Chương 27: 《 Phiên ngoại Leo núi》
Mới bảy giờ sáng mà Trung Nặc Thần đã gõ cửa nhà Từ Tùng. Cậu gõ nửa ngày thì hắn mới lững thững rời giường, mở cửa. Hắn ngáp dài:
- Leo núi cần đi sớm thế à?
- Giờ không còn sớm ạ? Người bà nhà bên dậy leo từ năm giờ rồi, giờ chắc bà đã xuống núi.
Từ Tùng từ tốn làm vệ sinh cá nhân. Trung Nặc Thần ngồi đợi ngoài phòng khách, rướn người về phía nhà vệ sinh của hắn mà giục:
- Anh ơi, anh nhanh lên đi ạ.
Chờ hai người hắn với cậu rời cửa cũng mất hai chục phút.
Phía Bắc có ngọn núi, giữa núi tọa lạc một ngôi chùa tên là "Diêu Âm", ước ở chùa này ắt linh. Khách ghé chùa dâng hương bái Phật vào mùng 1 hay ngày Rằm đều đông.
Từ Tùng ra sức leo lên đỉnh núi với Trung Nặc Thần. Mỗi người một nén hương, thành tâm quỳ gối bái Phật, rồi cùng nhau viết điều ước dưới gốc cây ước nguyện.
Hắn viết "giàu thật nhiều" trên tấm thẻ điều ước, rồi buộc vào gốc cây sống hơn ba trăm năm tuổi này.
Cậu cũng vừa viết xong. Hắn nhìn thoáng qua tấm thẻ trong tay cậu, thẻ được viết "Mong ông ngoại và Từ Tùng mạnh khỏe, không bệnh không họa, không thương không tật."
Hắn cúi đầu, nhắc cậu:
- Điều ước của em đơn giản quá, thà em mong anh giàu nhanh lên.
Cậu cười với hắn:
- Điều ước đơn giản nhất lại khó thực hiện nhất. Em chỉ mong anh với ông khỏe thôi ạ. Em chẳng muốn mất ai trong hai người đâu.
Cậu buộc tấm thẻ gỗ của cậu kế bên tấm của hắn. Gió lùa, hai tấm va vào nhau.
Nước bán trên núi đắt hơn dưới chân núi. Cậu mua cho chính cậu một chai, mua cho hắn một chai. Họ nghỉ chân bên một chiếc ghế đá.
Trong chùa có một ông thầy bói. Trung Nặc Thần muốn xem bói, Từ Tùng chê cậu ngây thơ, hắn bảo họ lừa cậu đấy.
Cậu không tức, vẫn muốn đi.
Cậu bước đến chỗ thầy râu trắng phơ, nói:
- Thầy ơi, xem giúp con với ạ.
Thầy bói ngẩng đầu, nhìn gương mặt thanh tú, ánh mắt hân hoan, hỏi cậu:
- Thí chủ muốn xem gì?
- Sang năm con thi đại học, con muốn xem con nên vào trường nào ạ.
- Vậy thí chủ chìa tay trái ra cho thầy nhìn với.
Cậu chìa tay trái trước mặt thầy bói. Thầy đang vuốt râu, thấy tay cậu thì bất ngờ, ngón cái của thầy chụm vào bốn ngón còn lại trong tay như đang tính toán, miệng thầy lẩm bẩm. Lát sau, thầy nhìn cậu, phán:
- Họa.
- Sao ạ? – Xung quanh ồn quá, cậu chẳng nghe thầy nói gì nữa.
- Họa cả đấy. Hễ thí chủ thương ai, họ lại chẳng thật lòng ngay với thí chủ được.
- Con không xem tình duyên ạ.
- Không phải. Tương lai của thí chủ đều bị tình duyên của thí chủ điều khiển.
Đầu cậu tự lý giải lời thầy phán mà rằng:
- Ý thầy là, tình duyên của con không tốt ạ?
- Chỉ sợ chính tình duyên của thí chủ đánh mất tương lai của thí chủ.
Có chỗ cậu hiểu, có chỗ lại không. Cậu vừa muốn hỏi thêm thì Từ Tùng kéo cậu đi:
- Kẻ lừa đảo gạt em đó, nói cái gì đâu không, tin chết liền. Ổng gạt em đó Tiểu Trung, nói gì mà không tốt, rồi xúi em mua bùa gặp dữ hóa lành, gạt em là chính.
Cậu bị hắn kéo xuống núi. Cậu lén quay đầu nhìn về phía thầy bói, lòng tính gặp lại thầy hỏi kỹ hơn khi không đi chung với hắn. Sau này, khi cậu lên cấp ba, cậu leo núi hai lần, nhưng không lần nào gặp lại vị thầy này cả.
Hắn lôi cậu, cậu chẳng để ý chân mình. Cậu mải ngẫm lại lời thầy phán. Chợt... cậu... bị hụt chân nên chân cậu đau.
Từ Tùng cõng cậu xuống núi.
Cậu dựa vào lưng hắn, hỏi hắn:
- Anh ơi, em có nặng không ạ?
Dẫu cõng cậu sau lưng nhưng hắn chẳng thở mạnh vì mệt:
- Tiểu Trung họ "Trung" lại không nung núc.
*衷 (Trung) và 重 (nặng) đọc là zhòng
Cậu bật cười:
- Thật là vần.
Dưới chòi dừng chân bên chân núi, họ ăn tàu hũ lẫn khoai nướng. Khoai nướng rất mềm, cậu thích ăn lắm.
Hắn dùng khăn tay lau miệng giúp cậu, bất đắc dĩ nói:
- Trông em ăn giống tụi con nít ghê.
Tay cầm đồ ăn, miệng thì nhai. Cậu nhìn hắn, cười vì ngại, đôi mắt trong suốt bừng sáng.
Trên đường về, cậu dừng lại sạp trái cây ven đường để mua hai cân lê. Sau khi về đến nhà, cậu rửa lê, chia làm đôi, đưa hắn một nửa:
- Anh ơi, ăn lê.
Hắn không nhận nửa lê trong tay cậu. Hắn nói:
- Tiểu Trung, không nên chia lê như thể.
- Tại sao ạ?
- Chia lê chia ly. Hai người ăn lê sẽ xa nhau.
- Lúc trên núi anh chê em ngây thơ. Này không phải anh cũng mê tín ạ?
Hắn lắc đầu:
- Đằng nào thì anh cũng không chia lê với em.
Cậu không ép hắn được nữa, đành tự ăn nguyên quả lê to bự, ăn no căng bụng.
- Leo núi cần đi sớm thế à?
- Giờ không còn sớm ạ? Người bà nhà bên dậy leo từ năm giờ rồi, giờ chắc bà đã xuống núi.
Từ Tùng từ tốn làm vệ sinh cá nhân. Trung Nặc Thần ngồi đợi ngoài phòng khách, rướn người về phía nhà vệ sinh của hắn mà giục:
- Anh ơi, anh nhanh lên đi ạ.
Chờ hai người hắn với cậu rời cửa cũng mất hai chục phút.
Phía Bắc có ngọn núi, giữa núi tọa lạc một ngôi chùa tên là "Diêu Âm", ước ở chùa này ắt linh. Khách ghé chùa dâng hương bái Phật vào mùng 1 hay ngày Rằm đều đông.
Từ Tùng ra sức leo lên đỉnh núi với Trung Nặc Thần. Mỗi người một nén hương, thành tâm quỳ gối bái Phật, rồi cùng nhau viết điều ước dưới gốc cây ước nguyện.
Hắn viết "giàu thật nhiều" trên tấm thẻ điều ước, rồi buộc vào gốc cây sống hơn ba trăm năm tuổi này.
Cậu cũng vừa viết xong. Hắn nhìn thoáng qua tấm thẻ trong tay cậu, thẻ được viết "Mong ông ngoại và Từ Tùng mạnh khỏe, không bệnh không họa, không thương không tật."
Hắn cúi đầu, nhắc cậu:
- Điều ước của em đơn giản quá, thà em mong anh giàu nhanh lên.
Cậu cười với hắn:
- Điều ước đơn giản nhất lại khó thực hiện nhất. Em chỉ mong anh với ông khỏe thôi ạ. Em chẳng muốn mất ai trong hai người đâu.
Cậu buộc tấm thẻ gỗ của cậu kế bên tấm của hắn. Gió lùa, hai tấm va vào nhau.
Nước bán trên núi đắt hơn dưới chân núi. Cậu mua cho chính cậu một chai, mua cho hắn một chai. Họ nghỉ chân bên một chiếc ghế đá.
Trong chùa có một ông thầy bói. Trung Nặc Thần muốn xem bói, Từ Tùng chê cậu ngây thơ, hắn bảo họ lừa cậu đấy.
Cậu không tức, vẫn muốn đi.
Cậu bước đến chỗ thầy râu trắng phơ, nói:
- Thầy ơi, xem giúp con với ạ.
Thầy bói ngẩng đầu, nhìn gương mặt thanh tú, ánh mắt hân hoan, hỏi cậu:
- Thí chủ muốn xem gì?
- Sang năm con thi đại học, con muốn xem con nên vào trường nào ạ.
- Vậy thí chủ chìa tay trái ra cho thầy nhìn với.
Cậu chìa tay trái trước mặt thầy bói. Thầy đang vuốt râu, thấy tay cậu thì bất ngờ, ngón cái của thầy chụm vào bốn ngón còn lại trong tay như đang tính toán, miệng thầy lẩm bẩm. Lát sau, thầy nhìn cậu, phán:
- Họa.
- Sao ạ? – Xung quanh ồn quá, cậu chẳng nghe thầy nói gì nữa.
- Họa cả đấy. Hễ thí chủ thương ai, họ lại chẳng thật lòng ngay với thí chủ được.
- Con không xem tình duyên ạ.
- Không phải. Tương lai của thí chủ đều bị tình duyên của thí chủ điều khiển.
Đầu cậu tự lý giải lời thầy phán mà rằng:
- Ý thầy là, tình duyên của con không tốt ạ?
- Chỉ sợ chính tình duyên của thí chủ đánh mất tương lai của thí chủ.
Có chỗ cậu hiểu, có chỗ lại không. Cậu vừa muốn hỏi thêm thì Từ Tùng kéo cậu đi:
- Kẻ lừa đảo gạt em đó, nói cái gì đâu không, tin chết liền. Ổng gạt em đó Tiểu Trung, nói gì mà không tốt, rồi xúi em mua bùa gặp dữ hóa lành, gạt em là chính.
Cậu bị hắn kéo xuống núi. Cậu lén quay đầu nhìn về phía thầy bói, lòng tính gặp lại thầy hỏi kỹ hơn khi không đi chung với hắn. Sau này, khi cậu lên cấp ba, cậu leo núi hai lần, nhưng không lần nào gặp lại vị thầy này cả.
Hắn lôi cậu, cậu chẳng để ý chân mình. Cậu mải ngẫm lại lời thầy phán. Chợt... cậu... bị hụt chân nên chân cậu đau.
Từ Tùng cõng cậu xuống núi.
Cậu dựa vào lưng hắn, hỏi hắn:
- Anh ơi, em có nặng không ạ?
Dẫu cõng cậu sau lưng nhưng hắn chẳng thở mạnh vì mệt:
- Tiểu Trung họ "Trung" lại không nung núc.
*衷 (Trung) và 重 (nặng) đọc là zhòng
Cậu bật cười:
- Thật là vần.
Dưới chòi dừng chân bên chân núi, họ ăn tàu hũ lẫn khoai nướng. Khoai nướng rất mềm, cậu thích ăn lắm.
Hắn dùng khăn tay lau miệng giúp cậu, bất đắc dĩ nói:
- Trông em ăn giống tụi con nít ghê.
Tay cầm đồ ăn, miệng thì nhai. Cậu nhìn hắn, cười vì ngại, đôi mắt trong suốt bừng sáng.
Trên đường về, cậu dừng lại sạp trái cây ven đường để mua hai cân lê. Sau khi về đến nhà, cậu rửa lê, chia làm đôi, đưa hắn một nửa:
- Anh ơi, ăn lê.
Hắn không nhận nửa lê trong tay cậu. Hắn nói:
- Tiểu Trung, không nên chia lê như thể.
- Tại sao ạ?
- Chia lê chia ly. Hai người ăn lê sẽ xa nhau.
- Lúc trên núi anh chê em ngây thơ. Này không phải anh cũng mê tín ạ?
Hắn lắc đầu:
- Đằng nào thì anh cũng không chia lê với em.
Cậu không ép hắn được nữa, đành tự ăn nguyên quả lê to bự, ăn no căng bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất