Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương
Chương 67: Nhớ ngươi
Chân quét qua lá rụng trên mặt đất, gợi lên mùi tanh trong đất, khiến người buồn nôn.
Tạ Triều Vân tay không giải quyết hơn đám nửa hắc y nhân. Hắn lấy đạn tín hiệu ra, thông tri người dưới chân núi đi lên, đảo mắt lại thấy Nhiếp chính vương đứng giữa lửa cháy hừng hực, suýt nữa rớt tim.
Không phải là thấy gì trong phòng chứ?
Hắn hô lớn “Nén bi thương”, lôi Tiêu Hành ra khỏi đống lửa. Lửa kia đã cháy đến người nữ tử ngã trên đất, Tạ Triều Vân đang muốn cứu lại thi thể của mẹ huynh đệ, bị Tiêu Hành ngăn cản.
“Là Miêu Nhược Thu.”
Tạ Triều Vân ngừng bước, nghĩ cũng phải, máu trên núi rất mới, chắc là mới đổ ra. Lục Bùi không lưu tình, muốn toàn bộ máu của Miêu Nhược Thu, hắn thấy trong miệng thi thể còn nhét vải, tránh Miêu Nhược Thu kêu ra tiếng.
“Ha, bịt luôn cả mồm.”
Cho nên nói làm người không thể ham phú quý, Nhiếp chính vương đã cho nàng một con ngựa, nàng không biết quý trọng, còn đi tìm chết.
“Ngươi nói cái gì?” Trái tim Tiêu Hành mãnh liệt nhảy lên, sắc mặt biến đổi, “Không hay rồi, trở về!”
Miêu Nhược Thu từng nói muốn chữa bệnh cho hắn, cổ trong người hắn đã được Sở Chiêu Du giải rồi mà cũng không nhìn ra.
Ỷ vào thể chất đặc thù của mình liền muốn giải cổ, rặt một lũ lang băm.
Giờ khắc này, Tiêu Hành đột nhiên nghĩ đến, khi vừa thấy Miêu Nhược Thu khi, nàng không giống như đã định liệu trước, sau khi bắt mạch cho hắn, lại chắc chắn vài phần.
Có phải là màng đã nhìn ra, nhưng muốn nhặt của hời chiếm tiện nghi?
Miêu Nhược Thu biết hắn đã giải cổ, có nói cho Lục Bùi không?
Miêu Nhược Thu cũng có khả năng nâng cao tầm quan trọng của mình đối với Lục Bùi mà chọn không nói.
Lục Bùi sẽ không bịt miệng Miêu Nhược Thu ngay từ đầu, lỡ nàng nói thì sao?
Như vậy, Lục Bùi biết chiêu vô dụng với hắn, vẫn bảo hắn đưa Sở Chiêu Du tới, đơn giản chính là muốn mạng của Sở Chiêu Du!
Máu là nhằm vào Sở Chiêu Du, lửa và thi thể kia mới nhằm vào hắn.
Nếu…… Nếu hắn đứng sau màn, nhất định sẽ công kích hai nơi, phòng việc Sở Chiêu Du được đưa đến là giả.
Sở Chiêu Du gặp nguy hiểm!
Tạ Triều Vân thấy Hộ Long vệ đã tấn công lên núi, liền đi theo Nhiếp chính vương trở lại kinh thành.
……
Sở Chiêu Du chống cằm chờ Nhiếp chính vương, khi đầu sắp chạm bàn, lại thanh tỉnh.
Đầu nhỏ cao quý của trẫm ngàn vạn không thể bị thương giống đại ngốc tử nào đó.
Người sau lưng chùa Ngũ Vân còn phức tạp hơn dây khoai lang, sau khi Nhiếp chính vương đi, Sở Chiêu Du vừa đe dọa vừa dụ dỗ, vừa dỗ vừa gạt, cuối cùng khiến Tiền Thế Thành lộ ra chút thanh phong.
Có tin tức về mẫu thân của Nhiếp chính vương.
Chẳng trách Tiêu Hành không yên như vậy. Sở Chiêu Du suy đoán, có thể có người bắt Tiêu Man uy hiếp Nhiếp chính vương, vậy thì y càng phải đợi Nhiếp chính vương trở lại.
Sở Chiêu Du không có lập trường ngăn cản con trai đi cứu mẫu thân hắn, dù đây là một mẫu thân vô trách nhiệm.
Có lẽ Tiêu Man thật sự cảm thấy mình tìm cho con trai một nơi tốt, dung mạo như Tiêu Hành theo nàng khắp nơi hát hí khúc lại không tốt cho hắn, mới ôm con bỏ chợ.
Sở Chiêu Du tưởng tượng tiểu Tiêu Hành ở bến đò Lăng Bích năm đó, tim đột nhiên thắt lại.
Hát hay như trẫm không? Âm thanh kinh diễm và thiên phú bao nhiêu, không hát sẽ tạo thành tổn thất to lớn cho văn hóa nghệ thuật Đại Sở sao?
Lại nói năm đó Tiêu Từ Văn hai bàn tay trắng, bán gia sản phải còn chút tiền chứ?
Tiêu Man không nhất định thiếu tiền, nàng chỉ là muốn hát hí khúc thôi. Nàng cũng biết không thể dẫn Tiêu Hành theo nàng ra vào gánh hát, nên đưa Tiêu Hành cho người khác.
Sở Chiêu Du quyết định từ nay về sau sẽ không hát hí khúc trước mặt Nhiếp chính vương nữa, cũng không phải việc khó, nhịn một chút là được.
Giờ Tý đã qua, Sở Chiêu Du nhìn ánh trăng treo trên mái hiên, chờ Tiêu Hành trở về.
Dù kết quả thế nào, Nhiếp chính vương cũng sẽ cần một cái ôm của trẫm.
Y cũng tin tưởng Nhiếp chính vương nhất định sẽ không có việc gì.
Nhiếp chính vương có mẫu thân vô trách nhiệm, tất nhiên hắn sẽ không làm một phụ thân vô trách nhiệm.
Sở Chiêu Du thấy thiên điện còn sáng, không cẩn thận đi tới trước cửa sổ phòng Lục Cảnh Hoán.
Là do y không cẩn thận thật.
Trong cung chán lắm, toàn dựa vào Lục Cảnh Hoán giải buồn.
Lục Cảnh Hoán như đang ở cùng Phượng Tinh Châu, Phượng Tinh Châu kiên trì ba ngày sau về nước, tiểu hoàng đế không đồng ý.
“Ai?” Phượng Tinh Châu hỏi.
“Ta.” Sở Chiêu Du ho, nói với Lục Cảnh Hoán, “Ra đây xíu được không?”
“Được.” Lục Cảnh Hoán như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, bay nhanh từ trong phòng ra.
Tháng tư thời tiết không nóng không lạnh, Sở Chiêu Du cùng Lục Cảnh Hoán đi đến quảng trường không người, sắc bén vạch trần: “Rõ rằng là ngươi rất thèm mặt người ta!”
“Không có!”
“Phải có, nếu không sao tai lại đỏ?”
Mặt Lục Cảnh Hoán đỏ bừng, không tự tin phản bác: “Nói bậy.”
“Tuy ta rất muốn giữ ngươi lại cho đỡ buồn, nhưng dù sao hai người cũng là vua và quốc sư một nước.”
Lục Cảnh Hoán: “Làm hoàng đế có gì vui, không bằng chúng ta cùng nhau ra ngoài lang bạt, dù sao cũng có người giúp phê tấu chương rồi.”
Sở Chiêu Du: “……” Nếu ngươi nói sớm ba tháng, trẫm sẽ động tâm.
“Tại sao ngươi không đồng ý với Phượng quốc sư? Ta thấy ngươi cũng không phải là không thích hắn.”
Lục Cảnh Hoán nghe vậy lại có chút cô đơn, hắn mắt trông mong nhìn Sở Chiêu Du, nhìn như sắp khóc.
“Quốc sư chỉ đồng ý phụ chính phụ hoàng 6 năm.”
Mẫu hậu hắn đau khổ cầu xin đã lâu, cũng không làm Phượng Tinh Châu nhả ra thêm một năm nào.
Năm nay đã là năm thứ năm, mùa thu sang năm Phượng Tinh Châu phải cạo trọc trở lại tìm sư phụ.
Lục Cảnh Hoán khi còn nhỏ bệnh tật ốm yếu, không học tập mưu lược đế vương, sau Phượng Tinh Châu rời núi, hắn hết bệnh, trong năm năm này, Phượng Tinh Châu vẫn luôn đốc thúc hắn đọc sách, rất nghiêm khắc, tìm thái phó cũng rất nghiêm khắc.
Ngay từ khi bị hôn, Lục Cảnh Hoán hơi sợ, mỗi lần quốc sư xuất hiện đều là kiểm tra bài cũ, sau hắn chạy ra ngoài bình tĩnh lại, dần dần hiểu được tâm ý bản thân, lại bắt đầu sợ hãi chuyện khác.
Lục Cảnh Hoán: “Ngươi nói quốc sư có phải sẽ tranh thủ năm cuối cùng hoàn tục, làm chuyện trước đây hắn chưa từng làm?”
Sở Chiêu Du: “…… Phải hay không sao ngươi không hỏi hắn?”
Lục Cảnh Hoán: “Còn cần hỏi sao? Quốc sư trước nay chưa từng nói thích ta. Năm đó sư phụ hắn không chịu thả hắn xuống núi, nói nếu hắn ở trên núi, sẽ càng có tài nghệ phật hiệu. Quốc sư nói mình muốn sáu năm, sư phụ hắn đồng ý. Sáu năm chính là sáu năm.”
Phượng Tinh Châu chỉ biết hôn hắn, ép hắn thích Quốc sư.
Sở Chiêu Du nhiệt tâm khuyên: “Hắn thích ngươi, kéo đến 60 năm cũng chưa chắc không thể.”
Lục Cảnh Hoán tuyệt vọng: “Người xuất gia không nói dối.”
Sở Chiêu Du nghĩ, quyền thần có tật xấu chung, cho rằng mình nắm giữ tất cả, thích ai cũng không cần giống nam tử bình thường, chỉ tay lên trời hứa hẹn tương lai.
Quá tự tin.
Các hoàng đế khả cũng có tật xấu, không dám tin bọn họ.
“Nói đến cùng, chính là hắn không nói, ngươi không hỏi.” Sở Chiêu Du đưa ra chủ ý, “Bây giờ ngươi về hỏi hắn, nếu hắn trả lời không tốt, ngày mai trẫm sai người vứt hắn đi.”
Lục Cảnh Hoán né tránh: “Nếu hắn nói muốn làm hòa thượng thì phải làm sao?”
Ngón cái Sở Chiêu Du nghiền chỗ bị phỏng trên tai Lục Cảnh Hoán: “Miệng vết thương sao lại thế này? Ai bôi thuốc cho ngươi?”
“Quốc sư.”
“Dùng thuốc dỏm gì, cố ý để lại sẹo cho ngươi, loại cầm thú này làm hoà thượng gì chứ? Ngươi là hoàng đế, hắn dám xuất gia, ngươi lật hết miếu nhà hắn.”
Lục Cảnh Hoán trợn mắt há mồm: “Còn có thể như vậy?”
“Thà phá mười ngôi chùa, còn hơn cắt đứt một mối tình duyên, từng nghe chưa?” Sở Chiêu Du nhìn lên trời: “Đạo lý dó, chúng ta không thể làm bạo quân.”
Nhiếp chính vương cũng từng ở trong chùa, vẫn nên thủ hạ lưu tình.
Lục Cảnh Hoán nhận được ủng hộ, đột nhiên muốn trở về hỏi một chút.
Hai người vừa đi vừa nói, trong mộng Sở Chiêu Du lo lắng cho Nhiếp chính vương, ngoài miệng lại nói rất nhiều, xoay Lục Cảnh Hoán mòng mòng, làm bản thân bận rộn, không rảnh nghĩ chuyện khác.
Bốn gã thái giám đi qua, trên tay đều cầm quần áo mới may, gặp được bệ hạ cung cung kính kính cúi người thỉnh an.
Sở Chiêu Du liếc nhìn thái giám cầm đầu, cảm thấy hơi lạ, đã trễ thế này rồi lại còn gấp gáp may đồ mùa hè, y tỉnh lại một chút.
Gần đây có phải trẫm không chú ý sinh hoạt của cung nhân? Bắt người tăng ca quá cũng không nên.
Y quét mắt, đột nhiên cảm thấy quần áo không đều, như đang che thứ gì.
Tim đập nhanh hơn, y bất động thanh sắc đẩy thái giám gần Lục Cảnh Hoán nhất ra sau: “Bây giờ ngươi đi tìm quốc sư hỏi đi, đi liền đi.”
Nếu bốn người này khác thường, hai người bọn họ đánh không lại, không thể rút dây động rừng, có thể chạy một người thì chạy một người.
Từ trước đến nay Nhiếp chính vương không quản việc vặt trong cung, may quần áo đều do thái hậu nắm giữ, nếu trong nội thị giám có người của thái hậu chưa bị thanh tẩy, cũng không phải không có khả năng.
Hai gã thái giám đi đầu cũng không nghĩ tới vừa ra đã gặp hoàng đế, việc này không nên chậm trễ, lập tức lật vải, một con dao găm sắc bén loé sáng.
Thái giám nắm lại năm ngón tay, bắt lấy dao găm, ánh mắt ác độc đâm về hướng Sở Chiêu Du.
Thân vệ bị đuổi ra xa nhìn, lúc này cũng không tới kịp.
Lục Cảnh Hoán bị Sở Chiêu Du đẩy đi hai bước, cảm thấy không đúng vừa quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn, hắn run tay lấy trên người ra một lọ thuốc, run rẩy vẩy vào thái giám.
Thuốc thần y cho đồ đệ phòng sói.
Thái giám cầm dao găm mắt đau xót, không nhìn thấy đường, một tay che mắt một tay thì cố gắng đâm tới.
Lục Cảnh Hoán rất có tinh thần hy sinh, chắn trước mặt Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du: “Ngươi đi trước!”
Lúc Tiêu Hành chạy tới vừa thấy Sở Chiêu Du ở cạnh Lục Cảnh Hoán, hắn vừa thở ra, tình huống lại biến đổi lớn, thái giám rút ra một con dao găm sắc bén.
Sân trước điện sân sau điện trống trải, không có cả đá để làm ám khí.
Hắn trừng mắt nhìn cột đá, dùng hết sức nhảy đến chỗ Sở Chiêu Du, ở khoảng cách này hắn có thể cứu Sở Chiêu Du.
Trong chớp mắt, Nhiếp chính vương nhớ ra trên người mình và Tạ Triều Vân dính đầy mùi máu nồng đậm.
Nếu hắn tới gần Sở Chiêu Du…… Vậy……
Cần phải cứu y!
Tròng mắt Tiêu Hành đỏ đậm, tính toán cách giải quyết thái giám cách xa Sở Chiêu Du nhất.
Bỗng nhiên một vật nhọn đâm vào cổ thái giám, máu chảy xuống, vấy bẩn lên tay người mặc bạch y. Cục diện nháy mắt yên lặng.
Tiêu Hành rùng mình, khó mà tưởng tượng được, chuyển hướng giữa không trung, hướng về một bên Tạ Triều Vân, đưa hai người lùi mấy chục mét.
Phượng Tinh Châu vẫn luôn theo sau không xa không gần, hắn còn lớn mật hơn thân vệ, công khai theo dõi.
Hắn muốn nhìn xem mỗi ngày Lục Cảnh Hoán nói gì với Sở Chiêu Du.
Đại quốc sư lòng yên tĩnh tự nhiên ẩn đi, hai người ríu rít cả đoạn đường cũng chưa phát hiện.
Cũng bởi vậy, nghe không sót câu nào.
Hắn bình tĩnh mà buông thái giám đã chết ra, nói với Lục Cảnh Hoán: “Sát sinh đã sát, sắc giới đã phá, Phật môn đã không dung ta.”
Hốc mắt Lục Cảnh Hoán đỏ lên, dại ra mà nhìn máu đỏ trên tay Phượng Tinh Châu, nhỏ xuống theo đầu ngón tay, bạch y vẫn cứ xuất trần như thế.
Sở Chiêu Du buông bạn đồng hành vừa giành chắn trước người mình ra, chạy nhanh đến chỗ Nhiếp chính vương.
Vừa rồi y nghe được Nhiếp chính vương không chỉnh được lực đạo, vang lên âm thanh ngã trên mặt đất.
“Đừng tới đây.” Tiêu Hành ngăn lại.
Sở Chiêu Du dừng bước, phản ứng một chút, mới hiểu được dụng tâm của Nhiếp chính vương.
Tiêu Hành vỗ Tạ Triều Vân, “Ngươi có thể trở về dưỡng thương, trong vòng mười ngày không được tiến cung.”
Tiêu hết huyết khí rồi đến.
Tạ Triều Vân hùng hùng hổ hổ rời đi. truyện đam mỹ
Tiêu Hành ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu Du, nhếch môi cười nói: “Bệ hạ, ta nhớ ra rồi.”
Sở Chiêu Du sửng sốt: “Nhớ ra cái gì?”
“Tất cả.”
“Vậy ngươi nhớ rõ ngay từ đầu trẫm không chia bánh bao cho ngươi sao?” Sở Chiêu Du xót mũi, “Không phải trẫm cố ý, không, ta chính là cố ý.”
Tiêu Hành hơi do dự: “…… Nhớ rõ.”
“Nhưng ta không đói.” Nhiếp chính vương lập tức bổ sung.
Sở Chiêu Du: “Cái tên Tiểu Hắc thế nào?”
Tiêu Hành: “Rất hay.”
Sở Chiêu Du hít mũi, đột nhiên cảm thấy bụng bị đá.
“Trẫm cũng cảm thấy rất tốt, Nhiếp chính vương, nhãi con đang nhớ ngươi.”
Tiêu Hành khẩn trương: “Ngươi lập tức đi tìm thần y.”
Sở Chiêu Du: “Vô dụng thôi, cha nó cũng hơi nhớ, một chút thôi.”
Tạ Triều Vân tay không giải quyết hơn đám nửa hắc y nhân. Hắn lấy đạn tín hiệu ra, thông tri người dưới chân núi đi lên, đảo mắt lại thấy Nhiếp chính vương đứng giữa lửa cháy hừng hực, suýt nữa rớt tim.
Không phải là thấy gì trong phòng chứ?
Hắn hô lớn “Nén bi thương”, lôi Tiêu Hành ra khỏi đống lửa. Lửa kia đã cháy đến người nữ tử ngã trên đất, Tạ Triều Vân đang muốn cứu lại thi thể của mẹ huynh đệ, bị Tiêu Hành ngăn cản.
“Là Miêu Nhược Thu.”
Tạ Triều Vân ngừng bước, nghĩ cũng phải, máu trên núi rất mới, chắc là mới đổ ra. Lục Bùi không lưu tình, muốn toàn bộ máu của Miêu Nhược Thu, hắn thấy trong miệng thi thể còn nhét vải, tránh Miêu Nhược Thu kêu ra tiếng.
“Ha, bịt luôn cả mồm.”
Cho nên nói làm người không thể ham phú quý, Nhiếp chính vương đã cho nàng một con ngựa, nàng không biết quý trọng, còn đi tìm chết.
“Ngươi nói cái gì?” Trái tim Tiêu Hành mãnh liệt nhảy lên, sắc mặt biến đổi, “Không hay rồi, trở về!”
Miêu Nhược Thu từng nói muốn chữa bệnh cho hắn, cổ trong người hắn đã được Sở Chiêu Du giải rồi mà cũng không nhìn ra.
Ỷ vào thể chất đặc thù của mình liền muốn giải cổ, rặt một lũ lang băm.
Giờ khắc này, Tiêu Hành đột nhiên nghĩ đến, khi vừa thấy Miêu Nhược Thu khi, nàng không giống như đã định liệu trước, sau khi bắt mạch cho hắn, lại chắc chắn vài phần.
Có phải là màng đã nhìn ra, nhưng muốn nhặt của hời chiếm tiện nghi?
Miêu Nhược Thu biết hắn đã giải cổ, có nói cho Lục Bùi không?
Miêu Nhược Thu cũng có khả năng nâng cao tầm quan trọng của mình đối với Lục Bùi mà chọn không nói.
Lục Bùi sẽ không bịt miệng Miêu Nhược Thu ngay từ đầu, lỡ nàng nói thì sao?
Như vậy, Lục Bùi biết chiêu vô dụng với hắn, vẫn bảo hắn đưa Sở Chiêu Du tới, đơn giản chính là muốn mạng của Sở Chiêu Du!
Máu là nhằm vào Sở Chiêu Du, lửa và thi thể kia mới nhằm vào hắn.
Nếu…… Nếu hắn đứng sau màn, nhất định sẽ công kích hai nơi, phòng việc Sở Chiêu Du được đưa đến là giả.
Sở Chiêu Du gặp nguy hiểm!
Tạ Triều Vân thấy Hộ Long vệ đã tấn công lên núi, liền đi theo Nhiếp chính vương trở lại kinh thành.
……
Sở Chiêu Du chống cằm chờ Nhiếp chính vương, khi đầu sắp chạm bàn, lại thanh tỉnh.
Đầu nhỏ cao quý của trẫm ngàn vạn không thể bị thương giống đại ngốc tử nào đó.
Người sau lưng chùa Ngũ Vân còn phức tạp hơn dây khoai lang, sau khi Nhiếp chính vương đi, Sở Chiêu Du vừa đe dọa vừa dụ dỗ, vừa dỗ vừa gạt, cuối cùng khiến Tiền Thế Thành lộ ra chút thanh phong.
Có tin tức về mẫu thân của Nhiếp chính vương.
Chẳng trách Tiêu Hành không yên như vậy. Sở Chiêu Du suy đoán, có thể có người bắt Tiêu Man uy hiếp Nhiếp chính vương, vậy thì y càng phải đợi Nhiếp chính vương trở lại.
Sở Chiêu Du không có lập trường ngăn cản con trai đi cứu mẫu thân hắn, dù đây là một mẫu thân vô trách nhiệm.
Có lẽ Tiêu Man thật sự cảm thấy mình tìm cho con trai một nơi tốt, dung mạo như Tiêu Hành theo nàng khắp nơi hát hí khúc lại không tốt cho hắn, mới ôm con bỏ chợ.
Sở Chiêu Du tưởng tượng tiểu Tiêu Hành ở bến đò Lăng Bích năm đó, tim đột nhiên thắt lại.
Hát hay như trẫm không? Âm thanh kinh diễm và thiên phú bao nhiêu, không hát sẽ tạo thành tổn thất to lớn cho văn hóa nghệ thuật Đại Sở sao?
Lại nói năm đó Tiêu Từ Văn hai bàn tay trắng, bán gia sản phải còn chút tiền chứ?
Tiêu Man không nhất định thiếu tiền, nàng chỉ là muốn hát hí khúc thôi. Nàng cũng biết không thể dẫn Tiêu Hành theo nàng ra vào gánh hát, nên đưa Tiêu Hành cho người khác.
Sở Chiêu Du quyết định từ nay về sau sẽ không hát hí khúc trước mặt Nhiếp chính vương nữa, cũng không phải việc khó, nhịn một chút là được.
Giờ Tý đã qua, Sở Chiêu Du nhìn ánh trăng treo trên mái hiên, chờ Tiêu Hành trở về.
Dù kết quả thế nào, Nhiếp chính vương cũng sẽ cần một cái ôm của trẫm.
Y cũng tin tưởng Nhiếp chính vương nhất định sẽ không có việc gì.
Nhiếp chính vương có mẫu thân vô trách nhiệm, tất nhiên hắn sẽ không làm một phụ thân vô trách nhiệm.
Sở Chiêu Du thấy thiên điện còn sáng, không cẩn thận đi tới trước cửa sổ phòng Lục Cảnh Hoán.
Là do y không cẩn thận thật.
Trong cung chán lắm, toàn dựa vào Lục Cảnh Hoán giải buồn.
Lục Cảnh Hoán như đang ở cùng Phượng Tinh Châu, Phượng Tinh Châu kiên trì ba ngày sau về nước, tiểu hoàng đế không đồng ý.
“Ai?” Phượng Tinh Châu hỏi.
“Ta.” Sở Chiêu Du ho, nói với Lục Cảnh Hoán, “Ra đây xíu được không?”
“Được.” Lục Cảnh Hoán như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, bay nhanh từ trong phòng ra.
Tháng tư thời tiết không nóng không lạnh, Sở Chiêu Du cùng Lục Cảnh Hoán đi đến quảng trường không người, sắc bén vạch trần: “Rõ rằng là ngươi rất thèm mặt người ta!”
“Không có!”
“Phải có, nếu không sao tai lại đỏ?”
Mặt Lục Cảnh Hoán đỏ bừng, không tự tin phản bác: “Nói bậy.”
“Tuy ta rất muốn giữ ngươi lại cho đỡ buồn, nhưng dù sao hai người cũng là vua và quốc sư một nước.”
Lục Cảnh Hoán: “Làm hoàng đế có gì vui, không bằng chúng ta cùng nhau ra ngoài lang bạt, dù sao cũng có người giúp phê tấu chương rồi.”
Sở Chiêu Du: “……” Nếu ngươi nói sớm ba tháng, trẫm sẽ động tâm.
“Tại sao ngươi không đồng ý với Phượng quốc sư? Ta thấy ngươi cũng không phải là không thích hắn.”
Lục Cảnh Hoán nghe vậy lại có chút cô đơn, hắn mắt trông mong nhìn Sở Chiêu Du, nhìn như sắp khóc.
“Quốc sư chỉ đồng ý phụ chính phụ hoàng 6 năm.”
Mẫu hậu hắn đau khổ cầu xin đã lâu, cũng không làm Phượng Tinh Châu nhả ra thêm một năm nào.
Năm nay đã là năm thứ năm, mùa thu sang năm Phượng Tinh Châu phải cạo trọc trở lại tìm sư phụ.
Lục Cảnh Hoán khi còn nhỏ bệnh tật ốm yếu, không học tập mưu lược đế vương, sau Phượng Tinh Châu rời núi, hắn hết bệnh, trong năm năm này, Phượng Tinh Châu vẫn luôn đốc thúc hắn đọc sách, rất nghiêm khắc, tìm thái phó cũng rất nghiêm khắc.
Ngay từ khi bị hôn, Lục Cảnh Hoán hơi sợ, mỗi lần quốc sư xuất hiện đều là kiểm tra bài cũ, sau hắn chạy ra ngoài bình tĩnh lại, dần dần hiểu được tâm ý bản thân, lại bắt đầu sợ hãi chuyện khác.
Lục Cảnh Hoán: “Ngươi nói quốc sư có phải sẽ tranh thủ năm cuối cùng hoàn tục, làm chuyện trước đây hắn chưa từng làm?”
Sở Chiêu Du: “…… Phải hay không sao ngươi không hỏi hắn?”
Lục Cảnh Hoán: “Còn cần hỏi sao? Quốc sư trước nay chưa từng nói thích ta. Năm đó sư phụ hắn không chịu thả hắn xuống núi, nói nếu hắn ở trên núi, sẽ càng có tài nghệ phật hiệu. Quốc sư nói mình muốn sáu năm, sư phụ hắn đồng ý. Sáu năm chính là sáu năm.”
Phượng Tinh Châu chỉ biết hôn hắn, ép hắn thích Quốc sư.
Sở Chiêu Du nhiệt tâm khuyên: “Hắn thích ngươi, kéo đến 60 năm cũng chưa chắc không thể.”
Lục Cảnh Hoán tuyệt vọng: “Người xuất gia không nói dối.”
Sở Chiêu Du nghĩ, quyền thần có tật xấu chung, cho rằng mình nắm giữ tất cả, thích ai cũng không cần giống nam tử bình thường, chỉ tay lên trời hứa hẹn tương lai.
Quá tự tin.
Các hoàng đế khả cũng có tật xấu, không dám tin bọn họ.
“Nói đến cùng, chính là hắn không nói, ngươi không hỏi.” Sở Chiêu Du đưa ra chủ ý, “Bây giờ ngươi về hỏi hắn, nếu hắn trả lời không tốt, ngày mai trẫm sai người vứt hắn đi.”
Lục Cảnh Hoán né tránh: “Nếu hắn nói muốn làm hòa thượng thì phải làm sao?”
Ngón cái Sở Chiêu Du nghiền chỗ bị phỏng trên tai Lục Cảnh Hoán: “Miệng vết thương sao lại thế này? Ai bôi thuốc cho ngươi?”
“Quốc sư.”
“Dùng thuốc dỏm gì, cố ý để lại sẹo cho ngươi, loại cầm thú này làm hoà thượng gì chứ? Ngươi là hoàng đế, hắn dám xuất gia, ngươi lật hết miếu nhà hắn.”
Lục Cảnh Hoán trợn mắt há mồm: “Còn có thể như vậy?”
“Thà phá mười ngôi chùa, còn hơn cắt đứt một mối tình duyên, từng nghe chưa?” Sở Chiêu Du nhìn lên trời: “Đạo lý dó, chúng ta không thể làm bạo quân.”
Nhiếp chính vương cũng từng ở trong chùa, vẫn nên thủ hạ lưu tình.
Lục Cảnh Hoán nhận được ủng hộ, đột nhiên muốn trở về hỏi một chút.
Hai người vừa đi vừa nói, trong mộng Sở Chiêu Du lo lắng cho Nhiếp chính vương, ngoài miệng lại nói rất nhiều, xoay Lục Cảnh Hoán mòng mòng, làm bản thân bận rộn, không rảnh nghĩ chuyện khác.
Bốn gã thái giám đi qua, trên tay đều cầm quần áo mới may, gặp được bệ hạ cung cung kính kính cúi người thỉnh an.
Sở Chiêu Du liếc nhìn thái giám cầm đầu, cảm thấy hơi lạ, đã trễ thế này rồi lại còn gấp gáp may đồ mùa hè, y tỉnh lại một chút.
Gần đây có phải trẫm không chú ý sinh hoạt của cung nhân? Bắt người tăng ca quá cũng không nên.
Y quét mắt, đột nhiên cảm thấy quần áo không đều, như đang che thứ gì.
Tim đập nhanh hơn, y bất động thanh sắc đẩy thái giám gần Lục Cảnh Hoán nhất ra sau: “Bây giờ ngươi đi tìm quốc sư hỏi đi, đi liền đi.”
Nếu bốn người này khác thường, hai người bọn họ đánh không lại, không thể rút dây động rừng, có thể chạy một người thì chạy một người.
Từ trước đến nay Nhiếp chính vương không quản việc vặt trong cung, may quần áo đều do thái hậu nắm giữ, nếu trong nội thị giám có người của thái hậu chưa bị thanh tẩy, cũng không phải không có khả năng.
Hai gã thái giám đi đầu cũng không nghĩ tới vừa ra đã gặp hoàng đế, việc này không nên chậm trễ, lập tức lật vải, một con dao găm sắc bén loé sáng.
Thái giám nắm lại năm ngón tay, bắt lấy dao găm, ánh mắt ác độc đâm về hướng Sở Chiêu Du.
Thân vệ bị đuổi ra xa nhìn, lúc này cũng không tới kịp.
Lục Cảnh Hoán bị Sở Chiêu Du đẩy đi hai bước, cảm thấy không đúng vừa quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn, hắn run tay lấy trên người ra một lọ thuốc, run rẩy vẩy vào thái giám.
Thuốc thần y cho đồ đệ phòng sói.
Thái giám cầm dao găm mắt đau xót, không nhìn thấy đường, một tay che mắt một tay thì cố gắng đâm tới.
Lục Cảnh Hoán rất có tinh thần hy sinh, chắn trước mặt Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du: “Ngươi đi trước!”
Lúc Tiêu Hành chạy tới vừa thấy Sở Chiêu Du ở cạnh Lục Cảnh Hoán, hắn vừa thở ra, tình huống lại biến đổi lớn, thái giám rút ra một con dao găm sắc bén.
Sân trước điện sân sau điện trống trải, không có cả đá để làm ám khí.
Hắn trừng mắt nhìn cột đá, dùng hết sức nhảy đến chỗ Sở Chiêu Du, ở khoảng cách này hắn có thể cứu Sở Chiêu Du.
Trong chớp mắt, Nhiếp chính vương nhớ ra trên người mình và Tạ Triều Vân dính đầy mùi máu nồng đậm.
Nếu hắn tới gần Sở Chiêu Du…… Vậy……
Cần phải cứu y!
Tròng mắt Tiêu Hành đỏ đậm, tính toán cách giải quyết thái giám cách xa Sở Chiêu Du nhất.
Bỗng nhiên một vật nhọn đâm vào cổ thái giám, máu chảy xuống, vấy bẩn lên tay người mặc bạch y. Cục diện nháy mắt yên lặng.
Tiêu Hành rùng mình, khó mà tưởng tượng được, chuyển hướng giữa không trung, hướng về một bên Tạ Triều Vân, đưa hai người lùi mấy chục mét.
Phượng Tinh Châu vẫn luôn theo sau không xa không gần, hắn còn lớn mật hơn thân vệ, công khai theo dõi.
Hắn muốn nhìn xem mỗi ngày Lục Cảnh Hoán nói gì với Sở Chiêu Du.
Đại quốc sư lòng yên tĩnh tự nhiên ẩn đi, hai người ríu rít cả đoạn đường cũng chưa phát hiện.
Cũng bởi vậy, nghe không sót câu nào.
Hắn bình tĩnh mà buông thái giám đã chết ra, nói với Lục Cảnh Hoán: “Sát sinh đã sát, sắc giới đã phá, Phật môn đã không dung ta.”
Hốc mắt Lục Cảnh Hoán đỏ lên, dại ra mà nhìn máu đỏ trên tay Phượng Tinh Châu, nhỏ xuống theo đầu ngón tay, bạch y vẫn cứ xuất trần như thế.
Sở Chiêu Du buông bạn đồng hành vừa giành chắn trước người mình ra, chạy nhanh đến chỗ Nhiếp chính vương.
Vừa rồi y nghe được Nhiếp chính vương không chỉnh được lực đạo, vang lên âm thanh ngã trên mặt đất.
“Đừng tới đây.” Tiêu Hành ngăn lại.
Sở Chiêu Du dừng bước, phản ứng một chút, mới hiểu được dụng tâm của Nhiếp chính vương.
Tiêu Hành vỗ Tạ Triều Vân, “Ngươi có thể trở về dưỡng thương, trong vòng mười ngày không được tiến cung.”
Tiêu hết huyết khí rồi đến.
Tạ Triều Vân hùng hùng hổ hổ rời đi. truyện đam mỹ
Tiêu Hành ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu Du, nhếch môi cười nói: “Bệ hạ, ta nhớ ra rồi.”
Sở Chiêu Du sửng sốt: “Nhớ ra cái gì?”
“Tất cả.”
“Vậy ngươi nhớ rõ ngay từ đầu trẫm không chia bánh bao cho ngươi sao?” Sở Chiêu Du xót mũi, “Không phải trẫm cố ý, không, ta chính là cố ý.”
Tiêu Hành hơi do dự: “…… Nhớ rõ.”
“Nhưng ta không đói.” Nhiếp chính vương lập tức bổ sung.
Sở Chiêu Du: “Cái tên Tiểu Hắc thế nào?”
Tiêu Hành: “Rất hay.”
Sở Chiêu Du hít mũi, đột nhiên cảm thấy bụng bị đá.
“Trẫm cũng cảm thấy rất tốt, Nhiếp chính vương, nhãi con đang nhớ ngươi.”
Tiêu Hành khẩn trương: “Ngươi lập tức đi tìm thần y.”
Sở Chiêu Du: “Vô dụng thôi, cha nó cũng hơi nhớ, một chút thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất