Du là gì, rõ ràng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại lúc nào cũng muốn thấy y, chọc y, lại bị chọc tức, lặp đi lặp lại.

Tạ Triều Vân nói đây là thích, Tiêu Hành mới bừng tỉnh, thì ra là vì thích.

Thích một người lại mạnh mẽ như thế, có thể che hết thù hận bảy năm trong lòng hắn.

Không gì không dám thừa nhận, từ trước đến nay Tiêu Hành cuồng vọng tự đại, trái tim này là của hắn, gì cũng do hắn quyết định, bị thù hận chiếm giữ, mới không có cách nào biểu hiện.

Sở Chiêu Du là vật nhỏ trong tay hắn, có thích hay không cũng là của hắn.

Không cần phải nói ra, chỉ cần là y là được.

Nhưng thật ra Tạ Triều Vân, lúc này ở trước mặt hắn bô lô ba la, sẽ đi nói với Sở Chiêu Du.

Tiêu Hành hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng kiên quyết xoay người, “Y muốn giết bổn vương, bổn vương sẽ không nói.”

Đây là thừa nhận?

Chín tháng sau ngươi sẽ choáng váng còn để ý mặt mũi làm gì?

Tạ Triều Vân khích hắn: “Ngươi chính là không dám!”

Tiêu Hành thẹn quá thành giận nhìn hắn một cái, giận dữ đi tới trước tẩm điện của Sở Chiêu Du, cố ý lớn tiếng mạnh, gõ cửa thật mạnh.

Không đợi bên trong đáp lời, Tiêu Hành liền nói: “Bổn vương bắt đám người Lưu Trường Cự, mưu hại mệnh quan triều đình, theo luật xử trảm.”

Sở Chiêu Du trở mình, quả nhiên, Nhiếp chính vương không chỉ vượt qua, còn toàn thắng, lại đây hưng sư vấn tội.

“Quốc có quốc pháp, trẫm không dị nghị.”

Tiêu Hành nghẹn, thế này là xong? Sở Chiêu Du không cầu tình sao?

Hắn nghẹn tức ở bên ngoài, vừa không muốn lật mặt hung hăng đánh y, vừa muốn Sở Chiêu Du mềm mại nói.

Nửa ngày, hắn lại nghe thấy người bên trong nói: “Chết thống khoái thì tiện cho bọn họ quá, phạt bọn họ đi phía tây sửa tường thành, trợn mắt nhìn tướng sĩ Đại Sở bảo vệ quốc gia như thế nào.”

Tiêu Hành nhanh chóng trả lời: “tại sao Bổn vương phải nghe ngươi?”

Sở Chiêu Du từ trong chăn ngồi dậy, dưới ánh chiều tà chia hình bóng chiếu trên cửa của Nhiếp chính vương thành nhiều phần, to lớn bất động như thần giữ cửa, y ra vẻ không hiểu nói: “Nhiếp chính vương còn chưa đi? Trẫm chỉ là lầm bầm lầu bầu.”

Trẫm hiện tại tâm tình rất kém, không ai thay y mang thai, dựa vào đâu y phải cầu tình cho người khác.

Không phải là Tiêu Hành muốn lấy Lưu Trường Cự uy hiếp y sao, thật đúng là uy hiếp không được.

Đồng tình của y có giới hạn, phạm sai lầm thì tự mình gánh vác.

“Ngươi ——” Tiêu Hành lại ăn một bụng tức, vội vàng khuyên bảo chính mình, Sở Chiêu Du dám kiêu ngạo như vậy, chính là ỷ vào bổn vương thích y.



Đều là bổn vương sủng.

Bổn vương vui.

Tiêu Hành sa sầm mặt sát vũ nhi quy*.

铩羽而归:lông vũ bị phá hủy, một ẩn dụ cho sự thất bại hoặc bất đắc dĩ quay trở lại

Tâm tình Sở Chiêu Du đột nhiên tốt lên.

Tạ Triều Vân nơi xa lắc đầu, hết cứu nổi.

“Đơ ra đó làm gì, áp giải Lưu Trường Cự đến địa lao thẩm vấn lại, thẩm xong sung quân biên cương sửa tường thành.” Tiêu Hành nhéo mũi, “Còn có, chuyện hôm nay không thể truyền ra ngoài.”

Quan hệ giữa Sở Chiêu Du và triều thần, không thể có bất luận hiềm khích gì.

Tạ Triều Vân không nghĩ tới Tiêu Hành có thể vì Sở Chiêu Du suy xét đến mức này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

Sau khi Sở Hính đi vào, Sở Chiêu Du mới cuống quít lao ra kêu Tiêu Hành trở về.

Có thể hay không vốn dĩ bệ hạ cũng không biết?

Trong mắt Tạ Triều Vân lướt qua một tia lạnh lẽo, đã rất lâu rồi hắn chưa tự mình thẩm vấn phạm nhân, thủ đoạn chưa bị mai một là được.

Săn thú kết thúc, các đại thần chỉ biết là đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, có người thậm chí còn không biết đứa con không nên thân của mình tham gia một hồi mưu phản.

Tạ Triều Vân thẩm vấn không bao lâu, Lưu Trường Cự liền khai hết.

Đêm đó, hắn đưa khẩu cung cho Nhiếp chính vương xem.

Tiêu Hành nhìn trang giấy đơn giản kia, biểu tình giống như băng đầu xuân, trên mặt không chê vào đâu được, dưới tầng băng hơi mỏng là  xuân thủy mãnh liệt chảy về, khó khăn lắm phá tan mặt băng.

“Ta cảm thấy bệ hạ không phải là không có tình cảm với ngươi.” Tạ Triều Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lo lắng cho tình yêu của huynh đệ, “Nhìn chung trên dưới triều đình, bệ hạ đối xử với ai cũng khách khí, vui tươi hớn hở, tại sao đối với ngươi không hề giả trân?”

Tiêu Hành sắc mặt tối sầm.

Tạ Triều Vân nói tiếp: “Chắc chắn là do trong lòng y ngươi tương đối đặc biệt. Ngươi mỗi ngày hở tí là uy hiếp y, bệ hạ cũng bực, cố ý dựng một thân gai nhọn, khỏi bị ngươi làm tổn thương trái tim.”

Một bên là huynh đệ, một bên là ân nhân, hai người là đối thủ một mất một còn, Tạ Triều Vân chỉ muốn làm cho bọn họ tiến nhanh hơn, không cần lăn lộn ngươi tới ta đi.

Tạ Triều Vân thật sự quỷ biện, Tiêu Hành bán tín bán nghi: “Bổn vương tổn thương trái tim của y khi nào?”

Hắn đối xử với Sở Chiêu Du không tốt sao?

Tạ Triều Vân bắt đầu nói hươu nói vượn: “Ngươi hung dữ với y, còn hiểu lầm y, chính là làm tổn thương trái tim của y.”

Ban đêm khiến người ta xúc động, Tạ Triều Vân lại thuyết phục được Tiêu Hành, xin lỗi bệ hạ trước.

Hắn không quá xem trọng Tiêu Hành, quyết định hy sinh bản thân, cùng đi với Tiêu Hành, còn có thể giúp hắn bộc bạch tâm ý.

Tuyệt đối không phải muốn xem náo nhiệt.

Tiêu Hành: “Bổn vương đi ngay.”

Giờ này, Sở Chiêu Du chắc đang ngủ say, nếu vật nhỏ làm hắn giận, ngày mai hắn sẽ lật lọng không nhận.

Nhiếp chính vương tìm cho mình một đống lý do, nếu không phải Tạ Triều Vân ngăn cản, thậm chí viết ra 108 loại phản ứng của Sở Chiêu Du, liệt ra phương pháp ứng đối.

Hoàng cung vạn vật yên lặng, chỉ có đội tuần tra thường xuyên đi qua.

Phúc Ninh Điện vẫn sáng đèn.

Tiêu Hành kinh ngạc, hôm nay Sở Chiêu Du ra ngoài một ngày, dựa theo tính lười nhác của y, hẳn là đã ngủ rồi.

Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Hắn căng thẳng, dùng khinh công bay đến trước Phúc Ninh Điện, vô thanh vô tức.

Tạ Triều Vân nháy mắt liền không thấy Tiêu Hành, sửng sốt một chút mới đuổi theo.

Hắn trực tiếp xuyên qua hành lang gấp khúc, cùng Tiêu Hành dừng trước tẩm điện phía.

Triệu phu nhân cùng tiểu hoàng đế đang nói chuyện quan trọng gì.

Triệu phu nhân cảm xúc kích động, nhưng còn đè nặng thanh âm, “Chiêu Du, nghe dì, lập tức thành hôn, Nhiếp chính vương không đồng ý, dù kinh thành không có cô nương trong sạch dám gả, dì còn có thể từ Lương Châu, từ Lương Châu tướng quân phủ tìm vợ cho ngươi.”

Cổ Tạ Triều Vân chợt lạnh, cảm giác được khí thế quanh thân Tiêu Hành bên cạnh sắp bùng cháy.

Sở Chiêu Du thanh âm héo héo, “Trẫm suy xét một chút.”

“Không cần suy xét, sáng mai trả lời dì, dượng dì ngươi đều còn sống, không tới lượt người khác bắt nạt.”

Tạ Triều Vân tay mắt lanh lẹ đè bả vai Tiêu Hành, liều mạng lôi Tiêu Hành ra ngoài Phúc Ninh Điện.

“Bình tĩnh! Tiêu Dự nói, ngươi ngẫm lại đêm nay tới làm gì!” Tạ Triều Vân quát.

Đã hơn nửa đêm, hắn đến tột cùng là bị úng não gì mới vào cung cùng Nhiếp chính vương.

Quảng trường to như vậy, chỉ có hắn với một kẻ điên.

Tiêu Hành lạnh lùng nói: “Y muốn lập hậu! Bổn vương bình tĩnh không được, Tạ Triều Vân, buông ra!”

Tạ Triều Vân càng không dám buông.

Tiêu Hành bẻ tay Tạ Triều Vân, võ công của hắn trên cơ Tạ Triều Vân, Tạ Triều Vân tìm Tiền thế thành giúp cũng không thắng nổi: “Ta không muốn động thủ với ngươi, ta vào nói một lời, buông ra.”

Tạ Triều Vân nghĩ, nhất định không phải là câu bọn họ định nói lúc ra khỏi Nhiếp chính vương phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau