Chương 64: Hóa ra
Khi tia sáng đầu tiên len qua khe hở rèm cửa rơi xuống mí mắt, Hà Nguy đã thức rồi, anh híp mắt, tạm thời vẫn chưa muốn cử động.
Trình Trạch Sinh nghiêng người ôm lấy Hà Nguy, cả cánh tay vắt ngang người anh. Hà Nguy đẩy cánh tay chắc khỏe ấy ra, động tác rất khẽ, nhưng vẫn đánh thức người kia.
Trình Trạch Sinh cọ chóp mũi vào vành tai Hà Nguy, lẩm bẩm:
– Ngủ có ngon không?
– Cũng tạm. – Sắc mặt Hà Nguy không tốt lắm, ánh nắng hắt trên gương mặt khiến anh trắng chẳng khác gì tờ giấy.
Cho dù hôm qua bị dày vò tới tận nửa đêm mới ngủ, tác phong làm việc tốt đẹp được rèn luyện bao năm qua vẫn khiến cảnh sát Hà thức giấc đúng giờ, không lệch một giây.
Có lẽ tối qua Trình Trạch Sinh cày bừa quá cần mẫn, dày vò Hà Nguy cả đêm tới mức thỏa mãn mới thôi, bấy giờ vươn tay chạm vào má người trong lòng, chạm vào làn da lạnh lẽo ướt át, hắn sợ tới mức bật dậy mở đèn.
Dưới ánh đèn chói mắt, hai mắt ửng đỏ của Hà Nguy như đang viết “Cậu thoải mái ghê nhỉ”.
Trình Trạch Sinh xoa mái tóc ngắn của Hà Nguy, khẽ hôn gò má anh, tự an ủi bản thân:
– Lần đầu lạ, lần sau quen thôi mà.
Hà Nguy mơ màng gật đầu. Anh vô cùng mệt mỏi, vừa vươn tay rút tờ giấy lau khóe mắt, vừa nghĩ em trai mình làm gay bao năm thực sự không dễ dàng.
Sau khi thức giấc, cũng không có chỗ nào quá khó chịu. Hà Nguy đứng dậy, chậm chạm mặc áo phông vào. Giây phút đứng dậy, eo anh hơi nhói đau, nhưng ngoài chuyện đó ra thì tất cả đều bình thường.
Anh đi tắm rửa, Trình Trạch Sinh theo sau, vừa cài khuy áo sơ mi vừa nói:
– Hôm nay tôi sẽ đi tìm anh trai, anh ở nhà nghỉ ngơi đi nhé?
– …Ai nói với cậu tôi cần nghỉ ngơi? – Hà Nguy nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu trong gương – Tôi không sao, tôi rất khỏe, cậu có thêm mấy lần nữa tôi cũng chịu được.
Trình Trạch Sinh bóp cằm Hà Nguy, khẽ thơm lên gò má anh khoe khoang tình yêu của mình.
Hà Nguy túm cổ áo hắn, khi buông tay ra, trên môi Trình Trạch Sinh nhiều thêm một dấu răng, suýt nữa thì chảy máu.
Trình Trạch Sinh xoa môi, shh, đau thật. Không phải con thỏ cắn người trong lúc nóng vội mà là sư tử đang phát ra lời cảnh cáo. Ai bảo đây là người yêu mình chọn cơ chứ, chiều thôi chứ còn biết làm sao.
***
Suốt mấy ngày không có tin tức gì của Trình Quyến Thanh. Cảm giác phấn khởi của Trình Trạch Sinh dần bị thay thế bằng thất vọng. Hắn nghi ngờ do bản thân mình tới thế giới này, không thể tiếp xúc với người anh đã chết, cho nên anh trai mới không chịu gặp mặt.
Hà Nguy xoa đầu hắn, giống như an ủi một chú cún cỡ bự:
– Tôi tin rằng anh cậu cố ý trốn đi, không muốn để chúng ta tìm được mà thôi.
Từng ngày cứ thế trôi qua, vào ngày mùng 10, thừa dịp đêm khuya, Hà Nguy cố ý lẻn tới khách sạn Thịnh Thế.
Đêm ấy mưa nhỏ lất phất, đám đông xúm xít bên ngoài khách sạn Thịnh Thế hóng chuyện. Hà Nguy đứng từ xa xa trông lại, trái tim chợt hụt hẫng.
Quả nhiên vụ án này vẫn diễn ra, tất cả hoàn toàn giống như những gì anh từng trải qua.
Trình Trạch Sinh an ủi anh đừng nghĩ nhiều, dù sao làm vậy mới đúng. Nếu như bọn họ ngăn cản và thay đổi thứ gì đó, vậy thì cuộc đời của Hà Nguy sẽ thay đổi thế nào đây?
Dựa vào kết cục của những bộ phim khoa học viễn tưởng, nhất định còn hỗn loạn hơn hiện tại vô số lần.
Ngày 13 tháng 4, sáng sớm Hà Nguy đã gọi Trình Trạch Sinh dậy, hôm nay có việc phải làm. Trình Trạch Sinh hỏi anh đi đâu, Hà Nguy vươn tay chọc chọc ngực hắn:
– Nhà cậu.
– …Đó không phải nhà tôi. – Trình Trạch Sinh hỏi – Anh không sợ nghệ sĩ dương cầm có ở nhà sao?
– Ban ngày cậu ta không ở nhà, có buổi phỏng vấn với tạp chí. – Hà Nguy rút điện thoại ra xem giờ – Hôm nay cũng không phải là ngày mà người giúp việc đến quét dọn. Nhà cậu ta không có người, chúng ta tới xem thử.
Phá án tiện ở chỗ ấy, có thể dễ dàng nắm bắt được thời gian.
Nghệ sĩ dương cầm sống trong khu biệt thự, bảo vệ cửa rất nghiêm ngặt. Nhưng gương mặt của Trình Trạch Sinh đã phát huy tốt tác dụng của mình, hắn tháo khẩu trang xuống, nói mình quên mang chìa khóa. Bảo vệ nhận ra hắn là người nổi tiếng, lập tức cho vào không nói nhiều.
Vào được bên trong, Trình Trạch Sinh đeo khẩu trang lên, gương mặt ra vẻ đắc chí lắm:
– Thế nào? Quét mặt được đấy chứ.
Hà Nguy nhỏ giọng nói:
– Cậu nên cảm thấy may mắn vì khi ấy bọn tôi không kiểm tra camera lúc này. Bởi vì kiểm tra tới camera lúc bốn giờ chiều phát hiện cậu ta về nhà xong thì không ra khỏi nhà nữa. Bằng không chắc chắn chuyện này sẽ bị lộ.
Cũng chính vì anh biết rõ tất cả các chi tiết điều tra cho nên mới dám để Trình Trạch Sinh quét mặt.
Hà Nguy cũng coi như khá quen thuộc với khu nhà này. Anh dẫn Trình Trạch Sinh đi những đoạn đường né tránh camera. Nghệ sĩ dương cầm không lắp camera trong nhà, lúc bọn họ điều tra còn phàn nàn, bây giờ lại cảm thấy may mắn.
Hà Nguy đứng ở cửa, nhìn khóa vân tay rồi hất hàm sai Trình Trạch Sinh mở cửa.
Trình Trạch Sinh bất mãn, tại sao anh sai sử chồng mình như gọi cún con thế vậy. Hắn bắt đầu thử từng ngón tay lần lượt theo thứ tự bắt đầu từ bàn tay phải. Chỉ thử qua hai lần, thử tới ngón trỏ tay phải thì tiếng mở khóa vang lên, cửa mở ra.
– Thói quen của cậu ta vẫn vậy, cậu ta cũng dùng vân tay ngón trỏ để mở khóa kho vũ khí dưới tầng hầm.
Hà Nguy đeo găng tay lên theo thói quen. Trình Trạch Sinh không cần đeo, nơi này cũng coi như “nhà” hắn, để lại dấu vân tay cũng không khiến người ta nghi ngờ.
Biệt thự rộng rãi hào nhoáng, trang hoàng xa hoa, phòng khách sạch sẽ ngăn nắp. Trình Trạch Sinh nhìn xung quanh, phát ra tiếng cảm thán:
– Không hổ là người nổi tiếng, ở nhà xịn ghê.
Hà Nguy cầm quyển tạp chí trên bàn lên mở ra xem, thuận miệng trả lời:
– Cũng tạm.
– Cũng tạm?
– Nhà tôi còn to hơn thế này.
Trình Trạch Sinh ngây người, dường như hắn đã vô tình biết được bí mật kinh thiên động địa. Mặc dù cách sống của Hà Nguy khác xa so với tầng lớp con cháu nhà giàu trong tưởng tượng, nhưng nhìn người thì không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, lỡ như người ta là thiếu niên ngậm thìa vàng thì sao?
Hai người lục lọi trong nhà của nghệ sĩ dương cầm với mục đích tìm kiếm được manh mối gì hữu dụng. Trình Trạch Sinh mở cửa phòng ngủ. Chiếc đèn treo phong cách Baroque tinh xảo, giường Kinh Size mang đậm phong cách châu u, từng bức tranh sơn dầu theo trường phái Ấn tượng. Toàn thân hắn run rẩy, suýt nữa đã bị đẩy bắn ra khỏi căn phòng ngập tràn hơi thở nghệ thuật này.
Ừ, đúng, không hổ danh nghệ sĩ dương cầm.
Trình Trạch Sinh bước vào, chỉ thấy trên giá sách sạch sẽ ngăn nắp đặt nhạc phổ và một quyển nhật ký. Hắn cầm nhật ký lên, mở ra xem. Từng trang đều viết giản phổ, bên dưới còn điền ca từ, có vẻ như đây chính là những bài hát nghệ sĩ dương cầm viết khi rảnh rỗi.
Mặc dù những thứ này không phải do hắn viết, nhưng nét chữ rất quen thuộc. Trình Trạch Sinh mở tới trang trắng, cầm bút lên viết một đoạn giản phổ, giở ngược về trang trước, quả nhiên giống y hệt.
Trình Trạch Sinh cười cười, rõ ràng không cùng sống trong một thế giới, song nét chữ lại tương đồng đến lạ, thật sự thú vị.
– Trình Trạch Sinh, cậu đang ở trên tầng đấy à?
Bên dưới vang lên tiếng gọi của Hà Nguy, Trình Trạch Sinh đáp một tiếng, gấp sổ, đặt cả bút và sổ về chỗ cũ. Hắn đứng bên cửa nhìn qua một cái, gật đầu hài lòng rồi khép cửa vào.
– Có thu hoạch được gì ở trên ấy không? – Hà Nguy đứng trước cầu thang, ngẩng đầu nhìn Trình Trạch Sinh.
Trình Trạch Sinh nhún vai, không thu hoạch được gì, nghệ sĩ dương cầm không để lại bất cứ thông tin nào liên quan tới Trình Quyến Thanh. Hà Nguy xoa cằm. Không thu hoạch được gì cũng dễ hiểu thôi, dựa vào phản ứng lần trước của Trình Trạch Sinh, chứng minh rằng hắn rất nhạy cảm với thông tin về Trình Quyến Thanh. Có thể do Trình Quyến Thanh bảo hắn cẩn thận bảo vệ thông tin của anh trai, vì thế trong nhà không có bất cứ dấu vết nào liên quan tới anh ta hết.
– Đến kho vũ khí bên dưới xem thử. – Hà Nguy kéo Trình Trạch Sinh vào gara, chuyển đồ đạc linh tinh ra tìm khóa vân tay, nói thẳng – Dùng ngón tay mở cửa nhà ấy.
Trình Trạch Sinh vươn ngón trỏ tay phải ra, mở khóa mà không gặp bất cứ phiền phức nào. Hai người đi xuống theo cầu thang, dừng trước một cánh cửa. Hà Nguy ấn tay nắm, cười nói:
– Chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nhé, đừng giật mình.
– Có gì mà giật mình, chẳng phải…
Cửa mở ra, muôn kiểu súng ống la liệt xuất hiện trước tầm mắt. Trình Trạch Sinh nín lặng, trợn tròn mắt.
- … Đệt, những thứ này đều do anh ta sưu tầm đấy hả?
– Nói chính xác hơn, là anh của cậu. Anh ta còn dạy nghệ sĩ dương cầm sử dụng thế nào nữa kìa.
Hà Nguy bước vào sau, liếc nhìn qua từng khẩu súng, chợt phát hiện khẩu 92 mất tích vẫn treo nguyên vị trí cũ.
Anh cầm súng xuống, cúi đầu suy tư. Hung khí vẫn còn nguyên ở đây vào khoảng thời gian này, vậy có thể chứng minh rằng sau khi nghệ sĩ dương cầm trở về nhà thì nó mới bị mang đi. Nghệ sĩ dương cầm tự mang súng tới dinh thự sao? Rốt cuộc ai đã giết cậu ta đây?
Một bàn tay cầm súng khỏi tay Hà Nguy. Trình Trạch Sinh áng chừng cây súng kiểu 92 trong tay, ngồi xổm xuống tìm được loại đạn phù hợp với cây súng này trong tủ đạn. Chỉ trong nháy mắt đã lắp xong một băng đạn.
– Phía sau có sân bắn phải không?
– Ừ. – Hà Nguy đi tới trước cánh cửa ngầm khác, mở ra – Lối này.
Trình Trạch Sinh kéo tay Hà Nguy cùng bước vào, thoạt nhìn quy mô khá ổn, chiều dài có thể thỏa mãn nhu cầu bắn súng lục.
– Nơi đây cách âm thế nào? – Trình Trạch Sinh ngẩng đầu nhìn nóc nhà – Trên đó có nghe thấy không?
– Cách âm rất tốt. – Hà Nguy nhướng mày – Sao nào, cậu muốn bắn thử hả?
Trình Trạch Sinh thản nhiên gật đầu, không thì sao? Cũng đã tới rồi. Hắn nhìn ống giảm thanh trên bàn, cầm lên:
– Chuyên nghiệp thật đấy, nhưng mà tiếc thay, không lắp được cho khẩu 92 này.
Hà Nguy khoanh tay, Trình Trạch Sinh nghiêng đầu hỏi:
– Kỹ năng bắn súng của anh thế nào? Có muốn đấu thử không?
Hà Nguy cười nhạt:
– Không ổn lắm.
Trình Trạch Sinh ôm vai anh, bảo anh đừng nghiêm túc quá, cứ bắn bừa thôi, có bắn ra ngoài thì hắn cũng sẽ không cười đâu. Hà Nguy liếc hắn, ừ, được, cậu bắn trước đi.
Dường như muốn khoe khoang kỹ năng bắn súng trước mặt Hà Nguy, Trình Trạch Sinh đeo tai nghe và kính bảo vệ, cầm súng lên. Vai hắn rộng, cánh tay và bả vai khi giương súng tạo thành một đường hoàn mỹ, vô cùng đẹp mắt. Tiếng súng vang lên liên tiếp, Trình Trạch Sinh bắn liền bảy phát, gần như tất cả đều ở xung quanh hồng tâm, không phát nào dưới vòng mười điểm.
Mùi thuốc súng từ từ lan tỏa trong phòng tập bắn. Hà Nguy vỗ vay “bốp, bốp, bốp”. Kỹ thuật không tệ, xứng với gương mặt này.
Trình Trạch Sinh tháo tai nghe và kính bảo vệ mắt xuống, đưa cho Hà Nguy. Hà Nguy đeo lên, nhận lấy súng từ tay hắn:
– Cậu đưa tôi bắn hả?
Trình Trạch Sinh ôm anh:
– Đừng căng thẳng, để lại cho anh tám phát, bắn hết đi.
Hà Nguy giương súng, động tác nhẹ nhàng như thể không dùng sức ở tay. Một chuỗi tiếng súng “pằng, pằng, pằng” vang lên. Anh bắn xong tháo trang bị xuống, còn lười xem kết quả.
Tám phát đạn, phát nào phát ấy đều trúng ngay hồng tâm, lỗ đạn gần như cùng một vị trí, hình thành một lỗ xuyên thấu chồng nhau.
Trình Trạch Sinh nghi ngờ:
– Anh bảo nó là “không ổn lắm” đấy hả?
Hà Nguy gật đầu:
– Khoảng cách không ổn. Quá gần, bắn cũng không thú vị.
… Cảnh sát muốn khoe khoang kỹ năng nhưng lại bị vả mặt, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Hà Nguy cúi đầu, nhìn hình vỏ đạn rơi xuống đất, anh chợt ngây người. Sau đó nhìn khẩu súng trong tay, trái tim bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Anh và Sùng Trăn từng đến đây, phát hiện có vỏ đạn dưới đất, khi ấy anh đã suy đoán là nghệ sĩ dương cầm luyện tập dưới tầng hầm, nhưng bây giờ xem ra… những vỏ đạn này xuất phát từ tay anh và Trình Trạch Sinh sao?
Nếu thực sự là vậy, thì súng đâu? Do bọn họ lấy mất hay do nghệ sĩ dương cầm mang đi?
– Đang nghĩ gì thế? – Trình Trạch Sinh bóp má Hà Nguy.
Hà Nguy cau mày, khẽ lắc đầu, do dự hồi lâu cuối cùng đưa súng cho Trình Trạch Sinh:
– Đặt về chỗ cũ đi, chúng ta phải đi rồi.
Trình Trạch Sinh đặt súng về chỗ cũ, Hà Nguy nhìn vỏ đạn dưới đất, lại nhìn trang bị và ống giảm thanh trên bàn, cảnh tượng giống hệt như khi anh mở cánh cửa ra và nhìn thấy.
Hà Nguy im lặng, đây cũng là một mắt xích trong vòng lặp ư?
Anh đã không biết phải lựa chọn thế nào, nhắm mắt khẽ thở dài một tiếng, đóng cửa kho súng vào.
Thời gian không còn sớm, nghệ sĩ dương cầm sắp về nhà rồi, bọn họ sắp xếp kho súng lại như ban đầu, lặng lẽ rời khỏi biệt thự. Sau khi ra khỏi đây, Trình Trạch Sinh mở điện thoại ra xem, Hà Nguy vẫn luôn cúi đầu im lặng không nói, cho tới khi Trình Trạch Sinh hỏi “Đến quán này ăn có được không?”, anh mới hồi thần, hoảng hốt gật đầu.
Hai người gọi xe đến nhà hàng, Hà Nguy nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, cho tới khi kiến trúc trước mắt càng ngày càng trở nên quen thuộc:
– Cậu muốn đến đường Phụ Tá à?
– Hình như thế? Tôi cũng không rõ nữa.
Trình Trạch Sinh đưa điện thoại cho anh. Hà Nguy liếc nhìn, nhà hàng ấy nằm trên đường Phụ Tá, cách Hồ Nguyệt Tinh Thần hai dãy phố.
– Sao thế? Không thể đi đến đây hả? – Trình Trạch Sinh hỏi.
Qua một lát, Hà Nguy mới khẽ lắc đầu:
– Không phải, không liên quan đến vụ án, chẳng qua chỉ gần nhà Liên Cảnh Uyên thôi.
– Ồ… thế à, vậy thì đổi sang quán khác?
Hà Nguy lắc đầu, đi quán này cũng được.
Trình Trạch Sinh thấy nhà hàng này có phòng riêng, muốn dẫn Hà Nguy đến ăn thử. Hai người ngồi vào trong phòng, Hà Nguy vẫn có vẻ thấp thỏm không yên, hỏi gì cũng chỉ đáp qua loa. Trình Trạch Sinh vươn tay chạm vào trán anh, giọng điệu trở nên thận trọng:
– Xảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới tâm trạng của anh à?
Hà Nguy miễn cưỡng nhếch môi, suy nghĩ trong đầu rất hỗn loạn.
Dần dần từng hành động của anh và Trình Trạch Sinh đã trở thành một mắt xích không thể thiếu trong vòng tuần hoàn này lúc nào không hay. Nó móc nối các tình tiết quen thuộc với nhau, cảm giác bất an càng thêm dữ dội trong anh.
Tiếp theo anh và Trình Trạch Sinh sẽ phải đối diện với vận mệnh thế nào đây?
Thấy Hà Nguy cau mày, Trình Trạch Sinh sấn lại gần, khẽ hôn lên trán anh.
– Đừng lo, có tôi ở bên cạnh anh rồi.
Rời khỏi nhà hàng, ánh tà dương đã bao phủ nơi đầu ngõ. Trình Trạch Sinh nhìn bản đồ trên điện thoại, dẫn Hà Nguy tới chỗ bắt xe taxi. Bọn họ đi ngang qua ngã tư đường, Hà Nguy ngẩng đầu, sau lưng chính là cổng chính của khu Hồ Nguyệt Tinh Thần.
Hai tòa lầu cao sừng sững trước mát, trời chiều chiếu nghiêng qua ngõ nhỏ, tia nắng vàng kim rơi trên mí mắt, vừa ấm áp lại vừa an nhiên.
Hà Nguy nhìn Trình Trạch Sinh đứng cạnh mình, cảm xúc như thủy triều cuồn cuộn trong tim rồi rút đi, trái tim nóng nảy bất an dần khôi phục bình thường.
Hóa ra Trình Trạch Sinh vẫn luôn ở cạnh anh.
Trình Trạch Sinh nghiêng người ôm lấy Hà Nguy, cả cánh tay vắt ngang người anh. Hà Nguy đẩy cánh tay chắc khỏe ấy ra, động tác rất khẽ, nhưng vẫn đánh thức người kia.
Trình Trạch Sinh cọ chóp mũi vào vành tai Hà Nguy, lẩm bẩm:
– Ngủ có ngon không?
– Cũng tạm. – Sắc mặt Hà Nguy không tốt lắm, ánh nắng hắt trên gương mặt khiến anh trắng chẳng khác gì tờ giấy.
Cho dù hôm qua bị dày vò tới tận nửa đêm mới ngủ, tác phong làm việc tốt đẹp được rèn luyện bao năm qua vẫn khiến cảnh sát Hà thức giấc đúng giờ, không lệch một giây.
Có lẽ tối qua Trình Trạch Sinh cày bừa quá cần mẫn, dày vò Hà Nguy cả đêm tới mức thỏa mãn mới thôi, bấy giờ vươn tay chạm vào má người trong lòng, chạm vào làn da lạnh lẽo ướt át, hắn sợ tới mức bật dậy mở đèn.
Dưới ánh đèn chói mắt, hai mắt ửng đỏ của Hà Nguy như đang viết “Cậu thoải mái ghê nhỉ”.
Trình Trạch Sinh xoa mái tóc ngắn của Hà Nguy, khẽ hôn gò má anh, tự an ủi bản thân:
– Lần đầu lạ, lần sau quen thôi mà.
Hà Nguy mơ màng gật đầu. Anh vô cùng mệt mỏi, vừa vươn tay rút tờ giấy lau khóe mắt, vừa nghĩ em trai mình làm gay bao năm thực sự không dễ dàng.
Sau khi thức giấc, cũng không có chỗ nào quá khó chịu. Hà Nguy đứng dậy, chậm chạm mặc áo phông vào. Giây phút đứng dậy, eo anh hơi nhói đau, nhưng ngoài chuyện đó ra thì tất cả đều bình thường.
Anh đi tắm rửa, Trình Trạch Sinh theo sau, vừa cài khuy áo sơ mi vừa nói:
– Hôm nay tôi sẽ đi tìm anh trai, anh ở nhà nghỉ ngơi đi nhé?
– …Ai nói với cậu tôi cần nghỉ ngơi? – Hà Nguy nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu trong gương – Tôi không sao, tôi rất khỏe, cậu có thêm mấy lần nữa tôi cũng chịu được.
Trình Trạch Sinh bóp cằm Hà Nguy, khẽ thơm lên gò má anh khoe khoang tình yêu của mình.
Hà Nguy túm cổ áo hắn, khi buông tay ra, trên môi Trình Trạch Sinh nhiều thêm một dấu răng, suýt nữa thì chảy máu.
Trình Trạch Sinh xoa môi, shh, đau thật. Không phải con thỏ cắn người trong lúc nóng vội mà là sư tử đang phát ra lời cảnh cáo. Ai bảo đây là người yêu mình chọn cơ chứ, chiều thôi chứ còn biết làm sao.
***
Suốt mấy ngày không có tin tức gì của Trình Quyến Thanh. Cảm giác phấn khởi của Trình Trạch Sinh dần bị thay thế bằng thất vọng. Hắn nghi ngờ do bản thân mình tới thế giới này, không thể tiếp xúc với người anh đã chết, cho nên anh trai mới không chịu gặp mặt.
Hà Nguy xoa đầu hắn, giống như an ủi một chú cún cỡ bự:
– Tôi tin rằng anh cậu cố ý trốn đi, không muốn để chúng ta tìm được mà thôi.
Từng ngày cứ thế trôi qua, vào ngày mùng 10, thừa dịp đêm khuya, Hà Nguy cố ý lẻn tới khách sạn Thịnh Thế.
Đêm ấy mưa nhỏ lất phất, đám đông xúm xít bên ngoài khách sạn Thịnh Thế hóng chuyện. Hà Nguy đứng từ xa xa trông lại, trái tim chợt hụt hẫng.
Quả nhiên vụ án này vẫn diễn ra, tất cả hoàn toàn giống như những gì anh từng trải qua.
Trình Trạch Sinh an ủi anh đừng nghĩ nhiều, dù sao làm vậy mới đúng. Nếu như bọn họ ngăn cản và thay đổi thứ gì đó, vậy thì cuộc đời của Hà Nguy sẽ thay đổi thế nào đây?
Dựa vào kết cục của những bộ phim khoa học viễn tưởng, nhất định còn hỗn loạn hơn hiện tại vô số lần.
Ngày 13 tháng 4, sáng sớm Hà Nguy đã gọi Trình Trạch Sinh dậy, hôm nay có việc phải làm. Trình Trạch Sinh hỏi anh đi đâu, Hà Nguy vươn tay chọc chọc ngực hắn:
– Nhà cậu.
– …Đó không phải nhà tôi. – Trình Trạch Sinh hỏi – Anh không sợ nghệ sĩ dương cầm có ở nhà sao?
– Ban ngày cậu ta không ở nhà, có buổi phỏng vấn với tạp chí. – Hà Nguy rút điện thoại ra xem giờ – Hôm nay cũng không phải là ngày mà người giúp việc đến quét dọn. Nhà cậu ta không có người, chúng ta tới xem thử.
Phá án tiện ở chỗ ấy, có thể dễ dàng nắm bắt được thời gian.
Nghệ sĩ dương cầm sống trong khu biệt thự, bảo vệ cửa rất nghiêm ngặt. Nhưng gương mặt của Trình Trạch Sinh đã phát huy tốt tác dụng của mình, hắn tháo khẩu trang xuống, nói mình quên mang chìa khóa. Bảo vệ nhận ra hắn là người nổi tiếng, lập tức cho vào không nói nhiều.
Vào được bên trong, Trình Trạch Sinh đeo khẩu trang lên, gương mặt ra vẻ đắc chí lắm:
– Thế nào? Quét mặt được đấy chứ.
Hà Nguy nhỏ giọng nói:
– Cậu nên cảm thấy may mắn vì khi ấy bọn tôi không kiểm tra camera lúc này. Bởi vì kiểm tra tới camera lúc bốn giờ chiều phát hiện cậu ta về nhà xong thì không ra khỏi nhà nữa. Bằng không chắc chắn chuyện này sẽ bị lộ.
Cũng chính vì anh biết rõ tất cả các chi tiết điều tra cho nên mới dám để Trình Trạch Sinh quét mặt.
Hà Nguy cũng coi như khá quen thuộc với khu nhà này. Anh dẫn Trình Trạch Sinh đi những đoạn đường né tránh camera. Nghệ sĩ dương cầm không lắp camera trong nhà, lúc bọn họ điều tra còn phàn nàn, bây giờ lại cảm thấy may mắn.
Hà Nguy đứng ở cửa, nhìn khóa vân tay rồi hất hàm sai Trình Trạch Sinh mở cửa.
Trình Trạch Sinh bất mãn, tại sao anh sai sử chồng mình như gọi cún con thế vậy. Hắn bắt đầu thử từng ngón tay lần lượt theo thứ tự bắt đầu từ bàn tay phải. Chỉ thử qua hai lần, thử tới ngón trỏ tay phải thì tiếng mở khóa vang lên, cửa mở ra.
– Thói quen của cậu ta vẫn vậy, cậu ta cũng dùng vân tay ngón trỏ để mở khóa kho vũ khí dưới tầng hầm.
Hà Nguy đeo găng tay lên theo thói quen. Trình Trạch Sinh không cần đeo, nơi này cũng coi như “nhà” hắn, để lại dấu vân tay cũng không khiến người ta nghi ngờ.
Biệt thự rộng rãi hào nhoáng, trang hoàng xa hoa, phòng khách sạch sẽ ngăn nắp. Trình Trạch Sinh nhìn xung quanh, phát ra tiếng cảm thán:
– Không hổ là người nổi tiếng, ở nhà xịn ghê.
Hà Nguy cầm quyển tạp chí trên bàn lên mở ra xem, thuận miệng trả lời:
– Cũng tạm.
– Cũng tạm?
– Nhà tôi còn to hơn thế này.
Trình Trạch Sinh ngây người, dường như hắn đã vô tình biết được bí mật kinh thiên động địa. Mặc dù cách sống của Hà Nguy khác xa so với tầng lớp con cháu nhà giàu trong tưởng tượng, nhưng nhìn người thì không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, lỡ như người ta là thiếu niên ngậm thìa vàng thì sao?
Hai người lục lọi trong nhà của nghệ sĩ dương cầm với mục đích tìm kiếm được manh mối gì hữu dụng. Trình Trạch Sinh mở cửa phòng ngủ. Chiếc đèn treo phong cách Baroque tinh xảo, giường Kinh Size mang đậm phong cách châu u, từng bức tranh sơn dầu theo trường phái Ấn tượng. Toàn thân hắn run rẩy, suýt nữa đã bị đẩy bắn ra khỏi căn phòng ngập tràn hơi thở nghệ thuật này.
Ừ, đúng, không hổ danh nghệ sĩ dương cầm.
Trình Trạch Sinh bước vào, chỉ thấy trên giá sách sạch sẽ ngăn nắp đặt nhạc phổ và một quyển nhật ký. Hắn cầm nhật ký lên, mở ra xem. Từng trang đều viết giản phổ, bên dưới còn điền ca từ, có vẻ như đây chính là những bài hát nghệ sĩ dương cầm viết khi rảnh rỗi.
Mặc dù những thứ này không phải do hắn viết, nhưng nét chữ rất quen thuộc. Trình Trạch Sinh mở tới trang trắng, cầm bút lên viết một đoạn giản phổ, giở ngược về trang trước, quả nhiên giống y hệt.
Trình Trạch Sinh cười cười, rõ ràng không cùng sống trong một thế giới, song nét chữ lại tương đồng đến lạ, thật sự thú vị.
– Trình Trạch Sinh, cậu đang ở trên tầng đấy à?
Bên dưới vang lên tiếng gọi của Hà Nguy, Trình Trạch Sinh đáp một tiếng, gấp sổ, đặt cả bút và sổ về chỗ cũ. Hắn đứng bên cửa nhìn qua một cái, gật đầu hài lòng rồi khép cửa vào.
– Có thu hoạch được gì ở trên ấy không? – Hà Nguy đứng trước cầu thang, ngẩng đầu nhìn Trình Trạch Sinh.
Trình Trạch Sinh nhún vai, không thu hoạch được gì, nghệ sĩ dương cầm không để lại bất cứ thông tin nào liên quan tới Trình Quyến Thanh. Hà Nguy xoa cằm. Không thu hoạch được gì cũng dễ hiểu thôi, dựa vào phản ứng lần trước của Trình Trạch Sinh, chứng minh rằng hắn rất nhạy cảm với thông tin về Trình Quyến Thanh. Có thể do Trình Quyến Thanh bảo hắn cẩn thận bảo vệ thông tin của anh trai, vì thế trong nhà không có bất cứ dấu vết nào liên quan tới anh ta hết.
– Đến kho vũ khí bên dưới xem thử. – Hà Nguy kéo Trình Trạch Sinh vào gara, chuyển đồ đạc linh tinh ra tìm khóa vân tay, nói thẳng – Dùng ngón tay mở cửa nhà ấy.
Trình Trạch Sinh vươn ngón trỏ tay phải ra, mở khóa mà không gặp bất cứ phiền phức nào. Hai người đi xuống theo cầu thang, dừng trước một cánh cửa. Hà Nguy ấn tay nắm, cười nói:
– Chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nhé, đừng giật mình.
– Có gì mà giật mình, chẳng phải…
Cửa mở ra, muôn kiểu súng ống la liệt xuất hiện trước tầm mắt. Trình Trạch Sinh nín lặng, trợn tròn mắt.
- … Đệt, những thứ này đều do anh ta sưu tầm đấy hả?
– Nói chính xác hơn, là anh của cậu. Anh ta còn dạy nghệ sĩ dương cầm sử dụng thế nào nữa kìa.
Hà Nguy bước vào sau, liếc nhìn qua từng khẩu súng, chợt phát hiện khẩu 92 mất tích vẫn treo nguyên vị trí cũ.
Anh cầm súng xuống, cúi đầu suy tư. Hung khí vẫn còn nguyên ở đây vào khoảng thời gian này, vậy có thể chứng minh rằng sau khi nghệ sĩ dương cầm trở về nhà thì nó mới bị mang đi. Nghệ sĩ dương cầm tự mang súng tới dinh thự sao? Rốt cuộc ai đã giết cậu ta đây?
Một bàn tay cầm súng khỏi tay Hà Nguy. Trình Trạch Sinh áng chừng cây súng kiểu 92 trong tay, ngồi xổm xuống tìm được loại đạn phù hợp với cây súng này trong tủ đạn. Chỉ trong nháy mắt đã lắp xong một băng đạn.
– Phía sau có sân bắn phải không?
– Ừ. – Hà Nguy đi tới trước cánh cửa ngầm khác, mở ra – Lối này.
Trình Trạch Sinh kéo tay Hà Nguy cùng bước vào, thoạt nhìn quy mô khá ổn, chiều dài có thể thỏa mãn nhu cầu bắn súng lục.
– Nơi đây cách âm thế nào? – Trình Trạch Sinh ngẩng đầu nhìn nóc nhà – Trên đó có nghe thấy không?
– Cách âm rất tốt. – Hà Nguy nhướng mày – Sao nào, cậu muốn bắn thử hả?
Trình Trạch Sinh thản nhiên gật đầu, không thì sao? Cũng đã tới rồi. Hắn nhìn ống giảm thanh trên bàn, cầm lên:
– Chuyên nghiệp thật đấy, nhưng mà tiếc thay, không lắp được cho khẩu 92 này.
Hà Nguy khoanh tay, Trình Trạch Sinh nghiêng đầu hỏi:
– Kỹ năng bắn súng của anh thế nào? Có muốn đấu thử không?
Hà Nguy cười nhạt:
– Không ổn lắm.
Trình Trạch Sinh ôm vai anh, bảo anh đừng nghiêm túc quá, cứ bắn bừa thôi, có bắn ra ngoài thì hắn cũng sẽ không cười đâu. Hà Nguy liếc hắn, ừ, được, cậu bắn trước đi.
Dường như muốn khoe khoang kỹ năng bắn súng trước mặt Hà Nguy, Trình Trạch Sinh đeo tai nghe và kính bảo vệ, cầm súng lên. Vai hắn rộng, cánh tay và bả vai khi giương súng tạo thành một đường hoàn mỹ, vô cùng đẹp mắt. Tiếng súng vang lên liên tiếp, Trình Trạch Sinh bắn liền bảy phát, gần như tất cả đều ở xung quanh hồng tâm, không phát nào dưới vòng mười điểm.
Mùi thuốc súng từ từ lan tỏa trong phòng tập bắn. Hà Nguy vỗ vay “bốp, bốp, bốp”. Kỹ thuật không tệ, xứng với gương mặt này.
Trình Trạch Sinh tháo tai nghe và kính bảo vệ mắt xuống, đưa cho Hà Nguy. Hà Nguy đeo lên, nhận lấy súng từ tay hắn:
– Cậu đưa tôi bắn hả?
Trình Trạch Sinh ôm anh:
– Đừng căng thẳng, để lại cho anh tám phát, bắn hết đi.
Hà Nguy giương súng, động tác nhẹ nhàng như thể không dùng sức ở tay. Một chuỗi tiếng súng “pằng, pằng, pằng” vang lên. Anh bắn xong tháo trang bị xuống, còn lười xem kết quả.
Tám phát đạn, phát nào phát ấy đều trúng ngay hồng tâm, lỗ đạn gần như cùng một vị trí, hình thành một lỗ xuyên thấu chồng nhau.
Trình Trạch Sinh nghi ngờ:
– Anh bảo nó là “không ổn lắm” đấy hả?
Hà Nguy gật đầu:
– Khoảng cách không ổn. Quá gần, bắn cũng không thú vị.
… Cảnh sát muốn khoe khoang kỹ năng nhưng lại bị vả mặt, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Hà Nguy cúi đầu, nhìn hình vỏ đạn rơi xuống đất, anh chợt ngây người. Sau đó nhìn khẩu súng trong tay, trái tim bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Anh và Sùng Trăn từng đến đây, phát hiện có vỏ đạn dưới đất, khi ấy anh đã suy đoán là nghệ sĩ dương cầm luyện tập dưới tầng hầm, nhưng bây giờ xem ra… những vỏ đạn này xuất phát từ tay anh và Trình Trạch Sinh sao?
Nếu thực sự là vậy, thì súng đâu? Do bọn họ lấy mất hay do nghệ sĩ dương cầm mang đi?
– Đang nghĩ gì thế? – Trình Trạch Sinh bóp má Hà Nguy.
Hà Nguy cau mày, khẽ lắc đầu, do dự hồi lâu cuối cùng đưa súng cho Trình Trạch Sinh:
– Đặt về chỗ cũ đi, chúng ta phải đi rồi.
Trình Trạch Sinh đặt súng về chỗ cũ, Hà Nguy nhìn vỏ đạn dưới đất, lại nhìn trang bị và ống giảm thanh trên bàn, cảnh tượng giống hệt như khi anh mở cánh cửa ra và nhìn thấy.
Hà Nguy im lặng, đây cũng là một mắt xích trong vòng lặp ư?
Anh đã không biết phải lựa chọn thế nào, nhắm mắt khẽ thở dài một tiếng, đóng cửa kho súng vào.
Thời gian không còn sớm, nghệ sĩ dương cầm sắp về nhà rồi, bọn họ sắp xếp kho súng lại như ban đầu, lặng lẽ rời khỏi biệt thự. Sau khi ra khỏi đây, Trình Trạch Sinh mở điện thoại ra xem, Hà Nguy vẫn luôn cúi đầu im lặng không nói, cho tới khi Trình Trạch Sinh hỏi “Đến quán này ăn có được không?”, anh mới hồi thần, hoảng hốt gật đầu.
Hai người gọi xe đến nhà hàng, Hà Nguy nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, cho tới khi kiến trúc trước mắt càng ngày càng trở nên quen thuộc:
– Cậu muốn đến đường Phụ Tá à?
– Hình như thế? Tôi cũng không rõ nữa.
Trình Trạch Sinh đưa điện thoại cho anh. Hà Nguy liếc nhìn, nhà hàng ấy nằm trên đường Phụ Tá, cách Hồ Nguyệt Tinh Thần hai dãy phố.
– Sao thế? Không thể đi đến đây hả? – Trình Trạch Sinh hỏi.
Qua một lát, Hà Nguy mới khẽ lắc đầu:
– Không phải, không liên quan đến vụ án, chẳng qua chỉ gần nhà Liên Cảnh Uyên thôi.
– Ồ… thế à, vậy thì đổi sang quán khác?
Hà Nguy lắc đầu, đi quán này cũng được.
Trình Trạch Sinh thấy nhà hàng này có phòng riêng, muốn dẫn Hà Nguy đến ăn thử. Hai người ngồi vào trong phòng, Hà Nguy vẫn có vẻ thấp thỏm không yên, hỏi gì cũng chỉ đáp qua loa. Trình Trạch Sinh vươn tay chạm vào trán anh, giọng điệu trở nên thận trọng:
– Xảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới tâm trạng của anh à?
Hà Nguy miễn cưỡng nhếch môi, suy nghĩ trong đầu rất hỗn loạn.
Dần dần từng hành động của anh và Trình Trạch Sinh đã trở thành một mắt xích không thể thiếu trong vòng tuần hoàn này lúc nào không hay. Nó móc nối các tình tiết quen thuộc với nhau, cảm giác bất an càng thêm dữ dội trong anh.
Tiếp theo anh và Trình Trạch Sinh sẽ phải đối diện với vận mệnh thế nào đây?
Thấy Hà Nguy cau mày, Trình Trạch Sinh sấn lại gần, khẽ hôn lên trán anh.
– Đừng lo, có tôi ở bên cạnh anh rồi.
Rời khỏi nhà hàng, ánh tà dương đã bao phủ nơi đầu ngõ. Trình Trạch Sinh nhìn bản đồ trên điện thoại, dẫn Hà Nguy tới chỗ bắt xe taxi. Bọn họ đi ngang qua ngã tư đường, Hà Nguy ngẩng đầu, sau lưng chính là cổng chính của khu Hồ Nguyệt Tinh Thần.
Hai tòa lầu cao sừng sững trước mát, trời chiều chiếu nghiêng qua ngõ nhỏ, tia nắng vàng kim rơi trên mí mắt, vừa ấm áp lại vừa an nhiên.
Hà Nguy nhìn Trình Trạch Sinh đứng cạnh mình, cảm xúc như thủy triều cuồn cuộn trong tim rồi rút đi, trái tim nóng nảy bất an dần khôi phục bình thường.
Hóa ra Trình Trạch Sinh vẫn luôn ở cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất