Chương 3
Edit:Chanh
Thời điểm Giang Diệu thức dậy, chim xanh đã sớm bay đi.
Sau khi biết mình vừa bỏ lỡ cơ hội nghe Thanh giám đốc gọi baba, hắn hối hận mà sờ ót.
"Lần sau tên đó quay lại em nhớ đánh thức anh!"
Lục Tinh Mang mở hai gói quà lớn.
Trong túi công cụ hai ngàn tám của họ có búa, cái thang, cưa điện, máy cắt cỏ....
Trong túi sửa chữa hơn hai mươi ngàn còn lại gồm cửa sổ thủy tinh, sàn nhà, nóc nhà gỗ, vật liệu chống thấm...
Nhiều công cụ và vật liệu như vậy, xếp lộn xộn chiếm một khoảng lớn trước sân. Lục Tinh Mang sau khi nhìn đống ấy, cảm thấy công ty Sơn Hải không đến mức mất hết lương tâm, nhiều đồ như vậy chỉ hơn ba vạn, cũng coi như là có giá trị.
Hai người đồng thời bắt đầu hành động.
Lục Tinh Mang ở bên ngoài làm cỏ, chặt cây, cậu đối với thực vật vẫn luôn hiểu rõ.
Giang Diệu ở trong nhà đem toàn bộ sàn nhà cũ nát cạy ra, trải lên trên phần sàn gỗ mới, chỗ sàn gỗ này vừa khít có thể lắp hoàn chỉnh căn nhà nhỏ hai tầng lầu của họ.
"Làm cỏ trước nhà, hoàn thành!"
"Thay đổi sàn nhà, hoàn thành!"
"Sửa chữa nóc nhà, hoàn thành!"
...
Lục Tinh Mang và Giang Diệu dùng một tuần lễ, đem căn nhà nhỏ của hai người sửa sang lại hoàn toàn.
Trong một tuần lễ này hai người không có cách nào khác ngoài lên app đặt ba gói hàng- cơm dinh dưỡng dành cho hai người.
Nơi này quá hẻo lánh, căn bản không thể gọi thức ăn ngoài, chỉ có thể dựa vào chim xanh vì bọn họ đưa cơm.
Hai người ăn cơm dinh dưỡng trong một tuần, bao thầu ba bữa hết 1280 tệ. Khoản vay lại tăng thêm một số rồi.
Lục Tinh Mang nghĩ đến lại thấy hối hận sao lúc học đại học cậu không kiếm tiền, nếu cậu muốn, trong trường có rất nhiều hạng mục có thể kiếm tiền.
Giang Diệu rục rà rục rịch muốn quay lại nội thành tiếp tục công việc cao quý của mình.
Tuy vậy, bất kể là Giang Diệu hay Lục Tinh Mang đều đang bận hoàn thành nhiệm vụ, không thể rời khỏi Thất Khê Cốc.
App phát nhiệm vụ đều là nhiệm vụ đôi, hai người nếu trong quá trình làm thiếu mất một người, tất nhiên là không thể hoàn thành xong nhiệm vu trong thời hạn cho phép.
"Đợi khi nhà bếp sửa chữa xong, chúng ta có thể về nội thành một chuyến, mua đồ làm bếp và các loại nguyên liệu nấu ăn, thậm chí có thể mua các loại hạt giống rau dưa tự mình trồng. Tự làm cơm tiền cơm sẽ rẻ đi nhiều." Lục Tinh Mang nói.
Thế nhưng chỉ dựa vào tiền tiết kiệm của họ thì còn thiếu rất nhiều, họ nhất định phải tìm cách kiếm tiền.
"Nếu trước khi hoàn thành nhiệm vụ không thể rời khỏi Thất Khê Cốc, chúng ta lại muốn kiếm tiền, vậy thì chỉ có cách ở trong Thất Khê Cốc kiếm tiền thôi."
Lục Tinh Mang nhìn mảnh đất rộng lớn, nghĩ tới trồng một số loại cây công nghiệp, lương thực, hoa quả,... đem bán ra. Đối với dòng máu mang nửa huyết thống Cú Tộc cậu vẫn rất tự tin, trồng cây không khó.
Giang Diệu cho rằng đây là ý kiến không tồi: "Em phụ trách trồng, anh phụ trách tiêu thụ."
Bất quá việc cấp bách bây giờ vẫn là hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên cho người mới, đem nhà gỗ sửa chữa hoàn hảo.
Hai người tốn thêm một tuần lễ, ăn xong hộp dinh dưỡng thứ hai...
"Hoàn thành sửa chữa nhà bếp!"
"Hoàn thành sửa chữa nhà tắm!"
"Hoàn thành thay cửa sổ thủy tinh!"
Lắp đặt xong miếng thủy tnh cuối cùng, nhà gỗ nhỏ cũ nát đã thay đổi hoàn toàn.
Nóc nhà hoàn hảo vô khuyết, sàn nhà gỗ trơn bóng, gạch sứ trong nhà bếp lóe lên tia chớp, vòi nước đồng thau sáng lấp lánh...
Bốn phía quanh nhà gỗ nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại, nhìn ra hình dáng nguyên bản, trước nhà còn có một con đường đá cuội nhỏ.
Giang Diệu và Lục Tinh Mang vui mừng nhìn nhà gỗ nhỏ mới rực rỡ, cảm thấy công sức nửa tháng qua bỏ ra đều là đáng giá.
Cùng lúc đó điện thoại hai người đồng thời vang lên.
"Tiến độ sửa chữa: 100%! Chúc mừng các bạn nắm giữ phòng nhỏ xinh đẹp, coi như đây là khởi điểm, xây dựng nơi ở thích hợp cho yêu quái lâm nguy đi!"
"Nhiệm vụ người mới 1, hoàn thành!"
"Gói quà lớn dành cho người mới chuẩn bị đưa tới..."
"Còn có quà dành cho người mới?" Lục Tinh Mang vui mừng.
Hai người nhìn chim xanh bay tới cách mình ngày càng gần, đầy chờ mong món đồ bên trong gói hàng mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Tinh Mang đẩy cửa ra, nhìn thấy gói quà lớn đã đặt ở cửa nhà mình.
"Gói quà gia cụ sơ cấp, gói quà nông cụ sơ cấp, gói quà hạt giống ngẫu nhiên."
Gói quà người mới này so với tưởng tượng của Lục Tinh Mang thì phong phú hơn nhiều.
Bên trong gói gia cụ sơ cấp bọc một chiếc giường đôi, một tủ quần áo, một ghế sofa, một bộ bàn ăn có ghế tựa...
Bọn họ rốt cục cũng không cần ngủ trên sàn nhà nữa rồi.
Còn có nguyên bộ dụng cụ nhà bếp!
Lục Tinh Mang kích động nói: "Chúng ta không cần vào nội thành mua dụng cụ làm bếp rồi!"
Biểu tình trên mặt Giang Diệu có điểm phức tạp: "Tiểu Mang, việc xuống bếp cực khổ như vậy, sau này vẫn là để anh làm thì hơn."
Lục Tinh Mang kiên quyết từ chối: "Không, đương nhiên là em làm, em nấu ăn ngon hơn anh."
Giang Diệu nỗ lực tranh thủ: "Anh nấu ăn cũng không tệ lắm mà, anh đau lòng em."
Lục Tinh Mang: "Anh đau cái khác cũng được mà, việc này em làm được."
Giang Diệu hít sâu một hơi, nhắm mắt: "Thật ra đồ ăn em nấu..."
Lục Tinh Mang không quan tâm lời kháng nghị của ai đó, quay qua mở hai gói còn lại.
Gói công cụ sơ cấp có lê, xẻng, cuốc....
Gói hạt giống sơ cấp có hạt giống Kim Lệ quả, hạt giống Cỏ Nhảy và hạt giống Gạo nếp dưa.
"A..." Giang Diệu lộ ra vẻ mặt thất vọng.
"Anh vừa nãy muốn nói gì?" Lục Tinh Mang hỏi.
Giang Diệu sớm quên mất lúc nãy mình muốn nói gì: "A? không có gì."
Toàn bộ lực chú ý của hắn đã bị ba gói hạt giống thu hút: "Vận khí của chúng ta cũng kém quá rồi..."
Cùng lúc này app lại vang lên thông báo.
"Nhiệm vụ người mới 2: Mở ra một mảnh ruộng, trồng sống ít nhất một loại hạt giống."
"Chúng ta ngay từ nhiệm vụ người mới thứ 2 đã thất bại sao?" Giang Diệu vỗ đầu.
Giang Diệu quay qua giải thích, Lục Tinh Mang là con người nhất định không biết ba loại thực vật yêu giới này: "Đây là ba loại thực vật vô cùng, vô cùng khó trồng."
"Kim lệ quả chính là trái kết từ cây Kim Lệ, rừng rậm Kim Lệ đã tuyệt tích từ lâu, đây chính là nguyên nhân Kim Lệ thú bên bờ vực tuyệt chủng."
"Cỏ nhảy và gạo nếp dưa tuy rằng không kết hợp cùng loại thú nào, nhưng cũng cực kỳ khó trồng."
"Cỏ nhảy sau khi trưởng thành sẽ kết ra đậu nhảy."
"Gạo nếp dưa sinh trưởng ở dưới lòng đất, sau khi chín đào ra, nhẹ nhàng xé vỏ, bên trong toàn bộ hạt gạo nếp đều là màu hồng nhạt."
"Đậu nhảy và gạo nếp dưa đều là nguyên liệu nấu ăn hàng đầu của yêu giới, đối với yêu quái, đặc biệt là tiểu yêu quái cực kỳ có lợi, có thể giúp yêu quái càng thêm khỏe mạnh, tăng cười yêu lực."
GIang Diệu liếc mắt nhìn Lục Tinh Mang, bổ sung: "Đối với con người càng là thứ tốt, cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ."
Lục Tinh Mang gật đầu: "Ba loại thực vật đều có thể bán ra với giá cực cao."
"Tiền vay của chúng ta liền không cần lo lắng."
"Đặc biệt là Kim Lệ quả, giá cả cao nhất, bán đi mười quả, chúng ta có thể trả hết nợ."
Lục Tinh Mang một mặt vui sướng, không nghĩ tới lại tìm ra cách kiếm tiền mà không cần rời khỏi Thất Khê Cốc.
Giang Diệu cau mày, Tiểu Mang hoàn toàn không hiểu ý tứ của hắn.
"Càng là đồ tốt thì càng hiếm thấy."
"Cỏ nhảy và gạo nếp dưa đều phi thường yêu kiều, đối với hoàn cảnh sinh trưởng có yêu cầu khắt khe, cho dù là đại sư trồng trọt của yêu giới cũng chỉ có thể trải qua vô số lần thất bại mới có thể may mắn thành công một lần."
Mà trong tay mình và Lục- người bình thường- Tinh Mang chẳng có chút kinh nghiệm gieo trồng nào đối với ba loại hạt giống này, Giang Diệu đã nhìn thấy trước kết quả.
Trồng hạt giống vào trong đất, sau đó liền không có sau đó nữa, hạt giống căn bản sẽ không nảy mầm.
Lục Tinh Mang kinh ngạc nhìn Giang Diệu, cậu không biết Giang Diệu học nhiều tri thức yêu giới thế từ khi nào.
Bất quá dù sao cũng là nhân loại, những kiến thức của Giang Diệu cũng chỉ nằm trong sách vở.
Tuy rằng ba loại hạt giống này rất khó trồng, thế nhưng nắm giữ một nửa huyết thống của Thần mùa xuân, Lục Tinh Mang rất có lòng tin.
"Em đến trồng, anh chờ xem nhiệm vụ hoàn thành đi."
App có sổ tay trồng trọt viết tỉ mỉ, nhưng Giang Diệu phát hiện Lục Tinh Mang không hề xem.
Hắn từng câu, từng câu niệm bên tai Lục Tinh Mang, Lục Tinh Mang xua tay: "Em có thể cảm nhận được hạt giống cần gì nhất."
Ánh sáng không cần quá nhiều, chủ yếu là râm mát, cần tưới nước cùng thông gió, Lục Tinh Mang chỉ cần đến gần hạt giống là cảm nhận được đáp án.
Giang Diệu nhìn thấy Lục Tinh Mang đem hạt giống cỏ nhảy tùy ý trồng xung quanh nhà.
Bên trái nhà gỗ nhỏ mở ra một khoảng đất, trồng gạo nếp dưa.
Phía bên phải mở ra một khoảng đất khác trồng Kim Lệ quả.
Đối xử với mỗi loại hạt giống muốn bao nhiêu tùy ý có bấy nhiêu.
Giang Diệu triệt để không còn hi vọng.
Những ngày gần đây hắn nhiều lần liên hệ bên hỗ trợ khách hàng, yêu cầu đổi một gói hạt giống khác, rất tiếc câu trả lời luôn là NO.
Nhân viên chăm sóc khách hàng thừa nhận, bên trong mỗi gói hạt giống đều là những loại hạt giống rất khó trồng.
"Xin lỗi, gói quà người mới của chúng ta không có cách nào thay đổi."
Nhưng sáng sớm ba ngày sau, Giang Diệu đẩy cửa gỗ ra, khiếp sợ phát hiện xung quanh nhà gỗ phát ra sắc cỏ xanh nhạt.
Hắn dụi dụi mắt, xác định không phải mình bị hoa mắt, mà là...
"Tiểu Mang, cỏ nhảy của chúng ta nảy mầm!"
"Nhiệm vụ người mới 2, hoàn thành!"
"Gói quà người mới 2, đang giao tới...."
Lại qua ba ngày.
"Gạo nếp dưa của chúng ta cũng nảy mầm!"
Lại qua ba ngày nữa.
"Kim Lệ quả cũng nảy mầm!"
"Cỏ nhảy dùng tốc độ sinh trưởng sét đánh không kịp, rất nhanh bốn phía nhà gỗ sinh trưởng thành một mảnh thảm cỏ xanh biếc, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy được bên trong bắt đầu kết ra đậu nhảy, có hạt lớn có hạt nhỏ.
Gạo nếp dưa sinh trưởng dưới lòng đất, Giang Diệu không thể nhìn thấy, gấp đến độ cào tim cào phổi, hận không thể đào một cây lên xem.
Thế nhưng hắn biết gạo nếp dưa quý giá thế nào, gạo nếp dưa chưa chín mà đào lên là một sự lãng phí cực lớn, vì vậy Giang Diệu mạnh mẽ nhịn xuống.
Cỏ nhảy và gạo nếp dưa sau khi trồng tỉ lệ nảy mầm gần như tuyệt đối, đã khiêu chiến nhận thức của Giang Diệu một trận không nhỏ, nhưng ít ra chúng vẫn sinh trưởng phù hợp với quy luật. Chỉ cần có thể sống, cỏ nhảy sẽ có tốc độ sinh trưởng cực nhanh, tốc độ sinh trưởng của gạo nếp dưa ngược lại chậm hơn không ít.
Triệt để lật đổ nhận thức của Giang Diệu là một tháng sau, hắn nhìn thấy trong những cây Kim Mộc nho nhỏ cua họ có vô số trái nhỏ màu đỏ.
Làm sao có khả năng?
Cả yêu giới đều biết, cây Kim Lệ rất khó kết quả, sau khi trở thành đại thụ che trời cũng chưa chắc có thể tạo ra một quả. Của nhà mình còn nhỏ như vậy sao đã kết quả rồi?
"Một viên, hai viên,..., một trăm viên, một trăm linh một viên,..." Âm thanh của Giang Diệu run rẩy.
Phát tài! Bọn họ giàu to rồi!!!
Người có tính cách hờ hững như Giang Diệu cũng lộ ra nụ cười thoải mái: "Bán đám Kim Lệ quả này đi, chúng ta có tiền nuôi ấu tể rồi."
Giang Diệu trịnh trọng gật đầu: "Đúng, ít nhiều gì cũng có thể nuôi nổi ấu tể."
Lại qua thêm hai ngày, Giang Diệu nhìn thấy bên trong rừng Kim Lệ kết ra môt quả màu vàng, "trái cây" này làm toàn bộ yêu giới chấn động cùng e sợ.
Hắn nhẹ nhàng đến gần, nín thở, nhìn sao cũng giống như là thai nghén ra Kim Lệ thú!
Kim Lệ quả đều là da hồng, thịt dày.
Kim Lệ thú cũng sinh ra ở trên cây, giống Kim Lệ quả kết ra.
Chỉ có thời điểm thai nghén Kim Lệ thú, mới có thể có màu vàng, tỏa ra hào quang óng ánh!
Nhưng mọi người đều biết, chỉ có ở trên tán cây rộng lớn bên trong rừng Kim Lệ, trên cây cao nhất, cành lá sum suê nhất, mới có thể từng chút từng chút tạo thành Kim Lệ Thú.
Nhà mình chỉ có một khoảng rừng Kim Lệ nhỏ, diện tích hoàn toàn không đủ... Huống hồ đây có thể gọi là rừng Kim Lệ sao? Cùng lắm chỉ được coi là một ngón tay thôi.
Giang Diệu đi hỏi Lục Tinh Mang chuện gì đang xảy ra.
Lục Tinh Mang liếc mắt nhìn: "Có phải đây là chúng ta chuẩn bị đón ấu tể đầu tiên?"
Giang Diệu ôm đầu, hắn không thể nào tiếp thu được.
"Nơi bé bằng ngón tay của chúng ta dưỡng ra Kim Lệ thú, vậy những nơi đại thụ che lấp mặt trời mà không thể tạo ra Kim Lệ thú sẽ nghĩ thế nào!"
Giang Diệu sau khi khiếp sợ, niềm hạnh phúc bao phủ toàn thân làm hắn suýt té xỉu: "Chúng ta phải làm baba."
Lục Tinh Mang cũng cực kỳ cao hứng: "Đúng, chúng ta sắp trở thành baba!"
Hơn nữa Kim Lệ thú ra đời, đều sẽ bảo vệ rừng Kim Lệ.
Mỗi một cây Kim Lệ đều sẽ cành lá xum xuê, mỗi một Kim Lệ quả đều sẽ có hiệu quả tăng gấp bội.
Diện tích rừng Kim Lệ sẽ ngày càng lớn.
Lục Tinh Mang quyết định sẽ không trồng bất cứ thứ gì trên núi nhỏ nữa. Sau này khi có Kim Lệ thú bảo vệ, cả núi đều sẽ trở thành rừng Kim Lệ.
Đến lúc đó, hai người họ sẽ nắm giữ cả một núi tiền tài.
Bất quá đối với họ mà nói, không phải là tiền, mà là trong rừng sẽ sinh ra Kim Lệ thú.
Đối với họ thứ nhất luôn là ấu tể!
Giang Diệu lập tức trở về nội thành, đem phòng thuê trả lại, dọn toàn bộ đồ dạc về Thất Khê Cốc.
Những việc đó đều là thuận tiện mà thôi, lần trở lại nội thành này của hắn chủ yếu là để làm một việc vô cùng trọng yếu!!!
Giang Diêu đem máy tính xách tay download mấy chục bộ phim tình cảm lâm ly bi đát.
Trở lại Thất Khê Cốc, Giang Diệu mỗi ngày ôm máy tính ở trong rừng Kim Lệ, ngồi ngay cạnh cây dưỡng Kim Lệ Thú khóc hết nước mắt.
"Huhuhu...huhuhu"
Giang Diệu đem toàn bộ nước mắt đổ dưới tàng cây.
Long tiên, thứ quý giá thiên tài địa bảo.
Nơi có Long tiên đổ xuống, Kim Lệ thú nhất định có thể khỏe mạnh trưởng thành.
Nước bọt, hắt xì, nước mắt của rồng đều là long tiên, đều là đại bảo bối. Thế nhưng Giang Diệu thật sự không thể tiếp thu được việc ấu tể lớn lên bằng nước bọt hay hắt xì của hắn, nên chỉ có thể liều mạng khóc.
Một bên chảy nước mắt, một bên Giang Diệu lẩm bẩm:
"Ấu tể, biến thông minh."
"Ấu tể, trở nên cường tráng."
"Tiểu bảo bảo, trở nên xinh đẹp."
Lục Tinh Mang đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài một mặt cảm động, Giang Diệu thật sự rất yêu tiểu bảo bảo sắp đến này.
Giang Diệu ban ngày ngồi khóc, buổi tối uống nước không ngừng để bù lại, nước trong nhà thế mà hết đến mười tấn.
Liên tục như vậy một tháng, Giang Diệu nhìn thấy Kim Lệ quả vàng óng rơi xuống, vỏ cũng bắt đầu nứt ra.
"Tiểu Mang, con trai cả của chúng ta ra đời!"
Lục Tinh Mang chạy nhanh tới, trùng hợp nhìn thấyhai cái sừng nho nhỏ từ khe hở đang cố gắng chui ra!
Từ từ...
Kim Lệ thú không có sừng mà???
Lục Tinh Mang xoa xoa mắt, ghé vào nhìn kĩ, xác định đây thực sự là sừng.
Hai cái sừng chỉ to bằng chiếc răng sứ nhỏ, nửa trong suốt, dưới ánh mặt trời óng ánh long lanh.
Xác quả chia làm hai, như cánh hoa rơi xuống, ấu tể hoàn toàn chui ra, ôm nhành cây.
Trên người phủ một lớp lông tơ vàng nhạt, ngoại trừ hai cái sừng nhỏ trên đầu thì cũng ra dáng Kim Lệ thú lắm.
Nó nhìn kỹ hai vị ba ba mới lên chức, ấu tể há miệng đánh ngáp một cái.
"Ôi...Thật là đáng yêu!"
Miệng của ấu tể càng ngày càng lớn.
"A là một cái ngáp lớn." Giang Diệu trên mặt một biểu tình hạnh phúc sắp ngất.
"Không! Nó không phải đang ngáp!"
Lục Tinh Mang khiếp sợ nhìn miệng ấu tể càng ngoác càng lớn, càng ngoác càng lớn...
Thân thể nhỏ xíu chưa được một bàn tay, vậy mà miệng không hề khoa học mà mở to như cái chảo.
Bên trong miệng đen ngòm bắt đầu nổi lên trận lốc xoáy.
Chỉ một phút đem toàn bộ Kim Lệ quả đều hút vào trong miệng!
Lục Tinh Mang và Giang Diêu trợn tròn mắt.
"Ba...Ba mươi vạn..."
Đứa con lớn nhất của bọn họ, mắt còn chưa mở đã ăn một ngụm hết hơn ba mươi vạn!
"Kim Lệ thú không phải là thủ hộ của rừng Kim Lệ sao?"
"Sao nó lại đem toàn bộ kim lệ quả ăn hết không còn một miếng?"
Thời điểm Giang Diệu thức dậy, chim xanh đã sớm bay đi.
Sau khi biết mình vừa bỏ lỡ cơ hội nghe Thanh giám đốc gọi baba, hắn hối hận mà sờ ót.
"Lần sau tên đó quay lại em nhớ đánh thức anh!"
Lục Tinh Mang mở hai gói quà lớn.
Trong túi công cụ hai ngàn tám của họ có búa, cái thang, cưa điện, máy cắt cỏ....
Trong túi sửa chữa hơn hai mươi ngàn còn lại gồm cửa sổ thủy tinh, sàn nhà, nóc nhà gỗ, vật liệu chống thấm...
Nhiều công cụ và vật liệu như vậy, xếp lộn xộn chiếm một khoảng lớn trước sân. Lục Tinh Mang sau khi nhìn đống ấy, cảm thấy công ty Sơn Hải không đến mức mất hết lương tâm, nhiều đồ như vậy chỉ hơn ba vạn, cũng coi như là có giá trị.
Hai người đồng thời bắt đầu hành động.
Lục Tinh Mang ở bên ngoài làm cỏ, chặt cây, cậu đối với thực vật vẫn luôn hiểu rõ.
Giang Diệu ở trong nhà đem toàn bộ sàn nhà cũ nát cạy ra, trải lên trên phần sàn gỗ mới, chỗ sàn gỗ này vừa khít có thể lắp hoàn chỉnh căn nhà nhỏ hai tầng lầu của họ.
"Làm cỏ trước nhà, hoàn thành!"
"Thay đổi sàn nhà, hoàn thành!"
"Sửa chữa nóc nhà, hoàn thành!"
...
Lục Tinh Mang và Giang Diệu dùng một tuần lễ, đem căn nhà nhỏ của hai người sửa sang lại hoàn toàn.
Trong một tuần lễ này hai người không có cách nào khác ngoài lên app đặt ba gói hàng- cơm dinh dưỡng dành cho hai người.
Nơi này quá hẻo lánh, căn bản không thể gọi thức ăn ngoài, chỉ có thể dựa vào chim xanh vì bọn họ đưa cơm.
Hai người ăn cơm dinh dưỡng trong một tuần, bao thầu ba bữa hết 1280 tệ. Khoản vay lại tăng thêm một số rồi.
Lục Tinh Mang nghĩ đến lại thấy hối hận sao lúc học đại học cậu không kiếm tiền, nếu cậu muốn, trong trường có rất nhiều hạng mục có thể kiếm tiền.
Giang Diệu rục rà rục rịch muốn quay lại nội thành tiếp tục công việc cao quý của mình.
Tuy vậy, bất kể là Giang Diệu hay Lục Tinh Mang đều đang bận hoàn thành nhiệm vụ, không thể rời khỏi Thất Khê Cốc.
App phát nhiệm vụ đều là nhiệm vụ đôi, hai người nếu trong quá trình làm thiếu mất một người, tất nhiên là không thể hoàn thành xong nhiệm vu trong thời hạn cho phép.
"Đợi khi nhà bếp sửa chữa xong, chúng ta có thể về nội thành một chuyến, mua đồ làm bếp và các loại nguyên liệu nấu ăn, thậm chí có thể mua các loại hạt giống rau dưa tự mình trồng. Tự làm cơm tiền cơm sẽ rẻ đi nhiều." Lục Tinh Mang nói.
Thế nhưng chỉ dựa vào tiền tiết kiệm của họ thì còn thiếu rất nhiều, họ nhất định phải tìm cách kiếm tiền.
"Nếu trước khi hoàn thành nhiệm vụ không thể rời khỏi Thất Khê Cốc, chúng ta lại muốn kiếm tiền, vậy thì chỉ có cách ở trong Thất Khê Cốc kiếm tiền thôi."
Lục Tinh Mang nhìn mảnh đất rộng lớn, nghĩ tới trồng một số loại cây công nghiệp, lương thực, hoa quả,... đem bán ra. Đối với dòng máu mang nửa huyết thống Cú Tộc cậu vẫn rất tự tin, trồng cây không khó.
Giang Diệu cho rằng đây là ý kiến không tồi: "Em phụ trách trồng, anh phụ trách tiêu thụ."
Bất quá việc cấp bách bây giờ vẫn là hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên cho người mới, đem nhà gỗ sửa chữa hoàn hảo.
Hai người tốn thêm một tuần lễ, ăn xong hộp dinh dưỡng thứ hai...
"Hoàn thành sửa chữa nhà bếp!"
"Hoàn thành sửa chữa nhà tắm!"
"Hoàn thành thay cửa sổ thủy tinh!"
Lắp đặt xong miếng thủy tnh cuối cùng, nhà gỗ nhỏ cũ nát đã thay đổi hoàn toàn.
Nóc nhà hoàn hảo vô khuyết, sàn nhà gỗ trơn bóng, gạch sứ trong nhà bếp lóe lên tia chớp, vòi nước đồng thau sáng lấp lánh...
Bốn phía quanh nhà gỗ nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại, nhìn ra hình dáng nguyên bản, trước nhà còn có một con đường đá cuội nhỏ.
Giang Diệu và Lục Tinh Mang vui mừng nhìn nhà gỗ nhỏ mới rực rỡ, cảm thấy công sức nửa tháng qua bỏ ra đều là đáng giá.
Cùng lúc đó điện thoại hai người đồng thời vang lên.
"Tiến độ sửa chữa: 100%! Chúc mừng các bạn nắm giữ phòng nhỏ xinh đẹp, coi như đây là khởi điểm, xây dựng nơi ở thích hợp cho yêu quái lâm nguy đi!"
"Nhiệm vụ người mới 1, hoàn thành!"
"Gói quà lớn dành cho người mới chuẩn bị đưa tới..."
"Còn có quà dành cho người mới?" Lục Tinh Mang vui mừng.
Hai người nhìn chim xanh bay tới cách mình ngày càng gần, đầy chờ mong món đồ bên trong gói hàng mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Tinh Mang đẩy cửa ra, nhìn thấy gói quà lớn đã đặt ở cửa nhà mình.
"Gói quà gia cụ sơ cấp, gói quà nông cụ sơ cấp, gói quà hạt giống ngẫu nhiên."
Gói quà người mới này so với tưởng tượng của Lục Tinh Mang thì phong phú hơn nhiều.
Bên trong gói gia cụ sơ cấp bọc một chiếc giường đôi, một tủ quần áo, một ghế sofa, một bộ bàn ăn có ghế tựa...
Bọn họ rốt cục cũng không cần ngủ trên sàn nhà nữa rồi.
Còn có nguyên bộ dụng cụ nhà bếp!
Lục Tinh Mang kích động nói: "Chúng ta không cần vào nội thành mua dụng cụ làm bếp rồi!"
Biểu tình trên mặt Giang Diệu có điểm phức tạp: "Tiểu Mang, việc xuống bếp cực khổ như vậy, sau này vẫn là để anh làm thì hơn."
Lục Tinh Mang kiên quyết từ chối: "Không, đương nhiên là em làm, em nấu ăn ngon hơn anh."
Giang Diệu nỗ lực tranh thủ: "Anh nấu ăn cũng không tệ lắm mà, anh đau lòng em."
Lục Tinh Mang: "Anh đau cái khác cũng được mà, việc này em làm được."
Giang Diệu hít sâu một hơi, nhắm mắt: "Thật ra đồ ăn em nấu..."
Lục Tinh Mang không quan tâm lời kháng nghị của ai đó, quay qua mở hai gói còn lại.
Gói công cụ sơ cấp có lê, xẻng, cuốc....
Gói hạt giống sơ cấp có hạt giống Kim Lệ quả, hạt giống Cỏ Nhảy và hạt giống Gạo nếp dưa.
"A..." Giang Diệu lộ ra vẻ mặt thất vọng.
"Anh vừa nãy muốn nói gì?" Lục Tinh Mang hỏi.
Giang Diệu sớm quên mất lúc nãy mình muốn nói gì: "A? không có gì."
Toàn bộ lực chú ý của hắn đã bị ba gói hạt giống thu hút: "Vận khí của chúng ta cũng kém quá rồi..."
Cùng lúc này app lại vang lên thông báo.
"Nhiệm vụ người mới 2: Mở ra một mảnh ruộng, trồng sống ít nhất một loại hạt giống."
"Chúng ta ngay từ nhiệm vụ người mới thứ 2 đã thất bại sao?" Giang Diệu vỗ đầu.
Giang Diệu quay qua giải thích, Lục Tinh Mang là con người nhất định không biết ba loại thực vật yêu giới này: "Đây là ba loại thực vật vô cùng, vô cùng khó trồng."
"Kim lệ quả chính là trái kết từ cây Kim Lệ, rừng rậm Kim Lệ đã tuyệt tích từ lâu, đây chính là nguyên nhân Kim Lệ thú bên bờ vực tuyệt chủng."
"Cỏ nhảy và gạo nếp dưa tuy rằng không kết hợp cùng loại thú nào, nhưng cũng cực kỳ khó trồng."
"Cỏ nhảy sau khi trưởng thành sẽ kết ra đậu nhảy."
"Gạo nếp dưa sinh trưởng ở dưới lòng đất, sau khi chín đào ra, nhẹ nhàng xé vỏ, bên trong toàn bộ hạt gạo nếp đều là màu hồng nhạt."
"Đậu nhảy và gạo nếp dưa đều là nguyên liệu nấu ăn hàng đầu của yêu giới, đối với yêu quái, đặc biệt là tiểu yêu quái cực kỳ có lợi, có thể giúp yêu quái càng thêm khỏe mạnh, tăng cười yêu lực."
GIang Diệu liếc mắt nhìn Lục Tinh Mang, bổ sung: "Đối với con người càng là thứ tốt, cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ."
Lục Tinh Mang gật đầu: "Ba loại thực vật đều có thể bán ra với giá cực cao."
"Tiền vay của chúng ta liền không cần lo lắng."
"Đặc biệt là Kim Lệ quả, giá cả cao nhất, bán đi mười quả, chúng ta có thể trả hết nợ."
Lục Tinh Mang một mặt vui sướng, không nghĩ tới lại tìm ra cách kiếm tiền mà không cần rời khỏi Thất Khê Cốc.
Giang Diệu cau mày, Tiểu Mang hoàn toàn không hiểu ý tứ của hắn.
"Càng là đồ tốt thì càng hiếm thấy."
"Cỏ nhảy và gạo nếp dưa đều phi thường yêu kiều, đối với hoàn cảnh sinh trưởng có yêu cầu khắt khe, cho dù là đại sư trồng trọt của yêu giới cũng chỉ có thể trải qua vô số lần thất bại mới có thể may mắn thành công một lần."
Mà trong tay mình và Lục- người bình thường- Tinh Mang chẳng có chút kinh nghiệm gieo trồng nào đối với ba loại hạt giống này, Giang Diệu đã nhìn thấy trước kết quả.
Trồng hạt giống vào trong đất, sau đó liền không có sau đó nữa, hạt giống căn bản sẽ không nảy mầm.
Lục Tinh Mang kinh ngạc nhìn Giang Diệu, cậu không biết Giang Diệu học nhiều tri thức yêu giới thế từ khi nào.
Bất quá dù sao cũng là nhân loại, những kiến thức của Giang Diệu cũng chỉ nằm trong sách vở.
Tuy rằng ba loại hạt giống này rất khó trồng, thế nhưng nắm giữ một nửa huyết thống của Thần mùa xuân, Lục Tinh Mang rất có lòng tin.
"Em đến trồng, anh chờ xem nhiệm vụ hoàn thành đi."
App có sổ tay trồng trọt viết tỉ mỉ, nhưng Giang Diệu phát hiện Lục Tinh Mang không hề xem.
Hắn từng câu, từng câu niệm bên tai Lục Tinh Mang, Lục Tinh Mang xua tay: "Em có thể cảm nhận được hạt giống cần gì nhất."
Ánh sáng không cần quá nhiều, chủ yếu là râm mát, cần tưới nước cùng thông gió, Lục Tinh Mang chỉ cần đến gần hạt giống là cảm nhận được đáp án.
Giang Diệu nhìn thấy Lục Tinh Mang đem hạt giống cỏ nhảy tùy ý trồng xung quanh nhà.
Bên trái nhà gỗ nhỏ mở ra một khoảng đất, trồng gạo nếp dưa.
Phía bên phải mở ra một khoảng đất khác trồng Kim Lệ quả.
Đối xử với mỗi loại hạt giống muốn bao nhiêu tùy ý có bấy nhiêu.
Giang Diệu triệt để không còn hi vọng.
Những ngày gần đây hắn nhiều lần liên hệ bên hỗ trợ khách hàng, yêu cầu đổi một gói hạt giống khác, rất tiếc câu trả lời luôn là NO.
Nhân viên chăm sóc khách hàng thừa nhận, bên trong mỗi gói hạt giống đều là những loại hạt giống rất khó trồng.
"Xin lỗi, gói quà người mới của chúng ta không có cách nào thay đổi."
Nhưng sáng sớm ba ngày sau, Giang Diệu đẩy cửa gỗ ra, khiếp sợ phát hiện xung quanh nhà gỗ phát ra sắc cỏ xanh nhạt.
Hắn dụi dụi mắt, xác định không phải mình bị hoa mắt, mà là...
"Tiểu Mang, cỏ nhảy của chúng ta nảy mầm!"
"Nhiệm vụ người mới 2, hoàn thành!"
"Gói quà người mới 2, đang giao tới...."
Lại qua ba ngày.
"Gạo nếp dưa của chúng ta cũng nảy mầm!"
Lại qua ba ngày nữa.
"Kim Lệ quả cũng nảy mầm!"
"Cỏ nhảy dùng tốc độ sinh trưởng sét đánh không kịp, rất nhanh bốn phía nhà gỗ sinh trưởng thành một mảnh thảm cỏ xanh biếc, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy được bên trong bắt đầu kết ra đậu nhảy, có hạt lớn có hạt nhỏ.
Gạo nếp dưa sinh trưởng dưới lòng đất, Giang Diệu không thể nhìn thấy, gấp đến độ cào tim cào phổi, hận không thể đào một cây lên xem.
Thế nhưng hắn biết gạo nếp dưa quý giá thế nào, gạo nếp dưa chưa chín mà đào lên là một sự lãng phí cực lớn, vì vậy Giang Diệu mạnh mẽ nhịn xuống.
Cỏ nhảy và gạo nếp dưa sau khi trồng tỉ lệ nảy mầm gần như tuyệt đối, đã khiêu chiến nhận thức của Giang Diệu một trận không nhỏ, nhưng ít ra chúng vẫn sinh trưởng phù hợp với quy luật. Chỉ cần có thể sống, cỏ nhảy sẽ có tốc độ sinh trưởng cực nhanh, tốc độ sinh trưởng của gạo nếp dưa ngược lại chậm hơn không ít.
Triệt để lật đổ nhận thức của Giang Diệu là một tháng sau, hắn nhìn thấy trong những cây Kim Mộc nho nhỏ cua họ có vô số trái nhỏ màu đỏ.
Làm sao có khả năng?
Cả yêu giới đều biết, cây Kim Lệ rất khó kết quả, sau khi trở thành đại thụ che trời cũng chưa chắc có thể tạo ra một quả. Của nhà mình còn nhỏ như vậy sao đã kết quả rồi?
"Một viên, hai viên,..., một trăm viên, một trăm linh một viên,..." Âm thanh của Giang Diệu run rẩy.
Phát tài! Bọn họ giàu to rồi!!!
Người có tính cách hờ hững như Giang Diệu cũng lộ ra nụ cười thoải mái: "Bán đám Kim Lệ quả này đi, chúng ta có tiền nuôi ấu tể rồi."
Giang Diệu trịnh trọng gật đầu: "Đúng, ít nhiều gì cũng có thể nuôi nổi ấu tể."
Lại qua thêm hai ngày, Giang Diệu nhìn thấy bên trong rừng Kim Lệ kết ra môt quả màu vàng, "trái cây" này làm toàn bộ yêu giới chấn động cùng e sợ.
Hắn nhẹ nhàng đến gần, nín thở, nhìn sao cũng giống như là thai nghén ra Kim Lệ thú!
Kim Lệ quả đều là da hồng, thịt dày.
Kim Lệ thú cũng sinh ra ở trên cây, giống Kim Lệ quả kết ra.
Chỉ có thời điểm thai nghén Kim Lệ thú, mới có thể có màu vàng, tỏa ra hào quang óng ánh!
Nhưng mọi người đều biết, chỉ có ở trên tán cây rộng lớn bên trong rừng Kim Lệ, trên cây cao nhất, cành lá sum suê nhất, mới có thể từng chút từng chút tạo thành Kim Lệ Thú.
Nhà mình chỉ có một khoảng rừng Kim Lệ nhỏ, diện tích hoàn toàn không đủ... Huống hồ đây có thể gọi là rừng Kim Lệ sao? Cùng lắm chỉ được coi là một ngón tay thôi.
Giang Diệu đi hỏi Lục Tinh Mang chuện gì đang xảy ra.
Lục Tinh Mang liếc mắt nhìn: "Có phải đây là chúng ta chuẩn bị đón ấu tể đầu tiên?"
Giang Diệu ôm đầu, hắn không thể nào tiếp thu được.
"Nơi bé bằng ngón tay của chúng ta dưỡng ra Kim Lệ thú, vậy những nơi đại thụ che lấp mặt trời mà không thể tạo ra Kim Lệ thú sẽ nghĩ thế nào!"
Giang Diệu sau khi khiếp sợ, niềm hạnh phúc bao phủ toàn thân làm hắn suýt té xỉu: "Chúng ta phải làm baba."
Lục Tinh Mang cũng cực kỳ cao hứng: "Đúng, chúng ta sắp trở thành baba!"
Hơn nữa Kim Lệ thú ra đời, đều sẽ bảo vệ rừng Kim Lệ.
Mỗi một cây Kim Lệ đều sẽ cành lá xum xuê, mỗi một Kim Lệ quả đều sẽ có hiệu quả tăng gấp bội.
Diện tích rừng Kim Lệ sẽ ngày càng lớn.
Lục Tinh Mang quyết định sẽ không trồng bất cứ thứ gì trên núi nhỏ nữa. Sau này khi có Kim Lệ thú bảo vệ, cả núi đều sẽ trở thành rừng Kim Lệ.
Đến lúc đó, hai người họ sẽ nắm giữ cả một núi tiền tài.
Bất quá đối với họ mà nói, không phải là tiền, mà là trong rừng sẽ sinh ra Kim Lệ thú.
Đối với họ thứ nhất luôn là ấu tể!
Giang Diệu lập tức trở về nội thành, đem phòng thuê trả lại, dọn toàn bộ đồ dạc về Thất Khê Cốc.
Những việc đó đều là thuận tiện mà thôi, lần trở lại nội thành này của hắn chủ yếu là để làm một việc vô cùng trọng yếu!!!
Giang Diêu đem máy tính xách tay download mấy chục bộ phim tình cảm lâm ly bi đát.
Trở lại Thất Khê Cốc, Giang Diệu mỗi ngày ôm máy tính ở trong rừng Kim Lệ, ngồi ngay cạnh cây dưỡng Kim Lệ Thú khóc hết nước mắt.
"Huhuhu...huhuhu"
Giang Diệu đem toàn bộ nước mắt đổ dưới tàng cây.
Long tiên, thứ quý giá thiên tài địa bảo.
Nơi có Long tiên đổ xuống, Kim Lệ thú nhất định có thể khỏe mạnh trưởng thành.
Nước bọt, hắt xì, nước mắt của rồng đều là long tiên, đều là đại bảo bối. Thế nhưng Giang Diệu thật sự không thể tiếp thu được việc ấu tể lớn lên bằng nước bọt hay hắt xì của hắn, nên chỉ có thể liều mạng khóc.
Một bên chảy nước mắt, một bên Giang Diệu lẩm bẩm:
"Ấu tể, biến thông minh."
"Ấu tể, trở nên cường tráng."
"Tiểu bảo bảo, trở nên xinh đẹp."
Lục Tinh Mang đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài một mặt cảm động, Giang Diệu thật sự rất yêu tiểu bảo bảo sắp đến này.
Giang Diệu ban ngày ngồi khóc, buổi tối uống nước không ngừng để bù lại, nước trong nhà thế mà hết đến mười tấn.
Liên tục như vậy một tháng, Giang Diệu nhìn thấy Kim Lệ quả vàng óng rơi xuống, vỏ cũng bắt đầu nứt ra.
"Tiểu Mang, con trai cả của chúng ta ra đời!"
Lục Tinh Mang chạy nhanh tới, trùng hợp nhìn thấyhai cái sừng nho nhỏ từ khe hở đang cố gắng chui ra!
Từ từ...
Kim Lệ thú không có sừng mà???
Lục Tinh Mang xoa xoa mắt, ghé vào nhìn kĩ, xác định đây thực sự là sừng.
Hai cái sừng chỉ to bằng chiếc răng sứ nhỏ, nửa trong suốt, dưới ánh mặt trời óng ánh long lanh.
Xác quả chia làm hai, như cánh hoa rơi xuống, ấu tể hoàn toàn chui ra, ôm nhành cây.
Trên người phủ một lớp lông tơ vàng nhạt, ngoại trừ hai cái sừng nhỏ trên đầu thì cũng ra dáng Kim Lệ thú lắm.
Nó nhìn kỹ hai vị ba ba mới lên chức, ấu tể há miệng đánh ngáp một cái.
"Ôi...Thật là đáng yêu!"
Miệng của ấu tể càng ngày càng lớn.
"A là một cái ngáp lớn." Giang Diệu trên mặt một biểu tình hạnh phúc sắp ngất.
"Không! Nó không phải đang ngáp!"
Lục Tinh Mang khiếp sợ nhìn miệng ấu tể càng ngoác càng lớn, càng ngoác càng lớn...
Thân thể nhỏ xíu chưa được một bàn tay, vậy mà miệng không hề khoa học mà mở to như cái chảo.
Bên trong miệng đen ngòm bắt đầu nổi lên trận lốc xoáy.
Chỉ một phút đem toàn bộ Kim Lệ quả đều hút vào trong miệng!
Lục Tinh Mang và Giang Diêu trợn tròn mắt.
"Ba...Ba mươi vạn..."
Đứa con lớn nhất của bọn họ, mắt còn chưa mở đã ăn một ngụm hết hơn ba mươi vạn!
"Kim Lệ thú không phải là thủ hộ của rừng Kim Lệ sao?"
"Sao nó lại đem toàn bộ kim lệ quả ăn hết không còn một miếng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất