Chương 12: Lòng Người
Vượt qua dòng người tấp nập hai người đi chậm rãi tới trước siêu thị, và đương nhiên đối với đoạn nhạc dạo vừa rồi hai người cùng ăn ý mà bỏ qua nó.
Vừa vào tới siêu thị thì Khương Lục đi bên cạnh đã nghe Dương Lâm nói:" Anh muốn mua gì thì đi mua đi, em đi mua đồ của em".
Nghe cậu có ý định tách anh ra đi mua riêng, anh lập tức nói:" Em mua gì thì anh mua nấy thứ em thiếu thì anh cũng thiếu". Nói xong lập tức lấy xe đẩy lại đứng gần bên cạnh cậu. Thấy anh nói rồi làm một loạt hành động như vậy cậu hơi bất ngờ, cậu nhìn anh như là nhìn một kẻ bám đuôi. Thấy cậu nhìn mình như có điều muốn nói anh nhìn chằm chằm cậu chờ cậu mở miệng nhưng cậu chỉ nhìn anh như vậy rồi bước về phía trước. Anh thấy vậy lập tức đẩy xe theo phía sau.
Chỉ thấy cậu lại kệ hàng bán những vật dụng như bột giặc, nước rửa chén, anh đẩy xe hàng đi theo phía sau chỉ thấy mỗi thứ cậu lấy hai phần như bột giặt cậu sẽ lấy hai túi, nước rửa chén cậu sẽ lấy hai chai, dầu gội sửa tắm thì cậu quay ra hỏi anh có ý muốn mua hay không, anh nói lấy i như cậu là được. Thấy cậu mua như vậy anh biết thừa là cậu quan tâm anh rồi, nhưng chỉ dám cười thầm trong bụng.
Cậu lại đi chọn mua nguyên liệu nấu ăn có lẽ hôm nay cậu định về nhà tự nấu ăn. Cậu quay qua hỏi anh:" Anh có muốn mua gì không? Không thì anh tự lại chọn đi". Nghe cậu hỏi anh hơi đau mặt mà trả lời lại:" Ừ thì anh không biết nấu gì đâu, anh mua mì ăn liền là được rồi" Trong giọng điệu anh hơi buồn buồn. Nhưng thật ra anh đang mong cậu thấy anh đáng thương mà cho anh ăn ké. " Ừm" Cậu trả lời.
Hai người túi to túi nhỏ mà ra khỏi siêu thị, mấy túi đồ từ hơi nặng cho tới nặng thì Khương Lục một hai đòi cầm chỉ cho cậu cầm mấy thứ đồ nhẹ.
....
Lúc về tới trước cửa nhà của mình Dương Lâm mới chỉ vào túi bột giặt, nước rửa chén, dầu gội, sửa tắm còn cả mì ăn liền đủ vị, đúng chính xác là mì ăn liền đủ vị cậu mua cho anh đủ loại mì khác nhau để anh ăn cho đỡ ngán. Nguyên văn câu nói của cậu là " Anh ăn một loại sẽ ngán, em thấy mấy loại này người ta mua nhiều, em cũng mua cho anh ăn thử một chút để thay đổi vị, không bị ngán đâu". Lúc ở siêu thị nghe anh nói chỉ mua mì thì cậu đúng là có nghĩ tới chuyện cho anh qua nhà mình ăn một bữa, nhưng sau cậu lại nghĩ 'anh là Khương tổng muốn ăn gì thì cần tới lượt cậu lo à?' Thế là cậu làm lơ vẻ mặt tội nghiệp của anh mà mua cho anh cả đống mì. Cho anh ăn đủ.
" Mấy túi này anh cầm về đi, với cả ăn tối vui vẻ em về trước đây" Chào tạm biệt anh xong cậu xách theo mấy túi đồ của cậu, mở cửa nhà mình ra rồi đi thẳng vô nhà mà không hề có ý quay đầu.
Anh nhìn thấy cậu đã vào nhà thì buồn ơi là buồn, nhưng cũng không có ý muốn níu cậu lại. Dù gì muốn theo đuổi lại cậu cũng không hề dễ dàng, 8 năm trước anh dùng thời gian hai tháng để làm lay động cậu học bá lạnh lùng khó gần. Bây giờ học bá đã trưởng thành, giờ đã là cậu bác sĩ trẻ tuổi thành công thì phải tốn rất nhiều thời gian nữa.
Anh cũng xách đồ vào trong nhà mình dù gì cậu đã mua đồ cho anh chấp nhận làm hàng xóm của anh rồi thì anh có tá thời gian để gần gủi với cậu không thiếu ít phút này. Vào nhà thì thấy nhà rất gọn gàng và sạch sẽ hành lý và mấy túi đồ lúc chiều đã được Trần Miễn bỏ gọn gàng qua một bên.
Anh không tốn quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ cá nhân. Làm xong thì anh mới lấy quần áo đi tắm. Trong lúc tắm anh thầm suy nghĩ một chút 'Mình nên bắt đầu từ đâu đây, giờ cậu đã khác xưa rồi, chắc là khó tính hơn trước kia nhỉ?' nhìn những việc cậu làm gần đây thì đủ biết được cậu càng khó ở chung, thở dài. Ra khỏi phòng tắm lau sơ qua tóc cho khô rồi đi vào phòng khách xem lại hợp đồng mà Trần Miễn nói cần anh kí.
....
Bên kia sau khi Dương Lâm vào trong nhà thì gương mặt không còn lạnh nhạt không để ý gì ở trước mặt Khương Lục nữa, cậu ngồi xuống ghế sopha nghĩ không biết anh lại tính làm gì nữa đây.
8 năm trước, vào một ngày mưa cậu quên mang theo ô thì một cây ô được đặt vào tay cậu, cậu định từ chối theo bản năng thì người kia nói:" Cậu cầm đi tôi cho cậu mượn, mai trả lại cho tôi" theo bản năng cậu muốn từ chối thì người kia đã quay qua cùng với bạn của mình rời đi. Đã rất lâu rồi cậu không được người khác giúp như vậy nữa nên cậu có hơi không quen. Bung cây dù ra từng bước chậm rãi đi vào trong màn mưa, quanh cậu là những cậu học sinh trạc tuổi đang chạy như bay dưới màn mưa chỉ có cậu là đi thật chậm rãi và từ tốn giống như xem thường những hạt mưa đang rơi xuống người mình nhưng đã được cây ô che lại.
Kể từ ngày đó trở đi cậu bạn cho mượn ô kia sẽ như vô tình như cố ý mà xông vào cuộc đời cậu. Có khi vô tình đưa nước vào tiết thể dục, hay sẽ là lúc ngồi ăn chung bàn ở căn tin...vân vân và mây mây chuyện vô tình xảy ra.
Cậu bạn kia giới thiệu mình nói mình tên là Khương Lục học lớp kế bên cậu. Sau khoảng gần một tuần vô tình rồi cố ý gặp mặt cậu bạn Khương Lục kia nói rằng muốn theo đuổi cậu. Thế là cậu bạn ấy lại càng nhiệt tình hơn, không biết từ khi nào cậu đã bị cậu bạn nhiệt tình kia ủ ấm trái tim rồi xa vào những ngọt ngào mà cậu bạn kia đem lại. Sau hai tháng theo đuổi cậu cuối cùng cũng gục ngã trước sự dịu dàng và ấm áp của anh. Hai người ở bên nhau.
Ngày vui chẳng được lâu, biến cố liên tục ập đến khiến mọi chuyện thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Sự việc xảy ra khi cậu và anh đang trong giai đoạn đầu của lớp 12 khiến cả hai đang trong mật ngọt đã phải chia tay không còn một cơ hội nào để gặp mặt nữa. Một lần chia xa như vậy tưởng chừng như lâu nhưng nó cũng rất nhanh đã trôi qua.
...
Kí ức năm xưa đột nhiên tràn về trong đầu khiến cho khóe mắt cậu hơi cay cay. Cậu nghĩ 'Thời gian thế nhưng đã qua 8 năm rồi ư, những cảm xúc kia tưởng chừng như mới ngày hôm qua'.
Bây giờ bóng cây bên dưới phòng học đã không còn hai thiếu niên đang cười ôm lấy nhau trao cho nhau nụ hôn hạnh phúc nữa tất cả chỉ còn là kỉ niệm.
Cậu thầm tự hỏi với chính mình:" Có thể một lần nữa quay lại viết tiếp chuyện tình còn đang dang dỡ không?" Tự hỏi xong cậu lại khẽ cười nhạo mình " Tự bản thân yếu đuối không biết giữ, giờ lại muốn quay lại".
Cậu ở bên ngoài lúc nào cũng là một mặt mạnh mẽ chuyện mình làm mình sẽ chịu trách nhiệm, và cậu luôn nghĩ như vậy nhưng ở đời mà có một số việc mình có thể làm nhưng không thể chịu trách nhiệm được.
Cậu rời đi 8 năm, ngay cả những con phố mà cậu đi hằng ngày tưởng chừng như quen thuộc cũng đã thay đổi, chứ đừng nói chi lòng người. Lòng người là thứ không ai có thể biết được và nó cũng là thứ thay đổi nhanh nhất, nơi sâu nhất ở trong trái tim có còn chút hình bóng nào của mình hay không. Cậu không biết và cũng không dám biết. Biết rồi thì làm được gì?
Chẳng phải sẽ càng đau hay sao?
Vừa vào tới siêu thị thì Khương Lục đi bên cạnh đã nghe Dương Lâm nói:" Anh muốn mua gì thì đi mua đi, em đi mua đồ của em".
Nghe cậu có ý định tách anh ra đi mua riêng, anh lập tức nói:" Em mua gì thì anh mua nấy thứ em thiếu thì anh cũng thiếu". Nói xong lập tức lấy xe đẩy lại đứng gần bên cạnh cậu. Thấy anh nói rồi làm một loạt hành động như vậy cậu hơi bất ngờ, cậu nhìn anh như là nhìn một kẻ bám đuôi. Thấy cậu nhìn mình như có điều muốn nói anh nhìn chằm chằm cậu chờ cậu mở miệng nhưng cậu chỉ nhìn anh như vậy rồi bước về phía trước. Anh thấy vậy lập tức đẩy xe theo phía sau.
Chỉ thấy cậu lại kệ hàng bán những vật dụng như bột giặc, nước rửa chén, anh đẩy xe hàng đi theo phía sau chỉ thấy mỗi thứ cậu lấy hai phần như bột giặt cậu sẽ lấy hai túi, nước rửa chén cậu sẽ lấy hai chai, dầu gội sửa tắm thì cậu quay ra hỏi anh có ý muốn mua hay không, anh nói lấy i như cậu là được. Thấy cậu mua như vậy anh biết thừa là cậu quan tâm anh rồi, nhưng chỉ dám cười thầm trong bụng.
Cậu lại đi chọn mua nguyên liệu nấu ăn có lẽ hôm nay cậu định về nhà tự nấu ăn. Cậu quay qua hỏi anh:" Anh có muốn mua gì không? Không thì anh tự lại chọn đi". Nghe cậu hỏi anh hơi đau mặt mà trả lời lại:" Ừ thì anh không biết nấu gì đâu, anh mua mì ăn liền là được rồi" Trong giọng điệu anh hơi buồn buồn. Nhưng thật ra anh đang mong cậu thấy anh đáng thương mà cho anh ăn ké. " Ừm" Cậu trả lời.
Hai người túi to túi nhỏ mà ra khỏi siêu thị, mấy túi đồ từ hơi nặng cho tới nặng thì Khương Lục một hai đòi cầm chỉ cho cậu cầm mấy thứ đồ nhẹ.
....
Lúc về tới trước cửa nhà của mình Dương Lâm mới chỉ vào túi bột giặt, nước rửa chén, dầu gội, sửa tắm còn cả mì ăn liền đủ vị, đúng chính xác là mì ăn liền đủ vị cậu mua cho anh đủ loại mì khác nhau để anh ăn cho đỡ ngán. Nguyên văn câu nói của cậu là " Anh ăn một loại sẽ ngán, em thấy mấy loại này người ta mua nhiều, em cũng mua cho anh ăn thử một chút để thay đổi vị, không bị ngán đâu". Lúc ở siêu thị nghe anh nói chỉ mua mì thì cậu đúng là có nghĩ tới chuyện cho anh qua nhà mình ăn một bữa, nhưng sau cậu lại nghĩ 'anh là Khương tổng muốn ăn gì thì cần tới lượt cậu lo à?' Thế là cậu làm lơ vẻ mặt tội nghiệp của anh mà mua cho anh cả đống mì. Cho anh ăn đủ.
" Mấy túi này anh cầm về đi, với cả ăn tối vui vẻ em về trước đây" Chào tạm biệt anh xong cậu xách theo mấy túi đồ của cậu, mở cửa nhà mình ra rồi đi thẳng vô nhà mà không hề có ý quay đầu.
Anh nhìn thấy cậu đã vào nhà thì buồn ơi là buồn, nhưng cũng không có ý muốn níu cậu lại. Dù gì muốn theo đuổi lại cậu cũng không hề dễ dàng, 8 năm trước anh dùng thời gian hai tháng để làm lay động cậu học bá lạnh lùng khó gần. Bây giờ học bá đã trưởng thành, giờ đã là cậu bác sĩ trẻ tuổi thành công thì phải tốn rất nhiều thời gian nữa.
Anh cũng xách đồ vào trong nhà mình dù gì cậu đã mua đồ cho anh chấp nhận làm hàng xóm của anh rồi thì anh có tá thời gian để gần gủi với cậu không thiếu ít phút này. Vào nhà thì thấy nhà rất gọn gàng và sạch sẽ hành lý và mấy túi đồ lúc chiều đã được Trần Miễn bỏ gọn gàng qua một bên.
Anh không tốn quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ cá nhân. Làm xong thì anh mới lấy quần áo đi tắm. Trong lúc tắm anh thầm suy nghĩ một chút 'Mình nên bắt đầu từ đâu đây, giờ cậu đã khác xưa rồi, chắc là khó tính hơn trước kia nhỉ?' nhìn những việc cậu làm gần đây thì đủ biết được cậu càng khó ở chung, thở dài. Ra khỏi phòng tắm lau sơ qua tóc cho khô rồi đi vào phòng khách xem lại hợp đồng mà Trần Miễn nói cần anh kí.
....
Bên kia sau khi Dương Lâm vào trong nhà thì gương mặt không còn lạnh nhạt không để ý gì ở trước mặt Khương Lục nữa, cậu ngồi xuống ghế sopha nghĩ không biết anh lại tính làm gì nữa đây.
8 năm trước, vào một ngày mưa cậu quên mang theo ô thì một cây ô được đặt vào tay cậu, cậu định từ chối theo bản năng thì người kia nói:" Cậu cầm đi tôi cho cậu mượn, mai trả lại cho tôi" theo bản năng cậu muốn từ chối thì người kia đã quay qua cùng với bạn của mình rời đi. Đã rất lâu rồi cậu không được người khác giúp như vậy nữa nên cậu có hơi không quen. Bung cây dù ra từng bước chậm rãi đi vào trong màn mưa, quanh cậu là những cậu học sinh trạc tuổi đang chạy như bay dưới màn mưa chỉ có cậu là đi thật chậm rãi và từ tốn giống như xem thường những hạt mưa đang rơi xuống người mình nhưng đã được cây ô che lại.
Kể từ ngày đó trở đi cậu bạn cho mượn ô kia sẽ như vô tình như cố ý mà xông vào cuộc đời cậu. Có khi vô tình đưa nước vào tiết thể dục, hay sẽ là lúc ngồi ăn chung bàn ở căn tin...vân vân và mây mây chuyện vô tình xảy ra.
Cậu bạn kia giới thiệu mình nói mình tên là Khương Lục học lớp kế bên cậu. Sau khoảng gần một tuần vô tình rồi cố ý gặp mặt cậu bạn Khương Lục kia nói rằng muốn theo đuổi cậu. Thế là cậu bạn ấy lại càng nhiệt tình hơn, không biết từ khi nào cậu đã bị cậu bạn nhiệt tình kia ủ ấm trái tim rồi xa vào những ngọt ngào mà cậu bạn kia đem lại. Sau hai tháng theo đuổi cậu cuối cùng cũng gục ngã trước sự dịu dàng và ấm áp của anh. Hai người ở bên nhau.
Ngày vui chẳng được lâu, biến cố liên tục ập đến khiến mọi chuyện thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Sự việc xảy ra khi cậu và anh đang trong giai đoạn đầu của lớp 12 khiến cả hai đang trong mật ngọt đã phải chia tay không còn một cơ hội nào để gặp mặt nữa. Một lần chia xa như vậy tưởng chừng như lâu nhưng nó cũng rất nhanh đã trôi qua.
...
Kí ức năm xưa đột nhiên tràn về trong đầu khiến cho khóe mắt cậu hơi cay cay. Cậu nghĩ 'Thời gian thế nhưng đã qua 8 năm rồi ư, những cảm xúc kia tưởng chừng như mới ngày hôm qua'.
Bây giờ bóng cây bên dưới phòng học đã không còn hai thiếu niên đang cười ôm lấy nhau trao cho nhau nụ hôn hạnh phúc nữa tất cả chỉ còn là kỉ niệm.
Cậu thầm tự hỏi với chính mình:" Có thể một lần nữa quay lại viết tiếp chuyện tình còn đang dang dỡ không?" Tự hỏi xong cậu lại khẽ cười nhạo mình " Tự bản thân yếu đuối không biết giữ, giờ lại muốn quay lại".
Cậu ở bên ngoài lúc nào cũng là một mặt mạnh mẽ chuyện mình làm mình sẽ chịu trách nhiệm, và cậu luôn nghĩ như vậy nhưng ở đời mà có một số việc mình có thể làm nhưng không thể chịu trách nhiệm được.
Cậu rời đi 8 năm, ngay cả những con phố mà cậu đi hằng ngày tưởng chừng như quen thuộc cũng đã thay đổi, chứ đừng nói chi lòng người. Lòng người là thứ không ai có thể biết được và nó cũng là thứ thay đổi nhanh nhất, nơi sâu nhất ở trong trái tim có còn chút hình bóng nào của mình hay không. Cậu không biết và cũng không dám biết. Biết rồi thì làm được gì?
Chẳng phải sẽ càng đau hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất