Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương
Chương 58: Nhận thức
Sở Chiêu Du đuổi Nhiếp chính vương đi, nói chuyện phiếm với Lục Cảnh Hoán ở thiên điện, khoe khoang cường điệu bản thân liếc mắt một cái đã nhìn thấu âm mưu của Nhiếp chính vương kiểu gì.
Ánh mắt Lục Cảnh Hoán sáng loáng: “Sau này Nhiếp chính vương vào điện Phúc Ninh cũng phải thông báo! Chuyện tốt gì đây! Nếu ta có lá gan như ngươi thì tốt rồi!”
Sở Chiêu Du do dự một chút, sợ mình truyền cho Lục Cảnh Hoán tư tưởng sai lầm, dẫn đến việc y cộc cằn gây bất lợi trong lúc đấu đá với Phượng quốc sư.
“Nhưng thật ra cần có điều kiện.” Sở Chiêu Du sờ sờ bụng của mình, làm sao y có thể không biết vì y mang thai nên Nhiếp chính vương mới luôn luôn nhượng bộ y, “Nhiếp chính vương mơ ước trẫm, hắn càng có suy nghĩ xấu thì càng không thể để cho hắn thuận lợi làm được, nếu không thì lần sau hắn lại sẽ như vậy. Phượng quốc sư là hạng người gì trẫm cũng không rõ, ngươi không thể mù quáng học theo ta.”
Lục Cảnh Hoán: “Tình huống của chúng ta giống nhau, yên tâm.”
Y đã hiểu rồi, cái kế gì mà “Trước hết cho hắn hôn một cái, chờ lúc có thể chạy được thì chạy tiếp”, tạm thời là không thể thực hiện được, cần phải một bước cũng không nhường, là do y quá sợ, không né tránh mới để bị ấn lại hôn một canh giờ, nếu như Phượng Tinh Châu cứ lại gần y là cắn, thì còn có thể làm tiếp à?
“Vậy ta yên tâm rồi …” Sở Chiêu Du phản ứng một chút, “Ta yên tâm cái gì, ngươi nói cho rõ ràng, ngươi giở mánh khóe như nào?”
Tổng hợp lại lần nói chuyện phiếm gần nhất, sao y lại có cảm giác không phải Lục Cảnh Hoán trốn học mà cứ như là đào hôn thế nhỉ.
Sắc mặt Lục Cảnh Hoán mất tự nhiên, đỏ bừng lên: “Ta muốn chạy, bị quốc sư bắt lại.”
Sở Chiêu Du: “Tại sao bắt ngươi?”
Giọng Lục Cảnh Hoán thấp xuống: “Hắn bức bách trẫm!”
Quả nhiên là thế!
“Quá đáng.” Sở Chiêu Du siết tay thành nắm đấm, có phải cô gái trên tàu điện ngầm nhớ lầm tình tiết rồi không đấy, Lục Cảnh Hoán mới là người cầm kịch bản hoàng đế bù nhìn, râu ông nọ cắm cằm bà kia chẳng ra sao.
Nhiếp chính vương không cưỡng bách y, quốc sư nước cách vách thì lại không coi ai ra gì.
Sở Chiêu Du chợt nhớ tới: “Chuyện học thuộc sách trong hoàng lăng có phải thật không?”
Lục Cảnh Hoán đỏ mặt thừa nhận: “Giả. Ta nghe nói ngươi đã từng bị Nhiếp chính vương ép đi hoàng lăng nên mới bịa một chuyện tương tự với ngươi, có tác dụng cảm động lòng người kha khá chút.”
Thoạt nhìn Lục Cảnh Hoán thật sự ngốc, vẻ mặt Sở Chiêu Du phức tạp: “Huynh đệ, quá giống lại thành giả. Lời đồn đãi trong dân gian không thể tin, ngươi quên hết mấy cái đó đi, trẫm tự nguyện đi hoàng lăng. Vậy nên ngươi chạy đến vì bị quốc sư bắt nạt?”
Lục Cảnh Hoán trầm trọng gật đầu.
Sở Chiêu Du trong nháy mắt não bổ ra một ông già phong kiến lớn tuổi mê tín, ánh mắt lộ ra sự đồng tình: “Hơi quá đáng, ngươi muốn trở về đoạt quyền không?”
Y không tranh đoạt quyền lực với Nhiếp chính vương, một mặt là vì Nhiếp chính vương khôn khéo có khả năng trị quốc, một mặt là vì Nhiếp chính vương tuổi trẻ sức nhiều anh tuấn tiêu sái.
Phượng quốc sư thì khác, quản lý đất nước dựa trên việc truyền bá mê tín, Lục Cảnh Hoán là bạn y, đương nhiên y phải đứng về phía bạn bè.
Lục Cảnh Hoán tưởng tượng vẻ mặt giếng cạn không sóng của Phượng Tinh Châu một chút: “Ta không trở về, ta muốn ở lại đây.”
Phượng Tinh Châu trầm lặng ít nói, mọi chuyện sóng to gió lớn đều không sợ, như bồ tát trên đài hoa sen, mặt mày không hung ác nhưng lại lạnh như băng từ trên nhìn xuống chúng sinh, khiến người khác nhìn mà sinh ra cảm giác kính sợ. Ở lại bên người Phượng Tinh Châu một ngày thôi là Lục Cảnh Hoán sẽ cảm thấy mình là hòa thượng nhỏ sắp bước vào cõi Phật.
Lục căn y không sạch sẽ, bị quốc sư hôn mặt còn có thể đỏ, tim còn có thể đập nhanh hơn, không muốn làm hòa thượng đâu.
Sở Chiêu Du đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, Lục Cảnh Hoán bây giờ không phải chính là y lúc mới vừa xuyên qua sao?
Lâm vào cảnh nam sủng của quyền thần, gặp phải chuyện như vậy không chạy mới là ngu.
Y vỗ vỗ vai Lục Cảnh Hoán, động viên nói: “Đừng sợ, trẫm sẽ giúp ngươi, kinh thành và hoàng cung, từ đợt trẫm chạy thì Nhiếp chính vương đã tăng cường phòng thủ, không ai có thể động đến ngươi, Phượng quốc sư không vào được!”
Y cổ vũ tinh thần Lục Cảnh Hoán, về cung nghỉ ngơi, trên đường Nhiếp chính vương muốn vào, bị cung nhân điện Phúc Ninh cản lại.
Cung nhân nơm nớp lo sợ: “Vương gia, bệ hạ có chỉ … ”
“Được, bản vương biết.” Tiêu Hành đứng ngoài cửa, trong lòng không biết nên đi hay không đặt ván vò quần áo trên long sàng quỳ xuống.
Hôm nay hắn chần chừ đến long sàng, dã tràng xe cát, tiếp theo chỉ đành chờ khôi phục ký ức, thành khẩn tự kiểm điểm lại một lần mới được.
Chỉ là không biết ván vò quần áo có đủ không.
Tiêu Hành vốn muốn báo cho Sở Chiêu Du ngày mai lên triều, tiếp kiến sứ thần nước Đại Diễn một chút, mặc dù Phượng Tinh Châu đến tìm người, nhưng dù gì cũng có chút thành ý, dâng không ít đồ hiếm quý.
Thôi, không cần thiết bắt Sở Chiêu Du dậy sớm vì người như Phượng Tinh Châu, lúc nào tỉnh, lúc nào gặp, bắt Phượng Tinh Châu chờ.
Ngày mai, Nhiếp chính vương lên triều như thường, long ỷ trống không, nhưng mọi người đều biết bệ hạ không phải là bị bỏ rơi hoàn toàn, mà thân thể thật sự không tốt.
Tiêu Hành thảo luận chính sự xong, nhắc tới việc quốc sư Đại Diễn quốc đến thăm, lần này mong muốn mở hai đường giao thương với Đại Sở, bù đắp cho nhau.
Phượng Tinh Châu có địa vị cao trong lòng bách tính Đại Diễn, gần như đã vượt qua hoàng quyền, hắn đích thân đến, tương đương với quan hệ ngoại giao long trọng nhất hai nước.
Các đại thần cảm thấy hơi đột ngột, còn hơi… sơ sài.
Nhiếp chính vương không chuẩn bị phô trương gì cả?
Tiêu Hành và Phượng Tinh Châu đều không có tâm tình làm này làm nọ, Phượng Tinh Châu trở lại ngoài thành chỉnh lý nghi trượng, hắn phái hai chi Hộ Long Vệ nghiêm chỉnh ra khỏi thành tiếp đón, lúc này chắc sắp đến rồi.
Tiêu Hành gọi một người đến hỏi: “Bệ hạ đã dậy chưa? Tỉnh rồi thì bảo y vào triều.”
Chưa tỉnh thì thông báo Phượng Tinh Châu đi chậm một chút, dù sao thì hoàng đế nhà ai người đó đau lòng.
Thân vệ: “Bệ hạ tỉnh một lúc rồi ạ, bây giờ đang đọc sách cùng Lục công tử.”
Trán Tiêu Hành nổi gân xanh, làm sao hắn có thể quên mất Sở Chiêu Du đã hẹn với Lục Vương sáng sớm “Đọc sách”, mắc công hắn vẫn còn ở đây chờ y tự tỉnh.
“Lập tức báo bệ hạ tới ngay điện Tuyên Chính.”
Trước đây Sở Chiêu Du không cho hắn nhúng tay, hiện giờ hắn thực sự phải điều tra tên Lục Vương một chút, xem là con trai nhỏ của gia đình nào, nhanh chóng tìm cớ vứt y trở về.
Sở Chiêu Du dùng lý do thân thể sợ lạnh, đến giờ vẫn khoác áo choàng mỏng, cổ áo buộc chặt, lúc vải vóc tự nhiên rủ xuống không nhìn ra bụng to hay nhỏ.
Đến lúc y được thông báo tiếp kiến sứ thần nước ngoài, lại nghe ngóng được là Phượng Tinh Châu đích thân đến, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, thoáng sửng sốt, trực giác bảo rằng hắn đến để tìm Lục Cảnh Hoán.
Thế mà lại tự mình tìm đến Đại Sở.
Y nhớ lại ngày đầu tiên mình đến Đại Sở, ngã xuống sân khấu, Nhiếp chính vương đột nhiên đến thăm điện Thanh Huy, tất cả mọi người như gặp đại địch, lúc đó bản thân mình lạnh run ngã xuống mặt đất, căng thẳng, sợ sệt, mê man … nếu như Lục Cảnh Hoán biết Phượng Tinh Châu đến, sợ là tâm tình cũng na ná y lúc đó.
Loại tâm tình này không nên để Lục Cảnh Hoán phải trải nghiệm một lần. Sở Chiêu Du tạm thời không nói cho Lục Cảnh Hoán, tự mình đi kiểm tra tình huống.
Ngồi trên long ỷ một chốc, chỉ thấy theo tiếng truyền của cung nhân, từ ngoài điện, một bộ đồ trắng ngược sáng tiến vào, như chư tiên thần phật đi ngang qua, rồi bỗng một người trong đám ấy lại hạ phàm trần.
Sở Chiêu Du kinh ngạc trong nháy mắt, đã nói là ông già mà?
Quốc sư bây giờ đều trẻ như vậy à?
Y cố gắng ngắm nghía vẻ ngoài Phượng Tinh Châu, tính tìm ra một chút dấu hiệu cưỡng bách Lục Cảnh Hoán từ vẻ mặt trầm tĩnh của hắn.
Không có.
Sở Chiêu Du hoài nghi Lục Cảnh Hoán nói hoảng nói loạn, kỳ thực không phải Phượng Tinh Châu cưỡng ép y làm nam sủng, mà muốn điểm hóa y làm hòa thượng.
Đương nhiên, hai trường hợp này đều là sự thật không mấy tốt đẹp.
Tiêu Hành bất mãn “Khụ” một tiếng.
Sở Chiêu Du hoàn hồn: “Phượng quốc sư đường xa mà đến, không tiếp đón từ xa, trẫm ở trong cung…”
Ngữ khí của y thay đổi: “Cảnh sắc ở phủ Nhiếp chính vương thanh tịnh đẹp đẽ, chắc chắn là càng thêm phù hợp với người có tâm thanh tịnh như Phượng quốc sư, vậy thì mời Phượng quốc sư nghỉ ở vương phủ, thân thể trẫm còn đang bệnh, mời Nhiếp chính vương chiêu đãi thay.”
Lục Cảnh Hoán ở trong cung, quốc sư ở bên ngoài thì an toàn hơn.
Lông mày Tiêu Hành giãn ra, Sở Chiêu Du bỗng nhiên đổi ý rất hợp ý hắn. Phượng Tinh Châu đến vì việc tư, ở phòng chứa củi phủ Nhiếp chính vương là đủ rồi.
Phượng Tinh Châu cũng không có ý kiến gì, vương phủ của Tiêu Hành đúng là tự do hơn.
Ánh mắt của hắn đảo qua Tiêu Hành và Sở Chiêu Du một cái, lúc nhìn qua Sở Chiêu Du trong mắt xuất hiện vẻ khác lạ, nhưng rất nhanh đã thu lại, vẻ mặt vẫn mặt cao quý lạnh lùng.
Cái danh quốc sư cũng không phải toàn là nói ngoa, thế nhưng chuyện nước khác thì có liên quan gì đến hắn đâu?
Phượng Tinh Châu sửa soạn quà tặng đáng giá, Sở Chiêu Du đích thân ban thưởng cho hắn một đôi bình rượu ngọc có tiền cũng không thể mua được.
Lễ vật đương nhiên là một đôi đầy bụi bặm Nhiếp chính vương tùy tiện tìm trong kho, trong khi Sở Chiêu Du tặng cho Phượng Tinh Châu, chỉ cần giả vờ tiếp một tay biểu thị coi trọng là được rồi.
Hắn đi xuống thềm ngọc, cách Phượng Tinh Châu gần hơn một ít, không nhịn được nghĩ, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, ai mà ngờ tên quốc sư rất ra dáng này lại mơ ước hoàng đế nhỏ của chính mình.
Tiêu Hành thấy Sở Chiêu Du đang nhìn Phượng Tinh Châu, cau mày kéo tay áo của y một chút, lạnh lùng nói: “Chớ nhìn hắn lúc này áo mũ chỉnh tề, năm năm trước còn là một tên trọc.”
Không đẹp đẽ gì, hòa thượng nào cũng đều như vậy, chùa Đại Bi tùy tiện tìm cũng thấy rất nhiều, hôm khác bản vương dẫn ngươi đi xem.
Phượng Tinh Châu: “…” Từ khi nào Tiêu Hành có sở thích bới móc khuyết điểm vậy?
Hắn không nói gì liếc mắt Tiêu Hành một cái, lúc thu mắt bỗng nhiên dừng lại, nhìn thẳng về phía Sở Chiêu Du, sắc bén và trắng trợn.
Trên người hoàng đế này có mùi vị của Lục Cảnh Hoán.
Sở Chiêu Du bị hắn nhìn lùi một bước, không phải chứ, lẽ nào vừa nãy y thân mật tám chuyện bạn bè với Lục Cảnh Hoán để lại manh mối gì?
Tiêu Hành không vui chắn giữa hai người, cảnh giác nhìn về phía Phượng Tinh Châu.
Tuy rằng đều là mặc long bào, nhưng đây là hoàng đế nhà ta.
Ngươi không thể đánh mất của bản thân rồi đến cướp của bản vương.
Phượng Tinh Châu chăm chú nhìn Sở Chiêu Du: “Bệ hạ có thể từng gặp một người thanh niên cỡ mười mấy tuổi, ngoại hình tuấn tú, cao như bệ hạ, cổ tay có máu ứ đọng, tai phải dưới có vết sẹo bỏng to bằng hạt đậu, đeo một miếng ngọc đôi.”
Hắn cứ nhìn chằm chằm Sở Chiêu Du, trái lại bỏ qua vẻ mặt của Nhiếp chính vương.
Ánh mắt Sở Chiêu Du không hề gợn sóng, thành khẩn nói: “Trẫm ở trong cung, chưa từng thấy người ngoài.”
Tiêu Hành nhíu mày, hắn đã biết Lục Vương không phải người bình thường, nhưng đáng tiếc Sở Chiêu Du không cho hắn điều tra.
Phượng Tinh Châu nhíu mày: “Nữ tử thì sao?”
Sở Chiêu Du bấm lòng bàn tay Nhiếp chính vương một cái: “Cũng không có.”
Tiêu Hành hơi nhíu lông mày, hắn nhớ lúc đầu Lục Vương giả gái đến xin ăn, hơi kinh ngạc với đầu óc xoay chuyển nhanh của Phượng Tinh Châu, hiểu rõ hoàng đế nhà hắn.
Nếu lúc trước hắn có thể nhận thức sớm như Phượng Tinh Châu, sớm mở rộng phạm vi ân nhân đến nam tử sớm một chút thì làm sao có thể bị Sở Chiêu Du lừa gạt lâu như vậy?
Sớm biết thì trước khi tìm người đã mời tên thần côn này tính một quẻ.
Tiêu Hành vô cùng hối hận, quyết định giận chó đánh mèo lên Phượng Tinh Châu, không nói cho hắn Lục Cảnh Hoán ở đâu.
Không phải là bởi vì bị tức phụ bấm lòng bàn tay uy hiếp mới ngậm miệng đâu.
Phượng Tinh Châu: “Bệ hạ thật sự không nhìn thấy? Cảnh Hoán ham chơi, mạng Tử Vi nhẹ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người thay mệnh cách, ta lấy đâu ra mặt mũi đối diện với tiên hoàng Lục thị.”
Đồng tử Sở Chiêu Du co rụt lại, nghe ra ý uy hiếp của Phượng Tinh Châu.
Hôm qua y còn thề son sắt phải bảo vệ Lục Cảnh Hoán, tất nhiên không thể vì một chút uy hiếp mà nuốt lời.
Y thấp giọng, làm bạn bè, giúp bạn không tiếc mạng sống: “Chưa từng thấy, quốc sư không cần phải quá nôn nóng, trẫm đoán là hiện tại y chắc chắn đang sống rất tốt.”
Đẳng cấp giáo dục đế vương, thần y cứ gọi là đến, hoàng đế chuyên nghiệp ở bên cạnh tán gẫu, tiểu táo* ngự thiện phòng chuyên cung cấp.
Trẫm nuôi tốt như thế, ngươi có gì mà đòi dẫn đi, dẫn về làm tiểu hòa thượng hả?
Ngươi có gan từ tự mở thiên nhãn nhìn xem Lục Cảnh Hoán ở đâu! Sau đó kết toán chi phí giáo dục và tiền ăn của tên kia cho trẫm!
Ánh mắt Lục Cảnh Hoán sáng loáng: “Sau này Nhiếp chính vương vào điện Phúc Ninh cũng phải thông báo! Chuyện tốt gì đây! Nếu ta có lá gan như ngươi thì tốt rồi!”
Sở Chiêu Du do dự một chút, sợ mình truyền cho Lục Cảnh Hoán tư tưởng sai lầm, dẫn đến việc y cộc cằn gây bất lợi trong lúc đấu đá với Phượng quốc sư.
“Nhưng thật ra cần có điều kiện.” Sở Chiêu Du sờ sờ bụng của mình, làm sao y có thể không biết vì y mang thai nên Nhiếp chính vương mới luôn luôn nhượng bộ y, “Nhiếp chính vương mơ ước trẫm, hắn càng có suy nghĩ xấu thì càng không thể để cho hắn thuận lợi làm được, nếu không thì lần sau hắn lại sẽ như vậy. Phượng quốc sư là hạng người gì trẫm cũng không rõ, ngươi không thể mù quáng học theo ta.”
Lục Cảnh Hoán: “Tình huống của chúng ta giống nhau, yên tâm.”
Y đã hiểu rồi, cái kế gì mà “Trước hết cho hắn hôn một cái, chờ lúc có thể chạy được thì chạy tiếp”, tạm thời là không thể thực hiện được, cần phải một bước cũng không nhường, là do y quá sợ, không né tránh mới để bị ấn lại hôn một canh giờ, nếu như Phượng Tinh Châu cứ lại gần y là cắn, thì còn có thể làm tiếp à?
“Vậy ta yên tâm rồi …” Sở Chiêu Du phản ứng một chút, “Ta yên tâm cái gì, ngươi nói cho rõ ràng, ngươi giở mánh khóe như nào?”
Tổng hợp lại lần nói chuyện phiếm gần nhất, sao y lại có cảm giác không phải Lục Cảnh Hoán trốn học mà cứ như là đào hôn thế nhỉ.
Sắc mặt Lục Cảnh Hoán mất tự nhiên, đỏ bừng lên: “Ta muốn chạy, bị quốc sư bắt lại.”
Sở Chiêu Du: “Tại sao bắt ngươi?”
Giọng Lục Cảnh Hoán thấp xuống: “Hắn bức bách trẫm!”
Quả nhiên là thế!
“Quá đáng.” Sở Chiêu Du siết tay thành nắm đấm, có phải cô gái trên tàu điện ngầm nhớ lầm tình tiết rồi không đấy, Lục Cảnh Hoán mới là người cầm kịch bản hoàng đế bù nhìn, râu ông nọ cắm cằm bà kia chẳng ra sao.
Nhiếp chính vương không cưỡng bách y, quốc sư nước cách vách thì lại không coi ai ra gì.
Sở Chiêu Du chợt nhớ tới: “Chuyện học thuộc sách trong hoàng lăng có phải thật không?”
Lục Cảnh Hoán đỏ mặt thừa nhận: “Giả. Ta nghe nói ngươi đã từng bị Nhiếp chính vương ép đi hoàng lăng nên mới bịa một chuyện tương tự với ngươi, có tác dụng cảm động lòng người kha khá chút.”
Thoạt nhìn Lục Cảnh Hoán thật sự ngốc, vẻ mặt Sở Chiêu Du phức tạp: “Huynh đệ, quá giống lại thành giả. Lời đồn đãi trong dân gian không thể tin, ngươi quên hết mấy cái đó đi, trẫm tự nguyện đi hoàng lăng. Vậy nên ngươi chạy đến vì bị quốc sư bắt nạt?”
Lục Cảnh Hoán trầm trọng gật đầu.
Sở Chiêu Du trong nháy mắt não bổ ra một ông già phong kiến lớn tuổi mê tín, ánh mắt lộ ra sự đồng tình: “Hơi quá đáng, ngươi muốn trở về đoạt quyền không?”
Y không tranh đoạt quyền lực với Nhiếp chính vương, một mặt là vì Nhiếp chính vương khôn khéo có khả năng trị quốc, một mặt là vì Nhiếp chính vương tuổi trẻ sức nhiều anh tuấn tiêu sái.
Phượng quốc sư thì khác, quản lý đất nước dựa trên việc truyền bá mê tín, Lục Cảnh Hoán là bạn y, đương nhiên y phải đứng về phía bạn bè.
Lục Cảnh Hoán tưởng tượng vẻ mặt giếng cạn không sóng của Phượng Tinh Châu một chút: “Ta không trở về, ta muốn ở lại đây.”
Phượng Tinh Châu trầm lặng ít nói, mọi chuyện sóng to gió lớn đều không sợ, như bồ tát trên đài hoa sen, mặt mày không hung ác nhưng lại lạnh như băng từ trên nhìn xuống chúng sinh, khiến người khác nhìn mà sinh ra cảm giác kính sợ. Ở lại bên người Phượng Tinh Châu một ngày thôi là Lục Cảnh Hoán sẽ cảm thấy mình là hòa thượng nhỏ sắp bước vào cõi Phật.
Lục căn y không sạch sẽ, bị quốc sư hôn mặt còn có thể đỏ, tim còn có thể đập nhanh hơn, không muốn làm hòa thượng đâu.
Sở Chiêu Du đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, Lục Cảnh Hoán bây giờ không phải chính là y lúc mới vừa xuyên qua sao?
Lâm vào cảnh nam sủng của quyền thần, gặp phải chuyện như vậy không chạy mới là ngu.
Y vỗ vỗ vai Lục Cảnh Hoán, động viên nói: “Đừng sợ, trẫm sẽ giúp ngươi, kinh thành và hoàng cung, từ đợt trẫm chạy thì Nhiếp chính vương đã tăng cường phòng thủ, không ai có thể động đến ngươi, Phượng quốc sư không vào được!”
Y cổ vũ tinh thần Lục Cảnh Hoán, về cung nghỉ ngơi, trên đường Nhiếp chính vương muốn vào, bị cung nhân điện Phúc Ninh cản lại.
Cung nhân nơm nớp lo sợ: “Vương gia, bệ hạ có chỉ … ”
“Được, bản vương biết.” Tiêu Hành đứng ngoài cửa, trong lòng không biết nên đi hay không đặt ván vò quần áo trên long sàng quỳ xuống.
Hôm nay hắn chần chừ đến long sàng, dã tràng xe cát, tiếp theo chỉ đành chờ khôi phục ký ức, thành khẩn tự kiểm điểm lại một lần mới được.
Chỉ là không biết ván vò quần áo có đủ không.
Tiêu Hành vốn muốn báo cho Sở Chiêu Du ngày mai lên triều, tiếp kiến sứ thần nước Đại Diễn một chút, mặc dù Phượng Tinh Châu đến tìm người, nhưng dù gì cũng có chút thành ý, dâng không ít đồ hiếm quý.
Thôi, không cần thiết bắt Sở Chiêu Du dậy sớm vì người như Phượng Tinh Châu, lúc nào tỉnh, lúc nào gặp, bắt Phượng Tinh Châu chờ.
Ngày mai, Nhiếp chính vương lên triều như thường, long ỷ trống không, nhưng mọi người đều biết bệ hạ không phải là bị bỏ rơi hoàn toàn, mà thân thể thật sự không tốt.
Tiêu Hành thảo luận chính sự xong, nhắc tới việc quốc sư Đại Diễn quốc đến thăm, lần này mong muốn mở hai đường giao thương với Đại Sở, bù đắp cho nhau.
Phượng Tinh Châu có địa vị cao trong lòng bách tính Đại Diễn, gần như đã vượt qua hoàng quyền, hắn đích thân đến, tương đương với quan hệ ngoại giao long trọng nhất hai nước.
Các đại thần cảm thấy hơi đột ngột, còn hơi… sơ sài.
Nhiếp chính vương không chuẩn bị phô trương gì cả?
Tiêu Hành và Phượng Tinh Châu đều không có tâm tình làm này làm nọ, Phượng Tinh Châu trở lại ngoài thành chỉnh lý nghi trượng, hắn phái hai chi Hộ Long Vệ nghiêm chỉnh ra khỏi thành tiếp đón, lúc này chắc sắp đến rồi.
Tiêu Hành gọi một người đến hỏi: “Bệ hạ đã dậy chưa? Tỉnh rồi thì bảo y vào triều.”
Chưa tỉnh thì thông báo Phượng Tinh Châu đi chậm một chút, dù sao thì hoàng đế nhà ai người đó đau lòng.
Thân vệ: “Bệ hạ tỉnh một lúc rồi ạ, bây giờ đang đọc sách cùng Lục công tử.”
Trán Tiêu Hành nổi gân xanh, làm sao hắn có thể quên mất Sở Chiêu Du đã hẹn với Lục Vương sáng sớm “Đọc sách”, mắc công hắn vẫn còn ở đây chờ y tự tỉnh.
“Lập tức báo bệ hạ tới ngay điện Tuyên Chính.”
Trước đây Sở Chiêu Du không cho hắn nhúng tay, hiện giờ hắn thực sự phải điều tra tên Lục Vương một chút, xem là con trai nhỏ của gia đình nào, nhanh chóng tìm cớ vứt y trở về.
Sở Chiêu Du dùng lý do thân thể sợ lạnh, đến giờ vẫn khoác áo choàng mỏng, cổ áo buộc chặt, lúc vải vóc tự nhiên rủ xuống không nhìn ra bụng to hay nhỏ.
Đến lúc y được thông báo tiếp kiến sứ thần nước ngoài, lại nghe ngóng được là Phượng Tinh Châu đích thân đến, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, thoáng sửng sốt, trực giác bảo rằng hắn đến để tìm Lục Cảnh Hoán.
Thế mà lại tự mình tìm đến Đại Sở.
Y nhớ lại ngày đầu tiên mình đến Đại Sở, ngã xuống sân khấu, Nhiếp chính vương đột nhiên đến thăm điện Thanh Huy, tất cả mọi người như gặp đại địch, lúc đó bản thân mình lạnh run ngã xuống mặt đất, căng thẳng, sợ sệt, mê man … nếu như Lục Cảnh Hoán biết Phượng Tinh Châu đến, sợ là tâm tình cũng na ná y lúc đó.
Loại tâm tình này không nên để Lục Cảnh Hoán phải trải nghiệm một lần. Sở Chiêu Du tạm thời không nói cho Lục Cảnh Hoán, tự mình đi kiểm tra tình huống.
Ngồi trên long ỷ một chốc, chỉ thấy theo tiếng truyền của cung nhân, từ ngoài điện, một bộ đồ trắng ngược sáng tiến vào, như chư tiên thần phật đi ngang qua, rồi bỗng một người trong đám ấy lại hạ phàm trần.
Sở Chiêu Du kinh ngạc trong nháy mắt, đã nói là ông già mà?
Quốc sư bây giờ đều trẻ như vậy à?
Y cố gắng ngắm nghía vẻ ngoài Phượng Tinh Châu, tính tìm ra một chút dấu hiệu cưỡng bách Lục Cảnh Hoán từ vẻ mặt trầm tĩnh của hắn.
Không có.
Sở Chiêu Du hoài nghi Lục Cảnh Hoán nói hoảng nói loạn, kỳ thực không phải Phượng Tinh Châu cưỡng ép y làm nam sủng, mà muốn điểm hóa y làm hòa thượng.
Đương nhiên, hai trường hợp này đều là sự thật không mấy tốt đẹp.
Tiêu Hành bất mãn “Khụ” một tiếng.
Sở Chiêu Du hoàn hồn: “Phượng quốc sư đường xa mà đến, không tiếp đón từ xa, trẫm ở trong cung…”
Ngữ khí của y thay đổi: “Cảnh sắc ở phủ Nhiếp chính vương thanh tịnh đẹp đẽ, chắc chắn là càng thêm phù hợp với người có tâm thanh tịnh như Phượng quốc sư, vậy thì mời Phượng quốc sư nghỉ ở vương phủ, thân thể trẫm còn đang bệnh, mời Nhiếp chính vương chiêu đãi thay.”
Lục Cảnh Hoán ở trong cung, quốc sư ở bên ngoài thì an toàn hơn.
Lông mày Tiêu Hành giãn ra, Sở Chiêu Du bỗng nhiên đổi ý rất hợp ý hắn. Phượng Tinh Châu đến vì việc tư, ở phòng chứa củi phủ Nhiếp chính vương là đủ rồi.
Phượng Tinh Châu cũng không có ý kiến gì, vương phủ của Tiêu Hành đúng là tự do hơn.
Ánh mắt của hắn đảo qua Tiêu Hành và Sở Chiêu Du một cái, lúc nhìn qua Sở Chiêu Du trong mắt xuất hiện vẻ khác lạ, nhưng rất nhanh đã thu lại, vẻ mặt vẫn mặt cao quý lạnh lùng.
Cái danh quốc sư cũng không phải toàn là nói ngoa, thế nhưng chuyện nước khác thì có liên quan gì đến hắn đâu?
Phượng Tinh Châu sửa soạn quà tặng đáng giá, Sở Chiêu Du đích thân ban thưởng cho hắn một đôi bình rượu ngọc có tiền cũng không thể mua được.
Lễ vật đương nhiên là một đôi đầy bụi bặm Nhiếp chính vương tùy tiện tìm trong kho, trong khi Sở Chiêu Du tặng cho Phượng Tinh Châu, chỉ cần giả vờ tiếp một tay biểu thị coi trọng là được rồi.
Hắn đi xuống thềm ngọc, cách Phượng Tinh Châu gần hơn một ít, không nhịn được nghĩ, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, ai mà ngờ tên quốc sư rất ra dáng này lại mơ ước hoàng đế nhỏ của chính mình.
Tiêu Hành thấy Sở Chiêu Du đang nhìn Phượng Tinh Châu, cau mày kéo tay áo của y một chút, lạnh lùng nói: “Chớ nhìn hắn lúc này áo mũ chỉnh tề, năm năm trước còn là một tên trọc.”
Không đẹp đẽ gì, hòa thượng nào cũng đều như vậy, chùa Đại Bi tùy tiện tìm cũng thấy rất nhiều, hôm khác bản vương dẫn ngươi đi xem.
Phượng Tinh Châu: “…” Từ khi nào Tiêu Hành có sở thích bới móc khuyết điểm vậy?
Hắn không nói gì liếc mắt Tiêu Hành một cái, lúc thu mắt bỗng nhiên dừng lại, nhìn thẳng về phía Sở Chiêu Du, sắc bén và trắng trợn.
Trên người hoàng đế này có mùi vị của Lục Cảnh Hoán.
Sở Chiêu Du bị hắn nhìn lùi một bước, không phải chứ, lẽ nào vừa nãy y thân mật tám chuyện bạn bè với Lục Cảnh Hoán để lại manh mối gì?
Tiêu Hành không vui chắn giữa hai người, cảnh giác nhìn về phía Phượng Tinh Châu.
Tuy rằng đều là mặc long bào, nhưng đây là hoàng đế nhà ta.
Ngươi không thể đánh mất của bản thân rồi đến cướp của bản vương.
Phượng Tinh Châu chăm chú nhìn Sở Chiêu Du: “Bệ hạ có thể từng gặp một người thanh niên cỡ mười mấy tuổi, ngoại hình tuấn tú, cao như bệ hạ, cổ tay có máu ứ đọng, tai phải dưới có vết sẹo bỏng to bằng hạt đậu, đeo một miếng ngọc đôi.”
Hắn cứ nhìn chằm chằm Sở Chiêu Du, trái lại bỏ qua vẻ mặt của Nhiếp chính vương.
Ánh mắt Sở Chiêu Du không hề gợn sóng, thành khẩn nói: “Trẫm ở trong cung, chưa từng thấy người ngoài.”
Tiêu Hành nhíu mày, hắn đã biết Lục Vương không phải người bình thường, nhưng đáng tiếc Sở Chiêu Du không cho hắn điều tra.
Phượng Tinh Châu nhíu mày: “Nữ tử thì sao?”
Sở Chiêu Du bấm lòng bàn tay Nhiếp chính vương một cái: “Cũng không có.”
Tiêu Hành hơi nhíu lông mày, hắn nhớ lúc đầu Lục Vương giả gái đến xin ăn, hơi kinh ngạc với đầu óc xoay chuyển nhanh của Phượng Tinh Châu, hiểu rõ hoàng đế nhà hắn.
Nếu lúc trước hắn có thể nhận thức sớm như Phượng Tinh Châu, sớm mở rộng phạm vi ân nhân đến nam tử sớm một chút thì làm sao có thể bị Sở Chiêu Du lừa gạt lâu như vậy?
Sớm biết thì trước khi tìm người đã mời tên thần côn này tính một quẻ.
Tiêu Hành vô cùng hối hận, quyết định giận chó đánh mèo lên Phượng Tinh Châu, không nói cho hắn Lục Cảnh Hoán ở đâu.
Không phải là bởi vì bị tức phụ bấm lòng bàn tay uy hiếp mới ngậm miệng đâu.
Phượng Tinh Châu: “Bệ hạ thật sự không nhìn thấy? Cảnh Hoán ham chơi, mạng Tử Vi nhẹ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người thay mệnh cách, ta lấy đâu ra mặt mũi đối diện với tiên hoàng Lục thị.”
Đồng tử Sở Chiêu Du co rụt lại, nghe ra ý uy hiếp của Phượng Tinh Châu.
Hôm qua y còn thề son sắt phải bảo vệ Lục Cảnh Hoán, tất nhiên không thể vì một chút uy hiếp mà nuốt lời.
Y thấp giọng, làm bạn bè, giúp bạn không tiếc mạng sống: “Chưa từng thấy, quốc sư không cần phải quá nôn nóng, trẫm đoán là hiện tại y chắc chắn đang sống rất tốt.”
Đẳng cấp giáo dục đế vương, thần y cứ gọi là đến, hoàng đế chuyên nghiệp ở bên cạnh tán gẫu, tiểu táo* ngự thiện phòng chuyên cung cấp.
Trẫm nuôi tốt như thế, ngươi có gì mà đòi dẫn đi, dẫn về làm tiểu hòa thượng hả?
Ngươi có gan từ tự mở thiên nhãn nhìn xem Lục Cảnh Hoán ở đâu! Sau đó kết toán chi phí giáo dục và tiền ăn của tên kia cho trẫm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất