Trạng Nguyên Túy

Chương 4

Trước Sau
Liên Thành tự hiểu là lần này hắn không thể giở lại trò cũ uy hiếp Sở Tu Nhiên được nữa, nhắm mắt cử động tay muốn rạch xuống nhát dao kết liễu cuộc đời khốn khổ của chính mình. Không ngờ, lưỡi dao bị Sở Tu Nhiên chụp được. Sở Tu Nhiên mặc cho máu tươi đang chảy, giựt đi con dao bẽ gãy làm đôi và ném ra xa.

Đôi mắt của Sở Tu Nhiên sáng rực lên, dùng phẫn nộ và tức giận đè cả thân người Liên Thành áp sát vào góc tường: “Liên nhi, là bản vương đánh giá thấp năng lực của ngươi. Bản vương cứ nghĩ ngươi cùng lắm chỉ trốn được vài ba ngày thì sẽ bị bản vương bắt lại, không thể nào lường được ngươi trốn tới tận bây giờ. Sáu năm qua rồi. Ngươi có biết bản vương vì tìm kiếm kẻ phản bội như ngươi đã điên tới mức độ nào không? Ngươi còn muốn châm thêm dầu vào lửa, khiến bản vương giết sạch đám người ở thư viện kia mới vừa lòng phải không?”

Liên Thành co rúm lại như mèo thấy cọp, đổ sụp xuống dưới đất. Sở Tu Nhiên xé tay áo rộng tự băng bó vết thương cầm máu rồi nói tiếp: “Muốn bản vương tha cho đám người đó cũng được. Bản vương vừa từ Đông Bắc trở về, tướng sĩ đều mệt mỏi. Vốn là muốn về kinh thành cho bọn họ ăn chơi thỏa thích thì lại bị kẹt ở chốn hẻo lánh này. Phiền trạng nguyên gia ngươi dùng thân thể chiêu đãi tướng sĩ của bản vương thật tốt. Nếu bọn họ hài lòng, bản vương cái gì cũng đáp ứng ngươi.”

Liên Thành trợn ngược mắt lên, tròng mắt lốm đốm tia máu, vừa kinh sợ, vừa giận dữ: “Sở Tu Nhiên ngươi….”

Sở Tu Nhiên cúi người, dùng bàn tay bị thương vuốt ve quanh cổ Liên Thành: “Trạng nguyên gia trước lúc rời khỏi đã nói rất ghê tởm bản vương, bản vương sẽ không tự làm chuyện mất mặt chạm vào ngươi. Tướng sĩ của bản vương lại khác, mỗi người một loại, chắc là sẽ khiến cho trạng nguyên gia hài lòng hơn. Biết đâu chừng trạng nguyên gia thích cái kiểu càng nhiều người đến càng kích thích.”

Sở Tu Nhiên quay đi, cất tiếng gọi: “Thanh Vĩ, ngươi đi gọi…”

Liên Thành vừa nghe đến đây liền nhào đến ôm lấy chân Sở Tu Nhiên bủn rủn cầu xin: “Vương gia, ta sai rồi, van xin ngài tha cho ta. Ta không muốn bọn họ chạm vào ta, ta không muốn.”

“Giờ mới biết cầu xin sao? Lẽ ra lúc vừa gặp bản vương, ngươi nên tự cầu xin cho chính mình trước mới phải. Còn dám mạnh miệng nói điều kiện với bản vương sao? Tiếc rằng ngươi cầu xin quá chậm, cho nên bản vương không còn sự khoan dung nào chừa cho ngươi.” Sở Tu Nhiên lạnh lùng đá ngã Liên Thành. Liên Thành rơi nước mắt, hiện tại hắn ở trước mặt người nam nhân này chính là thảm hại như một món đồ chơi không có chút tôn nghiêm nào cả. Dù biết là vậy, hắn vẫn phải nhẫn nhục lao tới cầu xin y. Thà bị một mình y chơi đùa, còn hơn bị một đám nam nhân gớm ghiếc chạm vào.

“Vương gia, ta mãi mãi là món đồ chơi của ngài, xin đừng đem ta đưa cho kẻ khác. Ta sai rồi. Ngài muốn chơi đùa với ta thế nào cũng được, sau này ta không dám lên tiếng nữa. Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn. Cầu xin ngài vương gia.”

“Thật sự sẽ ngoan ngoãn?”

Liên Thành ngẩng mặt, hai mắt đẫm đầy lệ: “Thật sự.”

“Không chạy trốn nữa?”

“Tuyệt đối không.”

Sở Tu Nhiên hừ lạnh nói vọng ra ngoài: “Thanh Vĩ, ngươi đi gọi các ma ma tới đây giúp trạng nguyên gia tắm rửa thay y phục.”



“Vâng!”

Nghe xong lời này, Liên Thành mới tạm gục xuống thở phào bên cạnh chân Sở Tu Nhiên. Sở Tu Nhiên nói: “Đừng nghĩ bản vương đã đổi ý, cái chính vẫn phải xem biểu hiện sau này của trạng nguyên gia ngươi.”

Liên Thành gạt đi giọt nước mắt đang chảy, đáp bất lực: “Vâng, vương gia.”

Sáu năm tự do của hắn kể từ đây đã chấm dứt thật rồi.

Đêm đến, Liên Thành được các ma ma đưa vào phòng của Sở Tu Nhiên. Sở Tu Nhiên đã đi vắng. Một nha hoàn đốt nến len lén nhìn hắn cười một cái. Hắn không rõ là nàng cười chào hỏi hay cười chế nhạo, mà dù với lý do gì thì hắn cũng không có tâm tình đáp lại. Nàng đốt xong thì tự giác lui ra. Hắn chỉ còn một mình nhìn chiếc giường hình tròn rộng lớn dùng toàn là chăn gối thêu chỉ vàng, nước mắt rơi xuống đau đớn nhưng phải nhanh chóng gạt đi.

Có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên. Liên Thành nhận ra là tiếng chân của Sở Tu Nhiên. Hắn tự tháo bỏ dây lưng, kéo y phục tuôn hết xuống đất.

Sở Tu Nhiên bước lại gần hắn, nâng mái tóc hắn lên ngửi từ phía sau, cười nhẹ: “Sao lại gấp đến vậy? Bản vương còn chưa yêu cầu ngươi làm gì mà.”

Liên Thành mỉa mai trong lòng. Sở Tu Nhiên giữ hắn lại không phải để làm chuyện này thì còn là vì chuyện gì nữa? Giữa hắn và y chẳng lẽ còn tồn tại cái loại hàn huyên tâm tình sau nhiều năm xa cách sao?

Sở Tu Nhiên đưa tay quanh eo Liên Thành mơn trớn một lúc rồi lại nói: “Vóc dáng cũng không khác xưa nhiều lắm. Để ngươi ra ngoài xem ra lại có thêm một chút da thịt.”

Liên Thành xoay người lại đối diện Sở Tu Nhiên. Hắn không còn lựa chọn. Đêm nay hắn nhất định phải hầu hạ khiến cho y thỏa mãn, bằng không y sẽ ném hắn đi cho người khác. Liên Thành hiểu rõ Sở Tu Nhiên không thích trò hù dọa suông. Y nói được thì sẽ làm được. Đây vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm của y. Ưu điểm vì chỉ cần Sở Tu Nhiên chịu hứa, cho dù xảy ra chuyện gì y tuyệt đối không nuốt lời. Khuyết điểm vì chỉ cần y đã quyết ý, thiên hạ không ai có thể lung lay được.

Liên Thành giúp Sở Tu Nhiên cởi xuống y phục rồi kéo tay y lại giường. Hắn ngồi ở phía dưới hạ thân y, vén tóc cúi xuống ngoạm lấy nhục bổng của y bằng miệng. Sở Tu Nhiên chống đầu bằng một tay, lãnh đạm quan sát sự nhiệt tình của hắn.

Lời đồn Kính Vương ở trên giường bạo ngược thật ra không hề sai. Sở Tu Nhiên là con nhà võ, thể chất tráng kiện, lại thêm việc nhục bổng vừa to vừa có thiên phú dị bẩm, khó trách đối với chuyện phòng the yêu cầu rất cao, càng khó trách người đầu ấp tay gối với y luôn chịu không nổi mà đoản mệnh. Đã vậy, Sở Tu Nhiên còn phi thường yêu thích những trò làm tình mới lạ. Có lần vào lúc hồ sen trong phủ nở rộ, Sở Tu Nhiên cho đóng một con thuyền nhỏ rồi kéo Liên Thành lên đó mua vui. Trăng sáng vằng vặc, thị vệ canh dọc bờ hồ, thỉnh thoảng còn có nô bộc vô tình đi ngang qua, mà những chuyện này cơ hồ không khiến cho Sở Tu Nhiên thấy chán ghét, ngược lại còn thập phần kích thích khi chứng kiến hắn bị làm tới đỉnh nhưng phải cắn chặt vào gối chẳng dám hét ra tiếng nào. Còn có lần, Liên Thành tình cờ bắt gặp cảnh Sở Tu Nhiên cùng với thái tử của nước láng giềng Dịch Quốc thác loạn cùng một đám thiếu niên. Hắn nhìn một thiếu niên trong số đó vì xinh đẹp nhất nên hết bị Sở Tu Nhiên chạm lại đến phiên thái tử kia chạm mà suýt chút nữa rớt cả tim ra ngoài. Bọn họ muốn thi xem ai làm cậu ta được lâu hơn. Mặt mũi cậu ta tèm lem nước mắt van xin bọn họ dừng lại nhưng chỉ càng khiến bọn họ cười khoái trá hơn. Lúc chứng kiến xong hắn ngày đêm lo sợ, nửa đêm đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc vì sợ có một ngày Sở Tu Nhiên cũng đem hắn ra chơi trò biến thái tương tự. May mà một năm sau đó, Sở Tu Nhiên vẫn chưa dùng trò này trên người hắn, nhưng mà điều đó không có nghĩa là cuộc đời hắn sáng sủa hơn chút nào.

Liên Thành đã lâu không tiếp xúc với nam nhân cho nên khởi đầu không được suôn sẻ như hắn tưởng. Hắn vừa ngậm nhục bổng mút lấy mút để, vừa khó ngăn lại cảm giác buồn nôn xông thẳng lên đỉnh đầu. Một lúc nhịn không được nữa, hắn đành phải ho khan ra đất. Sở Tu Nhiên kéo lọn tóc của hắn đến phát đau: “Sao lại dừng?”

Liên Thành lập tức quệt miệng mút tiếp. Hắn cố dùng gai lưỡi chà sát lên những đường gân nổi cợm, cảm nhận khối thịt kia đang từ từ bành trướng mà không biết nên vui hay buồn? Lẽ nào hắn lại vui khi sắp làm loại chuyện này với Sở Tu Nhiên? Nhưng nếu nó không lên, nghĩa là Sở Tu Nhiên nhàm chán hắn, vậy thì chắc chắn đối với hắn là một điều hết sức tồi tệ.

Sở Tu Nhiên giống như kẻ nhàn rỗi ngắm hoa thưởng trăng, ung dung bắn ra đầy miệng Liên Thành. Liên Thành bụm tay ngay miệng vất vả nuốt vào, nuốt xong ho nấc lên mấy tiếng, đột nhiên bị Sở Tu Nhiên kéo vòng khóa nhỏ nơi đầu nhũ làm hắn đau điếng. Vòng khóa bạc trắng sáng này là do Sở Tu Nhiên trước đây gắn vào, mỗi bên một vòng, nói rằng y nhìn đặc biệt thuận mắt. Lúc gắn hiển nhiên rất đau đớn, nhưng hắn đau thế nào thì Sở Tu Nhiên làm gì thèm bận tâm đến. Đối với y, chơi vui mới là điều quan trọng nhất.



“Dùng đầu nhũ làm bản vương ra.” Sở Tu Nhiên hôn khóe miệng hắn một cái rồi nói.

Hắn hiểu ý, đem đầu nhũ đến chà sát vào đỉnh nhục bổng, còn bàn tay bên dưới gốc thì không ngừng trượt lên trượt xuống. Đầu nhũ cương cứng mẫn cảm, vòng khóa lành lạnh, cứ kết hợp khiêu khích ở phần đỉnh yếu đuối, tưởng rằng sẽ khiến cho Sở Tu Nhiên mau ra, không ngờ ngược lại khiến cho bên dưới của hắn dựng lên. Sở Tu Nhiên không hề di chuyển, nhưng ánh mắt rạo rực nhìn về hắn, cộng thêm phần đỉnh ngang ngược chọt sâu vô đầu nhũ cứ bức bách hắn tăng tốc liên tục.

“A…vương gia…”

Cuối cùng, hắn thất thố ra trước Sở Tu Nhiên, sau đó Sở Tu Nhiên mới ra. Dịch thể hai người trộn lẫn rót đầy từ ngực hắn xuống bụng.

“Trạng nguyên gia, góc nhìn này dâm mỹ thật.” Sở Tu Nhiên luồn tay dưới hạ bộ hắn, tìm đến mật huyệt còn đang ngậm chặt. Y vừa luồn ngón tay vào, vừa nhếch mắt lên hỏi: “Nơi này suốt sáu năm không có bản vương, đã câu dẫn qua bao nhiêu nam nhân rồi?”

“A…ta không dám…”

Liên Thành thật sự không dám. Hắn lo chạy trốn Sở Tu Nhiên cùng trời cuối đất như chuột sợ mèo, làm gì có thời gian mà đi yêu đương tình tứ? Càng nói, cơ thể hắn bị một mình Sở Tu Nhiên giày vò còn chưa đủ sợ sao? Làm gì dám mời nam nhân khác đến làm mình?

“Bản vương không tin thời gian dài như vậy, ngươi không có lúc nào tự nổi hứng?”

Liên Thành xấu hổ im bặt.

“Lúc đó giải quyết thế nào?”

“Ta…” Liên Thành mím môi ái ngại. Sở Tu Nhiên cào nhẹ lên huyệt mềm của hắn đe dọa, hắn rên lên rồi hoang mang trả lời: “Ta tự giải quyết.”

“Bản vương tin được ngươi không?” Sở Tu Nhiên sáp tới, cắn lên má hắn và nhìn hắn chằm chằm dò xét thái độ.

Hắn oan uổng nói: “Vương gia hãy tin ta. Ta không dám để cho ai khác ngoài ngài chạm vào ta.”

Sở Tu Nhiên hài lòng với câu trả lời này, lại chọt sâu thêm một chút. Cơn ác mộng đêm dài đối với Liên Thành chỉ mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau