Chương 7
"Chậc chậc chậc..." Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng châm biếm.
Ảnh Thập Tam nằm bên cạnh cửa sổ, chui vào trong màn chống cằm nhìn hai người, khóe miệng khẽ nhếch: "...Tại sao lúc ta trượt chân lại không có ai quan tâm tới vậy?"
Ảnh Thập Nhất quay đầu nhìn hắn. Ảnh Thập Tam thảnh thơi nói: "Ca ca, ta có một tin tốt cùng một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?"
"Xấu." Ảnh Thập Nhất cau mày.
"Không, nghe tốt trước đi." Ảnh Thập Tam nằm bên bệ cửa sổ, chống cằm trêu chọc: "Ngươi làm ta ấn tượng rồi đấy."
"...Hết rồi?"
"Xấu chính là... Thống lĩnh gọi ngươi đi qua gặp hắn."
Ảnh Thập Nhất sắc mặt cứng đờ, ảnh vệ trưởng một khi gọi người đi qua tuyệt không phải chuyện tốt.
"Còn có, mang theo hai bạn nhỏ của ngươi nữa."
...
Hình đường.
Ảnh vệ trưởng ngồi ở chính giữa hình đường, hai tay mang găng làm từ gấm đen, cầm một cây roi màu xanh thẫm, gương mặt lạnh lùng, không giận tự uy.
Tề Vương Phủ ngoại trừ nuôi vô số ảnh vệ bên ngoài ra, còn có Thập Tam Quỷ Vệ, nhóm quỷ vệ này cường đại hơn, trung thành hơn so với ảnh vệ bình thường, là trụ cột của Tề Vương Phủ.
Mười quỷ vệ còn lại phân biệt đứng hai bên hình đường, ánh mắt dừng trên người Ảnh Thập Nhất đang quỳ gối trong đường, bên cạnh là hai đứa nhỏ dáng vẻ giống nhau, linh khí thuần khiết, mặt mày trong trẻo xinh xắn.
Ảnh vệ trưởng nhìn kĩ một lượt đám người dưới đường, hờ hững nói: "Ảnh Thập Tam, ra đây."
"Vâng." Ảnh Thập Tam đứng phía cuối hàng ngũ bất đắc dĩ thở dài, quỳ một chân xuống đất, ngang bằng với Ảnh Thập Nhất.
"Biết chuyện mà không báo, ngươi cũng đừng mong tốt hơn." Ảnh vệ trưởng trầm giọng nói.
"Thống lĩnh, ta biết sai rồi." Ảnh Thập Tam cúi đầu nhận thua. Hắn đã sớm biết có một ngày như vậy, lại không nhịn được hối hận, lúc trước không bằng trực tiếp giết hai tai họa nhỏ này đi.
"Ảnh Thập Nhất, cho ta một lời giải thích." Ảnh vệ trưởng nhìn về phía Ảnh Thập Nhất, hàng lông mày càng thêm nghiêm nghị.
"...Là..." Đầu ngón tay Ảnh Thập Nhất hơi run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng giải thích: "Trước đó vương gia phái hai người chúng ta hành thích hắc thương Lưu Bưu, đây là cứu được từ trong tay hắn... hai đứa nhỏ..."
"Được." Ảnh vệ trưởng lui một bước: " Nể mặt cho tấm lòng thầy thuốc của ngươi, ta không phạt nặng. Đem chúng đưa ra ngoài."
Ảnh vệ trưởng có cân nhắc, Ảnh Thập Nhất là người duy nhất trong mười ba ảnh vệ nắm rõ y thuật, nhiều lúc cần dùng đến, vậy nên tận lực không hà khắc với y.
Ảnh Thập Nhất cúi đầu thấp giọng thỉnh cầu: "Thống lĩnh… xin ngươi, bọn chúng còn quá nhỏ, ném ra ngoài làm sao sống nổi..."
"Vậy ngươi muốn sao nữa?!" Cho bậc thang cũng không trèo xuống, ảnh vệ trưởng nổi giận, rầm một tiếng, một phen quét sạch bút mực, hình cụ trên bàn xuống trước mặt Ảnh Thập Nhất, vỡ vụn đầy đất.
Ảnh Thập Nhất vội vàng kéo Trịnh Viêm, Trịnh Băng vào ngực che chở, ấn hai cái đầu của đứa nhỏ xuống, ôm chặt vuốt ve, nhỏ giọng an ủi: "Không sợ... Không có chuyện gì, có ca ca ở đây..."
Ảnh Thập Nhất hai tay run rẩy kịch liệt, y mới là người sợ nhất. Sợ bị phạt, càng sợ mấy đứa nhỏ bị xem như đồ vật mà vứt đi.
Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng bị đặt trong ngực, người dán chặt vào lồng ngực Ảnh Thập Nhất, nghe tiếng tim đập kịch liệt của y, chúng đều cảm nhận được ca ca rất sợ hãi, ca ca đã tận lực.
Hai khuôn mặt nhỏ giống nhau như đúc đồng thời chậm rãi quay lại, lạnh lùng nhìn phía ảnh vệ trưởng. Khác biệt duy nhất chính là, trên mặt Trịnh Băng lộ ra một nụ cười hung ác lãnh đạm khiến người khác lạnh gáy.
Ảnh vệ trưởng nhìn hai đứa nhỏ kia một chút, cả hai đều là vẻ mặt lạnh lùng đối diện với mình, không lùi không tiến, đôi con ngươi giống nhau như đúc sâu không thấy đáy. Hắn đã gặp vô số kẻ, hai cặp mắt này hẳn đã từng uống máu.
Giằng co hồi lâu, bầu không khí lạnh lẽo.
Hình đường trống trải chợt truyền đến tiếng chân bước từ xa lại gần, không nhanh không chậm, cước bộ nhàn nhã.
"Nghe nói vương phủ có tiểu khách nhân đến, bản vương rảnh rỗi không có việc gì, tới xem một chút."
Nhóm quỷ vệ giật mình, nhanh chóng xếp hàng, quỳ một chân xuống đất, cúi đầu khom mình hành lễ: "Tham kiến vương gia."
Ảnh Thất từ bên người vương gia rời khỏi, tiến đến xếp hàng cùng nhóm quỷ vệ.
Vương gia tay chắp sau lưng, thong thả từ tốn bước đến trước đường, nhìn kĩ một lượt hai con sói con hung hãn này.
"Tiểu Thập Nhất, mắt nhìn không tồi đấy." Vương gia cười cười.
Ảnh Thập Nhất ôm chặt mấy bảo bối của mình, cơ thể run rẩy càng mãnh liệt, mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục. Y không muốn chọc giận vương gia, để chúng ảnh vệ đi theo mình bị liên lụy.
"Trịnh Viêm, Trịnh Băng." Vương gia ngồi lên vị trí chủ toạ hình đường, tay vuốt ve hai viên thanh ngọc hạch đào, chậm rãi nói: "Điều tra rồi, sạch sẽ. Nuôi đi."
Ảnh Thập Nhất đột nhiên sửng sốt.
Cái gì?
"Trong phủ không nuôi kẻ nhàn rỗi, tạm thời để nhập biên thị vệ đi, ngươi dạy chúng làm việc, còn lại trưởng thành nói tiếp." Vương gia hừ cười nói: "Lương tháng phát như thường lệ. Có điều, ngươi lừa trên gạt dưới quả thật làm bản vương không thoải mái, còn liên lụy cả Tiểu Thập Tam. Phạt bổng lộc một năm, lấy đó làm kỷ luật."
Ảnh Thập Tam trong lòng trợn trắng mắt, nghĩ thầm, như này chính là không liên quan gì tới ta, vương gia quả là thánh minh.
Ảnh Thập Nhất kích động không nhịn được, dập đầu cảm kích: "Đa tạ vương gia thương cảm! Cảm tạ vương gia tha thứ!"
Thập tam quỷ vệ đi theo vương gia vào sinh ra tử nhiều năm, sớm đã đã vượt khỏi tình cảm chủ tớ, vương gia nắm được rõ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Vương gia nhìn về phía nhóm quỷ vệ: "Tiểu Thập Nhất bản thân vẫn còn là đứa trẻ, xách theo hai đứa có phải quá cực khổ rồi không, các ngươi ai nguyện ý xách một đứa giúp hắn nào?"
Nhóm quỷ vệ lập tức lui lại.
Tề vương gia: "..."
******************************
Rời khỏi hình đường, Ảnh Thập Nhất ôm lấy hai cục bánh trôi tròn, mừng không nhịn được, đi đường thiếu điều nhảy cẫng lên.
"Là trong biên chế thị vệ! Chính là cái loại biên chế phát lương kia kìa!"
"Aaa được vào biên chế thị vệ đó! Vinh hạnh thật đấy!"
"Tiểu Thập Tam, liên lụy ngươi rồi, ta sai ta sai, ta mời ngươi ăn cơm! Đại tửu lâu trong thành cứ tùy ý chọn..."
"Còn chọn cái gì, phạt bổng lộc một năm, ngươi lấy cái gì mời, chứ không phải ta tiếp tế ngươi?" Ảnh Thập Tam nhíu mày cười cười: "Cộng tác cùng ngươi xem như bất hạnh lớn nhất đời ta."
Trịnh Viêm yên lặng ôm chặt cổ Ảnh Thập Nhất, nhẹ giọng: "Ta nuôi ca ca."
Trịnh Băng hôn một cái lên mặt Ảnh Thập Nhất: "Đệ nuôi ca ca, mỗi tháng giao hết cho ca ca, mua cả đồ ăn ngon cho ca ca nữa!"
Ảnh Thập Tam nằm bên cạnh cửa sổ, chui vào trong màn chống cằm nhìn hai người, khóe miệng khẽ nhếch: "...Tại sao lúc ta trượt chân lại không có ai quan tâm tới vậy?"
Ảnh Thập Nhất quay đầu nhìn hắn. Ảnh Thập Tam thảnh thơi nói: "Ca ca, ta có một tin tốt cùng một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?"
"Xấu." Ảnh Thập Nhất cau mày.
"Không, nghe tốt trước đi." Ảnh Thập Tam nằm bên bệ cửa sổ, chống cằm trêu chọc: "Ngươi làm ta ấn tượng rồi đấy."
"...Hết rồi?"
"Xấu chính là... Thống lĩnh gọi ngươi đi qua gặp hắn."
Ảnh Thập Nhất sắc mặt cứng đờ, ảnh vệ trưởng một khi gọi người đi qua tuyệt không phải chuyện tốt.
"Còn có, mang theo hai bạn nhỏ của ngươi nữa."
...
Hình đường.
Ảnh vệ trưởng ngồi ở chính giữa hình đường, hai tay mang găng làm từ gấm đen, cầm một cây roi màu xanh thẫm, gương mặt lạnh lùng, không giận tự uy.
Tề Vương Phủ ngoại trừ nuôi vô số ảnh vệ bên ngoài ra, còn có Thập Tam Quỷ Vệ, nhóm quỷ vệ này cường đại hơn, trung thành hơn so với ảnh vệ bình thường, là trụ cột của Tề Vương Phủ.
Mười quỷ vệ còn lại phân biệt đứng hai bên hình đường, ánh mắt dừng trên người Ảnh Thập Nhất đang quỳ gối trong đường, bên cạnh là hai đứa nhỏ dáng vẻ giống nhau, linh khí thuần khiết, mặt mày trong trẻo xinh xắn.
Ảnh vệ trưởng nhìn kĩ một lượt đám người dưới đường, hờ hững nói: "Ảnh Thập Tam, ra đây."
"Vâng." Ảnh Thập Tam đứng phía cuối hàng ngũ bất đắc dĩ thở dài, quỳ một chân xuống đất, ngang bằng với Ảnh Thập Nhất.
"Biết chuyện mà không báo, ngươi cũng đừng mong tốt hơn." Ảnh vệ trưởng trầm giọng nói.
"Thống lĩnh, ta biết sai rồi." Ảnh Thập Tam cúi đầu nhận thua. Hắn đã sớm biết có một ngày như vậy, lại không nhịn được hối hận, lúc trước không bằng trực tiếp giết hai tai họa nhỏ này đi.
"Ảnh Thập Nhất, cho ta một lời giải thích." Ảnh vệ trưởng nhìn về phía Ảnh Thập Nhất, hàng lông mày càng thêm nghiêm nghị.
"...Là..." Đầu ngón tay Ảnh Thập Nhất hơi run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng giải thích: "Trước đó vương gia phái hai người chúng ta hành thích hắc thương Lưu Bưu, đây là cứu được từ trong tay hắn... hai đứa nhỏ..."
"Được." Ảnh vệ trưởng lui một bước: " Nể mặt cho tấm lòng thầy thuốc của ngươi, ta không phạt nặng. Đem chúng đưa ra ngoài."
Ảnh vệ trưởng có cân nhắc, Ảnh Thập Nhất là người duy nhất trong mười ba ảnh vệ nắm rõ y thuật, nhiều lúc cần dùng đến, vậy nên tận lực không hà khắc với y.
Ảnh Thập Nhất cúi đầu thấp giọng thỉnh cầu: "Thống lĩnh… xin ngươi, bọn chúng còn quá nhỏ, ném ra ngoài làm sao sống nổi..."
"Vậy ngươi muốn sao nữa?!" Cho bậc thang cũng không trèo xuống, ảnh vệ trưởng nổi giận, rầm một tiếng, một phen quét sạch bút mực, hình cụ trên bàn xuống trước mặt Ảnh Thập Nhất, vỡ vụn đầy đất.
Ảnh Thập Nhất vội vàng kéo Trịnh Viêm, Trịnh Băng vào ngực che chở, ấn hai cái đầu của đứa nhỏ xuống, ôm chặt vuốt ve, nhỏ giọng an ủi: "Không sợ... Không có chuyện gì, có ca ca ở đây..."
Ảnh Thập Nhất hai tay run rẩy kịch liệt, y mới là người sợ nhất. Sợ bị phạt, càng sợ mấy đứa nhỏ bị xem như đồ vật mà vứt đi.
Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng bị đặt trong ngực, người dán chặt vào lồng ngực Ảnh Thập Nhất, nghe tiếng tim đập kịch liệt của y, chúng đều cảm nhận được ca ca rất sợ hãi, ca ca đã tận lực.
Hai khuôn mặt nhỏ giống nhau như đúc đồng thời chậm rãi quay lại, lạnh lùng nhìn phía ảnh vệ trưởng. Khác biệt duy nhất chính là, trên mặt Trịnh Băng lộ ra một nụ cười hung ác lãnh đạm khiến người khác lạnh gáy.
Ảnh vệ trưởng nhìn hai đứa nhỏ kia một chút, cả hai đều là vẻ mặt lạnh lùng đối diện với mình, không lùi không tiến, đôi con ngươi giống nhau như đúc sâu không thấy đáy. Hắn đã gặp vô số kẻ, hai cặp mắt này hẳn đã từng uống máu.
Giằng co hồi lâu, bầu không khí lạnh lẽo.
Hình đường trống trải chợt truyền đến tiếng chân bước từ xa lại gần, không nhanh không chậm, cước bộ nhàn nhã.
"Nghe nói vương phủ có tiểu khách nhân đến, bản vương rảnh rỗi không có việc gì, tới xem một chút."
Nhóm quỷ vệ giật mình, nhanh chóng xếp hàng, quỳ một chân xuống đất, cúi đầu khom mình hành lễ: "Tham kiến vương gia."
Ảnh Thất từ bên người vương gia rời khỏi, tiến đến xếp hàng cùng nhóm quỷ vệ.
Vương gia tay chắp sau lưng, thong thả từ tốn bước đến trước đường, nhìn kĩ một lượt hai con sói con hung hãn này.
"Tiểu Thập Nhất, mắt nhìn không tồi đấy." Vương gia cười cười.
Ảnh Thập Nhất ôm chặt mấy bảo bối của mình, cơ thể run rẩy càng mãnh liệt, mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục. Y không muốn chọc giận vương gia, để chúng ảnh vệ đi theo mình bị liên lụy.
"Trịnh Viêm, Trịnh Băng." Vương gia ngồi lên vị trí chủ toạ hình đường, tay vuốt ve hai viên thanh ngọc hạch đào, chậm rãi nói: "Điều tra rồi, sạch sẽ. Nuôi đi."
Ảnh Thập Nhất đột nhiên sửng sốt.
Cái gì?
"Trong phủ không nuôi kẻ nhàn rỗi, tạm thời để nhập biên thị vệ đi, ngươi dạy chúng làm việc, còn lại trưởng thành nói tiếp." Vương gia hừ cười nói: "Lương tháng phát như thường lệ. Có điều, ngươi lừa trên gạt dưới quả thật làm bản vương không thoải mái, còn liên lụy cả Tiểu Thập Tam. Phạt bổng lộc một năm, lấy đó làm kỷ luật."
Ảnh Thập Tam trong lòng trợn trắng mắt, nghĩ thầm, như này chính là không liên quan gì tới ta, vương gia quả là thánh minh.
Ảnh Thập Nhất kích động không nhịn được, dập đầu cảm kích: "Đa tạ vương gia thương cảm! Cảm tạ vương gia tha thứ!"
Thập tam quỷ vệ đi theo vương gia vào sinh ra tử nhiều năm, sớm đã đã vượt khỏi tình cảm chủ tớ, vương gia nắm được rõ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Vương gia nhìn về phía nhóm quỷ vệ: "Tiểu Thập Nhất bản thân vẫn còn là đứa trẻ, xách theo hai đứa có phải quá cực khổ rồi không, các ngươi ai nguyện ý xách một đứa giúp hắn nào?"
Nhóm quỷ vệ lập tức lui lại.
Tề vương gia: "..."
******************************
Rời khỏi hình đường, Ảnh Thập Nhất ôm lấy hai cục bánh trôi tròn, mừng không nhịn được, đi đường thiếu điều nhảy cẫng lên.
"Là trong biên chế thị vệ! Chính là cái loại biên chế phát lương kia kìa!"
"Aaa được vào biên chế thị vệ đó! Vinh hạnh thật đấy!"
"Tiểu Thập Tam, liên lụy ngươi rồi, ta sai ta sai, ta mời ngươi ăn cơm! Đại tửu lâu trong thành cứ tùy ý chọn..."
"Còn chọn cái gì, phạt bổng lộc một năm, ngươi lấy cái gì mời, chứ không phải ta tiếp tế ngươi?" Ảnh Thập Tam nhíu mày cười cười: "Cộng tác cùng ngươi xem như bất hạnh lớn nhất đời ta."
Trịnh Viêm yên lặng ôm chặt cổ Ảnh Thập Nhất, nhẹ giọng: "Ta nuôi ca ca."
Trịnh Băng hôn một cái lên mặt Ảnh Thập Nhất: "Đệ nuôi ca ca, mỗi tháng giao hết cho ca ca, mua cả đồ ăn ngon cho ca ca nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất