Chương 129
"Không phải như mấy cậu nghĩ đâu!" Ninh Tước kích động muốn giải thích mãi.
Ánh mắt của Lục Chỉ và Nam Thừa Phong càng thêm vi diệu, ngoài miệng lại nói: "Chúng tôi đâu nghĩ gì đâu."
"Hừ, tôi vừa nhìn sắc mặt hai người liền biết tỏng suy nghĩ của mấy người rồi." Ninh Tước hơi híp mắt, dùng ánh mắt "Hai người còn muốn gạt tôi" liếc bọn họ.
"Vậy... chúng tôi nghĩ gì thế?" Lục Chỉ nghịch ngợm chớp chớp mắt hỏi.
Ninh Tước hít sâu một hơi, run run mi, chỉ chỉ Lục Chỉ, "Bé dễ thương, cưng học hư rồi, cưng bị Nam Thừa Phong dạy hư rồi."
"Không có mà." Lục Chỉ nắm chặt cánh tay của Nam Thừa Phong núp sau lưng hắn cười.
Cửu gia không rõ nguyên do liếc ba người một cái, nói với Ninh Tước, "Quậy gì đó, thuốc còn chưa bôi xong đâu."
Hắn ghét bỏ nhìn Ninh Tước, "Mới bôi xong đã kéo quần lên, lau sạch cả rồi."
Ninh Tước xấu hổ liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Cửu gia, tí nữa chúng ta nói tiếp đi."
"Không được, bác sĩ nói một ngày bôi hai lần, lần thứ hai của anh còn chưa bôi xong mà." Cửu gia đứng lên, cường ngạnh kéo muốn cởi quần Ninh Tước.
"Đều là đàn ông, anh sợ cái gì." Cửu gia nhíu mày nói.
"Đây là phòng khách nhà người ta, không tốt đâu." Ninh Tước cố gắng ngăn cản, nhìn Nam Thừa Phong và Lục Chỉ, dùng sức nháy mắt với Cửu gia: Bọn họ còn ở đó! Ở đó!
"Không sao, nhưng với quan hệ của chúng ta, tôi không kiến nghị cậu cởi truồng trên sô pha nhà tôi." Nam Thừa Phong từ từ nói.
Ninh Tước hung hăng liếc hắn một cái, có phải anh em không đó, không cứu tôi thì thôi, lại còn hố tôi!
Nam Thừa Phong giả bộ không nhìn thấy, lại quăng thêm một câu: "Thật không ngờ, cậu mới là người nằm dưới."
Ninh Tước lập tức chửi hắn: "Còn nói không nghĩ lung tung, tôi biết ngay mấy người sẽ nghĩ vậy mà."
"Cái gì nằm dưới?" Cửu gia ngẩn người, sau đó lập tức bừng tỉnh, "A? Hai người cho rằng tôi và Ninh Tước cái kia?"
Nam Thừa Phong không biểu cảm, Lục Chỉ chớp chớp mắt, còn đong đưa cổ, "Không có sao?"
Cửu gia hít sâu một hơi nhảy dựng lên, "Nghĩ tầm bậy gì đó? Tôi với hắn?"
Ninh Tước đen mặt, "Với tôi thì sao?" Đây là ngữ khí ghét bỏ gì đó!
Cửu gia nhìn hắn một cái, lớn lên rất đẹp, đặc biệt khí chất, có hơi tà mị, vẫn là rất mê người, nhưng mà...... hắn thích loại hình bé dễ thương a.
"Không có gì, anh khá tốt, chỉ là......" Cửu gia cố gắng tìm bậc thang đi xuống, "Chúng ta là bạn bè, sao có thể làm chuyện đó."
Ninh Tước hít sâu một hơi, híp mắt nhìn hắn, bạn bè? Hắn muốn bạn bè có thể làm chuyện đó a!
Lục Chỉ nhìn thuốc mỡ trong tay Cửu gia, "Các anh như vậy rất dễ gây hiểu lầm? Rốt cuộc là sao thế?"
Cậu bừng nhớ lại buổi sáng, Ninh Tước sống chết không chịu nhắc đến chuyện gì đã xảy ra. "Ninh Tước, quả nhiên mông anh có chuyện mà."
Lục Chỉ chú ý nhìn chằm chằm Ninh Tước. Ninh Tước xấu hổ muốn đào hố nhảy tọt xuống, bọn họ sao lại quan tâm tới mông hắn dữ vậy.
"Đúng rồi, tối hôm qua xảy ra chuyện mà." Cửu gia không chút để ý nói, một chút cũng không phát hiện lời hắn nói có nghĩa nào khác.
"Rốt cuộc là sao thế ạ." Lục Chỉ tràn ngập tò mò.
"Cửu gia, em đã đồng ý với tôi không kể cho bất kỳ người nào......" Ninh Tước còn chưa dứt lời đã bị Nam Thừa Phong bịt miệng, mạnh mẽ lôi đi.
Lục Chỉ vội vàng đi lại trước mặt Cửu gia, Cửu gia không chút do dự kể hết toàn bộ cho cậu.
"A? Xương rồng? Cửu gia, anh nói là tối qua, khi Ninh Tước té ngã, mông bị đập vào một chậu xương rồng?" Lục Chỉ nghe xong, tựa hồ không biết nên dùng biểu tình gì mới thích hợp.
"Đúng vậy." Cửu gia lắc lắc đầu,
"Em nói có trùng hợp không cơ chứ, nguyên tầng lầu sạch sẽ như vậy mà lại có một chậu xương rồng, cố tình hắn ta còn đập trúng ngay mặt xương rồng."
"Anh suốt đêm chở hắn đi bệnh viện, bác sĩ muốn kiểm tra □□, hắn còn không cho, bắt chỉ được để anh thấy."
"Anh ngồi cả đêm rút gai trên mông hắn ra, hôm nay còn phải chịu trách nhiệm bôi thuốc cho hắn, từ tối đến giờ, trong đầu anh toàn là cái mông trắng bóc của hắn."
Lục Chỉ giật giật khoé miệng, nhịn cười rồi lại nhịn cười đến đỏ cả mắt, cậu vỗ vỗ vai Cửu gia, "Anh vất vả rồi."
"Không còn cách nào, hắn ta cũng vì chuyển máy chơi game về cho anh nên mới bị thương, về lý anh cũng phải chịu trách nhiệm." Cửu gia là người rất trọng nghĩa khí, tuy rằng cả đêm phải nhìn mông, đã thế mông đối phương còn đặc biệt xinh đẹp, về mặt sinh lý có cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng về mặt tâm lý về đạo nghĩa lại không thể chối từ.
"Cũng đúng." Lục Chỉ mím môi, thật sự muốn cười, cậu nghẹn đến khó chịu.
Sao có người té ngã lại còn đập ngay vào chậu xương rồng chứ? Xương rồng đó? Ha ha ha ha ha! Nhưng cậu vẫn cảm thấy phải có trách nhiệm nhắc tầng dưới không nên để đồ lung tung. Tuy rằng có thể đối phương không nghĩ đến sẽ có người thật sự bị ngã vào cây xương rồng, nói ra hơi khá khó tin, nhưng dù sao để đồ vật lung tung là không đúng.
Ninh Tước thấy Lục Chỉ cười run cả vai, sắc mặt đen thui, "Cửu gia, em đã đồng ý với tôi không kể cho bất kỳ ai mà."
Cửu gia nghe Ninh Tước nói, nhún vai, vô tội nói: "Nhưng Chỉ Chỉ cũng đâu phải bất kỳ ai đâu."
Ninh Tước hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Nam Thừa Phong, các người một tên hai tên đều thật sự quá đáng!
"Xương rồng?" Nam Thừa Phong nghe thấy cũng không thể tin được, nhướng mày, dùng vẻ mặt "Vận khí của cậu sao thế" nhìn Ninh Tước.
"Đừng nói nữa, tôi đã nói chuyện với bên quản lý, sẽ có người đi xử lý chuyện này." Ninh Tước nói.
"Ừ." Nam Thừa Phong gật đầu.
"Quản lý nói chủ nhà kia không có nhà, bọn họ cũng không thể tự tiện xử lý, nên trước tiên đã mang xuống cất ở phòng quản lý." Cửu gia nói.
Mấy người nói chuyện, video chuông cửa vang lên. (Dạng Ring doorbell á). Nam Thừa Phong đi qua xem, Lục Chỉ cũng qua theo.
Trên màn hình hiện lên mặt quản lý, "Là Ninh tiên sinh sao?"
"Tôi là Nam Thừa Phong." Nam Thừa Phong lên tiếng.
"A, Nam tổng, ngày hôm qua Ninh tiên sinh phản ảnh chuyện cây xương rồng ở hành lang làm ngài ấy bị thương, hiện giờ Phó tiên sinh đã quay về, muốn đích thân xin lỗi Ninh tiên sinh, hơn nữa muốn mang chậu xương rồng về. Chúng tôi cảm thấy chuyện này cần thương lượng với Ninh tiên sinh trước." Quản lý vừa thấy Nam Thừa Phong lập tức tất cung tất kính nói.
"Để tôi hỏi Ninh Tước xem." Nam Thừa Phong nhìn Ninh Tước, "Nói sao?"
"Cái gì? Còn muốn lấy lại cây xương rồng kia? Lấy lại làm gì? Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt à."
Ninh Tước nhịn không được mắng một câu, sau đó nói, "Không cần hắn xin lỗi, về sau đừng để loại sự tình này xảy ra lần nữa là được."
Nam Thừa Phong gật đầu, trả lời quản lý, "Ninh Tước nói không cần."
"A? Vậy, tôi sẽ báo lại với Phó tiên sinh." Giọng quản lý thất vọng, một bóng người chợt vọt đến ống kính.
"A? Là Ninh tiên sinh sao? Thật xin lỗi, nghe nói chậu xương rồng của tôi làm anh bị thương, tôi muốn đích thân xin lỗi anh, bồi thường viện phí cho anh." Người trong điện thoại mi thanh mục tú, thậm chí nhìn không ra nam nữ, rất xinh đẹp. Hắn rất cố chấp muốn bồi thường tiền thuốc men cho Ninh Tước, cố chấp đến bất thường.
"Có gì? Nói thật." Nam Thừa Phong liếc một cái đã nhìn ra hắn có ý đồ khác.
Người trong điện thoại giật mình, vẻ mặt khó xử, do dự rồi nói. "Thật xin lỗi, tôi quả thật muốn bồi thường tiền thuốc men cho Ninh tiên sinh, nhưng tôi thật sự cũng có mục đích khác, muốn nhờ cậy tiểu thần tiên." Người trên màn hình nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Chỉ bên cạnh Nam Thừa Phong.
"Anh biết tôi?" Lục Chỉ nói.
"Đúng vậy, tôi là fans ngài, tôi vẫn luôn chú ý ngài, cũng gia nhập fans club, ngày đó thấy ngài và Nam tổng ở thang máy, tôi đã nhận ra ngay, biết ngài ở cùng toà nhà, tôi còn kích động hồi lâu." Thần sắc người trên màn hình vô cùng chân thành, Nam Thừa Phong nhìn một cái là biết hắn không nói dối, là lời thật lòng.
"Tìm tôi có việc gì sao?" Lục Chỉ hỏi.
Ninh Tước nghe nói, thầm nói, "Không phải tiểu mê đệ theo đuổi thần tượng đến tận cửa đấy chứ?"
"Làm vậy không tốt đâu." Cửu gia cũng nói.
"Đúng vậy, có một chuyện rất quan trọng muốn thỉnh ngài hỗ trợ, tôi cảm thấy ngoại trừ ngài, không ai có thể giúp chúng tôi." Người trên màn hình nói còn kèm tiếng khóc nức nở, hốc mắt đỏ bừng, có vẻ sắp khóc tới nơi.
"Thừa Phong, em đồng ý giúp anh ta." Lục Chỉ không do dự, trực tiếp nói, "Chúng ta xuống dưới nói chuyện nhé anh." Cậu biết Nam Thừa Phong không thích có người lạ vào nhà, cho nên chỉ hẹn xuống tầng nói chuyện.
Nam Thừa Phong không hỏi nguyên do, không nói hai lời, "Lát nữa chúng tôi sẽ xuống lầu gặp cậu."
Đối phương nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, kích động không ngừng gật đầu, "Được, nhà tôi ở tầng 6, tôi ở nhà chờ mọi người."
"Được." Lục Chỉ lên tiếng, Nam Thừa Phong tắt video.
"Ninh Tước, anh đi lại được không? Có muốn đi xuống lầu với bọn em một chuyến không? Anh ta muốn xin lỗi anh á." Lục Chỉ nói.
"Không, không cần, nói với cậu ta sau này đừng vậy nữa là được." Ninh Tước xua xua tay.
Cửu gia cũng nói, "Đúng vậy, thuốc hắn ta còn chưa bôi xong, để anh bôi thuốc cho hắn cái đã."
"Bọn em quay về nhanh thôi." Lục Chỉ nói xong, cùng Nam Thừa Phong đi thang máy xuống tầng 6.
Cửa thang máy vừa mở, Lục Chỉ và Nam Thừa Phong liền gặp người mới rồi trên video đang ôm chậu xương rồng đi qua đi lại, tựa nhờ rất nóng lòng chờ bọn họ xuống.
"Tiểu thần tiên, Nam tổng, cảm ơn ngài chịu hỗ trợ." Người trên video kích động nói, "Tôi tên Phó Nguyên, ngài gọi tôi là Tiểu Phó là được."
"Đừng gấp, hít thở sâu, từ từ nói, có chuyện gì?" Lục Chỉ ôn nhu hỏi.
Phó Nguyên làm theo lời cậu, hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm tình, cảm kích nhìn cậu, "Ngài thật sự rất ôn nhu."
Lục Chỉ cười cười, Phó Nguyên nói tiếp, "Là thế này."
"Kỳ thật đây không phải nhà của tôi, mà là của bạn trai tôi. Nửa năm trước tôi và bạn trai ở chung ở đây, sau khi hẹn hò chúng tôi vẫn luôn ngọt ngọt ngào ngào, thật sự rất vui vẻ."
"Nhưng bắt đầu từ nửa tháng trước, bạn trai tôi bỗng nhiên thay đổi, nghi thần nghi quỷ, cảm thấy trong nhà có quỷ muốn hại anh ấy......"
Ánh mắt của Lục Chỉ và Nam Thừa Phong càng thêm vi diệu, ngoài miệng lại nói: "Chúng tôi đâu nghĩ gì đâu."
"Hừ, tôi vừa nhìn sắc mặt hai người liền biết tỏng suy nghĩ của mấy người rồi." Ninh Tước hơi híp mắt, dùng ánh mắt "Hai người còn muốn gạt tôi" liếc bọn họ.
"Vậy... chúng tôi nghĩ gì thế?" Lục Chỉ nghịch ngợm chớp chớp mắt hỏi.
Ninh Tước hít sâu một hơi, run run mi, chỉ chỉ Lục Chỉ, "Bé dễ thương, cưng học hư rồi, cưng bị Nam Thừa Phong dạy hư rồi."
"Không có mà." Lục Chỉ nắm chặt cánh tay của Nam Thừa Phong núp sau lưng hắn cười.
Cửu gia không rõ nguyên do liếc ba người một cái, nói với Ninh Tước, "Quậy gì đó, thuốc còn chưa bôi xong đâu."
Hắn ghét bỏ nhìn Ninh Tước, "Mới bôi xong đã kéo quần lên, lau sạch cả rồi."
Ninh Tước xấu hổ liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Cửu gia, tí nữa chúng ta nói tiếp đi."
"Không được, bác sĩ nói một ngày bôi hai lần, lần thứ hai của anh còn chưa bôi xong mà." Cửu gia đứng lên, cường ngạnh kéo muốn cởi quần Ninh Tước.
"Đều là đàn ông, anh sợ cái gì." Cửu gia nhíu mày nói.
"Đây là phòng khách nhà người ta, không tốt đâu." Ninh Tước cố gắng ngăn cản, nhìn Nam Thừa Phong và Lục Chỉ, dùng sức nháy mắt với Cửu gia: Bọn họ còn ở đó! Ở đó!
"Không sao, nhưng với quan hệ của chúng ta, tôi không kiến nghị cậu cởi truồng trên sô pha nhà tôi." Nam Thừa Phong từ từ nói.
Ninh Tước hung hăng liếc hắn một cái, có phải anh em không đó, không cứu tôi thì thôi, lại còn hố tôi!
Nam Thừa Phong giả bộ không nhìn thấy, lại quăng thêm một câu: "Thật không ngờ, cậu mới là người nằm dưới."
Ninh Tước lập tức chửi hắn: "Còn nói không nghĩ lung tung, tôi biết ngay mấy người sẽ nghĩ vậy mà."
"Cái gì nằm dưới?" Cửu gia ngẩn người, sau đó lập tức bừng tỉnh, "A? Hai người cho rằng tôi và Ninh Tước cái kia?"
Nam Thừa Phong không biểu cảm, Lục Chỉ chớp chớp mắt, còn đong đưa cổ, "Không có sao?"
Cửu gia hít sâu một hơi nhảy dựng lên, "Nghĩ tầm bậy gì đó? Tôi với hắn?"
Ninh Tước đen mặt, "Với tôi thì sao?" Đây là ngữ khí ghét bỏ gì đó!
Cửu gia nhìn hắn một cái, lớn lên rất đẹp, đặc biệt khí chất, có hơi tà mị, vẫn là rất mê người, nhưng mà...... hắn thích loại hình bé dễ thương a.
"Không có gì, anh khá tốt, chỉ là......" Cửu gia cố gắng tìm bậc thang đi xuống, "Chúng ta là bạn bè, sao có thể làm chuyện đó."
Ninh Tước hít sâu một hơi, híp mắt nhìn hắn, bạn bè? Hắn muốn bạn bè có thể làm chuyện đó a!
Lục Chỉ nhìn thuốc mỡ trong tay Cửu gia, "Các anh như vậy rất dễ gây hiểu lầm? Rốt cuộc là sao thế?"
Cậu bừng nhớ lại buổi sáng, Ninh Tước sống chết không chịu nhắc đến chuyện gì đã xảy ra. "Ninh Tước, quả nhiên mông anh có chuyện mà."
Lục Chỉ chú ý nhìn chằm chằm Ninh Tước. Ninh Tước xấu hổ muốn đào hố nhảy tọt xuống, bọn họ sao lại quan tâm tới mông hắn dữ vậy.
"Đúng rồi, tối hôm qua xảy ra chuyện mà." Cửu gia không chút để ý nói, một chút cũng không phát hiện lời hắn nói có nghĩa nào khác.
"Rốt cuộc là sao thế ạ." Lục Chỉ tràn ngập tò mò.
"Cửu gia, em đã đồng ý với tôi không kể cho bất kỳ người nào......" Ninh Tước còn chưa dứt lời đã bị Nam Thừa Phong bịt miệng, mạnh mẽ lôi đi.
Lục Chỉ vội vàng đi lại trước mặt Cửu gia, Cửu gia không chút do dự kể hết toàn bộ cho cậu.
"A? Xương rồng? Cửu gia, anh nói là tối qua, khi Ninh Tước té ngã, mông bị đập vào một chậu xương rồng?" Lục Chỉ nghe xong, tựa hồ không biết nên dùng biểu tình gì mới thích hợp.
"Đúng vậy." Cửu gia lắc lắc đầu,
"Em nói có trùng hợp không cơ chứ, nguyên tầng lầu sạch sẽ như vậy mà lại có một chậu xương rồng, cố tình hắn ta còn đập trúng ngay mặt xương rồng."
"Anh suốt đêm chở hắn đi bệnh viện, bác sĩ muốn kiểm tra □□, hắn còn không cho, bắt chỉ được để anh thấy."
"Anh ngồi cả đêm rút gai trên mông hắn ra, hôm nay còn phải chịu trách nhiệm bôi thuốc cho hắn, từ tối đến giờ, trong đầu anh toàn là cái mông trắng bóc của hắn."
Lục Chỉ giật giật khoé miệng, nhịn cười rồi lại nhịn cười đến đỏ cả mắt, cậu vỗ vỗ vai Cửu gia, "Anh vất vả rồi."
"Không còn cách nào, hắn ta cũng vì chuyển máy chơi game về cho anh nên mới bị thương, về lý anh cũng phải chịu trách nhiệm." Cửu gia là người rất trọng nghĩa khí, tuy rằng cả đêm phải nhìn mông, đã thế mông đối phương còn đặc biệt xinh đẹp, về mặt sinh lý có cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng về mặt tâm lý về đạo nghĩa lại không thể chối từ.
"Cũng đúng." Lục Chỉ mím môi, thật sự muốn cười, cậu nghẹn đến khó chịu.
Sao có người té ngã lại còn đập ngay vào chậu xương rồng chứ? Xương rồng đó? Ha ha ha ha ha! Nhưng cậu vẫn cảm thấy phải có trách nhiệm nhắc tầng dưới không nên để đồ lung tung. Tuy rằng có thể đối phương không nghĩ đến sẽ có người thật sự bị ngã vào cây xương rồng, nói ra hơi khá khó tin, nhưng dù sao để đồ vật lung tung là không đúng.
Ninh Tước thấy Lục Chỉ cười run cả vai, sắc mặt đen thui, "Cửu gia, em đã đồng ý với tôi không kể cho bất kỳ ai mà."
Cửu gia nghe Ninh Tước nói, nhún vai, vô tội nói: "Nhưng Chỉ Chỉ cũng đâu phải bất kỳ ai đâu."
Ninh Tước hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Nam Thừa Phong, các người một tên hai tên đều thật sự quá đáng!
"Xương rồng?" Nam Thừa Phong nghe thấy cũng không thể tin được, nhướng mày, dùng vẻ mặt "Vận khí của cậu sao thế" nhìn Ninh Tước.
"Đừng nói nữa, tôi đã nói chuyện với bên quản lý, sẽ có người đi xử lý chuyện này." Ninh Tước nói.
"Ừ." Nam Thừa Phong gật đầu.
"Quản lý nói chủ nhà kia không có nhà, bọn họ cũng không thể tự tiện xử lý, nên trước tiên đã mang xuống cất ở phòng quản lý." Cửu gia nói.
Mấy người nói chuyện, video chuông cửa vang lên. (Dạng Ring doorbell á). Nam Thừa Phong đi qua xem, Lục Chỉ cũng qua theo.
Trên màn hình hiện lên mặt quản lý, "Là Ninh tiên sinh sao?"
"Tôi là Nam Thừa Phong." Nam Thừa Phong lên tiếng.
"A, Nam tổng, ngày hôm qua Ninh tiên sinh phản ảnh chuyện cây xương rồng ở hành lang làm ngài ấy bị thương, hiện giờ Phó tiên sinh đã quay về, muốn đích thân xin lỗi Ninh tiên sinh, hơn nữa muốn mang chậu xương rồng về. Chúng tôi cảm thấy chuyện này cần thương lượng với Ninh tiên sinh trước." Quản lý vừa thấy Nam Thừa Phong lập tức tất cung tất kính nói.
"Để tôi hỏi Ninh Tước xem." Nam Thừa Phong nhìn Ninh Tước, "Nói sao?"
"Cái gì? Còn muốn lấy lại cây xương rồng kia? Lấy lại làm gì? Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt à."
Ninh Tước nhịn không được mắng một câu, sau đó nói, "Không cần hắn xin lỗi, về sau đừng để loại sự tình này xảy ra lần nữa là được."
Nam Thừa Phong gật đầu, trả lời quản lý, "Ninh Tước nói không cần."
"A? Vậy, tôi sẽ báo lại với Phó tiên sinh." Giọng quản lý thất vọng, một bóng người chợt vọt đến ống kính.
"A? Là Ninh tiên sinh sao? Thật xin lỗi, nghe nói chậu xương rồng của tôi làm anh bị thương, tôi muốn đích thân xin lỗi anh, bồi thường viện phí cho anh." Người trong điện thoại mi thanh mục tú, thậm chí nhìn không ra nam nữ, rất xinh đẹp. Hắn rất cố chấp muốn bồi thường tiền thuốc men cho Ninh Tước, cố chấp đến bất thường.
"Có gì? Nói thật." Nam Thừa Phong liếc một cái đã nhìn ra hắn có ý đồ khác.
Người trong điện thoại giật mình, vẻ mặt khó xử, do dự rồi nói. "Thật xin lỗi, tôi quả thật muốn bồi thường tiền thuốc men cho Ninh tiên sinh, nhưng tôi thật sự cũng có mục đích khác, muốn nhờ cậy tiểu thần tiên." Người trên màn hình nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Chỉ bên cạnh Nam Thừa Phong.
"Anh biết tôi?" Lục Chỉ nói.
"Đúng vậy, tôi là fans ngài, tôi vẫn luôn chú ý ngài, cũng gia nhập fans club, ngày đó thấy ngài và Nam tổng ở thang máy, tôi đã nhận ra ngay, biết ngài ở cùng toà nhà, tôi còn kích động hồi lâu." Thần sắc người trên màn hình vô cùng chân thành, Nam Thừa Phong nhìn một cái là biết hắn không nói dối, là lời thật lòng.
"Tìm tôi có việc gì sao?" Lục Chỉ hỏi.
Ninh Tước nghe nói, thầm nói, "Không phải tiểu mê đệ theo đuổi thần tượng đến tận cửa đấy chứ?"
"Làm vậy không tốt đâu." Cửu gia cũng nói.
"Đúng vậy, có một chuyện rất quan trọng muốn thỉnh ngài hỗ trợ, tôi cảm thấy ngoại trừ ngài, không ai có thể giúp chúng tôi." Người trên màn hình nói còn kèm tiếng khóc nức nở, hốc mắt đỏ bừng, có vẻ sắp khóc tới nơi.
"Thừa Phong, em đồng ý giúp anh ta." Lục Chỉ không do dự, trực tiếp nói, "Chúng ta xuống dưới nói chuyện nhé anh." Cậu biết Nam Thừa Phong không thích có người lạ vào nhà, cho nên chỉ hẹn xuống tầng nói chuyện.
Nam Thừa Phong không hỏi nguyên do, không nói hai lời, "Lát nữa chúng tôi sẽ xuống lầu gặp cậu."
Đối phương nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, kích động không ngừng gật đầu, "Được, nhà tôi ở tầng 6, tôi ở nhà chờ mọi người."
"Được." Lục Chỉ lên tiếng, Nam Thừa Phong tắt video.
"Ninh Tước, anh đi lại được không? Có muốn đi xuống lầu với bọn em một chuyến không? Anh ta muốn xin lỗi anh á." Lục Chỉ nói.
"Không, không cần, nói với cậu ta sau này đừng vậy nữa là được." Ninh Tước xua xua tay.
Cửu gia cũng nói, "Đúng vậy, thuốc hắn ta còn chưa bôi xong, để anh bôi thuốc cho hắn cái đã."
"Bọn em quay về nhanh thôi." Lục Chỉ nói xong, cùng Nam Thừa Phong đi thang máy xuống tầng 6.
Cửa thang máy vừa mở, Lục Chỉ và Nam Thừa Phong liền gặp người mới rồi trên video đang ôm chậu xương rồng đi qua đi lại, tựa nhờ rất nóng lòng chờ bọn họ xuống.
"Tiểu thần tiên, Nam tổng, cảm ơn ngài chịu hỗ trợ." Người trên video kích động nói, "Tôi tên Phó Nguyên, ngài gọi tôi là Tiểu Phó là được."
"Đừng gấp, hít thở sâu, từ từ nói, có chuyện gì?" Lục Chỉ ôn nhu hỏi.
Phó Nguyên làm theo lời cậu, hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm tình, cảm kích nhìn cậu, "Ngài thật sự rất ôn nhu."
Lục Chỉ cười cười, Phó Nguyên nói tiếp, "Là thế này."
"Kỳ thật đây không phải nhà của tôi, mà là của bạn trai tôi. Nửa năm trước tôi và bạn trai ở chung ở đây, sau khi hẹn hò chúng tôi vẫn luôn ngọt ngọt ngào ngào, thật sự rất vui vẻ."
"Nhưng bắt đầu từ nửa tháng trước, bạn trai tôi bỗng nhiên thay đổi, nghi thần nghi quỷ, cảm thấy trong nhà có quỷ muốn hại anh ấy......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất