Trạng Nguyên Túy

Chương 17

Trước Sau
“Vương gia, đây không phải lời thật lòng của ngươi.” Liên Thành nhìn vào mắt Sở Tu Nhiên nói. “Ngươi không để lộ đau khổ không có nghĩa là ngươi không đau khổ.”

Sở Tu Nhiên nựng cằm hắn: “Liên nhi còn có lúc nghĩ hộ cho bản vương cơ đấy, tiếc là bản vương phải phá tan suy nghĩ hão huyền này của ngươi. Thành Nguyên chặt một cánh tay đối với ngươi thì rất thê thảm, nhưng bản vương lại cho rằng hắn đang đi một nước cờ vô cùng thông minh. Thử nghĩ xem, hắn cả gan dám mưu đồ giết bản vương. Nếu để đích thân bản vương trừng phạt, thứ hắn mất không chỉ là mạng của chính mình, còn là của toàn bộ gia quyến và thuộc hạ đi theo hắn. Thế mà, bản vương cái gì cũng chưa kịp làm thì hắn đã chặt tay, đánh một đòn phủ đầu cho thiên hạ thấy hắn tạ lỗi rồi. Dù bọn họ không biết hắn gây ra lỗi gì với bản vương nhưng sẽ nghĩ với một cánh tay thì lỗi gì cũng chuộc xong. Bản vương nếu còn truy cứu chính là lòng dạ hẹp hòi, vô lý làm càn. Thứ hắn muốn lấy là mạng của bản vương, lại chỉ trả cho bản vương một cánh tay. Có người đệ đệ thông minh như vậy, hỏi sao bản vương không vui cho được?”

Liên Thành ngây ngốc ra. Hắn vậy mà lại không nghĩ đến điều này.

“Vậy tiếp theo vương gia tính thế nào?”

“Ngươi có biết vì sao bản vương tồn tại được cho tới bây giờ không? Không phải vì bọn họ không muốn phế truất bản vương, mà bởi vì phế truất không nổi. Nếu bản vương nhân từ mềm yếu như ngươi thì chắc có trăm mạng cũng không đủ cho bọn họ giết. Hằng vương thì thôi đi, dù sao hắn cũng tàn phế rồi, nhưng vây cánh của hắn không thể không diệt.”

Liên Thành hít sâu rồi thở ra nặng nề: “Ta có lẽ không giỏi nhìn người như vương gia, cho nên về những người đó ta không hỏi tới nữa. Ta sẽ chỉ hỏi chuyện liên quan đến ta.”

Sở Tu Nhiên nheo mắt: “Ý ngươi là sao?”

“Vương gia là Hỏa ca ca đúng không? Đêm đó ta nghe hết rồi. Ngươi đã gọi ta là A Dao.”

Sở Tu Nhiên không hề ngạc nhiên nói: “Biết thì biết, cũng chẳng phải là bí mật gì ghê gớm.”

Liên Thành nghe Sở Tu Nhiên thừa nhận thì mừng rỡ hỏi: “Vậy sao bấy lâu ngươi không nhận lại ta?”

Sở Tu Nhiên cười nhạo hỏi lại: “Nhận ngươi? Chúng ta thân lắm sao? Ngươi chẳng phải còn chẳng nhớ được khuôn mặt ta?”

Liên Thành cho là Sở Tu Nhiên giận hắn nên gấp rút giải thích: “Không phải, ca ca. Sau khi huynh đi, ta bị ốm một trận nặng. Lúc tỉnh dậy thì có nhiều chuyện đã quên mất, ký ức còn lại rất mơ hồ. Ta không cố tình quên đi huynh. Ca ca, ta vẫn luôn chờ huynh quay lại tìm ta.”

Đã rất lâu rồi mới nghe lại Liên Thành gọi y hai tiếng ca ca, Sở Tu Nhiên chớp mắt một cái, sắc mặt bỗng trầm xuống lạ thường.

Không nghe Sở Tu Nhiên nói gì, Liên Thành lo lắng gọi: “Ca ca…”

Sở Tu Nhiên chỉnh hắn: “Gọi vương gia.”

Liên Thành cụp mắt xuống. Hắn nhất thời cao hứng nên đã cạn nghĩ. Bây giờ ở trước mặt hắn không còn là người nam nhân đơn thuần ở cùng hắn năm nào, mà là Kính vương khiến người người vừa nghe tên đã khiếp sợ đến vỡ mật, trong đó bao gồm cả hắn.

“Vâng, vương gia.” Liên Thành thu hồi lại nét cười trên khuôn mặt đáp trả Sở Tu Nhiên. Sở Tu Nhiên lạnh lùng xoay lưng vào trong tường:

“Bản vương mệt rồi.”

Liên Thành nhìn tấm lưng rộng của y, muốn vươn tay chạm đến nhưng nửa chừng rút lại. Rõ ràng là cùng một người, vậy thì tại sao lại cho hắn cảm giác xa lạ đến mức này?



Sáng sớm, Sở Tu Nhiên cùng với Thanh Vĩ lên bờ đi xử lý đám vây cánh của Sở Thành Nguyên. Liên Thành mang một bụng khó chịu đi tìm Liêu Dung, định hỏi về chuyện của Sở Tu Nhiên, lại nghĩ Liêu Dung bình thường có ưa gì hắn đâu cho nên đến trước cửa rồi mà không dám gõ. Khi Liên Thành định quay về, Liêu Dung đúng lúc mở cửa, xách theo một mớ dây xích làm hắn giật cả mình. Liêu Dung trừng hắn: “Ngươi ở đây làm gì?”

“Có vài chuyện…à mà thôi, ta chờ Thanh Vĩ về hỏi cũng được.”

Liêu Dung lại trừng hắn mạnh bạo hơn, như sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài: “Ngươi cứ bám lấy Thanh Vĩ làm gì? Ngươi còn không hiểu tính vương gia sao? Lỡ như người hiểu lầm ngươi và Thanh Vĩ có gì, ngươi sẽ hại chết y.” Liêu Dung đá cửa cái cạch cho nó mở rộng hơn: “Vào đi, có gì thì hỏi ta này.”

Liên Thành hồi hộp bước vào, nhìn đống dây xích đầy dè chừng. Liêu Dung ngầm hiểu, thả hết xích xuống bàn nói: “Cái này không phải cho ngươi, khỏi phải sợ. Ta dùng chúng luyện công.”

Liên Thành méo mặt không lời. Liêu Dung ngồi gác một chân lên ghế nói: “Muốn hỏi gì thì hỏi mau. Ta bận lắm.”

“Lần trước ta nghe Thanh Vĩ nói sau khi trở về từ trận chiến với người Khiết Nha, vương gia bị bệnh, là bệnh gì vậy?”

“Ngươi thử nằm giữa một rừng xác chết xem có bệnh hay không? Đương nhiên là tâm bệnh rồi. Đám đại phu dở hơi gọi nó là gì ấy nhỉ?” Liêu Dung ngẫm nghĩ rồi nói. “Hình như là chứng táo bạo khó kiềm nén. Thế nhưng có ai vào sinh ra tử nhiều phen trên chiến trường lại không có vài chứng bệnh như thế, đúng là nói cũng bằng thừa.”

Liên Thành gật đầu, này thì cũng không sai. Liêu Dung chướng mắt hắn nên lại cáu: “Ngươi gật cái gì mà gật? Ngươi hiểu được sao? Nếu không phải vì Mạnh Dã và ngươi, bệnh của vương gia cũng không trở nặng.”

“Hả???” Liên Thành kinh ngạc. “Ta thì liên quan gì?”

“Rất liên quan là đằng khác. Lúc vương gia bị giam trong ngục vẫn còn phái Thanh Vĩ đi truyền lời với ngươi rằng người không thể thực hiện lời hứa quay về thăm ngươi. Ai mà biết lúc Thanh Vĩ đến, mẫu tử ngươi dọn quách đi nơi nào rồi. Sau khi vương gia ra ngục, người vẫn tiếp tục đi tìm ngươi. Mẹ nó, vậy mà khi tìm ra thì ngươi không nhận ra vương gia, còn đang bận nói chuyện yêu đương với Đoan vương.”

Liên Thành chưng hửng: “Là khi nào vậy?”

“Ở Thi Tương Trà Quán. Khi đó vương gia nghe nói ngươi đi bình thơ với bạn học, cố tình đến gặp ngươi, nhưng ngươi không nhận ra người mà đi sớt qua luôn. Ngươi tự nghĩ xem tâm trạng vương gia thế nào đi.”

“Ta…”

Liên Thành không biết nên trả lời thế nào, lại nghe Liêu Dung rít qua kẽ răng: “Bất quá dù sao ngươi vẫn còn đỡ khốn kiếp hơn Mạnh Dã. Tên đó đúng là chó, chết ngàn vạn lần cũng đáng. Trước đây ta nói với ngươi vương gia thích Mạnh Dã chỉ là muốn trêu tức ngươi thôi. Loại hèn hạ như vậy thì vương gia đời nào lại yêu thích? Hắn hại vương gia còn chưa đủ thảm sao?”

“Mạnh Dã rốt cuộc đã làm gì?”

“Không nói được, cũng đừng nghĩ đến chuyện đi hỏi Thanh Vĩ. Vương gia từng hạ lệnh ai dám nhắc đến chuyện này sẽ bị xử tử. Ngươi có gan thì tự mà đi hỏi vương gia ấy. Còn muốn hỏi gì không?”

Liên Thành lắc đầu. Liêu Dung chỉ về phía cửa: “Thế thì không tiễn.”

Liên Thành bần thần đi ra, liền nghe Liêu Dung đóng cửa cái rầm. Liên Thành nhìn lại dở khóc dở cười. Liêu Dung này thực sự ghét hắn, nhưng mà có một lời hắn không thể không nhắc nhở y:

“Liêu Dung, ta cảm thấy tình cảm mà ngươi đối với Thanh Vĩ vô cùng đặc biệt. Cái đó…nói sao ấy nhỉ, không phải là yêu thích mà người ta hay nói tới sao?”



Nói xong, Liên Thành xoay người đi. Liêu Dung bấy giờ mới mở cửa, nhìn hắn hừ một tiếng rồi lại đóng cửa.

Sở Tu Nhiên và Thanh Vĩ đi đến tối khuya mới về, khi về trên người ai nấy đều thoang thoảng mùi máu tươi. Liên Thành kinh hãi không dám hỏi. Sở Tu Nhiên hạ lệnh xuống nhổ neo về kinh thành.

Sau khi tắm rửa xong, Sở Tu Nhiên đang được nha hoàn hầu hạ mặc y phục thì Liên Thành gõ cửa xin gặp. Y cho nha hoàn lui đi hết, nói: “Khi nãy thấy ngươi chờ bản vương ở mũi thuyền đã lạ rồi, xảy ra chuyện gì?”

Liên Thành đi đến mấy bước, đột nhiên ôm chầm Sở Tu Nhiên từ sau lưng: “Ca ca!”

“Đã bảo ngươi gọi là vương gia.” Sở Tu Nhiên giọng nghiêm khắc nói.

“Vương gia, chỉ một đêm nay thôi, để ta gọi người là ca ca.”

Liên Thành càng ôm chặt hơn, nói: “Ca ca, ta xin lỗi. Lẽ ra ta phải nhận ra huynh sớm hơn.”

Sở Tu Nhiên bất chợt xoay người, xô rạp Liên Thành vào cây cột màn phía sau. Một tay y bóp lấy bả vai hắn, tay còn lại chống lên cây cột cười gằn hỏi: “Nhận ra thì thế nào? Ngươi vẫn sẽ cùng nam nhân khác nói chuyện yêu đương, không phải sao?”

Liên Thành ngây ngốc tại chỗ. Việc hắn và y nhận nhau, cùng với việc hắn và Sở Mật Nhân yêu nhau lúc đó thì có liên quan gì?

Nhìn thấy sắc mặt này của hắn, Sở Tu Nhiên chỉ có thể đấm lên cây cột xả tức.

“Ca ca.”

“Bản vương mệt rồi.”

Sở Tu Nhiên bỏ người hắn ra đi lại phía giường. Lại thế nữa. Mỗi lần Sở Tu Nhiên không muốn nói tiếp thì y sẽ dùng câu này, hắn nghe đến phát chán.

Liên Thành đang định về phòng, chợt nghe Sở Tu Nhiên nói: “Ai cho phép ngươi đi? Đến đây.”

Sở Tu Nhiên ngồi xuống giường, chỉ vào hạ thân của mình. Liên Thành lập tức hiểu, đi đến quỳ bên giường, tìm lấy thứ đang bị đè nén bên dưới cho vào miệng. Vừa mút theo thói quen, hắn vừa phân tâm nghĩ đến một chuyện vô cùng nực cười. Hắn tiêu tốn bao nhiêu thành ý cũng là vô ích. Ngay từ đầu Sở Tu Nhiên căn bản đã không muốn nói chuyện, hoặc là nói, y không hứng thú ôn lại chuyện cũ nữa.

Ngay lúc này, Thanh Vĩ chợt đến gõ cửa bẩm báo: “Vương gia, kinh thành truyền tin đến nói Trương phu nhân bệnh nặng.”

Trương phu nhân chính là nhũ mẫu của Sở Tu Nhiên. Liên Thành sống ở Kính vương phủ ba năm, nhận ra Sở Tu Nhiên đối với bà vô cùng tận tâm và yêu quý. Trương phu nhân tuổi trẻ góa chồng, từng có một con trai nhưng không may cũng chết sớm. Có lẽ vì vậy, khi được giao cho trông nom Sở Tu Nhiên, bà liền xem Sở Tu Nhiên như tính mạng của mình. Bọn họ ngoài mặt là chủ bộc, nhưng bên trong tình cảm lại thân thiết không khác gì mẫu tử ruột.

Sở Tu Nhiên xuất ra trong miệng Liên Thành rồi nói: “Hạ lệnh xuống, trong vòng một ngày phải về tới kinh thành.”

Thanh Vĩ lui đi truyền lệnh. Sở Tu Nhiên tâm trạng không tốt, không còn hứng thú làm gì nữa nên cũng cho Liên Thành lui ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau