Chương 61: Cậu đã từng giúp tôi
Sau khi lục tục bổ sung hoàn chỉnh gia cụ, căn hộ dần dần khôi phục dáng vẻ quen thuộc. Để giảm thiểu dấu vết sinh hoạt, Trình Trạch Sinh và Hà Nguy không sống trên tầng mà lựa chọn ngủ trên sofa. Liên tục mấy ngày không đi làm, Trình Trạch Sinh bỗng sinh ra cảm giác không chân thực vô cùng mạnh mẽ, dường như cuộc sống thoải mái thảnh thơi này chỉ như một giấc mơ.
Sáng sớm mở mắt ra, hắn vươn tay chạm vào gương mặt Hà Nguy, xác định chạm vào da thịt mềm mại mới thở phào một hơi.
Hà Nguy mở mắt ra, nắm tay hắn:
– Sao thế?
– Không sao, chẳng qua không dám tin. – Trình Trạch Sinh ghé sát lại gần, hôn lên trán anh – Vốn dĩ tưởng rằng có thể chạm vào anh là giới hạn rồi, không nghĩ tới còn ở bên nhau được như thế này.
– Tôi cũng không ngờ. – Hà Nguy đan ngón tay mảnh khảnh của mình qua kẽ tay Trình Trạch Sinh, mười ngón đan vào nhau nắm chặt – Phá bao nhiêu vụ án, nhưng chưa từng nghĩ tới việc sẽ yêu người bị hại.
Suy cho cùng thì vẫn là Trình Trạch Sinh rung động trước, làm những hành động mờ ám với Hà Nguy mới khiến cho anh dần bị cuốn theo, khiến anh đi trên con đường không bình thường. Hơn ba mươi năm cuộc đời, Hà Nguy chưa từng nghĩ tới việc sẽ ở bên một người đàn ông. Mặc dù Hà Lục đã come out từ lâu, song anh luôn cho rằng xu hướng tính dục của mình rất bình thường. Hiện tại xem ra hai anh em bọn họ mang gen tương đồng, chẳng qua Hà Nguy ẩm giấu quá sâu, bây giờ mới bị Trình Trạch Sinh khai quật mà thôi.
Nhiệt độ tháng tư không cao, đêm và sáng sớm vẫn se lạnh. Hai người đắp chung một chiếc chăn. Lúc ngủ, Hà Nguy có thói quen co chân, Trình Trạch Sinh bèn ôm anh từ phía sau, gác tay lên hông anh, vô thức xoa xoa qua lớp áo phông.
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa, khiến Hà Nguy nhớ tới chú mèo anh nuôi lúc nhỏ, nó thích bò lên người ta rồi giẫm chân, cổ họng phát ra tiếng rên hừ hừ vui vẻ.
Bên tai cũng truyền tới tiếng rên hài lòng. Hà Nguy im lặng không nói, ban đầu anh không cản động tác này lại, cho tới khi Trình Trạch Sinh mon men sờ vào trong vạt áo, anh mới nhắc nhở:
– Đừng nghịch, hôm nay tôi muốn tới Cục một chuyến.
– Đi Cục thành phố? Anh không sợ bị phát hiện hả?
– Đi xác nhận xem Hà Nguy kia có thực sự tồn tại không. – Hà Nguy nhích hông về phía trước mấy centimet, tránh bàn tay dày rộng ấm áp kia – Đừng làm bừa.
– Yên tâm, không làm gì hết.
Trình Trạch Sinh sờ soạng vòng eo anh, vén áo phông lên chạm vào làn da mềm mại. Nơi đó không chút thịt thừa, còn có thể mơ hồ chạm vào cơ bắp. Hắn khẽ ấn, đàn hồi rất tuyệt, đầu ngón tay tựa hồ có thể khiêu vũ trên làn da.
Ngón tay hắn tạm dừng bên trên như đang châm lửa, Hà Nguy bị quấy rối không thoải mái, ấn tay hắn xuống:
– Ngứa, đừng sờ nữa.
Trình Trạch Sinh kéo ôm lấy eo anh, khẽ thủ thỉ hỏi bên tai:
– Hay anh bị lãnh cảm nhỉ?
Hà Nguy từ bỏ vùng vẫy, cất giọng thờ ơ:
– Cậu cứ coi là vậy đi.
Trình Trạch Sinh mỉm cười, ngón tay quấn lấy sợi dây thun ở quần đùi:
– Vậy để tôi chữa cho anh?
– Cậu có giấy phép hành nghề không? – Hà Nguy liếc xéo một cái – Lang băm, bây giờ đang là ban ngày, không phải nửa đêm.
– Ban ngày hiệu quả càng tốt hơn.
– Này…!
Chiếc chăn phập phồng theo hình dạng quái dị, âm thanh bay ra ngoài cũng biến chất. Chóp mũi và trán Hà Nguy toát mồ hôi, anh bất giác ngẩng đầu nhìn mặt trời trần trụi ngoài ban công. Anh thầm nghĩ phải nhanh chóng kéo rèm vào, ban ngày ban mặt, anh không có mặt mũi nào làm chuyện này.
Trình Trạch Sinh hôn trán anh, lòng bàn tay ướt át mang theo mùi tanh ngai ngái. Hà Nguy bò dậy, đi thẳng vào nhà tắm không thèm quay đầu nhìn lấy một cái. Trình Trạch Sinh ngây ra một lát, giơ bàn tay chứa đầy con cháu không biết nên khóc hay nên cười.
Dù sao cũng phải để hắn vào rửa tay trước chứ? Tại sao lại dễ xấu hổ đến vậy.
Hà Nguy mở vòi vốc nước hắt lên mặt, giúp gò má từ từ hạ nhiệt. Bên ngoài xuất hiện một bóng người:
– Đừng ngại, phản ứng sinh lý bình thường thôi mà. Anh xem này, chẳng phải đã chữa khỏi bệnh lãnh cảm rồi sao.
Hà Nguy lặng lẽ viết lại cho hắn hai từ – Cút đi.
***
Trong quán cơm bụi đối diện Cục Thăng Châu, Hà Nguy đội mũ, chậm rãi ăn bát cơm rang, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cửa Cục.
Trình Trạch Sinh ở nhà, hắn quá nổi bật, không thích hợp với công việc ngồi chờ này. Hà Nguy cúi đầu nhìn đồng hồ, nếu như anh không nhớ nhầm thì chỉ lát nữa thôi, “anh” và Sùng Trăn sẽ tới đây gọi hai món ăn cơm trưa.
Không nằm ngoài dự đoán, gần một giờ, hai bóng người mặc chế phục, vô cùng quen thuộc bước ra khỏi Cục Cảnh sát, cùng nhau đi vào trong quán. Hà Nguy kéo vành mũ thấp hơn.
– Ông chủ! Cho gà thái miếng xào cay, thịt thăn xào chua ngọt, ông ăn gì nữa không? – Sùng Trăn hỏi người bên cạnh.
Người đó ngẩng đầu nhìn thực đơn, nói:
– Trứng xào cà chua được rồi.
– Thịt xào tỏi không được hả? Món tủ của quán này đấy. – Sùng Trăn lập tức sửa lời – Không được, hình như ông còn dị ứng với cả tỏi nữa. Được được, coi như ông không có lộc ăn.
Hai người chọn món xong thì tìm chỗ ngồi xuống. Hà Nguy ngồi ở trong góc, cách bọn họ rất xa, gần như hình thành một đường chéo. Nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng từng hành động của “mình”. Động tác, biểu cảm đều quen thuộc, tư thế ngồi theo thói quen, hệt như đang soi gương.
Dẫu cho lúc trước Hà Nguy còn nghi ngờ và cảm thấy không thể tin được về vụ quay ngược thời gian. Vậy mà bây giờ một “bản thân” sống sờ sờ ngay trước mắt, mang tới cú đánh vào cả thị giác lẫn tinh thần vô cùng mạnh mẽ.
Ăn xong cơm rang, anh lẳng lặng rời khỏi. Hai người còn đang nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện ra có một “Hà Nguy” vừa mới đi ngang.
Rời khỏi quán cơm bụi, Hà Nguy mang một phần cơm về nhà cho Trình Trạch Sinh. Vào trong nhà phát hiện hắn đang lướt Weibo, dường như hắn cảm thấy rất hứng thú với Trình Trạch Sinh ở thế giới này.
– Huy chương vàng Cuộc thi piano quốc tế Frédéric Chopin, huy chương bạc Cuộc thi quốc tế Tchaikovsky, từng lên hình Xuân Vãn. Lý lịch của người này rực rỡ thật đấy. – Trình Trạch Sinh thở dài – Thực sự không ngờ một bản thân khác lại quen sống dưới ánh đèn sân khấu, còn tôi từ bé đến lớn ngay đến việc chụp ảnh thôi cũng cảm thấy khó chịu.
– Hai người sống ở hai thế giới khác nhau, hoàn cảnh trưởng thành khác biệt dẫn tới bất đồng tính cách cũng là chuyện đương nhiên. Chẳng phải Hà Nguy bên cậu nhát gan yếu đuối lắm sao? Còn bị Hà Lục bắt nạt. Nếu như đổi thành tôi, sợ rằng Hà Lục đã gãy tay rồi. – Hà Nguy lấy hộp cơm ra, đưa cho Trình Trạch Sinh.
Trình Trạch Sinh cầm hộp cơm, Hà Nguy ngồi bên bàn chống má ngẩn ngơ. Trình Trạch Sinh phát hiện ra bèn dùng đầu đũa kia chọc má anh:
– Hôm nay nhìn thấy người kia rồi hả?
– Ừ, anh ta và đồng nghiệp tốt nhất của tôi cùng đi ăn. – Hà Nguy lẩm bẩm – Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu. Rõ ràng biết anh ta chính là tôi, từng động tác, từng biểu cảm đều rất quen thuộc. Song, nội tâm tôi luôn cảm thấy không thoải mái, như thể trên thế giới này chỉ nên tồn tại một Hà Nguy.
Trình Trạch Sinh buông đũa xuống, nắm tay anh, áp lên má mình:
– Anh cảm nhận đi, tôi thực sự tồn tại đúng không? Nhưng vẫn còn một Trình Trạch Sinh khác là nhân vật của công chúng. Nếu như giữa tôi và anh ta chỉ có thể giữ lại một người, anh cảm thấy ai mới là người nên tồn tại?
Hà Nguy rút tay ra:
– Chuyện này khác, tính chất khác.
– Giống nhau cả thôi. Nếu chúng ta có thể mang theo cả thể xác trở về quá khứ, vậy chứng minh rằng anh và anh ta đều có thể tồn tại đồng thời. – Trình Trạch Sinh xoa tóc anh – Đừng nghĩ nhiều, ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo nhé? Tôi vẫn chưa được đi thăm nơi anh đang ở đâu.
– … Có gì mà xem, chẳng phải cậu cũng ở Thăng Châu hay sao. – Hà Nguy phàn nàn.
Nhưng ngày ngày ở đây cũng không an toàn, lỡ như Cục trưởng Trịnh nổi hứng lên tới đây chỉ sợ không giấu giếm được. Hà Nguy liếc nhìn chiếc áo khoác đen trên sofa. Muốn ra ngoài chứ gì, vậy thì dẫn cậu ấy đi dạo loanh quanh vậy, mai cho cậu ấy mặc chiếc áo khoác này, quan trọng nhất là phải giản dị.
***
– Đây là trường cấp ba lúc trước tôi học.
Trình Trạch Sinh cảm thán:
– Anh tốt nghiệp trường THPT số 1 thành phố hả?
– Ừ. – Hà Nguy thản nhiên thừa nhận, còn hỏi ngược lại – Trước đây cậu tốt nghiệp trường nào?
– Trường Trung học Phụ thuộc Đại học Sư phạm. – Trình Trạch Sinh khẽ ho một tiếng – Thiếu mười điểm, không đủ vào học.
– Ồ, nhìn cậu ngưỡng mộ lắm nhỉ, tôi dẫn cậu đi dạo quanh đây nhé? – Trong mắt Hà Nguy chan chứa ý cười – Cơ sở vật chất của trường tôi rất tốt, phía trước là công viên, trước tiết tự học buổi tối tôi thường đến công viên đọc sách.
Trình Trạch Sinh nắm chặt hai ngón tay anh. Ai ngưỡng mộ chứ? Trường các anh có công viên thì trường chúng tôi còn có núi nữa kìa.
Bọn họ dạo một vòng quanh công viên, sau đó Hà Nguy dắt Trình Trạch Sinh lên xe đến trường đại học của mình. Anh tốt nghiệp trường cảnh sát, khi ấy vì nguyên nhân chuyên ngành nên anh học ở khu khác. So với khu phía Đông ồn ào huyên náo, khu phía Bắc mà Hà Nguy học tương đối hẻo lánh. Phía trước là hồ phía sau dựa núi, đi thêm mấy bước nữa sẽ ra đường quốc lộ. Nhưng dù sao đây cũng mang tiếng làng đại học, những khu chợ và cửa hàng xen kẽ quanh đây, đối tượng khách hàng chủ yếu là sinh viên, cũng khá tấp nập.
– Bây giờ nhìn thế này thôi chứ mười mấy năm trước tôi đi học không được vậy đâu. – Hà Nguy chỉ vào con đường – Vốn dĩ ở đây đều là kênh mương, còn có cả cỏ lau, tối đến không có đèn đường. Thầy giáo chúng tôi nói, tối đến đừng rời khỏi trường, lỡ đâu chết đuối thì chỉ còn nước đợi bạn học tới vớt xác cho thôi.
– … Thầy giáo của anh thẳng thắn thật đấy.
Hai người đang đợi bánh nướng chảo, chủ quán bánh nướng chảo nói:
– Cậu bạn này nói đúng đấy, mười mấy năm trước nơi đây chỉ có sườn dốc và đất vàng, lấy đâu ra làng đại học như bây giờ, chỉ có mỗi trường cảnh sát.
Hà Nguy liếc nhìn Trình Trạch Sinh, tôi không nói dối chứ, thảm thực sự.
– Nhưng dù sao cũng có điểm tốt. Khi ấy trường chúng tôi bao trọn ngọn núi phía sau. Diễn tập gì đều tiến hành ở đó. – Hà Nguy chợt nhớ tới điều gì liền hỏi ông chủ – Chú ơi, đi thêm nữa là tới thôn nhà họ Trần ạ?
– Thôn họ Trần còn xa, ngồi xe 676 qua ba trạm.
– Không xa lắm, rất gần.
Cầm bánh nướng chảo xong, Hà Nguy kéo Trình Trạch Sinh:
– Đi, dẫn cậu tới một nơi.
***
Sắc trời đã muộn, xe số 676 dừng ở trạm Trà Cương, Trình Trạch Sinh và Hà Nguy bước xuống. Trình Trạch Sinh cắn một miếng bánh nướng, hỏi:
– Chỗ này là chỗ nào?
– Đây là quốc lộ 102, đi về phía bắc có một thôn nhỏ, mang tên thôn họ Trần.
Trình Trạch Sinh gật đầu, sau đó?
Hà Nguy cười không nói, đi phía trước, Trình Trạch Sinh theo sau. Bọn họ đi dọc theo đường quốc lộ, ngang qua từng căn nhà dân tự thiết kế, cuối cùng dừng chân trước một khác sạn.
“Khách sạn Thịnh Thế”, cái tên vô cùng khí thế, nhưng lại mở bên con đường quốc lộ vắng hơi người, muốn có vị thế cao cấp cũng chẳng thực tế gì hết. Mấy chiếc xe đỗ ven đường đều là khách qua đường ăn cơm hoặc ở trọ. Hà Nguy không định bước vào, anh chỉ đút tay vào túi, ngẩng đầu nhìn nóc ngôi nhà năm tầng.
– Sao thế? – Trình Trạch Sinh cũng nhìn theo – Có gì đặc biệt à?
– Rất đặc biệt, trước khi xảy ra vụ án ở dinh thự, tôi điều tra vụ án mạng có yếu tố ma quỷ ở đây. – Hà Nguy chỉ vào sân – Đố cậu nhé, nạn nhân rơi từ trên cao xuống tử vong, điểm rơi ở bồn hoa kia kìa, cách căn nhà khoảng chừng mét rưỡi. Lan can ở điểm bắt đầu rơi có một vết xước chừng mười centimet, có dấu nắm tay. Trên bậc lan can có một nửa dấu giày dính bùn, góc tường có nửa dấu chân, đều thuộc về người chết. Câu hỏi đặt ra là, người chết rơi xuống với tư thế nào?
– Đợi đã, chuyện này cần phải làm thực nghiệm rơi chứ? Đừng nói với tôi bọn anh mô phỏng hiện trường trong đầu đấy nhé?
Hà Nguy mỉm cười, chứng tỏ rằng tất nhiên bọn họ từng làm thực nghiệm và có kết quả chính xác, nếu không bắt hắn đoán làm gì.
Trình Trạch Sinh bóp trán, căn cứ vào những manh mối để lại cố gắng tái hiện hiện trường:
– Nắm theo hướng chính, vết xước, dấu chân ở bậc thang lan can và góc tường đều của nạn nhân… bậc thang? Anh ta giẫm lên bậc thang không phải vì muốn nhảy xuống, hẳn là dùng nó làm điểm tựa?
Hà Nguy vô cùng hài lòng, đầu óc Trình Trạch Sinh rất linh hoạt, một người bằng hai Nhị Hồ. Nếu ngày hôm ấy dẫn hắn tới hiện trường, chắc chắn chỉ cần một lần thực nghiệm thôi là ra kết quả.
Anh đưa ra đáp án:
– Đẩy nghiêng xuống. Câu thứ hai, nhân chứng nói rằng nhìn thấy một ông cụ trên sân thượng. Chúng tôi kiểm tra camera, trong thời gian xảy ra vụ án không thấy có ai lên sân thượng, cậu đoán xem có chuyện gì?
– Không thể nào là ma đoạt mạng được, chắc chắn hung thủ đã thông qua cách đặc biệt nào đó để né tránh camera. – Trình Trạch Sinh suy đoán – Trèo lên từ giá điều hòa bên ngoài hả? Video camera có dấu hiệu ghép nối không?
Hà Nguy lắc đầu:
– Không chính xác, hung thủ chỉnh camera sang phải một góc rất nhỏ, tạo ra góc chết. Chúng tôi đã tiến hành thực nghiệm, chỉ cần luyện tập, đi áp sát vào tường là có thể tránh được camera, tạo ra hiện trường ma quỷ.
Trình Trạch Sinh gật đầu:
– Nghi phạm rất thông minh.
– Năng lực phản trinh sát không tệ, anh ta đeo găng tay suốt toàn bộ quá trình gây án, gây rối hướng điều tra của cảnh sát.
Hai người đang nói chuyện, Hà Nguy bất giác quay đầu, phát hiện phía xa xa sau lưng có một người đàn ông mặt mày hiền lành chất phác đang chắp tay đi qua đi lại dưới gốc cây.
Hà Nguy có ấn tượng sâu sắc với gương mặt này, bởi vì anh ta chính là bảo vệ của khách sạn, cũng chính là hung thủ của vụ án nói khi nãy – Lý Thành Quý.
Lý Thành Quý cười hì hì, bước tới chỗ bọn họ:
– Sao hai cậu không vào trong ngồi? Khách sạn chúng tôi là khách sạn tốt nhất gần đây đấy!
Hà Nguy cười cười:
– Chúng tôi không đói, chỉ ngắm qua thôi.
Anh xem xét Lý Thành Quý, người bảo vệ này luôn mang gương mặt tươi cười thật thà. Nếu bọn anh không tra ra quan hệ của anh ta và Vương Phú Sinh, sợ rằng chẳng thể bắt anh ta về quy án.
Lý Thành Quý mời chào xong bèn quay về phòng bảo vệ ngồi, cầm bình giữ nhiệt lên rồi xem điện thoại. Hà Nguy và Trình Trạch Sinh rời khỏi, Trình Trạch Sinh quay đầu nhìn khách sạn Thịnh Thế, nói;
– Mười mấy ngày sau ở đây sẽ xảy ra án mạng, chúng ta không thể ngăn cản hả?
– Ừ, trên lý thuyết là thế, nếu như ngăn cản sẽ phá hỏng những chuyện tôi sắp trải qua… – Hà Nguy chợt im bặt. Anh quay đầu nhìn chằm chằm bóng người nhàn nhã trong phòng bảo vệ.
– Cảnh sát Hà, cậu đã từng giúp tôi. – Khi Lý Thành Quý nói ra lời này, Hà Nguy chẳng hề để ý đến nó. Bây giờ câu nói ấy chợt lóe lên trong đầu anh, một suy nghĩ đáng sợ dần dần hình thành…
Nếu như, nếu như là thật, vậy thì chẳng khác nào…
Anh lập tức xoay người, đi mấy bước lại dừng, nhất thời không biết phải xử lý thế nào mới được.
Trình Trạch Sinh kéo cánh tay anh:
– Anh làm sao vậy? Sắc mặt anh kém lắm.
Hà Nguy cúi người ôm lấy miệng, tay khẽ run rẩy.
Làm một cảnh sát, Hà Nguy vô cùng tận tâm, không có gì hổ thẹn với lòng. Nhưng lần này, anh không chỉ không ngăn cản vụ án mạng xảy ra, mà còn có khả năng là người nhúng tay vô hình trong đó.
Sáng sớm mở mắt ra, hắn vươn tay chạm vào gương mặt Hà Nguy, xác định chạm vào da thịt mềm mại mới thở phào một hơi.
Hà Nguy mở mắt ra, nắm tay hắn:
– Sao thế?
– Không sao, chẳng qua không dám tin. – Trình Trạch Sinh ghé sát lại gần, hôn lên trán anh – Vốn dĩ tưởng rằng có thể chạm vào anh là giới hạn rồi, không nghĩ tới còn ở bên nhau được như thế này.
– Tôi cũng không ngờ. – Hà Nguy đan ngón tay mảnh khảnh của mình qua kẽ tay Trình Trạch Sinh, mười ngón đan vào nhau nắm chặt – Phá bao nhiêu vụ án, nhưng chưa từng nghĩ tới việc sẽ yêu người bị hại.
Suy cho cùng thì vẫn là Trình Trạch Sinh rung động trước, làm những hành động mờ ám với Hà Nguy mới khiến cho anh dần bị cuốn theo, khiến anh đi trên con đường không bình thường. Hơn ba mươi năm cuộc đời, Hà Nguy chưa từng nghĩ tới việc sẽ ở bên một người đàn ông. Mặc dù Hà Lục đã come out từ lâu, song anh luôn cho rằng xu hướng tính dục của mình rất bình thường. Hiện tại xem ra hai anh em bọn họ mang gen tương đồng, chẳng qua Hà Nguy ẩm giấu quá sâu, bây giờ mới bị Trình Trạch Sinh khai quật mà thôi.
Nhiệt độ tháng tư không cao, đêm và sáng sớm vẫn se lạnh. Hai người đắp chung một chiếc chăn. Lúc ngủ, Hà Nguy có thói quen co chân, Trình Trạch Sinh bèn ôm anh từ phía sau, gác tay lên hông anh, vô thức xoa xoa qua lớp áo phông.
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa, khiến Hà Nguy nhớ tới chú mèo anh nuôi lúc nhỏ, nó thích bò lên người ta rồi giẫm chân, cổ họng phát ra tiếng rên hừ hừ vui vẻ.
Bên tai cũng truyền tới tiếng rên hài lòng. Hà Nguy im lặng không nói, ban đầu anh không cản động tác này lại, cho tới khi Trình Trạch Sinh mon men sờ vào trong vạt áo, anh mới nhắc nhở:
– Đừng nghịch, hôm nay tôi muốn tới Cục một chuyến.
– Đi Cục thành phố? Anh không sợ bị phát hiện hả?
– Đi xác nhận xem Hà Nguy kia có thực sự tồn tại không. – Hà Nguy nhích hông về phía trước mấy centimet, tránh bàn tay dày rộng ấm áp kia – Đừng làm bừa.
– Yên tâm, không làm gì hết.
Trình Trạch Sinh sờ soạng vòng eo anh, vén áo phông lên chạm vào làn da mềm mại. Nơi đó không chút thịt thừa, còn có thể mơ hồ chạm vào cơ bắp. Hắn khẽ ấn, đàn hồi rất tuyệt, đầu ngón tay tựa hồ có thể khiêu vũ trên làn da.
Ngón tay hắn tạm dừng bên trên như đang châm lửa, Hà Nguy bị quấy rối không thoải mái, ấn tay hắn xuống:
– Ngứa, đừng sờ nữa.
Trình Trạch Sinh kéo ôm lấy eo anh, khẽ thủ thỉ hỏi bên tai:
– Hay anh bị lãnh cảm nhỉ?
Hà Nguy từ bỏ vùng vẫy, cất giọng thờ ơ:
– Cậu cứ coi là vậy đi.
Trình Trạch Sinh mỉm cười, ngón tay quấn lấy sợi dây thun ở quần đùi:
– Vậy để tôi chữa cho anh?
– Cậu có giấy phép hành nghề không? – Hà Nguy liếc xéo một cái – Lang băm, bây giờ đang là ban ngày, không phải nửa đêm.
– Ban ngày hiệu quả càng tốt hơn.
– Này…!
Chiếc chăn phập phồng theo hình dạng quái dị, âm thanh bay ra ngoài cũng biến chất. Chóp mũi và trán Hà Nguy toát mồ hôi, anh bất giác ngẩng đầu nhìn mặt trời trần trụi ngoài ban công. Anh thầm nghĩ phải nhanh chóng kéo rèm vào, ban ngày ban mặt, anh không có mặt mũi nào làm chuyện này.
Trình Trạch Sinh hôn trán anh, lòng bàn tay ướt át mang theo mùi tanh ngai ngái. Hà Nguy bò dậy, đi thẳng vào nhà tắm không thèm quay đầu nhìn lấy một cái. Trình Trạch Sinh ngây ra một lát, giơ bàn tay chứa đầy con cháu không biết nên khóc hay nên cười.
Dù sao cũng phải để hắn vào rửa tay trước chứ? Tại sao lại dễ xấu hổ đến vậy.
Hà Nguy mở vòi vốc nước hắt lên mặt, giúp gò má từ từ hạ nhiệt. Bên ngoài xuất hiện một bóng người:
– Đừng ngại, phản ứng sinh lý bình thường thôi mà. Anh xem này, chẳng phải đã chữa khỏi bệnh lãnh cảm rồi sao.
Hà Nguy lặng lẽ viết lại cho hắn hai từ – Cút đi.
***
Trong quán cơm bụi đối diện Cục Thăng Châu, Hà Nguy đội mũ, chậm rãi ăn bát cơm rang, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cửa Cục.
Trình Trạch Sinh ở nhà, hắn quá nổi bật, không thích hợp với công việc ngồi chờ này. Hà Nguy cúi đầu nhìn đồng hồ, nếu như anh không nhớ nhầm thì chỉ lát nữa thôi, “anh” và Sùng Trăn sẽ tới đây gọi hai món ăn cơm trưa.
Không nằm ngoài dự đoán, gần một giờ, hai bóng người mặc chế phục, vô cùng quen thuộc bước ra khỏi Cục Cảnh sát, cùng nhau đi vào trong quán. Hà Nguy kéo vành mũ thấp hơn.
– Ông chủ! Cho gà thái miếng xào cay, thịt thăn xào chua ngọt, ông ăn gì nữa không? – Sùng Trăn hỏi người bên cạnh.
Người đó ngẩng đầu nhìn thực đơn, nói:
– Trứng xào cà chua được rồi.
– Thịt xào tỏi không được hả? Món tủ của quán này đấy. – Sùng Trăn lập tức sửa lời – Không được, hình như ông còn dị ứng với cả tỏi nữa. Được được, coi như ông không có lộc ăn.
Hai người chọn món xong thì tìm chỗ ngồi xuống. Hà Nguy ngồi ở trong góc, cách bọn họ rất xa, gần như hình thành một đường chéo. Nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng từng hành động của “mình”. Động tác, biểu cảm đều quen thuộc, tư thế ngồi theo thói quen, hệt như đang soi gương.
Dẫu cho lúc trước Hà Nguy còn nghi ngờ và cảm thấy không thể tin được về vụ quay ngược thời gian. Vậy mà bây giờ một “bản thân” sống sờ sờ ngay trước mắt, mang tới cú đánh vào cả thị giác lẫn tinh thần vô cùng mạnh mẽ.
Ăn xong cơm rang, anh lẳng lặng rời khỏi. Hai người còn đang nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện ra có một “Hà Nguy” vừa mới đi ngang.
Rời khỏi quán cơm bụi, Hà Nguy mang một phần cơm về nhà cho Trình Trạch Sinh. Vào trong nhà phát hiện hắn đang lướt Weibo, dường như hắn cảm thấy rất hứng thú với Trình Trạch Sinh ở thế giới này.
– Huy chương vàng Cuộc thi piano quốc tế Frédéric Chopin, huy chương bạc Cuộc thi quốc tế Tchaikovsky, từng lên hình Xuân Vãn. Lý lịch của người này rực rỡ thật đấy. – Trình Trạch Sinh thở dài – Thực sự không ngờ một bản thân khác lại quen sống dưới ánh đèn sân khấu, còn tôi từ bé đến lớn ngay đến việc chụp ảnh thôi cũng cảm thấy khó chịu.
– Hai người sống ở hai thế giới khác nhau, hoàn cảnh trưởng thành khác biệt dẫn tới bất đồng tính cách cũng là chuyện đương nhiên. Chẳng phải Hà Nguy bên cậu nhát gan yếu đuối lắm sao? Còn bị Hà Lục bắt nạt. Nếu như đổi thành tôi, sợ rằng Hà Lục đã gãy tay rồi. – Hà Nguy lấy hộp cơm ra, đưa cho Trình Trạch Sinh.
Trình Trạch Sinh cầm hộp cơm, Hà Nguy ngồi bên bàn chống má ngẩn ngơ. Trình Trạch Sinh phát hiện ra bèn dùng đầu đũa kia chọc má anh:
– Hôm nay nhìn thấy người kia rồi hả?
– Ừ, anh ta và đồng nghiệp tốt nhất của tôi cùng đi ăn. – Hà Nguy lẩm bẩm – Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu. Rõ ràng biết anh ta chính là tôi, từng động tác, từng biểu cảm đều rất quen thuộc. Song, nội tâm tôi luôn cảm thấy không thoải mái, như thể trên thế giới này chỉ nên tồn tại một Hà Nguy.
Trình Trạch Sinh buông đũa xuống, nắm tay anh, áp lên má mình:
– Anh cảm nhận đi, tôi thực sự tồn tại đúng không? Nhưng vẫn còn một Trình Trạch Sinh khác là nhân vật của công chúng. Nếu như giữa tôi và anh ta chỉ có thể giữ lại một người, anh cảm thấy ai mới là người nên tồn tại?
Hà Nguy rút tay ra:
– Chuyện này khác, tính chất khác.
– Giống nhau cả thôi. Nếu chúng ta có thể mang theo cả thể xác trở về quá khứ, vậy chứng minh rằng anh và anh ta đều có thể tồn tại đồng thời. – Trình Trạch Sinh xoa tóc anh – Đừng nghĩ nhiều, ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo nhé? Tôi vẫn chưa được đi thăm nơi anh đang ở đâu.
– … Có gì mà xem, chẳng phải cậu cũng ở Thăng Châu hay sao. – Hà Nguy phàn nàn.
Nhưng ngày ngày ở đây cũng không an toàn, lỡ như Cục trưởng Trịnh nổi hứng lên tới đây chỉ sợ không giấu giếm được. Hà Nguy liếc nhìn chiếc áo khoác đen trên sofa. Muốn ra ngoài chứ gì, vậy thì dẫn cậu ấy đi dạo loanh quanh vậy, mai cho cậu ấy mặc chiếc áo khoác này, quan trọng nhất là phải giản dị.
***
– Đây là trường cấp ba lúc trước tôi học.
Trình Trạch Sinh cảm thán:
– Anh tốt nghiệp trường THPT số 1 thành phố hả?
– Ừ. – Hà Nguy thản nhiên thừa nhận, còn hỏi ngược lại – Trước đây cậu tốt nghiệp trường nào?
– Trường Trung học Phụ thuộc Đại học Sư phạm. – Trình Trạch Sinh khẽ ho một tiếng – Thiếu mười điểm, không đủ vào học.
– Ồ, nhìn cậu ngưỡng mộ lắm nhỉ, tôi dẫn cậu đi dạo quanh đây nhé? – Trong mắt Hà Nguy chan chứa ý cười – Cơ sở vật chất của trường tôi rất tốt, phía trước là công viên, trước tiết tự học buổi tối tôi thường đến công viên đọc sách.
Trình Trạch Sinh nắm chặt hai ngón tay anh. Ai ngưỡng mộ chứ? Trường các anh có công viên thì trường chúng tôi còn có núi nữa kìa.
Bọn họ dạo một vòng quanh công viên, sau đó Hà Nguy dắt Trình Trạch Sinh lên xe đến trường đại học của mình. Anh tốt nghiệp trường cảnh sát, khi ấy vì nguyên nhân chuyên ngành nên anh học ở khu khác. So với khu phía Đông ồn ào huyên náo, khu phía Bắc mà Hà Nguy học tương đối hẻo lánh. Phía trước là hồ phía sau dựa núi, đi thêm mấy bước nữa sẽ ra đường quốc lộ. Nhưng dù sao đây cũng mang tiếng làng đại học, những khu chợ và cửa hàng xen kẽ quanh đây, đối tượng khách hàng chủ yếu là sinh viên, cũng khá tấp nập.
– Bây giờ nhìn thế này thôi chứ mười mấy năm trước tôi đi học không được vậy đâu. – Hà Nguy chỉ vào con đường – Vốn dĩ ở đây đều là kênh mương, còn có cả cỏ lau, tối đến không có đèn đường. Thầy giáo chúng tôi nói, tối đến đừng rời khỏi trường, lỡ đâu chết đuối thì chỉ còn nước đợi bạn học tới vớt xác cho thôi.
– … Thầy giáo của anh thẳng thắn thật đấy.
Hai người đang đợi bánh nướng chảo, chủ quán bánh nướng chảo nói:
– Cậu bạn này nói đúng đấy, mười mấy năm trước nơi đây chỉ có sườn dốc và đất vàng, lấy đâu ra làng đại học như bây giờ, chỉ có mỗi trường cảnh sát.
Hà Nguy liếc nhìn Trình Trạch Sinh, tôi không nói dối chứ, thảm thực sự.
– Nhưng dù sao cũng có điểm tốt. Khi ấy trường chúng tôi bao trọn ngọn núi phía sau. Diễn tập gì đều tiến hành ở đó. – Hà Nguy chợt nhớ tới điều gì liền hỏi ông chủ – Chú ơi, đi thêm nữa là tới thôn nhà họ Trần ạ?
– Thôn họ Trần còn xa, ngồi xe 676 qua ba trạm.
– Không xa lắm, rất gần.
Cầm bánh nướng chảo xong, Hà Nguy kéo Trình Trạch Sinh:
– Đi, dẫn cậu tới một nơi.
***
Sắc trời đã muộn, xe số 676 dừng ở trạm Trà Cương, Trình Trạch Sinh và Hà Nguy bước xuống. Trình Trạch Sinh cắn một miếng bánh nướng, hỏi:
– Chỗ này là chỗ nào?
– Đây là quốc lộ 102, đi về phía bắc có một thôn nhỏ, mang tên thôn họ Trần.
Trình Trạch Sinh gật đầu, sau đó?
Hà Nguy cười không nói, đi phía trước, Trình Trạch Sinh theo sau. Bọn họ đi dọc theo đường quốc lộ, ngang qua từng căn nhà dân tự thiết kế, cuối cùng dừng chân trước một khác sạn.
“Khách sạn Thịnh Thế”, cái tên vô cùng khí thế, nhưng lại mở bên con đường quốc lộ vắng hơi người, muốn có vị thế cao cấp cũng chẳng thực tế gì hết. Mấy chiếc xe đỗ ven đường đều là khách qua đường ăn cơm hoặc ở trọ. Hà Nguy không định bước vào, anh chỉ đút tay vào túi, ngẩng đầu nhìn nóc ngôi nhà năm tầng.
– Sao thế? – Trình Trạch Sinh cũng nhìn theo – Có gì đặc biệt à?
– Rất đặc biệt, trước khi xảy ra vụ án ở dinh thự, tôi điều tra vụ án mạng có yếu tố ma quỷ ở đây. – Hà Nguy chỉ vào sân – Đố cậu nhé, nạn nhân rơi từ trên cao xuống tử vong, điểm rơi ở bồn hoa kia kìa, cách căn nhà khoảng chừng mét rưỡi. Lan can ở điểm bắt đầu rơi có một vết xước chừng mười centimet, có dấu nắm tay. Trên bậc lan can có một nửa dấu giày dính bùn, góc tường có nửa dấu chân, đều thuộc về người chết. Câu hỏi đặt ra là, người chết rơi xuống với tư thế nào?
– Đợi đã, chuyện này cần phải làm thực nghiệm rơi chứ? Đừng nói với tôi bọn anh mô phỏng hiện trường trong đầu đấy nhé?
Hà Nguy mỉm cười, chứng tỏ rằng tất nhiên bọn họ từng làm thực nghiệm và có kết quả chính xác, nếu không bắt hắn đoán làm gì.
Trình Trạch Sinh bóp trán, căn cứ vào những manh mối để lại cố gắng tái hiện hiện trường:
– Nắm theo hướng chính, vết xước, dấu chân ở bậc thang lan can và góc tường đều của nạn nhân… bậc thang? Anh ta giẫm lên bậc thang không phải vì muốn nhảy xuống, hẳn là dùng nó làm điểm tựa?
Hà Nguy vô cùng hài lòng, đầu óc Trình Trạch Sinh rất linh hoạt, một người bằng hai Nhị Hồ. Nếu ngày hôm ấy dẫn hắn tới hiện trường, chắc chắn chỉ cần một lần thực nghiệm thôi là ra kết quả.
Anh đưa ra đáp án:
– Đẩy nghiêng xuống. Câu thứ hai, nhân chứng nói rằng nhìn thấy một ông cụ trên sân thượng. Chúng tôi kiểm tra camera, trong thời gian xảy ra vụ án không thấy có ai lên sân thượng, cậu đoán xem có chuyện gì?
– Không thể nào là ma đoạt mạng được, chắc chắn hung thủ đã thông qua cách đặc biệt nào đó để né tránh camera. – Trình Trạch Sinh suy đoán – Trèo lên từ giá điều hòa bên ngoài hả? Video camera có dấu hiệu ghép nối không?
Hà Nguy lắc đầu:
– Không chính xác, hung thủ chỉnh camera sang phải một góc rất nhỏ, tạo ra góc chết. Chúng tôi đã tiến hành thực nghiệm, chỉ cần luyện tập, đi áp sát vào tường là có thể tránh được camera, tạo ra hiện trường ma quỷ.
Trình Trạch Sinh gật đầu:
– Nghi phạm rất thông minh.
– Năng lực phản trinh sát không tệ, anh ta đeo găng tay suốt toàn bộ quá trình gây án, gây rối hướng điều tra của cảnh sát.
Hai người đang nói chuyện, Hà Nguy bất giác quay đầu, phát hiện phía xa xa sau lưng có một người đàn ông mặt mày hiền lành chất phác đang chắp tay đi qua đi lại dưới gốc cây.
Hà Nguy có ấn tượng sâu sắc với gương mặt này, bởi vì anh ta chính là bảo vệ của khách sạn, cũng chính là hung thủ của vụ án nói khi nãy – Lý Thành Quý.
Lý Thành Quý cười hì hì, bước tới chỗ bọn họ:
– Sao hai cậu không vào trong ngồi? Khách sạn chúng tôi là khách sạn tốt nhất gần đây đấy!
Hà Nguy cười cười:
– Chúng tôi không đói, chỉ ngắm qua thôi.
Anh xem xét Lý Thành Quý, người bảo vệ này luôn mang gương mặt tươi cười thật thà. Nếu bọn anh không tra ra quan hệ của anh ta và Vương Phú Sinh, sợ rằng chẳng thể bắt anh ta về quy án.
Lý Thành Quý mời chào xong bèn quay về phòng bảo vệ ngồi, cầm bình giữ nhiệt lên rồi xem điện thoại. Hà Nguy và Trình Trạch Sinh rời khỏi, Trình Trạch Sinh quay đầu nhìn khách sạn Thịnh Thế, nói;
– Mười mấy ngày sau ở đây sẽ xảy ra án mạng, chúng ta không thể ngăn cản hả?
– Ừ, trên lý thuyết là thế, nếu như ngăn cản sẽ phá hỏng những chuyện tôi sắp trải qua… – Hà Nguy chợt im bặt. Anh quay đầu nhìn chằm chằm bóng người nhàn nhã trong phòng bảo vệ.
– Cảnh sát Hà, cậu đã từng giúp tôi. – Khi Lý Thành Quý nói ra lời này, Hà Nguy chẳng hề để ý đến nó. Bây giờ câu nói ấy chợt lóe lên trong đầu anh, một suy nghĩ đáng sợ dần dần hình thành…
Nếu như, nếu như là thật, vậy thì chẳng khác nào…
Anh lập tức xoay người, đi mấy bước lại dừng, nhất thời không biết phải xử lý thế nào mới được.
Trình Trạch Sinh kéo cánh tay anh:
– Anh làm sao vậy? Sắc mặt anh kém lắm.
Hà Nguy cúi người ôm lấy miệng, tay khẽ run rẩy.
Làm một cảnh sát, Hà Nguy vô cùng tận tâm, không có gì hổ thẹn với lòng. Nhưng lần này, anh không chỉ không ngăn cản vụ án mạng xảy ra, mà còn có khả năng là người nhúng tay vô hình trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất