Chương 11: Nghệ sĩ dương cầm không đơn giản
***
Vụ án Trình Trạch Sinh bị bắn chết được công bố, thực sự đã dẫn tới sóng to gió lớn với xã hội.
Hắn đẹp trai tuấn tú, phương diện âm nhạc còn được ông trời ưu ái, tính cách dịu dàng hòa nhã, nhân duyên và danh tiếng trong nghề không tệ. Trước hay sau sân khấu đều thân thiện dễ gần, cộng thêm bối cảnh gia thế tốt, có thể xưng là người đàn ông hoàn mỹ của thế kỷ mới. Nhận được tin báo tử của hắn, không chỉ fan khóc thảm, những người bạn trong giới ai ai cũng đăng bài chia buồn, nhất thời trên mạng chìm trong bầu không khí bi thương, hotsearch nằm im không xuống.
Dây cảnh giới quanh hiện trường xảy ra vụ án chẳng những không được gỡ bỏ mà còn được tăng cường thêm một đội cảnh sát tuần tra khu vực. Báo vừa ra lò, từng nhóm fan lập đội tới dinh thự truy điệu, còn có cánh nhà báo thường xuyên lui tới, núi Phục Long ồn ào không thôi. Nơi hoang vu hẻo lánh không một bóng người thoắt cái tấp nập huyên náo.
Hồ Tùng Khải vừa cầm tách cà phê vừa oán thán:
– Nơi đó loạn lắm, người đông nghìn nghịt, xe cảnh sát không vào được! 80% là mấy cô bé khóc sướt mướt. So ra thì nước mắt của Hiểu Hiểu nhà chúng ta nhẹ tựa lông hồng, còn phải kiên cường phá án, không hổ danh nữ cường.
Hà Nguy nhìn ảnh hiện trường, ngẩng đầu lên:
– Trông núi Phục Long có khác nào điểm du lịch không? Mở rộng dây cảnh báo ra bên ngoài, ít nhất cũng thêm mười mét nữa, không được để ai tới gần hiện trường phá án.
– Chuyện này không cần ông nhắc, đã mở rộng từ sớm rồi! Con đường lên núi cũng bị phong tỏa, nhưng vẫn không có tác dụng, bọn họ trèo từ đường tắt khác lên núi. – Hồ Tùng Khải lắc đầu – Bọn họ giỏi lắm, sau núi bị bọn họ giẫm thành đường luôn, sớm muộn gì Cục Lâm nghiệp cũng phát điên.
Hạ Lương ló đầu ra:
– Chẳng phải Lỗ Tấn có một câu nói hay sao, trên thế gian này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.
Hà Nguy câu cổ cậu ta, hỏi giám định của bên kỹ thuật đến đâu rồi, đã xác định được loại súng chưa. Hạ Lương gật đầu lia lịa:
– Xác định rồi, xác định rồi, đúng là súng kiểu 92. Tiện đường em còn lấy luôn cả báo cáo khám nghiệm tử thi chỗ chị Lam nữa.
Cậu ta đưa hai báo cáo trong tay qua, Hà Nguy mở ra xem, thời gian tử vong được xác định vào rạng sáng từ 3 giờ đến 3 rưỡi ngày 14 tháng 4. Căn cứ vào đầu đạn, mức độ xuyên thấu và vết thương do đạn tạo thành có thể phân tích được khoảng cách bắn nằm trong vòng mười mét, một phát hạ gục luôn. Mặc dù không tìm được vỏ đạn, nhưng may sao tìm được một chút thuốc súng còn sót lại trong phạm vi phòng khách, từ đó nối thành đường cong, có thể xác định được vị trí nổ súng.
Hà Nguy khép báo cáo, đưa cho Hồ Tùng Khải
– Ông đi tái dựng hiện trường, chiều tôi đến.
– Mình tôi thôi á? – Hồ Tùng Khải nhìn quanh văn phòng một vòng – Sùng Trăn đâu rồi? Sao cả ngày nay không thấy mặt mũi đâu, trốn làm à?
– Chạy việc bên ngoài rồi, ông muốn đổi à? – Hà Nguy nhấc áo khoác lên – Lần sau nhé, hai người tù xì, ai thắng thì được chọn việc.
Nghe nói chạy việc bên ngoài, Hồ Tùng Khải im miệng ngay tức thì. Anh ta ghét nhất việc nói chuyện với người khác, chẳng hỏi được thông tin gì có tác dụng thì thôi, năm ấy bị đá ra khỏi Đội Thẩm vấn cũng vì lý do này.
– Tiểu Hạ, đi theo anh Nhị Hồ học tập này. – Hà Nguy vỗ vai Hạ Lương – Phải học tập cho tốt, sau đó về viết một bản báo cáo cách xây dựng lại hiện trường một vụ bắn súng.
Hồ Tùng Khải mang theo Hạ Lương và hai đồng nghiệp khác cùng tới dinh thự. Hà Nguy đã ngồi trên chiếc xe Jeep gửi tin nhắn cho Sùng Trăn hỏi anh ta đang ở đâu.
Bỗng, một bóng đen lướt qua gương, Hà Nguy vô thức ngẩng đầu, anh hạ kính xuống nhìn xung quanh. Bãi đỗ xe lộ thiên không một bóng người, chỉ mình anh ló đầu khỏi xe nhìn ngó. Lại thêm một bóng đen vụt qua, chú chim vỗ cánh bay ngang trước mắt anh, đáp xuống hàng rào đối diện. Anh mỉm cười, ấn khởi động xe, phá án nhiều quá cuối cùng thành ra di chứng, tiếng động gì cũng khiến anh nghi ngờ.
***
Hôm nay Sùng Trăn đến chỗ ở của người bị hại, Trình Trạch Sinh sống ở Canada từ nhỏ, mấy năm trước mới về nước phát triển, mua một căn biệt thự vườn ở phía Đông thành phố Thăng Châu. Chẳng qua căn biệt thự này chỉ có mình hắn ở, mỗi tuần người giúp việc đến đây ba lần, thỉnh thoảng mẹ hắn cũng đến ở mấy ngày. Đêm trước khi xảy ra vụ án Trình Trạch Sinh chỉ ở một mình, không ai biết tại sao hắn lại đến dinh thự kia.
– Tôi đã xem qua căn biệt thự rồi, người có học thức có cảnh giới hoàn toàn khác với chúng ta, ngoài sách ra cũng chỉ có sách, toàn là những tác phẩm văn học. Ba mặt tường của phòng làm việc đều đặt giá sách, nhìn mà đau đầu chóng mặt. – Sùng Trăn rút mấy quyển sổ – Cái này tôi tìm được trong ngăn kéo. Những lúc rảnh rỗi cậu ta thường thích viết nhạc, bên trên đều là giản phổ.
Hà Nguy giở mấy trang, quả thực dày đặc giản phổ âm nhạc, bên trên còn ký hiệu âm cao, âm thấp, âm dài, âm ngắn. Trong cuốn sổ kẹp một chiếc lá dùng làm kẹp sách, mà trong trang đó chỉ viết một dòng giản phổ, xem ra linh cảm mới nhưng còn chưa kịp sáng tác xong thì người đã mất.
(Giản phổ: Là một hệ thống ký âm được sử dụng rất rộng rãi trong lĩnh vực âm nhạc tại các quốc gia ở châu Á. Các chữ số từ 1 tới 7 thể hiện các nốt nhạc (chính xác hơn là cao độ), tương ứng với các Âm giai Trưởng tự nhiên.)
Mở cửa phòng làm việc ở tầng hai ra, ba mặt tường bày giá sách vô cùng bắt mắt, bước vào bên trong, chẳng khác nào bước vào thư viện. Hà Nguy nhìn lướt qua một vòng, toàn bộ đều là sách văn học nổi tiếng hay sách có liên quan đến âm nhạc. Từng quyển sách đều được bảo quản cẩn thận, bọc trong màng mờ hoặc bọc sách tinh xảo, gáy sách có dán tem, Trình Trạch Sinh đích thân viết tên sách lên trên. Nét chữ xinh đẹp và dịu dàng, cũng giống như con người hắn vậy.
Hà Nguy thuận tay rút mấy cuốn ra, gần như trong từng cuốn sách đều có dấu vết giải thích, thậm chí còn đánh dấu vào những câu nói đáng ghi nhớ. Sùng Trăn ngó lại gần:
– Thấy chưa? Đây chính là thanh niên văn nghệ tiêu chuẩn. Cái tủ sách của ông tôi thấy đã đau đầu rồi, bây giờ còn gặp người hơn thế nữa.
– Có chút mực trong bụng cũng tốt mà. – Hà Nguy ngồi xổm xuống, tầm mắt dừng trên hàng cuối cùng của giá sách. Hàng này bày những sách quốc học kinh điển “Tứ Khố Toàn Thư”, “Tư Trị Thông Giám” ngay ngắn chỉnh tề. Mắt Hà Nguy chợt sáng lên, rút ra một quyển gáy sách có ghi “Quỷ Cốc Tử” dày như cục gạch. Lật mở mấy trang, anh chợt cau mày.
Đây đâu phải những bàn luận về âm mưu và trí tuệ của kẻ tung hoành mà là những hình vẽ phân tích cấu tạo của rất nhiều loại súng! Sùng Trăn ngồi xổm xuống nhìn:
– Ồ, hàng hiếm đấy, nếu như không phải yêu cầu nghề nghiệp thì không mua được thứ này trong nước đâu?
– Ông không thấy toàn tiếng Anh sao?
Hà Nguy bóc bọc sách ra, trang bìa đã làm bại lộ thân phận thật của “Quỷ Cốc Tử”. Đây là một quyển sách giới thiệu kết cấu tường tận của súng. Hà Nguy đưa sách cho Sùng Trăn:
– Thanh niên văn nghệ ấy hả?
Sùng Trăn lúng túng:
– Đệt, sao tôi biết được cậu ta lại xảo quyệt đến vậy. Giấu kiểu này làm sao tôi biết được có vấn đề?
Hà Nguy không nói gì, tiếp tục chọn thêm mấy quyển nữa. Bóc bọc sách ra xem, vẫn là những sách có liên quan đến súng ống. Sùng Trăn lấy quyển “Tứ Khố Toàn Thư” xem thử, ngay lập tức gập sách lại, đặt về chỗ cũ. Nhìn dáng vẻ có lẽ là sách quốc học thật.
Sau khi xem mấy quyển sách, Hà Nguy cũng đã lờ mờ hiểu được sở thích của Trình Trạch Sinh. Anh nhớ tới lúc Đỗ Nguyễn Lam khám nghiệm tới bàn tay của thi thể, khi ấy những đặc điểm hình thái bàn tay rất phù hợp với người thường xuyên luyện súng. Vết chai trên ngón trỏ và lòng bàn tay có lẽ đều do súng.
– Trình Trạch Sinh không đơn giản như bề ngoài, cậu ta rất hứng thú với súng, trước đây cậu ta ở Canada chắc chắn ít nhiều cũng có sưu tầm súng. – Hà Nguy đứng dậy, sờ vào viền giá sách – Sùng Trăn, tìm kiếm thử xem có cửa bí mật nào không.
Sùng Trăn và Hà Nguy chia nhau ra tìm kiếm, còn tìm cách bê cả giá sách ra, cẩn thận gõ vào từng góc tường. Đáng tiếc, phòng làm việc ngoài sách ra thì chẳng có chỗ nào đặc biệt. Hà Nguy vuốt cằm:
– Đi thôi, sang phòng khác, tôi cảm thấy chắc chắn sẽ tìm được bất ngờ.
Căn biệt thự vườn này rộng chừng trên dưới hai trăm mét, tìm kiếm tất cả các căn phòng ở tầng hai xong, Sùng Trăn và Hà Nguy chạm mặt nhau ở cầu thang. Đôi bên cùng lắc đầu, đừng nói là súng thật, súng đồ chơi cũng không có ấy chứ.
– Xuống tầng.
Hai người lại xuống tầng lục lọi hết thùng này tủ kia, Hà Nguy luồn tay vào kẽ hở sofa, chợt sờ được một chiếc dây chuyền mảnh bằng bạc với mặt dây chuyền bằng kim loại hình oval. Mở ra nhìn, bên trong có khảm một tấm ảnh của Trình Trạch Sinh và một người đàn ông. Mặt mày người đàn ông có nét tương đồng với hắn, đẹp trai như nhau, nhìn thế nào cũng thấy có quan hệ huyết thống.
– Chẳng phải mẹ Trình Trạch Sinh đã từng nói cậu ta là con trai duy nhất hay sao?
Sùng Trăn gật đầu, nhìn tấm ảnh rồi ngạc nhiên thốt lên:
– Cậu ta có anh em à? Hoàn toàn không tra được mối quan hệ này.
– Nghĩ cách điều tra tình huống gia đình cậu ta ở Canada, xem bọn họ có từng vứt bỏ một đứa trẻ nào khác không. Động tác của hai người này có vẻ khá thân mật, chắc hẳn quan hệ rất tốt. – Hà Nguy lấy một chiếc túi zip, bỏ dây chuyền vào trong.
Sùng Trăn phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình:
– Chẳng phải TVB thường hay chiếu phim hai anh em thất lạc bao nhiêu năm gặp lại, hai người đều tưởng rằng đôi bên không có khoảng cách nhưng nào ngờ người bị vứt bỏ luôn âm thầm oán hận. Úi chà! Nói vậy thì hợp tình hợp lý rồi đây, phá được án luôn!
Hà Nguy tìm kiếm ở một chiếc sofa khác, lười trả lời anh ta, chỉ lạnh lùng vạch trần:
– Tiểu Hạ cả ngày đắm chìm trong Conan, còn ông thì bị TVB tẩy não, hai người đỉnh thật.
Nửa tiếng sau, từng ngóc ngách dưới tầng một đều được tìm kiếm xong xuôi, Sùng Trăn nằm vật ra sofa:
– Có lẽ thằng nhóc này chỉ luận binh trên giấy thôi, bắt ông đây mệt khô cả họng rồi.
Hà Nguy mở cửa sau căn biệt thự:
– Bên kia vẫn còn gara xe.
– Ờ, chìa khóa trên bàn, ông ra mở đi.
Hà Nguy cầm chìa khóa, đi tới gara xe một mình. Cửa cuốn được kéo lên, bên trong chỉ có mỗi chiếc xe con. Hà Nguy chạm vào đầu xe, phát hiện bề mặt đã phủ một lớp bụi mỏng. Rõ ràng xe đã để ở đây một khoảng thời gian rồi.
Góc gara chất đầy những đồ dùng cho xe ô tô, trên tường có một tấm poster lớn, chủ nhân của poster chính là Trình Trạch Sinh đẹp trai dịu dàng. Hà Nguy đứng trước mặt tấm poster, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Trình Trạch Sinh, có một cảm giác không bình thường.
Thông thường loại poster thế này sẽ được dán trên các hộp đèn quảng cáo, treo ở khu thương mại hay tháp truyền hình. Nhưng Trình Trạch Sinh lại treo trong nhà mình, có cần thiết phải tự luyến thế không? Huống hồ đây còn là gara, chỉ khi lái hoặc đỗ xe mới có thể nhìn thấy, chẳng phải treo trong phòng khách sẽ tốt hơn ư?
Anh bước tới cẩn thận gõ vách tường từng chút một. “Cộc” một tiếng vang lên, lần này âm thanh có vẻ trầm và trống rỗng. Hà Nguy giật mình, nháy mắt lên tinh thần, anh gõ khắp bốn góc tường, xác nhận bên trong có giấu thứ gì đó, khả năng là một cánh cửa.
Hà Nguy đứng lên ghế tháo poster xuống. Không nằm ngoài dự đoán, trên tường có một vết nứt mảnh mắt thường cũng nhìn thấy được, nhưng không thể đẩy ra, mặt tường không có lỗ khóa, vẫn phải tìm ra chỗ khởi động cánh cửa. Sùng Trăn lại bị gọi qua, nhìn thấy cánh cửa ngầm thì không khỏi ngạc nhiên:
– Có thật à?!
– Tìm chỗ mở cửa, nghĩ cách mở nó ra xem, ông trái tôi phải.
Hai người tiếp tục chia nhau tìm kiếm, Sùng Trăn bê đống đồ dùng cho xe ô tô kia ra, kêu lên một tiếng vang dội:
– Tìm được rồi!
Chỉ thấy bên cạnh ổ điện ở góc tường là một tấm bảng cảm ứng bóng loáng, Sùng Trăn sờ soạng rồi thốt lên:
– Khóa vân tay.
Hà Nguy gọi điện thoại cho Trịnh Ấu Thanh bảo cô làm một màng vân tay Trình Trạch Sinh mang đến đây, cần cả mười ngón. Chưa tới một tiếng sau, Trịnh Ấu Thanh mặc váy trắng, xách theo vali vật chứng tùy thân ló đầu vào cánh cửa gara:
– Chi đội trưởng Hà, em tới rồi này.
Sùng Trăn dập tắt thuốc:
– Cuối cùng cũng tới rồi. Anh với Hà Nguy chán tới mức đánh cược xem em sẽ bước chân nào vào trước đấy. Tiền đặt cược là bữa tối nay.
Trịnh Ấu Thanh cúi đầu nhìn hai chân mình vẫn đang ở bên ngoài, cười nói:
– Anh Sùng, anh cược chân nào?
– Chân phải.
Trịnh Ấu Thanh cười hì hì bước chân trái vào gara.
– …Em thiên vị cũng chẳng biết che giấu gì hết. Được rồi, anh thua tâm phục khẩu phục. – Sùng Trăn chắp tay bái phục.
Hà Nguy ho một tiếng, ra hiệu Trịnh Ấu Thanh lấy màng vân tay ra.
Thử tới lần thứ ba, đến ngón trỏ bàn tay phải, trong gara vang lên âm thanh lảnh lót. Hà Nguy chỉ khẽ dùng sức đẩy là cánh cửa ngầm bên dưới nứt ra một khe.
Kết cấu sau cửa rất đơn giản, chỉ có một chiếc cầu thang xi măng hướng xuống tầng hầm. Hà Nguy cầm đèn pin đi phía trước, Sùng Trăn bước theo sau, để Trịnh Ấu Thanh bên trên, lỡ như có nguy hiểm sẽ không liên lụy tới cô ấy.
Đi hết một đoạn cầu thang lại có thêm một cánh cửa. Chẳng qua cánh cửa này đơn giản hơn nhiều, Hà Nguy ấn tay nắm cửa khẽ đẩy, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, như thể đang chậm rãi mở ra một bức tranh không biết rõ.
Sùng Trăn đứng sững bên cửa, há hốc mồm nhìn vào trong.
– …Xây dựng kho vũ khí ngầm là phạm pháp đúng không?
Vụ án Trình Trạch Sinh bị bắn chết được công bố, thực sự đã dẫn tới sóng to gió lớn với xã hội.
Hắn đẹp trai tuấn tú, phương diện âm nhạc còn được ông trời ưu ái, tính cách dịu dàng hòa nhã, nhân duyên và danh tiếng trong nghề không tệ. Trước hay sau sân khấu đều thân thiện dễ gần, cộng thêm bối cảnh gia thế tốt, có thể xưng là người đàn ông hoàn mỹ của thế kỷ mới. Nhận được tin báo tử của hắn, không chỉ fan khóc thảm, những người bạn trong giới ai ai cũng đăng bài chia buồn, nhất thời trên mạng chìm trong bầu không khí bi thương, hotsearch nằm im không xuống.
Dây cảnh giới quanh hiện trường xảy ra vụ án chẳng những không được gỡ bỏ mà còn được tăng cường thêm một đội cảnh sát tuần tra khu vực. Báo vừa ra lò, từng nhóm fan lập đội tới dinh thự truy điệu, còn có cánh nhà báo thường xuyên lui tới, núi Phục Long ồn ào không thôi. Nơi hoang vu hẻo lánh không một bóng người thoắt cái tấp nập huyên náo.
Hồ Tùng Khải vừa cầm tách cà phê vừa oán thán:
– Nơi đó loạn lắm, người đông nghìn nghịt, xe cảnh sát không vào được! 80% là mấy cô bé khóc sướt mướt. So ra thì nước mắt của Hiểu Hiểu nhà chúng ta nhẹ tựa lông hồng, còn phải kiên cường phá án, không hổ danh nữ cường.
Hà Nguy nhìn ảnh hiện trường, ngẩng đầu lên:
– Trông núi Phục Long có khác nào điểm du lịch không? Mở rộng dây cảnh báo ra bên ngoài, ít nhất cũng thêm mười mét nữa, không được để ai tới gần hiện trường phá án.
– Chuyện này không cần ông nhắc, đã mở rộng từ sớm rồi! Con đường lên núi cũng bị phong tỏa, nhưng vẫn không có tác dụng, bọn họ trèo từ đường tắt khác lên núi. – Hồ Tùng Khải lắc đầu – Bọn họ giỏi lắm, sau núi bị bọn họ giẫm thành đường luôn, sớm muộn gì Cục Lâm nghiệp cũng phát điên.
Hạ Lương ló đầu ra:
– Chẳng phải Lỗ Tấn có một câu nói hay sao, trên thế gian này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.
Hà Nguy câu cổ cậu ta, hỏi giám định của bên kỹ thuật đến đâu rồi, đã xác định được loại súng chưa. Hạ Lương gật đầu lia lịa:
– Xác định rồi, xác định rồi, đúng là súng kiểu 92. Tiện đường em còn lấy luôn cả báo cáo khám nghiệm tử thi chỗ chị Lam nữa.
Cậu ta đưa hai báo cáo trong tay qua, Hà Nguy mở ra xem, thời gian tử vong được xác định vào rạng sáng từ 3 giờ đến 3 rưỡi ngày 14 tháng 4. Căn cứ vào đầu đạn, mức độ xuyên thấu và vết thương do đạn tạo thành có thể phân tích được khoảng cách bắn nằm trong vòng mười mét, một phát hạ gục luôn. Mặc dù không tìm được vỏ đạn, nhưng may sao tìm được một chút thuốc súng còn sót lại trong phạm vi phòng khách, từ đó nối thành đường cong, có thể xác định được vị trí nổ súng.
Hà Nguy khép báo cáo, đưa cho Hồ Tùng Khải
– Ông đi tái dựng hiện trường, chiều tôi đến.
– Mình tôi thôi á? – Hồ Tùng Khải nhìn quanh văn phòng một vòng – Sùng Trăn đâu rồi? Sao cả ngày nay không thấy mặt mũi đâu, trốn làm à?
– Chạy việc bên ngoài rồi, ông muốn đổi à? – Hà Nguy nhấc áo khoác lên – Lần sau nhé, hai người tù xì, ai thắng thì được chọn việc.
Nghe nói chạy việc bên ngoài, Hồ Tùng Khải im miệng ngay tức thì. Anh ta ghét nhất việc nói chuyện với người khác, chẳng hỏi được thông tin gì có tác dụng thì thôi, năm ấy bị đá ra khỏi Đội Thẩm vấn cũng vì lý do này.
– Tiểu Hạ, đi theo anh Nhị Hồ học tập này. – Hà Nguy vỗ vai Hạ Lương – Phải học tập cho tốt, sau đó về viết một bản báo cáo cách xây dựng lại hiện trường một vụ bắn súng.
Hồ Tùng Khải mang theo Hạ Lương và hai đồng nghiệp khác cùng tới dinh thự. Hà Nguy đã ngồi trên chiếc xe Jeep gửi tin nhắn cho Sùng Trăn hỏi anh ta đang ở đâu.
Bỗng, một bóng đen lướt qua gương, Hà Nguy vô thức ngẩng đầu, anh hạ kính xuống nhìn xung quanh. Bãi đỗ xe lộ thiên không một bóng người, chỉ mình anh ló đầu khỏi xe nhìn ngó. Lại thêm một bóng đen vụt qua, chú chim vỗ cánh bay ngang trước mắt anh, đáp xuống hàng rào đối diện. Anh mỉm cười, ấn khởi động xe, phá án nhiều quá cuối cùng thành ra di chứng, tiếng động gì cũng khiến anh nghi ngờ.
***
Hôm nay Sùng Trăn đến chỗ ở của người bị hại, Trình Trạch Sinh sống ở Canada từ nhỏ, mấy năm trước mới về nước phát triển, mua một căn biệt thự vườn ở phía Đông thành phố Thăng Châu. Chẳng qua căn biệt thự này chỉ có mình hắn ở, mỗi tuần người giúp việc đến đây ba lần, thỉnh thoảng mẹ hắn cũng đến ở mấy ngày. Đêm trước khi xảy ra vụ án Trình Trạch Sinh chỉ ở một mình, không ai biết tại sao hắn lại đến dinh thự kia.
– Tôi đã xem qua căn biệt thự rồi, người có học thức có cảnh giới hoàn toàn khác với chúng ta, ngoài sách ra cũng chỉ có sách, toàn là những tác phẩm văn học. Ba mặt tường của phòng làm việc đều đặt giá sách, nhìn mà đau đầu chóng mặt. – Sùng Trăn rút mấy quyển sổ – Cái này tôi tìm được trong ngăn kéo. Những lúc rảnh rỗi cậu ta thường thích viết nhạc, bên trên đều là giản phổ.
Hà Nguy giở mấy trang, quả thực dày đặc giản phổ âm nhạc, bên trên còn ký hiệu âm cao, âm thấp, âm dài, âm ngắn. Trong cuốn sổ kẹp một chiếc lá dùng làm kẹp sách, mà trong trang đó chỉ viết một dòng giản phổ, xem ra linh cảm mới nhưng còn chưa kịp sáng tác xong thì người đã mất.
(Giản phổ: Là một hệ thống ký âm được sử dụng rất rộng rãi trong lĩnh vực âm nhạc tại các quốc gia ở châu Á. Các chữ số từ 1 tới 7 thể hiện các nốt nhạc (chính xác hơn là cao độ), tương ứng với các Âm giai Trưởng tự nhiên.)
Mở cửa phòng làm việc ở tầng hai ra, ba mặt tường bày giá sách vô cùng bắt mắt, bước vào bên trong, chẳng khác nào bước vào thư viện. Hà Nguy nhìn lướt qua một vòng, toàn bộ đều là sách văn học nổi tiếng hay sách có liên quan đến âm nhạc. Từng quyển sách đều được bảo quản cẩn thận, bọc trong màng mờ hoặc bọc sách tinh xảo, gáy sách có dán tem, Trình Trạch Sinh đích thân viết tên sách lên trên. Nét chữ xinh đẹp và dịu dàng, cũng giống như con người hắn vậy.
Hà Nguy thuận tay rút mấy cuốn ra, gần như trong từng cuốn sách đều có dấu vết giải thích, thậm chí còn đánh dấu vào những câu nói đáng ghi nhớ. Sùng Trăn ngó lại gần:
– Thấy chưa? Đây chính là thanh niên văn nghệ tiêu chuẩn. Cái tủ sách của ông tôi thấy đã đau đầu rồi, bây giờ còn gặp người hơn thế nữa.
– Có chút mực trong bụng cũng tốt mà. – Hà Nguy ngồi xổm xuống, tầm mắt dừng trên hàng cuối cùng của giá sách. Hàng này bày những sách quốc học kinh điển “Tứ Khố Toàn Thư”, “Tư Trị Thông Giám” ngay ngắn chỉnh tề. Mắt Hà Nguy chợt sáng lên, rút ra một quyển gáy sách có ghi “Quỷ Cốc Tử” dày như cục gạch. Lật mở mấy trang, anh chợt cau mày.
Đây đâu phải những bàn luận về âm mưu và trí tuệ của kẻ tung hoành mà là những hình vẽ phân tích cấu tạo của rất nhiều loại súng! Sùng Trăn ngồi xổm xuống nhìn:
– Ồ, hàng hiếm đấy, nếu như không phải yêu cầu nghề nghiệp thì không mua được thứ này trong nước đâu?
– Ông không thấy toàn tiếng Anh sao?
Hà Nguy bóc bọc sách ra, trang bìa đã làm bại lộ thân phận thật của “Quỷ Cốc Tử”. Đây là một quyển sách giới thiệu kết cấu tường tận của súng. Hà Nguy đưa sách cho Sùng Trăn:
– Thanh niên văn nghệ ấy hả?
Sùng Trăn lúng túng:
– Đệt, sao tôi biết được cậu ta lại xảo quyệt đến vậy. Giấu kiểu này làm sao tôi biết được có vấn đề?
Hà Nguy không nói gì, tiếp tục chọn thêm mấy quyển nữa. Bóc bọc sách ra xem, vẫn là những sách có liên quan đến súng ống. Sùng Trăn lấy quyển “Tứ Khố Toàn Thư” xem thử, ngay lập tức gập sách lại, đặt về chỗ cũ. Nhìn dáng vẻ có lẽ là sách quốc học thật.
Sau khi xem mấy quyển sách, Hà Nguy cũng đã lờ mờ hiểu được sở thích của Trình Trạch Sinh. Anh nhớ tới lúc Đỗ Nguyễn Lam khám nghiệm tới bàn tay của thi thể, khi ấy những đặc điểm hình thái bàn tay rất phù hợp với người thường xuyên luyện súng. Vết chai trên ngón trỏ và lòng bàn tay có lẽ đều do súng.
– Trình Trạch Sinh không đơn giản như bề ngoài, cậu ta rất hứng thú với súng, trước đây cậu ta ở Canada chắc chắn ít nhiều cũng có sưu tầm súng. – Hà Nguy đứng dậy, sờ vào viền giá sách – Sùng Trăn, tìm kiếm thử xem có cửa bí mật nào không.
Sùng Trăn và Hà Nguy chia nhau ra tìm kiếm, còn tìm cách bê cả giá sách ra, cẩn thận gõ vào từng góc tường. Đáng tiếc, phòng làm việc ngoài sách ra thì chẳng có chỗ nào đặc biệt. Hà Nguy vuốt cằm:
– Đi thôi, sang phòng khác, tôi cảm thấy chắc chắn sẽ tìm được bất ngờ.
Căn biệt thự vườn này rộng chừng trên dưới hai trăm mét, tìm kiếm tất cả các căn phòng ở tầng hai xong, Sùng Trăn và Hà Nguy chạm mặt nhau ở cầu thang. Đôi bên cùng lắc đầu, đừng nói là súng thật, súng đồ chơi cũng không có ấy chứ.
– Xuống tầng.
Hai người lại xuống tầng lục lọi hết thùng này tủ kia, Hà Nguy luồn tay vào kẽ hở sofa, chợt sờ được một chiếc dây chuyền mảnh bằng bạc với mặt dây chuyền bằng kim loại hình oval. Mở ra nhìn, bên trong có khảm một tấm ảnh của Trình Trạch Sinh và một người đàn ông. Mặt mày người đàn ông có nét tương đồng với hắn, đẹp trai như nhau, nhìn thế nào cũng thấy có quan hệ huyết thống.
– Chẳng phải mẹ Trình Trạch Sinh đã từng nói cậu ta là con trai duy nhất hay sao?
Sùng Trăn gật đầu, nhìn tấm ảnh rồi ngạc nhiên thốt lên:
– Cậu ta có anh em à? Hoàn toàn không tra được mối quan hệ này.
– Nghĩ cách điều tra tình huống gia đình cậu ta ở Canada, xem bọn họ có từng vứt bỏ một đứa trẻ nào khác không. Động tác của hai người này có vẻ khá thân mật, chắc hẳn quan hệ rất tốt. – Hà Nguy lấy một chiếc túi zip, bỏ dây chuyền vào trong.
Sùng Trăn phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình:
– Chẳng phải TVB thường hay chiếu phim hai anh em thất lạc bao nhiêu năm gặp lại, hai người đều tưởng rằng đôi bên không có khoảng cách nhưng nào ngờ người bị vứt bỏ luôn âm thầm oán hận. Úi chà! Nói vậy thì hợp tình hợp lý rồi đây, phá được án luôn!
Hà Nguy tìm kiếm ở một chiếc sofa khác, lười trả lời anh ta, chỉ lạnh lùng vạch trần:
– Tiểu Hạ cả ngày đắm chìm trong Conan, còn ông thì bị TVB tẩy não, hai người đỉnh thật.
Nửa tiếng sau, từng ngóc ngách dưới tầng một đều được tìm kiếm xong xuôi, Sùng Trăn nằm vật ra sofa:
– Có lẽ thằng nhóc này chỉ luận binh trên giấy thôi, bắt ông đây mệt khô cả họng rồi.
Hà Nguy mở cửa sau căn biệt thự:
– Bên kia vẫn còn gara xe.
– Ờ, chìa khóa trên bàn, ông ra mở đi.
Hà Nguy cầm chìa khóa, đi tới gara xe một mình. Cửa cuốn được kéo lên, bên trong chỉ có mỗi chiếc xe con. Hà Nguy chạm vào đầu xe, phát hiện bề mặt đã phủ một lớp bụi mỏng. Rõ ràng xe đã để ở đây một khoảng thời gian rồi.
Góc gara chất đầy những đồ dùng cho xe ô tô, trên tường có một tấm poster lớn, chủ nhân của poster chính là Trình Trạch Sinh đẹp trai dịu dàng. Hà Nguy đứng trước mặt tấm poster, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Trình Trạch Sinh, có một cảm giác không bình thường.
Thông thường loại poster thế này sẽ được dán trên các hộp đèn quảng cáo, treo ở khu thương mại hay tháp truyền hình. Nhưng Trình Trạch Sinh lại treo trong nhà mình, có cần thiết phải tự luyến thế không? Huống hồ đây còn là gara, chỉ khi lái hoặc đỗ xe mới có thể nhìn thấy, chẳng phải treo trong phòng khách sẽ tốt hơn ư?
Anh bước tới cẩn thận gõ vách tường từng chút một. “Cộc” một tiếng vang lên, lần này âm thanh có vẻ trầm và trống rỗng. Hà Nguy giật mình, nháy mắt lên tinh thần, anh gõ khắp bốn góc tường, xác nhận bên trong có giấu thứ gì đó, khả năng là một cánh cửa.
Hà Nguy đứng lên ghế tháo poster xuống. Không nằm ngoài dự đoán, trên tường có một vết nứt mảnh mắt thường cũng nhìn thấy được, nhưng không thể đẩy ra, mặt tường không có lỗ khóa, vẫn phải tìm ra chỗ khởi động cánh cửa. Sùng Trăn lại bị gọi qua, nhìn thấy cánh cửa ngầm thì không khỏi ngạc nhiên:
– Có thật à?!
– Tìm chỗ mở cửa, nghĩ cách mở nó ra xem, ông trái tôi phải.
Hai người tiếp tục chia nhau tìm kiếm, Sùng Trăn bê đống đồ dùng cho xe ô tô kia ra, kêu lên một tiếng vang dội:
– Tìm được rồi!
Chỉ thấy bên cạnh ổ điện ở góc tường là một tấm bảng cảm ứng bóng loáng, Sùng Trăn sờ soạng rồi thốt lên:
– Khóa vân tay.
Hà Nguy gọi điện thoại cho Trịnh Ấu Thanh bảo cô làm một màng vân tay Trình Trạch Sinh mang đến đây, cần cả mười ngón. Chưa tới một tiếng sau, Trịnh Ấu Thanh mặc váy trắng, xách theo vali vật chứng tùy thân ló đầu vào cánh cửa gara:
– Chi đội trưởng Hà, em tới rồi này.
Sùng Trăn dập tắt thuốc:
– Cuối cùng cũng tới rồi. Anh với Hà Nguy chán tới mức đánh cược xem em sẽ bước chân nào vào trước đấy. Tiền đặt cược là bữa tối nay.
Trịnh Ấu Thanh cúi đầu nhìn hai chân mình vẫn đang ở bên ngoài, cười nói:
– Anh Sùng, anh cược chân nào?
– Chân phải.
Trịnh Ấu Thanh cười hì hì bước chân trái vào gara.
– …Em thiên vị cũng chẳng biết che giấu gì hết. Được rồi, anh thua tâm phục khẩu phục. – Sùng Trăn chắp tay bái phục.
Hà Nguy ho một tiếng, ra hiệu Trịnh Ấu Thanh lấy màng vân tay ra.
Thử tới lần thứ ba, đến ngón trỏ bàn tay phải, trong gara vang lên âm thanh lảnh lót. Hà Nguy chỉ khẽ dùng sức đẩy là cánh cửa ngầm bên dưới nứt ra một khe.
Kết cấu sau cửa rất đơn giản, chỉ có một chiếc cầu thang xi măng hướng xuống tầng hầm. Hà Nguy cầm đèn pin đi phía trước, Sùng Trăn bước theo sau, để Trịnh Ấu Thanh bên trên, lỡ như có nguy hiểm sẽ không liên lụy tới cô ấy.
Đi hết một đoạn cầu thang lại có thêm một cánh cửa. Chẳng qua cánh cửa này đơn giản hơn nhiều, Hà Nguy ấn tay nắm cửa khẽ đẩy, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, như thể đang chậm rãi mở ra một bức tranh không biết rõ.
Sùng Trăn đứng sững bên cửa, há hốc mồm nhìn vào trong.
– …Xây dựng kho vũ khí ngầm là phạm pháp đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất