Chương 96: Tuần hoàn
Trình Quyến Thanh đang định bước vào cổng dinh thự thì bị Hà Nguy kéo lại vòng ra phía sau, nhảy qua hàng rào rỉ sét vào trong vườn hoa.
– Tại sao chúng ta không đi vào từ cửa trước? – Trình Quyến Thanh nhảy xuống từ hàng rào, phủi bụi trên người.
– Hai người bọn họ ở ngay gần đây, anh muốn bị lộ đấy hả?
Trình Quyến Thanh ra vẻ vô tội, làm sao hắn biết được? Hắn đã trải qua chuyện này bao giờ đâu?
Nếu như đã tới vườn hoa, vậy thì hai người đưa ra ý tưởng sẽ mở cánh cửa han gỉ phía sau, vào trong từ đó. Vừa đến gần ban công, tiếng cửa kính vỡ ào ào kinh thiên động địa vang lên. Một viên đạn bay từ cửa sổ ra ngoài, thẳng về phía Trình Quyến Thanh.
Hà Nguy nhanh tay ấn đầu Trình Quyến Thanh xuống, lăn dưới nền cỏ. Trình Quyến Thanh cạp một mồm đầy đất, nhỏ giọng kinh hãi:
– Đệt! Cậu ngắm bắn chính xác rồi mới nổ súng hả?
Hà Nguy cạn lời. Anh nào biết mình bắn bừa ra ngoài cửa sổ một phát mà suýt nữa khiến Trình Quyến Thanh bị thương?
– Đừng hiểu lầm, tôi bắn bừa thôi ấy mà. – Hà Nguy chẳng hề hổ thẹn chút nào. Anh nhắc nhở – Anh có thể cẩn thận chút được không, anh muốn chết thêm lần thứ hai nữa à?
Trình Quyến Thanh kinh ngạc, mẹ khiếp sao anh ta biết được?! Anh ta đâu từng trải qua những chuyện này.
Hà Nguy bò dậy, thuận tay kéo Trình Quyến Thanh lên, nấp vào một góc. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, hai người kia nghe thấy tiếng súng, một trước một sau xông vào dinh thự. Hà Nguy nói không sai, nếu như bọn họ đi vào từ cửa trước, nhất định sẽ hoàn toàn bại lộ.
Cửa sau được cài then và khóa bằng chiếc khóa lớn. Trình Quyến Thanh nhặt thanh gậy sắt dưới đất lên, chiếc khóa kia đã bị ăn mòn chẳng còn dáng vẻ ban đầu, không cần tốn bao nhiêu sức lực đã có thể bẻ gãy nó. Hà Nguy ném ổ khóa đứt kia đi, bắt đầu đẩy then cài, không dám mạnh tay sợ thu hút sự chú ý của mấy người kia.
Trình Quyến Thanh áp vào tường không nghe thấy tiếng gì bèn quay sang hỏi:
– Bên trong có ai chết rồi hả?
– Vẫn chưa, đây mới chỉ là phát súng đầu tiên thôi, phát thứ ba mới có người chết.
– Người chết là ai? – Trình Quyến Thanh càng tò mò hơn – Trong vòng tuần hoàn trước Hà Nguy nào chết vậy?
Đúng lúc này tiếng súng thứ hai vang lên, quả là hợp tình cảnh.
– Phát súng thứ ba sắp nổ rồi. – Hà Nguy không kịp trả lời câu hỏi của Trình Quyến Thanh – Mau vào trong đi, còn lề mề nữa sẽ không kịp đâu.
Cửa sắt bao năm không tu sửa, động tác mở cửa của bọn họ phải hết sức cẩn thận mới không phát ra tiếng động quá lớn. Từ cửa sau tới phòng khách phải đi qua một đoạn hành lang. Một đầu thông về phía ban công, đầu khác hướng tới bếp. Hà Nguy nhanh chóng phác họa vị trí hiện tại của ba người trong phòng khách, quay đầu ra hiệu cho Trình Quyến Thanh ý bảo hai người chia nhau ra hành động. Trình Quyến Thanh đi theo lối ban công, còn anh lựa chọn vòng ra sau Hà Nguy cầm súng.
Kết quả vừa quay đầu đã chẳng thấy người đâu. Trình Quyến Thanh vừa vào cùng anh đã biến mất. Cánh cửa sắt mới mở bấy giờ đang đóng chặt, dường như chưa từng được mở ra.
Hà Nguy cau mày, bất ngờ lại xảy ra rồi. Lần này không có sương mù vậy mà Trình Quyến Thanh vẫn tách khỏi anh, lẽ nào anh ta thực sự không thể tiếp cận hiện trường vụ án?
Trong lúc bất đắc dĩ, Hà Nguy chỉ đành hành động một mình. Theo hành lang vòng tới bếp, anh ngồi xổm xuống bên chiếc tủ bát, ló đầu ra thăm dò. Hà Nguy cầm súng đang đứng quay lưng lại với anh, một Hà Nguy khác thì đứng ngoài ban công, cộng thêm bản thân anh, không ngờ tòa dinh thự quỷ quái này có thể chấp nhận sự tồn tại đồng thời của cả ba cá thể Hà Nguy.
Nếu như đánh số theo thứ tự thời gian thì Hà Nguy đang ở bên cạnh Trình Trạch Sinh là Hà 1, cầm súng là Hà 2, còn anh – người đã đi tới cuối của vòng tuần hoàn là Hà 3. Hà 2 đang chĩa súng vào Hà 1, Trình Trạch Sinh đứng cạnh nín thở, ánh mắt tập trung vào từng động tác nhỏ của Hà 2.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc, mỗi động tác nhỏ của Trình Trạch Sinh vẫn còn như mới trong ký ức của Hà Nguy. Bỗng, mí mắt anh bất thình lình giật mạnh, từ từ nhận ra điểm bất thường.
Đây rõ ràng là vòng tuần hoàn nhỏ đầu tiên anh trải qua, nhưng chuyện anh đưa súng cho bản thân trong rừng cây cách đó không lâu phải diễn ra ở vòng tuần hoàn nhỏ thứ hai mới đúng. Tại sao sau khi bước vào dinh thự thì tuyến thời gian lại trở nên sớm hơn vậy?
Nỗi bất an càng ngày càng lan rộng trong lòng, Hà Nguy ngồi xổm ở chân tường, gót chân hơi tê, muốn đổi sang một tư thế khác. Chợt, anh ngạc nhiên phát hiện cơ thể không thể cử động, dường như bị một sức mạnh quái dị áp chế.
– Nếu như anh là Trình Quyến Thanh, chắc chắn anh biết rõ tất cả những chuyện xảy ra, bây giờ anh chĩa súng vào tôi, anh thật sự sẽ nổ súng ư?
– Ừ.
Sau câu trả lời lạnh lùng ấy, tiếng súng thứ ba vang lên.
Nấp ở góc nhìn hiện tại, Hà Nguy có thể nhìn thấy rõ ràng Trình Trạch Sinh đã bảo vệ mình như thế nào, viên đạn kia trúng ngay tim Trình Trạch Sinh không lệch một li, dòng máu tươi ấm nóng bắn đỏ mắt cả ba Hà Nguy có mặt ở hiện trường.
Không ngờ cuối cùng hắn vẫn chết.
Hà Nguy vô thức nhắm mắt lại, không nỡ nhìn. Phá án bao năm, vô số những án mạng máu tanh đều không tạo thành bóng ma tâm lý gì trong lòng anh. Nhưng không thể không thừa nhận, cái chết của Trình Trạch Sinh đã trở thành chướng ngại tâm lý trong anh.
Nội dung quen thuộc phát sóng giống như bộ phim điện ảnh, Hà 1 bị đánh ngất khi vẫn còn đang kinh ngạc và bi thương. Ngay lúc anh ngã xuống, cơ thể Hà Nguy nhẹ bẫng, thoát khỏi sức mạnh thần bí kia, anh lập tức lao ra ngoài, dùng dây thừng siết chặt cổ Hà 2.
Tôi biết anh bị ép, tôi cũng không thể chống cự.
Hà Nguy kéo mạnh hai đầu dây thừng, gần như dùng hết sức lực, còn đá trúng khớp gối của Hà 2, khiến anh ta quỳ xuống, hình thành chênh lệch độ cao, càng dễ chí mạng. Hai người đều là Hà Nguy, Hà 2 cũng không bó tay chịu trói. Cho dù cổ đang bị siết chặt, đau tới mức hít thở khó khăn nhưng anh ta vẫn có thể dùng sức huých một cú thật mạnh vào vùng bụng mềm mại của Hà Nguy.
Khuỷu tay nhọn đập mạnh vào bụng, cảm giác đau đớn truyền tới từng dây thần kinh, gần như khiến Hà Nguy phải nôn ra. Bàn tay vô thức buông lỏng, nhân lúc này, anh bị Hà 2 túm lấy cánh tay quật về phía trước, ngã xuống gần sofa.
Đệt. Hiếm khi Hà Nguy mới chửi tục thế này. Trùng hợp thay, đầu anh đập vào chân sofa, trước mắt tối sầm, đối tượng giết người đã đứng dậy, sau khi ho mấy tiếng, anh ta cầm sợi dây thừng rơi ở dưới đất lên, bây giờ đổi thành anh ta siết cổ Hà Nguy.
Tình thế nghịch chuyển, cuối cùng Hà Nguy cũng trải nghiệm cái cảm giác hít thở khó khăn ấy, cũng không ngờ bản thân mình lại dùng sức như thế, năng lực phục hồi cũng khiến người ta phải kinh ngạc, cứ như thể chưa từng bị thương ấy? Vừa rồi anh đã dốc hết toàn bộ sức lực, chẳng phải ban nãy xương cổ người kia gần như bị siết đứt rồi hay sao?
Dưới cơn đau đớn dữ dội, bởi vì thiếu oxy để thở nên trước mắt bắt đầu tối đen. Hà Nguy lần mò tay đối phương, dùng hết sức mình cạy ra. Một tiếng “rắc” vang lên giống như tiếng xương trật khớp.
Cảm giác siết chặt trên cổ dần giảm bớt, Hà Nguy đá Hà 2 ra, ngồi dưới đất ho sù sụ mấy tiếng, kèm theo đó là nôn khan.
– Khụ khụ…! – Hà Nguy lau khóe miệng, đứng dậy.
Hà 2 ở đối diện cũng đứng dậy, ôm lấy cổ tay trật khớp của mình, từng bước tiến lên. Hà 2 đánh giá Hà Nguy:
– Anh từ đâu tới? Quá khứ hay tương lai?
Hà Nguy sờ vết siết trên cổ mình, cười lạnh:
– Chắc chắn trải qua nhiều hơn anh.
– Vậy thì… anh không giết nổi tôi đâu.
Hà Nguy sững người, chỉ trong giây lát ấy, anh nhận ra được sai lầm rất nghiêm trọng.
Lúc trước theo như suy nghĩ của anh, vụ án bên phía Trình Trạch Sinh là do anh tạo thành, thoạt nhìn thì hoàn toàn hợp tình hợp lý, nhưng anh đã bỏ qua một vấn đề quan trọng ẩn giấu bên trong – quy tắc nghịch lý.
Nếu như sắp xếp trước sau theo thời gian hiện có thì Hà 1 > Hà 2 > Hà 3. Anh đứng cuối cùng của tuyến thời gian, cũng có nghĩa rằng bản thân anh tức Hà 3 sẽ không bao giờ giết chết được Hà 1 và Hà 2, nhưng bọn họ có thể giết chết anh.
Nhận ra được điểm này, Hà Nguy ôm cổ, cơn đau dữ dội lan rộng từ yết hầu. Chỉ nuốt nước bọt thôi cũng khiến anh đau muốn chết. Chẳng trách lúc trước anh dùng sức như vậy mà không thể giết chết Hà 2, hóa ra anh không thể giết được Hà Nguy này.
Hà 2 đánh giá anh, giống như bừng tỉnh:
– Thì ra thi thể kia là anh.
– Là tôi siết chết anh mới đúng.
Hà Nguy giật mình kinh hãi, cúi đầu nhìn, phát hiện áo sơ mi, quần, còn cả giày của mình nữa đều giống hệt với người chết trong án mạng của thế giới này!
Chỉ trong nháy mắt, luồng khí lạnh từ chân xộc thẳng lên đỉnh đầu. Còn Hà 2 thì xoa xoa khớp xương đã nắn lại, chậm rãi bước tới.
– Nếu như làm vậy có thể phá vỡ vòng tuần hoàn, tất cả Hà Nguy sẽ cảm ơn anh.
Không, không đúng, làm vậy sẽ chỉ khiến vòng tuần hoàn trở nên hoàn chỉnh hơn, càng chặt chẽ hơn mà thôi.
Toàn thân Hà Nguy cứng đờ, anh ngả người, sợi dây thừng lại một lần nữa tròng lên cổ anh, sợ hãi và tuyệt vọng lan rộng toàn cơ thể. Không phải sợ hãi trước cái chết mà sợ hãi vòng tuần hoàn không thể thoát ra ngoài. Anh chết đi ở đây, sau khi tỉnh dậy sẽ mất đi ký ức, vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu.
Hóa ra anh dốc hết sức thay đổi, rốt cuộc chỉ nhận được một kết cục hoàn chỉnh nhất. Trình Trạch Sinh chết, anh cũng chết, tất cả quay về điểm xuất phát.
Cuộc gặp gỡ bắt đầu.
Thiếu oxy khiến Hà Nguy dần sinh ra ảo giác, trước mắt Hà Nguy lướt qua từng ánh mảng sáng kỳ quái.
Anh và Trình Trạch Sinh nhìn nhau không vừa mắt nhưng lại hấp dẫn lẫn nhau. Từng hình ảnh vụt qua trong đầu. Dẫu là hình ảnh đấu võ mồm với không khí, hay ăn đồ ăn thuộc về thế giới khác, đều là những ký ức quý giá của bọn họ, là ý ức độc nhất vô nhị không thể thay thế trong lòng Hà Nguy.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, lâu rồi không được gặp mặt tâm sự, thực ra anh cũng có chút chờ mong.
Hà Nguy mỉm cười, từ từ buông tay.
– Hà Nguy!
Trong lúc mơ màng, Hà Nguy nghe thấy tiếng hô hoán. m thanh này rất quen, bình thường nghe thì ngứa đòn lắm, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại thân thuộc đến lạ.
– Trình Quyến Thanh?! – Hà 2 giật mình hoảng hốt.
Trình Quyến Thanh nhìn chằm chằm hai người, gương mặt cả hai giống nhau y như đúc, thoạt nhìn còn tưởng rằng người đang cầm dây siết cổ kia chính là Hà Nguy bước vào cùng anh ta. Anh ta xắn tay áo đứng cạnh nhìn:
– Còn chưa kết thúc à? Có cần tôi giúp gì không?
Hà 2:???
Hà Nguy: “…”
– Không cần, sắp xong rồi.
Hà Nguy gần như dùng hết sức lực nhấc ngón tay lên, gằn ra một từ mơ hồ:
– …Hố…
– Hố? – Trình Quyến Thanh sững người, sau đó vỗ đùi – Cái đm.
Cơ thể Hà Nguy lảo đảo, cuối cùng bị đẩy qua một bên trước khi anh hoàn toàn mất đi ý thức. Anh nằm trên nền đất, he hé mắt ra, bên tai vang lên tiếng tranh luận và cả tiếng mắng chửi của Trình Quyến Thanh và Hà 2.
– Trình Quyến Thanh anh điên đấy à? – Hà 2 sắp điên tới nơi rồi – Rốt cuộc lúc trước anh đi đâu? Không giúp được gì thì thôi đi, còn ra đây làm vướng tay vướng chân.
– Nếu không phải cậu ấy dẫn tôi tới thì tôi còn không tới được đây cơ, sao có thể để cậu giết mất được?!
– Có lẽ đây chính là cách phá vỡ vòng tuần hoàn!
– Cái khỉ! Cậu còn chưa trải qua chuyện xảy ra sau đó, cậu hiểu cái gì?
***
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng Hà Nguy đã bò được dậy, gò má trắng nõn cũng chuyển sang màu đỏ do nghẹn thở, chưa thể khôi phục ngay được. Anh chưa bao giờ cảm thấy may mắn về sự xuất hiện của Trình Quyến Thanh như lúc này, khi anh cho rằng tất cả sắp sửa kết thúc thì bất ngờ lớn nhất lại xảy ra, khiến anh hiểu rằng những thay đổi lúc trước không phải vô ích, ít nhất thì cũng mang tới cơ hội xoay ngược tình thế khiến người ta vui mừng.
Đây cũng chính là điều bất ngờ khiến Hà Nguy hài lòng nhất.
Tiếng cãi vã cuối cùng cũng ngừng, dinh thự bất chở nên yên tĩnh.
– Đệt, người đâu rồi?!
Hà Nguy lảo đảo bò dậy, phát hiện trong dinh thự chỉ còn mỗi anh và Trình Quyến Thanh. Thi thể dưới đất, người bị đánh ngất, còn cả Hà 2 đều biến mất trong nháy mắt như thể được dịch chuyển tức thời.
Trình Quyến Thanh chạy tới, đỡ Hà Nguy dậy:
– Vẫn ổn chứ? Chưa chết thì nói gì đi.
Hà Nguy cất giọng khàn khàn:
– Mấy giờ rồi?
Trình Quyến Thanh vươn tay xem giờ:
– Ba rưỡi.
Hà Nguy nhìn dinh thự vắng vẻ, hai người và thi thể nháy mắt biến mất, điểm giao của hai thế giới song song tạm thời tách ra sao?
Trình Quyến Thanh vỗ lưng giúp anh thở dễ dàng hơn:
– Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Tại sao lại trở nên thế này.
– Tôi không giết được anh ta. – Hà Nguy liếc mắt nhìn – Tôi còn chưa hỏi anh, tại sao anh biến mất nhanh như vậy, vừa nãy anh đi đâu hả?
– Đi xem phim.
Nói ra, trải nghiệm của Trình Quyến Thanh mới kỳ quái. Sau khi phát hiện Hà Nguy biến mất, anh ta chỉ có thể một mình bước tới hiện trường vụ án. Trình Quyến Thanh đứng ở góc gần ban công, nhìn thấy hai Hà Nguy xô xát, còn Trình Trạch Sinh thì đứng bên cạnh khó xử không biết nên giúp ai.
Hai người đều là người Trình Trạch Sinh yêu, đã nói rằng em trai của mình sẽ khó xử mà còn chẳng ai tin. Trình Quyến Thanh oán thán.
Anh ta muốn lên giúp đỡ, nói với bọn họ dĩ hòa vi quý, đừng có đánh nhau nữa, vốn dĩ cùng là một người cơ mà, sao phải nóng như vậy. Cái gì? Tại sao không cử động được thế này? Cả cơ thể của anh ta chỉ mỗi tròng mắt có thể chuyển động, bị ép ngồi xổm ở góc tường xem phim miễn phí.
Cho tới khi tiếng súng thứ ba vang lên, mùi máu tanh sền sệt lan tỏa trong dinh thự theo tiếng hô của hai người.
– Hà Nguy! Anh sao thế?! – Trình Trạch Sinh vô cùng lo lắng.
– Tôi không biết tại sao mình lại cướp cò bắn trúng anh, tôi không nổ súng! – Hà Nguy giật mình, luống cuống tay chân.
Trình Quyến Thanh nhìn chằm chằm bọn họ, Trình Trạch Sinh cởi áo ra, ấn lên lồng ngực không ngừng đổ máu của Hà 2, Hà Nguy ở bên cạnh vẫn cảm thấy không thể tin được:
– Tôi thực sự không giết anh ấy, anh ấy ấn vào tay tôi, tự nổ súng!
– Tôi biết, đây là sự lựa chọn của anh ấy.
– Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại lựa chọn thế này, lẽ nào vì muốn thoát khỏi vòng tuần hoàn? – Giọng Hà 1 vô cùng ảo não.
Trình Trạch Sinh lắc đầu, hắn chỉ biết mình phải cứu Hà Nguy, nhất định phải cứu được anh.
Hai người bọn họ, một người dùng áo ấn vết thương, một người thì nắm mũi Hà 2 thực hiện động tác hô hấp nhân tạo, cấp cứu tức thời. Sự chú ý của hai người hoàn toàn bị hấp dẫn, chẳng hề nhân ra có một người đang ngồi góc tường nhìn trộm.
Xác định Hà 2 đã tử vong, Trình Trạch Sinh và Hà 1 ngồi ngã ra sàn. Hai người đều lạc mất hồn phách, dường như không thể chấp nhận chuyện đã xảy ra.
– Chuyện này là sao… – Hà Nguy lẩm bẩm với bản thân. Nhận thấy thi thể của Hà 2 từ từ trở nên trong suốt, Trình Trạch Sinh lao tới ôm lấy anh. Nhưng thi thể ấy vẫn từ từ biến mất trong vòng tay hắn, hóa thành vô số điểm nhỏ.
Trình Quyến Thanh há hốc miệng đứng xem. Hóa ra đây chính là chuyện tiếp theo những gì Hà Nguy đã xảy ra ở vòng tuần hoàn trước. Cho tới khi thi thể của Hà Nguy biến mất, Trình Quyến Thanh mới có thể cử động, anh ta lao tới muốn gặp mặt em trai một lần. Ai biết lại bước vào hiện trường vụ án mới. Hà Nguy đang dùng một sợi dây thừng siết cổ một bản thân khác.
Nghe Trình Quyến Thanh kể chuyện anh ta trải qua, Hà Nguy im lặng hồi lâu. Không ngờ chuyện là như vậy. Sau khi Trình Quyến Thanh bước vào dinh thự, vòng tuần hoàn đã chia làm hai. Cũng có thể do sự xuất hiện của Trình Quyến Thanh nên câu chuyện mới phát triển theo hướng ấy, bằng không Hà Nguy phải chết ở đây rồi.
Hiện tại điểm cuối của vòng tuần hoàn đã bị phá hỏng, không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với chuyện gì nữa đây?
– Tại sao chúng ta không đi vào từ cửa trước? – Trình Quyến Thanh nhảy xuống từ hàng rào, phủi bụi trên người.
– Hai người bọn họ ở ngay gần đây, anh muốn bị lộ đấy hả?
Trình Quyến Thanh ra vẻ vô tội, làm sao hắn biết được? Hắn đã trải qua chuyện này bao giờ đâu?
Nếu như đã tới vườn hoa, vậy thì hai người đưa ra ý tưởng sẽ mở cánh cửa han gỉ phía sau, vào trong từ đó. Vừa đến gần ban công, tiếng cửa kính vỡ ào ào kinh thiên động địa vang lên. Một viên đạn bay từ cửa sổ ra ngoài, thẳng về phía Trình Quyến Thanh.
Hà Nguy nhanh tay ấn đầu Trình Quyến Thanh xuống, lăn dưới nền cỏ. Trình Quyến Thanh cạp một mồm đầy đất, nhỏ giọng kinh hãi:
– Đệt! Cậu ngắm bắn chính xác rồi mới nổ súng hả?
Hà Nguy cạn lời. Anh nào biết mình bắn bừa ra ngoài cửa sổ một phát mà suýt nữa khiến Trình Quyến Thanh bị thương?
– Đừng hiểu lầm, tôi bắn bừa thôi ấy mà. – Hà Nguy chẳng hề hổ thẹn chút nào. Anh nhắc nhở – Anh có thể cẩn thận chút được không, anh muốn chết thêm lần thứ hai nữa à?
Trình Quyến Thanh kinh ngạc, mẹ khiếp sao anh ta biết được?! Anh ta đâu từng trải qua những chuyện này.
Hà Nguy bò dậy, thuận tay kéo Trình Quyến Thanh lên, nấp vào một góc. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, hai người kia nghe thấy tiếng súng, một trước một sau xông vào dinh thự. Hà Nguy nói không sai, nếu như bọn họ đi vào từ cửa trước, nhất định sẽ hoàn toàn bại lộ.
Cửa sau được cài then và khóa bằng chiếc khóa lớn. Trình Quyến Thanh nhặt thanh gậy sắt dưới đất lên, chiếc khóa kia đã bị ăn mòn chẳng còn dáng vẻ ban đầu, không cần tốn bao nhiêu sức lực đã có thể bẻ gãy nó. Hà Nguy ném ổ khóa đứt kia đi, bắt đầu đẩy then cài, không dám mạnh tay sợ thu hút sự chú ý của mấy người kia.
Trình Quyến Thanh áp vào tường không nghe thấy tiếng gì bèn quay sang hỏi:
– Bên trong có ai chết rồi hả?
– Vẫn chưa, đây mới chỉ là phát súng đầu tiên thôi, phát thứ ba mới có người chết.
– Người chết là ai? – Trình Quyến Thanh càng tò mò hơn – Trong vòng tuần hoàn trước Hà Nguy nào chết vậy?
Đúng lúc này tiếng súng thứ hai vang lên, quả là hợp tình cảnh.
– Phát súng thứ ba sắp nổ rồi. – Hà Nguy không kịp trả lời câu hỏi của Trình Quyến Thanh – Mau vào trong đi, còn lề mề nữa sẽ không kịp đâu.
Cửa sắt bao năm không tu sửa, động tác mở cửa của bọn họ phải hết sức cẩn thận mới không phát ra tiếng động quá lớn. Từ cửa sau tới phòng khách phải đi qua một đoạn hành lang. Một đầu thông về phía ban công, đầu khác hướng tới bếp. Hà Nguy nhanh chóng phác họa vị trí hiện tại của ba người trong phòng khách, quay đầu ra hiệu cho Trình Quyến Thanh ý bảo hai người chia nhau ra hành động. Trình Quyến Thanh đi theo lối ban công, còn anh lựa chọn vòng ra sau Hà Nguy cầm súng.
Kết quả vừa quay đầu đã chẳng thấy người đâu. Trình Quyến Thanh vừa vào cùng anh đã biến mất. Cánh cửa sắt mới mở bấy giờ đang đóng chặt, dường như chưa từng được mở ra.
Hà Nguy cau mày, bất ngờ lại xảy ra rồi. Lần này không có sương mù vậy mà Trình Quyến Thanh vẫn tách khỏi anh, lẽ nào anh ta thực sự không thể tiếp cận hiện trường vụ án?
Trong lúc bất đắc dĩ, Hà Nguy chỉ đành hành động một mình. Theo hành lang vòng tới bếp, anh ngồi xổm xuống bên chiếc tủ bát, ló đầu ra thăm dò. Hà Nguy cầm súng đang đứng quay lưng lại với anh, một Hà Nguy khác thì đứng ngoài ban công, cộng thêm bản thân anh, không ngờ tòa dinh thự quỷ quái này có thể chấp nhận sự tồn tại đồng thời của cả ba cá thể Hà Nguy.
Nếu như đánh số theo thứ tự thời gian thì Hà Nguy đang ở bên cạnh Trình Trạch Sinh là Hà 1, cầm súng là Hà 2, còn anh – người đã đi tới cuối của vòng tuần hoàn là Hà 3. Hà 2 đang chĩa súng vào Hà 1, Trình Trạch Sinh đứng cạnh nín thở, ánh mắt tập trung vào từng động tác nhỏ của Hà 2.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc, mỗi động tác nhỏ của Trình Trạch Sinh vẫn còn như mới trong ký ức của Hà Nguy. Bỗng, mí mắt anh bất thình lình giật mạnh, từ từ nhận ra điểm bất thường.
Đây rõ ràng là vòng tuần hoàn nhỏ đầu tiên anh trải qua, nhưng chuyện anh đưa súng cho bản thân trong rừng cây cách đó không lâu phải diễn ra ở vòng tuần hoàn nhỏ thứ hai mới đúng. Tại sao sau khi bước vào dinh thự thì tuyến thời gian lại trở nên sớm hơn vậy?
Nỗi bất an càng ngày càng lan rộng trong lòng, Hà Nguy ngồi xổm ở chân tường, gót chân hơi tê, muốn đổi sang một tư thế khác. Chợt, anh ngạc nhiên phát hiện cơ thể không thể cử động, dường như bị một sức mạnh quái dị áp chế.
– Nếu như anh là Trình Quyến Thanh, chắc chắn anh biết rõ tất cả những chuyện xảy ra, bây giờ anh chĩa súng vào tôi, anh thật sự sẽ nổ súng ư?
– Ừ.
Sau câu trả lời lạnh lùng ấy, tiếng súng thứ ba vang lên.
Nấp ở góc nhìn hiện tại, Hà Nguy có thể nhìn thấy rõ ràng Trình Trạch Sinh đã bảo vệ mình như thế nào, viên đạn kia trúng ngay tim Trình Trạch Sinh không lệch một li, dòng máu tươi ấm nóng bắn đỏ mắt cả ba Hà Nguy có mặt ở hiện trường.
Không ngờ cuối cùng hắn vẫn chết.
Hà Nguy vô thức nhắm mắt lại, không nỡ nhìn. Phá án bao năm, vô số những án mạng máu tanh đều không tạo thành bóng ma tâm lý gì trong lòng anh. Nhưng không thể không thừa nhận, cái chết của Trình Trạch Sinh đã trở thành chướng ngại tâm lý trong anh.
Nội dung quen thuộc phát sóng giống như bộ phim điện ảnh, Hà 1 bị đánh ngất khi vẫn còn đang kinh ngạc và bi thương. Ngay lúc anh ngã xuống, cơ thể Hà Nguy nhẹ bẫng, thoát khỏi sức mạnh thần bí kia, anh lập tức lao ra ngoài, dùng dây thừng siết chặt cổ Hà 2.
Tôi biết anh bị ép, tôi cũng không thể chống cự.
Hà Nguy kéo mạnh hai đầu dây thừng, gần như dùng hết sức lực, còn đá trúng khớp gối của Hà 2, khiến anh ta quỳ xuống, hình thành chênh lệch độ cao, càng dễ chí mạng. Hai người đều là Hà Nguy, Hà 2 cũng không bó tay chịu trói. Cho dù cổ đang bị siết chặt, đau tới mức hít thở khó khăn nhưng anh ta vẫn có thể dùng sức huých một cú thật mạnh vào vùng bụng mềm mại của Hà Nguy.
Khuỷu tay nhọn đập mạnh vào bụng, cảm giác đau đớn truyền tới từng dây thần kinh, gần như khiến Hà Nguy phải nôn ra. Bàn tay vô thức buông lỏng, nhân lúc này, anh bị Hà 2 túm lấy cánh tay quật về phía trước, ngã xuống gần sofa.
Đệt. Hiếm khi Hà Nguy mới chửi tục thế này. Trùng hợp thay, đầu anh đập vào chân sofa, trước mắt tối sầm, đối tượng giết người đã đứng dậy, sau khi ho mấy tiếng, anh ta cầm sợi dây thừng rơi ở dưới đất lên, bây giờ đổi thành anh ta siết cổ Hà Nguy.
Tình thế nghịch chuyển, cuối cùng Hà Nguy cũng trải nghiệm cái cảm giác hít thở khó khăn ấy, cũng không ngờ bản thân mình lại dùng sức như thế, năng lực phục hồi cũng khiến người ta phải kinh ngạc, cứ như thể chưa từng bị thương ấy? Vừa rồi anh đã dốc hết toàn bộ sức lực, chẳng phải ban nãy xương cổ người kia gần như bị siết đứt rồi hay sao?
Dưới cơn đau đớn dữ dội, bởi vì thiếu oxy để thở nên trước mắt bắt đầu tối đen. Hà Nguy lần mò tay đối phương, dùng hết sức mình cạy ra. Một tiếng “rắc” vang lên giống như tiếng xương trật khớp.
Cảm giác siết chặt trên cổ dần giảm bớt, Hà Nguy đá Hà 2 ra, ngồi dưới đất ho sù sụ mấy tiếng, kèm theo đó là nôn khan.
– Khụ khụ…! – Hà Nguy lau khóe miệng, đứng dậy.
Hà 2 ở đối diện cũng đứng dậy, ôm lấy cổ tay trật khớp của mình, từng bước tiến lên. Hà 2 đánh giá Hà Nguy:
– Anh từ đâu tới? Quá khứ hay tương lai?
Hà Nguy sờ vết siết trên cổ mình, cười lạnh:
– Chắc chắn trải qua nhiều hơn anh.
– Vậy thì… anh không giết nổi tôi đâu.
Hà Nguy sững người, chỉ trong giây lát ấy, anh nhận ra được sai lầm rất nghiêm trọng.
Lúc trước theo như suy nghĩ của anh, vụ án bên phía Trình Trạch Sinh là do anh tạo thành, thoạt nhìn thì hoàn toàn hợp tình hợp lý, nhưng anh đã bỏ qua một vấn đề quan trọng ẩn giấu bên trong – quy tắc nghịch lý.
Nếu như sắp xếp trước sau theo thời gian hiện có thì Hà 1 > Hà 2 > Hà 3. Anh đứng cuối cùng của tuyến thời gian, cũng có nghĩa rằng bản thân anh tức Hà 3 sẽ không bao giờ giết chết được Hà 1 và Hà 2, nhưng bọn họ có thể giết chết anh.
Nhận ra được điểm này, Hà Nguy ôm cổ, cơn đau dữ dội lan rộng từ yết hầu. Chỉ nuốt nước bọt thôi cũng khiến anh đau muốn chết. Chẳng trách lúc trước anh dùng sức như vậy mà không thể giết chết Hà 2, hóa ra anh không thể giết được Hà Nguy này.
Hà 2 đánh giá anh, giống như bừng tỉnh:
– Thì ra thi thể kia là anh.
– Là tôi siết chết anh mới đúng.
Hà Nguy giật mình kinh hãi, cúi đầu nhìn, phát hiện áo sơ mi, quần, còn cả giày của mình nữa đều giống hệt với người chết trong án mạng của thế giới này!
Chỉ trong nháy mắt, luồng khí lạnh từ chân xộc thẳng lên đỉnh đầu. Còn Hà 2 thì xoa xoa khớp xương đã nắn lại, chậm rãi bước tới.
– Nếu như làm vậy có thể phá vỡ vòng tuần hoàn, tất cả Hà Nguy sẽ cảm ơn anh.
Không, không đúng, làm vậy sẽ chỉ khiến vòng tuần hoàn trở nên hoàn chỉnh hơn, càng chặt chẽ hơn mà thôi.
Toàn thân Hà Nguy cứng đờ, anh ngả người, sợi dây thừng lại một lần nữa tròng lên cổ anh, sợ hãi và tuyệt vọng lan rộng toàn cơ thể. Không phải sợ hãi trước cái chết mà sợ hãi vòng tuần hoàn không thể thoát ra ngoài. Anh chết đi ở đây, sau khi tỉnh dậy sẽ mất đi ký ức, vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu.
Hóa ra anh dốc hết sức thay đổi, rốt cuộc chỉ nhận được một kết cục hoàn chỉnh nhất. Trình Trạch Sinh chết, anh cũng chết, tất cả quay về điểm xuất phát.
Cuộc gặp gỡ bắt đầu.
Thiếu oxy khiến Hà Nguy dần sinh ra ảo giác, trước mắt Hà Nguy lướt qua từng ánh mảng sáng kỳ quái.
Anh và Trình Trạch Sinh nhìn nhau không vừa mắt nhưng lại hấp dẫn lẫn nhau. Từng hình ảnh vụt qua trong đầu. Dẫu là hình ảnh đấu võ mồm với không khí, hay ăn đồ ăn thuộc về thế giới khác, đều là những ký ức quý giá của bọn họ, là ý ức độc nhất vô nhị không thể thay thế trong lòng Hà Nguy.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, lâu rồi không được gặp mặt tâm sự, thực ra anh cũng có chút chờ mong.
Hà Nguy mỉm cười, từ từ buông tay.
– Hà Nguy!
Trong lúc mơ màng, Hà Nguy nghe thấy tiếng hô hoán. m thanh này rất quen, bình thường nghe thì ngứa đòn lắm, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại thân thuộc đến lạ.
– Trình Quyến Thanh?! – Hà 2 giật mình hoảng hốt.
Trình Quyến Thanh nhìn chằm chằm hai người, gương mặt cả hai giống nhau y như đúc, thoạt nhìn còn tưởng rằng người đang cầm dây siết cổ kia chính là Hà Nguy bước vào cùng anh ta. Anh ta xắn tay áo đứng cạnh nhìn:
– Còn chưa kết thúc à? Có cần tôi giúp gì không?
Hà 2:???
Hà Nguy: “…”
– Không cần, sắp xong rồi.
Hà Nguy gần như dùng hết sức lực nhấc ngón tay lên, gằn ra một từ mơ hồ:
– …Hố…
– Hố? – Trình Quyến Thanh sững người, sau đó vỗ đùi – Cái đm.
Cơ thể Hà Nguy lảo đảo, cuối cùng bị đẩy qua một bên trước khi anh hoàn toàn mất đi ý thức. Anh nằm trên nền đất, he hé mắt ra, bên tai vang lên tiếng tranh luận và cả tiếng mắng chửi của Trình Quyến Thanh và Hà 2.
– Trình Quyến Thanh anh điên đấy à? – Hà 2 sắp điên tới nơi rồi – Rốt cuộc lúc trước anh đi đâu? Không giúp được gì thì thôi đi, còn ra đây làm vướng tay vướng chân.
– Nếu không phải cậu ấy dẫn tôi tới thì tôi còn không tới được đây cơ, sao có thể để cậu giết mất được?!
– Có lẽ đây chính là cách phá vỡ vòng tuần hoàn!
– Cái khỉ! Cậu còn chưa trải qua chuyện xảy ra sau đó, cậu hiểu cái gì?
***
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng Hà Nguy đã bò được dậy, gò má trắng nõn cũng chuyển sang màu đỏ do nghẹn thở, chưa thể khôi phục ngay được. Anh chưa bao giờ cảm thấy may mắn về sự xuất hiện của Trình Quyến Thanh như lúc này, khi anh cho rằng tất cả sắp sửa kết thúc thì bất ngờ lớn nhất lại xảy ra, khiến anh hiểu rằng những thay đổi lúc trước không phải vô ích, ít nhất thì cũng mang tới cơ hội xoay ngược tình thế khiến người ta vui mừng.
Đây cũng chính là điều bất ngờ khiến Hà Nguy hài lòng nhất.
Tiếng cãi vã cuối cùng cũng ngừng, dinh thự bất chở nên yên tĩnh.
– Đệt, người đâu rồi?!
Hà Nguy lảo đảo bò dậy, phát hiện trong dinh thự chỉ còn mỗi anh và Trình Quyến Thanh. Thi thể dưới đất, người bị đánh ngất, còn cả Hà 2 đều biến mất trong nháy mắt như thể được dịch chuyển tức thời.
Trình Quyến Thanh chạy tới, đỡ Hà Nguy dậy:
– Vẫn ổn chứ? Chưa chết thì nói gì đi.
Hà Nguy cất giọng khàn khàn:
– Mấy giờ rồi?
Trình Quyến Thanh vươn tay xem giờ:
– Ba rưỡi.
Hà Nguy nhìn dinh thự vắng vẻ, hai người và thi thể nháy mắt biến mất, điểm giao của hai thế giới song song tạm thời tách ra sao?
Trình Quyến Thanh vỗ lưng giúp anh thở dễ dàng hơn:
– Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Tại sao lại trở nên thế này.
– Tôi không giết được anh ta. – Hà Nguy liếc mắt nhìn – Tôi còn chưa hỏi anh, tại sao anh biến mất nhanh như vậy, vừa nãy anh đi đâu hả?
– Đi xem phim.
Nói ra, trải nghiệm của Trình Quyến Thanh mới kỳ quái. Sau khi phát hiện Hà Nguy biến mất, anh ta chỉ có thể một mình bước tới hiện trường vụ án. Trình Quyến Thanh đứng ở góc gần ban công, nhìn thấy hai Hà Nguy xô xát, còn Trình Trạch Sinh thì đứng bên cạnh khó xử không biết nên giúp ai.
Hai người đều là người Trình Trạch Sinh yêu, đã nói rằng em trai của mình sẽ khó xử mà còn chẳng ai tin. Trình Quyến Thanh oán thán.
Anh ta muốn lên giúp đỡ, nói với bọn họ dĩ hòa vi quý, đừng có đánh nhau nữa, vốn dĩ cùng là một người cơ mà, sao phải nóng như vậy. Cái gì? Tại sao không cử động được thế này? Cả cơ thể của anh ta chỉ mỗi tròng mắt có thể chuyển động, bị ép ngồi xổm ở góc tường xem phim miễn phí.
Cho tới khi tiếng súng thứ ba vang lên, mùi máu tanh sền sệt lan tỏa trong dinh thự theo tiếng hô của hai người.
– Hà Nguy! Anh sao thế?! – Trình Trạch Sinh vô cùng lo lắng.
– Tôi không biết tại sao mình lại cướp cò bắn trúng anh, tôi không nổ súng! – Hà Nguy giật mình, luống cuống tay chân.
Trình Quyến Thanh nhìn chằm chằm bọn họ, Trình Trạch Sinh cởi áo ra, ấn lên lồng ngực không ngừng đổ máu của Hà 2, Hà Nguy ở bên cạnh vẫn cảm thấy không thể tin được:
– Tôi thực sự không giết anh ấy, anh ấy ấn vào tay tôi, tự nổ súng!
– Tôi biết, đây là sự lựa chọn của anh ấy.
– Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại lựa chọn thế này, lẽ nào vì muốn thoát khỏi vòng tuần hoàn? – Giọng Hà 1 vô cùng ảo não.
Trình Trạch Sinh lắc đầu, hắn chỉ biết mình phải cứu Hà Nguy, nhất định phải cứu được anh.
Hai người bọn họ, một người dùng áo ấn vết thương, một người thì nắm mũi Hà 2 thực hiện động tác hô hấp nhân tạo, cấp cứu tức thời. Sự chú ý của hai người hoàn toàn bị hấp dẫn, chẳng hề nhân ra có một người đang ngồi góc tường nhìn trộm.
Xác định Hà 2 đã tử vong, Trình Trạch Sinh và Hà 1 ngồi ngã ra sàn. Hai người đều lạc mất hồn phách, dường như không thể chấp nhận chuyện đã xảy ra.
– Chuyện này là sao… – Hà Nguy lẩm bẩm với bản thân. Nhận thấy thi thể của Hà 2 từ từ trở nên trong suốt, Trình Trạch Sinh lao tới ôm lấy anh. Nhưng thi thể ấy vẫn từ từ biến mất trong vòng tay hắn, hóa thành vô số điểm nhỏ.
Trình Quyến Thanh há hốc miệng đứng xem. Hóa ra đây chính là chuyện tiếp theo những gì Hà Nguy đã xảy ra ở vòng tuần hoàn trước. Cho tới khi thi thể của Hà Nguy biến mất, Trình Quyến Thanh mới có thể cử động, anh ta lao tới muốn gặp mặt em trai một lần. Ai biết lại bước vào hiện trường vụ án mới. Hà Nguy đang dùng một sợi dây thừng siết cổ một bản thân khác.
Nghe Trình Quyến Thanh kể chuyện anh ta trải qua, Hà Nguy im lặng hồi lâu. Không ngờ chuyện là như vậy. Sau khi Trình Quyến Thanh bước vào dinh thự, vòng tuần hoàn đã chia làm hai. Cũng có thể do sự xuất hiện của Trình Quyến Thanh nên câu chuyện mới phát triển theo hướng ấy, bằng không Hà Nguy phải chết ở đây rồi.
Hiện tại điểm cuối của vòng tuần hoàn đã bị phá hỏng, không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với chuyện gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất