Chương 47
Có một số quan hệ cứ như vậy đã thay đổi. Mặc dù Lục Minh Tiêu không chính miệng nói thích, nhưng dựa theo tính cách của hắn, cũng coi như ngầm thừa nhận rồi.
Thật ra thì nói hay không cũng không sao, Diệp Hàm Tranh biết để cậu chủ chính miệng thừa nhận thích một người, chỉ sợ còn khó hơn lên trời. Nếu cậu chủ không muốn nói, vậy trong cuộc sống sau này, cậu nói nhiều một chút.
Ở lại Thanh Xuyên hai ngày, ngày thứ ba kế hoạch ban đầu là về Kỳ An thăm quản gia, sáng sớm, điện thoại của Từ Châu lại không đúng lúc gọi tới.
Cuộc điện thoại này xem như trong dự đoán, Diệp Hàm Tranh vẫn chưa từng nghỉ một kỳ nghỉ đông hoàn chỉnh, trước kia không sao, dẫu sao cũng một mình, đi làm hoặc nghỉ đều không có gì khác nhau, thậm chí cảm thấy công việc quan trọng hơn.
Nhưng bây giờ Lục Minh Tiêu về rồi, cậu hơi… muốn lười biếng…
Điện thoại vang lên mấy tiếng, Diệp Hàm Tranh mới nhận, nếu như không phải chuyện đặc biệt quan trọng, cậu muốn thoái thác trước, ít nhất đợi Lục Minh Tiêu đi làm rồi lại đi xử lý.
“Chú em! Anh thật không muốn quấy rầy chú, nhưng anh thực sự hết cách rồi, lần này chú nhất định phải giúp anh.”
Được rồi.
Còn chưa nói chuyện gì, đã triệt để cắt đứt đường lui muốn từ chối của cậu, Diệp Hàm Tranh nhìn thoáng qua Lục Minh Tiêu dựa ở trước tủ, quay đầu lại ủ rũ hỏi: “Sao vậy anh Từ? Công ty đã xảy ra chuyện gì à?”
Từ Châu nói: “Không phải chuyện của công ty, là chuyện của anh.”
Việc tư cũng hiếm thấy, Diệp Hàm Tranh hỏi chuyện gì?
Từ Châu nói: “Mấy ngày trước, không biết ba anh tìm đâu ra được hai tấm thiệp mời gặp gỡ riêng tư, nói để anh qua đó va chạm xã hội, mới đầu không coi là chuyện to tát, chỉ nghĩ đến uống hớp rượu còn có thể quen biết thêm khách hàng mới, ai ngờ nhìn thoáng qua danh sách đồng ý lời mời, tất cả đều là tân quý mấy năm nay cấp tốc nổi lên trong giới, còn có rất nhiều con ông cháu cha miệt mài trò giỏi hơn thầy không dựa vào sự giúp đỡ của cha mẹ.”
tân quý: người gần đây làm quan lớn, quý tộc mới
Diệp Hàm Tranh nói: “Đây không phải rất tốt à?” Vừa nói xong Lục Minh Tiêu đã vỗ vỗ bả vai cậu từ phía sau, Diệp Hàm Tranh che micro nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy cậu chủ?”
Lục thiếu gia để một tay sau lưng, nói: “Chìa khóa xe.”
Diệp Hàm Tranh đi lấy giúp hắn, tiếp tục nghe Từ Châu nói: “Có gì mà tốt, chú biết mỗi người kia đều là nhân vật lợi hại gì không? Toàn bộ chưa đến ba mươi tuổi, nếu như nói Kim Tự Tháp đồng lứa với chúng ta là Lục Minh Tiêu của Lục thị, vậy người tham gia buổi gặp gỡ này là một quần thể ngọn tháp thấp hơn một tí xíu, mặc dù có thể sẽ có một chút đứt đoạn, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không kém đến đâu.” Lại tự giễu: “Anh mà tới không phải vì va chạm xã hội, đơn thuần là đi mất mặt xấu hổ.”
Diệp Hàm Tranh đưa mắt nhìn ngọn tháp nhận lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, phát hiện trong tay hắn che che giấu giấu hình như cầm cái gì đó, Từ Châu hỏi: “Chú em?”
“A, em đang nghe.” Diệp Hàm Tranh không nhìn rõ, hỏi: “Vậy có thể thoái thác không?”
“Không được.” Từ tổng là con có hiếu, “Không chừng ba anh đến cầu khẩn nhiều lần xin người lấy được, cho nên anh nhất định phải đi, chú cũng phải đi với anh.”
“Nhưng mà…”
“Không thể từ chối.” Từ Châu nói: “Đừng quên anh đã từng vì chú không tiếc mạng sống! Đêm nay đi liền, sân bay đợi chú.”
Từ Châu bảo cậu đi theo, đơn giản không khác gì tìm kẻ chịu tội thay, Diệp Hàm Tranh cúp điện thoại đi ra ngoài cửa, Lục Minh Tiêu đã mở điều hòa trong xe, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong cốp xe để đặc sản thím Vương đã chuẩn vị, không để bọn họ ra ngoài tiễn, trực tiếp lên cao tốc.
Nửa tiếng sau Lục Minh Tiêu mở mắt, Diệp Hàm Tranh nói chuyện sắp đi công tác cho hắn biết.
Rõ ràng Lục thiếu gia đã đoán được, mặc dù không vui vẻ cho lắm, nhưng cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Đi mấy ngày?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Mất khoảng một tuần.”
Lục Minh Tiêu liếc mắt nhìn cậu, không nói lời nào.
Trước khi đến sân bay, còn phải về nhà thu dọn hành lý trước, thời gian hơi gấp, Diệp Hàm Tranh lấy ra một cái vali, đến phòng tắm chuẩn bị túi đồ rửa mặt.
Lục Minh Tiêu từ đầu tới cuối không mở miệng, đứng bên cạnh vali mặt bí xị. Đối với công việc thường xuyên đi công tác mà nói, thời gian một tuần không hề dài.
Nhưng hai người xa cách quá lâu, lại không dễ gì gặp lại lần nữa, dù là xa nhau nhiều thêm một phút, cũng cảm thấy dài dằng dặc.
Lục Minh Tiêu chưa từng gặp Từ Châu, nhưng hắn biết, trong bốn năm đại học, Từ Châu vô cùng quan tâm Diệp Hàm Tranh, mặc dù là vừa ý năng lực làm việc của cậu, mang theo mục đích lôi kéo, nhưng xác thực giúp không ít. Cho nên dù trong lòng không muốn hơn nữa, cũng sẽ không tìm cái cớ dư thừa ngăn cản không cho đi. Nhưng hắn thật sự không vui lòng, nghĩ một lát, đột nhiên giơ chân trái lên, so đo trên vali.
Diệp Hàm Tranh cầm túi rửa mặt đi ra, nhìn thấy Lục Minh Tiêu đứng một chân, hỏi: “Cậu chủ sao vậy?”
Lục thiếu gia tức giận nói: “Vali của em có phải nhỏ quá rồi không?”
“A?” Diệp Hàm Tranh nói: “Kích thước này vừa khít có thể lên máy bay mà.”
Lục Minh Tiêu “hừ” lạnh một tiếng, đi sang bên cạnh để cậu xếp đồ. Lúc này, Từ Châu lại gọi điện thoại đến giục, Diệp Hàm Tranh liếc nhìn thời gian thực sự không còn sớm, xách vali đứng lên, Lục thiếu gia như môn thần chắn ở cửa ra vào, hất cằm.
Diệp Hàm Tranh không nhịn được cười, ngẩng đầu lên hôn cậu chủ một cái, nhẹ giọng hỏi: “Có thể gọi điện thoại mỗi ngày không?”
Bây giờ Lục Minh Tiêu mới tránh ra, miễn cưỡng nói: “Được.”
Sáng sớm hôm sau, thư ký Nhạc đến công ty đúng giờ, mỗi ngày chuyện đầu tiên đều phải đến văn phòng của Lục Minh Tiêu để đơn giản thu dọn một chút, mặc dù hai ngày nay cấp trên nghỉ ngơi, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, ai ngờ vừa mở cửa, Lục tổng vậy mà tới rồi, đang xem văn kiện chồng chất mấy ngày nay.
Thư ký Nhạc vội vàng trả điện thoại lại cho hắn, sau đó đơn giản báo cáo tiến độ công việc gần đây, đến cuối năm, trừ tổng kết quan trọng của các bộ phận, không có việc gì lớn, nhưng có mấy cuộc họp phải mở, cô đều giúp đẩy về sau. Nhưng mà nếu Lục Minh Tiêu đến rồi, dự định sắp xếp trước.
Lục Minh Tiêu đồng ý, cầm mấy bản báo cáo có vấn đề đến phòng họp.
Thư ký Nhạc vội vàng đi pha cà phê, lại gửi một thông báo “Lục tổng tới rồi” trong nhóm cao tầng, tiếp đó thu dọn bàn làm việc. Văn kiện đã được lật xem, hơi lộn xộn, bên cạnh con chuột có thêm một cuốn sách nhỏ cũ, nhìn kích cỡ nhìn như là album ảnh, cô hơi tò mò, nhưng không dám lật lung tung, quy củ giúp để ngay ngắn, lại không cẩn thận đụng sáng màn hình máy vi tính, nhìn thấy một dòng chữ.
Trong nháy mắt, thư ký Nhạc đần mặt.
Nội dung trên màn hình không liên quan đến công việc, là giao diện vấn đáp của công cụ tìm kiếm nào đó, chắc là tài khoản mới đăng ký, tên đoán chừng cũng không phí tâm tư, tên là bảo bối Tranh Tranh.
Cái này cũng không phải trọng điểm, thư ký Nhạc dụi dụi mắt, lại nhìn một lần vấn đề nêu ra ở bên trên, sờ trán, xác định mình không bị sốt, bình tĩnh đi ra ngoài.
Màn hình vẫn sáng, bên trên hỏi: Làm thế nào để trốn trong vali của bạn trai trong tình huống không tổn thương cơ thể?
Thật ra thì nói hay không cũng không sao, Diệp Hàm Tranh biết để cậu chủ chính miệng thừa nhận thích một người, chỉ sợ còn khó hơn lên trời. Nếu cậu chủ không muốn nói, vậy trong cuộc sống sau này, cậu nói nhiều một chút.
Ở lại Thanh Xuyên hai ngày, ngày thứ ba kế hoạch ban đầu là về Kỳ An thăm quản gia, sáng sớm, điện thoại của Từ Châu lại không đúng lúc gọi tới.
Cuộc điện thoại này xem như trong dự đoán, Diệp Hàm Tranh vẫn chưa từng nghỉ một kỳ nghỉ đông hoàn chỉnh, trước kia không sao, dẫu sao cũng một mình, đi làm hoặc nghỉ đều không có gì khác nhau, thậm chí cảm thấy công việc quan trọng hơn.
Nhưng bây giờ Lục Minh Tiêu về rồi, cậu hơi… muốn lười biếng…
Điện thoại vang lên mấy tiếng, Diệp Hàm Tranh mới nhận, nếu như không phải chuyện đặc biệt quan trọng, cậu muốn thoái thác trước, ít nhất đợi Lục Minh Tiêu đi làm rồi lại đi xử lý.
“Chú em! Anh thật không muốn quấy rầy chú, nhưng anh thực sự hết cách rồi, lần này chú nhất định phải giúp anh.”
Được rồi.
Còn chưa nói chuyện gì, đã triệt để cắt đứt đường lui muốn từ chối của cậu, Diệp Hàm Tranh nhìn thoáng qua Lục Minh Tiêu dựa ở trước tủ, quay đầu lại ủ rũ hỏi: “Sao vậy anh Từ? Công ty đã xảy ra chuyện gì à?”
Từ Châu nói: “Không phải chuyện của công ty, là chuyện của anh.”
Việc tư cũng hiếm thấy, Diệp Hàm Tranh hỏi chuyện gì?
Từ Châu nói: “Mấy ngày trước, không biết ba anh tìm đâu ra được hai tấm thiệp mời gặp gỡ riêng tư, nói để anh qua đó va chạm xã hội, mới đầu không coi là chuyện to tát, chỉ nghĩ đến uống hớp rượu còn có thể quen biết thêm khách hàng mới, ai ngờ nhìn thoáng qua danh sách đồng ý lời mời, tất cả đều là tân quý mấy năm nay cấp tốc nổi lên trong giới, còn có rất nhiều con ông cháu cha miệt mài trò giỏi hơn thầy không dựa vào sự giúp đỡ của cha mẹ.”
tân quý: người gần đây làm quan lớn, quý tộc mới
Diệp Hàm Tranh nói: “Đây không phải rất tốt à?” Vừa nói xong Lục Minh Tiêu đã vỗ vỗ bả vai cậu từ phía sau, Diệp Hàm Tranh che micro nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy cậu chủ?”
Lục thiếu gia để một tay sau lưng, nói: “Chìa khóa xe.”
Diệp Hàm Tranh đi lấy giúp hắn, tiếp tục nghe Từ Châu nói: “Có gì mà tốt, chú biết mỗi người kia đều là nhân vật lợi hại gì không? Toàn bộ chưa đến ba mươi tuổi, nếu như nói Kim Tự Tháp đồng lứa với chúng ta là Lục Minh Tiêu của Lục thị, vậy người tham gia buổi gặp gỡ này là một quần thể ngọn tháp thấp hơn một tí xíu, mặc dù có thể sẽ có một chút đứt đoạn, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không kém đến đâu.” Lại tự giễu: “Anh mà tới không phải vì va chạm xã hội, đơn thuần là đi mất mặt xấu hổ.”
Diệp Hàm Tranh đưa mắt nhìn ngọn tháp nhận lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, phát hiện trong tay hắn che che giấu giấu hình như cầm cái gì đó, Từ Châu hỏi: “Chú em?”
“A, em đang nghe.” Diệp Hàm Tranh không nhìn rõ, hỏi: “Vậy có thể thoái thác không?”
“Không được.” Từ tổng là con có hiếu, “Không chừng ba anh đến cầu khẩn nhiều lần xin người lấy được, cho nên anh nhất định phải đi, chú cũng phải đi với anh.”
“Nhưng mà…”
“Không thể từ chối.” Từ Châu nói: “Đừng quên anh đã từng vì chú không tiếc mạng sống! Đêm nay đi liền, sân bay đợi chú.”
Từ Châu bảo cậu đi theo, đơn giản không khác gì tìm kẻ chịu tội thay, Diệp Hàm Tranh cúp điện thoại đi ra ngoài cửa, Lục Minh Tiêu đã mở điều hòa trong xe, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong cốp xe để đặc sản thím Vương đã chuẩn vị, không để bọn họ ra ngoài tiễn, trực tiếp lên cao tốc.
Nửa tiếng sau Lục Minh Tiêu mở mắt, Diệp Hàm Tranh nói chuyện sắp đi công tác cho hắn biết.
Rõ ràng Lục thiếu gia đã đoán được, mặc dù không vui vẻ cho lắm, nhưng cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Đi mấy ngày?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Mất khoảng một tuần.”
Lục Minh Tiêu liếc mắt nhìn cậu, không nói lời nào.
Trước khi đến sân bay, còn phải về nhà thu dọn hành lý trước, thời gian hơi gấp, Diệp Hàm Tranh lấy ra một cái vali, đến phòng tắm chuẩn bị túi đồ rửa mặt.
Lục Minh Tiêu từ đầu tới cuối không mở miệng, đứng bên cạnh vali mặt bí xị. Đối với công việc thường xuyên đi công tác mà nói, thời gian một tuần không hề dài.
Nhưng hai người xa cách quá lâu, lại không dễ gì gặp lại lần nữa, dù là xa nhau nhiều thêm một phút, cũng cảm thấy dài dằng dặc.
Lục Minh Tiêu chưa từng gặp Từ Châu, nhưng hắn biết, trong bốn năm đại học, Từ Châu vô cùng quan tâm Diệp Hàm Tranh, mặc dù là vừa ý năng lực làm việc của cậu, mang theo mục đích lôi kéo, nhưng xác thực giúp không ít. Cho nên dù trong lòng không muốn hơn nữa, cũng sẽ không tìm cái cớ dư thừa ngăn cản không cho đi. Nhưng hắn thật sự không vui lòng, nghĩ một lát, đột nhiên giơ chân trái lên, so đo trên vali.
Diệp Hàm Tranh cầm túi rửa mặt đi ra, nhìn thấy Lục Minh Tiêu đứng một chân, hỏi: “Cậu chủ sao vậy?”
Lục thiếu gia tức giận nói: “Vali của em có phải nhỏ quá rồi không?”
“A?” Diệp Hàm Tranh nói: “Kích thước này vừa khít có thể lên máy bay mà.”
Lục Minh Tiêu “hừ” lạnh một tiếng, đi sang bên cạnh để cậu xếp đồ. Lúc này, Từ Châu lại gọi điện thoại đến giục, Diệp Hàm Tranh liếc nhìn thời gian thực sự không còn sớm, xách vali đứng lên, Lục thiếu gia như môn thần chắn ở cửa ra vào, hất cằm.
Diệp Hàm Tranh không nhịn được cười, ngẩng đầu lên hôn cậu chủ một cái, nhẹ giọng hỏi: “Có thể gọi điện thoại mỗi ngày không?”
Bây giờ Lục Minh Tiêu mới tránh ra, miễn cưỡng nói: “Được.”
Sáng sớm hôm sau, thư ký Nhạc đến công ty đúng giờ, mỗi ngày chuyện đầu tiên đều phải đến văn phòng của Lục Minh Tiêu để đơn giản thu dọn một chút, mặc dù hai ngày nay cấp trên nghỉ ngơi, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, ai ngờ vừa mở cửa, Lục tổng vậy mà tới rồi, đang xem văn kiện chồng chất mấy ngày nay.
Thư ký Nhạc vội vàng trả điện thoại lại cho hắn, sau đó đơn giản báo cáo tiến độ công việc gần đây, đến cuối năm, trừ tổng kết quan trọng của các bộ phận, không có việc gì lớn, nhưng có mấy cuộc họp phải mở, cô đều giúp đẩy về sau. Nhưng mà nếu Lục Minh Tiêu đến rồi, dự định sắp xếp trước.
Lục Minh Tiêu đồng ý, cầm mấy bản báo cáo có vấn đề đến phòng họp.
Thư ký Nhạc vội vàng đi pha cà phê, lại gửi một thông báo “Lục tổng tới rồi” trong nhóm cao tầng, tiếp đó thu dọn bàn làm việc. Văn kiện đã được lật xem, hơi lộn xộn, bên cạnh con chuột có thêm một cuốn sách nhỏ cũ, nhìn kích cỡ nhìn như là album ảnh, cô hơi tò mò, nhưng không dám lật lung tung, quy củ giúp để ngay ngắn, lại không cẩn thận đụng sáng màn hình máy vi tính, nhìn thấy một dòng chữ.
Trong nháy mắt, thư ký Nhạc đần mặt.
Nội dung trên màn hình không liên quan đến công việc, là giao diện vấn đáp của công cụ tìm kiếm nào đó, chắc là tài khoản mới đăng ký, tên đoán chừng cũng không phí tâm tư, tên là bảo bối Tranh Tranh.
Cái này cũng không phải trọng điểm, thư ký Nhạc dụi dụi mắt, lại nhìn một lần vấn đề nêu ra ở bên trên, sờ trán, xác định mình không bị sốt, bình tĩnh đi ra ngoài.
Màn hình vẫn sáng, bên trên hỏi: Làm thế nào để trốn trong vali của bạn trai trong tình huống không tổn thương cơ thể?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất