Chương 7: (Thượng)
Hôm sau, Tiết Khải đưa ra yêu cầu trong khoảng thời gian quay phim, nhưng mà Lưu đạo cũng không đáp ứng: "Hồ nháo, kịch bản đã sớm định ra, nhân vật của cậu chính là vì báo thù mà sinh, hiện tại lại thêm cảnh giường chiếu thật sự chẳng ra cái gì cả, cũng phá hư toàn bộ chỉnh thể của bộ phim."
Tiết Khải không thuận theo không buông tha: "Bổ sung thêm cảnh diễn tình cảm các nhân vật sẽ trở nên phong phú."
"Không được," Lưu đạo kiên trì, "Đó chính là một nhân vật bệnh hoạn, có tàn khuyết, trừ bỏ báo thù hắn không cần tình cảm dư thừa. Nếu có tâm tư muốn thêm giường diễn, không bằng nên dành nhiều thời gian nghiền ngẫm nhân vật...... Tôn Lan Lan, đọc lời thoại thế nào rồi, chúng ta bắt đầu quay."
Nói xong Lưu đạo liền không hề để ý đến hắn, Tiết Khải kéo dài mặt quay đầu rời đi. Đỗ Tường ngồi một bên nghe được hết cuộc nói chuyện của bọn họ, mạc danh thở dài một hơi nhẹ nhõm ── không đúng, hắn tại sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, chuyện này rõ ràng là không lên quan đến hắn...... Chẳng lẽ là bởi vì Đường Dương? Mới là lạ, cho dù Đường Dương làm lỏa thế cũng không liên quan hắn, muốn ứng phó cái loại ác ma quái tính có thể làm bộ không có việc gì trước màn ảnh trêu cợt mình, có hại sẽ chỉ là Tiết Khải.
Nhưng mới qua mấy ngày, tình thế đã xảy ra biến hóa ──
Lại có tạp chí chụp được ảnh Tiết Khải cùng Tôn Lan Lan ái muội, truyền thông bắt đầu bàn tán về mối quan hệ của hai người bọn họ. Một người là hoa hoa công tử trong vòng, một người là thần tượng ngây thơ nổi tiếng, bất luận thật giả đều đưa tới không ít ánh mắt. Cho dù là phóng viên tới đoàn phim thăm ban, cũng sẽ luôn đưa ra yêu cầu hướng hai bên phản hồi lại tin đồn bát quái.
Dưới sự lăng xê đó, nhà đầu tư của bộ phim yêu cầu tăng thêm cảnh đối diễn của Tiết Khải cùng Tôn Lan Lan, hy vọng tăng mức độ nổi tiếng và tính đề tài của bộ phim.
Điều này nhưng khó xử Lưu đạo, vốn dĩ hắn không thích chướng khí mù mịt trong giới giải trí, nhưng dưới áp lực của các nhà đầu tư, không thể không vắt hết óc để thêm vào một đoạn diễn tình cảm.
"...... Hắn từ nhỏ đã cảm thấy võ lâm minh chủ đoạt tất cả đồ vật thuộc về hắn, loại tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ," Lưu đạo không muốn từ bỏ nguyên tắc, cho nên thêm cảnh diễn cũng cần phải phù hợp với bộ phim và nhân vật, "Cho nên hắn sẽ đối với Tôn Lan Lan sắm vai Dược Vương chi nữ sinh ra một loại cảm tình vặn vẹo, không phải là yêu say đắm, mà là dục vọng đoạt lấy."
Kế tiếp Lưu đạo nói về cảnh diễn cho bọn họ, Tôn Lan Lan cùng Tiết Khải một bên cân nhắc một bên gật đầu, Đỗ Tường vô cùng sùng bái đạo diễn có thể trong thời gian ngắn thêm ra một đoạn diễn── đó là cảnh Tiết Khải đánh lén Tôn Lan Lan hai người bên người đánh nhau diễn, trong lúc đó Tiết Khải còn muốn thông qua tứ chi tiếp xúc biểu hiện ra nội tâm tà ác.
"Muốn dùng thế thân hay không?" Tiết Khải bỗng nhiên tuôn ra một câu.
Lưu đạo nhìn hắn một cái: "Động tác không khó, cậu hẳn là có thể làm được."
"Không phải," Tiết Khải lắc đầu, "Tôi là nói Tôn Lan Lan."
Lưu đạo dừng một chút, đáp: "Có, bởi vì muốn điếu một chút dây thép, công ty quản lý không muốn Tôn Lan Lan bị thương."
Tiết Khải lộ ra biểu tình được thực hiện.
Đỗ Tường mặc tưởng, chỉ là diễn đánh nhau thôi, lại không phải giường diễn.
Lúc này Tiết Khải hướng võ thuật lão sư học tập động tác hiệu suất đặc biệt cao, không vài lần liền quá quan, đạo diễn gọi thế thân Tôn Lan Lan tới cùng đơn giản tập luyện, liền chuẩn bị bắt đầu quay.
Lưu đạo chuẩn bị kêu ACTION, phát hiện Đỗ Tường đứng ở bên người hắn: "Đỗ Tường, hôm nay cậu không diễn, không trở về khách sạn nghỉ ngơi sao?"
Đỗ Tường đôi mắt đăm đăm nhìn chằm chằm hiện trường, bộ dáng tựa hồ thực quan tâm, hắn có lệ đáp: "Tôi muốn học tập một chút."
"Hắc đừng nói giỡn, Tiết Khải cùng Tôn Lan Lan có cái gì có thể cho ngươi học tập." Lưu đạo nói chính là lời nói thật, đối với Đỗ Tường mà nói, Tôn Lan Lan chỉ là cái bình hoa, Tiết Khải là cái bàng bình hoa, cơ hồ không đúng tí nào.
Đỗ Tường tỏ vẻ chính mình chỉ là tùy tiện nhìn xem, Lưu đạo cũng mặc kệ hắn, bắt đầu quay chụp.
Tôn Lan Lan quay mấy cái đặc tả xong liền đổi thế thân lên sân khấu, quả nhiên thế thân của cô lại là Đường Dương, Đỗ Tường cũng là lần đầu tiên từ mặt khác vị trí xem Đường Dương nữ trang. Dáng người Đường Dương tỉ lệ thực cân đối, mặc dù thân cao ngang ngửa với Đỗ Tường, nhưng sau khi thay nữ trang chỉ có khi có nữ nhân làm vật tham chiếu mới nhìn ra được hắn là nam nhân.
Hắn đưa lưng về phía màn ảnh, Đỗ Tường nhìn không chớp mắt, mạc danh có chút ngây người.
Bên kia, Tiết Khải nói năng ngọt xớt: "Chỉ giáo nhiều hơn."
Đường Dương thật ra không có biểu tình gì, như đang đợi khẩu lệnh của đạo diễn.
Hiện tại liền trấn định đi, bởi vì trong chốc lát trong lúc đánh nhau hắn nhất định sẽ đem vũ nhục đã từng chịu đòi lại, Tiết Khải nghĩ. Hắn nhất định phải lợi dụng điều này vừa sờ lại véo, không được quay giường diễn cũng không quan hệ, luôn có biện pháp kiếm trở lại, hắn đã kế hoạch hảo rất nhiều phương án hạ lưu đến hành động cụ thể.
Cậu chờ xem, Tiết Khải cười âm hiểm, đã có mười phần nắm chắc.
Hai người bảo trì một khoảng cách mặt đối mặt, phân biệt đang đợi khẩu lệnh của đạo diễn. Đỗ Tường vẫn nhìn Đường Dương, không biết vì cái gì luôn có dự cảm không tốt.
Đường Dương hắn, sẽ không có vấn đề đi?
Lưu đạo liên tục nhìn vào máy quay phim, lông mày nhăn lợi hại, lại chậm chạp không có kêu bắt đầu.
"Các ngươi đều là người mù sao!?" Lưu đạo bỗng nhiên kêu mắng đối với đám người kịch vụ, hắn rất ít phát hỏa, xem ra thêm đoạn diễn này thật sự làm hắn phát điên, "Tiết Khải thấp hơn so với thế thân các ngươi không thấy sao? Đi, lấy mấy khối gạch để Tiết Khải dẫm lên."
Tiết Khải cùng Đỗ Tường cùng nhau sửng sốt. Tiết Khải Thẩm chìm trong ham muốn trả thù, Đỗ Tường tắc càng thêm khẩn trương, ai cũng chưa chú ý tới Đường Dương thật đúng là cao hơn so với Tiết Khải non nửa cái đầu. Tiết Khải còn chưa có hoàn hồn, bên chân nhiều thêm hai khối gạch, hắn theo bản năng dẫm lên.
Lưu đạo lại nói: "Hiện tại mới cùng chiều cao, lại thêm mấy khối gạch!"
Chờ Tiết Khải phản ứng lại, dưới hai chân trái phải của hắn đã có nhiều thêm hai khối gạch...... Người tuy rằng đã cao, nhưng tổng cảm thấy, có điểm không xong...... Còn có chút buồn bực.
Lưu đạo cuối cùng gật đầu: "Như vậy không sai biệt lắm."
Bắt đầu quay, chỉ cần Tiết Khải thử động tác biên độ lớn xác định vững chắc sẽ ngã từ trên gạch xuống, vài lần căn bản đều không có cơ hội tới gần Đường Dương, đạo diễn liền sẽ kêu dừng. Lưu Cường đang nổi nóng mắng ra rất khó nghe, đến sau Đỗ Tường không nghe nỗi nữa liền bỏ đi giữa chừng.
Quả nhiên, mặc kệ là ai gặp phải Đường Dương cũng không gặp chuyện tốt, lần này Đường Dương căn bản không cần tự mình động thủ, xem ra trước đó đối hắn lo lắng tất cả đều là dư thừa. Đỗ Tường nhẹ nhàng thở ra, trong lòng còn có một ít vui sướng khi người gặp họa.
Hắn đi tìm trợ lý tính toán về khách sạn trước, không nghĩ tới trợ lý mang đến một đại nam sinh nhìn qua dường như là học sinh, hai người đều là vẻ mặt bộ dáng xin giúp đỡ.
"Phát sinh chuyện gì?" Đỗ Tường liếc mắt nhìn bọn họ.
Nam sinh khẩn trương mà mở miệng: "Cái kia, có thể nói cho tôi hôm nay muốn quay diễn đến thời gian nào không?"
Đỗ Tường hồi ức một chút thảm tượng vừa rồi kia: "Rất khó nói, một chốc có lẽ không kết thúc được."
Nam sinh không biết làm sao mà dùng sức gãi đầu: "Xong rồi xong rồi......"
"Như thế nào?" Đỗ Tường không quá kiên nhẫn, hắn hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt trợ lý, hắn như thế nào sẽ mang người không rõ phương hướng đến.
"Hôm nay Đường Dương có phỏng vấn một bộ phim, hiện tại xem ra nhất định đến muộn. Xong rồi xong rồi, muốn làm sao bây giờ."
Đỗ Tường cả kinh: "Cậu nói cái gì, hôm nay Đường Dương có phỏng vấn?"
Nam sinh gật đầu: "Đúng vậy, thật vất vả an bài được, không nghĩ tới hôm nay sẽ có thêm cảnh diễn."
Chương 7( hạ)
Không chờ Đỗ Tường nói chuyện, nam sinh lại tiếp tục nói: "Cho nên...... Anh có thể giúp hắn sao?"
Đỗ Tường khụ một tiếng: "Tôi bằng cái gì phải giúp hắn, Đường Dương chỉ là một cái tiểu long bộ mà thôi."
"Kia phải làm sao bây giờ, tôi không biết nên cầu ai." Nam sinh vô thố mà đi tới đi lui.
Trợ lý Đỗ Tường cũng định mở miệng, bị Đỗ Tường hung hăng trừng mắt nhìn trở về.
"Cậu là ai, cùng Đường Dương có quan hệ gì?" Đỗ Tường đột nhiên hỏi.
"Tôi kêu Lạc Bắc, là diễn viên quần chúng. Cùng Đường đại ca là trước đây đóng phim điện ảnh nhận thức, hắn thực chiếu cố tôi, có nhiều cảnh đánh nhau đều là hắn dạy tôi....." Lạc Bắc thành thật đáp, tiếp theo lại là khẩn cầu, "Đường đại ca là người tốt, cơ hội lần này rất khó có được, anh có thể giúp hắn hay không?"
Hắn mà người tốt cái rắm, Đỗ Tường thầm mắng.
"Cầu xin anh giúp hắn một chút được không?" Nam sinh chấp nhất mà không ngừng thỉnh cầu, "Anh là nam số một, đạo diễn thực coi trọng ý kiến của anh, anh ra nói đạo diễn nhất định sẽ để Đường Dương đi tham gia phỏng vấn."
Thấy hắn không có lập tức trả lời, Lạc Bắc lại nói không ít nhiều lời dễ nghe: "Là thật nhiều quần chúng diễn viên nhờ tôi hướng anh xin giúp đỡ, bởi vì bọn họ đều nói anh là một minh tinh vừa hào phóng vừa nhiệt tình, anh nhất định sẽ giúp tôi. Cho nên, anh làm ơn giúp hắn một chút được không?"
Hắn vỗ mông ngựa làm Đỗ Tường phiêu phiêu dục tiên, huống chi Đỗ Tường đã từng đáp ứng sẽ tìm vai diễn cho Đường Dương, hơn nữa nếu giúp Đường Dương, hắn liền thiếu mình một ân tình...... Hắc này cũng không tồi.
Đỗ Tường thanh thanh giọng nói: "Vậy tôi sẽ nói với Lưu đạo."
Đỗ Tường trở lại phim trường, phát hiện đạo diễn sắc mặt khó coi như cũ, Tiết Khải cũng không thể thích ứng hai khối gạch dưới chân.
"Lưu đạo, cảnh diễn này còn chưa quay xong sao?" Đỗ Tường đệ thượng một lọ nước khoáng.
Lưu Cường rầu rĩ mà "Ân" một tiếng: "Tiết Khải luôn quăng ngã, quay không tốt."
"Cũng không thể trách Tiết Khải, chủ yếu là thế thân lớn lên quá cao." Đỗ Tường thở dài nhẹ nhõm một hơi khi nói như thế── còn may hắn cùng Đường Dương phối hợp vai diễn phần lớn thời gian đều chỉ cần trần trụi thân thể nằm ở trên giường.
"Lúc ấy tìm thế thân này tới chính là vì cùng đáp diễn với cậu, ai biết nửa đường lại sẽ thêm diễn," Lưu đạo nói như thế, hiển nhiên vẫn còn lo lắng như cũ đối với phần thêm diễn, "Kia làm sao bây giờ, hiện tại mấu chốt là tôi cũng không tìm thấy diễn viên đóng thế mới, nếu có thể đánh lại không thể quá cao lớn, còn phải lùn hơn so với Tiết Khải, tôi đi đâu tìm?!"
Đỗ Tường nghĩ tới cái gì, hướng phía sau hô: "Lạc Bắc, cậu có thể đánh hay không?"
Lạc Bắc từ trong đám người chui ra tới: "Đại khái có thể, trước kia Đường đại ca dạy......"
Đỗ Tường không để hắn nói xong: "Lưu đạo, vậy đổi hắn đi, hắn nhất định lùn hơn so với Tiết Khải, bằng không cũng không có biện pháp."
"Hắn là ai?"
"Đại khái là diễn viên quần chúng."
Lạc Bắc ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ân, tôi đã diễn qua thi thể B, người bán rong E cùng thôn dân Bính!"
Lưu đạo nhìn quét hắn, do dự vài phần, cuối cùng gật đầu: "Trước thử xem xem...... Tiểu Trương, đem thế thân hiện tại thay thế, quần áo đưa cho hắn mặc."
Hắn chỉ chỉ Lạc Bắc, lại vẫy tay với Đường Dương.
Đường Dương đi xuống tràng, cởi diễn phục, hắn khó hiểu mà nhìn Lạc Bắc, Lạc Bắc hướng hắn cười khởi, nhỏ giọng nói: "Đến lượt em, Đường đại ca anh có thể đi phỏng vấn."
Đường Dương chần chờ mà nói: "Cậu có thể chứ? Phải treo dây thép, còn phải đánh nhau."
"Em có thể, tin tưởng em," Lạc Bắc thực vui vẻ, "Cho nên Đường đại ca yên tâm đi phỏng vấn cho tốt."
Không khí hòa hòa hợp giữa hai người khiến Đỗ Tường cảm thấy không thoải mái, hắn ho khan đánh gãy bọn họ: "Uy, là tôi nói giúp Lưu đạo, để hắn thay cho cậu...... Cậu thiếu tôi một ân tình, nhất định phải nhớ đền đáp."
Đường Dương lúc này mới quay đầu lại nhìn, tựa hồ vừa rồi cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn.
"Thái độ của cậu thật sự quá không có lễ phép!" Đỗ Tường nắm tay nhẫn nại, "Quên đi, cậu mau đi tham gia phỏng vấn, đừng lãng phí hảo tâm của tôi."
Đường Dương mới chậm chạp mở miệng nói một câu: "Kia Lạc Bắc giao cho cậu."
Đỗ Tường trong lòng thập phần buồn bực, hắn giúp Đường Dương Đường Dương chẳng những chưa nói một câu "Cảm ơn", ngược lại để hắn chiếu cố một diễn viên quần chúng so với Đường Dương càng không có cảm giác tồn tại? Có lầm hay không!
Tiết Khải so với Đỗ Tường càng buồn bực, hắn nguyên bản kế hoạch một đống tính toán nhục nhã Đường Dương, hiện tại không thành công liền thôi, còn bị đạo diễn chỉ vào mũi mắng, đầu ngón chân cũng bởi vì vừa rồi đá phải cục gạch hỗn đản kia mà ẩn ẩn đau. Đáng chết đáng chết đáng chết! Bất luận như thế nào hôm nay nhất định phải ăn đậu hủ Đường Dương!
Lưu đạo cách đó không xa reo lên: "Tiết Khải, điều chỉnh cảm xúc một chút chúng ta bắt đầu quay."
Tiết Khải hô một hơi, ngẩng đầu lại phát hiện thế thân Tôn Lan Lan biến thành một gia hỏa tướng mạo bình thường nhiều nhất có điểm đáng yêu.
"Đạo diễn, đây là ai!?"
Lưu đạo không kiên nhẫn mà trả lời: "Hắn? Hắn chính là cứu tinh có thể cho cậu không cần lại dẫm gạch!"
"Thế thân vừa rồi kia đâu?"
"Không phải chuyện của cậu! Đừng dài dòng mau chụp!"
Cho nên hôm nay liên tiếp ô long chuyện tới đế đều là vì cái gì a!
Tiết Khải nổi trận lôi đình nhìn đoàn người chung quanh một vòng, thực dễ dàng liền phát hiện Đường Dương ── hắn đang cùng Đỗ Tường nói chuyện, biểu tình thực bình đạm, sau đó Đỗ Tường nhảy lên giương nanh múa vuốt, nổi giận đùng đùng mà xoay người rời đi. Đường Dương dường như cũng phải rời đi, bất quá mới vừa đi không vài bước lại bỗng nhiên dừng lại, nhìn bóng dáng Đỗ Tường càng lúc càng xa.
Tiết Khải lần đầu tiên từ trên mặt Đường Dương phát hiện loại biểu tình thứ hai, thú vị.
"Tiết Khải cậu còn dám phát ngốc! Không muốn quay liền mau cút cho tôi!"
Tiết Khải vội vàng hoàn hồn: "Tôi quay tôi quay!
Tiết Khải không thuận theo không buông tha: "Bổ sung thêm cảnh diễn tình cảm các nhân vật sẽ trở nên phong phú."
"Không được," Lưu đạo kiên trì, "Đó chính là một nhân vật bệnh hoạn, có tàn khuyết, trừ bỏ báo thù hắn không cần tình cảm dư thừa. Nếu có tâm tư muốn thêm giường diễn, không bằng nên dành nhiều thời gian nghiền ngẫm nhân vật...... Tôn Lan Lan, đọc lời thoại thế nào rồi, chúng ta bắt đầu quay."
Nói xong Lưu đạo liền không hề để ý đến hắn, Tiết Khải kéo dài mặt quay đầu rời đi. Đỗ Tường ngồi một bên nghe được hết cuộc nói chuyện của bọn họ, mạc danh thở dài một hơi nhẹ nhõm ── không đúng, hắn tại sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, chuyện này rõ ràng là không lên quan đến hắn...... Chẳng lẽ là bởi vì Đường Dương? Mới là lạ, cho dù Đường Dương làm lỏa thế cũng không liên quan hắn, muốn ứng phó cái loại ác ma quái tính có thể làm bộ không có việc gì trước màn ảnh trêu cợt mình, có hại sẽ chỉ là Tiết Khải.
Nhưng mới qua mấy ngày, tình thế đã xảy ra biến hóa ──
Lại có tạp chí chụp được ảnh Tiết Khải cùng Tôn Lan Lan ái muội, truyền thông bắt đầu bàn tán về mối quan hệ của hai người bọn họ. Một người là hoa hoa công tử trong vòng, một người là thần tượng ngây thơ nổi tiếng, bất luận thật giả đều đưa tới không ít ánh mắt. Cho dù là phóng viên tới đoàn phim thăm ban, cũng sẽ luôn đưa ra yêu cầu hướng hai bên phản hồi lại tin đồn bát quái.
Dưới sự lăng xê đó, nhà đầu tư của bộ phim yêu cầu tăng thêm cảnh đối diễn của Tiết Khải cùng Tôn Lan Lan, hy vọng tăng mức độ nổi tiếng và tính đề tài của bộ phim.
Điều này nhưng khó xử Lưu đạo, vốn dĩ hắn không thích chướng khí mù mịt trong giới giải trí, nhưng dưới áp lực của các nhà đầu tư, không thể không vắt hết óc để thêm vào một đoạn diễn tình cảm.
"...... Hắn từ nhỏ đã cảm thấy võ lâm minh chủ đoạt tất cả đồ vật thuộc về hắn, loại tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ," Lưu đạo không muốn từ bỏ nguyên tắc, cho nên thêm cảnh diễn cũng cần phải phù hợp với bộ phim và nhân vật, "Cho nên hắn sẽ đối với Tôn Lan Lan sắm vai Dược Vương chi nữ sinh ra một loại cảm tình vặn vẹo, không phải là yêu say đắm, mà là dục vọng đoạt lấy."
Kế tiếp Lưu đạo nói về cảnh diễn cho bọn họ, Tôn Lan Lan cùng Tiết Khải một bên cân nhắc một bên gật đầu, Đỗ Tường vô cùng sùng bái đạo diễn có thể trong thời gian ngắn thêm ra một đoạn diễn── đó là cảnh Tiết Khải đánh lén Tôn Lan Lan hai người bên người đánh nhau diễn, trong lúc đó Tiết Khải còn muốn thông qua tứ chi tiếp xúc biểu hiện ra nội tâm tà ác.
"Muốn dùng thế thân hay không?" Tiết Khải bỗng nhiên tuôn ra một câu.
Lưu đạo nhìn hắn một cái: "Động tác không khó, cậu hẳn là có thể làm được."
"Không phải," Tiết Khải lắc đầu, "Tôi là nói Tôn Lan Lan."
Lưu đạo dừng một chút, đáp: "Có, bởi vì muốn điếu một chút dây thép, công ty quản lý không muốn Tôn Lan Lan bị thương."
Tiết Khải lộ ra biểu tình được thực hiện.
Đỗ Tường mặc tưởng, chỉ là diễn đánh nhau thôi, lại không phải giường diễn.
Lúc này Tiết Khải hướng võ thuật lão sư học tập động tác hiệu suất đặc biệt cao, không vài lần liền quá quan, đạo diễn gọi thế thân Tôn Lan Lan tới cùng đơn giản tập luyện, liền chuẩn bị bắt đầu quay.
Lưu đạo chuẩn bị kêu ACTION, phát hiện Đỗ Tường đứng ở bên người hắn: "Đỗ Tường, hôm nay cậu không diễn, không trở về khách sạn nghỉ ngơi sao?"
Đỗ Tường đôi mắt đăm đăm nhìn chằm chằm hiện trường, bộ dáng tựa hồ thực quan tâm, hắn có lệ đáp: "Tôi muốn học tập một chút."
"Hắc đừng nói giỡn, Tiết Khải cùng Tôn Lan Lan có cái gì có thể cho ngươi học tập." Lưu đạo nói chính là lời nói thật, đối với Đỗ Tường mà nói, Tôn Lan Lan chỉ là cái bình hoa, Tiết Khải là cái bàng bình hoa, cơ hồ không đúng tí nào.
Đỗ Tường tỏ vẻ chính mình chỉ là tùy tiện nhìn xem, Lưu đạo cũng mặc kệ hắn, bắt đầu quay chụp.
Tôn Lan Lan quay mấy cái đặc tả xong liền đổi thế thân lên sân khấu, quả nhiên thế thân của cô lại là Đường Dương, Đỗ Tường cũng là lần đầu tiên từ mặt khác vị trí xem Đường Dương nữ trang. Dáng người Đường Dương tỉ lệ thực cân đối, mặc dù thân cao ngang ngửa với Đỗ Tường, nhưng sau khi thay nữ trang chỉ có khi có nữ nhân làm vật tham chiếu mới nhìn ra được hắn là nam nhân.
Hắn đưa lưng về phía màn ảnh, Đỗ Tường nhìn không chớp mắt, mạc danh có chút ngây người.
Bên kia, Tiết Khải nói năng ngọt xớt: "Chỉ giáo nhiều hơn."
Đường Dương thật ra không có biểu tình gì, như đang đợi khẩu lệnh của đạo diễn.
Hiện tại liền trấn định đi, bởi vì trong chốc lát trong lúc đánh nhau hắn nhất định sẽ đem vũ nhục đã từng chịu đòi lại, Tiết Khải nghĩ. Hắn nhất định phải lợi dụng điều này vừa sờ lại véo, không được quay giường diễn cũng không quan hệ, luôn có biện pháp kiếm trở lại, hắn đã kế hoạch hảo rất nhiều phương án hạ lưu đến hành động cụ thể.
Cậu chờ xem, Tiết Khải cười âm hiểm, đã có mười phần nắm chắc.
Hai người bảo trì một khoảng cách mặt đối mặt, phân biệt đang đợi khẩu lệnh của đạo diễn. Đỗ Tường vẫn nhìn Đường Dương, không biết vì cái gì luôn có dự cảm không tốt.
Đường Dương hắn, sẽ không có vấn đề đi?
Lưu đạo liên tục nhìn vào máy quay phim, lông mày nhăn lợi hại, lại chậm chạp không có kêu bắt đầu.
"Các ngươi đều là người mù sao!?" Lưu đạo bỗng nhiên kêu mắng đối với đám người kịch vụ, hắn rất ít phát hỏa, xem ra thêm đoạn diễn này thật sự làm hắn phát điên, "Tiết Khải thấp hơn so với thế thân các ngươi không thấy sao? Đi, lấy mấy khối gạch để Tiết Khải dẫm lên."
Tiết Khải cùng Đỗ Tường cùng nhau sửng sốt. Tiết Khải Thẩm chìm trong ham muốn trả thù, Đỗ Tường tắc càng thêm khẩn trương, ai cũng chưa chú ý tới Đường Dương thật đúng là cao hơn so với Tiết Khải non nửa cái đầu. Tiết Khải còn chưa có hoàn hồn, bên chân nhiều thêm hai khối gạch, hắn theo bản năng dẫm lên.
Lưu đạo lại nói: "Hiện tại mới cùng chiều cao, lại thêm mấy khối gạch!"
Chờ Tiết Khải phản ứng lại, dưới hai chân trái phải của hắn đã có nhiều thêm hai khối gạch...... Người tuy rằng đã cao, nhưng tổng cảm thấy, có điểm không xong...... Còn có chút buồn bực.
Lưu đạo cuối cùng gật đầu: "Như vậy không sai biệt lắm."
Bắt đầu quay, chỉ cần Tiết Khải thử động tác biên độ lớn xác định vững chắc sẽ ngã từ trên gạch xuống, vài lần căn bản đều không có cơ hội tới gần Đường Dương, đạo diễn liền sẽ kêu dừng. Lưu Cường đang nổi nóng mắng ra rất khó nghe, đến sau Đỗ Tường không nghe nỗi nữa liền bỏ đi giữa chừng.
Quả nhiên, mặc kệ là ai gặp phải Đường Dương cũng không gặp chuyện tốt, lần này Đường Dương căn bản không cần tự mình động thủ, xem ra trước đó đối hắn lo lắng tất cả đều là dư thừa. Đỗ Tường nhẹ nhàng thở ra, trong lòng còn có một ít vui sướng khi người gặp họa.
Hắn đi tìm trợ lý tính toán về khách sạn trước, không nghĩ tới trợ lý mang đến một đại nam sinh nhìn qua dường như là học sinh, hai người đều là vẻ mặt bộ dáng xin giúp đỡ.
"Phát sinh chuyện gì?" Đỗ Tường liếc mắt nhìn bọn họ.
Nam sinh khẩn trương mà mở miệng: "Cái kia, có thể nói cho tôi hôm nay muốn quay diễn đến thời gian nào không?"
Đỗ Tường hồi ức một chút thảm tượng vừa rồi kia: "Rất khó nói, một chốc có lẽ không kết thúc được."
Nam sinh không biết làm sao mà dùng sức gãi đầu: "Xong rồi xong rồi......"
"Như thế nào?" Đỗ Tường không quá kiên nhẫn, hắn hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt trợ lý, hắn như thế nào sẽ mang người không rõ phương hướng đến.
"Hôm nay Đường Dương có phỏng vấn một bộ phim, hiện tại xem ra nhất định đến muộn. Xong rồi xong rồi, muốn làm sao bây giờ."
Đỗ Tường cả kinh: "Cậu nói cái gì, hôm nay Đường Dương có phỏng vấn?"
Nam sinh gật đầu: "Đúng vậy, thật vất vả an bài được, không nghĩ tới hôm nay sẽ có thêm cảnh diễn."
Chương 7( hạ)
Không chờ Đỗ Tường nói chuyện, nam sinh lại tiếp tục nói: "Cho nên...... Anh có thể giúp hắn sao?"
Đỗ Tường khụ một tiếng: "Tôi bằng cái gì phải giúp hắn, Đường Dương chỉ là một cái tiểu long bộ mà thôi."
"Kia phải làm sao bây giờ, tôi không biết nên cầu ai." Nam sinh vô thố mà đi tới đi lui.
Trợ lý Đỗ Tường cũng định mở miệng, bị Đỗ Tường hung hăng trừng mắt nhìn trở về.
"Cậu là ai, cùng Đường Dương có quan hệ gì?" Đỗ Tường đột nhiên hỏi.
"Tôi kêu Lạc Bắc, là diễn viên quần chúng. Cùng Đường đại ca là trước đây đóng phim điện ảnh nhận thức, hắn thực chiếu cố tôi, có nhiều cảnh đánh nhau đều là hắn dạy tôi....." Lạc Bắc thành thật đáp, tiếp theo lại là khẩn cầu, "Đường đại ca là người tốt, cơ hội lần này rất khó có được, anh có thể giúp hắn hay không?"
Hắn mà người tốt cái rắm, Đỗ Tường thầm mắng.
"Cầu xin anh giúp hắn một chút được không?" Nam sinh chấp nhất mà không ngừng thỉnh cầu, "Anh là nam số một, đạo diễn thực coi trọng ý kiến của anh, anh ra nói đạo diễn nhất định sẽ để Đường Dương đi tham gia phỏng vấn."
Thấy hắn không có lập tức trả lời, Lạc Bắc lại nói không ít nhiều lời dễ nghe: "Là thật nhiều quần chúng diễn viên nhờ tôi hướng anh xin giúp đỡ, bởi vì bọn họ đều nói anh là một minh tinh vừa hào phóng vừa nhiệt tình, anh nhất định sẽ giúp tôi. Cho nên, anh làm ơn giúp hắn một chút được không?"
Hắn vỗ mông ngựa làm Đỗ Tường phiêu phiêu dục tiên, huống chi Đỗ Tường đã từng đáp ứng sẽ tìm vai diễn cho Đường Dương, hơn nữa nếu giúp Đường Dương, hắn liền thiếu mình một ân tình...... Hắc này cũng không tồi.
Đỗ Tường thanh thanh giọng nói: "Vậy tôi sẽ nói với Lưu đạo."
Đỗ Tường trở lại phim trường, phát hiện đạo diễn sắc mặt khó coi như cũ, Tiết Khải cũng không thể thích ứng hai khối gạch dưới chân.
"Lưu đạo, cảnh diễn này còn chưa quay xong sao?" Đỗ Tường đệ thượng một lọ nước khoáng.
Lưu Cường rầu rĩ mà "Ân" một tiếng: "Tiết Khải luôn quăng ngã, quay không tốt."
"Cũng không thể trách Tiết Khải, chủ yếu là thế thân lớn lên quá cao." Đỗ Tường thở dài nhẹ nhõm một hơi khi nói như thế── còn may hắn cùng Đường Dương phối hợp vai diễn phần lớn thời gian đều chỉ cần trần trụi thân thể nằm ở trên giường.
"Lúc ấy tìm thế thân này tới chính là vì cùng đáp diễn với cậu, ai biết nửa đường lại sẽ thêm diễn," Lưu đạo nói như thế, hiển nhiên vẫn còn lo lắng như cũ đối với phần thêm diễn, "Kia làm sao bây giờ, hiện tại mấu chốt là tôi cũng không tìm thấy diễn viên đóng thế mới, nếu có thể đánh lại không thể quá cao lớn, còn phải lùn hơn so với Tiết Khải, tôi đi đâu tìm?!"
Đỗ Tường nghĩ tới cái gì, hướng phía sau hô: "Lạc Bắc, cậu có thể đánh hay không?"
Lạc Bắc từ trong đám người chui ra tới: "Đại khái có thể, trước kia Đường đại ca dạy......"
Đỗ Tường không để hắn nói xong: "Lưu đạo, vậy đổi hắn đi, hắn nhất định lùn hơn so với Tiết Khải, bằng không cũng không có biện pháp."
"Hắn là ai?"
"Đại khái là diễn viên quần chúng."
Lạc Bắc ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ân, tôi đã diễn qua thi thể B, người bán rong E cùng thôn dân Bính!"
Lưu đạo nhìn quét hắn, do dự vài phần, cuối cùng gật đầu: "Trước thử xem xem...... Tiểu Trương, đem thế thân hiện tại thay thế, quần áo đưa cho hắn mặc."
Hắn chỉ chỉ Lạc Bắc, lại vẫy tay với Đường Dương.
Đường Dương đi xuống tràng, cởi diễn phục, hắn khó hiểu mà nhìn Lạc Bắc, Lạc Bắc hướng hắn cười khởi, nhỏ giọng nói: "Đến lượt em, Đường đại ca anh có thể đi phỏng vấn."
Đường Dương chần chờ mà nói: "Cậu có thể chứ? Phải treo dây thép, còn phải đánh nhau."
"Em có thể, tin tưởng em," Lạc Bắc thực vui vẻ, "Cho nên Đường đại ca yên tâm đi phỏng vấn cho tốt."
Không khí hòa hòa hợp giữa hai người khiến Đỗ Tường cảm thấy không thoải mái, hắn ho khan đánh gãy bọn họ: "Uy, là tôi nói giúp Lưu đạo, để hắn thay cho cậu...... Cậu thiếu tôi một ân tình, nhất định phải nhớ đền đáp."
Đường Dương lúc này mới quay đầu lại nhìn, tựa hồ vừa rồi cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn.
"Thái độ của cậu thật sự quá không có lễ phép!" Đỗ Tường nắm tay nhẫn nại, "Quên đi, cậu mau đi tham gia phỏng vấn, đừng lãng phí hảo tâm của tôi."
Đường Dương mới chậm chạp mở miệng nói một câu: "Kia Lạc Bắc giao cho cậu."
Đỗ Tường trong lòng thập phần buồn bực, hắn giúp Đường Dương Đường Dương chẳng những chưa nói một câu "Cảm ơn", ngược lại để hắn chiếu cố một diễn viên quần chúng so với Đường Dương càng không có cảm giác tồn tại? Có lầm hay không!
Tiết Khải so với Đỗ Tường càng buồn bực, hắn nguyên bản kế hoạch một đống tính toán nhục nhã Đường Dương, hiện tại không thành công liền thôi, còn bị đạo diễn chỉ vào mũi mắng, đầu ngón chân cũng bởi vì vừa rồi đá phải cục gạch hỗn đản kia mà ẩn ẩn đau. Đáng chết đáng chết đáng chết! Bất luận như thế nào hôm nay nhất định phải ăn đậu hủ Đường Dương!
Lưu đạo cách đó không xa reo lên: "Tiết Khải, điều chỉnh cảm xúc một chút chúng ta bắt đầu quay."
Tiết Khải hô một hơi, ngẩng đầu lại phát hiện thế thân Tôn Lan Lan biến thành một gia hỏa tướng mạo bình thường nhiều nhất có điểm đáng yêu.
"Đạo diễn, đây là ai!?"
Lưu đạo không kiên nhẫn mà trả lời: "Hắn? Hắn chính là cứu tinh có thể cho cậu không cần lại dẫm gạch!"
"Thế thân vừa rồi kia đâu?"
"Không phải chuyện của cậu! Đừng dài dòng mau chụp!"
Cho nên hôm nay liên tiếp ô long chuyện tới đế đều là vì cái gì a!
Tiết Khải nổi trận lôi đình nhìn đoàn người chung quanh một vòng, thực dễ dàng liền phát hiện Đường Dương ── hắn đang cùng Đỗ Tường nói chuyện, biểu tình thực bình đạm, sau đó Đỗ Tường nhảy lên giương nanh múa vuốt, nổi giận đùng đùng mà xoay người rời đi. Đường Dương dường như cũng phải rời đi, bất quá mới vừa đi không vài bước lại bỗng nhiên dừng lại, nhìn bóng dáng Đỗ Tường càng lúc càng xa.
Tiết Khải lần đầu tiên từ trên mặt Đường Dương phát hiện loại biểu tình thứ hai, thú vị.
"Tiết Khải cậu còn dám phát ngốc! Không muốn quay liền mau cút cho tôi!"
Tiết Khải vội vàng hoàn hồn: "Tôi quay tôi quay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất