Chương 11
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm, Ảnh Thập Nhất đỏ mắt mở cửa gỗ, thấy dưới chân lẳng lặng đặt hai chiếc vòng hắc ngọc.
Y lặng lẽ nhìn hai chiếc vòng, ngồi xổm xuống, nhặt chúng lên.
Đây là đồ Ảnh Thập Nhất tự làm, mỗi đứa đều có một cái. Hôm sinh nhật lúc y lấy vòng ra, hai đứa nhỏ vui mừng đến đêm không muốn đi ngủ, giấu đồ trong chăn lặng lẽ lật qua lật lại ngắm nghía, thẳng đến lúc mười sáu tuổi vẫn như cũ xem chúng như bảo bối, chưa từng chịu tuỳ tiện cởi ra.
Kỳ thật bọn chúng không biết sinh nhật của mình. Ảnh Thập Nhất liền bảo, vậy lấy ngày ca đem hai đứa về làm sinh nhật đi.
Y nói muốn cho cả hai một cuộc sống mới, hiện tại rốt cuộc cũng làm được.
Ảnh Thập Nhất nhặt hai chiếc vòng nhỏ lên, bỏ vào trong vạt áo, dán ngay chỗ tim, vốn muốn cảm nhận nhiệt độ còn sót lại trên vòng, nhưng hắc ngọc lạnh buốt, lạnh đến khiến Ảnh Thập Nhất khẽ rùng mình.
Chúng đi rồi.
Nghe Ảnh Thập Tam nói, cả hai sáng sớm đã gặp ảnh vệ trưởng, trả lại lệnh bài thị vệ, rời phủ.
Ảnh Thập Nhất khẽ thở hắt ra, động tác thẫn thờ, đờ đẫn mặc hắc vân cẩm y, đeo đai bách nhận, đi về phía sân huấn luyện.
Chung quanh im ắng, Ảnh Thập Nhất lặng lẽ đi trên hành lang. Nếu là bình thường, hai đứa nhỏ kia đã sớm nhào tới ôm lấy y làm nũng rồi.
Y đã không thể nhớ nổi bản thân trước khi sống cùng hai thằng nhóc là như nào.
Ảnh Thập Nhất ngơ ngẩn tới sân huấn luyện. Ảnh vệ trưởng thậm chí còn chẳng buồn liếc y, không còn ôm bất kỳ hi vọng gì.
Bọn họ đều đã qua cái tuổi tốt nhất làm ảnh vệ. Qua vài năm nữa, tất cả sẽ lần lượt giải nghệ, vương phủ sẽ thay một nhóm quỷ vệ trẻ tuổi tới thay thế.
Đương nhiên, bọn họ sẽ được thưởng một khoản đáng kể. Giả dụ sau này không có sinh kế đi nữa, số tiền ấy cũng đủ dùng hết quãng đời còn lại.
Ảnh vệ chính là như vậy, chủ tử dùng vàng bạc mua mười năm tuổi trẻ của họ. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không cần thiết nữa.
Ảnh Thập Nhất đứng thẳng trong hàng ngũ, im lặng không hé một lời.
Ảnh Thập Tam thấy sắc mặt y không tốt, liền cầm cây quạt nhỏ chọc chọc hắn: "Này, sao đấy?"
Chân y khuỵu xuống, ngất xỉu trên đất.
Ảnh Thập Tam ngây ngẩn, sững sờ mất nửa ngày mới đỡ y lên, thấy ảnh vệ trưởng gật đầu liền lập tức cõng Ảnh Thập Nhất đến y điện.
Đại phu nói là làm việc quá sức, lao lực quá độ.
"Hắn những năm này quá mệt mỏi, người trẻ tuổi không nên liều mạng như vậy." Ông lão thổi râu cảm khái: "Thế sự vô thường, mọi sự cũng không cần quá thương tâm. Tiểu Thập Tam, ngươi cũng vậy."
"Vãn bối biết." Ảnh Thập Tam tựa một bên lẳng lặng nghe, chống má mỉm cười: "Sinh ra là đao kiếm, ta nào có tâm đâu."
Ảnh Thập Nhất mệt mỏi tựa ở đầu giường, ngước cặp mắt đỏ lừ nhìn Ảnh Thập Tam: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được." Ảnh Thập Tam lui ra ngoài, y điện chỉ còn lại Ảnh Thập Nhất, nằm từ sáng sớm tới tối muộn.
Thẳng đến đêm khuya, y mới từ đờ đẫn chuyển thành thống khổ.
Ảnh Thập Nhất co ro trong bóng đêm, muốn ôm chặt người vào lòng, lại phát hiện trong ngực trống không. Y không còn bảo bối để ôm trấn an chính mình.
"Trịnh Viêm... Trịnh Băng..." Ảnh Thập Nhất đau đớn dằn vặt nói, dùng sức nắm chặt đệm giường, mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong.
Rốt cuộc y bắt đầu điên cuồng nhung nhớ.
Nhớ khoảng thời gian được hai đứa nhỏ tín nhiệm, cưng chiều vô điều kiện, nhớ cái ôm trong đêm lạnh, thậm chí bắt đầu nhớ cả khoái cảm khi bị cả hai môi lưỡi triền miên.
Y một mực không muốn thừa nhận.
Vậy mà y lại đồng thời ái mộ hai người.
Nếu không có mình, chúng mới có thể sống tốt hơn, tự do hơn, bình thường hơn.
Ba người bọn họ không nên tiếp nhận ánh mắt khác thường của thế tục, cũng không cần phải lo lắng cừu gia tìm tới cửa, sau này con cháu nối dài, an ổn cả đời.
Vậy nên y chọn dùng trục xuất để xoá đi tình yêu trái luân thường này, đau đớn nhất thời còn hơn trì hoãn cả đời.
Ảnh cung có huấn điều, rằng ảnh vệ không thể có tình, Ảnh Thập Nhất biết rõ mình đã thất trách. Thân là ảnh vệ, tình cảm của y quá mức nóng bỏng.
Ảnh vệ trưởng đem tình hình gần đây của Ảnh Thập Nhất bẩm báo chi tiết cho vương gia. Vương gia nghịch hai viên thanh ngọc hạch đào trong tay, bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Đưa Tiểu Thập Nhất về Hạnh Đường ở Lâm Châu tĩnh dưỡng đi, chờ tinh thần tốt lên chút thì để hắn xuất phủ."
Ảnh vệ trưởng thần sắc lạnh lùng, thấp giọng nói: "Tiền triều hỗn loạn chính là lúc vương phủ cần dùng người, nếu Ảnh Thập Nhất rời đi, chúng ta tạm thời chưa thể tìm được người có tài năng xuất chúng tương đương."
Lúc này, nha hoàn ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa thông báo: "Vương gia, Ảnh Thập Nhất đại nhân cầu kiến."
"Để hắn vào." Vương gia đặt bút, nhìn Ảnh Thập Nhất khuôn mặt tái nhợt, lảo đảo đi tới, quỳ xuống dưới chân mình.
"Đứng lên đi." Vương gia nghiêng người tựa trên ghế thái sư, đưa tay đỡ một cái.
Ảnh Thập Nhất quỳ xuống một gối, cúi đầu hành Ảnh Vệ Lễ.
"Vương gia, tiền triều hỗn loạn, vương phủ nguy cấp, Thập Nhất khẩn cầu được ở lại vương phủ, vì vương gia hiến dâng." Ảnh Thập Nhất dập đầu thật sâu, đem ảnh bài bên hông đặt ở trước mặt, mặt sau ảnh bài gỗ lim khắc bốn hàng chữ:
"Sinh tại Ảnh Cung, trung với chủ thượng, thân này bất tử, thệ này bất diệt."
Y có tình yêu, cũng có tín ngưỡng trung thành, thân là Ảnh vệ, cố chấp vinh quang cả đời không thể ra ngoài ánh sáng.
Vương gia nhẹ nhàng vỗ vai Ảnh Thập Nhất, ôn hòa cười: "Đã như vậy, chờ hỗn loạn chấm dứt, bản vương thành toàn một tâm nguyện của ngươi, coi như bồi thường cho ngươi."
Ảnh Thập Nhất hầu kết giật giật, nhẹ nhàng gật đầu: "Tạ vương gia thương cảm."
Cứ như vậy ngây ngốc đứng thẳng, Ảnh Thập Nhất lần nữa quen với cô độc.
Y đã từng vụng trộm đi thăm Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng, về sau nghe nói hai người mỗi người một ngả, không biết đi đâu, vô thanh vô tức biến mất ở Tuân Châu.
Nếu chúng có thể sống tốt, Ảnh Thập Nhất đã thỏa mãn rồi.
________________________
Bẵng đi nhiều năm, giang hồ nổi gió.
Tứ hải đều biết danh môn chính phái, chưởng giáo núi Linh Mi tọa hóa trong thác tiên, truyền y bát cho đệ tử thiên phú dị bẩm của môn hạ, phát anh hùng thiếp tuyên cáo võ lâm.
(Toạ hoá: là tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết, thường xuất hiện trong các thư tịch Phật Giáo - phatgiao.org.vn
Y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau - vtudien.com)
Núi non trải dài, sương phủ mịt mờ, đứng trên đỉnh núi Linh Mi là một nam nhân tóc dài cột gọn, một thân giáo bào đen trắng, cổ đeo vòng hắc ngọc tinh mỹ nhỏ nhắn, chăm chú nhìn phương xa thật lâu.
Trịnh Viêm yên lặng thu lại ánh mắt, hỏi đệ tử hầu kiếm áo trắng phiêu diêu bên cạnh: "Tìm được người ta muốn chưa?"
Đệ tử hầu kiếm cung kính nói: "Hồi chưởng giáo, bọn họ đã đi tìm rồi."
"Không cần, ta tự làm."
________________________
Cũng có một dị quán tà phái mới nổi, một trong tứ đại sát thủ viện Bích Tiêu quán, ngắn ngủi vài năm lại đổi chủ.
Trên giường san hô có một nam nhân đang nghiêng người dựa lên, trên người mặc một bộ xích hồng bào, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng say rượu, lười biếng vuốt ve lưỡi đao trong tay, cặp mắt đào hoa sâu thẳm cong cong, chống má hỏi mấy tên thám tử quỳ dưới chân:
"Tìm được người ta muốn chưa?"
Mấy thám tử quỳ gối dưới đường run rẩy, ấp úng: "Quán chủ... Chúng thuộc hạ... Vẫn chưa..."
"Không tìm được?" Trịnh Băng phát ra tiếng cười bén nhọn: "Một tên ảnh vệ mà thôi, chẳng lẽ có thể trốn trong kẽ đất?"
"Nhưng... bọn chúng nói ảnh vệ kia đã chết rồi, ngay trong chính loạn Huyền Nguyên năm đó! Tại kinh thành, hắn bị Thần Diên doanh của triều đình loạn tiễn bắn chết!"
Ánh mắt Trịnh Băng lộ ra ý cười tàn nhẫn, lưỡi đao trong tay đột ngột ném ra ngoài, thám tử vừa mới thưa chuyện kia bị lưỡi đao đâm xuyên đầu, đóng chặt trên mặt đất, máu tươi cùng óc người bắn tung toé, cả sảnh đường một màu đỏ tươi.
Trịnh Băng nhấc khóe mắt, liếc nhìn hai thám tử còn lại, ngoắc tay.
Thám tử bị dọa đến mặt vàng như đất, suýt nữa đã ngồi bệt xuống, toàn thân run rẩy, dùng sức rút lấy cây đao kia, hai tay run run sợ hãi trả lại Trịnh Băng.
Trịnh Băng nắm chặt thanh đao đầy máu, ngón tay nhàm chán lau vết máu trên sống đao.
"Quán chủ..." Thám tử run rẩy xin tha: "Thuộc hạ lập tức tìm thêm lần nữa..."
"Không cần, ta tự đi." Trịnh Băng cầm thanh đao đỏ tươi kia lên, đứng dậy, vẩy đi dòng máu sền sệt trên mũi đao, lần nữa cắm vào vỏ song đao dắt sau lưng, xuống khỏi vị trí chủ tọa.
Hộ pháp trước cửa thấp giọng hỏi: "Quán chủ, hai người này xử trí như nào?"
"Rủa ca ca ta chết, xé xác rồi đút cho long xà của ta đi." Trịnh Băng hừ cười.
Hộ pháp khẽ nhíu mày. Hắn chỉ nhíu mày một chút, lập tức liền bị Trịnh Băng hung hăng nắm lấy cổ họng đè trên cửa, nhẹ giọng cười hỏi: "Ngươi có gì bất mãn?"
"Thuộc hạ không dám..." Hộ pháp đau khổ xin tha, cổ mới dần được buông ra.
Trịnh Băng ném hắn đi, vỗ bụi trong lòng bàn tay, phất tay áo nghênh ngang rời đi:
"Có gì bất mãn thì nín lại. Trịnh Băng ta chính là giẫm lên thi thể quán chủ mà thượng vị đấy, vậy thì sao? Hiện giờ toàn bộ Nam An ta mới là vương. Đám vô dụng, phản loạn đấy, ta muốn đem tất cả chúng xuống địa ngục."
Vòng hắc ngọc trên cần cổ "đinh đang" nhẹ vang.
Trịnh Băng đi ra ngoài. Nam An nhiều mưa, phủ cả thân ấm áp.
Hắn vươn tay, mưa phùn bay vào lòng bàn tay, hoà lẫn vết máu trên đó.
"Ca ca... Huynh còn sống nhỉ. Huynh chán ghét ta như vậy sao, ngay cả mặt cũng không muốn thấy ta."
"Chờ ta bắt huynh lại, cuối cùng khiến huynh muốn chạy cũng không được."
Trịnh Băng mỉm cười, ánh mắt như nước, ôn nhu mà bi thương.
"Bao nhiêu năm rồi, ca ca có phải quên luôn Trịnh Băng rồi không? Bảo đến thăm ta, vậy mà một lần cũng không tới."
Sáng sớm, Ảnh Thập Nhất đỏ mắt mở cửa gỗ, thấy dưới chân lẳng lặng đặt hai chiếc vòng hắc ngọc.
Y lặng lẽ nhìn hai chiếc vòng, ngồi xổm xuống, nhặt chúng lên.
Đây là đồ Ảnh Thập Nhất tự làm, mỗi đứa đều có một cái. Hôm sinh nhật lúc y lấy vòng ra, hai đứa nhỏ vui mừng đến đêm không muốn đi ngủ, giấu đồ trong chăn lặng lẽ lật qua lật lại ngắm nghía, thẳng đến lúc mười sáu tuổi vẫn như cũ xem chúng như bảo bối, chưa từng chịu tuỳ tiện cởi ra.
Kỳ thật bọn chúng không biết sinh nhật của mình. Ảnh Thập Nhất liền bảo, vậy lấy ngày ca đem hai đứa về làm sinh nhật đi.
Y nói muốn cho cả hai một cuộc sống mới, hiện tại rốt cuộc cũng làm được.
Ảnh Thập Nhất nhặt hai chiếc vòng nhỏ lên, bỏ vào trong vạt áo, dán ngay chỗ tim, vốn muốn cảm nhận nhiệt độ còn sót lại trên vòng, nhưng hắc ngọc lạnh buốt, lạnh đến khiến Ảnh Thập Nhất khẽ rùng mình.
Chúng đi rồi.
Nghe Ảnh Thập Tam nói, cả hai sáng sớm đã gặp ảnh vệ trưởng, trả lại lệnh bài thị vệ, rời phủ.
Ảnh Thập Nhất khẽ thở hắt ra, động tác thẫn thờ, đờ đẫn mặc hắc vân cẩm y, đeo đai bách nhận, đi về phía sân huấn luyện.
Chung quanh im ắng, Ảnh Thập Nhất lặng lẽ đi trên hành lang. Nếu là bình thường, hai đứa nhỏ kia đã sớm nhào tới ôm lấy y làm nũng rồi.
Y đã không thể nhớ nổi bản thân trước khi sống cùng hai thằng nhóc là như nào.
Ảnh Thập Nhất ngơ ngẩn tới sân huấn luyện. Ảnh vệ trưởng thậm chí còn chẳng buồn liếc y, không còn ôm bất kỳ hi vọng gì.
Bọn họ đều đã qua cái tuổi tốt nhất làm ảnh vệ. Qua vài năm nữa, tất cả sẽ lần lượt giải nghệ, vương phủ sẽ thay một nhóm quỷ vệ trẻ tuổi tới thay thế.
Đương nhiên, bọn họ sẽ được thưởng một khoản đáng kể. Giả dụ sau này không có sinh kế đi nữa, số tiền ấy cũng đủ dùng hết quãng đời còn lại.
Ảnh vệ chính là như vậy, chủ tử dùng vàng bạc mua mười năm tuổi trẻ của họ. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không cần thiết nữa.
Ảnh Thập Nhất đứng thẳng trong hàng ngũ, im lặng không hé một lời.
Ảnh Thập Tam thấy sắc mặt y không tốt, liền cầm cây quạt nhỏ chọc chọc hắn: "Này, sao đấy?"
Chân y khuỵu xuống, ngất xỉu trên đất.
Ảnh Thập Tam ngây ngẩn, sững sờ mất nửa ngày mới đỡ y lên, thấy ảnh vệ trưởng gật đầu liền lập tức cõng Ảnh Thập Nhất đến y điện.
Đại phu nói là làm việc quá sức, lao lực quá độ.
"Hắn những năm này quá mệt mỏi, người trẻ tuổi không nên liều mạng như vậy." Ông lão thổi râu cảm khái: "Thế sự vô thường, mọi sự cũng không cần quá thương tâm. Tiểu Thập Tam, ngươi cũng vậy."
"Vãn bối biết." Ảnh Thập Tam tựa một bên lẳng lặng nghe, chống má mỉm cười: "Sinh ra là đao kiếm, ta nào có tâm đâu."
Ảnh Thập Nhất mệt mỏi tựa ở đầu giường, ngước cặp mắt đỏ lừ nhìn Ảnh Thập Tam: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được." Ảnh Thập Tam lui ra ngoài, y điện chỉ còn lại Ảnh Thập Nhất, nằm từ sáng sớm tới tối muộn.
Thẳng đến đêm khuya, y mới từ đờ đẫn chuyển thành thống khổ.
Ảnh Thập Nhất co ro trong bóng đêm, muốn ôm chặt người vào lòng, lại phát hiện trong ngực trống không. Y không còn bảo bối để ôm trấn an chính mình.
"Trịnh Viêm... Trịnh Băng..." Ảnh Thập Nhất đau đớn dằn vặt nói, dùng sức nắm chặt đệm giường, mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong.
Rốt cuộc y bắt đầu điên cuồng nhung nhớ.
Nhớ khoảng thời gian được hai đứa nhỏ tín nhiệm, cưng chiều vô điều kiện, nhớ cái ôm trong đêm lạnh, thậm chí bắt đầu nhớ cả khoái cảm khi bị cả hai môi lưỡi triền miên.
Y một mực không muốn thừa nhận.
Vậy mà y lại đồng thời ái mộ hai người.
Nếu không có mình, chúng mới có thể sống tốt hơn, tự do hơn, bình thường hơn.
Ba người bọn họ không nên tiếp nhận ánh mắt khác thường của thế tục, cũng không cần phải lo lắng cừu gia tìm tới cửa, sau này con cháu nối dài, an ổn cả đời.
Vậy nên y chọn dùng trục xuất để xoá đi tình yêu trái luân thường này, đau đớn nhất thời còn hơn trì hoãn cả đời.
Ảnh cung có huấn điều, rằng ảnh vệ không thể có tình, Ảnh Thập Nhất biết rõ mình đã thất trách. Thân là ảnh vệ, tình cảm của y quá mức nóng bỏng.
Ảnh vệ trưởng đem tình hình gần đây của Ảnh Thập Nhất bẩm báo chi tiết cho vương gia. Vương gia nghịch hai viên thanh ngọc hạch đào trong tay, bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Đưa Tiểu Thập Nhất về Hạnh Đường ở Lâm Châu tĩnh dưỡng đi, chờ tinh thần tốt lên chút thì để hắn xuất phủ."
Ảnh vệ trưởng thần sắc lạnh lùng, thấp giọng nói: "Tiền triều hỗn loạn chính là lúc vương phủ cần dùng người, nếu Ảnh Thập Nhất rời đi, chúng ta tạm thời chưa thể tìm được người có tài năng xuất chúng tương đương."
Lúc này, nha hoàn ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa thông báo: "Vương gia, Ảnh Thập Nhất đại nhân cầu kiến."
"Để hắn vào." Vương gia đặt bút, nhìn Ảnh Thập Nhất khuôn mặt tái nhợt, lảo đảo đi tới, quỳ xuống dưới chân mình.
"Đứng lên đi." Vương gia nghiêng người tựa trên ghế thái sư, đưa tay đỡ một cái.
Ảnh Thập Nhất quỳ xuống một gối, cúi đầu hành Ảnh Vệ Lễ.
"Vương gia, tiền triều hỗn loạn, vương phủ nguy cấp, Thập Nhất khẩn cầu được ở lại vương phủ, vì vương gia hiến dâng." Ảnh Thập Nhất dập đầu thật sâu, đem ảnh bài bên hông đặt ở trước mặt, mặt sau ảnh bài gỗ lim khắc bốn hàng chữ:
"Sinh tại Ảnh Cung, trung với chủ thượng, thân này bất tử, thệ này bất diệt."
Y có tình yêu, cũng có tín ngưỡng trung thành, thân là Ảnh vệ, cố chấp vinh quang cả đời không thể ra ngoài ánh sáng.
Vương gia nhẹ nhàng vỗ vai Ảnh Thập Nhất, ôn hòa cười: "Đã như vậy, chờ hỗn loạn chấm dứt, bản vương thành toàn một tâm nguyện của ngươi, coi như bồi thường cho ngươi."
Ảnh Thập Nhất hầu kết giật giật, nhẹ nhàng gật đầu: "Tạ vương gia thương cảm."
Cứ như vậy ngây ngốc đứng thẳng, Ảnh Thập Nhất lần nữa quen với cô độc.
Y đã từng vụng trộm đi thăm Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng, về sau nghe nói hai người mỗi người một ngả, không biết đi đâu, vô thanh vô tức biến mất ở Tuân Châu.
Nếu chúng có thể sống tốt, Ảnh Thập Nhất đã thỏa mãn rồi.
________________________
Bẵng đi nhiều năm, giang hồ nổi gió.
Tứ hải đều biết danh môn chính phái, chưởng giáo núi Linh Mi tọa hóa trong thác tiên, truyền y bát cho đệ tử thiên phú dị bẩm của môn hạ, phát anh hùng thiếp tuyên cáo võ lâm.
(Toạ hoá: là tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết, thường xuất hiện trong các thư tịch Phật Giáo - phatgiao.org.vn
Y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau - vtudien.com)
Núi non trải dài, sương phủ mịt mờ, đứng trên đỉnh núi Linh Mi là một nam nhân tóc dài cột gọn, một thân giáo bào đen trắng, cổ đeo vòng hắc ngọc tinh mỹ nhỏ nhắn, chăm chú nhìn phương xa thật lâu.
Trịnh Viêm yên lặng thu lại ánh mắt, hỏi đệ tử hầu kiếm áo trắng phiêu diêu bên cạnh: "Tìm được người ta muốn chưa?"
Đệ tử hầu kiếm cung kính nói: "Hồi chưởng giáo, bọn họ đã đi tìm rồi."
"Không cần, ta tự làm."
________________________
Cũng có một dị quán tà phái mới nổi, một trong tứ đại sát thủ viện Bích Tiêu quán, ngắn ngủi vài năm lại đổi chủ.
Trên giường san hô có một nam nhân đang nghiêng người dựa lên, trên người mặc một bộ xích hồng bào, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng say rượu, lười biếng vuốt ve lưỡi đao trong tay, cặp mắt đào hoa sâu thẳm cong cong, chống má hỏi mấy tên thám tử quỳ dưới chân:
"Tìm được người ta muốn chưa?"
Mấy thám tử quỳ gối dưới đường run rẩy, ấp úng: "Quán chủ... Chúng thuộc hạ... Vẫn chưa..."
"Không tìm được?" Trịnh Băng phát ra tiếng cười bén nhọn: "Một tên ảnh vệ mà thôi, chẳng lẽ có thể trốn trong kẽ đất?"
"Nhưng... bọn chúng nói ảnh vệ kia đã chết rồi, ngay trong chính loạn Huyền Nguyên năm đó! Tại kinh thành, hắn bị Thần Diên doanh của triều đình loạn tiễn bắn chết!"
Ánh mắt Trịnh Băng lộ ra ý cười tàn nhẫn, lưỡi đao trong tay đột ngột ném ra ngoài, thám tử vừa mới thưa chuyện kia bị lưỡi đao đâm xuyên đầu, đóng chặt trên mặt đất, máu tươi cùng óc người bắn tung toé, cả sảnh đường một màu đỏ tươi.
Trịnh Băng nhấc khóe mắt, liếc nhìn hai thám tử còn lại, ngoắc tay.
Thám tử bị dọa đến mặt vàng như đất, suýt nữa đã ngồi bệt xuống, toàn thân run rẩy, dùng sức rút lấy cây đao kia, hai tay run run sợ hãi trả lại Trịnh Băng.
Trịnh Băng nắm chặt thanh đao đầy máu, ngón tay nhàm chán lau vết máu trên sống đao.
"Quán chủ..." Thám tử run rẩy xin tha: "Thuộc hạ lập tức tìm thêm lần nữa..."
"Không cần, ta tự đi." Trịnh Băng cầm thanh đao đỏ tươi kia lên, đứng dậy, vẩy đi dòng máu sền sệt trên mũi đao, lần nữa cắm vào vỏ song đao dắt sau lưng, xuống khỏi vị trí chủ tọa.
Hộ pháp trước cửa thấp giọng hỏi: "Quán chủ, hai người này xử trí như nào?"
"Rủa ca ca ta chết, xé xác rồi đút cho long xà của ta đi." Trịnh Băng hừ cười.
Hộ pháp khẽ nhíu mày. Hắn chỉ nhíu mày một chút, lập tức liền bị Trịnh Băng hung hăng nắm lấy cổ họng đè trên cửa, nhẹ giọng cười hỏi: "Ngươi có gì bất mãn?"
"Thuộc hạ không dám..." Hộ pháp đau khổ xin tha, cổ mới dần được buông ra.
Trịnh Băng ném hắn đi, vỗ bụi trong lòng bàn tay, phất tay áo nghênh ngang rời đi:
"Có gì bất mãn thì nín lại. Trịnh Băng ta chính là giẫm lên thi thể quán chủ mà thượng vị đấy, vậy thì sao? Hiện giờ toàn bộ Nam An ta mới là vương. Đám vô dụng, phản loạn đấy, ta muốn đem tất cả chúng xuống địa ngục."
Vòng hắc ngọc trên cần cổ "đinh đang" nhẹ vang.
Trịnh Băng đi ra ngoài. Nam An nhiều mưa, phủ cả thân ấm áp.
Hắn vươn tay, mưa phùn bay vào lòng bàn tay, hoà lẫn vết máu trên đó.
"Ca ca... Huynh còn sống nhỉ. Huynh chán ghét ta như vậy sao, ngay cả mặt cũng không muốn thấy ta."
"Chờ ta bắt huynh lại, cuối cùng khiến huynh muốn chạy cũng không được."
Trịnh Băng mỉm cười, ánh mắt như nước, ôn nhu mà bi thương.
"Bao nhiêu năm rồi, ca ca có phải quên luôn Trịnh Băng rồi không? Bảo đến thăm ta, vậy mà một lần cũng không tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất