Chương 17
* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Thẩm Cửu hững hờ nhắm mắt lại.
Chợt nghe thấy vài tiếng lách cách, kiếm quang va chạm lóa mắt. Tâm ma kiếm đột nhiên hất kiếm của Tề Thanh Thê văng ra xa, lộn vài vòng trên không, cắm sâu xuống đất ba phần.
Thân kiếm bị ma khí quấn quanh, sương mù màu đen dày đặc, chặn ở trước mặt Thẩm Cửu. Hai con ngươi của Lạc Băng Hà đỏ như máu, thiên ma ấn trên đầu cũng sáng rực, cuồn cuộn như sóng thần. Thân kiếm kia chặn lại, trắng trợn tuyên bố: "Kẻ nào dám động đến hắn?!"
Thẩm Cửu quay đầu nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ trách móc. Nhưng lại không biết điều này càng làm cho Lạc Băng Hà tức giận hơn. Tâm ma kiếm đang chắn ngang ở trước mặt Thẩm Cửu bỗng nhiên chuyển hướng, đâm thẳng vào một đệ tử ở Thương Khung Sơn phái.
Thẩm Cửu phản ứng kịp thời, triệu hồi Tu Nhã kiếm chặn lại, bị Tâm Ma kiếm đẩy về sau hơn một trượng. Có thể thấy rõ lực đạo vô cùng lớn, cũng như sát tâm mạnh mẽ của Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà ảm đạm nói: "Sư tôn, ta khôi phục linh lực cho ngươi, trả Tu Nhã lại cho ngươi, không phải là để ngươi dùng kiếm chống lại ta."
Thẩm Cửu nói: "Nếu ngươi chịu nghe lời, ta sẽ không chống lại ngươi."
Lạc Băng Hà: "Ta nghe lời ngươi, rồi đứng nhìn ngươi bị đám ngu ngốc kia giết chết sao?!"
"Ngươi luôn luôn cố chấp như vậy! Ngươi bắt ta phải nghe lời ngươi nói, lúc nhỏ ta không lắng nghe sao? Ngươi nói cái gì ta đều làm theo từng li từng tí, nhưng ngươi đáp lại ta như thế nào? Bây giờ, ta không nghe lời ngươi nữa, ngươi vẫn muốn rời bỏ ta. Thẩm Thanh Thu, ngươi có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của ta chưa?!"
Hai thanh kiếm vẫn còn đang liều mạng đánh nhau, kiếm quang trên không va chạm nhau tóe lửa khắp nơi. Nhưng tất cả mọi người đều không có động tĩnh gì, nhất thời bị hai kẻ kia làm cho bối rối.
Ánh mắt Thẩm Cửu nặng nề, nhìn Lạc Băng Hà, đôi môi mấp máy nhưng lại không nói được gì.
Lạc Băng Hà nói: "Thẩm Thanh Thu, ngươi đúng là kẻ ích kỷ!"
Lạc Băng Hà không muốn nói nhiều, từ nhỏ hắn luôn mong muốn được sư tôn yêu thương, chiều chuộng, dạy bảo. Khi lớn lên, hắn chỉ mong sư tôn có thể ở bên cạnh hắn.
Nhưng ngay cả mong ước nhỏ nhoi này cũng không thể thực hiện được.
Hắn nhìn Thẩm Cửu bằng đôi mắt u buồn. Đôi mắt đỏ tươi kia vẫn còn mang theo sát khí chưa tiêu tan, dữ tợn và đáng thương, như một con sói nhỏ bị thương. .
||||| Truyện đề cử: Nông Kiều Có Phúc |||||
Cuối cùng, Thẩm Cửu vẫn phải đối mặt với ngày hôm nay, rốt cuộc vẫn phải nói rõ một số chuyện, không phải cứ trốn tránh một cách mù quáng, lừa mình dối người là có thể thoát được.
Hắn cụp mắt xuống im lặng hồi lâu, như thể đã hạ quyết tâm gì đó. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là một ánh mắt, nhưng đồng tử mạnh mẽ co rút. Hắn theo bản năng, lao thẳng về phía Lạc Băng Hà. Ngạo khí cùng kiêu căng trước kia giờ phút này đã không còn nữa, chỉ còn lại vẻ mặt vô cùng hoảng sợ cùng lo lắng.
Mộc Thanh Phương hiển nhiên không ngờ Thẩm Cửu sẽ lao đến như vậy. Lạc Băng Hà không kịp thay đổi hướng đi của Tâm ma kiếm. Một đường kiếm sáng chói bất ngờ đâm thẳng vào trái tim của Thẩm Cửu.
Mọi người đều bị sốc trước biến động to lớn này.
Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm sắc bén, cùng với trời đất u ám, tạo nên một sự tương phản mãnh liệt, khiến lòng người run rẩy liên hồi, khiến người ta sợ đến thất hồn lạc vía.
Mây đen kéo đến, sấm chớp nổ vang trời, mưa to đột ngột rơi xuống, làm ướt đẫm hết mọi thứ tại đây. Và nó cũng rửa sạch máu tươi trước mắt.
Tất cả đều nhuộm một màu đỏ tinh tươm.
Thân thể Thẩm Cửu không tự chủ được mà run lên. Hắn không biết là do lạnh hay đau, hay là cơn mưa bất chợt này làm trái tim hắn hoảng hốt.
Nhưng hắn biết rõ, Mộc Thanh Phương trước mặt hắn còn hoảng sợ hơn, đến ngay cả kiếm cũng không cầm chắc, chợt buông tay ra. Thẩm Cửu lại cảm thấy đau thêm mấy phần. Hắn cắn môi, miễn cưỡng nuốt xuống máu tươi trên khóe môi, dùng giọng nói nhỏ bé đến mức tưởng chừng có thể tiêu tán theo gió, nói: "Không được giết hắn...... không được......"
Trong mắt Mộc Thanh Phương đầy hoảng sợ, một vị thần y cấp bậc tông sư lại quên mất mình phải làm cái gì. Hắn còn chưa kịp nói gì thì Lạc Băng Hà đã đẩy hắn ra, hai chân hắn bủn rủn ngã trên mặt đất ẩm ướt.
Lạc Băng Hà thậm chí không dám dùng lực mà siết chặt tay Thẩm Cửu. Hắn nương theo động tác mà ngồi xuống, ôm sư tôn vào lòng ngực, nhẹ giọng thì thầm: "Sư tôn...... Sư tôn? Người có nghe ta nói không?......"
Nước mưa rơi tí tách, như vỗ vào gương mặt trắng bệch lạnh lẽo của Thẩm Cửu, cứ như nước mắt rơi xuống từ thái dương. Lạc Băng Hà lại tinh tế lau đi cho hắn, đưa tay che lại, tiếp tục lẩm bẩm: "Sư tôn, người có nghe thấy ta nói gì không? Sư tôn?"
Tề Thanh Thê đỡ Mộc Thanh Phương dậy, lại nhìn thấy vết đỏ đang loan ra trước ngực Thẩm Cửu. Cổ họng của nàng bị nghẹn lại, khàn khàn đến mức không nói được lời nào.
Đất trời rộng lớn, nhưng lại giống như chỉ có có cơn mưa không ngừng rơi xuống này là lưu luyến vấn vương với hắn.
"Sư tôn, có nghe thấy không, người mau trả lời ta đi......"
Thẩm Cửu nhìn vẻ mặt cẩn thận không dám để lộ cảm xúc của Lạc Băng Hà. Hắn rất muốn đưa tay giúp đứa nhỏ này lau đi nước mưa trên mặt, cũng như lau đi vết máu bẩn thỉu của mình. Khuôn mặt xinh đẹp này, sao lại muốn nhuốm máu chứ?
Nhưng hắn thật sự không còn sức lực nữa, cơ thể của hắn lạnh đi rất nhanh, trước ngực đã không còn cảm giác đau đớn nữa. Thẩm Cửu mở miệng muốn nói gì đó, nhẫn nhịn một lúc lâu, một ngụm máu bất ngờ phun ra.
Lạc Băng Hà sợ hãi như một đứa trẻ, hoảng hốt vươn tay ra lau vết máu cho Thẩm Cửu, vừa lau vừa thì thào: "Sư tôn, người đừng nói nữa, không cần nói."
Vào lúc này, vẻ mặt bất lực cùng bối rối của Lạc Băng Hà bây giờ, giống hệt như Lạc Băng Hà ở thế giới bên kia, trông vô cùng thuần túy, không lẫn một chút tạp chất.
Thẩm Cửu đột nhiên hiểu được, Lạc Băng Hà chưa bao giờ thay đổi. Dù là thế giới này hay thế giới khác, đều là Lạc Băng Hà. Đều là một đứa trẻ sợ hãi mất mát, sợ bị bỏ rơi.
Thẩm Cửu rốt cuộc cũng vươn tay lên, giật nhẹ sợi tóc của hắn, nói khẽ: "Ngươi không nên trách Thương Khung Sơn, không nên trách Mộc Thanh Phương......"
Lạc Băng Hà siết chặt tay Thẩm Cửu, một vài giọt nước từ trên má hắn chảy xuống, không biết là mưa hay là nước mắt: "Sư tôn, đã đến nước này mà ngươi vẫn muốn che chở cho bọn họ sao? Sư tôn vẫn không định nói gì với ta sao?"
"...Sao lại không?" Thẩm Cửu nói, Nhưng cổ họng hắn bị nghẹn lại, không thể nói được lời nào. Trước mắt hắn, mọi thứ dần dần biến mất, mùi máu tanh lại lan tràn trong miệng, cảm giác đau đớn mất dần cho đến khi hắn mất đi tri giác.
Hắn vẫn không thể nói ra thành tiếng, chỉ có thể mở miệng, khẩu hình chậm rãi như muốn nói: "Ta xin lỗi."
Ta xin lỗi, ta không phải là một vị sư tôn tốt. Có lẽ thế gian này nếu như không có Thẩm Cửu thì sẽ không tồi tệ đến vậy. Nhạc Thanh Nguyên sẽ không chết, Liễu Thanh Ca cũng sẽ không chết, Thương Khung Sơn sẽ không bị hủy hoại thê thảm đến mức này, Thượng Thanh Hoa cũng sẽ không tạo phản. Còn có, Lạc Băng Hà, nếu như không gặp hắn, hẳn là sau khi mẫu thân qua đời sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.
Đều là do Thẩm Cửu, tất cả chuyện này đều do Thẩm Cửu gây ra.
Quả nhiên, hắn chính là ôn thần.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, trong lòng khẽ thở dài.
Không phải thở dài cho số phận của hắn, mà là cho những cố nhân hắn từng gặp qua, không ai có một kết cục tốt đẹp.
- -
Thẩm Cửu chắc chắn rằng mình đã chết.
Một kiếm xuyên thẳng vào tim, xuyên qua người hắn, biến mọi thứ trước mắt hắn thành một màu đen, và ngất đi.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện trước mắt mình chỉ có một màu trắng xóa, không có gì xung quanh.
Hắn đã chết chưa? m tào địa phủ trông như thế này à??
Suy nghĩ còn chưa dứt, giọng nói của hệ thống lại vang lên lần nữa: "Chúc mừng ngài, nhiệm vụ trừng phạt đã hoàn tất."
...... Cái gì?
Tại sao lại nói với hắn mấy lời này?
Thẩm Cửu rơi vào hư không, chợt nhớ ra lúc trước hệ thống đã nói với hắn: 'Còn một nhiệm vụ trừng phạt cuối cùng.'
...... Vậy cái hình phạt cuối cùng này là cho hắn sao?
Đột nhiên có một giọng nói không phải của hệ thống vang lên: "Đây là nơi nào vậy?! Hệ thống, ngươi nói cho ta biết, ta có thể trở về được không?!"
Thẩm Cửu đảo mắt, chợt nhìn thấy chính mình đang đứng cách đó không xa, mặc một bộ thanh sam, tóc đen vấn phía sau, dáng người mảnh khảnh, khí chất thoát tục.
Thẩm Cửu sửng sốt, nhanh chóng xoay người ngồi dậy. Nhìn chằm chằm vào người đang quay lưng về phía hắn một lúc lâu, mới mơ hồ đọc lên một cái tên: "......Thẩm Viên?"
Thấy rõ người kia sững sờ một chút, sau đó mới chậm rãi xoay lại. Ánh mắt Thẩm Cửu mở hơi to hơn, hắn chưa từng trải qua cái cảm giác được nhìn thấy chính mình như thế này.
Thẩm Thanh Thu thấy Thẩm Cửu đã tỉnh, dùng quạt xếp che nửa gương mặt dưới, cười nói: "Ngươi tỉnh rồi."
Ngay cả giọng nói cũng giống nhau như đúc!
Thẩm Cửu đứng lên, bước vài bước tới trước mặt Thẩm Thanh Thu. Đột nhiên đưa tay lên, trong tay cầm cây quạt xếp không biết lấy từ đâu, vỗ một cái vào cái quạt của Thẩm Thanh Thu, nói: "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi nói với đám đệ tử của ta, mấy cái quy tắc gì đó có cũng được mà không có cũng không sao, đúng không?"
Thẩm Thanh Thu kinh ngạc nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Không, ta chỉ nghĩ rằng dạy bọn chúng nên người trước, phát triển theo con đường chủ nghĩa xã hội. Với tư cách là một sư tôn gương mẫu, không nên quá nghiêm khắc với chúng."
"Vậy nên ngươi dạy ra một đám đồ đệ y hệt mấy con thú hoang?"
Thẩm Thanh Thu cười khan, nói: "Chú trọng đến sự phát triển cá nhân của bọn trẻ mà. Bây giờ kỳ thi tuyển sinh đại học còn được cải cách ba thêm ba. Làm người thì ngươi nên nhìn về phía trước?"
"Ờ, vì vậy mà dạy đồ đệ mình theo hướng đồng tính?"
Thẩm Thanh Thu: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ......"
Thẩm Cửu giận: "Rốt cuộc làm sao mà ngươi thành sư tôn được vậy?!"
Thẩm Thanh Thu lấy chiếc phiến che mặt, lúng túng nói: "Ta nói chứ, Cửu huynh, ngươi... ngươi không nhận ra ngươi đã chết rồi sao?"
Thẩm Cửu nói: "Ta biết chứ."
"Làm sao mà ngươi có thể bình tĩnh như vậy?!"
Thẩm Thanh Thu lại ho thêm một trận, họ đến mức Thẩm Cửu chịu không nổi, hỏi hắn: "Cổ họng ngươi bị làm sao?"
"A, không phải, không phải. Ý ta là, Cửu huynh ngươi thật sự đã chết. bây giờ ở không gian này ngươi chính là một linh hồn đã khuất."
Thẩm Cửu trầm mặt một lúc, nói: "Ta biết ta đã chết, nhưng sau đó thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta biết, có cách làm cho ta sống lại sao?" Thẩm Cửu đang nói, chợt nghĩ đến lúc trước mình đã sống lại một lần. Nghĩ xong hắn lại nói, "Không cần đâu, ta chết rồi, những người bên ngoài có thể sống yên ổn hơn."
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Thẩm Cửu hững hờ nhắm mắt lại.
Chợt nghe thấy vài tiếng lách cách, kiếm quang va chạm lóa mắt. Tâm ma kiếm đột nhiên hất kiếm của Tề Thanh Thê văng ra xa, lộn vài vòng trên không, cắm sâu xuống đất ba phần.
Thân kiếm bị ma khí quấn quanh, sương mù màu đen dày đặc, chặn ở trước mặt Thẩm Cửu. Hai con ngươi của Lạc Băng Hà đỏ như máu, thiên ma ấn trên đầu cũng sáng rực, cuồn cuộn như sóng thần. Thân kiếm kia chặn lại, trắng trợn tuyên bố: "Kẻ nào dám động đến hắn?!"
Thẩm Cửu quay đầu nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ trách móc. Nhưng lại không biết điều này càng làm cho Lạc Băng Hà tức giận hơn. Tâm ma kiếm đang chắn ngang ở trước mặt Thẩm Cửu bỗng nhiên chuyển hướng, đâm thẳng vào một đệ tử ở Thương Khung Sơn phái.
Thẩm Cửu phản ứng kịp thời, triệu hồi Tu Nhã kiếm chặn lại, bị Tâm Ma kiếm đẩy về sau hơn một trượng. Có thể thấy rõ lực đạo vô cùng lớn, cũng như sát tâm mạnh mẽ của Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà ảm đạm nói: "Sư tôn, ta khôi phục linh lực cho ngươi, trả Tu Nhã lại cho ngươi, không phải là để ngươi dùng kiếm chống lại ta."
Thẩm Cửu nói: "Nếu ngươi chịu nghe lời, ta sẽ không chống lại ngươi."
Lạc Băng Hà: "Ta nghe lời ngươi, rồi đứng nhìn ngươi bị đám ngu ngốc kia giết chết sao?!"
"Ngươi luôn luôn cố chấp như vậy! Ngươi bắt ta phải nghe lời ngươi nói, lúc nhỏ ta không lắng nghe sao? Ngươi nói cái gì ta đều làm theo từng li từng tí, nhưng ngươi đáp lại ta như thế nào? Bây giờ, ta không nghe lời ngươi nữa, ngươi vẫn muốn rời bỏ ta. Thẩm Thanh Thu, ngươi có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của ta chưa?!"
Hai thanh kiếm vẫn còn đang liều mạng đánh nhau, kiếm quang trên không va chạm nhau tóe lửa khắp nơi. Nhưng tất cả mọi người đều không có động tĩnh gì, nhất thời bị hai kẻ kia làm cho bối rối.
Ánh mắt Thẩm Cửu nặng nề, nhìn Lạc Băng Hà, đôi môi mấp máy nhưng lại không nói được gì.
Lạc Băng Hà nói: "Thẩm Thanh Thu, ngươi đúng là kẻ ích kỷ!"
Lạc Băng Hà không muốn nói nhiều, từ nhỏ hắn luôn mong muốn được sư tôn yêu thương, chiều chuộng, dạy bảo. Khi lớn lên, hắn chỉ mong sư tôn có thể ở bên cạnh hắn.
Nhưng ngay cả mong ước nhỏ nhoi này cũng không thể thực hiện được.
Hắn nhìn Thẩm Cửu bằng đôi mắt u buồn. Đôi mắt đỏ tươi kia vẫn còn mang theo sát khí chưa tiêu tan, dữ tợn và đáng thương, như một con sói nhỏ bị thương. .
||||| Truyện đề cử: Nông Kiều Có Phúc |||||
Cuối cùng, Thẩm Cửu vẫn phải đối mặt với ngày hôm nay, rốt cuộc vẫn phải nói rõ một số chuyện, không phải cứ trốn tránh một cách mù quáng, lừa mình dối người là có thể thoát được.
Hắn cụp mắt xuống im lặng hồi lâu, như thể đã hạ quyết tâm gì đó. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là một ánh mắt, nhưng đồng tử mạnh mẽ co rút. Hắn theo bản năng, lao thẳng về phía Lạc Băng Hà. Ngạo khí cùng kiêu căng trước kia giờ phút này đã không còn nữa, chỉ còn lại vẻ mặt vô cùng hoảng sợ cùng lo lắng.
Mộc Thanh Phương hiển nhiên không ngờ Thẩm Cửu sẽ lao đến như vậy. Lạc Băng Hà không kịp thay đổi hướng đi của Tâm ma kiếm. Một đường kiếm sáng chói bất ngờ đâm thẳng vào trái tim của Thẩm Cửu.
Mọi người đều bị sốc trước biến động to lớn này.
Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm sắc bén, cùng với trời đất u ám, tạo nên một sự tương phản mãnh liệt, khiến lòng người run rẩy liên hồi, khiến người ta sợ đến thất hồn lạc vía.
Mây đen kéo đến, sấm chớp nổ vang trời, mưa to đột ngột rơi xuống, làm ướt đẫm hết mọi thứ tại đây. Và nó cũng rửa sạch máu tươi trước mắt.
Tất cả đều nhuộm một màu đỏ tinh tươm.
Thân thể Thẩm Cửu không tự chủ được mà run lên. Hắn không biết là do lạnh hay đau, hay là cơn mưa bất chợt này làm trái tim hắn hoảng hốt.
Nhưng hắn biết rõ, Mộc Thanh Phương trước mặt hắn còn hoảng sợ hơn, đến ngay cả kiếm cũng không cầm chắc, chợt buông tay ra. Thẩm Cửu lại cảm thấy đau thêm mấy phần. Hắn cắn môi, miễn cưỡng nuốt xuống máu tươi trên khóe môi, dùng giọng nói nhỏ bé đến mức tưởng chừng có thể tiêu tán theo gió, nói: "Không được giết hắn...... không được......"
Trong mắt Mộc Thanh Phương đầy hoảng sợ, một vị thần y cấp bậc tông sư lại quên mất mình phải làm cái gì. Hắn còn chưa kịp nói gì thì Lạc Băng Hà đã đẩy hắn ra, hai chân hắn bủn rủn ngã trên mặt đất ẩm ướt.
Lạc Băng Hà thậm chí không dám dùng lực mà siết chặt tay Thẩm Cửu. Hắn nương theo động tác mà ngồi xuống, ôm sư tôn vào lòng ngực, nhẹ giọng thì thầm: "Sư tôn...... Sư tôn? Người có nghe ta nói không?......"
Nước mưa rơi tí tách, như vỗ vào gương mặt trắng bệch lạnh lẽo của Thẩm Cửu, cứ như nước mắt rơi xuống từ thái dương. Lạc Băng Hà lại tinh tế lau đi cho hắn, đưa tay che lại, tiếp tục lẩm bẩm: "Sư tôn, người có nghe thấy ta nói gì không? Sư tôn?"
Tề Thanh Thê đỡ Mộc Thanh Phương dậy, lại nhìn thấy vết đỏ đang loan ra trước ngực Thẩm Cửu. Cổ họng của nàng bị nghẹn lại, khàn khàn đến mức không nói được lời nào.
Đất trời rộng lớn, nhưng lại giống như chỉ có có cơn mưa không ngừng rơi xuống này là lưu luyến vấn vương với hắn.
"Sư tôn, có nghe thấy không, người mau trả lời ta đi......"
Thẩm Cửu nhìn vẻ mặt cẩn thận không dám để lộ cảm xúc của Lạc Băng Hà. Hắn rất muốn đưa tay giúp đứa nhỏ này lau đi nước mưa trên mặt, cũng như lau đi vết máu bẩn thỉu của mình. Khuôn mặt xinh đẹp này, sao lại muốn nhuốm máu chứ?
Nhưng hắn thật sự không còn sức lực nữa, cơ thể của hắn lạnh đi rất nhanh, trước ngực đã không còn cảm giác đau đớn nữa. Thẩm Cửu mở miệng muốn nói gì đó, nhẫn nhịn một lúc lâu, một ngụm máu bất ngờ phun ra.
Lạc Băng Hà sợ hãi như một đứa trẻ, hoảng hốt vươn tay ra lau vết máu cho Thẩm Cửu, vừa lau vừa thì thào: "Sư tôn, người đừng nói nữa, không cần nói."
Vào lúc này, vẻ mặt bất lực cùng bối rối của Lạc Băng Hà bây giờ, giống hệt như Lạc Băng Hà ở thế giới bên kia, trông vô cùng thuần túy, không lẫn một chút tạp chất.
Thẩm Cửu đột nhiên hiểu được, Lạc Băng Hà chưa bao giờ thay đổi. Dù là thế giới này hay thế giới khác, đều là Lạc Băng Hà. Đều là một đứa trẻ sợ hãi mất mát, sợ bị bỏ rơi.
Thẩm Cửu rốt cuộc cũng vươn tay lên, giật nhẹ sợi tóc của hắn, nói khẽ: "Ngươi không nên trách Thương Khung Sơn, không nên trách Mộc Thanh Phương......"
Lạc Băng Hà siết chặt tay Thẩm Cửu, một vài giọt nước từ trên má hắn chảy xuống, không biết là mưa hay là nước mắt: "Sư tôn, đã đến nước này mà ngươi vẫn muốn che chở cho bọn họ sao? Sư tôn vẫn không định nói gì với ta sao?"
"...Sao lại không?" Thẩm Cửu nói, Nhưng cổ họng hắn bị nghẹn lại, không thể nói được lời nào. Trước mắt hắn, mọi thứ dần dần biến mất, mùi máu tanh lại lan tràn trong miệng, cảm giác đau đớn mất dần cho đến khi hắn mất đi tri giác.
Hắn vẫn không thể nói ra thành tiếng, chỉ có thể mở miệng, khẩu hình chậm rãi như muốn nói: "Ta xin lỗi."
Ta xin lỗi, ta không phải là một vị sư tôn tốt. Có lẽ thế gian này nếu như không có Thẩm Cửu thì sẽ không tồi tệ đến vậy. Nhạc Thanh Nguyên sẽ không chết, Liễu Thanh Ca cũng sẽ không chết, Thương Khung Sơn sẽ không bị hủy hoại thê thảm đến mức này, Thượng Thanh Hoa cũng sẽ không tạo phản. Còn có, Lạc Băng Hà, nếu như không gặp hắn, hẳn là sau khi mẫu thân qua đời sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.
Đều là do Thẩm Cửu, tất cả chuyện này đều do Thẩm Cửu gây ra.
Quả nhiên, hắn chính là ôn thần.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, trong lòng khẽ thở dài.
Không phải thở dài cho số phận của hắn, mà là cho những cố nhân hắn từng gặp qua, không ai có một kết cục tốt đẹp.
- -
Thẩm Cửu chắc chắn rằng mình đã chết.
Một kiếm xuyên thẳng vào tim, xuyên qua người hắn, biến mọi thứ trước mắt hắn thành một màu đen, và ngất đi.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện trước mắt mình chỉ có một màu trắng xóa, không có gì xung quanh.
Hắn đã chết chưa? m tào địa phủ trông như thế này à??
Suy nghĩ còn chưa dứt, giọng nói của hệ thống lại vang lên lần nữa: "Chúc mừng ngài, nhiệm vụ trừng phạt đã hoàn tất."
...... Cái gì?
Tại sao lại nói với hắn mấy lời này?
Thẩm Cửu rơi vào hư không, chợt nhớ ra lúc trước hệ thống đã nói với hắn: 'Còn một nhiệm vụ trừng phạt cuối cùng.'
...... Vậy cái hình phạt cuối cùng này là cho hắn sao?
Đột nhiên có một giọng nói không phải của hệ thống vang lên: "Đây là nơi nào vậy?! Hệ thống, ngươi nói cho ta biết, ta có thể trở về được không?!"
Thẩm Cửu đảo mắt, chợt nhìn thấy chính mình đang đứng cách đó không xa, mặc một bộ thanh sam, tóc đen vấn phía sau, dáng người mảnh khảnh, khí chất thoát tục.
Thẩm Cửu sửng sốt, nhanh chóng xoay người ngồi dậy. Nhìn chằm chằm vào người đang quay lưng về phía hắn một lúc lâu, mới mơ hồ đọc lên một cái tên: "......Thẩm Viên?"
Thấy rõ người kia sững sờ một chút, sau đó mới chậm rãi xoay lại. Ánh mắt Thẩm Cửu mở hơi to hơn, hắn chưa từng trải qua cái cảm giác được nhìn thấy chính mình như thế này.
Thẩm Thanh Thu thấy Thẩm Cửu đã tỉnh, dùng quạt xếp che nửa gương mặt dưới, cười nói: "Ngươi tỉnh rồi."
Ngay cả giọng nói cũng giống nhau như đúc!
Thẩm Cửu đứng lên, bước vài bước tới trước mặt Thẩm Thanh Thu. Đột nhiên đưa tay lên, trong tay cầm cây quạt xếp không biết lấy từ đâu, vỗ một cái vào cái quạt của Thẩm Thanh Thu, nói: "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi nói với đám đệ tử của ta, mấy cái quy tắc gì đó có cũng được mà không có cũng không sao, đúng không?"
Thẩm Thanh Thu kinh ngạc nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Không, ta chỉ nghĩ rằng dạy bọn chúng nên người trước, phát triển theo con đường chủ nghĩa xã hội. Với tư cách là một sư tôn gương mẫu, không nên quá nghiêm khắc với chúng."
"Vậy nên ngươi dạy ra một đám đồ đệ y hệt mấy con thú hoang?"
Thẩm Thanh Thu cười khan, nói: "Chú trọng đến sự phát triển cá nhân của bọn trẻ mà. Bây giờ kỳ thi tuyển sinh đại học còn được cải cách ba thêm ba. Làm người thì ngươi nên nhìn về phía trước?"
"Ờ, vì vậy mà dạy đồ đệ mình theo hướng đồng tính?"
Thẩm Thanh Thu: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ......"
Thẩm Cửu giận: "Rốt cuộc làm sao mà ngươi thành sư tôn được vậy?!"
Thẩm Thanh Thu lấy chiếc phiến che mặt, lúng túng nói: "Ta nói chứ, Cửu huynh, ngươi... ngươi không nhận ra ngươi đã chết rồi sao?"
Thẩm Cửu nói: "Ta biết chứ."
"Làm sao mà ngươi có thể bình tĩnh như vậy?!"
Thẩm Thanh Thu lại ho thêm một trận, họ đến mức Thẩm Cửu chịu không nổi, hỏi hắn: "Cổ họng ngươi bị làm sao?"
"A, không phải, không phải. Ý ta là, Cửu huynh ngươi thật sự đã chết. bây giờ ở không gian này ngươi chính là một linh hồn đã khuất."
Thẩm Cửu trầm mặt một lúc, nói: "Ta biết ta đã chết, nhưng sau đó thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta biết, có cách làm cho ta sống lại sao?" Thẩm Cửu đang nói, chợt nghĩ đến lúc trước mình đã sống lại một lần. Nghĩ xong hắn lại nói, "Không cần đâu, ta chết rồi, những người bên ngoài có thể sống yên ổn hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất