Tranh Tranh

Chương 40

Trước Sau
Nhà của Diệp Hàm Tranh cách tòa nhà văn phòng của Lục thị không xa lắm, lái xe mất hai mươi phút, lúc đó cậu cố ý mua nơi này, lý do vẫn là muốn ở gần Lục Minh Tiêu một chút.

Bây giờ ngày ngắn, lúc xuống lầu tối tăm mờ mịt vẫn chưa sáng tỏ, Diệp Hàm Tranh mở cửa ghế sau cho Lục thiếu gia, lại trơ mắt nhìn hắn ngồi vào ghế phó lái, “Xe cũng là tự mua?” Lục Minh Tiêu hỏi.

Diệp Hàm Tranh lấy tấm thảm nhỏ ở ghế sau, vòng qua bên cạnh hắn, khi chiếc xe được mua tấm thảm này đã được bỏ vào, luôn muốn có một ngày Lục Minh Tiêu ngồi trong xe, có thể dựa ra sau ngủ, ai ngờ ngày này cuối cùng đã đến rồi, Lục thiếu gia lại không muốn ngồi ở ghế sau.

“Xe mua khá sớm, mấy năm trước cần đi công tác, để cho tiện đã mua chiếc này.” Chủ yếu là vì vài chuyến đi thêm, mặc dù công ty là của Từ Châu, nhưng cậu lại muốn nó phát triển hơn Từ tổng, như vậy có thể kiếm nhiều tiền hơn, nhanh chóng đạt tới mục tiêu của cậu.

Lục Minh Tiêu cài dây an toàn, đắp tấm thảm lên người, lại nhìn thấy mười con tiểu ác long hình dáng khác nhau bày trước cửa sổ xe, có hai ba con thay quần áo mới, còn có hai ba con vậy mà bản giới hạn tròn một năm, Lục Minh Tiêu tiện tay cầm lên một con biểu cảm hầm hừ mà đối mặt, Diệp Hàm Tranh cong mắt nói: “Cậu chủ còn nhớ cái này không? Là nhân vật chính của bộ phim truyện cổ tích Hà Xán thiếu gia dẫn tôi cùng đi xem, bây giờ vẫn đang lưu diễn, tiểu ác long này rất được bọn trẻ chào đón, có vài lần bán ra, tôi cũng không giành được.”

Lục Minh Tiêu ghét bỏ trả về nói: “Ai sẽ nhớ mấy thứ ngây thơ này.” Lại thuận miệng nói: “Cậu còn nhớ Hà Xán?”

Diệp Hàm Tranh khởi động xe: “Cậu chủ không nhớ à? Là tiểu thiếu gia của nhà người bạn nào đó của phu nhân.”

Lục Minh Tiêu lạnh lùng nói một câu: “Ai cậu cũng nhớ rất rõ.” Nói rồi không vui vẻ cho lắm nhắm hai mắt lại.

Buổi sáng không kẹt xe, mười mấy phút đã đến nhà Diệp Hàm Tranh, Lục Minh Tiêu để tấm thảm sang bên cạnh, bước xuống xe theo Diệp Hàm Tranh, cư xá rất mới, mặc dù đến mùa thu, vẫn có thể nhìn ra xanh hóa không tệ, bởi vì gara tầng hầm hồi trước xảy ra một vài vấn đề, chỉ có thể dẫn Lục Minh Tiêu đi thêm mấy bước đường, đến tòa nhà số 12 đơn vị 3 mới cùng nhau vào thang máy, nhấn tầng 27.

Lục Minh Tiêu mỉm cười từ khóe miệng, làm cho người ta không phát hiện được hỏi: “Mua cao vậy?”

“Ừm, bởi vì thích… chuỗi số này.”

Không phải vì lấy ánh sáng, cũng không phải vì loại căn hộ, Diệp Hàm Tranh không giải thích thêm với lý do kỳ lạ này, lấy chìa khóa ra mở cửa, hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản sạch sẽ, mặt tường màu trắng sữa, ghế sofa xám nhạt, trên bàn ăn để một lọ hoa trong suốt, bên trong còn nuôi một cây thủy canh, hai ngày nay lại mọc ra một lá màu xanh nhạt, hơi cuộn lại, vẫn chưa mở rộng, trên ban công có một chậu hoa quen thuộc, cây bên trong sẽ nở hoa nhỏ màu trắng vào mùa xuân, có tác dụng an thần trợ ngủ.



Diệp Hàm Tranh cầm một đôi dép lê, đã chuẩn bị xong cho Lục Minh Tiêu, cậu không biết số giày cụ thể của cậu chủ, chỉ nhớ chân của Lục Minh Tiêu to hơn chân cậu ba số, cho nên hàng năm mua một đôi, đều dựa theo số đo của mình mà tăng lên, đôi này Lục thiếu gia đi rất vừa chân, Diệp Hàm Tranh cởi áo khoác vui vẻ nói: “Cậu chủ nghỉ ngơi một lát trước đi, tôi đi làm bữa sáng.”

Tay nghề cậu học dì Phương đến nay vẫn nhớ hết, lúc không bận việc cũng không thường ra ngoài, đều ở nhà nghiên cứu tài nấu nướng, một bữa sáng tùy tiện, làm ra mấy loại, cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, muốn Lục Minh Tiêu ăn xong nhanh nghỉ ngơi.

“Cậu không ngồi xuống?” Lục Minh Tiêu cầm đũa giương mắt, nhìn thấy Diệp Hàm Tranh đeo tạp dề ngây ngốc đứng đối diện với hắn, không tính những năm xa cách, thời gian họ quen nhau cũng không ngắn, nhưng số lần hai người ngồi cùng bàn ăn cơm, cũng chỉ có một bữa trước khi ly biệt kia, nghe thấy cậu chủ lên tiếng, Diệp Hàm Tranh mới nhận ra đã không ở nhà họ Lục nữa, vội vàng cầm chén đũa của mình, ngồi đối diện Lục Minh Tiêu, mỉm cười giúp hắn gắp một miếng trứng gà rán vàng.

Hình như hết thảy cũng không thay đổi, chỉ là hai người đưa lưng về phía nhau, đột nhiên đã trưởng thành mà thôi.

Vốn là còn muốn nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng công việc của Lục Minh Tiêu thực sự quá bận rộn, chỉ dựa vào ghế sofa chốc lát, đã nhận được điện thoại của thư ký Nhạc, trở về công ty, trên đường đưa hắn về, Diệp Hàm Tranh thuận tiện đến siêu thị một chuyến, mua không ít nguyên liệu nấu ăn tươi mới, vẫn chưa bỏ vào cốp xe, Từ tổng cũng gọi điện tới.

“Chú em à, chuyện của Dương gia anh nghe nói rồi.”

Chuyện này Diệp Hàm Tranh muốn đợi anh ta trở về sau đó nói chuyện ngay mặt, lại không nghĩ rằng Từ Châu nhận được tin tức trước. Chuyện gia hạn chắc không có vấn đề gì, bọn họ và Nghị Phong hợp tác lâu như vậy, cứ cho là thay đổi ông chủ, dưới sự vận hành bình thường không thay đổi công ty, hẳn là có thể tiếp tục, ngày đó cậu nghe ý của Dương lão tiên sinh, chỉ là bán cổ phần, về mặt quản lý không có nhiều thay đổi, bèn nói: “Thứ hai em định cầm hợp đồng đến Lục thị tìm người phụ trách liên quan để kết nối trước, tạm thời anh không cần lo…”

“Gì mà không cần lo lắng, chú có biết tổng giám đốc tân nhiệm của Lục thị khó cỡ nào không?” Từ Châu và vợ mới cưới vừa đến sân bay, không có chút hài lòng sau khi trở về từ chuyến du lịch tuần trăng mật, đang ngồi xổm hút thuốc trong nhà vệ sinh của nhà ga sân bay, anh ta vốn không để chuyện này trong lòng, coi như không hợp nhau với Dương Cảnh đi nữa, nhưng người lớn hai nhà quen biết, cân nhắc lợi tức chắc chắn phần thắng của anh ta lớn hơn. Từ Châu định trở về chuyển thành ba của anh ta ra mặt, kết quả nhà họ Dương đổi chủ, dù anh ta mang ông ngoại ra, cũng chưa hẳn có tác dụng, “Chú em… nhiều năm như vậy, thật ra anh luôn giấu chú một chuyện.”

Diệp Hàm Tranh hỏi: “Chuyện gì?”

Từ Châu nói: “Lúc đó anh nói với chú công ty bọn anh là công ty chắt trai của Lục thị, thực tế không có chút quan hệ nào với người ta, anh vừa ý năng lực của chú, lại phát hiện chú tìm rất nhiều tin tức thông báo tuyển dụng liên quan tới Lục thị, thế là nói bừa một câu với chú, nhưng anh tuyệt đối không phải cố ý lừa chú, chủ yếu là sợ chú không lập nghiệp với anh, mới ra hạ sách này.”

Diệp Hàm Tranh phì cười ra tiếng, còn tưởng là xảy ra chuyện gì, cậu tới công ty nhiều năm như vậy, ngay cả chút ngọn nguồn đó cũng không tìm rõ, vậy đúng là sống uổng phí mười năm, chỉ là vài lời nói dối không cần thiết vạch trần, cậu nói với Từ Châu cậu biết chuyện này, Từ Châu còn khiếp sợ một hồi lâu, “Vậy làm sao bây giờ? Anh nghe nói việc lựa chọn công ty hợp tác của Lục thị vô cùng nghiêm ngặt, nếu họ chướng mắt chúng ta thì phải làm sao?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Anh yên tâm, thứ hai em đến ghé thăm, cần tư liệu gì, bên này em phối hợp cung cấp là được.”

Tuy rằng hợp tác với Lục thị, nhưng vấn đề nhỏ như vậy, căn bản không tới phiên Lục Minh Tiêu ra mặt, chỉ cần đi theo theo quy trình thông thường là có thể. Cậu đứng ở cửa siêu thị, nhìn tòa nhà Lục thị, mời ăn sáng thành công rồi, đang nghĩ ngợi làm sao mời Lục thiếu gia tới ăn cơm tối, điện thoại vừa để xuống, lại vang lên, lần này không phải Từ Châu, mà là Lục Minh Tiêu vừa tách ra không lâu, Diệp Hàm Tranh lập tức kết nối nói: “Cậu chủ?”



Thư ký Nhạc đang chuẩn bị hội nghị video, Lục Minh Tiêu quay lại không tình nguyện cho lắm, đứng ở cửa phòng nghỉ lưỡng lự chốc lát, thuận tay khóa cửa lại, hỏi Diệp Hàm Tranh: “Cậu có thấy chìa khóa của tôi không?”

“Chìa khóa gì?”

“Chìa khóa phòng nghỉ.”

Diệp Hàm Tranh đặt túi mua đồ vào cốp xe, đi tìm trong xe: “Nó như thế nào?”

Lục Minh Tiêu trở lại trước bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, nhìn chùm chìa khóa bên trong miêu tả: “Móc chung với chìa khóa xe, còn có một cái móc khóa bằng da.”

Đối diện truyền đến một hồi âm thanh tìm kiếm, Lục Minh Tiêu hỏi: “Đã tìm được chưa?”

“Lạ thật.” Diệp Hàm Tranh nói: “Không có mà, có thể để ở nhà rồi không?”

“Sẽ không.” Lục thiếu gia cầm lấy chìa khóa tiện tay ném đi, ném vào thùng rác: “Lúc xuống lầu tôi còn nhìn thấy nó.”

Diệp Hàm Tranh hơi sốt ruột: “Cửa phòng nghỉ đã khóa lại rồi à? Có chìa khóa dự phòng không?”

Lục Minh Tiêu liếc qua thư ký Nhạc đang trợn mắt há mồm, ra hiệu cô ra ngoài, tiếc nuối nói với điện thoại: “Không có dự phòng.”

Diệp Hàm Tranh nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Lục Minh Tiêu nói: “Hết cách rồi, xem ra sau này chỉ có thể, đến nhà cậu ở nhờ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau