Trên Người Tôi Chỉ Có Bảy Đồng Tiền
Chương 5
✧・゚, Nói đi, cậu có mục đích gì?
"Nói đi, cậu có mục đích gì?" 'Cạch' một tiếng, Hứa Đao mở một chai bia, nắp chai rơi xuống đất.
Thật ra y cũng đoán được từ trước rồi, Hứa Đao nghĩ, Hàn Thanh to cao tận 1m85, chắc chắn không phải thằng ngốc, nhìn phát biết ngay là mấy đứa tình báo nằm vùng giả ngây giả dại mà bên đối thủ tuồn vào, nhưng tiếc là tên này nghiệp vụ không tốt, lỡ sơ hở lộ nhược điểm, bị y bắt ngay tại trận.
Hàn Thanh nhìn vỉ nướng BBQ đặt ngay trước mặt, lại quay ra ngó Hứa Đao, đôi mắt vô tội chột dạ đảo qua đảo lại, dường như không biết phải trả lời câu hỏi của y như thế nào.
"Cậu không nói là tôi đánh cậu thật đấy!" Hứa Đao dọa dẫm, "Ở đây làm gì có người nào phe cậu, tất cả đều là anh em của tôi hết!"
Hàn Thanh lại ngó sang nhìn mấy 'tên đàn em' đang uống rượu say khướt, cởi trần nhảy múa tưng bừng, tay hắn nắm góc áo, cúi đầu.
"Không... Không có mục đích gì hết..." Hàn Thanh thì thầm đáp lời.
"Cậu nói gì cơ?" Xung quanh quá ồn nên Hứa Đao không nghe được hắn nói, âm lượng câu hỏi của y đột nhiên to hơn gấp bội, nghe vô cùng dữ tợn. Hàn Thanh bị dọa run như cầy sấy, nghĩ Hứa Đao không hài lòng với câu trả lời này, vừa run run vừa định đổi cách trả lời khác nhưng mãi không biết phải nói thế nào, cứ "Là" "Là" đến cả nửa ngày vẫn chưa thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh, bối rối đến mức khóc luôn.
"Đậu má cậu... Khóc cái gì mà khóc!" Hứa Đao dễ xấu hổ, tiếng khóc của Hàn Thanh lại làm mấy người đi qua phải ngó sang đây hóng chuyện, y đưa hộp giấy cho hắn, mắng, "Chưa thấy ai vô dụng như cậu mà đòi đi nằm vùng luôn đấy!"
Hàn Thanh không hiểu nằm vùng nghĩa là gì, nhưng hắn biết Hứa Đao đang mắng mình, nên càng khóc to hơn.
"Anh dữ quá đi..." Hàn Thanh oan ức lau nước mắt, mấy đứa đàn em của Hứa Đao nghe được bên này có biến nên cũng ngẩng cổ lên hóng.
"Sao thế sao thế? Sao anh Hứa lại làm chị dâu khóc thế?" Ninh Kiến Sơn miệng vẫn còn đang ngậm xiên thịt dê nướng chạy đến khuyên nhủ, cậu ta thấy Hàn Thanh nước mắt ngắn nước mắt dài, quyết tâm đứng về phía chị dâu, "Anh Hứa thế này là sai rồi, hôm nay chị dâu của em mới phải chịu một cú khiếp người, anh đã chẳng quan tâm rồi, lại còn mắng chị dâu nữa?!"
"Tránh ra." Hứa Đao lạnh lùng nói, "Mày đừng xía vào chuyện này."
"Anh Hứa bình tĩnh đi, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói, đừng có lúc nào cũng đánh với đấm!" Ninh Kiến Sơn đứng chắn trước Hàn Thanh, Hàn Thanh thấy có người giúp mình, lặng yên ngồi sau lưng cậu, đặt tay lên bả vai Ninh Kiến Sơn.
Hứa Đao đã tức anh ách nay lại càng thêm tức, y hờn dỗi nói với Hàn Thanh: "Hàn Thanh, một là cậu giải thích rõ ràng, hai là cậu cút khỏi nhà tôi."
...
"Đương nhiên cậu cũng có thể chọn sang ở với Ninh Kiến Sơn." Hứa Đao nghiến răng nghiến lợi phun ra câu cuối, không khí xung quanh đột nhiên nóng lên, Ninh Kiến Sơn không hiểu sao lại bị kéo vào ngay trung tâm cơn lốc, đầu đầy dấu chấm hỏi. Hàn Thanh vẫn đang trốn sau lưng cậu ta, Ninh Kiến Sơn cảm giác vai mình bị bóp đau đến chảy nước mắt.
"Anh Hứa này, chúng ta dùng pháp luật cai trị xã hội, đừng có hở ra là đòi bạo hành gia đình nhá..." Ninh Kiến Sơn bắt đầu sợ hãi, mắt Hứa Đao càng ngày càng nheo lại. Khí thế của Hứa Đao lúc nào cũng rất mạnh, lúc nào cũng tạo áp lực cho người đối diện, y nhìn chằm chằm Hàn Thanh như thể muốn đục một cái lỗ trên người hắn.
"Đúng là nằm vùng rồi, đồ lừa đảo." Hứa Đao cười khảy, "Giả đáng thương vui lắm đúng không?"
Hứa Đao túm lấy Hàn Thanh đang trốn sau lưng Ninh Kiến Sơn, Hàn Thanh thì thầm kêu đau, Hứa Đao coi như không nghe thấy.
"Ai phái mày nằm vùng? Hả?" Hứa Đao hỏi hắn, "Tùng Sơn Tháp? Hay Ngự Thành?"
Hàn Thanh không hiểu Hứa Đao nói gì, hắn chỉ thấy đầu mình đột nhiên đau điếng người, tựa như lấy dùi khắc lên đầu vậy.
Nằm vùng... Cảm giác quen quen, có người cũng từng bảo ai đó nằm vùng, cũng tra hỏi người đó, đổ nước pha muối ớt lên vết thương của người đó, quất cây roi đỏ rực vào người đó, hỏi người đó từ đâu đến, đầu Hàn Thanh choáng váng, giọng nói chất vấn của Hứa Đao vẫn văng vẳng bên tai.
"Tao không ngờ mày còn có cả chiêu này đấy." Giọng nói của Hứa Đao như thể từ xa vọng lại, Hàn Thanh ngẩn người, chợt nhìn thấy khuôn mặt của người cầm cây roi đỏ rực ấy.
Đó chính là hắn, ánh mắt tàn nhẫn, lạnh lùng lại tự tin. Mặc đồ tây đi giày da, ưu nhã lịch thiệp, hắn nâng cằm của người được gọi là "nằm vùng" lên, cười nhạt.
Hắn nghe thấy mình nói: "Đây là do mày tự tìm đến."
"Vãi, sao chị dâu lại bất tỉnh?!" Ninh Kiến Sơn giật mình hét lên, cả đám cũng quay sang nhìn, nhưng chỉ thấy được bóng dáng của Hứa Đao phía xa xa.
Hứa Đao ôm Hàn Thanh, lo lắng chạy đến bệnh viện.
- -
Editor lảm nhảm: Hôm qua tự dưng nổi hứng đi search tên truyện trên google, thấy truyện mình flop vậy mà cũng đã bị re-up rồi s(・`ヘ'・;)ゞ
"Nói đi, cậu có mục đích gì?" 'Cạch' một tiếng, Hứa Đao mở một chai bia, nắp chai rơi xuống đất.
Thật ra y cũng đoán được từ trước rồi, Hứa Đao nghĩ, Hàn Thanh to cao tận 1m85, chắc chắn không phải thằng ngốc, nhìn phát biết ngay là mấy đứa tình báo nằm vùng giả ngây giả dại mà bên đối thủ tuồn vào, nhưng tiếc là tên này nghiệp vụ không tốt, lỡ sơ hở lộ nhược điểm, bị y bắt ngay tại trận.
Hàn Thanh nhìn vỉ nướng BBQ đặt ngay trước mặt, lại quay ra ngó Hứa Đao, đôi mắt vô tội chột dạ đảo qua đảo lại, dường như không biết phải trả lời câu hỏi của y như thế nào.
"Cậu không nói là tôi đánh cậu thật đấy!" Hứa Đao dọa dẫm, "Ở đây làm gì có người nào phe cậu, tất cả đều là anh em của tôi hết!"
Hàn Thanh lại ngó sang nhìn mấy 'tên đàn em' đang uống rượu say khướt, cởi trần nhảy múa tưng bừng, tay hắn nắm góc áo, cúi đầu.
"Không... Không có mục đích gì hết..." Hàn Thanh thì thầm đáp lời.
"Cậu nói gì cơ?" Xung quanh quá ồn nên Hứa Đao không nghe được hắn nói, âm lượng câu hỏi của y đột nhiên to hơn gấp bội, nghe vô cùng dữ tợn. Hàn Thanh bị dọa run như cầy sấy, nghĩ Hứa Đao không hài lòng với câu trả lời này, vừa run run vừa định đổi cách trả lời khác nhưng mãi không biết phải nói thế nào, cứ "Là" "Là" đến cả nửa ngày vẫn chưa thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh, bối rối đến mức khóc luôn.
"Đậu má cậu... Khóc cái gì mà khóc!" Hứa Đao dễ xấu hổ, tiếng khóc của Hàn Thanh lại làm mấy người đi qua phải ngó sang đây hóng chuyện, y đưa hộp giấy cho hắn, mắng, "Chưa thấy ai vô dụng như cậu mà đòi đi nằm vùng luôn đấy!"
Hàn Thanh không hiểu nằm vùng nghĩa là gì, nhưng hắn biết Hứa Đao đang mắng mình, nên càng khóc to hơn.
"Anh dữ quá đi..." Hàn Thanh oan ức lau nước mắt, mấy đứa đàn em của Hứa Đao nghe được bên này có biến nên cũng ngẩng cổ lên hóng.
"Sao thế sao thế? Sao anh Hứa lại làm chị dâu khóc thế?" Ninh Kiến Sơn miệng vẫn còn đang ngậm xiên thịt dê nướng chạy đến khuyên nhủ, cậu ta thấy Hàn Thanh nước mắt ngắn nước mắt dài, quyết tâm đứng về phía chị dâu, "Anh Hứa thế này là sai rồi, hôm nay chị dâu của em mới phải chịu một cú khiếp người, anh đã chẳng quan tâm rồi, lại còn mắng chị dâu nữa?!"
"Tránh ra." Hứa Đao lạnh lùng nói, "Mày đừng xía vào chuyện này."
"Anh Hứa bình tĩnh đi, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói, đừng có lúc nào cũng đánh với đấm!" Ninh Kiến Sơn đứng chắn trước Hàn Thanh, Hàn Thanh thấy có người giúp mình, lặng yên ngồi sau lưng cậu, đặt tay lên bả vai Ninh Kiến Sơn.
Hứa Đao đã tức anh ách nay lại càng thêm tức, y hờn dỗi nói với Hàn Thanh: "Hàn Thanh, một là cậu giải thích rõ ràng, hai là cậu cút khỏi nhà tôi."
...
"Đương nhiên cậu cũng có thể chọn sang ở với Ninh Kiến Sơn." Hứa Đao nghiến răng nghiến lợi phun ra câu cuối, không khí xung quanh đột nhiên nóng lên, Ninh Kiến Sơn không hiểu sao lại bị kéo vào ngay trung tâm cơn lốc, đầu đầy dấu chấm hỏi. Hàn Thanh vẫn đang trốn sau lưng cậu ta, Ninh Kiến Sơn cảm giác vai mình bị bóp đau đến chảy nước mắt.
"Anh Hứa này, chúng ta dùng pháp luật cai trị xã hội, đừng có hở ra là đòi bạo hành gia đình nhá..." Ninh Kiến Sơn bắt đầu sợ hãi, mắt Hứa Đao càng ngày càng nheo lại. Khí thế của Hứa Đao lúc nào cũng rất mạnh, lúc nào cũng tạo áp lực cho người đối diện, y nhìn chằm chằm Hàn Thanh như thể muốn đục một cái lỗ trên người hắn.
"Đúng là nằm vùng rồi, đồ lừa đảo." Hứa Đao cười khảy, "Giả đáng thương vui lắm đúng không?"
Hứa Đao túm lấy Hàn Thanh đang trốn sau lưng Ninh Kiến Sơn, Hàn Thanh thì thầm kêu đau, Hứa Đao coi như không nghe thấy.
"Ai phái mày nằm vùng? Hả?" Hứa Đao hỏi hắn, "Tùng Sơn Tháp? Hay Ngự Thành?"
Hàn Thanh không hiểu Hứa Đao nói gì, hắn chỉ thấy đầu mình đột nhiên đau điếng người, tựa như lấy dùi khắc lên đầu vậy.
Nằm vùng... Cảm giác quen quen, có người cũng từng bảo ai đó nằm vùng, cũng tra hỏi người đó, đổ nước pha muối ớt lên vết thương của người đó, quất cây roi đỏ rực vào người đó, hỏi người đó từ đâu đến, đầu Hàn Thanh choáng váng, giọng nói chất vấn của Hứa Đao vẫn văng vẳng bên tai.
"Tao không ngờ mày còn có cả chiêu này đấy." Giọng nói của Hứa Đao như thể từ xa vọng lại, Hàn Thanh ngẩn người, chợt nhìn thấy khuôn mặt của người cầm cây roi đỏ rực ấy.
Đó chính là hắn, ánh mắt tàn nhẫn, lạnh lùng lại tự tin. Mặc đồ tây đi giày da, ưu nhã lịch thiệp, hắn nâng cằm của người được gọi là "nằm vùng" lên, cười nhạt.
Hắn nghe thấy mình nói: "Đây là do mày tự tìm đến."
"Vãi, sao chị dâu lại bất tỉnh?!" Ninh Kiến Sơn giật mình hét lên, cả đám cũng quay sang nhìn, nhưng chỉ thấy được bóng dáng của Hứa Đao phía xa xa.
Hứa Đao ôm Hàn Thanh, lo lắng chạy đến bệnh viện.
- -
Editor lảm nhảm: Hôm qua tự dưng nổi hứng đi search tên truyện trên google, thấy truyện mình flop vậy mà cũng đã bị re-up rồi s(・`ヘ'・;)ゞ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất