Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 117

Trước
Hồi lâu sau đó, bụi mù vẫn chưa tan, Thủ lĩnh Ngự lâm quân nhanh chóng lệnh chúng binh sĩ vây quanh Thiên đài, không ngừng tìm kiếm, nhưng chưa ai tìm được Triều Nguyên đế. Dọc đường đi bọn họ không ngừng kiểm tra các thi thể nằm tứ tung trên đất, cũng vẫn không thấy bệ hạ đâu.

Nắng ngày đông không quá nóng bức, nhiệt độ trên đỉnh núi lại còn lạnh hơn bình thường, nhưng tấm lưng của tay Thủ lĩnh Ngự lâm vệ đã ướt đẫm mồ hôi, y khàn cả giọng, đứng trên cao không ngừng chỉ huy: "Tìm! Bên này, còn có bên này nữa! Tìm hết cho ta!"

Một bóng người cao lớn tới gần, là Võ Uy Hầu! Thủ lĩnh còn chưa kịp hành lễ, đối phướng đã nhanh chóng lướt qua người y, đi mất.

Thủ lĩnh chưa từng thấy dáng vẻ đáng sợ như vậy của hắn, trán nổi gân xanh, đôi mắt đỏ au. Y thấy hắn thuận tay bắt lấy cánh tay của một Ngự lâm vệ, giằng lấy đao từ tay kẻ ấy, sau đó cả người căng ra như hổ báo, bật người qua khỏi lan can bằng đá bạch ngọc, rồi biến mất giữa rừng cây âm u rậm rạp.

Giữa đám cây dày đặc chợt vang lên tiếng xào xạc, Võ Uy Hầu đã vung đao bổ sạch đám cây cỏ bên ngoài, một lối vào địa đạo cao chừng nửa người đột nhiên xuất hiện trước mắt, Thủ lĩnh còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nhanh chóng nhảy vào trong.

Thủ lĩnh vội gọi mấy người trợ thủ lại, dặn dò kỹ lưỡng, "Hà Phương, ngươi mau xuống chân núi báo tin, lệnh lập tức bao vây ngọn núi này, nếu không có lệnh thì không ai được rời khỏi núi Trường Thái!"

"Vâng!"

"Cử một đội hai trăm người ở đây canh gác, những người còn lại theo ta!"

"Vâng!"

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, giữa cảnh hỗn loạn, các Ngự lâm vệ trật tự phân công nhau tản đi, Thủ lĩnh đi tiên phong nhảy xuống địa đạo, những vệ binh khác cũng theo sát y, từng người một nhảy vào trong.

Địa đạo này quanh co khúc khuỷu, không thấy ánh mặt trời, Thủ lĩnh đốt một mồi lửa mới loáng thoáng nhìn ra được phương hướng. Y đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí cả tầm nhìn cũng bị mồ hôi làm cho nhòe đi, nhưng bước chân lại không dám chậm trễ. Sau chừng hai nén nhang, trước mắt rốt cuộc xuất hiện một tia sáng trắng, Thủ lĩnh mừng rỡ, leo lên khỏi địa đạo.

Mò mẫm trong bóng tối hồi lâu, ánh sáng chói chang của mặt trời làm đôi mắt y khó chịu, một lúc sau mới định thần lại, trông thấy trước mặt mình có một ngôi miếu thờ.

Chất đất nơi này khá là xốp, Thủ lĩnh nhác thấy trên đất đầy dấu chân ngang dọc chạy về phía ngôi miếu kia, trái tim căng thẳng, lập tức vung tay lên: "Bao vây lại!"

Ngự lâm vệ lần lượt bò ra ngoài địa đạo rồi nhanh chóng chúi người chạy về phía ngôi miếu bỏ hoang.

Thủ lĩnh giữ chặt bội đao, lau mồ hôi, càng tập trung cao độ, nhưng chưa kịp đến cửa miếu thì y chợt nghe thấy tiếng thét của Nghê Liệt vang lên sau cánh cửa đóng chặt: "Không được vào!"

Thủ lĩnh tim đập như sấm dậy, y nuốt ực một cái, giơ tay, lệnh cho mọi người đứng yên tại chỗ. Hơn một trăm binh sĩ dàn trận, lặng lẽ vậy chặt ngôi miếu đổ nát này.

Trong miếu sơn thần, Nghê Liệt đứng đó, con mắt hắn đã đỏ quạch, thần sắc nghiêm nghị, lồng ngực chập trùng, có một kẻ đứng trước mặt hắn, đó là Tư Mã Dục đã mất tích hồi lâu.

Gần một năm không gặp, Tư Mã Dục gầy đi rất nhiều, da dẻ cháy nắng, cằm lún phún râu, đã chẳng còn vẻ hào hoa phong nhã của con cháu nhà quyền quý, nhìn thoáng qua cứ như một tay thợ săn trong núi vậy. Đáy mắt gã lạnh băng, nhưng khóe miệng lại ngậm cười.

"Đúng vậy, không nên để cho bất cứ ai vào đây. Những kẻ khác bước vào, y thì sẽ mất mạng."

"Người ở đâu?!" Nghê Liệt lập tức quát lên.

Tư Mã Dục không đáp, gã chỉ thò tay vào lồng ngực móc ra một mảnh ngọc hình đầu hổ.

Con ngươi Nghê Liệt co rụt lại, hắn dùng một loại tốc độ nhanh đến mức chẳng ai kịp thấy rõ đoạt lại đồ vật trên tay gã, đây là di vật của mẫu thân hắn, người kia vẫn luôn giữ bên mình.

Nghê Liệt giận không kìm được, kẹp chặt cổ Tư Mã Dục, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Nhưng Tư Mã Dục lại bắt đầu bật cười khùng khục, nom chẳng hề e sợ: "Xích Hổ Vương hình như có hơi bất cẩn rồi."

Ánh mắt gã lạnh xuống: "Ta khuyên ngươi không nên hành động sơ suất thì tốt hơn, tính mạng của bậc chí tôn thiên hạ đang nằm trong tay ta!"

Chim chóc đậu trên đầu tường hoang vu đột nhiên vỗ cánh bay đi mất.

Lồng ngực Nghê Liệt phập phồng liên tục, hắn nhắm mắt lại, cuối cùng buông gã ra, chậm rãi thở hắt ra một hơi, "Khắp núi Trường Thái này đã bày ra thiên la địa võng, dù thế nào bây cũng không trốn thoát được."

Đôi mắt đỏ quạch đương nóng nảy của hắn dần bình tĩnh lại, hắn nheo mắt, nhìn Tư Mã Dục: "Ngươi vốn đã trốn đi được, nếu như thay tên đổi họ, biết đâu còn có thể sống tạm bợ cho đến hết đời, nhưng ngươi lại vội vàng chạy tới đây nạp mạng cho ta."

Hầu kết hắn giần giật, ánh mắt tụ lại trên người gã: "Tư Mã Dục, mục tiêu của ngươi chính là ta, tội gì lại dùng những thủ đoạn thế này?"

Cặp mắt Tư Mã Dục tràn đầy oán độc: "Đúng, mục tiêu của ta chính là ngươi. Hai đời! Không ngờ rằng Trấn Bắc Hầu phủ nhà chúng ta hai đời này đều bại dưới tay ngươi! Món nợ này —— Xích Hổ Vương, ngươi nói xem, phải tính như thế nào!"

"Ngươi muốn tính như thế nào?" Nghê Liệt đã hoàn toàn bình tĩnh lại, quan sát chung quanh miếu thờ: "Bệ hạ đang ở đâu?"

Tư Mã Dục cười khẩy, nói: "Đương nhiên y không ở đây rồi, dễ gì ta cho ngươi tìm được, dù gì thì y chính là chỗ dựa lớn nhất của ta."

Gã dừng một chút, cười hỏi: "... Đúng không, Xích Hổ Vương?"

Không gian im phăng phắc, chỉ còn tiếng hít thở của hai người.

Nghê Liệt đột nhiên cười rộ lên, cất giọng sang sảng: "Ngươi muốn lấy bệ hạ để áp chế ta đấy à?"

Nghê Liệt đã chẳng còn mảy may xúc động như vừa nãy, hắn lùi về sau vài bước, đóng luôn lớp cửa trong của miếu thờ, sau đó lần nữa áp sát Tư Mã Dục.

Nhịp thở của Tư Mã Dục nhất thời trở nên nặng nề hơn, hàm răng lạch cạch, quan sát thật kỹ từng cử động của hắn.

Khi chỉ còn cách gã có vài bước, Nghê Liệt dừng lại, chân mày tràn đầy trào phúng: "Bây giờ, trong cung đã có một hoàng tử mang huyết thống của Xích Hổ Vương ta. Đối với ta, Triều Nguyên đế còn sống hay không, có gì quan trọng?"

Hắn nhướng mày, nhìn cánh cửa hông đóng chặt kia, đáy mắt đầy vẻ cười cợt trắng trợn.



"Có điều..." Nghê Liệt dường như nghĩ tới điều gì, giọng nói trầm xuống, mang theo vài phần mỉa mai: "Nếu ngươi để cho y sống thì càng tốt. Kiếp trước, trong hậu cung của ta không có loại mỹ nhân đặc thù thế này. Ngươi giết đi mất, ta tìm đâu ra được thứ hay ho như vậy?"

"Y đối đãi ngươi như thế! Sao ngươi có thể tuyệt tình như vậy!" Tư Mã Dục nghiến răng nghiến lợi.

Nghê Liệt bật cười, như thể vừa nghe được chuyện gì rất ư là hài hước, "Chẳng qua là một món đồ chơi thôi, Tiểu Hầu gia nói đùa đấy à."

Tư Mã Dục nheo mắt nhìn hắn một lúc, đột nhiên cười theo.

Nghê Liệt không cười nữa, híp mắt nhìn gã.

Nụ cười của Tư Mã Dục dần lạnh xuống, gã vỗ tay một cái, tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa hông bật ra, Lý Nguyên Mẫn xuất hiện, y bị hai tay đạo sĩ ghìm lại, trong miệng nhét vải bố.

Cần cổ trắng như tuyết của y bị hai thanh đao khống chế, nhưng y bất chấp, khóe mắt ửng hồng, choáng váng nhìn Nghê Liệt. Tư Mã Dục liếc mắt ra hiệu, một tên đạo sĩ hiểu ý, bèn rút vải bố trong miệng y ra. Lý Nguyên Mẫn thở phì phò, giận không kìm được: "Là trẫm tin lầm ngươi!"

Y cắn răng, viền mắt lập tức đỏ chót: "Sao trẫm lại ngu dại tin vào tình cảm của một kẻ như ngươi!"

Sắc mặt Nghê Liệt lập tức tái nhợt!

Một lát sau, hắn trấn tĩnh lại, miễn cưỡng dỗ dành: "Bệ hạ, mới vừa rồi thần chỉ bịa chuyện để tên tặc này phân tâm mà thôi... Lòng dạ thần với bệ hạ có trời đất chứng giám mà."

Lý Nguyên Mẫn đau đớn nhắm nghiền mắt, không thể tin được bất cứ lời nào của hắn nữa.

Tư Mã Dục thấy vậy, muốn bật cười, nhưng gã cố kiềm chế lại: "A Mẫn, ta đã nói rồi, trên đời này không ai đối tốt với ngươi như ta cả."

Gã nhìn Nghê Liệt một cách thâm độc, rồi quay sang Lý Nguyên Mẫn, khóe môi gã giần giật, rồi nặn ra một nụ cười dị dạng: "Tên nô lệ ở Dịch U Đình này đời nào lại thật lòng thật dạ với ngươi! Bây giờ ngươi... đã hiểu rồi đó!"

Khóe mắt Lý Nguyên Mẫn đã ươn ướt.

"Hiểu rồi thì sao!" Nghê Liệt đen mặt, nhìn Tư Mã Dục chằm chặp, giọng nói của hắn chợt chùng xuống, lạnh lẽo như La Sát: "Các người cho rằng ta sẽ để các người sống mà rời đây ư!"

Lý Nguyên Mẫn cả kinh mở to mắt, hoảng sợ: "Ngươi muốn hành thích hoàng đế?"

Giọng nói của y run run: "Ngoài kia còn có Ngự lâm vệ! Ngươi không sợ tru di cửu tộc sao?"

Nghê Liệt hừ một tiếng, bật cười, đao trên tay hắn vung một cái, một hòn đá từ trên đất bật lên, đánh vào trên cửa, then cửa rơi xuống, khóa chặt.

Cặp mắt hắn lạnh băng, tựa như một con thú hoang đang hằm hè: "Hành thích hoàng đế ư... Ai nhìn thấy? Đừng quên —— "

Lại áp sát vài bước, giọng nói trầm xuống: "Người chết không nói chuyện được."

Lý Nguyên Mẫn đã sợ đến không thốt nên lời, hai tên đạo sĩ kèm cặp y cũng bị sát khí như Diêm La của Nghê Liệt làm cho chấn động, vội lùi về sau.

Trong tuyệt cảnh như vậy, Tư Mã Dục lại thấy khoan khoái vô cùng, đây đúng là thời khắc sung sướng nhất đời gã kể từ lúc sống lại đến nay.

Ánh mắt gã điên cuồng, rồi bất chợt cười rộ lên, "A Mẫn, ha ha, A Mẫn."

Gã đến gần, nắm chặt cổ tay y, ánh mắt nóng đến kỳ dị: "Ngay từ lúc bắt đầu kế hoạch này, ta đã sớm biết ta không còn đường sống rồi!"

"Ta chỉ muốn để cho ngươi biết được, trên đời này không ai đối đãi ngươi thật lòng hơn ta."

"A Mẫn, ngươi còn nhớ trước đây không?"

Gã bắt đầu say sưa trong những hồi ức vui vẻ, dường như không nhận ra bất cứ mối nguy nào.

"Ngươi có còn nhớ tình cảm của ngươi trước đây dành cho ta? Đời này..."

Gã lại mỉm cười, dường như có phần ngượng ngùng, không nói hết câu sau, nhưng gã không còn cơ hội nữa rồi.

Gã nghe thấy một tiếng xé gió khe khẽ, xoẹt một tiếng, gã rốt cuộc không kịp nói ra nửa câu còn lại, chỉ có thể kinh ngạc nhìn lưỡi đao thấm máu vừa đâm xuyên qua ngực mình.

Một giọt máu đặc từ mũi đao rơi xuống.

Cả người gã lảo đảo, mọi hình ảnh xung quanh đều trở nên dông dài mà chậm chạp, gã nhìn thấy loài hung thú kia đánh gục tay đạo sĩ, nắm đấm của hắn tương lên mặt tên ấy, nhất thời mặt mũi vỡ toác. Tựa như khói hoa nơi Hồng Vũ Môn vào dịp Tết Nguyên tiêu, chúng nở rộ thành màu đỏ tươi tung tóe trên mặt đất.

Tên đạo sĩ còn lại cũng máu me be bét, ngã trên mặt đất tự lúc nào.

Tư Mã Dục muốn nói gì đó, nhưng máu lại trào ra khỏi miệng.

Con thú kia vội vàng chạy về phía Lý Nguyên Mẫn, khóe miệng Tư Mã Dục cong lên.

A Mẫn à, đừng sợ, chết cùng với ta đi, đôi ta sống chết có nhau.

Nhưng rồi, gã nhìn thấy Lý Nguyên Mẫn dang hai tay ôm chặt con thú hoang kia vào ngực, đôi mắt lẽ ra nên tràn đầy sợ sệt lại trào lệ nóng, mừng rỡ nhìn con hung thú ấy.

A Liệt!

Tư Mã Dục nghe thấy y gọi tên con thú kia, vừa thân mật vừa nhẹ nhõm.

Tư Mã Dục nằm trên đất, không nhúc nhích, nhưng con mắt gã vẫn trợn về phía hai người trong viện.



Hóa ra, tử vong chính là như thế này.

Tứ chi cứng đờ, nhưng vẫn kịp nhìn thấy vài thứ, chỉ là tầm mắt càng lúc càng nhòe đi, cảnh vật cũng dần mất đi màu sắc vốn có.

Hình ảnh cuối cùng gã thấy được, là thứ súc sinh ấy nâng lên gương mặt A Mẫn của gã, hai người áp trán vào nhau, gã chưa từng thấy con hung thú ấy dịu ngoan như thế bao giờ, cũng chưa từng nhìn thấy A Mẫn lại có vẻ quyến luyến là thế.

Tên đó nhất định không phải Xích Hổ Vương, người còn lại dĩ nhiên cũng không phải A Mẫn của gã. Nhưng sao gương mặt hai người này lại giống nhau như đúc vậy?

—— Rốt cuộc là chỗ nào không đúng rồi.

Trong nháy mắt đó, gã đột nhiên nhớ lại chuyện kiếp xưa.

Vào một buổi chiều nào đó, có cơn gió ấm thổi vào thư phòng, cũng có người thiếu niên gầy yếu trạc mười sáu tuổi đặt một mảnh giấy gấp nho nhỏ vào trong trang sách, sau đó kiễng chân đặt cuốn sách ấy lên giá. Tựa như người thiếu nữ thả hoa đăng bên bờ sông vào mỗi dịp Tiết Thương Nguyên, y cũng lặng lẽ nguyện cầu cho một giấc mơ mờ mịt.

Đợi người ấy đi rồi, gã mới lấy quyển sách kia xuống, cầm lên giấc mộng của y.

"Non cao nước chảy nghìn trùng

Trời xanh muôn trượng gặp người tri âm."

Ngay cả trong giấc mơ, đứa trẻ ấy cũng không dám làm càn, chỉ có thể rụt rè viết ra một mong cầu nho nhỏ như vậy.

Sau đó, gã mỉa mai mà vò nát tờ giấy, ném vào trong cốc đèn, để mặc cho ngọn lửa nuốt trọn nó.

Có phải là, đã sai ngay từ đó?

Nhưng không đợi gã ngẫm cho rõ, thế giới trong mắt đã hóa đen.

***

Ba xác chết nằm la liệt trên đất, nhưng hai người đang ôm nhau trong viện không quan tâm.

Miện phục của Lý Nguyên Mẫn đã nhơ bẩn hết cả, có nhiều chỗ còn rách bươm.

Lý Nguyên Mẫn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghĩ rằng ngoài đó nhất định là đang loạn lắm đây, y muốn sớm rời khỏi chỗ này để xử lý hậu quả, nhưng người trước mặt lại không chịu. Sức lực hắn lớn đến lạ kỳ, siết chặt đến nỗi Lý Nguyên Mẫn đau nhức, đến nỗi thiếu điều hít thở không thông.

Lý Nguyên Mẫn cho rằng hắn còn sợ hãi, bèn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về nơi gáy hắn, toan mở lời an ủi.

"Điện hạ..." Một giọng nhẹ nhàng vang lên.

Cả người Lý Nguyên Mẫn chết sững, kinh ngạc đẩy hắn ra, đôi môi giật giật, dường như còn chưa tin, lập tức lấy tay che kín miệng.

Y ngơ ngác nhìn hắn, vừa hoảng hốt vừa bất lực.

Nghê Liệt muốn cười, nhưng hai hàng nước mắt lại trượt xuống, hắn lấy tay y ra, cất giọng khàn khàn: "Điện hạ... Kiều kiều..."

Từ trong đôi mắt hắn, Lý Nguyên Mẫn đã hiểu ra hết thảy, y gượng gạo cười hai tiếng, sau đó chợt giận tái mặt, tát một cái thật mạnh lên mặt hắn, sau đó nghiến răng, dường như hãy còn chưa nguôi, bèn ra sức đánh đấm vào ngực hắn.

"Ngươi đã đi đâu vậy! Ngươi còn dám trở về! Ngươi còn dám tới gặp ta!"

Nghê Liệt mặc cho y đấm đá, nước mắt nóng bỏng trào ra, nhưng lại bật cười, mặc cho tâm can hắn tha hồ 'trừng phạt'.

Một cơn gió thoảng qua, thổi bay tất cả bụi trần.

Lý Nguyên Mẫn đánh đến kiệt sức, hít thở dồn dập, vầng trán tựa lên lồng ngực hắn. Y không cầm lòng được nữa, bèn vồ lấy vạt áo của hắn mà gào khóc, khóc đến cuồng loạn, đến mức cả người phát run.

"Đừng... làm ta thương tâm..."

"Không được làm ta thương tâm..."

"Không đâu." Nghê Liệt ôm ghì lấy y, nước mắt rỏ xuống cần cổ trắng như tuyết, "Nhất định không đâu."

Ngự lâm vệ bên ngoài phá cửa vọt vào, thấy rõ bệ hạ đoan trang cao quý của bọn họ thất thố níu lấy vạt áo Võ Uy Hầu, khóc lóc như môt đứa trẻ, nơi khóe mắt của Võ Uy Hầu dường như cũng ươn ướt.

Không ai biết tại sao.

Không ai biết được, hai con thú cô độc này đã trải qua những gì.

Có lẽ là do bệ hạ quá sợ hãi mà thôi, tất cả mọi người đều nghĩ thế.

Tà dương nhuộm đỏ cả một góc trời, ráng chiều như lửa cháy, ngay cả miếu thờ điêu linh này dường như cũng được dát lên một tầng hồng lấp lánh.

Hôm nay là Đông Chí, là ngày ngắn nhất, cũng là đêm dài nhất trong năm, một ngày này kết thúc, cũng đồng nghĩa với buổi đêm đen đằng đẵng nhất đã qua rồi.

Cành cây khô héo nơi góc tường lặng lẽ nảy chồi non xanh biếc, báo hiệu rằng một cuộc đời mới sắp sang trang.

- CHÍNH VĂN KẾT THÚC -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước