Chương 1
Lần đầu tiên Lam Vong Cơ nhìn thấy Giang Trừng, đột nhiên nổi lên nghi ngờ với kỹ năng vẽ của hoạ sư Cô Tô.
Hình người Cô Tô nặng nhất khí chất, bức hoạ cất giữ ở trong cung, Giang Trừng là thiếu niên tươi đẹp, trên nét mặt có một cổ ngạo khí sắc bén, hùng hổ doạ người. Nhưng Giang Trừng ngồi ở đại điện cách đây mấy chục bước, trừ bỏ mi mỏng và đôi mắt hạnh, nào có một chút bóng dáng của người trong tranh.
Sứ thần đi theo bên cạnh nâng lên bái thiếp, quỳ xuống đất hành lễ: "Cô Tô Hàm Quang Quân cùng hạ thần theo giao ước của Quân Thượng mà đến, chúc Quân Thượng mạnh khỏe."
Lam Vong Cơ nhợt nhạt khom người, nghĩ thầm có lẽ không phải do hoạ sư có vấn đề, rốt cuộc thì bức hoạ kia cũng là Thái Tử Vân Mộng cách đây mấy năm về trước.
Lam Vong Cơ không lên tiếng, kỳ thật có vài phần thất lễ chỉ là chủ nhân nơi đây cũng hiển nhiên hoàn toàn không nhiệt tình, phía trên vương toạ Giang Trừng khoác một bộ áo tím tơ vàng rộng rãi, lười nhác đem bái thiếp Cô Tô ném sang một bên: "Mời Hàm Quang Quân ngồi vào vị trí."
Trong điện lập tức có người hầu đi lên, dẫn Lam Vong Cơ cùng sứ thần ngồi vào bàn.
Lam Vong Cơ ngồi ổn rồi nâng mắt, đối diện với cặp mắt hạnh kia.
Hắn không tự chủ được mà nhíu nhíu mày.
Vừa rồi hắn chợt có một loại cảm giác kì lạ, giống như bộ mặt của vị quân chủ tuổi trẻ này trước sau che kín một tầng sương xám, khiến người ta nhìn không rõ. Hiện giờ ngồi gần hơn, loại cảm giác này không những không có giảm bớt, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Lam Vong Cơ thu hồi tầm mắt, xoay chuyển chén rượu trước mắt.
Thật là kỳ quái. Rõ ràng chính mình nhìn thấy mặt mày hắn, còn có đôi môi khô ráp có lẽ do hàng năm ở trong quân doanh mà thành.
Nghĩ vậy, Lam Vong Cơ đột nhiên liếc mắt oán hận nhìn Giang Trừng một cái.
Vị tân quân Vân Mộng này kế vị từ ba năm trước, sửa truyền thống trọng văn khinh võ của tiên Vương, gần như dùng toàn bộ tinh lực để chỉnh đốn quân bị, cứ thế mà một năm có hơn mười tháng đều thay đổi ở trong quân.
Nếu người này không có trọng võ như thế thì hôm nay bản thân cũng không cần tới.
Giang Trừng không để ý đến ánh mắt không mấy thân thiện lắm của Lam Vong Cơ, hắn nghiêng người dựa vào vương tọa, dùng hai tay cầm lên chén rượu trước mặt, hướng Lam Vong Cơ giơ giơ lên: "Hàm Quang Quân đường xa vất vả."
Ý tứ này thực rõ ràng, thị tỳ bên cạnh Lam Vong Cơ lập tức tiến lên rót rượu cho hắn.
Lam Vong Cơ nhấc cánh tay, lạnh lùng ngăn.
"Ta không uống."
Ánh mắt thần tử Vân Mộng dự tiệc trong điện đều nhất trí mà bắn sang đây, sứ thần Cô Tô mồ hôi lạnh đều sắp rớt xuống.
"...... Quân Thượng thứ tội!" Hắn vội vàng mà đứng lên: "Ý của Hàm Quang Quân là hắn không uống rượu."
"Hàm Quang Quân trước nay...... Không uống rượu, mong Quân Thượng thông cảm."
Sứ thần cong thấp eo, Lam Vong Cơ ngồi thẳng tắp.
Thật lâu sau, không khí yên tĩnh gai người này cuối cùng cũng có thanh âm. Một tiếng vang nhỏ, là Giang Trừng buông ly rượu xuống.
"Đổi trà cho Hàm Quang Quân."
Sứ thần cong eo, nỗ lực nháy con mắt ngó Lam Vong Cơ, thấy hắn không có ý tứ mở miệng, bản thân lại phải bái hạ thật sâu: "Tạ Quân Thượng săn sóc."
Chén rượu đổi thành nước trà, Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ cả hai đều không có ý kính nhau một ly. Sứ thần đợi trong chốc lát, tự giác có trách nhiệm nói cái gì đó để hòa hoãn một chút không khí giữa công tử nhà mình cùng vị quân chủ nước láng giềng này.
"Khụ, khụ," hắn thanh thanh giọng nói: "Kỳ thật...... thanh danh Quân Thượng lan xa đến Cô Tô, Hàm Quang Quân cũng sớm ngóng trông có thể cùng Quân Thượng ——"
"Ta không có."
Lần nay không ai nhìn Lam Vong Cơ, tất cả mọi người đều cực kỳ ăn ý nhìn thẳng cái ly của mình.
Mồ hôi lạnh của sứ thần Cô Tô rốt cuộc cũng rớt xuống.
Hôm nay hắn mới hiểu được lời đồn đãi Hàm Quang Quân cậy sự tin tưởng, trốn tránh trách nhiệm vương thất, không tham chính sự là hiểu lầm lớn cỡ nào.
Không tham chính sự rõ ràng mới là khả năng, trách nhiệm lớn nhất của vị công tử này nha.
Đối mặt với trường hợp khó có thể cứu lại như thế, sứ thần mặc cho số phận mà nhắm hai mắt, để mặc mồ hôi lạnh rớt trên tịch.
Không ngờ tại thời khắc nguy hiểm này, Giang Trừng đột nhiên cười.
"Được."
Dường như cuối cùng hắn cũng nổi lên hứng thú, sự lười nhác vẫn luôn lộ ra trong giọng nói mất đi hai phần: "Bổn Vương mời Hàm Quang Quân tới, vốn cũng không phải để nghe lời hay."
Nhưng lời này hình như chạm vào vảy ngược của Lam Vong Cơ, hắn nhướng mày, lạnh lùng nói: "Ta đã nói, ta không viết qua."
Giang Trừng không tỏ ý kiến, lười nhác quay đầu nhìn về phía lão thần ngồi đối diện Lam Vong Cơ.
"Âu Dương tiên sinh, Hàm Quang Quân nói hắn không viết qua." Giang Trừng nhẹ nhàng nhấc ngón tay: "Ý là, ngươi nói dối."
Sắc mặt lão thần kia trầm xuống, lập tức đứng dậy quỳ gối.
"Vương Thượng minh giám, khi Hứa Tương chết tay hắn cầm giấy viết thư phía trên rõ ràng có chữ khắc Hàm Quang Quân, nếu là giả, Hàm Quang Quân cần gì phải đích thân đến giải thích."
Giang Trừng ừ hai tiếng, lại nhìn về phía Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, ngươi có gì giải thích không?"
Lam Vong Cơ nhíu chặt mày, không có trả lời.
Tướng quốc Vân Mộng trước ngực bị đâm đao, mất mạng ở tửu lầu nhộn nhịp, giấy viết thư trong tay thấm đẫm máy tươi, lạc khoản của bản thân lại cố tình mơ hồ nhận ra được.
Giấy viết thư kia được sứ thần Vân Mộng mang đến Cô Tô, hắn tận mắt nhìn thấy qua, nhưng ngoại trừ việc khăng khăng bản thân chưa từng liên hệ với Hứa Tương, Lam Vong Cơ không dám nói kia chữ viết không phải của hắn.
Xác thật quá giống, đến chính hắn cũng không dám chắc chắn.
Chỗ kỳ quặc duy nhất, đó là chữ lạc khoản "Cô Tô Lam Vong Cơ". Trừ bỏ thúc phụ cùng huynh trưởng, Lam Vong Cơ nếu có cùng người khác giao lưu lui tới, cũng toàn dùng phong hào, tuyệt đối không có hai chữ "Vong Cơ".
Ý là, chữ viết này người ngoài khó mà biết được.
Nguyên nhân chính là như vậy, vị công tử Cô Tô vốn không hỏi thế sự này, thế nhưng không biết vì sao mà dính líu vào trong nghi án của nước láng giềng
Tướng quốc là trọng thần, sứ thần Vân Mộng kiên trì muốn Hàm Quang Quân tự mình cùng Vương Thượng giải thích. Lam Vong Cơ tuy không tham chính sự, lại biết tân quân Vân Mộng trọng võ, hắn không muốn vì bản thân mà để Cô Tô rước lấy tai họa, không màng quần thần khuyên can, khăng khăng đáp ứng.
Lam Vong Cơ một thân cô dũng mà đến, nhưng khi Giang Trừng hỏi, hắn mới phát hiện chính mình kỳ thật căn bản không biết nên giải thích như thế nào.
Cũng may Giang Trừng không có ý tứ ép hỏi, hắn nắm chặt tay thu dưới áo gấm, chậm rãi nói: "Hứa Tương là lão thần của tiên Vương, về tình về lý, án này nhất định phải tra xét kỹ lưỡng."
"Âu Dương tiên sinh, ngươi đứng lên."
Lam Vong Cơ nghiêm túc nhìn vị lão thần ngồi đối diện. Theo như lời của thúc phụ, Vân Mộng trừ bỏ Hứa Tương đã qua đời, còn lại hai vị thượng khanh có địa vị cao, một vị đó là Âu Dương tiên sinh, còn có một vị họ Diêu. Lam Vong Cơ tầm mắt đảo qua, không biết người ngồi bên cạnh Âu Dương tiên sinh có phải Diêu thượng khanh hay không.
Giang Trừng tựa hồ chú ý tới tầm mắt Lam Vong Cơ, cằm hơi hơi nâng lên: "Vị này chính là Âu Dương thượng khanh, án tử của Hứa tướng quốc do hắn điều tra."
"Vị kia là Diêu thượng khanh." Giang Trừng giọng nói rơi xuống, một vị thần tử bên cạnh Âu Dương thượng khanh chậm rãi đứng dậy, hướng Lam Vong Cơ cong eo. Vị Diêu thượng khanh này trẻ tuổi hơn so với Âu Dương tiên sinh, nhưng nếp nhăn ở khóe mắt bên môi lại sâu hơn một chút.
Lam Vong Cơ gật gật đầu, đến khi yến hội kết thúc, cũng không phát ra thêm một lời.
Bất quá yến hội mới vừa kết thúc trong chốc lát, hắn lại gây ra động tĩnh lớn.
Tiếng binh khí va chạm leng keng khiến Giang Trừng bị dẫn dụ đi tới đây.
Giang Trừng chỉ dẫn theo một nữ tì, hắn phất tay ý bảo mọi người miễn lễ, đứng ở một bên nhìn xem hồi lâu mới lên tiếng.
"Ngụy Vô Tiện!"
Nam tử đang cùng Lam Vong Cơ giao đấu ngay lập tức thu kiếm tìm cơ hội nhảy ra tạo khoảng cách, một bên đầu gối chạm đất hướng Giang Trừng hành lễ: "Chủ Thượng."
Lam Vong Cơ giờ mới biết, nguyên lai người này là Ngụy Vô Tiện. Nghe nói hắn từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Giang Trừng, vẫn luôn được tín nhiệm.
Giang Trừng đứng tại chỗ, ngữ khí có vẻ có chút không vui: "Ngươi ở chỗ này nghịch cái gì?"
"Quy củ Vân Mộng" Ngụy Vô Tiện cúi đầu: "Trừ cận vệ bên ngoài bất luận kẻ nào cũng không được mang vũ khí sắc bén vào cung."
Hắn liếc mắt ngó Lam Vong Cơ một cái: "Hàm Quang Quân không chịu giao kiếm."
Sứ thần Cô Tô phi thường tự giác mà thay Lam Vong Cơ giải thích: "Quân Thượng, bội kiếm của Hàm Quang Quân cơ hồ không rời khỏi người, khi nãy trước lúc vào điện đã giao qua, hiện giờ vừa lấy về lại muốn rời khỏi người, không biết khi nào mới có thể thu hồi, vừa rồi mới nổi lên xung đột, thật không cố ý va chạm."
Giang Trừng không lên tiếng, vừa muốn nâng bước, Ngụy Vô Tiện đột nhiên đứng dậy giơ cánh tay cản lại: "Chủ Thượng!"
Giang Trừng nâng cằm, ý bảo hắn buông tay: "Không sao."
Ngụy Vô Tiện chần chờ một lát, do do dự dự mà thu tay, ôm kiếm đầy mắt đề phòng mà nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ.
Giang Trừng tiến lên hai bước, đánh giá trường kiếm trong tay Lam Vong Cơ.
"Quả nhiên không phải vật phàm." Giang Trừng nâng mắt: "Bổn vương nghe nói, Hàm Quang Quân mặc kệ thời tiết, tu tập kiếm thuật không một ngày chậm trễ."
Hắn gật gật đầu: "Thật khó có được."
"Kiếm của Hàm Quang Quân, lưu lại đi."
"Chủ Thượng!" Ngụy Vô Tiện rất là kinh ngạc, nhưng Giang Trừng nhẹ nhàng lắc đầu, hắn lại ngậm miệng.
"Tuy thuộc vương cung, nhưng vẫn là biệt uyển, nói cho nhóm hầu cận, bổn vương đặc biệt cho phép Hàm Quang Quân ở biệt uyển dùng bội kiếm."
Sứ thần lại lần nữa thay Lam Vong Cơ lên tiếng: "Tạ Quân Thượng săn sóc."
Giang Trừng xoay mặt nhìn về phía sứ thần nhiều lần mở miệng: "Trong cung bổn vương đất hẹp, nên tìm cho tiên sinh một chỗ khác để ở, sau này muốn hầu hạ Hàm Quang Quân, chỉ sợ tiên sinh phải đi đường nhiều thêm vài bước."
"Ta không cần người hầu hạ."
Lam Vong Cơ rốt cuộc mở miệng, nhưng là để nói với sứ thần đi theo: "Ngươi về Cô Tô đi."
"Hàm Quang Quân?" Trên mặt sứ thần kinh ngạc không thua gì Nguỵ Vô Tiện vừa nãy.
"Hàm Quang Quân đã nói như thế, bổn vương cũng không giữ tiên sinh." Khoé môi Giang Trừng tựa hồ nhếch một cái: "Sáng sớm ngày mai, bổn vương sẽ tự cho người chuẩn bị hậu lễ, tiễn tiên sinh về Cô Tô."
Tầm mắt Giang Trừng di chuyển, người hầu kế bên lập tức mời sứ thần đi trước.
Ánh mắt Giang Trừng trở về trên người Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, mời đi."
Biệt uyển không lớn, trong viện có hai người thị tỳ đứng chỉnh chỉnh tề tề.
Lam Vong Cơ dừng bước chân: "Ta không cần người hầu hạ."
Nhóm thị tỳ mỗi một người đều khoanh tay đứng trang nghiêm, vẫn không nhúc nhích.
Giang Trừng nghiêng nghiêng đầu, nữ tì luôn đi phía sau hắn tiến lên hai bước, thanh thúy nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài."
Trong viện trống không, Lam Vong Cơ lại nhìn lướt qua cận vệ ngoài cửa.
"Ta cũng không cần người bảo hộ."
"Cái này thì Hàm Quang Quân không thể tự quyết định được." Lúc này Nguỵ Vô Tiện nói chuyện, hắn một bên nói, một bên lắc lắc trong tay trường kiếm.
"Hàm Quang Quân là khách." Giang Trừng quay đầu, tựa hồ ý có trách cứ.
"Hạ thần thất lễ." Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai, xoay người cao giọng phân phó với cận vệ ngoài cửa: "Các ngươi đứng đó cho tốt, Hàm Quang Quân thích yên tĩnh, các ngươi không cần lên tiếng, nếu như Hàm Quang Quân ra cửa mà không thích các ngươi đi theo, thì các ngươi ——"
Hắn quay đầu lại, cười như không cười mà liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái: "Các ngươi —— lặng lẽ đi theo."
Lam Vong Cơ mặt không biểu tình, lạnh lùng hừ một tiếng.
Giang Trừng chậm rãi đi dạo ở trong viện một vòng, mở miệng nói: "Hàm Quang Quân có muốn phân phó cái gì, chỉ cần tìm cận vệ, bổn vương không quấy rầy."
Hắn đi qua bên cạnh Lam Vong Cơ, đột nhiên dừng bước.
Trong chớp mắt, trên mặt hắn hiện lên một tia ý cười.
"Tiểu Hà," Giang Trừng quay đầu gọi nữ tì phía sau: "Kêu người đem đàn hương tốt nhất trong cung lấy tới."
"Hàm Quang Quân là quý công tử Cô Tô, các ngươi cần phải chú ý hầu hạ một chút."
Vị nữ tì tên Tiểu Hà này thi lễ, lĩnh mệnh mà đi. Giang Trừng quay sang Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, đi bộ ra cửa.
Ra biệt uyển, chỉ còn Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện một trước một sau mà đi, có một đội cận vệ khác xa xa đi theo.
Ngụy Vô Tiện tiến lên vài bước đi bên người Giang Trừng, Giang Trừng ghét bỏ mà nhăn lại cái mũi: "Một người mồ hôi, cách ta xa một chút!"
"Hm?" Ngụy Vô Tiện cúi đầu vỗ vỗ quần áo của mình: "Tại sao ta đánh nhau xong thì hôi, tên Lam Nhị kia ——"
Hắn ở phía sau chu chu môi: "Còn hắn thì thơm?"
"Còn không biết xấu hổ dám nói," Giang Trừng liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái: "Ta chỉ kêu ngươi thử công phu của hắn, ngươi ngược lại đánh đến nghiện."
Ngụy Vô Tiện gãi đầu, cười gượng hai tiếng.
Bất quá hắn thực mau mà nghiêm mặt nói: "Công phu của hắn không tồi, ngươi sao lại còn cho hắn mang bội kiếm?"
"Công phu không tồi, cùng lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với ngươi" Giang Trừng nhàn nhạt nói: "Đánh không thắng ngươi, sao mà làm ta bị thương tích được?"
"Cũng đúng," Ngụy Vô Tiện kiêu ngạo đầy mặt: "Chỉ là nhị công tử Cô Tô này, lời nói sao cứ kỳ lạ"
"Hầy," Giang Trừng nâng đầu: "Ngươi bỏ lỡ yến hội, lúc hắn kỳ quái nhất ngươi còn chưa nhìn thấy."
"Không cần để ý đến hắn, chúng ta coi như nuôi con thỏ ở hậu viện, chỉ cần không gây chuyện, kệ hắn nhảy nhót." hai tay Giang Trừng để dưới lớp áo gấm, nắm nắm tơ vàng thêu bên trong: "Kỳ Sơn bên kia như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện ý cười ngưng lại: "Buổi chiều thu được hồi âm, sứ thần đang trên đường tới."
Giang trừng ừ một tiếng, không nói nữa.
Hình người Cô Tô nặng nhất khí chất, bức hoạ cất giữ ở trong cung, Giang Trừng là thiếu niên tươi đẹp, trên nét mặt có một cổ ngạo khí sắc bén, hùng hổ doạ người. Nhưng Giang Trừng ngồi ở đại điện cách đây mấy chục bước, trừ bỏ mi mỏng và đôi mắt hạnh, nào có một chút bóng dáng của người trong tranh.
Sứ thần đi theo bên cạnh nâng lên bái thiếp, quỳ xuống đất hành lễ: "Cô Tô Hàm Quang Quân cùng hạ thần theo giao ước của Quân Thượng mà đến, chúc Quân Thượng mạnh khỏe."
Lam Vong Cơ nhợt nhạt khom người, nghĩ thầm có lẽ không phải do hoạ sư có vấn đề, rốt cuộc thì bức hoạ kia cũng là Thái Tử Vân Mộng cách đây mấy năm về trước.
Lam Vong Cơ không lên tiếng, kỳ thật có vài phần thất lễ chỉ là chủ nhân nơi đây cũng hiển nhiên hoàn toàn không nhiệt tình, phía trên vương toạ Giang Trừng khoác một bộ áo tím tơ vàng rộng rãi, lười nhác đem bái thiếp Cô Tô ném sang một bên: "Mời Hàm Quang Quân ngồi vào vị trí."
Trong điện lập tức có người hầu đi lên, dẫn Lam Vong Cơ cùng sứ thần ngồi vào bàn.
Lam Vong Cơ ngồi ổn rồi nâng mắt, đối diện với cặp mắt hạnh kia.
Hắn không tự chủ được mà nhíu nhíu mày.
Vừa rồi hắn chợt có một loại cảm giác kì lạ, giống như bộ mặt của vị quân chủ tuổi trẻ này trước sau che kín một tầng sương xám, khiến người ta nhìn không rõ. Hiện giờ ngồi gần hơn, loại cảm giác này không những không có giảm bớt, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Lam Vong Cơ thu hồi tầm mắt, xoay chuyển chén rượu trước mắt.
Thật là kỳ quái. Rõ ràng chính mình nhìn thấy mặt mày hắn, còn có đôi môi khô ráp có lẽ do hàng năm ở trong quân doanh mà thành.
Nghĩ vậy, Lam Vong Cơ đột nhiên liếc mắt oán hận nhìn Giang Trừng một cái.
Vị tân quân Vân Mộng này kế vị từ ba năm trước, sửa truyền thống trọng văn khinh võ của tiên Vương, gần như dùng toàn bộ tinh lực để chỉnh đốn quân bị, cứ thế mà một năm có hơn mười tháng đều thay đổi ở trong quân.
Nếu người này không có trọng võ như thế thì hôm nay bản thân cũng không cần tới.
Giang Trừng không để ý đến ánh mắt không mấy thân thiện lắm của Lam Vong Cơ, hắn nghiêng người dựa vào vương tọa, dùng hai tay cầm lên chén rượu trước mặt, hướng Lam Vong Cơ giơ giơ lên: "Hàm Quang Quân đường xa vất vả."
Ý tứ này thực rõ ràng, thị tỳ bên cạnh Lam Vong Cơ lập tức tiến lên rót rượu cho hắn.
Lam Vong Cơ nhấc cánh tay, lạnh lùng ngăn.
"Ta không uống."
Ánh mắt thần tử Vân Mộng dự tiệc trong điện đều nhất trí mà bắn sang đây, sứ thần Cô Tô mồ hôi lạnh đều sắp rớt xuống.
"...... Quân Thượng thứ tội!" Hắn vội vàng mà đứng lên: "Ý của Hàm Quang Quân là hắn không uống rượu."
"Hàm Quang Quân trước nay...... Không uống rượu, mong Quân Thượng thông cảm."
Sứ thần cong thấp eo, Lam Vong Cơ ngồi thẳng tắp.
Thật lâu sau, không khí yên tĩnh gai người này cuối cùng cũng có thanh âm. Một tiếng vang nhỏ, là Giang Trừng buông ly rượu xuống.
"Đổi trà cho Hàm Quang Quân."
Sứ thần cong eo, nỗ lực nháy con mắt ngó Lam Vong Cơ, thấy hắn không có ý tứ mở miệng, bản thân lại phải bái hạ thật sâu: "Tạ Quân Thượng săn sóc."
Chén rượu đổi thành nước trà, Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ cả hai đều không có ý kính nhau một ly. Sứ thần đợi trong chốc lát, tự giác có trách nhiệm nói cái gì đó để hòa hoãn một chút không khí giữa công tử nhà mình cùng vị quân chủ nước láng giềng này.
"Khụ, khụ," hắn thanh thanh giọng nói: "Kỳ thật...... thanh danh Quân Thượng lan xa đến Cô Tô, Hàm Quang Quân cũng sớm ngóng trông có thể cùng Quân Thượng ——"
"Ta không có."
Lần nay không ai nhìn Lam Vong Cơ, tất cả mọi người đều cực kỳ ăn ý nhìn thẳng cái ly của mình.
Mồ hôi lạnh của sứ thần Cô Tô rốt cuộc cũng rớt xuống.
Hôm nay hắn mới hiểu được lời đồn đãi Hàm Quang Quân cậy sự tin tưởng, trốn tránh trách nhiệm vương thất, không tham chính sự là hiểu lầm lớn cỡ nào.
Không tham chính sự rõ ràng mới là khả năng, trách nhiệm lớn nhất của vị công tử này nha.
Đối mặt với trường hợp khó có thể cứu lại như thế, sứ thần mặc cho số phận mà nhắm hai mắt, để mặc mồ hôi lạnh rớt trên tịch.
Không ngờ tại thời khắc nguy hiểm này, Giang Trừng đột nhiên cười.
"Được."
Dường như cuối cùng hắn cũng nổi lên hứng thú, sự lười nhác vẫn luôn lộ ra trong giọng nói mất đi hai phần: "Bổn Vương mời Hàm Quang Quân tới, vốn cũng không phải để nghe lời hay."
Nhưng lời này hình như chạm vào vảy ngược của Lam Vong Cơ, hắn nhướng mày, lạnh lùng nói: "Ta đã nói, ta không viết qua."
Giang Trừng không tỏ ý kiến, lười nhác quay đầu nhìn về phía lão thần ngồi đối diện Lam Vong Cơ.
"Âu Dương tiên sinh, Hàm Quang Quân nói hắn không viết qua." Giang Trừng nhẹ nhàng nhấc ngón tay: "Ý là, ngươi nói dối."
Sắc mặt lão thần kia trầm xuống, lập tức đứng dậy quỳ gối.
"Vương Thượng minh giám, khi Hứa Tương chết tay hắn cầm giấy viết thư phía trên rõ ràng có chữ khắc Hàm Quang Quân, nếu là giả, Hàm Quang Quân cần gì phải đích thân đến giải thích."
Giang Trừng ừ hai tiếng, lại nhìn về phía Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, ngươi có gì giải thích không?"
Lam Vong Cơ nhíu chặt mày, không có trả lời.
Tướng quốc Vân Mộng trước ngực bị đâm đao, mất mạng ở tửu lầu nhộn nhịp, giấy viết thư trong tay thấm đẫm máy tươi, lạc khoản của bản thân lại cố tình mơ hồ nhận ra được.
Giấy viết thư kia được sứ thần Vân Mộng mang đến Cô Tô, hắn tận mắt nhìn thấy qua, nhưng ngoại trừ việc khăng khăng bản thân chưa từng liên hệ với Hứa Tương, Lam Vong Cơ không dám nói kia chữ viết không phải của hắn.
Xác thật quá giống, đến chính hắn cũng không dám chắc chắn.
Chỗ kỳ quặc duy nhất, đó là chữ lạc khoản "Cô Tô Lam Vong Cơ". Trừ bỏ thúc phụ cùng huynh trưởng, Lam Vong Cơ nếu có cùng người khác giao lưu lui tới, cũng toàn dùng phong hào, tuyệt đối không có hai chữ "Vong Cơ".
Ý là, chữ viết này người ngoài khó mà biết được.
Nguyên nhân chính là như vậy, vị công tử Cô Tô vốn không hỏi thế sự này, thế nhưng không biết vì sao mà dính líu vào trong nghi án của nước láng giềng
Tướng quốc là trọng thần, sứ thần Vân Mộng kiên trì muốn Hàm Quang Quân tự mình cùng Vương Thượng giải thích. Lam Vong Cơ tuy không tham chính sự, lại biết tân quân Vân Mộng trọng võ, hắn không muốn vì bản thân mà để Cô Tô rước lấy tai họa, không màng quần thần khuyên can, khăng khăng đáp ứng.
Lam Vong Cơ một thân cô dũng mà đến, nhưng khi Giang Trừng hỏi, hắn mới phát hiện chính mình kỳ thật căn bản không biết nên giải thích như thế nào.
Cũng may Giang Trừng không có ý tứ ép hỏi, hắn nắm chặt tay thu dưới áo gấm, chậm rãi nói: "Hứa Tương là lão thần của tiên Vương, về tình về lý, án này nhất định phải tra xét kỹ lưỡng."
"Âu Dương tiên sinh, ngươi đứng lên."
Lam Vong Cơ nghiêm túc nhìn vị lão thần ngồi đối diện. Theo như lời của thúc phụ, Vân Mộng trừ bỏ Hứa Tương đã qua đời, còn lại hai vị thượng khanh có địa vị cao, một vị đó là Âu Dương tiên sinh, còn có một vị họ Diêu. Lam Vong Cơ tầm mắt đảo qua, không biết người ngồi bên cạnh Âu Dương tiên sinh có phải Diêu thượng khanh hay không.
Giang Trừng tựa hồ chú ý tới tầm mắt Lam Vong Cơ, cằm hơi hơi nâng lên: "Vị này chính là Âu Dương thượng khanh, án tử của Hứa tướng quốc do hắn điều tra."
"Vị kia là Diêu thượng khanh." Giang Trừng giọng nói rơi xuống, một vị thần tử bên cạnh Âu Dương thượng khanh chậm rãi đứng dậy, hướng Lam Vong Cơ cong eo. Vị Diêu thượng khanh này trẻ tuổi hơn so với Âu Dương tiên sinh, nhưng nếp nhăn ở khóe mắt bên môi lại sâu hơn một chút.
Lam Vong Cơ gật gật đầu, đến khi yến hội kết thúc, cũng không phát ra thêm một lời.
Bất quá yến hội mới vừa kết thúc trong chốc lát, hắn lại gây ra động tĩnh lớn.
Tiếng binh khí va chạm leng keng khiến Giang Trừng bị dẫn dụ đi tới đây.
Giang Trừng chỉ dẫn theo một nữ tì, hắn phất tay ý bảo mọi người miễn lễ, đứng ở một bên nhìn xem hồi lâu mới lên tiếng.
"Ngụy Vô Tiện!"
Nam tử đang cùng Lam Vong Cơ giao đấu ngay lập tức thu kiếm tìm cơ hội nhảy ra tạo khoảng cách, một bên đầu gối chạm đất hướng Giang Trừng hành lễ: "Chủ Thượng."
Lam Vong Cơ giờ mới biết, nguyên lai người này là Ngụy Vô Tiện. Nghe nói hắn từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Giang Trừng, vẫn luôn được tín nhiệm.
Giang Trừng đứng tại chỗ, ngữ khí có vẻ có chút không vui: "Ngươi ở chỗ này nghịch cái gì?"
"Quy củ Vân Mộng" Ngụy Vô Tiện cúi đầu: "Trừ cận vệ bên ngoài bất luận kẻ nào cũng không được mang vũ khí sắc bén vào cung."
Hắn liếc mắt ngó Lam Vong Cơ một cái: "Hàm Quang Quân không chịu giao kiếm."
Sứ thần Cô Tô phi thường tự giác mà thay Lam Vong Cơ giải thích: "Quân Thượng, bội kiếm của Hàm Quang Quân cơ hồ không rời khỏi người, khi nãy trước lúc vào điện đã giao qua, hiện giờ vừa lấy về lại muốn rời khỏi người, không biết khi nào mới có thể thu hồi, vừa rồi mới nổi lên xung đột, thật không cố ý va chạm."
Giang Trừng không lên tiếng, vừa muốn nâng bước, Ngụy Vô Tiện đột nhiên đứng dậy giơ cánh tay cản lại: "Chủ Thượng!"
Giang Trừng nâng cằm, ý bảo hắn buông tay: "Không sao."
Ngụy Vô Tiện chần chờ một lát, do do dự dự mà thu tay, ôm kiếm đầy mắt đề phòng mà nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ.
Giang Trừng tiến lên hai bước, đánh giá trường kiếm trong tay Lam Vong Cơ.
"Quả nhiên không phải vật phàm." Giang Trừng nâng mắt: "Bổn vương nghe nói, Hàm Quang Quân mặc kệ thời tiết, tu tập kiếm thuật không một ngày chậm trễ."
Hắn gật gật đầu: "Thật khó có được."
"Kiếm của Hàm Quang Quân, lưu lại đi."
"Chủ Thượng!" Ngụy Vô Tiện rất là kinh ngạc, nhưng Giang Trừng nhẹ nhàng lắc đầu, hắn lại ngậm miệng.
"Tuy thuộc vương cung, nhưng vẫn là biệt uyển, nói cho nhóm hầu cận, bổn vương đặc biệt cho phép Hàm Quang Quân ở biệt uyển dùng bội kiếm."
Sứ thần lại lần nữa thay Lam Vong Cơ lên tiếng: "Tạ Quân Thượng săn sóc."
Giang Trừng xoay mặt nhìn về phía sứ thần nhiều lần mở miệng: "Trong cung bổn vương đất hẹp, nên tìm cho tiên sinh một chỗ khác để ở, sau này muốn hầu hạ Hàm Quang Quân, chỉ sợ tiên sinh phải đi đường nhiều thêm vài bước."
"Ta không cần người hầu hạ."
Lam Vong Cơ rốt cuộc mở miệng, nhưng là để nói với sứ thần đi theo: "Ngươi về Cô Tô đi."
"Hàm Quang Quân?" Trên mặt sứ thần kinh ngạc không thua gì Nguỵ Vô Tiện vừa nãy.
"Hàm Quang Quân đã nói như thế, bổn vương cũng không giữ tiên sinh." Khoé môi Giang Trừng tựa hồ nhếch một cái: "Sáng sớm ngày mai, bổn vương sẽ tự cho người chuẩn bị hậu lễ, tiễn tiên sinh về Cô Tô."
Tầm mắt Giang Trừng di chuyển, người hầu kế bên lập tức mời sứ thần đi trước.
Ánh mắt Giang Trừng trở về trên người Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, mời đi."
Biệt uyển không lớn, trong viện có hai người thị tỳ đứng chỉnh chỉnh tề tề.
Lam Vong Cơ dừng bước chân: "Ta không cần người hầu hạ."
Nhóm thị tỳ mỗi một người đều khoanh tay đứng trang nghiêm, vẫn không nhúc nhích.
Giang Trừng nghiêng nghiêng đầu, nữ tì luôn đi phía sau hắn tiến lên hai bước, thanh thúy nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài."
Trong viện trống không, Lam Vong Cơ lại nhìn lướt qua cận vệ ngoài cửa.
"Ta cũng không cần người bảo hộ."
"Cái này thì Hàm Quang Quân không thể tự quyết định được." Lúc này Nguỵ Vô Tiện nói chuyện, hắn một bên nói, một bên lắc lắc trong tay trường kiếm.
"Hàm Quang Quân là khách." Giang Trừng quay đầu, tựa hồ ý có trách cứ.
"Hạ thần thất lễ." Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai, xoay người cao giọng phân phó với cận vệ ngoài cửa: "Các ngươi đứng đó cho tốt, Hàm Quang Quân thích yên tĩnh, các ngươi không cần lên tiếng, nếu như Hàm Quang Quân ra cửa mà không thích các ngươi đi theo, thì các ngươi ——"
Hắn quay đầu lại, cười như không cười mà liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái: "Các ngươi —— lặng lẽ đi theo."
Lam Vong Cơ mặt không biểu tình, lạnh lùng hừ một tiếng.
Giang Trừng chậm rãi đi dạo ở trong viện một vòng, mở miệng nói: "Hàm Quang Quân có muốn phân phó cái gì, chỉ cần tìm cận vệ, bổn vương không quấy rầy."
Hắn đi qua bên cạnh Lam Vong Cơ, đột nhiên dừng bước.
Trong chớp mắt, trên mặt hắn hiện lên một tia ý cười.
"Tiểu Hà," Giang Trừng quay đầu gọi nữ tì phía sau: "Kêu người đem đàn hương tốt nhất trong cung lấy tới."
"Hàm Quang Quân là quý công tử Cô Tô, các ngươi cần phải chú ý hầu hạ một chút."
Vị nữ tì tên Tiểu Hà này thi lễ, lĩnh mệnh mà đi. Giang Trừng quay sang Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, đi bộ ra cửa.
Ra biệt uyển, chỉ còn Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện một trước một sau mà đi, có một đội cận vệ khác xa xa đi theo.
Ngụy Vô Tiện tiến lên vài bước đi bên người Giang Trừng, Giang Trừng ghét bỏ mà nhăn lại cái mũi: "Một người mồ hôi, cách ta xa một chút!"
"Hm?" Ngụy Vô Tiện cúi đầu vỗ vỗ quần áo của mình: "Tại sao ta đánh nhau xong thì hôi, tên Lam Nhị kia ——"
Hắn ở phía sau chu chu môi: "Còn hắn thì thơm?"
"Còn không biết xấu hổ dám nói," Giang Trừng liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái: "Ta chỉ kêu ngươi thử công phu của hắn, ngươi ngược lại đánh đến nghiện."
Ngụy Vô Tiện gãi đầu, cười gượng hai tiếng.
Bất quá hắn thực mau mà nghiêm mặt nói: "Công phu của hắn không tồi, ngươi sao lại còn cho hắn mang bội kiếm?"
"Công phu không tồi, cùng lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với ngươi" Giang Trừng nhàn nhạt nói: "Đánh không thắng ngươi, sao mà làm ta bị thương tích được?"
"Cũng đúng," Ngụy Vô Tiện kiêu ngạo đầy mặt: "Chỉ là nhị công tử Cô Tô này, lời nói sao cứ kỳ lạ"
"Hầy," Giang Trừng nâng đầu: "Ngươi bỏ lỡ yến hội, lúc hắn kỳ quái nhất ngươi còn chưa nhìn thấy."
"Không cần để ý đến hắn, chúng ta coi như nuôi con thỏ ở hậu viện, chỉ cần không gây chuyện, kệ hắn nhảy nhót." hai tay Giang Trừng để dưới lớp áo gấm, nắm nắm tơ vàng thêu bên trong: "Kỳ Sơn bên kia như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện ý cười ngưng lại: "Buổi chiều thu được hồi âm, sứ thần đang trên đường tới."
Giang trừng ừ một tiếng, không nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất