Trí Hoán Hung Đồ

Chương 36: Sơ thẩm Trình Quyến Thanh

Trước Sau
Hạ Lương được đưa đến bệnh viện gắp viên đạn ra, cũng may không bị thương tới xương cốt, sẽ không để lại di chứng gì, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi hẳn. Mọi người thở phào một hơi, Cục trưởng Trịnh sa sầm mặt, đặt chiếc cốc “cốp” một tiếng lên bàn làm việc. Mấy người vừa mới thở phào bấy giờ lập tức căng thẳng.

Trịnh Phúc Duệ liếc nhìn từ trái sang phải, lướt qua từng gương mặt, vừa định lên tiếng thì Hà Nguy đã chủ động bước ra:

– Là lỗi của cháu, cháu đã không chỉ huy tốt hành động lần này, khiến cho đồng nghiệp bị thương trong hành động. Hai ngày nữa cháu sẽ nộp lại báo cáo, một mình cháu chấp nhận mọi hình phạt.

Hồ Tùng Khải đứng dậy:

– Cục trưởng Trịnh, không liên quan đến Lão Hà, là cháu nói trong phòng không có người cho nên mới bảo Tiểu Hạ mở khóa. Lão Hà cũng nhắc nhở chú ý an toàn rất nhiều lần, kết quả vẫn sơ ý cho đối tượng tình nghi có cơ hội chạy trốn, là lỗi của cháu.

Sùng Trăn cũng đứng ra:

– Tiểu Hạ không có vấn đề gì lớn, chuyện bị thương trong quá trình vật lộn với tội phạm cũng rất bình thường. Chú Trịnh, chú đừng sụ mặt thế kia, dù sao cũng bắt được người rồi.

Trịnh Phúc Duệ nhìn ba người có thâm niên trong nghề, chắp tay sau lưng:

– Tôi đã nói câu nào muốn truy cứu trách nhiệm chưa? Ai ai cũng vội vàng bước ra tự chịu tội là sao?

Ba người nhìn chằm chằm ông, trong những ánh mắt kia đều thống nhất một nội dung muốn biểu đạt: Chúng cháu nhìn mặt Cục trưởng như đang muốn hỏi tội, chúng cháu chủ động nhận sai lầm luôn cho xong.

– Nhưng lần này hành động thực sự quá nóng vội. Đáng lẽ các cậu phải tìm hiểu rõ đối phương mới lên kế hoạch hành động. Hà Nguy, trước nay tôi luôn xem trọng tính cách thận trọng và quyết sách chính xác của cậu. Tại sao lần này lại hấp tấp như thế, còn để cho tội phạm có cơ hội đánh đòn phủ đầu? – Trịnh Phúc Duệ đi tới bên cửa sổ, nhìn phóng viên của mấy tờ báo đang đợi phỏng vấn bên dưới – Đã nói bao nhiêu lần rồi, truyền thông vẫn luôn theo sát vụ án này. Tất cả đều phải cẩn thận, bọn họ sẽ chẳng quan tâm chúng ta thức đêm tăng ca tìm chứng cứ ở văn phòng vất vả thế nào. Nhưng chỉ cần xảy ra chút rắc rối thôi nhất định sẽ có một số ngôn luận chỉ trích cảnh sát chúng ta không được tích sự gì.

Mấy người Vân Hiểu Hiểu có một bụng oán giận mà không dám nói ra. Chính vì truyền thông luôn nhòm ngó mà vụ án không có tiến triển gì, cho nên bọn họ mới phải vội vàng bắt Trình Quyến Thanh để tìm được điểm đột phá. Bây giờ là xã hội thông tin hóa, kỹ thuật phát triển, chẳng có thông tin gì là giấu được mãi. Khi ấy Hà Nguy ra quyết sách tức thời chỉ vì không muốn kéo dài thời gian dẫn tới việc để lộ thông tin giúp Trình Quyến Thanh có cơ hội đào tẩu.

Bấy giờ khiến cho Hạ Lương bị thương, Hà Nguy khó tránh được lỗi này, bởi vậy Trịnh Phúc Duệ có nói gì anh cũng chỉ im lặng lắng nghe, không lên tiếng giải thích. Trịnh Phúc Duệ nhìn Hà Nguy, thầm thở dài trong lòng. Hà Nguy là thiên tài hiếm có, năng lực ưu tú, tính cách khiêm tốn chững chạc, vào Cục bao năm phá được vô số án lớn. Cá nhân và tập để đều đã từng đạt được công huân vinh dự. Lãnh đạo Cục thành phố và Sở tỉnh đánh giá anh rất cao, yêu cầu cũng càng cao hơn, người bình thường mắc chút sai lầm không đáng gì, nhưng nếu đặt vào Hà Nguy sẽ bị phóng đại vô số lần, việc to việc nhỏ đều bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.

Cây lớn đón gió, Hà Nguy mới tầm tuổi này mà đã ngồi trên vị trí Chi đội trưởng đương nhiên sẽ bị người ta dòm ngó. Trịnh Phúc Duệ cũng rất cẩn thận trong quá trình cất nhắc anh. Ông hi vọng Hà Nguy có thể thuận lợi bước lên, đừng phạm sai lầm cho người khác có cơ hội bắt bẻ.

– Được rồi, Tiểu Hạ bình an vô sự, chuyện này không truy cứu nữa. Nhưng mà Tiểu Hà, cậu phải nhớ kỹ, sau này không được sơ ý như vậy nữa, cậu dẫn cả một chi đội, bên dưới còn bao nhiêu người, cậu đều phải gánh vác trách nhiệm.

Hà Nguy gật đầu, nghe lời dạy bảo. Tiễn Cục trưởng Trịnh đi rồi, Vân Hiểu Hiểu chống má suy tư:

– Đội trưởng của chúng ta oan quá, tự dưng lại bị mắng một trận.

– Lãnh đạo mà, không phải chịu tội thì bị đẩy tội, Lão Hà của chúng ta thảm quá, thuộc kiểu đầu tiên.

Hồ Tùng Khải xoa tay, cho dù rửa vô số lần vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng thuộc về Hạ Lương. Anh ta vắt chân lên mắng:

– Đều là thằng nhãi kia hại, mẹ kiếp, có mấy khẩu súng thì nghĩ mình giỏi lắm chắc? Lôi hắn ra để tôi thẩm vấn!

Sùng Trăn khẽ ho một tiếng, chú ý dùng từ văn minh, góp phần cho xã hội hài hòa. May mà Hồ Tùng Khải gia nhập đội cảnh sát, nếu như lăn lộn xã hội chưa biết chừng bây giờ đã trở thành “Đại ca Nhị Hồ” rồi cũng nên.

– Nếu Nhị Hồ đã chủ động yêu cầu, vậy thì ông đến thẩm vấn đi. – Hà Nguy cười với Hồ Tùng Khải – Tôi đã nói chuyện với tổ dự thẩm rồi, hôm nay cho “hũ nút” nhà chúng ta một cơ hội biểu hiện.

“…”

Hồ Tùng Khải sợ rồi, hối hận vì mình đã lỡ lời. Anh ta đâu hiểu mấy kỹ xảo dự thẩm? Chẳng qua chỉ tức giận thay cho Hạ Lương bị thương nên mới chửi mấy câu cho đã miệng mà thôi.

– Dù sao chúng ta cũng đã chính thức bắt anh ta rồi, không có thời gian hạn chế, ông cứ từ từ mà hỏi. – Sùng Trăn vỗ vai Hồ Tùng Khải – Nhị Hồ, tôi tin tưởng ông nhất định có thể khiến tội phạm khóc lóc sụt sịt.

Nửa tiếng đồng hồ sau…

Mấy người Hà Nguy đều đứng quan sát bên ngoài phòng thẩm vấn. Nhìn Trình Quyến Thanh mặt mày ngả ngớn khiến Hồ Tùng Khải tức đến mức giậm chân. Anh ta tức giận đóng sầm cửa:

– Mẹ kiếp! Thằng nhãi ranh đó đúng là một thằng khốn nạn! Không nói được câu nào thật hết, còn biết cách vòng vo, nửa tiếng đồng hồ chẳng làm được gì cả.

Hà Nguy khoanh tay, gọi hai thành viên đội thẩm vấn chuyên nghiệp tiếp tục thẩm vấn Trình Trạch Sinh.

– Tên họ?

– Trình Quyến Thanh.

– Tuổi tác?

– 33.

– Nghề nghiệp?



– Trong nước hay nước ngoài?

– Nói cả đi.

– Bên nước ngoài thì làm tay bắn tỉa, trong nước thì thất nghiệp.

– Anh còn biết bắn tỉa? – Dự thẩm viên mở ghi chép – Chẳng phải lúc trước đã nói rửa bát ở Canada sao?

– Haiz, rửa bát thuận tiện làm bắn tỉa luôn, đâu có xung đột gì với nhau.

– Chắc là đi rửa bát thuê để che dấu thân phận bắn tỉa? Bắn đồng đội chúng ta bị thương chẳng chùn tay chút nào.

– Nói gì vậy, khi ấy tôi đã tính sẵn rồi, nếu cậu ta không cử động thì chắc chắn viên đạn chỉ sượt qua tóc thôi. – Trình Quyến Thanh thở dài, giọng điệu như thể oan lắm – Tôi thực sự không muốn làm người khác bị thương, tôi chỉ dọa cậu ta chút chút thôi mà.

Cách mặt kính một chiều, Hồ Tùng Khải nhảy dựng lên:

– Nhìn xem! Miệng thằng đó chẳng nói được một câu thật lòng! Loại nó thì phải kéo vào phòng kín đánh một trận trước đã.

Hà Nguy khoanh tay, ngược lại thì anh rất bình tĩnh, cầm mic lên:

– Hỏi xem anh ta đã từng giết những ai.

Dự thẩm viên nghe qua tai nghe, hỏi Trình Quyến Thanh:

– Anh nói mình là tay bắn tỉa, vậy thử nói xem, anh đã từng giết những ai?

Biểu cảm Trình Quyến Thanh khẽ thay đổi, hai tay siết chặt rồi buông ra, chỉ một lát sau anh ta lại bật cười:

– Đồng chí cảnh sát, tôi nói mình bắn tỉa mà các anh cũng tin?  y da, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

Dự thẩm viên cau mày:

– Trình Quyến Thanh, anh nghĩ nơi đây là đâu? Chú ý thái độ của anh đi!

– Được rồi, được rồi, nghiêm túc thật thà, dốc hết sức phối hợp điều tra. Nhưng tôi thực sự làm rửa bát thuê ở Canada, không tin các anh có thể đi điều tra.

Tiếp đó, đáp án cho những câu hỏi chẳng khác gì Hồ Tùng Khải đã hỏi. Trình Quyến Thanh và Trình Trạch Sinh quen nhau vào ba năm trước, sau đó Trình Trạch Sinh về nước phát triển sự nghiệp, anh ta cũng về theo. Trình Trạch Sinh thích súng, song nhát gan không dám chơi, cho nên anh ta đã sưu tầm súng ống ở nước ngoài cho em trai. Sau đó mang về nước trái phép, cứ dần dần như thế bọn họ xây dựng kho vũ khí dưới tầng hầm lúc nào không hay.

Còn về cái chết của em trai, anh ta cũng không rõ nữa. Trình Trạch Sinh không có kẻ thù, không biết là ai ra tay giết hắn. Sau khi lộ vụ kho vũ khí, Trình Quyến Thanh có đủ thời gian chạy về Canada, vậy mà anh ta vẫn luôn ở lại đây vì tìm kiếm hung thủ.

– Hỏi anh ta mật mã két sắt dưới tầng hầm khu Phú Thịnh Cẩm Long. – Hà Nguy nói.

Dự thẩm viên hỏi xong, Trình Quyến Thanh chợt quay đầu nhìn chằm chằm vào tấm kính kia. Rõ ràng người ngồi trong phòng không thể nhìn ra ngoài qua lớp kính một chiều này, nhưng mọi người cảm thấy đôi mắt Trình Quyến Thanh như nhìn xuyên thấu tất cả, mục tiêu chính là Hà Nguy.

– 85553113.

Sùng Trăn ghi lại, mở két sắt mang về đây. Hà Nguy bảo dự thẩm viên tiếp tục hỏi những thông tin có liên quan đến Trình Trạch Sinh. Nhắc tới em trai, miệng lưỡi Trình Quyến Thanh lưu loát, trạng thái thả lỏng như thể anh ta không phải nghi phạm mà chỉ đang tán dóc cùng bạn bè.

Qua một lát, Sùng Trăn trở về, cầm trong tay một phong thư giấy kraft, miệng phong thư gấp phẳng, có vẻ chưa từng bị mở ra. Hồ Tùng Khải cầm dao rọc giấy qua, Hà Nguy vừa mới định mở, chợt nghe Trình Quyến Thanh nói:

– Cảnh sát Hà đang ở bên ngoài đó hả? Cậu đã cầm phong thư kia chưa?

– Tôi đề nghị tốt nhất cảnh sát Hà đừng mở ra ngay bây giờ, thời cơ chưa đến. – Trình Quyến Thanh đặt hai tay bị còng lên bàn, nhưng ngón tay không chịu yên phận – Cậu có thể đợi đến khi chúng ta nói chuyện xong mới quyết định có nên mở nó hay không.

Hà Nguy cầm dao rọc giấy, chần chừ không rạch xuống. Hồ Tùng Khải đứng cạnh nôn nóng:

– Lão Hà! Ông nghe thằng đó nói linh tinh làm gì? Nó chỉ cố tình làm ra vẻ vậy thôi.

Không giống. Ánh mắt Hà Nguy bất giác nhìn chằm chằm vào ngón tay anh ta. Ngón trỏ và ngón cái như thể tùy ý đong đưa, song lại theo một tiết tấu nhất định, khoảng thời gian dừng ở giữa cũng rất quen thuộc. Là mật mã thông dụng quốc tế, chỉ cần chú ý chút thì có thể hiểu ngay.

1, 2. 12.

Gõ xong, anh ta khẽ xoay cổ tay, ánh sáng phản chiếu từ mặt đồng hồ lóe lên rồi vụt tắt.

Hà Nguy hiểu rồi. Là 12 giờ.

Anh bóp phong thư, thứ bên trong rất cứng, trạng thái và kích thước giống như một tấm ảnh. Mười hai giờ? Mười hai giờ đêm sao?

Hà Nguy suy nghĩ một lát, đặt dao rọc giấy xuống. Hồ Tùng Khải và Sùng Trăn đều kinh ngạc:



– Không bóc ra thật hả? Biết đâu bên trong có manh mối quan trọng để phá án thì sao?

– Đừng vội, Trình Quyến Thanh có vấn đề.

Hà Nguy nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trong phòng thẩm vấn mà vẫn rất thoải mái kia. Từ lúc bắt được Trình Quyến Thanh anh đã cảm thấy có gì đó bất thường. Anh ta có thể chạy trốn dứt khoát, nhưng lại rề rà không chịu đi. Cuối cùng còn để bị bắt được. Nghĩ kỹ lại, dường như anh ta không muốn quá trình mình bị bắt quá đơn giản, cho nên mới cố ý diễn một phen.

Còn về màn hỏi đáp trong phòng thẩm vấn, có ít nhất 80% là nói thật, còn 20% giả ở chỗ nào vẫn cần Hà Nguy đích thân nói chuyện với anh ta mới biết được.

Hà Nguy đứng dậy:

– Dẫn Trình Quyến Thanh về, cho anh ta nghỉ ngơi, tối nay đến lượt tôi thẩm vấn.

***

Hạ Lương nằm trong phòng bệnh, cánh tay bị treo lên. Vân Hiểu Hiểu mang bữa tối đến, đang đút cho cậu ta ăn.

Hà Nguy xách hoa quả bước vào, nhìn thấy cảnh này thì cười nói:

– Tiểu Hạ, trong họa có phúc.

Hạ Lương cười ngại ngùng, giải thích:

– Cánh tay em bị thương, tay trái ăn bất tiện nên mới phải phiền tới Hiểu Hiểu.

Vân Hiểu Hiểu hào phóng:

– Trong cục chỉ có mỗi mình em rảnh rỗi. Bố mẹ anh ở bên ngoài, em chăm sóc anh cũng coi như tăng ca.

Hạ Lương nhìn chằm chằm cô ấy:

– Lẽ nào không phải lo lắng cho anh?

– Lo lắng cho anh mà, mọi người chung một tổ, anh bị thương mọi người ai cũng lo lắng cả.

Cánh tay Hạ Lương bị thương không quan trọng, trái tim mới bị Vân Hiểu Hiểu bóp thành mảnh nhỏ.

Người trong cuộc không rõ, người ngoài cuộc thì sáng. Ngay đến cả người lãnh đạm như Hà Nguy cũng nhìn thấu nỗi khổ sở của Hạ Lương. Anh lấy táo ra bảo Vân Hiểu Hiểu đi rửa. Người đi rồi, Hà Nguy mới ngồi xuống:

– Cậu làm thế cũng không được. Phải bạo dạn lên, thích thì nói ra. Hiểu Hiểu là một cô gái tốt, bỏ lỡ rồi sẽ không có nữa đâu.

Mặt mày Hạ Lương rầu rĩ:

– Em cảm thấy em không hề ám thị, em đã thể hiện hết ra bên ngoài rồi! Rốt cuộc cô ấy không hiểu hay giả ngốc vậy?

– Căn cứ vào sự quan sát của anh, cô ấy không hiểu thật.

… Hạ Lương thở dài thườn thượt, con đường tình cảm sao lại khó khăn đến thế?

Hà Nguy còn phải về Cục, ngồi chơi năm phút thì đứng dậy về. Vân Hiểu Hiểu cầm táo ra, đưa cho Hạ Lương, kéo Hà Nguy sang một bên khẽ nói.

– Đội trưởng, Ấu Thanh biết anh phải tăng ca nên đã chuẩn bị đồ ngọt rồi, anh về nhớ phải đến tìm cậu ấy đấy nhé.

Hà Nguy thấy lạ:

– Cô ấy đến thẳng văn phòng luôn không được sao? – Anh dừng một lát rồi nói – Anh không thích ăn đồ ngọt.

Vân Hiểu Hiểu sốt sắng:

– Trời ạ, tại sao Đội trưởng lại không hiểu ý vậy chứ? Cứ bắt con gái người ta chủ động là sao, anh không thể chủ động một lần được à?

Hà Nguy dở khóc dở cười, anh thực sự không có ý gì với Trịnh Ấu Thanh. Người khác không biết, hai năm trước cô tỏ tình anh đã từ chối khéo rồi. Nhưng Trịnh Ấu Thanh vẫn không chịu từ bỏ. Anh cũng không dám thể hiện quá mức lạnh lùng, cho nên bình thường khi ở cạnh nhau anh đều ở trạng thái bị động, anh chỉ xem cô như một người đồng nghiệp đơn thuần mà thôi.

Hà Nguy quay đầu nhìn Hạ Lương, nhắc nhở một câu:

– Em đừng nói anh không hiểu tình cảm, tự kiểm điểm lại bản thân mình đi.

Vân Hiểu Hiểu cũng ngây ra, kiểm điểm gì cơ? Lẽ nào chuyện cô làm Hạ Lương suýt ngã bị phát hiện rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau