Chương 39: Rời khỏi đây
"Vị công tử này ngươi nghe rồi đấy, y thà chết cũng sẽ không theo ngươi, ngươi còn ở đây lưu luyến cái gì. Buông tay nếu không... ta sẽ cho ngươi bồi táng theo y."
Tên nô bộc vừa dứt lời cây chủy thủ cũng vừa lúc cắm vào mu bàn tay Bạch Thái Thiên.
"Ưm". Chàng đau đớn nhưng môi vẫn gắt gao cắn chặt chỉ khẽ rên một tiếng.
Tiểu Thất không nhìn thấy cảnh diễn ra bên ngoài nhưng y vẫn có thể nghe, nghe tiếng dao đâm mạnh xuống nền gỗ trên xe ngựa. Y sợ hãi la lên:
"Không được hại Tiểu Bạch, người ngươi muốn giết là ta, tha cho huynh ấy."
Gã rút thanh chủy thủ ra, máu trên tay Bạch Thái Thiên chảy ra nhỏ từng giọt xuống đất, tay chàng run run xe ngựa cũng vì thế mà lại loạng choạng.
Bạch Thái Thiên nhìn chằm chằm tên nô bộc đang cười cợt thích thú với trò chơi của mình,lại dịu dàng ôn nhu nói với Tiểu Thất tựa như lời nói cùng khuôn mặt này hoàn toàn không liên quan đến nhau.
"Ngoan, đừng lo ta không sao. Tiểu Thất mau rung lục lạc trên chiếc vòng tay càng nhanh càng tốt."
Tiểu Thất không rõ lắm lời nói của Bạch Thái Thiên nhưng vẫn tự động làm theo, y gõ gõ chiếc vòng nơi cổ tay lên xe ngựa tạo ra những âm thanh lanh lảnh liên hồi.
Bạch Thái Thiên dặn dò Tiểu Thất xong giọng nói liền thay đổi lạnh lẽo và chết chóc hướng về tên nô bộc mà nói:
"Ngươi.... chết... được...rồi."
Nô bộc cười ngả ngớn dang hai tay ra khiêu khích:
"Cái gì? Hắc hắc...Nào...lại đây. Buông tay ra giết ta đi."
Bạch Thái Thiên khẽ nhích chân phải rời trọng tâm qua chân trái, chàng cúi gập người cong chân phải từ đằng sau đạp lên Bạch Ngọc Phi Loan ở bên hông. Lực đạo vừa mạnh vừa chính xác làm Bạch Ngọc Phi Loan một đường từ bên hông bay qua cổ họng gã nô bộc cắm ngay ở đó. Gã trợn tròn mắt tay bụm cổ họng, máu từ miệng trào ra rồi gục xuống đất.
Vì trọng tâm bị mất xe ngựa lại tiếp tục trượt về phía trước, Tiểu Thất cả thân người phải cố ép sát vào vách xe mới không bị rơi xuống. Từ bên trong nhìn xuống vực sâu phía dưới làm y run rẩy sợ hãi, y không khóc nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra như mưa.
Bàn tay cầm thân cây leo kia của Bạch Thái Thiên đã bị trượt rách da đến chảy máu, cây leo kia cũng sớm bị kéo đến gốc rễ đã trồi lên một ít không thể chịu được thêm nữa. Cả người chàng đều run lên, cơ thể như bị xé làm hai phần, chàng cố hết sức lực kêu lớn:
"Hắc Long ".
Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, trước khi gốc cây kia hoàn toàn bị bật lên Bạch Thái Thiên đã kịp thời buông thân cây leo túm lấy dây cương ngựa.
Hắc Long hí vang một tiếng rồi dùng sức chạy, kéo cả Bạch Thái Thiên lẫn xe ngựa lui dần lui dần từ mép vực trở lại đất liền.
Cả quá trình Bạch Thái Thiên vẫn nghiến chặt răng chịu đựng, bàn tay nắm chặt mép gỗ trên xe ngựa sớm đã mất đi cảm giác chỉ còn lại bản năng là phải giữ chặt nó không được buông ra.
Khi xe ngựa hoàn toàn ở trên đất tảng đá đè nặng trong lòng Bạch Thái Thiên mới buông xuống, tay chàng buông thõng rồi gục luôn xuống nền đất. Tiểu Thất vừa hoảng sợ vừa bất an trèo ra khỏi xe ngựa, hai chân y tựa như vừa bước ra từ hầm băng run rẩy không thể đứng vững. Y loạng choạng bước từng bước khó khăn tới chỗ Bạch Thái Thiên đang nằm, nước mắt lã chã rơi.
"Tiểu Bạch.....mau tỉnh lại đi... Tiểu Bạch."
Tay Tiểu Thất vẫn còn bị trói, y nhìn thấy thanh chủy thủ rơi trên đất vội cầm lấy cứa vào sợi dây, dây đứt mà trên tay y vết thương cũng không ít. Tiểu Thất không quan tâm tay mình đang chảy máu mà vội đỡ lấy người Bạch Thái Thiên đau lòng gọi chàng:
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, huynh đừng chết, đừng làm ta sợ."
Hắc Long miệng ngậm Bạch Ngọc Phi Loan nhả xuống trước mặt Tiểu Thất, y cầm nó bỏ vào người rồi cuống cuồng kéo Bạch Thái Thiên đứng dậy.
"Hắc mã đại ca, mau đưa chủ nhân của mày về."
Tiểu Thất đỡ Bạch Thái Thiên nằm ngang trên lưng ngựa rồi vỗ vỗ mông nó nhưng Hắc Long vẫn đứng im tại chỗ chỉ "hừ hừ "mấy tiếng.
"Đại ca mau đi. Mày còn chuyện gì nữa."
Hắc Long nhích lại gần phía Tiểu Thất dụi thân lên người y.
"Mày muốn tao lên luôn à, nhưng mà... tao không biết cưỡi ngựa đâu. Được rồi, vậy mày chạy chậm một chút nha."
Tiểu Thất bất đắc dĩ nhảy lên lưng ngựa ngồi phía sau Bạch Thái Thiên. Y vừa lên Hắc Long đã vội lao đi, chạy xuống một khách điếm trong trấn mới dừng lại. Suốt cả quãng đường Tiểu Thất tay vẫn khư khư nắm chặt yên ngựa, để mặc Hắc Long tự tìm đường ra.
Văn Phong từ trong khách điếm nghe tiếng hí của Hắc Long linh cảm có chuyện không ổn liền cầm kiếm nhảy từ lầu hai xuống dưới. Nhìn thái tử và cả Tiểu Thất máu me đầy người thì nhíu mày hỏi:
"Có chuyện gì vậy."
Tiểu Thất nhìn nam nhân cường hãn trước mặt trên tay còn cầm kiếm không tự chủ mà sợ hãi:
"Tiểu Bạch bị thương rồi, đại hiệp là người quen của huynh ấy à, vậy có thể giúp tại hạ đưa huynh ấy vào trong không?"
Tiểu Bạch? Văn Phong xác nhận đây đúng là thái tử điện hạ của mình. Thái tử cho phép người này gọi là Tiểu Bạch, đúng là doạ người mà.
Văn Phong trong lòng đổ mồ hôi lạnh gọi người đưa thái tử vào trong phòng rồi gọi đại phu tới.
Băng bó xong vết thương cho Bạch Thái Thiên, Tiểu Thất vẫn ngồi im trong phòng không nhúc nhích, y nghĩ đi nghĩ lại chuyện phát sinh từ sáng đến giờ vẫn còn thấy lạnh cả người.
Bạch Thái Thiên hôn mê không lâu, chàng nắm chặt tay lại phát hiện hai tay mình trống rỗng chàng giật mình ngồi dậy gọi lớn.
"Tiểu Thất."
Tiểu Thất cũng bị tiếng gọi của chàng làm giật mình vội cầm lấy bàn tay đang huơ loạn xạ lo lắng hỏi:
"Ta ở đây, huynh không sao chứ."
Bạch Thái Thiên nhìn Tiểu Thất trước mặt không nghĩ ngợi gì mà ôm chặt lấy y, chàng thì thầm giọng còn chút run rẩy:
"Xin lỗi là ta không tốt không bảo vệ tốt cho đệ, xin lỗi Tiểu Thất."
Tiểu Thất sững sờ nhưng cũng không đẩy chàng ra mà vỗ nhẹ lên lưng chàng:
"Không phải lỗi của huynh mà, ta còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của huynh nữa, không có huynh giờ ta chắc đang trên đường xuống hoàng tuyền rồi."
Bạch Thái Thiên được an ủi nên tâm tình cũng ổn định lại, chàng buông Tiểu Thất ra nhìn mặt với cổ tay bị băng vải trắng lại thấy đau lòng:
"Đau không? Đệ còn sợ không?"
Tiểu Thất khẽ lắc đầu mỉm cười với chàng.
"Tiểu Thất rời khỏi đây đi cùng với ta được không, ta sẽ bảo vệ và yêu thương đệ."
Tiểu Thất sợ hãi đứng bật dậy lùi ra sau.
"Huynh... nói lung tung cái gì thế? Gì mà đi cùng huynh chứ. Ta đã thành thân cũng rất yêu tướng công của mình. Ta thật lòng xem huynh là bạn nhưng huynh còn như vậy thì đừng tìm ta nữa. Bạch công tử nếu huynh đã không sao vậy Tiểu Thất xin cáo từ."
Nói xong cũng không đợi Bạch Thái Thiên phản ứng lại mà chạy chối chết ra ngoài.
Văn Phong từ bên ngoài bước vào lại tình cờ nhìn thấy cảnh vừa rồi, hắn tâm tình phức tạp đứng trong góc nhíu chặt mày nhìn thân ảnh Tiểu Thất dần khuất xa.
Tên nô bộc vừa dứt lời cây chủy thủ cũng vừa lúc cắm vào mu bàn tay Bạch Thái Thiên.
"Ưm". Chàng đau đớn nhưng môi vẫn gắt gao cắn chặt chỉ khẽ rên một tiếng.
Tiểu Thất không nhìn thấy cảnh diễn ra bên ngoài nhưng y vẫn có thể nghe, nghe tiếng dao đâm mạnh xuống nền gỗ trên xe ngựa. Y sợ hãi la lên:
"Không được hại Tiểu Bạch, người ngươi muốn giết là ta, tha cho huynh ấy."
Gã rút thanh chủy thủ ra, máu trên tay Bạch Thái Thiên chảy ra nhỏ từng giọt xuống đất, tay chàng run run xe ngựa cũng vì thế mà lại loạng choạng.
Bạch Thái Thiên nhìn chằm chằm tên nô bộc đang cười cợt thích thú với trò chơi của mình,lại dịu dàng ôn nhu nói với Tiểu Thất tựa như lời nói cùng khuôn mặt này hoàn toàn không liên quan đến nhau.
"Ngoan, đừng lo ta không sao. Tiểu Thất mau rung lục lạc trên chiếc vòng tay càng nhanh càng tốt."
Tiểu Thất không rõ lắm lời nói của Bạch Thái Thiên nhưng vẫn tự động làm theo, y gõ gõ chiếc vòng nơi cổ tay lên xe ngựa tạo ra những âm thanh lanh lảnh liên hồi.
Bạch Thái Thiên dặn dò Tiểu Thất xong giọng nói liền thay đổi lạnh lẽo và chết chóc hướng về tên nô bộc mà nói:
"Ngươi.... chết... được...rồi."
Nô bộc cười ngả ngớn dang hai tay ra khiêu khích:
"Cái gì? Hắc hắc...Nào...lại đây. Buông tay ra giết ta đi."
Bạch Thái Thiên khẽ nhích chân phải rời trọng tâm qua chân trái, chàng cúi gập người cong chân phải từ đằng sau đạp lên Bạch Ngọc Phi Loan ở bên hông. Lực đạo vừa mạnh vừa chính xác làm Bạch Ngọc Phi Loan một đường từ bên hông bay qua cổ họng gã nô bộc cắm ngay ở đó. Gã trợn tròn mắt tay bụm cổ họng, máu từ miệng trào ra rồi gục xuống đất.
Vì trọng tâm bị mất xe ngựa lại tiếp tục trượt về phía trước, Tiểu Thất cả thân người phải cố ép sát vào vách xe mới không bị rơi xuống. Từ bên trong nhìn xuống vực sâu phía dưới làm y run rẩy sợ hãi, y không khóc nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra như mưa.
Bàn tay cầm thân cây leo kia của Bạch Thái Thiên đã bị trượt rách da đến chảy máu, cây leo kia cũng sớm bị kéo đến gốc rễ đã trồi lên một ít không thể chịu được thêm nữa. Cả người chàng đều run lên, cơ thể như bị xé làm hai phần, chàng cố hết sức lực kêu lớn:
"Hắc Long ".
Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, trước khi gốc cây kia hoàn toàn bị bật lên Bạch Thái Thiên đã kịp thời buông thân cây leo túm lấy dây cương ngựa.
Hắc Long hí vang một tiếng rồi dùng sức chạy, kéo cả Bạch Thái Thiên lẫn xe ngựa lui dần lui dần từ mép vực trở lại đất liền.
Cả quá trình Bạch Thái Thiên vẫn nghiến chặt răng chịu đựng, bàn tay nắm chặt mép gỗ trên xe ngựa sớm đã mất đi cảm giác chỉ còn lại bản năng là phải giữ chặt nó không được buông ra.
Khi xe ngựa hoàn toàn ở trên đất tảng đá đè nặng trong lòng Bạch Thái Thiên mới buông xuống, tay chàng buông thõng rồi gục luôn xuống nền đất. Tiểu Thất vừa hoảng sợ vừa bất an trèo ra khỏi xe ngựa, hai chân y tựa như vừa bước ra từ hầm băng run rẩy không thể đứng vững. Y loạng choạng bước từng bước khó khăn tới chỗ Bạch Thái Thiên đang nằm, nước mắt lã chã rơi.
"Tiểu Bạch.....mau tỉnh lại đi... Tiểu Bạch."
Tay Tiểu Thất vẫn còn bị trói, y nhìn thấy thanh chủy thủ rơi trên đất vội cầm lấy cứa vào sợi dây, dây đứt mà trên tay y vết thương cũng không ít. Tiểu Thất không quan tâm tay mình đang chảy máu mà vội đỡ lấy người Bạch Thái Thiên đau lòng gọi chàng:
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, huynh đừng chết, đừng làm ta sợ."
Hắc Long miệng ngậm Bạch Ngọc Phi Loan nhả xuống trước mặt Tiểu Thất, y cầm nó bỏ vào người rồi cuống cuồng kéo Bạch Thái Thiên đứng dậy.
"Hắc mã đại ca, mau đưa chủ nhân của mày về."
Tiểu Thất đỡ Bạch Thái Thiên nằm ngang trên lưng ngựa rồi vỗ vỗ mông nó nhưng Hắc Long vẫn đứng im tại chỗ chỉ "hừ hừ "mấy tiếng.
"Đại ca mau đi. Mày còn chuyện gì nữa."
Hắc Long nhích lại gần phía Tiểu Thất dụi thân lên người y.
"Mày muốn tao lên luôn à, nhưng mà... tao không biết cưỡi ngựa đâu. Được rồi, vậy mày chạy chậm một chút nha."
Tiểu Thất bất đắc dĩ nhảy lên lưng ngựa ngồi phía sau Bạch Thái Thiên. Y vừa lên Hắc Long đã vội lao đi, chạy xuống một khách điếm trong trấn mới dừng lại. Suốt cả quãng đường Tiểu Thất tay vẫn khư khư nắm chặt yên ngựa, để mặc Hắc Long tự tìm đường ra.
Văn Phong từ trong khách điếm nghe tiếng hí của Hắc Long linh cảm có chuyện không ổn liền cầm kiếm nhảy từ lầu hai xuống dưới. Nhìn thái tử và cả Tiểu Thất máu me đầy người thì nhíu mày hỏi:
"Có chuyện gì vậy."
Tiểu Thất nhìn nam nhân cường hãn trước mặt trên tay còn cầm kiếm không tự chủ mà sợ hãi:
"Tiểu Bạch bị thương rồi, đại hiệp là người quen của huynh ấy à, vậy có thể giúp tại hạ đưa huynh ấy vào trong không?"
Tiểu Bạch? Văn Phong xác nhận đây đúng là thái tử điện hạ của mình. Thái tử cho phép người này gọi là Tiểu Bạch, đúng là doạ người mà.
Văn Phong trong lòng đổ mồ hôi lạnh gọi người đưa thái tử vào trong phòng rồi gọi đại phu tới.
Băng bó xong vết thương cho Bạch Thái Thiên, Tiểu Thất vẫn ngồi im trong phòng không nhúc nhích, y nghĩ đi nghĩ lại chuyện phát sinh từ sáng đến giờ vẫn còn thấy lạnh cả người.
Bạch Thái Thiên hôn mê không lâu, chàng nắm chặt tay lại phát hiện hai tay mình trống rỗng chàng giật mình ngồi dậy gọi lớn.
"Tiểu Thất."
Tiểu Thất cũng bị tiếng gọi của chàng làm giật mình vội cầm lấy bàn tay đang huơ loạn xạ lo lắng hỏi:
"Ta ở đây, huynh không sao chứ."
Bạch Thái Thiên nhìn Tiểu Thất trước mặt không nghĩ ngợi gì mà ôm chặt lấy y, chàng thì thầm giọng còn chút run rẩy:
"Xin lỗi là ta không tốt không bảo vệ tốt cho đệ, xin lỗi Tiểu Thất."
Tiểu Thất sững sờ nhưng cũng không đẩy chàng ra mà vỗ nhẹ lên lưng chàng:
"Không phải lỗi của huynh mà, ta còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của huynh nữa, không có huynh giờ ta chắc đang trên đường xuống hoàng tuyền rồi."
Bạch Thái Thiên được an ủi nên tâm tình cũng ổn định lại, chàng buông Tiểu Thất ra nhìn mặt với cổ tay bị băng vải trắng lại thấy đau lòng:
"Đau không? Đệ còn sợ không?"
Tiểu Thất khẽ lắc đầu mỉm cười với chàng.
"Tiểu Thất rời khỏi đây đi cùng với ta được không, ta sẽ bảo vệ và yêu thương đệ."
Tiểu Thất sợ hãi đứng bật dậy lùi ra sau.
"Huynh... nói lung tung cái gì thế? Gì mà đi cùng huynh chứ. Ta đã thành thân cũng rất yêu tướng công của mình. Ta thật lòng xem huynh là bạn nhưng huynh còn như vậy thì đừng tìm ta nữa. Bạch công tử nếu huynh đã không sao vậy Tiểu Thất xin cáo từ."
Nói xong cũng không đợi Bạch Thái Thiên phản ứng lại mà chạy chối chết ra ngoài.
Văn Phong từ bên ngoài bước vào lại tình cờ nhìn thấy cảnh vừa rồi, hắn tâm tình phức tạp đứng trong góc nhíu chặt mày nhìn thân ảnh Tiểu Thất dần khuất xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất