Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước
Chương 50
Khi Nghê Liệt giục ngựa trở về từ doanh trại ngoại thành, sắc trời đã hoàn toàn tối.
Vì hôm nay có lịch thao luyện, lại thêm có chút việc bất ngờ phát sinh, cho nên hắn về đến nơi muộn hơn thường lệ. Tuy Nghê Liệt đã cho người về phủ báo trước, nhưng chỉ lo người kia vẫn đang chờ hắn cùng dùng bữa tối, thành ra không dám lười biếng, một khi xong việc là lập tức quay về. Nghê Liệt xoay người xuống ngựa, vội vàng đưa dây cương cho người chăn ngựa, sau đó thuận tay cởi giáp ném cho tùy tùng rồi sải bước vào cửa chính.
Ban đầu, hắn đi đến sảnh chính, trùng hợp bắt gặp Nghê Anh đang đi ra ngoài. Cả ngày hôm nay, cô nhóc này cũng theo chân đoàn người Chu Đại Võ ra ngoại thành huấn luyện, mới trở về không lâu, vừa thấy Nghê Liệt đi vội vàng như vậy thì lập tức đoán được mục đích của hắn.
"A huynh, đừng qua bên đó, điện hạ không ở sảnh chính, mà đang ở hậu viện đây này."
Nghê Liệt thoáng gật đầu, thuận miệng hỏi thăm nàng mấy câu rồi lại vội vã đi về hướng hậu viện.
Hắn vừa bước vào sân, đã thấy mấy người hầu khiêng hai thùng nước lạnh đi ra ngoài, trong lòng Nghê Liệt nhẹ nhõm, biết y đã dùng cơm xong, lúc này đang tắm rửa.
Những người hầu kia thấy Nghê Liệt tới bèn đặt thùng xuống, chắp tay chào hỏi, Nghê Liệt vung tay, ý bảo họ cứ rời đi.
Vừa vào cửa, bỗng nghe thấy bên phía gian phòng xép vang lên tiếng nước, tí tách rào rạt, dường như có người đang tắm.
Nghê Liệt nhíu mày, vừa rồi bọn đầy tớ đã xách nước ra ngoài, sao bây giờ còn tắm nữa?
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, thấy Tùng Trúc đang đứng canh ngoài cửa, bèn nhanh chân chạy tới.
"Tham lĩnh đại nhân." Tùng Trúc thấy Nghê Liệt thì mặt mũi tươi tỉnh hẳn lên, vái chào một cái, thưa rằng: "Điện hạ mới vừa tắm lượt hai, có lẽ là sẽ hơi lâu một chút ạ."
Trong lòng Nghê Liệt cảm thấy kỳ quái, nhưng chỉ gật đầu, nhìn Tùng Trúc mà bảo rằng, "Ngươi ra ngoài đi, trong này có ta trông coi."
Trước nay, mỗi lần trở về Nghê Liệt đều phải đến báo cáo với điện hạ một lần, nên Tùng Trúc không nghĩ nhiều, nó cung kính hành lễ rồi ra ngoài viện.
Cổng ngoài vừa đóng, Nghê Liệt liền đẩy cửa đi vào.
Người ngồi trong thùng tắm không phát hiện ra hắn bước vào, bấy giờ đang cầm khăn lau chà khắp toàn thân, làn da vốn trắng ngần như tuyết của y xuất hiện những mảng đỏ bừng.
"Điện hạ..."
Lý Nguyên Mẫn giật nảy mình, vừa quay đầu lại, thấy là Nghê Liệt thì mặt mày dịu đi, mỉm cười: "A Liệt đấy ư."
Một thoáng ấy, trái tim Nghê Liệt bình yên đến lạ.
Lý Nguyên Mẫn đứng lên, Nghê Liệt thuận tay cầm lấy một chiếc khăn tắm khô ráo từ trên kệ, rồi đến gần giúp y quấn người lại.
Lý Nguyên Mẫn để mặc cho hắn giúp đỡ lau khô khắp mình mẩy, chỉ mềm mại hỏi hắn: "Dùng cơm chưa?"
Nghê Liệt nói: "Ở doanh trại có ăn một ít."
Sau khi lau rửa sạch sẽ, Nghê Liệt lại đổi một chiếc khăn mới, choàng lên người y, sau đó bế cả người cả khăn lên rồi đặt trên đệm giường nhung mềm mại, sau đó lấy khăn khác lau khô mái tóc ẩm ướt của y.
Ánh nến lay lắt, phản chiếu hai chiếc bóng đen dài trên mặt đất.
Sau khi đổi hết ba chiếc khăn, mái tóc ẩm ướt kia đã khô ráo nhiều, Nghê Liệt bèn cầm một chiếc lò sưởi bằng đồng đúc hình đầu thú đến gần để y sưởi ấm. Lý Nguyên Mẫn vẫn không nói lời nào, chỉ vùi mặt vào tấm khăn khô ráo thơm tho, rồi lẳng lặng ngắm nhìn người thanh niên đang đi đi lại lại.
"A Liệt này." Y bỗng mở miệng gọi.
Nghê Liệt còn đang loay hoay trong phòng lấy áo lót cho y, vừa nghe y gọi thì nhanh chân bước ra ngoài, Lý Nguyên Mẫn cởi khăn tắm, quay người về phía hắn, hai tay dang ra, như một đứa trẻ đòi được ôm bế.
"A Liệt."
Y khẽ gọi một tiếng.
Nghê Liệt đến gần, ôm lấy thân thể trần truồng của y.
Lý Nguyên Mẫn vùi đầu vào cần cổ ấm áp của hắn, khàn giọng hỏi: "A Liệt, nhớ ta không?"
Một vài sợi tóc còn hơi ẩm của y cọ vào cánh mũi Nghê Liệt, vừa thơm vừa ngứa.
Lần trước lỡ làm y bị thương, nên đã nhiều ngày rồi hai người chưa gần gũi, nay thấy y như vậy, Nghê Liệt thì không kìm được mà nuốt nước miếng, nhưng vẫn chần chờ.
"Điện hạ..."
Lý Nguyên Mẫn cầm tay hắn, dẫn dắt hắn chạm vào y, "Ngươi xem này, đã ổn rồi."
Y hôn nhẹ lên hầu kết của hắn, nhẹ nhàng mút vào, giọng nói trong trẻo, phập phù giữa không trung: "A Liệt, không cần ta sao?"
Dưới ánh đèn hiu hắt, lư hương tỏa khói xanh, sương khói vấn vít quanh tấm trướng lụa là trang nhã, như ẩn như hiện.
Tựa hoa chớm nở, mùi dần đậm hương, thân thể như đúc từ ngọc thạch kia khoác lên tầng mồ hôi rào rạt như sương sớm, bị người không ngừng liếm mút.
Ngay cả trong lúc si mê, Nghê Liệt vẫn nhận ra những cuồng nhiệt của y hôm nay không bình thường, y vô thức chảy nước mắt, cầu hắn hôn y, hôn lên mọi nơi trên người y, không cho hắn ngừng lại. Y ôm đầu hắn mà than thở nỉ non mãi, như một đứa trẻ bướng bỉnh.
"A Liệt... Ưm... A Liệt..."
Lý Nguyên Mẫn rên rỉ nghẹn ngào, trong cơn mưa hôn liên tiếp, dày đặc, y có thể quên đi những cảm xúc tanh tưởi dơ bẩn khác. Y nâng đầu Nghê Liệt, khóa chặt đôi môi hắn, vươn mình ngồi lên người hắn.
Tựa như đóa bách hợp lay mình trong gió xuân, nước mắt y đầm đìa, vẽ ra những nét người ta mơ màng trên gương mặt ửng hồng, hàm răng trắng ngà cắn lấy môi đỏ thắm, gương mặt tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị, diễm lệ kinh người.
Nghê Liệt nằm ngửa, hết thảy đều giao cho y, hắn chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể dâng hiến tinh hồn mình cho y, không muốn giữ lại chút gì, cũng không cách nào giữ lại.
Con người vừa trong khiết như thần thánh, vừa diễm lệ như yêu tinh kia cuối cùng cũng mệt mỏi, đành phải nằm nhoài trên lồng ngực rắn chắc của người thanh niên mà thở hổn hển, mê sảng thì thào gì đó, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nghê Liệt tựa như thú nhỏ lạc đường, ngơ ngác ôm chặt y vào lòng, nằm yên một lúc lâu.
Trời còn chưa sáng, Nghê Liệt đã trèo tường vào chủ viện, hắn quay đầu nhìn bức tường cao ngút kia, ánh mắt u tối.
Hắn đứng đấy một lúc lâu, sau lại nhanh chóng bước về phía cửa viện. Bấy giờ Tùng Trúc còn đang nằm trên giường, vùi đầu ôm đệm mà đánh một giấc ngon lành, nhưng có lẽ là do khí thế của Nghê Liệt quá mạnh mẽ, Tùng Trúc bỗng trở mình, nhập nhèm mở mắt, vừa thấy bóng dáng cao to đứng ngay cửa thì trong bụng giật thót một cái, đoạn cuống quýt bò dậy mang giày.
"Tham lĩnh đại nhân tìm con có việc gì?"
Nghê Liệt nhìn cửa lớn còn đang đóng chặt bên ngoài, lạnh lùng nói: "Đi theo ta."
Trong phòng nghị sự không một bóng người, sắc mặt Nghê Liệt càng thêm âm trầm, Tùng Trúc bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì lo sợ quá chừng, bèn lập tức quỳ xuống.
Nghê Liệt chẳng mảy may quan tâm, để mặc cho nó quỳ ở đó.
Thời gian một nén nhang qua đi, Nghê Liệt vẫn chẳng nói chẳng rằng, Tùng Trúc càng lúc càng bất an, tuy trời vào đông, nhưng mồ hôi trên người nó chảy ròng ròng. Mãi một lúc sau, nó mới nghe thấy giọng nói lãnh đạm của người trên cao kia truyền xuống: "Hôm qua điện hạ đã đi nơi nào? Gặp gỡ những ai? Mau khai ra hết, không được giấu diếm."
Tùng Trúc nghẹn lại, thưa rằng: "Hôm qua điện hạ... không đi đâu cả, vẫn nghỉ ngơi trong phủ như thường lệ."
Vừa dứt lời, cả phòng lại lặng thinh như cũ, Trùng Trúc nuốt khan, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Nó nghe thấy tiếng đầu ngón tay Nghê Liệt gõ trên bàn, từng tiếng rõ mồn một.
"Bản tướng không nhân từ như điện hạ đâu, ngươi phải nhớ cho kỹ."
Tùng Trúc cuống quít dập đầu: "Những gì Tùng Trúc nói đều là thật!"
"Được lắm!" Nghê Liệt đột nhiên đứng lên, quay mặt ra bên ngoài quát to: "Người đâu! Bắt hết đám phu xe chăn ngựa trong chuồng ngựa, thẩm vấn riêng từng người một, để ta xem xem những kẻ đó có phải muôn lời như một hay không!"
Hắn nghiến chặt răng, rũ mắt nhìn Tùng Trúc vốn đã run như cầy sấy, lạnh lùng nói: "Nghĩ kỹ chưa! So với đòn tra tấn trong quân đội, những trò vặt trong phủ chẳng là gì hết!"
Tùng Trúc không thể kiên trì được nữa, nó òa lên khóc nức nở, dập đầu thật mạnh rồi ngẩng đầu lên: "Con nói ạ! Con xin nói hết!"
Tùng Trúc nghẹn ngào: "Hôm qua... hôm qua điện hạ đến Phủ Tổng đốc một chuyến."
Tầm mắt Nghê Liệt tối sầm lại, suýt nữa đứng không vững.
Tùng Trúc chờ mãi vẫn không thấy người trước mặt ừ hử gì, bèn lén lút ngẩng đầu nhìn lên, vừa liếc mắt một cái đã sợ đến bật ngửa.
Hai con mắt của Nghê Liệt đỏ sậm, mặt mày dữ tợn, như thể muốn ăn thịt người.
Tùng Trúc chưa bao giờ thấy dáng vẻ hắn như vậy, thành ra sợ đến nỗi ngồi phịch trên mặt đất, không dám động đậy.
Rất lâu sau đó, lâu đến nỗi hai chân Tùng Trúc tê mỏi đến chết lặng, nó mới nghe thấy tiếng nói khàn khàn của người kia vang lên: "Đi đi."
Tùng Trúc vội vàng đứng dậy, chợt nghe thấy người sau lưng gọi nó lại.
"Việc hôm nay tuyệt đối không được nói cho điện hạ, dù chỉ một chữ, có biết chưa?"
"Dạ!"
Tùng Trúc không dám ngẩng đầu, chỉ cuống quýt đáp một tiếng rồi co cẳng chạy ra ngoài.
Mặt trời dâng lên, tỏa ra sắc vàng chói lọi.
Nhưng dù cho tắm mình trong những tia nắng ấm áp ngày đông, cả người Nghê Liệt vẫn lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Hắn lảo đảo lùi về phía sau vài bước, ngồi trên ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hắn ngẫm nghĩ đến từng chi tiết nhỏ đêm qua, xâu chuỗi thành chân tướng sau cùng.
Hắn rất quen thuộc với thân thể người nọ, tuy rằng cuối cùng vẫn chưa bị nhúng chàm, nhưng y đã phải trải qua khuất nhục như thế nào mới có thể thoát thân? Nghê Liệt hung hăng siết chặt lòng bàn tay mình, mới có thể ngăn bản thân tiếp tục suy nghĩ thêm.
Trong đầu hắn bỗng nhớ lại từng hình ảnh tối qua, từ vòng eo đong đưa hết sức buông tuồng mê loạn, từ những giọt nước mắt lặng thinh, đến đôi môi bị cắn chặt, cả những khi y cầu xin hắn hôn lên toàn bộ thân mình, tất cả những điều ấy làm hắn muốn phát điên lên rồi!
Bàn tay hắn tóm chặt tay ghế, tiếng gãy vụn vang lên, tay ghế bằng gỗ tử đàn cứng như sắt vậy mà bị hắn bóp nát.
Ngày hôm ấy, Nghê Liệt ngồi cả buổi trong phòng nghị sự, ngay cả đại doanh cũng không đi. Hắn cứ lẳng lặng ngồi ở đó như một lão tăng đang ngồi thiền, bình tĩnh, lặng yên, không một tiếng động.
Không một ai dám vào quấy rầy hắn. Trong phòng nghị sự rộng rãi lúc này yên lặng đến nỗi ngay cả một cây châm rơi xuống đất đều nghe thấy tiếng.
Mãi đến khi mặt trời neo cao, Nghê Liệt mới mở mắt ra, "Gọi Tào Cương đến đây."
Chỉ thoát chốc sau, Tào Cương vội vã đi vào, y làm lễ vái chào rồi ngẩng đầu lên, trong lòng bỗng giật thót một cái, cảm thấy người trước mặt sao lại... quen thuộc đến vậy.
Cảm giác này quả thật hết sức hoang đường, vẫn là khuôn mặt kia, vẫn là vóc người kia, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi, để cho người đó biến thành dáng vẻ mà y vừa xa lạ, vừa cảm thấy quen biết.
"Tham lĩnh đại nhân, người cho gọi ty chức có chuyện gì?"
Nghê Liệt im lặng một hồi, mới nói: "Thu thập toàn bộ bản đồ địa hình và sổ sách của ba tỉnh vùng Lưỡng Giang cho ta —— ngươi có thời gian một ngày."
"Việc này..." Tào Cương không biết hắn có ý gì, nếu muốn chuẩn bị cho trận tập trận thủy quân ở Đại doanh Giang Bắc vào hai ngày tới, thì thật ra cũng không cần dùng đến những thứ này. Nhưng Tào Cương khéo ở cái không hỏi nhiều, chỉ vâng lời rồi lập tức đi làm.
Trong khoảnh khắc rời khỏi nơi đó, khi ánh mặt trời chói lòa chiếu vào mi mắt, cả người Tào Cương bỗng run lên, chợt nhớ ra cảm giác rất quen thuộc vừa rồi là từ đâu mà đến.
Ánh mắt như muốn ăn thịt người của người thanh niên kia bỗng nhiên trùng hợp hoàn toàn với hình dáng sâu sắc nhất trong kiếp trước.
Ánh mắt ấy, quá quen thuộc!
Vì hôm nay có lịch thao luyện, lại thêm có chút việc bất ngờ phát sinh, cho nên hắn về đến nơi muộn hơn thường lệ. Tuy Nghê Liệt đã cho người về phủ báo trước, nhưng chỉ lo người kia vẫn đang chờ hắn cùng dùng bữa tối, thành ra không dám lười biếng, một khi xong việc là lập tức quay về. Nghê Liệt xoay người xuống ngựa, vội vàng đưa dây cương cho người chăn ngựa, sau đó thuận tay cởi giáp ném cho tùy tùng rồi sải bước vào cửa chính.
Ban đầu, hắn đi đến sảnh chính, trùng hợp bắt gặp Nghê Anh đang đi ra ngoài. Cả ngày hôm nay, cô nhóc này cũng theo chân đoàn người Chu Đại Võ ra ngoại thành huấn luyện, mới trở về không lâu, vừa thấy Nghê Liệt đi vội vàng như vậy thì lập tức đoán được mục đích của hắn.
"A huynh, đừng qua bên đó, điện hạ không ở sảnh chính, mà đang ở hậu viện đây này."
Nghê Liệt thoáng gật đầu, thuận miệng hỏi thăm nàng mấy câu rồi lại vội vã đi về hướng hậu viện.
Hắn vừa bước vào sân, đã thấy mấy người hầu khiêng hai thùng nước lạnh đi ra ngoài, trong lòng Nghê Liệt nhẹ nhõm, biết y đã dùng cơm xong, lúc này đang tắm rửa.
Những người hầu kia thấy Nghê Liệt tới bèn đặt thùng xuống, chắp tay chào hỏi, Nghê Liệt vung tay, ý bảo họ cứ rời đi.
Vừa vào cửa, bỗng nghe thấy bên phía gian phòng xép vang lên tiếng nước, tí tách rào rạt, dường như có người đang tắm.
Nghê Liệt nhíu mày, vừa rồi bọn đầy tớ đã xách nước ra ngoài, sao bây giờ còn tắm nữa?
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, thấy Tùng Trúc đang đứng canh ngoài cửa, bèn nhanh chân chạy tới.
"Tham lĩnh đại nhân." Tùng Trúc thấy Nghê Liệt thì mặt mũi tươi tỉnh hẳn lên, vái chào một cái, thưa rằng: "Điện hạ mới vừa tắm lượt hai, có lẽ là sẽ hơi lâu một chút ạ."
Trong lòng Nghê Liệt cảm thấy kỳ quái, nhưng chỉ gật đầu, nhìn Tùng Trúc mà bảo rằng, "Ngươi ra ngoài đi, trong này có ta trông coi."
Trước nay, mỗi lần trở về Nghê Liệt đều phải đến báo cáo với điện hạ một lần, nên Tùng Trúc không nghĩ nhiều, nó cung kính hành lễ rồi ra ngoài viện.
Cổng ngoài vừa đóng, Nghê Liệt liền đẩy cửa đi vào.
Người ngồi trong thùng tắm không phát hiện ra hắn bước vào, bấy giờ đang cầm khăn lau chà khắp toàn thân, làn da vốn trắng ngần như tuyết của y xuất hiện những mảng đỏ bừng.
"Điện hạ..."
Lý Nguyên Mẫn giật nảy mình, vừa quay đầu lại, thấy là Nghê Liệt thì mặt mày dịu đi, mỉm cười: "A Liệt đấy ư."
Một thoáng ấy, trái tim Nghê Liệt bình yên đến lạ.
Lý Nguyên Mẫn đứng lên, Nghê Liệt thuận tay cầm lấy một chiếc khăn tắm khô ráo từ trên kệ, rồi đến gần giúp y quấn người lại.
Lý Nguyên Mẫn để mặc cho hắn giúp đỡ lau khô khắp mình mẩy, chỉ mềm mại hỏi hắn: "Dùng cơm chưa?"
Nghê Liệt nói: "Ở doanh trại có ăn một ít."
Sau khi lau rửa sạch sẽ, Nghê Liệt lại đổi một chiếc khăn mới, choàng lên người y, sau đó bế cả người cả khăn lên rồi đặt trên đệm giường nhung mềm mại, sau đó lấy khăn khác lau khô mái tóc ẩm ướt của y.
Ánh nến lay lắt, phản chiếu hai chiếc bóng đen dài trên mặt đất.
Sau khi đổi hết ba chiếc khăn, mái tóc ẩm ướt kia đã khô ráo nhiều, Nghê Liệt bèn cầm một chiếc lò sưởi bằng đồng đúc hình đầu thú đến gần để y sưởi ấm. Lý Nguyên Mẫn vẫn không nói lời nào, chỉ vùi mặt vào tấm khăn khô ráo thơm tho, rồi lẳng lặng ngắm nhìn người thanh niên đang đi đi lại lại.
"A Liệt này." Y bỗng mở miệng gọi.
Nghê Liệt còn đang loay hoay trong phòng lấy áo lót cho y, vừa nghe y gọi thì nhanh chân bước ra ngoài, Lý Nguyên Mẫn cởi khăn tắm, quay người về phía hắn, hai tay dang ra, như một đứa trẻ đòi được ôm bế.
"A Liệt."
Y khẽ gọi một tiếng.
Nghê Liệt đến gần, ôm lấy thân thể trần truồng của y.
Lý Nguyên Mẫn vùi đầu vào cần cổ ấm áp của hắn, khàn giọng hỏi: "A Liệt, nhớ ta không?"
Một vài sợi tóc còn hơi ẩm của y cọ vào cánh mũi Nghê Liệt, vừa thơm vừa ngứa.
Lần trước lỡ làm y bị thương, nên đã nhiều ngày rồi hai người chưa gần gũi, nay thấy y như vậy, Nghê Liệt thì không kìm được mà nuốt nước miếng, nhưng vẫn chần chờ.
"Điện hạ..."
Lý Nguyên Mẫn cầm tay hắn, dẫn dắt hắn chạm vào y, "Ngươi xem này, đã ổn rồi."
Y hôn nhẹ lên hầu kết của hắn, nhẹ nhàng mút vào, giọng nói trong trẻo, phập phù giữa không trung: "A Liệt, không cần ta sao?"
Dưới ánh đèn hiu hắt, lư hương tỏa khói xanh, sương khói vấn vít quanh tấm trướng lụa là trang nhã, như ẩn như hiện.
Tựa hoa chớm nở, mùi dần đậm hương, thân thể như đúc từ ngọc thạch kia khoác lên tầng mồ hôi rào rạt như sương sớm, bị người không ngừng liếm mút.
Ngay cả trong lúc si mê, Nghê Liệt vẫn nhận ra những cuồng nhiệt của y hôm nay không bình thường, y vô thức chảy nước mắt, cầu hắn hôn y, hôn lên mọi nơi trên người y, không cho hắn ngừng lại. Y ôm đầu hắn mà than thở nỉ non mãi, như một đứa trẻ bướng bỉnh.
"A Liệt... Ưm... A Liệt..."
Lý Nguyên Mẫn rên rỉ nghẹn ngào, trong cơn mưa hôn liên tiếp, dày đặc, y có thể quên đi những cảm xúc tanh tưởi dơ bẩn khác. Y nâng đầu Nghê Liệt, khóa chặt đôi môi hắn, vươn mình ngồi lên người hắn.
Tựa như đóa bách hợp lay mình trong gió xuân, nước mắt y đầm đìa, vẽ ra những nét người ta mơ màng trên gương mặt ửng hồng, hàm răng trắng ngà cắn lấy môi đỏ thắm, gương mặt tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị, diễm lệ kinh người.
Nghê Liệt nằm ngửa, hết thảy đều giao cho y, hắn chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể dâng hiến tinh hồn mình cho y, không muốn giữ lại chút gì, cũng không cách nào giữ lại.
Con người vừa trong khiết như thần thánh, vừa diễm lệ như yêu tinh kia cuối cùng cũng mệt mỏi, đành phải nằm nhoài trên lồng ngực rắn chắc của người thanh niên mà thở hổn hển, mê sảng thì thào gì đó, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nghê Liệt tựa như thú nhỏ lạc đường, ngơ ngác ôm chặt y vào lòng, nằm yên một lúc lâu.
Trời còn chưa sáng, Nghê Liệt đã trèo tường vào chủ viện, hắn quay đầu nhìn bức tường cao ngút kia, ánh mắt u tối.
Hắn đứng đấy một lúc lâu, sau lại nhanh chóng bước về phía cửa viện. Bấy giờ Tùng Trúc còn đang nằm trên giường, vùi đầu ôm đệm mà đánh một giấc ngon lành, nhưng có lẽ là do khí thế của Nghê Liệt quá mạnh mẽ, Tùng Trúc bỗng trở mình, nhập nhèm mở mắt, vừa thấy bóng dáng cao to đứng ngay cửa thì trong bụng giật thót một cái, đoạn cuống quýt bò dậy mang giày.
"Tham lĩnh đại nhân tìm con có việc gì?"
Nghê Liệt nhìn cửa lớn còn đang đóng chặt bên ngoài, lạnh lùng nói: "Đi theo ta."
Trong phòng nghị sự không một bóng người, sắc mặt Nghê Liệt càng thêm âm trầm, Tùng Trúc bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì lo sợ quá chừng, bèn lập tức quỳ xuống.
Nghê Liệt chẳng mảy may quan tâm, để mặc cho nó quỳ ở đó.
Thời gian một nén nhang qua đi, Nghê Liệt vẫn chẳng nói chẳng rằng, Tùng Trúc càng lúc càng bất an, tuy trời vào đông, nhưng mồ hôi trên người nó chảy ròng ròng. Mãi một lúc sau, nó mới nghe thấy giọng nói lãnh đạm của người trên cao kia truyền xuống: "Hôm qua điện hạ đã đi nơi nào? Gặp gỡ những ai? Mau khai ra hết, không được giấu diếm."
Tùng Trúc nghẹn lại, thưa rằng: "Hôm qua điện hạ... không đi đâu cả, vẫn nghỉ ngơi trong phủ như thường lệ."
Vừa dứt lời, cả phòng lại lặng thinh như cũ, Trùng Trúc nuốt khan, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Nó nghe thấy tiếng đầu ngón tay Nghê Liệt gõ trên bàn, từng tiếng rõ mồn một.
"Bản tướng không nhân từ như điện hạ đâu, ngươi phải nhớ cho kỹ."
Tùng Trúc cuống quít dập đầu: "Những gì Tùng Trúc nói đều là thật!"
"Được lắm!" Nghê Liệt đột nhiên đứng lên, quay mặt ra bên ngoài quát to: "Người đâu! Bắt hết đám phu xe chăn ngựa trong chuồng ngựa, thẩm vấn riêng từng người một, để ta xem xem những kẻ đó có phải muôn lời như một hay không!"
Hắn nghiến chặt răng, rũ mắt nhìn Tùng Trúc vốn đã run như cầy sấy, lạnh lùng nói: "Nghĩ kỹ chưa! So với đòn tra tấn trong quân đội, những trò vặt trong phủ chẳng là gì hết!"
Tùng Trúc không thể kiên trì được nữa, nó òa lên khóc nức nở, dập đầu thật mạnh rồi ngẩng đầu lên: "Con nói ạ! Con xin nói hết!"
Tùng Trúc nghẹn ngào: "Hôm qua... hôm qua điện hạ đến Phủ Tổng đốc một chuyến."
Tầm mắt Nghê Liệt tối sầm lại, suýt nữa đứng không vững.
Tùng Trúc chờ mãi vẫn không thấy người trước mặt ừ hử gì, bèn lén lút ngẩng đầu nhìn lên, vừa liếc mắt một cái đã sợ đến bật ngửa.
Hai con mắt của Nghê Liệt đỏ sậm, mặt mày dữ tợn, như thể muốn ăn thịt người.
Tùng Trúc chưa bao giờ thấy dáng vẻ hắn như vậy, thành ra sợ đến nỗi ngồi phịch trên mặt đất, không dám động đậy.
Rất lâu sau đó, lâu đến nỗi hai chân Tùng Trúc tê mỏi đến chết lặng, nó mới nghe thấy tiếng nói khàn khàn của người kia vang lên: "Đi đi."
Tùng Trúc vội vàng đứng dậy, chợt nghe thấy người sau lưng gọi nó lại.
"Việc hôm nay tuyệt đối không được nói cho điện hạ, dù chỉ một chữ, có biết chưa?"
"Dạ!"
Tùng Trúc không dám ngẩng đầu, chỉ cuống quýt đáp một tiếng rồi co cẳng chạy ra ngoài.
Mặt trời dâng lên, tỏa ra sắc vàng chói lọi.
Nhưng dù cho tắm mình trong những tia nắng ấm áp ngày đông, cả người Nghê Liệt vẫn lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Hắn lảo đảo lùi về phía sau vài bước, ngồi trên ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hắn ngẫm nghĩ đến từng chi tiết nhỏ đêm qua, xâu chuỗi thành chân tướng sau cùng.
Hắn rất quen thuộc với thân thể người nọ, tuy rằng cuối cùng vẫn chưa bị nhúng chàm, nhưng y đã phải trải qua khuất nhục như thế nào mới có thể thoát thân? Nghê Liệt hung hăng siết chặt lòng bàn tay mình, mới có thể ngăn bản thân tiếp tục suy nghĩ thêm.
Trong đầu hắn bỗng nhớ lại từng hình ảnh tối qua, từ vòng eo đong đưa hết sức buông tuồng mê loạn, từ những giọt nước mắt lặng thinh, đến đôi môi bị cắn chặt, cả những khi y cầu xin hắn hôn lên toàn bộ thân mình, tất cả những điều ấy làm hắn muốn phát điên lên rồi!
Bàn tay hắn tóm chặt tay ghế, tiếng gãy vụn vang lên, tay ghế bằng gỗ tử đàn cứng như sắt vậy mà bị hắn bóp nát.
Ngày hôm ấy, Nghê Liệt ngồi cả buổi trong phòng nghị sự, ngay cả đại doanh cũng không đi. Hắn cứ lẳng lặng ngồi ở đó như một lão tăng đang ngồi thiền, bình tĩnh, lặng yên, không một tiếng động.
Không một ai dám vào quấy rầy hắn. Trong phòng nghị sự rộng rãi lúc này yên lặng đến nỗi ngay cả một cây châm rơi xuống đất đều nghe thấy tiếng.
Mãi đến khi mặt trời neo cao, Nghê Liệt mới mở mắt ra, "Gọi Tào Cương đến đây."
Chỉ thoát chốc sau, Tào Cương vội vã đi vào, y làm lễ vái chào rồi ngẩng đầu lên, trong lòng bỗng giật thót một cái, cảm thấy người trước mặt sao lại... quen thuộc đến vậy.
Cảm giác này quả thật hết sức hoang đường, vẫn là khuôn mặt kia, vẫn là vóc người kia, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi, để cho người đó biến thành dáng vẻ mà y vừa xa lạ, vừa cảm thấy quen biết.
"Tham lĩnh đại nhân, người cho gọi ty chức có chuyện gì?"
Nghê Liệt im lặng một hồi, mới nói: "Thu thập toàn bộ bản đồ địa hình và sổ sách của ba tỉnh vùng Lưỡng Giang cho ta —— ngươi có thời gian một ngày."
"Việc này..." Tào Cương không biết hắn có ý gì, nếu muốn chuẩn bị cho trận tập trận thủy quân ở Đại doanh Giang Bắc vào hai ngày tới, thì thật ra cũng không cần dùng đến những thứ này. Nhưng Tào Cương khéo ở cái không hỏi nhiều, chỉ vâng lời rồi lập tức đi làm.
Trong khoảnh khắc rời khỏi nơi đó, khi ánh mặt trời chói lòa chiếu vào mi mắt, cả người Tào Cương bỗng run lên, chợt nhớ ra cảm giác rất quen thuộc vừa rồi là từ đâu mà đến.
Ánh mắt như muốn ăn thịt người của người thanh niên kia bỗng nhiên trùng hợp hoàn toàn với hình dáng sâu sắc nhất trong kiếp trước.
Ánh mắt ấy, quá quen thuộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất