Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng
Chương 10: Ở đây thật lạnh
Người đã mơ mơ màng màng không thể hiểu được lời biện giải của Chúc Vưu, chỉ cố gắng nỗ lực mở to đôi mắt vô thần, để nhìn rõ được người trước mặt.
Chúc Vưu nói: “Ngủ đi.”
Bùi Vân Thư như kẻ lữ khách cuối cùng cũng được uống nước cam lộ, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chúc Vưu ôm lấy y, bế y đi vào phòng đặt người lên giường, bất giác cảm thấy có gì đó sai sai, mới nhớ ra là khi đi ngủ, thì phải cởi y phục.
Nhưng nhìn thấy trên người Bùi Vân Thư đang mặc tấm da đã luyện thành lụa của mình, thì Chúc Vưu lại không muốn cởi xuống chút nào.
Hai mắt Bùi Vân Thư qua một hồi nức nở, mí mắt ửng đỏ, cho dù đang nhắm, cũng có thể nhận ra là đã sưng lên.
Chúc Vưu đứng bên cạnh nhìn một lúc, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo phủ lên trên mắt y.
Thay y xua tan cảm giác nóng rực.
*
Thần trí Bùi Vân Thư đã thanh tỉnh, nhưng mi mắt vẫn còn trĩu nặng không mở nổi.
Đêm qua y ngủ rất say, cả người thoải mái, một đêm không mộng mị. Như là nhờ có trận khóc tối hôm qua, đã mang đi hết thảy mọi oan ức và sợ hãi của y, khiến cho tâm tình của hiện tại, dễ chịu như đang ung dung đứng trên tầng mây, chân không chạm đất.
Một lát sau, y mới đứng dậy rời giường, cảm giác trên người có hơi cộm, cúi đầu nhìn, ra là đến cả ngoại sam còn chưa cởi.
Y cầm lấy y phục vội vàng đi vào dục phòng.
Treo cả ngoại sam và nội y lên bình phong, khi Bùi Vân Thư đang đổ nước lên tóc, chợt ngừng.
Khóc lóc trước mặt tên xà yêu kia, khóc đến nức nở, còn nói gì mà “không muốn lưỡi rắn”.
Bùi Vân Thư nghĩ đến đây, bất giác nắm chặt lọn tóc dài trong tay, cảm thấy vô cùng xấu hổ và lúng túng.
Sống đến tận bây giờ thì đó mới là lần đầu tiên y khóc dữ dội như vậy, lại còn thất thố gục đầu vào lòng một con yêu thú, vì những uất ức ngày trước, mà y chật vật phát tiết một hơi một vào Chúc Vưu như thế.
Mặc dù khóc nhiều như vậy, nhưng mắt y lại không thấy khó chịu, tay Bùi Vân Thư chạm lên khóe mắt, hốt nhiên nhớ đến sợi dây cột tóc tối qua.
Y vội vàng nhìn lên đùi, tưởng là sẽ lại trông thấy hình vẽ rắn vô cùng sinh động kia, không ngờ lại không thấy gì cả.
Bùi Vân Thư ngẩn người, tỉ mỉ nhìn lại một phen, đúng thực là không có con rắn đen lớn chừng bàn tay đó.
Vậy cảm giác nong nóng đêm qua là sao, và cả sợi dây kia nữa, đâu mất rồi?
Bùi Vân Thư cả người nhẹ nhàng khoan khoái nhưng vẫn không thể ngừng thắc mắc đi ra ngoài phòng, đúng lúc này một lá bùa truyền âm bay đến trước mặt y, thanh âm lạnh lùng của Lăng Thanh chân nhân truyền đến: “Vân Thư, trong vòng một khắc đồng hồ đến tìm ta.”
*
Thành trấn xung quanh đều được Đan Thủy tông bảo vệ, nhưng mấy ngày nay có một vài ma tu đến tụ tập, Lăng Thanh chân nhân thấy bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm, dứt khoát sắp xếp cho bọn họ xuống núi điều tra.
Tu vi của Vân Vong không được, nên bị Lăng Thanh chân nhân giữ lại trên Vô Chỉ phong.
Tiếng đám đệ tử cung cung kính kính đáp lại, “Vâng.”
Bùi Vân Thư cúi thấp đầu, sợi tóc lướt xuống bên hông, Lăng Thanh chân nhân dùng dư quang đảo qua y, phản ứng như mới chợt bừng tỉnh lại, tứ đệ tử trước giờ luôn thích bám theo hắn, thế mà lâu rồi không chủ động đến tìm hắn.
Hình như là từ sau khi hắn dẫn Vân Vong lên núi, Vân Thư đã không còn thân cận với hắn nữa.
Lăng Thanh chân nhân nhíu mày, nếu như đúng là như vậy, tứ đệ tử này của hắn, có phải là đang dùng phương thức này để biểu thị bất mãn hay không?
Ngữ khí của hắn chìm xuống, “Vân Thư ở lại.”
Những đệ tử còn lại từng người lui ra, kể cả Vân Vong, cửa phòng bị đóng lãi, ánh nắng nhạt len từ khung cửa nhỏ đổ lên mặt đất.
Bùi Vân Thư không nhúc nhích, vẫn tiếp tục hành lễ với sư phụ.
Vẻ mặt Lăng Thanh chân nhân bị bóng tối che khuất, giọng nói trầm thấp, “Quan hệ của ngươi và tiểu sư đệ như thế nào?”
Bùi Vân Thư dừng một chút, mới cúi đầu trả lời: “Thưa sư phụ, vẫn ổn.”
Chút dừng lại nho nhỏ này, đã khiến cho Lăng Thanh chân nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
“Người tu hành phải tránh sinh đố kị, ” Lăng Thanh chân nhân, “Tuy ngươi là đồ đệ của ta, nhưng đệ tử của ta không chỉ có một mình ngươi. Vân Vong tuổi vẫn còn nhỏ, ta chăm sóc nó nhiều hơn vốn là chuyện nên làm, thậm chí không phải là Vân Vong, ta có đối xử tốt với bất kì một đệ tử nào, ngươi cũng không thể xen vào.”
Bùi Vân Thư như rơi vào hầm băng, y nhịn không được bước lên phía trước một bước, vội vàng ngẩng lên, “Sư phụ, ta…”
Nhìn đến khuôn mặt của sư phụ thì không thể nói thành lời.
Lăng Thanh chân nhân thấy y im lặng, cuối cùng thần sắc cũng bại lộ trong mắt Bùi Vân Thư, là sự lạnh lùng phảng phất như không có thất tình lục dục (1), “Vân Thư, đạo tâm của ngươi bất ổn.”
Một lời này như một bản án, khiến Bùi Vân Thư không có cách có thể bước lên được nữa, hồi lâu, y mới chậm rãi lui về phía sau, cúi đầu, sâu sắc hành lễ, “Sư phụ nói đúng.”
Cuối cùng Lăng Thanh chân nhân cũng coi như có chút hài lòng, lại cảm thấy mấy câu trước có phần nghiêm khắc quá, nhưng lời đã rời miệng, không thể thu hồi, chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Lần này xuống núi, đi theo sư huynh ngươi học nhiều thêm chút đi.”
Bùi Vân Thư đáp: “Dạ.”
Nhất thời giữa hai sư đồ chìm vào thinh lặng.
“Nếu như sư phụ không có chuyện gì nữa, ” Bùi Vân Thư, “Đệ tử xin cáo lui trước.”
Lăng Thanh chân nhân không nói, Bùi Vân Thư đợi một chút, rồi tự mình lui ra.
Chỗ của sư phụ là nơi cao nhất trên Vô Chỉ phong, cũng là cao nhất trong mấy ngọn núi, tam sư huynh từng nói đùa, bảo là nơi này phải đặt một cái tên riêng, đặt là Hàn Đông xử. (trời đông giá rét)
Trong khoảnh khắc này, thật sự tựa như trời đông giá rét.
Bên ngoài, từ đại sư huynh đến tiểu sư đệ bốn người đều đang đứng chờ dưới tán hoa đào, Bùi Vân Thư chậm rãi đi tới, đại sư huynh hỏi: “Sư đệ, có chuyện gì mà sư phụ giữ đệ lại?”
Dáng vẻ của Bùi Vân Thư vẫn bình thản như bình thường, nói với các sư huynh đệ: “Không có gì.”
“Nhất định là sư phụ thích sư huynh lắm, ” Ý cười trên mặt Vân Vong rất rực rỡ, “Lần nào sư huynh đến đây, đều bị sư phụ giữ lại nói chuyện.”
Bùi Vân Thư kéo khóe môi tái nhợt, chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu cảm thán, “Nơi này đúng là rất lạnh.”
Tam sư huynh nói: “Có một chút.”
Xoẹt một tiếng mở quạt ra, miệng như bôi mỡ cười trêu nói: “Sư đệ, xem sắc mặt ngươi đã trắng như bị lạnh đến sắp đông cứng rồi, có cần sư huynh cởi áo bào xuống cho ngươi mặc hay không?”
Mặt mày Vân Thành ngậm lấy ý cười, liếc mắt sang hắn một cái, ôn nhu nói: “Không nên nói những lời vô vị này ngay trước mặt sư đệ.”
Tóc bên mặt của Bùi Vân Thư bị gió lạnh thổi bay, y nghiêng đầu, nương theo hướng gió nhìn về phương xa.
Mặt trời treo lơ lửng trên không trung, hoa đào bay lất phất.
Y thật sự cảm thấy rất lạnh.
Nhưng những giá lạnh này, sau khi dần quen rồi, dường như cũng không có gì đáng sợ.
*
Có ma tu đến thành trấn xung quanh sư môn, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như bọn họ không có ý định làm chuyện gì xấu trong địa bàn của Đan Thủy tông, thì Đan Thủy tông cũng để mặc bọn họ.
Đại sư huynh hỏi: “Vân Thư muốn đi cùng với ai?”
Bọn họ cần phải tách ra hành động, bởi vì Bùi Vân Thư chưa từng xuống núi, nên các sư huynh rất quan tâm đến y.
Nghe vậy, nhị sư huynh và tam sư huynh cùng nhìn về phía Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư tuyệt đối sẽ không chọn đồng hành với nhị sư huynh, chỉ còn lại đại sư huynh và tam sư huynh, rõ ràng là đại sư huynh thành thật đáng tin nhất, tam sư huynh thì cà lơ phất phơ, nhưng chẳng biết vì sao, Bùi Vân Thư lại không muốn chọn đại sư huynh.
“Ta đi cùng tam sư huynh.” Cuối cùng y nói.
Lúc này tam sư huynh mới nở nụ cười, “Sư đệ chọn tốt lắm, đi chung một đường, đương nhiên phải đi với một người hiểu ý mình rồi.”
Lần này không chỉ nhị sư huynh, cả đại sư huynh cũng phải nhăn mày.
Tam sư đệ vẫn luôn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy, dạo gần đây càng lúc càng quá đáng hơn.
Rõ ràng Vân Thư sư đệ cũng đâu thích, sao lại muốn đi cùng tam sư đệ?
Nhưng nếu đã quyết định, thì đại sư huynh chỉ có thể nhắc nhở Vân Man, “Chăm sóc tốt Vân Thư, không cần thiết thì đừng có buồn miệng rồi lắm lời.”
Nụ cười trên mặt tam sư huynh phai nhạt đi, “Sư huynh, không phải nói nhiều như vậy.”
Sư huynh đệ mỗi người một ngả, Bùi Vân Thư cùng tam sư huynh ngự kiếm rời đi sư môn, chờ đi qua Vô Chỉ phong thì mới nghiêng đầu nhìn xuống dưới.
Đỉnh núi cao vút, mây mù bồng bềnh.
Tam sư huynh ở phía sau nói: “Sư đệ, bộ y sam bọn ta làm cho người, ngươi có mang ra ngoài không?”
Bùi Vân Thư khẽ vuốt cằm, lại nhớ đến Chúc Vưu.
Hôm qua y thất lễ trước mặt hắn như vậy, hôm nay không phải ở trong Vô Chỉ phong, thầm nghĩ sẽ có một quãng thời gian không thấy hắn, cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không thấy mặt, thì sẽ không phải nhớ lại hình ảnh xấu hổ vô cùng mất mặt kia.
Tam sư huynh dặn dò: “Sau khi tới thành trấn rồi, sư đệ phải đổi bộ y sam dó. Sư huynh có mang theo duy mạo (2), sư đệ nhớ đội lên.”
Bùi Vân Thư khó hiểu hỏi: “Sư huynh, sao phải mang duy mạo?”
Vân Man ý tứ hàm xúc không rõ cười vài tiếng, “Sư đệ, nếu như ngươi bị vị cô nương nào ở trần gian coi trọng, bắt ngươi chịu trách nhiệm, thì làm sao bây giờ?”
Câu nói này Bùi Vân Thư mà nghe như rơi vào sương mù, nhưng biết Vân Man là có ý tốt, thì gật đầu, “Được rồi, sư huynh.”
Bất quá chỉ nửa canh giờ, hai người đã đến ngoài thành trấn, quả nhiên Vân Man lấy trong túi trữ vật ra một cái duy mạo phủ từ đỉnh đầu dài đến mắt cá chân, lụa mỏng màu trắng tầng tầng lớp lớp, người bên trong có thể nhìn thấy rõ đường đi, nhưng người bên ngoài thì không thể thấy rõ dung mạo của người bên trong.
Hắn cũng đổi đạo bào, thành một thân áo lam giống như một quý công tử nhã nhặn, mở quạt, thản nhiên đi vào thành cùng Bùi Vân Thư.
Khánh Hòa thành náo nhiệt hơn thôn trấn dưới chân núi rất nhiều, Bùi Vân Thư trông thấy trên đường cũng có vài nam tử mang duy mạo, mới có yên tâm thoải mái ngắm nhìn những cảnh vật chưa từng được nhìn xung quanh.
Vân Man vừa đi cạnh Bùi Vân Thư vừa giải thích cho y nghe, thậm chí có vài thứ có thể gọi là nói có sách, mách có chứng, qua lời của hắn, trở nên vô cùng sinh động và thú vị.
Hai người đi qua phố phường, đi đến khách đến, cùng nhau đi vào, trong lòng ôm không ít đặc sản linh tinh, tiểu nhị ân cần mời họ vào, ngồi ở bàn trống trong góc khuất.
“Khách quan muốn dùng gì ạ?”
Vân Man thuần thục gọi một vài loại mỹ tửu mỹ thực, thái độ của hắn vô cùng nhàn nhã, tựa như lần này xuống núi không phải vì thăm dò ma tu, mà là để thả lỏng. Không phải chỉ mình hắn, tâm trạng của Bùi Vân Thư cũng rất thoải mái, bởi vì y biết vài ma tu nho nhỏ, không làm gây được ảnh hưởng gì.
Chờ tiểu nhị rời đi, tam sư huynh quay đầu cười nhìn Bùi Vân Thư: “Vân Thư sư đệ, hôm nay được xuống núi, có cảm giác như thế nào?”
Bùi Vân Thư cười, cách tấm màn lụa trắng, hình dáng của nụ cười cũng trở nên nhạt nhòa, “Sư huynh, rất tốt.”
“Mấy năm trước ta có đến đây, có chôn vài hũ rượu bên hồ,” tam sư huynh cười nói, “Chờ thưởng thức mỹ thực xong, sư đệ cùng đi nếm thử với sư huynh nhé?”
Bùi Vân Thư tự nhiên gật đầu, “Được.”
Một bàn toàn là món ngon được bưng lên, Bùi Vân Thư và Vân Man còn chưa kịp động đũa, thì có một nhóm người mặc đồ đen đứng ngoài khách điếm.
Trên y phục của đám người đó có thêu một đóa hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, trùng hợp chính là đặc trưng của Hoa Cẩm môn, một tông môn của ma tu.
Lúc này, thì đến cả Vân Man cũng hơi ngạc nhiên.
Tông môn của ma tu rất đa dạng, nhưng Hoa Cẩm môn lại đặc biệt nhất.
Nói là ma tu, Hoa Cẩm môn lại càng giống như là sự kết hợp của ma tu và Hợp Hoan tông, đệ tử trong môn ghét bị ràng buộc, coi song tu là chuyện thường, bất kể là nam hay nữ đều đắm mình trong dục vọng, coi cái đẹp là lí tưởng đáng để theo đuổi nhất thế gian, nhưng so với Hợp Hoan tông, Hoa Cẩm môn lại thiên về ép buộc nhiều hơn, đa số mỹ nhân là bị cưỡng ép bắt đi, mang đậm phong cách của ma tu.
Bất kì một môn phái nào trong ma tu, cũng chính thức hơn Hoa Cẩm môn nhiều.
Trong lòng tam sư huynh đầy kinh ngạc, Bùi Vân Thư cũng như vậy, cả hai ngồi trong góc, còn bày một tầng kết giới, đương nhiên không sợ bị những người đó phát hiện, quang minh chính đại nhìn về phía đám ma tu kia.
Tác giả có lời muốn nói:
Tam sư huynh đưa mũ cho y: Sư đệ, để đỡ bị nữ tử tìm đến nương tựa. (chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, tứ sư đệ mang duy mạo, nửa kín nửa hở, rất là hợp luôn)
Bùi Vân Thư: Ồ.
Hoa Cẩm môn, đại lưu manh Ma tông.
__
(1) thất tình lục dục: nguyên văn 七情六欲
Lục dục ( 六欲) gồm:
Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.
Thinh dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.
Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.
Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.
Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.
Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.
************ w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhiều sách kể ra 7 thứ tình ( 七情) cảm ấy của con người không giống nhau. Xin nêu ra sau đây:
Phật học Từ Điển của Đoàn Tr. Còn: Thất tình gồm:
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)
Kinh Lễ của Nho giáo: Thất tình gồm:
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Cụ, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, sợ, muốn)
Đại Thừa Chơn Giáo: Thất tình gồm:
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Cụ.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, sợ)
Dưỡng Chơn Tập: Thất tình gồm:
Hỷ, Nộ, Ai, Lạc, Ưu, Khủng, Kinh.
(mừng, giận, buồn, vui, lo, sợ, hoảng sợ)
Thuyết Đạo của Đức Hộ Pháp: Thất tình gồm:
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)
Nguồn: hoavouu.com
(2) duy mạo: nguyên văn 帷帽, là mũ có cái màn che. Không biết có từ nào thay không @@
Chúc Vưu nói: “Ngủ đi.”
Bùi Vân Thư như kẻ lữ khách cuối cùng cũng được uống nước cam lộ, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chúc Vưu ôm lấy y, bế y đi vào phòng đặt người lên giường, bất giác cảm thấy có gì đó sai sai, mới nhớ ra là khi đi ngủ, thì phải cởi y phục.
Nhưng nhìn thấy trên người Bùi Vân Thư đang mặc tấm da đã luyện thành lụa của mình, thì Chúc Vưu lại không muốn cởi xuống chút nào.
Hai mắt Bùi Vân Thư qua một hồi nức nở, mí mắt ửng đỏ, cho dù đang nhắm, cũng có thể nhận ra là đã sưng lên.
Chúc Vưu đứng bên cạnh nhìn một lúc, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo phủ lên trên mắt y.
Thay y xua tan cảm giác nóng rực.
*
Thần trí Bùi Vân Thư đã thanh tỉnh, nhưng mi mắt vẫn còn trĩu nặng không mở nổi.
Đêm qua y ngủ rất say, cả người thoải mái, một đêm không mộng mị. Như là nhờ có trận khóc tối hôm qua, đã mang đi hết thảy mọi oan ức và sợ hãi của y, khiến cho tâm tình của hiện tại, dễ chịu như đang ung dung đứng trên tầng mây, chân không chạm đất.
Một lát sau, y mới đứng dậy rời giường, cảm giác trên người có hơi cộm, cúi đầu nhìn, ra là đến cả ngoại sam còn chưa cởi.
Y cầm lấy y phục vội vàng đi vào dục phòng.
Treo cả ngoại sam và nội y lên bình phong, khi Bùi Vân Thư đang đổ nước lên tóc, chợt ngừng.
Khóc lóc trước mặt tên xà yêu kia, khóc đến nức nở, còn nói gì mà “không muốn lưỡi rắn”.
Bùi Vân Thư nghĩ đến đây, bất giác nắm chặt lọn tóc dài trong tay, cảm thấy vô cùng xấu hổ và lúng túng.
Sống đến tận bây giờ thì đó mới là lần đầu tiên y khóc dữ dội như vậy, lại còn thất thố gục đầu vào lòng một con yêu thú, vì những uất ức ngày trước, mà y chật vật phát tiết một hơi một vào Chúc Vưu như thế.
Mặc dù khóc nhiều như vậy, nhưng mắt y lại không thấy khó chịu, tay Bùi Vân Thư chạm lên khóe mắt, hốt nhiên nhớ đến sợi dây cột tóc tối qua.
Y vội vàng nhìn lên đùi, tưởng là sẽ lại trông thấy hình vẽ rắn vô cùng sinh động kia, không ngờ lại không thấy gì cả.
Bùi Vân Thư ngẩn người, tỉ mỉ nhìn lại một phen, đúng thực là không có con rắn đen lớn chừng bàn tay đó.
Vậy cảm giác nong nóng đêm qua là sao, và cả sợi dây kia nữa, đâu mất rồi?
Bùi Vân Thư cả người nhẹ nhàng khoan khoái nhưng vẫn không thể ngừng thắc mắc đi ra ngoài phòng, đúng lúc này một lá bùa truyền âm bay đến trước mặt y, thanh âm lạnh lùng của Lăng Thanh chân nhân truyền đến: “Vân Thư, trong vòng một khắc đồng hồ đến tìm ta.”
*
Thành trấn xung quanh đều được Đan Thủy tông bảo vệ, nhưng mấy ngày nay có một vài ma tu đến tụ tập, Lăng Thanh chân nhân thấy bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm, dứt khoát sắp xếp cho bọn họ xuống núi điều tra.
Tu vi của Vân Vong không được, nên bị Lăng Thanh chân nhân giữ lại trên Vô Chỉ phong.
Tiếng đám đệ tử cung cung kính kính đáp lại, “Vâng.”
Bùi Vân Thư cúi thấp đầu, sợi tóc lướt xuống bên hông, Lăng Thanh chân nhân dùng dư quang đảo qua y, phản ứng như mới chợt bừng tỉnh lại, tứ đệ tử trước giờ luôn thích bám theo hắn, thế mà lâu rồi không chủ động đến tìm hắn.
Hình như là từ sau khi hắn dẫn Vân Vong lên núi, Vân Thư đã không còn thân cận với hắn nữa.
Lăng Thanh chân nhân nhíu mày, nếu như đúng là như vậy, tứ đệ tử này của hắn, có phải là đang dùng phương thức này để biểu thị bất mãn hay không?
Ngữ khí của hắn chìm xuống, “Vân Thư ở lại.”
Những đệ tử còn lại từng người lui ra, kể cả Vân Vong, cửa phòng bị đóng lãi, ánh nắng nhạt len từ khung cửa nhỏ đổ lên mặt đất.
Bùi Vân Thư không nhúc nhích, vẫn tiếp tục hành lễ với sư phụ.
Vẻ mặt Lăng Thanh chân nhân bị bóng tối che khuất, giọng nói trầm thấp, “Quan hệ của ngươi và tiểu sư đệ như thế nào?”
Bùi Vân Thư dừng một chút, mới cúi đầu trả lời: “Thưa sư phụ, vẫn ổn.”
Chút dừng lại nho nhỏ này, đã khiến cho Lăng Thanh chân nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
“Người tu hành phải tránh sinh đố kị, ” Lăng Thanh chân nhân, “Tuy ngươi là đồ đệ của ta, nhưng đệ tử của ta không chỉ có một mình ngươi. Vân Vong tuổi vẫn còn nhỏ, ta chăm sóc nó nhiều hơn vốn là chuyện nên làm, thậm chí không phải là Vân Vong, ta có đối xử tốt với bất kì một đệ tử nào, ngươi cũng không thể xen vào.”
Bùi Vân Thư như rơi vào hầm băng, y nhịn không được bước lên phía trước một bước, vội vàng ngẩng lên, “Sư phụ, ta…”
Nhìn đến khuôn mặt của sư phụ thì không thể nói thành lời.
Lăng Thanh chân nhân thấy y im lặng, cuối cùng thần sắc cũng bại lộ trong mắt Bùi Vân Thư, là sự lạnh lùng phảng phất như không có thất tình lục dục (1), “Vân Thư, đạo tâm của ngươi bất ổn.”
Một lời này như một bản án, khiến Bùi Vân Thư không có cách có thể bước lên được nữa, hồi lâu, y mới chậm rãi lui về phía sau, cúi đầu, sâu sắc hành lễ, “Sư phụ nói đúng.”
Cuối cùng Lăng Thanh chân nhân cũng coi như có chút hài lòng, lại cảm thấy mấy câu trước có phần nghiêm khắc quá, nhưng lời đã rời miệng, không thể thu hồi, chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Lần này xuống núi, đi theo sư huynh ngươi học nhiều thêm chút đi.”
Bùi Vân Thư đáp: “Dạ.”
Nhất thời giữa hai sư đồ chìm vào thinh lặng.
“Nếu như sư phụ không có chuyện gì nữa, ” Bùi Vân Thư, “Đệ tử xin cáo lui trước.”
Lăng Thanh chân nhân không nói, Bùi Vân Thư đợi một chút, rồi tự mình lui ra.
Chỗ của sư phụ là nơi cao nhất trên Vô Chỉ phong, cũng là cao nhất trong mấy ngọn núi, tam sư huynh từng nói đùa, bảo là nơi này phải đặt một cái tên riêng, đặt là Hàn Đông xử. (trời đông giá rét)
Trong khoảnh khắc này, thật sự tựa như trời đông giá rét.
Bên ngoài, từ đại sư huynh đến tiểu sư đệ bốn người đều đang đứng chờ dưới tán hoa đào, Bùi Vân Thư chậm rãi đi tới, đại sư huynh hỏi: “Sư đệ, có chuyện gì mà sư phụ giữ đệ lại?”
Dáng vẻ của Bùi Vân Thư vẫn bình thản như bình thường, nói với các sư huynh đệ: “Không có gì.”
“Nhất định là sư phụ thích sư huynh lắm, ” Ý cười trên mặt Vân Vong rất rực rỡ, “Lần nào sư huynh đến đây, đều bị sư phụ giữ lại nói chuyện.”
Bùi Vân Thư kéo khóe môi tái nhợt, chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu cảm thán, “Nơi này đúng là rất lạnh.”
Tam sư huynh nói: “Có một chút.”
Xoẹt một tiếng mở quạt ra, miệng như bôi mỡ cười trêu nói: “Sư đệ, xem sắc mặt ngươi đã trắng như bị lạnh đến sắp đông cứng rồi, có cần sư huynh cởi áo bào xuống cho ngươi mặc hay không?”
Mặt mày Vân Thành ngậm lấy ý cười, liếc mắt sang hắn một cái, ôn nhu nói: “Không nên nói những lời vô vị này ngay trước mặt sư đệ.”
Tóc bên mặt của Bùi Vân Thư bị gió lạnh thổi bay, y nghiêng đầu, nương theo hướng gió nhìn về phương xa.
Mặt trời treo lơ lửng trên không trung, hoa đào bay lất phất.
Y thật sự cảm thấy rất lạnh.
Nhưng những giá lạnh này, sau khi dần quen rồi, dường như cũng không có gì đáng sợ.
*
Có ma tu đến thành trấn xung quanh sư môn, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như bọn họ không có ý định làm chuyện gì xấu trong địa bàn của Đan Thủy tông, thì Đan Thủy tông cũng để mặc bọn họ.
Đại sư huynh hỏi: “Vân Thư muốn đi cùng với ai?”
Bọn họ cần phải tách ra hành động, bởi vì Bùi Vân Thư chưa từng xuống núi, nên các sư huynh rất quan tâm đến y.
Nghe vậy, nhị sư huynh và tam sư huynh cùng nhìn về phía Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư tuyệt đối sẽ không chọn đồng hành với nhị sư huynh, chỉ còn lại đại sư huynh và tam sư huynh, rõ ràng là đại sư huynh thành thật đáng tin nhất, tam sư huynh thì cà lơ phất phơ, nhưng chẳng biết vì sao, Bùi Vân Thư lại không muốn chọn đại sư huynh.
“Ta đi cùng tam sư huynh.” Cuối cùng y nói.
Lúc này tam sư huynh mới nở nụ cười, “Sư đệ chọn tốt lắm, đi chung một đường, đương nhiên phải đi với một người hiểu ý mình rồi.”
Lần này không chỉ nhị sư huynh, cả đại sư huynh cũng phải nhăn mày.
Tam sư đệ vẫn luôn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy, dạo gần đây càng lúc càng quá đáng hơn.
Rõ ràng Vân Thư sư đệ cũng đâu thích, sao lại muốn đi cùng tam sư đệ?
Nhưng nếu đã quyết định, thì đại sư huynh chỉ có thể nhắc nhở Vân Man, “Chăm sóc tốt Vân Thư, không cần thiết thì đừng có buồn miệng rồi lắm lời.”
Nụ cười trên mặt tam sư huynh phai nhạt đi, “Sư huynh, không phải nói nhiều như vậy.”
Sư huynh đệ mỗi người một ngả, Bùi Vân Thư cùng tam sư huynh ngự kiếm rời đi sư môn, chờ đi qua Vô Chỉ phong thì mới nghiêng đầu nhìn xuống dưới.
Đỉnh núi cao vút, mây mù bồng bềnh.
Tam sư huynh ở phía sau nói: “Sư đệ, bộ y sam bọn ta làm cho người, ngươi có mang ra ngoài không?”
Bùi Vân Thư khẽ vuốt cằm, lại nhớ đến Chúc Vưu.
Hôm qua y thất lễ trước mặt hắn như vậy, hôm nay không phải ở trong Vô Chỉ phong, thầm nghĩ sẽ có một quãng thời gian không thấy hắn, cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không thấy mặt, thì sẽ không phải nhớ lại hình ảnh xấu hổ vô cùng mất mặt kia.
Tam sư huynh dặn dò: “Sau khi tới thành trấn rồi, sư đệ phải đổi bộ y sam dó. Sư huynh có mang theo duy mạo (2), sư đệ nhớ đội lên.”
Bùi Vân Thư khó hiểu hỏi: “Sư huynh, sao phải mang duy mạo?”
Vân Man ý tứ hàm xúc không rõ cười vài tiếng, “Sư đệ, nếu như ngươi bị vị cô nương nào ở trần gian coi trọng, bắt ngươi chịu trách nhiệm, thì làm sao bây giờ?”
Câu nói này Bùi Vân Thư mà nghe như rơi vào sương mù, nhưng biết Vân Man là có ý tốt, thì gật đầu, “Được rồi, sư huynh.”
Bất quá chỉ nửa canh giờ, hai người đã đến ngoài thành trấn, quả nhiên Vân Man lấy trong túi trữ vật ra một cái duy mạo phủ từ đỉnh đầu dài đến mắt cá chân, lụa mỏng màu trắng tầng tầng lớp lớp, người bên trong có thể nhìn thấy rõ đường đi, nhưng người bên ngoài thì không thể thấy rõ dung mạo của người bên trong.
Hắn cũng đổi đạo bào, thành một thân áo lam giống như một quý công tử nhã nhặn, mở quạt, thản nhiên đi vào thành cùng Bùi Vân Thư.
Khánh Hòa thành náo nhiệt hơn thôn trấn dưới chân núi rất nhiều, Bùi Vân Thư trông thấy trên đường cũng có vài nam tử mang duy mạo, mới có yên tâm thoải mái ngắm nhìn những cảnh vật chưa từng được nhìn xung quanh.
Vân Man vừa đi cạnh Bùi Vân Thư vừa giải thích cho y nghe, thậm chí có vài thứ có thể gọi là nói có sách, mách có chứng, qua lời của hắn, trở nên vô cùng sinh động và thú vị.
Hai người đi qua phố phường, đi đến khách đến, cùng nhau đi vào, trong lòng ôm không ít đặc sản linh tinh, tiểu nhị ân cần mời họ vào, ngồi ở bàn trống trong góc khuất.
“Khách quan muốn dùng gì ạ?”
Vân Man thuần thục gọi một vài loại mỹ tửu mỹ thực, thái độ của hắn vô cùng nhàn nhã, tựa như lần này xuống núi không phải vì thăm dò ma tu, mà là để thả lỏng. Không phải chỉ mình hắn, tâm trạng của Bùi Vân Thư cũng rất thoải mái, bởi vì y biết vài ma tu nho nhỏ, không làm gây được ảnh hưởng gì.
Chờ tiểu nhị rời đi, tam sư huynh quay đầu cười nhìn Bùi Vân Thư: “Vân Thư sư đệ, hôm nay được xuống núi, có cảm giác như thế nào?”
Bùi Vân Thư cười, cách tấm màn lụa trắng, hình dáng của nụ cười cũng trở nên nhạt nhòa, “Sư huynh, rất tốt.”
“Mấy năm trước ta có đến đây, có chôn vài hũ rượu bên hồ,” tam sư huynh cười nói, “Chờ thưởng thức mỹ thực xong, sư đệ cùng đi nếm thử với sư huynh nhé?”
Bùi Vân Thư tự nhiên gật đầu, “Được.”
Một bàn toàn là món ngon được bưng lên, Bùi Vân Thư và Vân Man còn chưa kịp động đũa, thì có một nhóm người mặc đồ đen đứng ngoài khách điếm.
Trên y phục của đám người đó có thêu một đóa hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, trùng hợp chính là đặc trưng của Hoa Cẩm môn, một tông môn của ma tu.
Lúc này, thì đến cả Vân Man cũng hơi ngạc nhiên.
Tông môn của ma tu rất đa dạng, nhưng Hoa Cẩm môn lại đặc biệt nhất.
Nói là ma tu, Hoa Cẩm môn lại càng giống như là sự kết hợp của ma tu và Hợp Hoan tông, đệ tử trong môn ghét bị ràng buộc, coi song tu là chuyện thường, bất kể là nam hay nữ đều đắm mình trong dục vọng, coi cái đẹp là lí tưởng đáng để theo đuổi nhất thế gian, nhưng so với Hợp Hoan tông, Hoa Cẩm môn lại thiên về ép buộc nhiều hơn, đa số mỹ nhân là bị cưỡng ép bắt đi, mang đậm phong cách của ma tu.
Bất kì một môn phái nào trong ma tu, cũng chính thức hơn Hoa Cẩm môn nhiều.
Trong lòng tam sư huynh đầy kinh ngạc, Bùi Vân Thư cũng như vậy, cả hai ngồi trong góc, còn bày một tầng kết giới, đương nhiên không sợ bị những người đó phát hiện, quang minh chính đại nhìn về phía đám ma tu kia.
Tác giả có lời muốn nói:
Tam sư huynh đưa mũ cho y: Sư đệ, để đỡ bị nữ tử tìm đến nương tựa. (chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, tứ sư đệ mang duy mạo, nửa kín nửa hở, rất là hợp luôn)
Bùi Vân Thư: Ồ.
Hoa Cẩm môn, đại lưu manh Ma tông.
__
(1) thất tình lục dục: nguyên văn 七情六欲
Lục dục ( 六欲) gồm:
Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.
Thinh dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.
Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.
Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.
Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.
Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.
************ w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhiều sách kể ra 7 thứ tình ( 七情) cảm ấy của con người không giống nhau. Xin nêu ra sau đây:
Phật học Từ Điển của Đoàn Tr. Còn: Thất tình gồm:
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)
Kinh Lễ của Nho giáo: Thất tình gồm:
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Cụ, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, sợ, muốn)
Đại Thừa Chơn Giáo: Thất tình gồm:
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Cụ.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, sợ)
Dưỡng Chơn Tập: Thất tình gồm:
Hỷ, Nộ, Ai, Lạc, Ưu, Khủng, Kinh.
(mừng, giận, buồn, vui, lo, sợ, hoảng sợ)
Thuyết Đạo của Đức Hộ Pháp: Thất tình gồm:
Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)
Nguồn: hoavouu.com
(2) duy mạo: nguyên văn 帷帽, là mũ có cái màn che. Không biết có từ nào thay không @@
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất