Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 70: Cảm giác quen thuộc

Trước Sau
"Huynh quen hắn sao?" Thuần Nhã huých nhẹ vào hông Vân Lạc thắc mắc hỏi.

"Không quen." Vân Lạc nhíu mày.

"Không quen lại tha cho hắn?" Giai Thụy cáu gắt cao giọng.

Vân Lạc vác hắn lên vai bỏ ngoài tai lời huynh đệ của mình, y ra hiệu: "Đi thôi, bọn lính gác đó chạy đến lại phiền phức."

Giai Thụy: "Tch! Đệ thật là..."

Cả ba cùng Ôn Ngọc lẩn trốn vào bóng tối rồi dần biến mất.

Ôn Ngọc cau mày chán ghét, suốt quãng đường không ngừng chửi rủa mười tám đời nhà Vân Lạc. Nào là đồ không lý lẽ, nào là kẻ ỷ thế hiếp người...

Vân Lạc cũng chẳng thèm nghe, đưa hắn đến phòng giam thẳng tay ném hắn vào đó ngồi.

Mặc kệ người kia có nhảy dựng lên mắng chửi, Vân Lạc vẫn dứt khoát quay người đi, nói với đại ca và đệ đệ: "Chúng ta tiếp tục nhiệm vụ, cứ mặc kệ hắn."

Hôm nay bọn y cũng không có nhiệm vụ gì quan trọng. Chẳng qua Hoàng đế Thiên Vân Quốc muốn đích thân qua Y Vân du ngoạn.

Mà từ trước đến nay, quan hệ giữa Thiên Vân và Y Vân là vô cùng tốt. Nên bọn y nhận nhiệm vụ phải phò tá Hoàng đế nước bạn đến nơi này một cách an toàn nhất. Vạn lần cũng không được xảy ra sai sót.

Trong quãng thời gian đó, Ôn Ngọc nằm trong đại lao buồn chán hát lung tung trên trời dưới đất. Hát đến khiến bọn quản ngục tức điên cũng chẳng làm gì được.

Vân Lạc trước khi rời đi có nói, mặc kệ là hắn làm cái trò khỉ gì, chỉ cần không để hắn chạy trốn thì hắn muốn làm gì cũng được.

Ôn Ngọc liếc nhìn đám quản ngục cắn răng chịu tội, trong lòng thập phần thấy thú vị. Hắn lớn tiếng cười, tiếng cười ngả ngớn cùng điên cuồng: "Đúng là lũ điên! Còn điên hơn cả ta! Làm sao phải chịu đựng, trong khi các ngươi có thể được tự do?"

Những tên quản ngục như không hiểu lời hắn nói. Chung quy thì những gã thường chửi kẻ khác điên thường là những kẻ điên nghiêm trọng.

Ôn Ngọc lại lớn tiếng: "Cả cái Y Vân Quốc này cũng không xứng đáng để ta đạp dưới chân! Huống hồ, các người cũng chỉ là những tên chuột bọ! Thả ta ra!"

"Thả ta ra mau!"

Một trong số những người nọ nhịn không được, lặng lẽ rút roi được treo trên lưng quần của mình, mở cửa tiến vào đối diện với hắn.

"Ha, lại là những thằng thích dùng hình với gia?" Ôn Ngọc chống tay lên hông, cực kỳ cợt nhả: "Để xem ngươi đánh ta có khiến ta chết được không nào?"

Hắn lắc lắc hai tay: "Đến đây! Đến đây mà đánh chết ta đi!"



Người nọ chậm rãi lại gần, Ôn Ngọc có thể nhận ra tên này là một hán tử. Mà Vân Lạc lúc nãy sức lực còn hơn tên này gấp ba lần, nhưng hắn vẫn nhìn được y và hai người kia là những ca nhi.

Thật khiến hắn nhớ về cố nhân...

Tên quản ngục bước đến, vung cái roi cứng chắc thô ráp lên người hắn.

Một lần lại một lần hạ xuống, Ôn Ngọc bị đau đến ba hoa con mắt. Vết thương bị chém ở ngực lúc nãy còn chưa được băng bó, hiện tại lại thương tích chồng thêm thương tích. Hắn rên rỉ đau nhói, tránh không được từng đợt roi của tên quản ngục.

Ôn Ngọc phỉ nhổ, ông đây chỉ nói chơi mà gã lại ra tay thật!

Bên ngoài cờ trống linh đình, Quân vương Thiên Vân ngồi trong mã xa vàng óng, thêu đầy rồng phượng uy nghi tiến vào đất Y Vân Quốc. Từ xa, các ám vệ đang lẩn trốn trong bóng tối luôn dõi theo từng động thái bên ngoài. Bất kể là kẻ nào muốn gì cũng không có sơ hở mà hành động.

Vân Lạc đứng khoanh tay sau thân cây, hai mắt đăm đăm nhìn lên mã xa lộng lẫy. Tinh thần cảnh giác được đẩy lên đến cực điểm.

Tận đến khi mã xa của Hoàng đế đi qua, vào tới Dưỡng Tâm điện, y mới có một chút thả lỏng.

Ngay lúc này, thuộc hạ dưới y đến bẩm báo quản ngục đã dùng hình lên Ôn Ngọc, Vân Lạc mới kinh ngạc ngay tức thì muốn rời đi.

Về đến đại lao, tiếng roi vụt xuống cũng đã tắt từ khi nào. Vân Lạc nhẹ như lông hồng bước tới mới chứng kiến được người kia đã ra nông nỗi gì.

"Quản ngục!"

Tên quản ngục khép nép, những tưởng lý do gã biện ra sẽ được Vân Lạc chấp nhận. Nhưng không!

Một nhát chém đứt lìa cánh tay của gã, gã đau đớn quằn quại nằm trên vũng máu tươi. Mặt biến sắc la lớn.

Những tên còn lại thấy được, biết là đã chọc giận Vân Lạc. Bọn họ lần lượt quỳ xuống dập đầu tạ tội.

Vân Lạc không để ý, lập tức cho người đi gọi đại phu đến.

Ôn Ngọc cũng nằm thoi thóp trên những giọt máu của chính mình. Hắn hoa mắt nhìn Vân Lạc thành Lạc Hà rồi bỗng nở nụ cười thỏa mãn: "Hai lần,... cả hai lần ngươi đều đến."

"Nhưng ngươi lại cứ như mây trời... Đến bên ta, rồi lướt qua ta..."

Vân Lạc căn bản không hiểu hắn đang nói gì, chỉ im lặng xé y phục của mình sơ cứu vết thương cho hắn.

Y nhíu mày vì những vết thương của hắn, mỗi khi y nhìn vào đều biến thành dao bén nhọn mà cứa vào tim y.

Cảm giác trái tim cứ ngứa ngáy khó chịu đến cùng cực.

Sơ cứu xong xuôi, Vân Lạc chợt đứng hình khi quay lại phía sau... Người đến không phải là thuộc hạ của y, không phải quản ngục... mà là, Hoàng đế Thiên Vân Quốc.



...

Lạc Minh ngồi trong mã xa nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên có một đại tướng phò tá bên ngoài khẽ gõ lên thành cửa. Lạc Minh mới áp sát lỗ tai nghe thử, rồi bất ngờ kinh hách không thôi.

"Ám vệ sau khi dò la xung quanh, đã phát hiện ra một vài thứ."

"Nhà lao."

Lạc Minh nhíu mày: "Nhà lao thì có gì thú vị?"

"Bẩm Bệ hạ, trong đó có giam một người... Rất giống với người mà Bệ hạ cần tìm một tháng trước."

Lạc Minh tròn mắt, sau khi diện kiến Hoành Khúc đế nước Y Vân, y liền tìm cách ngỏ lời đến đại lao.

Lạc Minh thật muốn biết ba tháng qua, lão gia nhà y đã phải trải qua những gì... Cũng không biết, Ôn Ngọc đã hay tin Phụ hoàng y qua đời hay chưa?

Vừa đến cửa đại lao đã chứng kiến cảnh này thật khiến Lạc Minh như muốn đổ vỡ. Y cau mày nhìn chăm chú hai người nọ, không phát ra một tiếng động cho đến khi Vân Lạc quay lại.

Nghiêm tổng quản toát mồ hôi vì sự im lặng đến đáng sợ của chủ tử. Đến lúc hai người đối mặt với nhau, không khí trong gian phòng bất chợt bị đẩy lên đỉnh điểm.

"Hoàng, Hoàng đế Thiên Vân?" Vân Lạc bình tĩnh lấy lại cảm xúc, y mở lời hỏi: "Vì cớ gì lại phải phiền người đến nơi dơ bẩn nhơ nhuốc này?"

Lạc Minh im lặng nhìn người đang bất tỉnh dưới sàn đất lạnh lẽo. Như bị Lạc Trì cùng Tam hoàng tổ mẫu chỉ trích, y lập tức cho người truyền ngự y đến.

"Trẫm có lỗi với Phụ hoàng và Tiên đế."

- ----- Tác giả có lời muốn nói:

Càng viết càng chạy vào ngõ cụt:Vv không có lối thoát...

QAQ puồn pã...

Giải đáp thắc mắc:

Tại sao quyển 2 tui lại gắn tag 1×5 trong khi đến giờ vẫn chẳng thấy 1×5 đâu?

1×5 ở đây là à Ôn Ngọc với Vân Lạc, Thuần Nhã, Giai Thụy, Uyển Dung và.... bác Diệp Uy đó quí dị=))

Khúc ổng gặp Ôn Ngọc ở Bắc Thiên Vân là xong rồi đó=))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau