Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương
Chương 85: Phiên ngoại 10: Ngoại chuyện về hai tiểu thái tử
Lúc Tiểu Tinh Tinh lên bốn tuổi, đi theo hai phụ thân đến núi Lương Bình tránh nóng.
Núi Lương Bình nằm ở vị trí giao giữa hai nước, lệch về hướng đất nước của Lục Cảnh Hoán, trên núi có ngôi chùa ngàn năm, chính là nơi Phượng Tinh Châu tu hành, cũng là là nơi Nhiếp chính vương nương nhờ khi còn nhỏ.
Nơi này dạy ra được hai quyền thần, đường núi cũng được tu sửa khá tốt, có thể đi lại bằng xe ngựa.
Tiêu Hành đã rời khỏi nhiều năm, lần đầu trở lại nơi này, không chọn ngồi xe ngựa mà đi bộ lên núi, ôm Tiểu Tinh Tinh: “Phụ vương đưa ngươi đến nơi trước đây từng ở.”
Tiểu Tinh Tinh rất phấn khởi, cảm thấy chỗ trước đây phụ vương từng ở chắc chắn là chơi rất vui, ghé vào vai Tiêu Hành, đôi mắt xoay tròn nhìn cảnh vật xung quanh, hỏi Sở Chiêu Du đang tụt lại phía sau một bước: “Phụ hoàng, Hành Hành có đến không?”
Hành Hành là con trai của Lục Cảnh Hoán, là bạn bè thân thiết của thái tử nhỏ.
Sở Chiêu Du thở hồng hộc: “Có, đã đến rồi.”
Tiêu Hành nghe thấy âm thanh của Sở Chiêu Du, quay đầu nói: “Đi ngồi xe ngựa đi, đừng để bản thân mệt.”
Nhiếp chính vương nghĩ rằng cuộc sống của Tiểu Tinh Tinh rất thoải mái, muốn cho nhóc lên núi chịu khổ, để biết cách quý trọng hiện tại và rèn luyện ý chí.
Chịu khổ, đầu tiên là phải tự mình đi lên núi, không được ngồi xe ngựa.
Còn Sở Chiêu Du thì không cần phải đặc biệt “chịu khổ”, Tiêu Hành bảo y ngồi xe ngựa, y lại cố tình không chịu nghe, còn không ngoan bằng Tiểu Tinh Tinh.
Sở Chiêu Du không phản ứng gì với mệnh lệnh của Tiêu Hành, hiện giờ trẫm là hoàng đế có thực quyền, muốn tự đi thì sẽ tự đi.
Tiêu Hành trở về núi Lương Bình, vẫn luôn nhớ tới và cảm động trước công ơn nuôi dưỡng, chọn đi bộ lên núi, còn kéo thêm cả Tiểu Tinh Tinh mà hắn vốn rất thương yêu rèn luyện.
Ngày còn nhỏ, Nhiếp chính vương bị vứt bỏ ở bến đò, được một đạo sĩ nhặt về, sau này người đó lại đi vân du tứ hải, phó thác Nhiếp chính vương cho người bạn tốt. Sở Chiêu Du đau lòng vì nửa đời trước của Nhiếp chính vương bao nhiêu thì lại cảm kích với phương trượng đã thu nhận và giúp đỡ hắn bấy nhiêu.
Y lựa chọn đi bộ cùng với Tiêu Hành.
Sở Chiêu Du nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang được ôm, nghĩ thầm, Nhiếp chính vương chả có tí uy nghiêm gì cả, đã bảo là phải tôi luyện Tiểu Tinh Tinh cơ mà, cuối cùng Tiểu Tinh Tinh còn chưa đi được hai bước, toàn bộ quá trình đều ngồi trên cánh tay hắn.
Rốt cuộc là ai chiều chuộng Tiểu Tinh Tinh?
Thế mà cũng kêu là rèn luyện, chỉ có một mình trẫm rèn luyện thì có!
Tiêu Hành không có cách nào bắt Sở Chiểu Du lên xe ngựa được, đành phải buông Tiểu Tinh Tinh xuống, chuyển sang cõng Sở Chiêu Du, nói với Tiểu Tinh Tinh: “Tự đi một lát đi.”
“Ồ.” Hai má Tiểu Tinh Tinh đỏ bừng, đi theo bên cạnh. Nhóc không ngạc nhiên tí nào, phụ hoàng không biết võ thuật, mỗi ngày đều được cõng đến cõng đi.
Tiểu Tinh Tinh từ nhỏ đã được học võ, lại đang ở tuổi hiếu động, vốn cũng chẳng cần người khác cõng. Không ai cõng cũng không sao, chờ đến khi nhóc lớn lên rồi thì có thể tự mua xe, lén lút lười biếng.
Chùa Lâm Âm thấp thoáng, phong cách cổ xưa, trang nghiêm, phòng thiền tĩnh mịch, thanh tịnh mát mẻ, thích hợp để tránh nóng.
Lục Cảnh Hoán đến sớm hơn Sở Chiêu Du một ngày, đứng ở cửa nghênh đón, Lục Hành Hành vừa nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh là tiến đến ôm lấy nhóc, “Tinh Tinh ca ca!” Tiểu Tinh Tinh cao hơn bé nửa cái đầu, lấy một nắm kẹo hoa quế từ trong túi ra: “Cho huynh đó.”
Hai đứa nhỏ ngồi ở cửa phòng thiền ăn kẹo, anh một viên em một viên, Tiểu Tinh Tinh ăn hai viên xong thì tự động dừng lại, sợ bị sún răng.
“Phụ vương nói dẫn ta đến chịu khổ.” Tiểu Tinh Tinh chớp mắt hỏi Lục Hành Hành, “Ngươi thấy khổ chưa?”
Lục Hành Hành liếm liếm khóe miệng: “Ngọt.”
Tiểu Tinh Tinh yên tâm.
Lục Hành Hành dẫn nhóc đi thăm nơi ở trước kia của phụ thân quốc sư.
Phượng Tinh Châu vốn là chủ trì đời tiếp theo, sau khi hắn hoàn tục, trong chùa không chọn ra được người kế tục, vẫn để cho Phượng Tinh Châu làm chủ như cũ.
Nơi hắn ở tĩnh mịch, rộng rãi, cửa sổ và cánh cửa đều làm từ gỗ lim, xa xỉ kín đáo, chính là gian phòng tốt nhất trong chùa, có thể quan sát được toàn bộ núi Lương Bình, tầm nhìn khoáng đạt, căn phòng độc nhất.
Tiểu Tinh Tinh đánh giá: “Chỗ ở của Phượng thúc thúc thật tốt.”
Một canh giờ sau, Nhiếp chính vương dẫn Tiểu Tinh Tinh đến phòng chứa củi trước đây mình ở, chỉ thấy trong phòng bị dột, sàn nhà trũng xuống, kết đầy mạng nhện, chỉ ngả ra đất nghỉ thôi cũng quá sức. Nếu Tiêu Hành biết trước đó Tiểu Tinh Tinh đã đến xem chỗ ở của Phượng Tinh Châu thì chắc chắn sẽ không cho nhóc biết chỗ hắn ở.
Một là tránh khiến cho Tiểu Tinh Tinh sinh ra cảm giác chênh lệch quá mức, hai là Nhiếp chính vương không muốn thừa nhận mười mấy năm trước mình sống khổ hơn Phượng Tinh Châu.
Hốc mắt Tiểu Tinh Tinh hơi hơi hồng: “Trước kia phụ thân sống ở chỗ này sao?”
Nhiếp chính vương: “Nghèo hèn không làm thay đổi chí hướng, quyền uy không thể khuất phục*, dù bản thân ở trong hoàn cảnh thế nào, đều phải có một lòng tin mạnh mẽ. Phụ vương không hy vọng con phải trải qua những ngày tháng khổ đau, nhưng Đại Sở còn có rất nhiều người phải sống những ngày tháng như thế, chúng ta không thể lãng quên bọn họ.”
*贫贱不能移, 威武不能屈: trích trong bài thơ Thu nhật ngẫu thành của Trình Hạo.
Tiểu Tinh Tinh: “Vâng.”
Lúc này, Nhiếp chính vương còn chưa phát hiện ra cảm xúc của Tiểu Tinh Tinh có gì sai.
Phượng Tinh Châu ở trong chùa, sau khi nhận được sự đồng ý của Lục Cảnh Hoán, chứng tỏ rằng bản thân không phải thấy cảnh sinh tình, cũng không phải hối hận vì đã hoàn tục, chỉ là thói quen mỗi ngày niệm kinh một lần trước mặt phật tổ.
Không có tràng hạt, cũng không có mõ, Phượng Tinh Châu chỉ đơn giản ngồi trên bồ đoàn, xin thần phật phù hộ Lục Cảnh Hoán và Lục Hành Hành thân thể khỏe mạnh.
Hoàn toàn bất động, khuôn mặt trầm tĩnh.
Một lát sau, bên cạnh có một bóng dáng nho nhỏ quỳ gối ở một cái bồ đoàn khác, bắt đầu hít mũi khóc.
Phượng Tinh Châu mở mắt ra, thấy clone của Nhiếp chính vương.
Tiểu Tinh Tinh dâng bốn cái túi dùng để đựng màn thầu lớn trong tay, loạt xoạt lấy mấy thứ bên trong ra.
Một đống vàng bạc châu bóc rớt ra trước mặt phật tổ.
Phượng Tinh Châu: bạn nhỏ???
Tiểu Tinh Tinh khóc thút thít đáp: “Phượng thúc thúc, có thể cho cha ta ở phòng lớn một ngày không, phụ thân rất đáng thương, phụ thân thế mà phải ngủ ở phòng chứa củi.”
Năm đó Phượng Tinh Châu gặp Tiêu Hành mười tuổi, không có sự đồng cảm gì mấy. Bởi vì đối với những người như họ thì điều kiện nơi ở hoàn toàn không phải là thứ thiết yếu, tất cả đều là để tôi luyện phẩm cách. Cho nên hắn không chia một nửa căn phòng cho Nhiếp chính vương, nhưng cho phép hắn tùy ý ra vào tàng thư các quy củ nghiêm ngặt trong chùa.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của Tiểu Tinh Tinh, Phượng Tinh Châu hiếm khi dâng lên sự áy náy muộn mười mấy năm.
Lục Cảnh Hoán thích Tiểu Tinh Tinh, hắn cũng yêu ai yêu cả đường đi lối về, tuy rằng dáng dấp Tiểu Tinh Tinh rất giống Nhiếp chính vương, nhưng chắc chắn không tồi tệ như Tiêu Hành, sẽ không làm ra mấy trò ác ôn như cố ý nướng một ít cánh gà thơm ngào ngạt trong lúc hắn đang tu hành.
“Phòng nào?”
Tiểu Tinh Tinh khịt khịt nói: “Phòng Phượng thúc thúc ở, Tiểu Tinh Tinh thuê.”
Chuyến này thật ra Phượng Tinh Châu ở cùng phòng chùa với Lục Cảnh Hoán, không về chỗ ở cũ, hắn đang định đồng ý thì thấy Tiểu Tinh Tinh lại đào ra một đống đồ hối lộ.
Ngọc bội trắng, kim tệ nhỏ, kẹo hoa quế, vòng ngọc bích…
Tiểu Tinh Tinh dừng tay lại, cất vòng ngọc bích lại, “Cái này không được, đây là Hành Hành tặng ta.”
Khóe miệng Phượng Tinh Châu giần giật, tại sao vòng ngọc bích hôm qua hắn vừa lấy từ chỗ cũ tặng con trai lại chuyển đến tay Tiểu Tinh Tinh rồi. Hôm nay hai tên nhóc này mới gặp được mấy lần chứ.
Lục Hành Hành ghé vào cánh cửa nghe lén, thấy vậy bèn chạy vào nói với Tiểu Tinh Tinh: “Không liên quan đến chuyện đệ tặng huynh.”
Bé vươn ngón tay trắng trắng mềm mềm ra đặt vòng ngọc bích vào đống vàng bạc châu báu trước mặt Phượng Tinh Châu, nhỏ giọng nói với Tiểu Tinh Tinh: “Đệ có thể tặng huynh thứ khác.”
Tiểu Tinh Tinh mời bé ăn kẹo, bé nhất định phải tặng thứ mình thích nhất cho nhóc.
Biểu tình của Phượng Tinh Châu một lời khó nói hết.
Con hắn đưa cho con của Tiêu Hành, con của Tiêu Hành lấy ra để mua phòng cho Tiêu Hành, vòng ngọc bích trả lại cho hắn, hắn lại cho con lần nữa, con lại đem đi cho…
Tiêu Hành đúng là tên tồi tệ.
Tình sư huynh đệ gì đó, cho ra chuồng gà hết đi.
Tiểu Tinh Tinh cảm động ôm Hành Hành, “Cảm ơn Hành Hành”
Phượng Tinh Châu nhắm mắt lại, nhẫn nhịn đồng ý.
Hắn và Tiêu Hành đều là những người chững chạc đã có vợ, đánh nhau sẽ bị nhóm hoàng đế nhốt ở phòng chứa củi, hai đứa nhỏ này khi nào mới đánh nhau một trận đây?
Tiểu Tinh Tinh vui vẻ đứng lên trước mặt phật tổ, dắt tay Lục Hành Hành: “Cảm ơn Phượng thúc thúc, sau này ta cũng sẽ chăm sóc Hành Hành như người quan tâm phụ thân.”
Phượng Tinh Châu: Thôi không cần đâu.
Tiểu Tinh Tinh trở về cùng với Lục Hành Hành, mỗi người ôm một cái gối của Nhiếp chính vương và Sở Chiêu Du từ phòng chùa ở xa xa đến phòng lớn. Buổi chiều, phương trượng thuận theo yêu cầu của hai vị quyền thần “tu thân dưỡng tính, sắp xếp một vài bài tập cho các thái tử nhỏ.
Chép kinh phật, ăn chay, ngồi thiền.
Hai người đều chép kinh phật rất nhanh, phương trượng kiểm tra xong bài tập, nghe hai thái tử nhỏ luân phiên gọi “sư tổ”, hận không thể giữ bọn họ lại, kẻ lớn chạy mất rồi, có thể đưa mấy đứa nhỏ đến không?
Cơm chiều là đồ chay, hương vị cũng ổn, nhưng thái tử cả bữa không ăn bao nhiêu, qua một lúc đã dễ dàng bị đói.
Hai đứa nhỏ ngồi thành hàng, Tiểu Tinh Tinh vuốt bụng hỏi: “Hành Hành, ngươi có đói bụng không?”
Lục Hành Hành gật gật đầu.
“Vậy chúng ta đi nướng khoai lang đi.”
“Nhưng mà chúng ta phải ngồi thiền nửa canh giờ.”
“Chúng ta có thể xuống phòng bếp ngồi, còn có thể ngồi nướng khoai lang.”
Lục Hành Hành lập tức bị lay động, đi theo Tiểu Tinh Tinh xuống phòng bếp, ở góc tường có một sọt khoai tây dính đất, vừa nhìn là biết do thái tử nào đó mang tới.
Tiểu Tinh Tinh phụ trách đốt lửa thành tro trên bếp, lửa vừa cháy lên đã nóng toát mồ hôi.
“Hành Hành, vẫn nên để mùa đông rồi chúng mình nướng thì hơn.” Tiểu Tinh Tinh lau mặt, bôi đen hết cả khuôn mặt trắng nõn của bản thân.
Tiểu Tinh Tinh tạt một chậu nước vào bếp lò, dẫn Hành Hành ra ngoài.
Hai người lau mồ hôi cho nhau, càng lau càng bẩn, chỉ thấy rõ mỗi hai đôi mắt.
Người lớn đến đón đứa nhỏ về ngủ, phát hiện ra hai chú khỉ nhỏ bẩn thỉu.
Lục Hành Hành từ trước đến nay luôn mặc đồ trắng, không nhiễm một hạt bụi cứ như là vừa lăn lộn trong bùn một trận, còn bổ nhào vào người Phượng Tinh Châu, làm đen luôn cả Phượng quốc sư đoan chính.
“Trở về đi ngủ thôi.”
Phượng Tinh Châu chỉ về một hướng nói: “Nhiếp chính vương nhớ đi hướng kia.”
Tiêu Hành: “Bên kia không phải chỗ ngươi ở sao?”
Phượng Tinh Châu: “Ở xa tới là khách, ngươi ở phòng chính.”
Lúc Tiêu Hành đang cảm thấy Phượng Tinh Châu không tốt đến thế, Sở Chiêu Du kéo tay áo hắn, “Ngươi ôm Tiểu Tinh Tinh một cái.”
“Hả?” Tiêu Hành ôm lấy Tiểu Tinh Tinh, phát hiện con mình nhẹ đi một cân.
Đồ chơi hồi trước để trong túi của Tiểu Tinh Tinh không thấy đâu nữa.
Liên hệ hai chuyện trước sau, lại nhìn bộ dáng Tiểu Tinh Tinh cố ra vẻ trấn tĩnh, Tiêu Hành đã hiểu được.
“Cảm ơn con.”
Trước khổ sau ngọt, bây giờ rất ngọt.
Tiểu Tinh Tinh ngượng ngùng nói: “Sau này phụ thân phải luôn ở phòng lớn nhé.”
<Về thăm chốn cũ>Trở về khi trời mới vào thu, Sở Chiêu Du cố ý chọn quãng đường ngày trước chạy trốn đi ngược chiều.
Nơi này còn lưu lại vẹn nguyên những ký ức lúc Nhiếp chính vương còn là kẻ ngốc.
Xe vua dừng trước một thôn trang, Sở Chiêu Du dắt Tiểu Tinh Tinh xuống xe, Tiểu Tinh Tinh chỉ vào đống củi lửa được chia thành hai đống ở cửa thôn, hiếu kỳ nói: “Bọn họ dùng củi làm sư tử đá sao ạ?”
Chỉ thấy hai đống gỗ trước cửa, người chẻ củi chắc có công phu rất thâm hậu, mỗi mảnh gỗ đều gọn gàng chỉnh tề, đúng ngay mặt trơn nhẵn, chắc chắn là một đao chẻ thành hai nửa, chứ không phải là đập búa năm sáu lần, mượn lực trên tảng đá mới bổ ra được.
Hai đống củi chỉnh tề, độ dài và chiều rộng không chênh chút nào, thôn dân còn cẩn thận dựng một khung sắt bao quanh bên ngoài, để tránh bị sập. Còn vắt một tấm lụa đỏ thẫm lên vị trí cao khoảng một mét, nom còn long trọng hơn sư tử đá dùng để giữ nhà, có cảm giác như đang cung phụng thứ gì đấy quý giá lắm.
Gỗ phơi nắng chịu gió, bên ngoài phủ chút rêu xanh.
Nhiếp chính vương nhéo nhéo má Sở Chiêu Du: “Muốn cười thì cười đi.”
Lúc trước hắn đi tìm đồ uống cho Sở Chiêu Du, bị bắt chẻ của cho toàn bộ thôn dân, cuối cùng chỉ đổi lại được một chén nước gạo.
Đoạn trải nghiệm đó nghĩ lại mà kinh, nhưng vì lúc đó có Sở Chiêu Du, cẩn thận phân tích thì lại thấy ngọt ngào, khiến cho hắn càng quý trọng gấp bội.
“Đây là lúc con còn nhỏ, Nhiếp chính vương bổ củi, người trong thôn không dám đốt, nên mới đem ra cung phụng.”
Sở Chiêu Du bật MODE hướng dẫn viên du lịch, về thăm kỷ niệm cũ giải thích cho Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy phòng chứa củi phụ vương từng sống ở trên núi sâu, cuối cùng còn thấy được củi phụ vương từng chẻ, xúc động đến mức hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Phụ vương thật sự rất vất vả.
Nhiếp chính vương âm thầm thả lỏng, may là Sở Chiêu Du còn chưa nói hắn bị đùa giỡn, duy trì hình tượng phụ thân cao lớn vĩ đại của hắn trong lòng Tiểu Tinh Tinh.
Nhiếp chính vương nói: “Thật ra chẻ củi rất nhẹ nhàng, nếu như những nhà bình thường, một nam một nữ, mỗi ngày người làm chồng đều sẽ phải chẻ củi.”
“Biết chẻ củi mới lấy được vợ.”
Chọc giận vợ rồi còn có khả năng bị đuổi ra phòng chứa củi ngủ.
Có thể thấy rằng, một quyền thần thành công, cả đời đều không thể rời xa phòng củi.
Tiểu Tinh Tinh nghi hoặc: “Không thể để người vợ chẻ củi sao?”
Nhiếp chính vương: “Không thể, chẳng lẽ con nỡ để cho phụ hoàng chẻ củi sao?”
Tiểu Tinh Tinh hiểu ra: “Tiểu Tinh Tinh không nỡ.”
Lúc Sở Chiêu Du uống nước gạo, đã từng nói rằng chờ lúc y khỏe rồi sẽ trả thù cho Tiểu Hắc, chỉ là sau này tình thế thay đổi, không còn cơ hội nữa.
Nhìn tình huống này, chắc Nhiếp chính vương đã tự mình xử lý rồi.
“Các ngươi là ai?” Một cô bé tầm bảy, tám tuổi chạy tới, “Trưởng thôn nói là không được đụng vào củi.”
Sở Chiêu Du và Nhiếp chính vương đều mặc thường phục, cô nương nhỏ không nhìn ra thân phận bọn họ tôn quý, có lòng tốt nhắc nhở nói: “Đây là năm năm trước, bệ hạ muốn uống nước cam lộ thần tiên, Nhiếp chính vương chẻ củi đốt lửa trại, cảm động trời xanh, trời giáng cam lộ, dâng cho bệ hạ. Đây là chỗ lửa trại còn lại, không được động vào.”
“Không đúng không đúng.” Một cô nương nhỏ khác chạy đến, “Là long thể bệ hạ có bệnh nhẹ, ngự y nói cần phải lấy gỗ già trăm năm trữ nước uống, chẻ một gốc cây ra mới có một giọt nước, Nhiếp chính vương bổ chín trăm chín mươi chín khúc gỗ, mới gom đủ một chén nước trong gỗ, trị bệnh cho bệ hạ.”
Tiểu Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn về hướng Sở Chiêu Du: “Nghe cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm phụ hoàng hay kể ấy.”
Đến Tiểu Tinh Tinh cũng không tin.
Tiêu Hành giải thích nói: “Ta chỉ phạt bọn họ bổ củi cho các nhà nông trong phạm vi mười dặm.”
Nhưng chuyện thôn dân đã làm sai, không làm việc thiện, giúp đỡ người khác, bị phạt cũng không dám ồn ào khắp nơi, giữ kín chuyện này như bưng, người ngoài không biết chuyện gì xảy ra, truyền đến truyền đi đã thành dã sử như trong tiểu thuyết rồi.
Sở Chiêu Du vô tội nói: “Tại sao mấy lời đồn đại này nói cứ như trẫm là một tên hôn quân vậy?”
Y hiểu rõ đại nghĩa, làm sao có thể bắt Nhiếp chính vương đi bổ củi chỉ vì muốn uống cái thần tiên cam lộ gì gì đấy?
Tiêu Hành nhớ tới lúc Sở Chiêu Du mang thai, chuyên đưa ra những yêu cầu bất ngờ kỳ quặc, nếu những thứ Sở Chiêu Du yêu cầu có thể dùng việc bổ củi để giải quyết, hắn có thể chặt sạch một ngọn núi nước Thục.
Chủ yếu là hắn vui lòng thích ý chiều chuộng.
Sở Chiêu Du đợi trong chốc lát, thấy Nhiếp chính vương không phản bác, tức giận gần chết. Thôi thôi, nếu y có thể giải trí cho cuộc sống nhàn tản của bách tính thì cũng coi như là lập công lớn.
Đỉnh núi cách nơi này không xa chính là nơi có căn phòng nát lúc trước bọn họ dừng chân.
Lúc Sở Chiêu Du cho rằng có thể sẽ thấy một căn nhà gỗ còn rách nát hơn so với bốn năm trước thì lại có một dãy nhà ngói xuất hiện trước mắt.
Củi khô bốc lửa, bốc ra Tiểu Tinh Tinh chính là ở chỗ này, Nhiếp chính vương cảm thấy vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm, nói với Tiểu Tinh Tinh rằng đây là nơi hắn và Sở Chiêu Du hẹn thề, giờ đã trở lên rộng lớn rồi.
Đã là nơi thái tử sinh ra thì nhất định phải là nơi đất lành chim đậu trời ban, tu sửa hẳn hoi, mở rộng quy mô, che phủ người đời sau.
“Ai đính ước với ngươi ở chỗ này, đừng có mà tự mình đa tình.” Sở Chiêu Du vừa nhìn thấy căn phòng này thì mặt mày đỏ ửng, ánh mắt theo bản năng liếc mắt nhìn thắt lưng Nhiếp chính vương một cách, hứ, vẫn giống y năm đó.
Nhiếp chính vương bỏ tiền ra xây phòng, tổng cộng có sáu gian ở, trừ gian từng ngủ chung với Sở Chiêu Du, còn lại năm gian không khóa, mở cho người qua đường nghỉ ngơi.
May mắn có một cái miếu đổ nát và căn phòng rách này dọc đường đi, Sở Chiêu Du mang theo một tên ngốc mới có nơi nghỉ chân.
Nhiếp chính vương lấy chìa khóa mở cửa, Sở Chiêu Du đi vào, vừa nhìn đã thấy căn phòng nửa mới nửa cũ, vẫn dùng vật liệu trước đây, bao gồm cây cột đêm đó đổ xuống, sau khi gia cố thì được dựng về chỗ. Thứ duy nhất không ăn khớp chính là trên mặt đất và trên giường đều được phủ thảm long phượng mới tinh, tơ vàng và kim tuyến, nhà tranh lập tức như phát sáng.
Nhiếp chính vương giải thích: “Không nỡ vứt đi.”
Sở Chiêu Du vỗ vỗ cây cột: “Nhiếp chính vương không hổ là bậc thần phục hồi văn vật sau thương tổn, đến đầu sỏ gây tội này mà cũng giữ lại?”
Nó đập ngươi mất trí nhớ đấy.
Nhiếp chính vương thoáng im lặng, cũng cực kỳ khó chịu với cây cột, bàn tay to lớn xoa lên cây cột, dường như muốn đập vỡ nó luôn.
“Từ từ.” Sở Chiêu Du ôm lấy cây cột, “Phòng sập thì biết làm sao.”
Tiêu Hành: “Không phải xà chính, không trở ngại gì.”
Sở Chiêu Du: “Vậy ngươi ra tay đi.”
Tiêu Hành lại thu tay: “Ngày mai đổi cây khác.”
Hiện giờ sắc trời đã muộn, buổi tối bọn họ phải nghỉ tạm ở trong này, di chuyển một cây cột không khó, nhưng không tránh được bụi đất bay lên, dính vào người.
Ngoài rừng có hai người phụ nữ đi qua, trong đó có một giọng nói rất quen thuộc, vô cùng lớn: “Con dâu ta lại có thai, hy vọng là một bé trai, một nam một nữ, chọn một chữ ‘tốt’.”
Người còn lại giễu cợt nói: “Mong cháu trai thì mong cháu trai, ta còn không hiểu ngươi nữa à.”
Đậu, là đại thẩm lừa gà rừng của Tiểu Hắc, còn chúc vợ Tiểu Hắc năm sau sinh một tiểu tử béo mập.
Sở Chiêu Du sợ đại thẩm thánh tiên đoán này, liếc mắt với Tiêu Hành một cái, lập tức muốn tông cửa xông ra.
Nhiếp chính vương âm hiểm giả dối, lại còn phủ thảm long phượng đỏ thẫm, lòng dạ Tư Mã Chiêu*, vừa vào là biết liền.
*司马昭之心: một câu trong Tam Quốc, về việc Tư Mã Chiêu muốn cướp ngôi.
Sở Chiêu Du đẩy cửa muốn ra ngoài, lại phát hiện cánh cửa vẫn cứ khép chặt, mở không ra.
“Ôi ——”
“Bây giờ không có Hợp Tâm Cổ, sẽ không mang thai.”
Sau khi khôi phục trí nhớ, Nhiếp chính vương cực kỳ thích thú với việc lần nữa trải nghiệm cảm giác được Sở Chiêu Du tay cầm tay chỉ dạy.
Tai Sở Chiêu Du hồng thấu: “Tiểu Tinh Tinh còn ở đây đấy.”
“Đêm nay Tiền Thế Thành dẫn nó đi câu đêm.”
Tiêu Hành kéo tay Sở Chiêu Du vào đai lưng mình, “Ta quên mở như thế nào rồi.”
Sở Chiêu Du nổi giận: “Ngươi đừng giả ngu.”
Tiêu Hành: “Không phải bệ hạ đề nghị về thăm chốn cũ sao?”
“Không cần, ngươi khi quân phạm thượng.” Sở Chiêu Du cắn môi, trán tì lên cửa, nơi này vừa nhìn là biết hiệu quả cách âm rất kém mà.
Cuối cùng, Sở Chiêu Du không chống cự lại da mặt dày của Nhiếp chính vương, đành phải thỏa hiệp…
Ánh trăng lặng lẽ ló ra từ những tầng mây, những ngôi sao cũng càng thêm lấp lánh.
Đêm rất dài, sương sớm trong suốt, ngày hôm sau nắng sẽ lại lên.
Núi Lương Bình nằm ở vị trí giao giữa hai nước, lệch về hướng đất nước của Lục Cảnh Hoán, trên núi có ngôi chùa ngàn năm, chính là nơi Phượng Tinh Châu tu hành, cũng là là nơi Nhiếp chính vương nương nhờ khi còn nhỏ.
Nơi này dạy ra được hai quyền thần, đường núi cũng được tu sửa khá tốt, có thể đi lại bằng xe ngựa.
Tiêu Hành đã rời khỏi nhiều năm, lần đầu trở lại nơi này, không chọn ngồi xe ngựa mà đi bộ lên núi, ôm Tiểu Tinh Tinh: “Phụ vương đưa ngươi đến nơi trước đây từng ở.”
Tiểu Tinh Tinh rất phấn khởi, cảm thấy chỗ trước đây phụ vương từng ở chắc chắn là chơi rất vui, ghé vào vai Tiêu Hành, đôi mắt xoay tròn nhìn cảnh vật xung quanh, hỏi Sở Chiêu Du đang tụt lại phía sau một bước: “Phụ hoàng, Hành Hành có đến không?”
Hành Hành là con trai của Lục Cảnh Hoán, là bạn bè thân thiết của thái tử nhỏ.
Sở Chiêu Du thở hồng hộc: “Có, đã đến rồi.”
Tiêu Hành nghe thấy âm thanh của Sở Chiêu Du, quay đầu nói: “Đi ngồi xe ngựa đi, đừng để bản thân mệt.”
Nhiếp chính vương nghĩ rằng cuộc sống của Tiểu Tinh Tinh rất thoải mái, muốn cho nhóc lên núi chịu khổ, để biết cách quý trọng hiện tại và rèn luyện ý chí.
Chịu khổ, đầu tiên là phải tự mình đi lên núi, không được ngồi xe ngựa.
Còn Sở Chiêu Du thì không cần phải đặc biệt “chịu khổ”, Tiêu Hành bảo y ngồi xe ngựa, y lại cố tình không chịu nghe, còn không ngoan bằng Tiểu Tinh Tinh.
Sở Chiêu Du không phản ứng gì với mệnh lệnh của Tiêu Hành, hiện giờ trẫm là hoàng đế có thực quyền, muốn tự đi thì sẽ tự đi.
Tiêu Hành trở về núi Lương Bình, vẫn luôn nhớ tới và cảm động trước công ơn nuôi dưỡng, chọn đi bộ lên núi, còn kéo thêm cả Tiểu Tinh Tinh mà hắn vốn rất thương yêu rèn luyện.
Ngày còn nhỏ, Nhiếp chính vương bị vứt bỏ ở bến đò, được một đạo sĩ nhặt về, sau này người đó lại đi vân du tứ hải, phó thác Nhiếp chính vương cho người bạn tốt. Sở Chiêu Du đau lòng vì nửa đời trước của Nhiếp chính vương bao nhiêu thì lại cảm kích với phương trượng đã thu nhận và giúp đỡ hắn bấy nhiêu.
Y lựa chọn đi bộ cùng với Tiêu Hành.
Sở Chiêu Du nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang được ôm, nghĩ thầm, Nhiếp chính vương chả có tí uy nghiêm gì cả, đã bảo là phải tôi luyện Tiểu Tinh Tinh cơ mà, cuối cùng Tiểu Tinh Tinh còn chưa đi được hai bước, toàn bộ quá trình đều ngồi trên cánh tay hắn.
Rốt cuộc là ai chiều chuộng Tiểu Tinh Tinh?
Thế mà cũng kêu là rèn luyện, chỉ có một mình trẫm rèn luyện thì có!
Tiêu Hành không có cách nào bắt Sở Chiểu Du lên xe ngựa được, đành phải buông Tiểu Tinh Tinh xuống, chuyển sang cõng Sở Chiêu Du, nói với Tiểu Tinh Tinh: “Tự đi một lát đi.”
“Ồ.” Hai má Tiểu Tinh Tinh đỏ bừng, đi theo bên cạnh. Nhóc không ngạc nhiên tí nào, phụ hoàng không biết võ thuật, mỗi ngày đều được cõng đến cõng đi.
Tiểu Tinh Tinh từ nhỏ đã được học võ, lại đang ở tuổi hiếu động, vốn cũng chẳng cần người khác cõng. Không ai cõng cũng không sao, chờ đến khi nhóc lớn lên rồi thì có thể tự mua xe, lén lút lười biếng.
Chùa Lâm Âm thấp thoáng, phong cách cổ xưa, trang nghiêm, phòng thiền tĩnh mịch, thanh tịnh mát mẻ, thích hợp để tránh nóng.
Lục Cảnh Hoán đến sớm hơn Sở Chiêu Du một ngày, đứng ở cửa nghênh đón, Lục Hành Hành vừa nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh là tiến đến ôm lấy nhóc, “Tinh Tinh ca ca!” Tiểu Tinh Tinh cao hơn bé nửa cái đầu, lấy một nắm kẹo hoa quế từ trong túi ra: “Cho huynh đó.”
Hai đứa nhỏ ngồi ở cửa phòng thiền ăn kẹo, anh một viên em một viên, Tiểu Tinh Tinh ăn hai viên xong thì tự động dừng lại, sợ bị sún răng.
“Phụ vương nói dẫn ta đến chịu khổ.” Tiểu Tinh Tinh chớp mắt hỏi Lục Hành Hành, “Ngươi thấy khổ chưa?”
Lục Hành Hành liếm liếm khóe miệng: “Ngọt.”
Tiểu Tinh Tinh yên tâm.
Lục Hành Hành dẫn nhóc đi thăm nơi ở trước kia của phụ thân quốc sư.
Phượng Tinh Châu vốn là chủ trì đời tiếp theo, sau khi hắn hoàn tục, trong chùa không chọn ra được người kế tục, vẫn để cho Phượng Tinh Châu làm chủ như cũ.
Nơi hắn ở tĩnh mịch, rộng rãi, cửa sổ và cánh cửa đều làm từ gỗ lim, xa xỉ kín đáo, chính là gian phòng tốt nhất trong chùa, có thể quan sát được toàn bộ núi Lương Bình, tầm nhìn khoáng đạt, căn phòng độc nhất.
Tiểu Tinh Tinh đánh giá: “Chỗ ở của Phượng thúc thúc thật tốt.”
Một canh giờ sau, Nhiếp chính vương dẫn Tiểu Tinh Tinh đến phòng chứa củi trước đây mình ở, chỉ thấy trong phòng bị dột, sàn nhà trũng xuống, kết đầy mạng nhện, chỉ ngả ra đất nghỉ thôi cũng quá sức. Nếu Tiêu Hành biết trước đó Tiểu Tinh Tinh đã đến xem chỗ ở của Phượng Tinh Châu thì chắc chắn sẽ không cho nhóc biết chỗ hắn ở.
Một là tránh khiến cho Tiểu Tinh Tinh sinh ra cảm giác chênh lệch quá mức, hai là Nhiếp chính vương không muốn thừa nhận mười mấy năm trước mình sống khổ hơn Phượng Tinh Châu.
Hốc mắt Tiểu Tinh Tinh hơi hơi hồng: “Trước kia phụ thân sống ở chỗ này sao?”
Nhiếp chính vương: “Nghèo hèn không làm thay đổi chí hướng, quyền uy không thể khuất phục*, dù bản thân ở trong hoàn cảnh thế nào, đều phải có một lòng tin mạnh mẽ. Phụ vương không hy vọng con phải trải qua những ngày tháng khổ đau, nhưng Đại Sở còn có rất nhiều người phải sống những ngày tháng như thế, chúng ta không thể lãng quên bọn họ.”
*贫贱不能移, 威武不能屈: trích trong bài thơ Thu nhật ngẫu thành của Trình Hạo.
Tiểu Tinh Tinh: “Vâng.”
Lúc này, Nhiếp chính vương còn chưa phát hiện ra cảm xúc của Tiểu Tinh Tinh có gì sai.
Phượng Tinh Châu ở trong chùa, sau khi nhận được sự đồng ý của Lục Cảnh Hoán, chứng tỏ rằng bản thân không phải thấy cảnh sinh tình, cũng không phải hối hận vì đã hoàn tục, chỉ là thói quen mỗi ngày niệm kinh một lần trước mặt phật tổ.
Không có tràng hạt, cũng không có mõ, Phượng Tinh Châu chỉ đơn giản ngồi trên bồ đoàn, xin thần phật phù hộ Lục Cảnh Hoán và Lục Hành Hành thân thể khỏe mạnh.
Hoàn toàn bất động, khuôn mặt trầm tĩnh.
Một lát sau, bên cạnh có một bóng dáng nho nhỏ quỳ gối ở một cái bồ đoàn khác, bắt đầu hít mũi khóc.
Phượng Tinh Châu mở mắt ra, thấy clone của Nhiếp chính vương.
Tiểu Tinh Tinh dâng bốn cái túi dùng để đựng màn thầu lớn trong tay, loạt xoạt lấy mấy thứ bên trong ra.
Một đống vàng bạc châu bóc rớt ra trước mặt phật tổ.
Phượng Tinh Châu: bạn nhỏ???
Tiểu Tinh Tinh khóc thút thít đáp: “Phượng thúc thúc, có thể cho cha ta ở phòng lớn một ngày không, phụ thân rất đáng thương, phụ thân thế mà phải ngủ ở phòng chứa củi.”
Năm đó Phượng Tinh Châu gặp Tiêu Hành mười tuổi, không có sự đồng cảm gì mấy. Bởi vì đối với những người như họ thì điều kiện nơi ở hoàn toàn không phải là thứ thiết yếu, tất cả đều là để tôi luyện phẩm cách. Cho nên hắn không chia một nửa căn phòng cho Nhiếp chính vương, nhưng cho phép hắn tùy ý ra vào tàng thư các quy củ nghiêm ngặt trong chùa.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của Tiểu Tinh Tinh, Phượng Tinh Châu hiếm khi dâng lên sự áy náy muộn mười mấy năm.
Lục Cảnh Hoán thích Tiểu Tinh Tinh, hắn cũng yêu ai yêu cả đường đi lối về, tuy rằng dáng dấp Tiểu Tinh Tinh rất giống Nhiếp chính vương, nhưng chắc chắn không tồi tệ như Tiêu Hành, sẽ không làm ra mấy trò ác ôn như cố ý nướng một ít cánh gà thơm ngào ngạt trong lúc hắn đang tu hành.
“Phòng nào?”
Tiểu Tinh Tinh khịt khịt nói: “Phòng Phượng thúc thúc ở, Tiểu Tinh Tinh thuê.”
Chuyến này thật ra Phượng Tinh Châu ở cùng phòng chùa với Lục Cảnh Hoán, không về chỗ ở cũ, hắn đang định đồng ý thì thấy Tiểu Tinh Tinh lại đào ra một đống đồ hối lộ.
Ngọc bội trắng, kim tệ nhỏ, kẹo hoa quế, vòng ngọc bích…
Tiểu Tinh Tinh dừng tay lại, cất vòng ngọc bích lại, “Cái này không được, đây là Hành Hành tặng ta.”
Khóe miệng Phượng Tinh Châu giần giật, tại sao vòng ngọc bích hôm qua hắn vừa lấy từ chỗ cũ tặng con trai lại chuyển đến tay Tiểu Tinh Tinh rồi. Hôm nay hai tên nhóc này mới gặp được mấy lần chứ.
Lục Hành Hành ghé vào cánh cửa nghe lén, thấy vậy bèn chạy vào nói với Tiểu Tinh Tinh: “Không liên quan đến chuyện đệ tặng huynh.”
Bé vươn ngón tay trắng trắng mềm mềm ra đặt vòng ngọc bích vào đống vàng bạc châu báu trước mặt Phượng Tinh Châu, nhỏ giọng nói với Tiểu Tinh Tinh: “Đệ có thể tặng huynh thứ khác.”
Tiểu Tinh Tinh mời bé ăn kẹo, bé nhất định phải tặng thứ mình thích nhất cho nhóc.
Biểu tình của Phượng Tinh Châu một lời khó nói hết.
Con hắn đưa cho con của Tiêu Hành, con của Tiêu Hành lấy ra để mua phòng cho Tiêu Hành, vòng ngọc bích trả lại cho hắn, hắn lại cho con lần nữa, con lại đem đi cho…
Tiêu Hành đúng là tên tồi tệ.
Tình sư huynh đệ gì đó, cho ra chuồng gà hết đi.
Tiểu Tinh Tinh cảm động ôm Hành Hành, “Cảm ơn Hành Hành”
Phượng Tinh Châu nhắm mắt lại, nhẫn nhịn đồng ý.
Hắn và Tiêu Hành đều là những người chững chạc đã có vợ, đánh nhau sẽ bị nhóm hoàng đế nhốt ở phòng chứa củi, hai đứa nhỏ này khi nào mới đánh nhau một trận đây?
Tiểu Tinh Tinh vui vẻ đứng lên trước mặt phật tổ, dắt tay Lục Hành Hành: “Cảm ơn Phượng thúc thúc, sau này ta cũng sẽ chăm sóc Hành Hành như người quan tâm phụ thân.”
Phượng Tinh Châu: Thôi không cần đâu.
Tiểu Tinh Tinh trở về cùng với Lục Hành Hành, mỗi người ôm một cái gối của Nhiếp chính vương và Sở Chiêu Du từ phòng chùa ở xa xa đến phòng lớn. Buổi chiều, phương trượng thuận theo yêu cầu của hai vị quyền thần “tu thân dưỡng tính, sắp xếp một vài bài tập cho các thái tử nhỏ.
Chép kinh phật, ăn chay, ngồi thiền.
Hai người đều chép kinh phật rất nhanh, phương trượng kiểm tra xong bài tập, nghe hai thái tử nhỏ luân phiên gọi “sư tổ”, hận không thể giữ bọn họ lại, kẻ lớn chạy mất rồi, có thể đưa mấy đứa nhỏ đến không?
Cơm chiều là đồ chay, hương vị cũng ổn, nhưng thái tử cả bữa không ăn bao nhiêu, qua một lúc đã dễ dàng bị đói.
Hai đứa nhỏ ngồi thành hàng, Tiểu Tinh Tinh vuốt bụng hỏi: “Hành Hành, ngươi có đói bụng không?”
Lục Hành Hành gật gật đầu.
“Vậy chúng ta đi nướng khoai lang đi.”
“Nhưng mà chúng ta phải ngồi thiền nửa canh giờ.”
“Chúng ta có thể xuống phòng bếp ngồi, còn có thể ngồi nướng khoai lang.”
Lục Hành Hành lập tức bị lay động, đi theo Tiểu Tinh Tinh xuống phòng bếp, ở góc tường có một sọt khoai tây dính đất, vừa nhìn là biết do thái tử nào đó mang tới.
Tiểu Tinh Tinh phụ trách đốt lửa thành tro trên bếp, lửa vừa cháy lên đã nóng toát mồ hôi.
“Hành Hành, vẫn nên để mùa đông rồi chúng mình nướng thì hơn.” Tiểu Tinh Tinh lau mặt, bôi đen hết cả khuôn mặt trắng nõn của bản thân.
Tiểu Tinh Tinh tạt một chậu nước vào bếp lò, dẫn Hành Hành ra ngoài.
Hai người lau mồ hôi cho nhau, càng lau càng bẩn, chỉ thấy rõ mỗi hai đôi mắt.
Người lớn đến đón đứa nhỏ về ngủ, phát hiện ra hai chú khỉ nhỏ bẩn thỉu.
Lục Hành Hành từ trước đến nay luôn mặc đồ trắng, không nhiễm một hạt bụi cứ như là vừa lăn lộn trong bùn một trận, còn bổ nhào vào người Phượng Tinh Châu, làm đen luôn cả Phượng quốc sư đoan chính.
“Trở về đi ngủ thôi.”
Phượng Tinh Châu chỉ về một hướng nói: “Nhiếp chính vương nhớ đi hướng kia.”
Tiêu Hành: “Bên kia không phải chỗ ngươi ở sao?”
Phượng Tinh Châu: “Ở xa tới là khách, ngươi ở phòng chính.”
Lúc Tiêu Hành đang cảm thấy Phượng Tinh Châu không tốt đến thế, Sở Chiêu Du kéo tay áo hắn, “Ngươi ôm Tiểu Tinh Tinh một cái.”
“Hả?” Tiêu Hành ôm lấy Tiểu Tinh Tinh, phát hiện con mình nhẹ đi một cân.
Đồ chơi hồi trước để trong túi của Tiểu Tinh Tinh không thấy đâu nữa.
Liên hệ hai chuyện trước sau, lại nhìn bộ dáng Tiểu Tinh Tinh cố ra vẻ trấn tĩnh, Tiêu Hành đã hiểu được.
“Cảm ơn con.”
Trước khổ sau ngọt, bây giờ rất ngọt.
Tiểu Tinh Tinh ngượng ngùng nói: “Sau này phụ thân phải luôn ở phòng lớn nhé.”
<Về thăm chốn cũ>Trở về khi trời mới vào thu, Sở Chiêu Du cố ý chọn quãng đường ngày trước chạy trốn đi ngược chiều.
Nơi này còn lưu lại vẹn nguyên những ký ức lúc Nhiếp chính vương còn là kẻ ngốc.
Xe vua dừng trước một thôn trang, Sở Chiêu Du dắt Tiểu Tinh Tinh xuống xe, Tiểu Tinh Tinh chỉ vào đống củi lửa được chia thành hai đống ở cửa thôn, hiếu kỳ nói: “Bọn họ dùng củi làm sư tử đá sao ạ?”
Chỉ thấy hai đống gỗ trước cửa, người chẻ củi chắc có công phu rất thâm hậu, mỗi mảnh gỗ đều gọn gàng chỉnh tề, đúng ngay mặt trơn nhẵn, chắc chắn là một đao chẻ thành hai nửa, chứ không phải là đập búa năm sáu lần, mượn lực trên tảng đá mới bổ ra được.
Hai đống củi chỉnh tề, độ dài và chiều rộng không chênh chút nào, thôn dân còn cẩn thận dựng một khung sắt bao quanh bên ngoài, để tránh bị sập. Còn vắt một tấm lụa đỏ thẫm lên vị trí cao khoảng một mét, nom còn long trọng hơn sư tử đá dùng để giữ nhà, có cảm giác như đang cung phụng thứ gì đấy quý giá lắm.
Gỗ phơi nắng chịu gió, bên ngoài phủ chút rêu xanh.
Nhiếp chính vương nhéo nhéo má Sở Chiêu Du: “Muốn cười thì cười đi.”
Lúc trước hắn đi tìm đồ uống cho Sở Chiêu Du, bị bắt chẻ của cho toàn bộ thôn dân, cuối cùng chỉ đổi lại được một chén nước gạo.
Đoạn trải nghiệm đó nghĩ lại mà kinh, nhưng vì lúc đó có Sở Chiêu Du, cẩn thận phân tích thì lại thấy ngọt ngào, khiến cho hắn càng quý trọng gấp bội.
“Đây là lúc con còn nhỏ, Nhiếp chính vương bổ củi, người trong thôn không dám đốt, nên mới đem ra cung phụng.”
Sở Chiêu Du bật MODE hướng dẫn viên du lịch, về thăm kỷ niệm cũ giải thích cho Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy phòng chứa củi phụ vương từng sống ở trên núi sâu, cuối cùng còn thấy được củi phụ vương từng chẻ, xúc động đến mức hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Phụ vương thật sự rất vất vả.
Nhiếp chính vương âm thầm thả lỏng, may là Sở Chiêu Du còn chưa nói hắn bị đùa giỡn, duy trì hình tượng phụ thân cao lớn vĩ đại của hắn trong lòng Tiểu Tinh Tinh.
Nhiếp chính vương nói: “Thật ra chẻ củi rất nhẹ nhàng, nếu như những nhà bình thường, một nam một nữ, mỗi ngày người làm chồng đều sẽ phải chẻ củi.”
“Biết chẻ củi mới lấy được vợ.”
Chọc giận vợ rồi còn có khả năng bị đuổi ra phòng chứa củi ngủ.
Có thể thấy rằng, một quyền thần thành công, cả đời đều không thể rời xa phòng củi.
Tiểu Tinh Tinh nghi hoặc: “Không thể để người vợ chẻ củi sao?”
Nhiếp chính vương: “Không thể, chẳng lẽ con nỡ để cho phụ hoàng chẻ củi sao?”
Tiểu Tinh Tinh hiểu ra: “Tiểu Tinh Tinh không nỡ.”
Lúc Sở Chiêu Du uống nước gạo, đã từng nói rằng chờ lúc y khỏe rồi sẽ trả thù cho Tiểu Hắc, chỉ là sau này tình thế thay đổi, không còn cơ hội nữa.
Nhìn tình huống này, chắc Nhiếp chính vương đã tự mình xử lý rồi.
“Các ngươi là ai?” Một cô bé tầm bảy, tám tuổi chạy tới, “Trưởng thôn nói là không được đụng vào củi.”
Sở Chiêu Du và Nhiếp chính vương đều mặc thường phục, cô nương nhỏ không nhìn ra thân phận bọn họ tôn quý, có lòng tốt nhắc nhở nói: “Đây là năm năm trước, bệ hạ muốn uống nước cam lộ thần tiên, Nhiếp chính vương chẻ củi đốt lửa trại, cảm động trời xanh, trời giáng cam lộ, dâng cho bệ hạ. Đây là chỗ lửa trại còn lại, không được động vào.”
“Không đúng không đúng.” Một cô nương nhỏ khác chạy đến, “Là long thể bệ hạ có bệnh nhẹ, ngự y nói cần phải lấy gỗ già trăm năm trữ nước uống, chẻ một gốc cây ra mới có một giọt nước, Nhiếp chính vương bổ chín trăm chín mươi chín khúc gỗ, mới gom đủ một chén nước trong gỗ, trị bệnh cho bệ hạ.”
Tiểu Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn về hướng Sở Chiêu Du: “Nghe cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm phụ hoàng hay kể ấy.”
Đến Tiểu Tinh Tinh cũng không tin.
Tiêu Hành giải thích nói: “Ta chỉ phạt bọn họ bổ củi cho các nhà nông trong phạm vi mười dặm.”
Nhưng chuyện thôn dân đã làm sai, không làm việc thiện, giúp đỡ người khác, bị phạt cũng không dám ồn ào khắp nơi, giữ kín chuyện này như bưng, người ngoài không biết chuyện gì xảy ra, truyền đến truyền đi đã thành dã sử như trong tiểu thuyết rồi.
Sở Chiêu Du vô tội nói: “Tại sao mấy lời đồn đại này nói cứ như trẫm là một tên hôn quân vậy?”
Y hiểu rõ đại nghĩa, làm sao có thể bắt Nhiếp chính vương đi bổ củi chỉ vì muốn uống cái thần tiên cam lộ gì gì đấy?
Tiêu Hành nhớ tới lúc Sở Chiêu Du mang thai, chuyên đưa ra những yêu cầu bất ngờ kỳ quặc, nếu những thứ Sở Chiêu Du yêu cầu có thể dùng việc bổ củi để giải quyết, hắn có thể chặt sạch một ngọn núi nước Thục.
Chủ yếu là hắn vui lòng thích ý chiều chuộng.
Sở Chiêu Du đợi trong chốc lát, thấy Nhiếp chính vương không phản bác, tức giận gần chết. Thôi thôi, nếu y có thể giải trí cho cuộc sống nhàn tản của bách tính thì cũng coi như là lập công lớn.
Đỉnh núi cách nơi này không xa chính là nơi có căn phòng nát lúc trước bọn họ dừng chân.
Lúc Sở Chiêu Du cho rằng có thể sẽ thấy một căn nhà gỗ còn rách nát hơn so với bốn năm trước thì lại có một dãy nhà ngói xuất hiện trước mắt.
Củi khô bốc lửa, bốc ra Tiểu Tinh Tinh chính là ở chỗ này, Nhiếp chính vương cảm thấy vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm, nói với Tiểu Tinh Tinh rằng đây là nơi hắn và Sở Chiêu Du hẹn thề, giờ đã trở lên rộng lớn rồi.
Đã là nơi thái tử sinh ra thì nhất định phải là nơi đất lành chim đậu trời ban, tu sửa hẳn hoi, mở rộng quy mô, che phủ người đời sau.
“Ai đính ước với ngươi ở chỗ này, đừng có mà tự mình đa tình.” Sở Chiêu Du vừa nhìn thấy căn phòng này thì mặt mày đỏ ửng, ánh mắt theo bản năng liếc mắt nhìn thắt lưng Nhiếp chính vương một cách, hứ, vẫn giống y năm đó.
Nhiếp chính vương bỏ tiền ra xây phòng, tổng cộng có sáu gian ở, trừ gian từng ngủ chung với Sở Chiêu Du, còn lại năm gian không khóa, mở cho người qua đường nghỉ ngơi.
May mắn có một cái miếu đổ nát và căn phòng rách này dọc đường đi, Sở Chiêu Du mang theo một tên ngốc mới có nơi nghỉ chân.
Nhiếp chính vương lấy chìa khóa mở cửa, Sở Chiêu Du đi vào, vừa nhìn đã thấy căn phòng nửa mới nửa cũ, vẫn dùng vật liệu trước đây, bao gồm cây cột đêm đó đổ xuống, sau khi gia cố thì được dựng về chỗ. Thứ duy nhất không ăn khớp chính là trên mặt đất và trên giường đều được phủ thảm long phượng mới tinh, tơ vàng và kim tuyến, nhà tranh lập tức như phát sáng.
Nhiếp chính vương giải thích: “Không nỡ vứt đi.”
Sở Chiêu Du vỗ vỗ cây cột: “Nhiếp chính vương không hổ là bậc thần phục hồi văn vật sau thương tổn, đến đầu sỏ gây tội này mà cũng giữ lại?”
Nó đập ngươi mất trí nhớ đấy.
Nhiếp chính vương thoáng im lặng, cũng cực kỳ khó chịu với cây cột, bàn tay to lớn xoa lên cây cột, dường như muốn đập vỡ nó luôn.
“Từ từ.” Sở Chiêu Du ôm lấy cây cột, “Phòng sập thì biết làm sao.”
Tiêu Hành: “Không phải xà chính, không trở ngại gì.”
Sở Chiêu Du: “Vậy ngươi ra tay đi.”
Tiêu Hành lại thu tay: “Ngày mai đổi cây khác.”
Hiện giờ sắc trời đã muộn, buổi tối bọn họ phải nghỉ tạm ở trong này, di chuyển một cây cột không khó, nhưng không tránh được bụi đất bay lên, dính vào người.
Ngoài rừng có hai người phụ nữ đi qua, trong đó có một giọng nói rất quen thuộc, vô cùng lớn: “Con dâu ta lại có thai, hy vọng là một bé trai, một nam một nữ, chọn một chữ ‘tốt’.”
Người còn lại giễu cợt nói: “Mong cháu trai thì mong cháu trai, ta còn không hiểu ngươi nữa à.”
Đậu, là đại thẩm lừa gà rừng của Tiểu Hắc, còn chúc vợ Tiểu Hắc năm sau sinh một tiểu tử béo mập.
Sở Chiêu Du sợ đại thẩm thánh tiên đoán này, liếc mắt với Tiêu Hành một cái, lập tức muốn tông cửa xông ra.
Nhiếp chính vương âm hiểm giả dối, lại còn phủ thảm long phượng đỏ thẫm, lòng dạ Tư Mã Chiêu*, vừa vào là biết liền.
*司马昭之心: một câu trong Tam Quốc, về việc Tư Mã Chiêu muốn cướp ngôi.
Sở Chiêu Du đẩy cửa muốn ra ngoài, lại phát hiện cánh cửa vẫn cứ khép chặt, mở không ra.
“Ôi ——”
“Bây giờ không có Hợp Tâm Cổ, sẽ không mang thai.”
Sau khi khôi phục trí nhớ, Nhiếp chính vương cực kỳ thích thú với việc lần nữa trải nghiệm cảm giác được Sở Chiêu Du tay cầm tay chỉ dạy.
Tai Sở Chiêu Du hồng thấu: “Tiểu Tinh Tinh còn ở đây đấy.”
“Đêm nay Tiền Thế Thành dẫn nó đi câu đêm.”
Tiêu Hành kéo tay Sở Chiêu Du vào đai lưng mình, “Ta quên mở như thế nào rồi.”
Sở Chiêu Du nổi giận: “Ngươi đừng giả ngu.”
Tiêu Hành: “Không phải bệ hạ đề nghị về thăm chốn cũ sao?”
“Không cần, ngươi khi quân phạm thượng.” Sở Chiêu Du cắn môi, trán tì lên cửa, nơi này vừa nhìn là biết hiệu quả cách âm rất kém mà.
Cuối cùng, Sở Chiêu Du không chống cự lại da mặt dày của Nhiếp chính vương, đành phải thỏa hiệp…
Ánh trăng lặng lẽ ló ra từ những tầng mây, những ngôi sao cũng càng thêm lấp lánh.
Đêm rất dài, sương sớm trong suốt, ngày hôm sau nắng sẽ lại lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất