Chương 21
* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!. Tiên Hiệp Hay
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Từ ngày hôm đó, sau khi Thẩm Cửu tỉnh lại, hắn và Lạc Băng đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian bên nhau không biết xấu hổ. Kể từ hôm đó, quân vương không tảo triều, quả thật khẳng định cho hai chữ ‘hôn quân’ của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu tự cảm thấy mình giống như nhân vật chính diện, khi có chính sự thì làm chuyện chính sự, khi không có chính sự cũng phải tự mình tìm một chút chính sự để làm. Đây không phải là do Thẩm Cửu cần cù hay gì, mà bởi vì mỗi sáng khi hắn tỉnh dậy, cảm thấy phần eo của mình giống như sắp gãy tới nơi rồi. Thẩm Cửu cũng đã mắng Lạc Băng Hà nhiều lần là đồ không biết tiết chế, ngày nào cũng như thế khiến Thẩm Cửu thấy vô cùng mệt mỏi.
Có lẽ hắn ân ái cùng Lạc Băng Hà tại Ma giới này, dưới danh nghĩa dưỡng thương, cũng đã hơn nửa tháng rồi. Cuối cùng Thẩm Cửu cũng cảm thấy mình cần phải làm chút gì đó. Từ sau khi tỉnh lại, hắn đã cảm thấy mình cần phải đi gặp đám người Thương Khung Sơn một chuyến. Thật sự thì hắn không dám tin Lạc Băng Hà sẽ tốt bụng như lời kể đó, thật sự sẽ đưa đám người kia trở về Thương Khung Sơn một cách bình an. Nhất là từ sau khi trở thành Đế Tôn ở Ma giới, Lạc Băng Hà còn có thể hô phong hoán vũ, còn Thẩm Cửu hắn đây có tài đức gì, làm sao để Lạc Băng Hà nghe lời hắn được?
“Không được!”
Tuy nhiên, sau khi nghe được dự tính của Thẩm Cửu, Lạc Băng Hà trực tiếp từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì, thái độ rất kiên quyết, tựa như mặt trời và mặt trăng không thể lay chuyển.
Thẩm Cửu cũng bó tay, vừa phe phẩy chiếc quạt, vừa liếc nhìn đối phương: “Ta nói ra không phải muốn thương lượng với ngươi, mà là muốn thông báo cho ngươi biết.”
“Ngươi không được phép đi! Bọn hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn muốn chạy tới đó?” Lạc Băng Hà nheo mắt.
“Vậy ngươi đối với ta tốt lắm sao?” Thẩm Cửu yếu ớt nói, “Đoạn đứt tay chân, so với bọn không phải là ngươi tàn nhẫn hơn sao?”
“Ta ——”
“Được rồi, ta không có ý gì hết. Chỉ là muốn đi xem một chút, đi rồi về ngay. Hơn nữa, ta tới tìm ngươi còn muốn nhờ ngươi một chuyện. Ta muốn đi tới đó, nhất định sẽ không thể dùng dung mạo thật của mình. Giống như lời ngươi nói, nếu ta cứ đi như vậy thì thậm chí cổng của Thương Khung Sơn ta cũng không vào được…”
Lạc Băng Hà ngắt lời hắn: “Bọn họ dám! Nếu bọn họ dám làm gì ngươi, ta sẽ đem từng người một ra lăng trì xử tội!”
Thẩm Cửu: “...... Lăng trì cái quái gì. Ý của ta là, ngươi biết thuật dịch dung thì dịch dung giúp ta đi.”
Lạc Băng Hà nghe xong liền bùng nổ, thậm chí mất hết tâm tư nói chuyện phiếm. Trực tiếp bật dậy từ trên ghế đá, muốn rời khỏi ngự hoa viên. Vừa đi vừa cười lạnh, lạnh lùng nói: “Chẳng những muốn ta đồng ý cho ngươi đi đến đó, còn muốn ta giúp ngươi dịch dung? Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta không giúp!”
Thẩm Cửu nói: “Ngươi trở lại cho ta!”
Lạc Băng Hà tức giận nói: “Ngươi gọi ta quay lại thì ta sẽ quay lại sao? Sư tôn ngươi xem ta là cái gì, ta không có sĩ diện sao?”
Thẩm Cửu ở phía sau giễu cợt nói: “Vì ngươi không đồng ý giúp ta chuyện này, vậy thì ta sẽ đi tìm đám thược dược tinh kia. Dù sao tu luyện thành tinh cũng đã trăm năm, chuyện dịch dung chắc cũng không có vấn đề gì.”
Ngay sau đó, Lạc Băng Hà nhanh chóng quay đầu trở lại trước mặt Thẩm Cửu, cúi người, bóp cằm hắn, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từ chữ: “Ngươi dám!”
Thẩm Cửu thản nhiên nhìn hắn, giọng điệu thảnh thơi, mang theo chút khiêu khích: “Ngươi nghĩ xem ta dám không.”
“Dạo gần đây, cuộc sống của sư tôn trôi qua quá thoải mái, nên quên mất thân phận của mình rồi sao?”
Thẩm Cửu tiếp tục trả lời hắn, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, gọi cha.”
Lạc Băng Hà: “...”
Hắn có vẻ như đang tức giận, nheo mắt lại, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Cửu, dùng ánh mắt hung tợn này để thuyết phục Thẩm Cửu. Ai ngờ người kia chẳng những không bị thuyết phục, ngược lại còn thản nhiên nhìn lại hắn. Đôi mắt phượng hẹp dài cong lại, giống như đang cười nhưng lại không phải cười. Nhìn một chút, cơn giận trong lòng Lạc Băng Hà liền biến mất một cách khó hiểu.
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp, nói: “Ta có thể cho phép ngươi đi, nhưng phải có ta đi cùng.”
Thẩm Cửu không quan trọng: “Tùy ngươi.”
Gương mặt này của Thẩm Cửu nhìn như thế nào cũng thấy đẹp, cái dáng vẻ mặc kệ tất cả mọi thứ ấy làm Lạc Băng Hà tức điên lên. Hắn lập tức cúi đầu chặn cái miệng chưa được dạy dỗ này. Hôn say đắm một lúc lâu, hung hắn cắn xé đôi môi của đối phương. Mãi cho đến khi trong khóe miệng hắn tràn ngập mùi tanh của máu, Thẩm Cửu ưm a liên tục, hắn mới thỏa mãn buông ra.
Cũng bởi vì Lạc Băng Hà đã đồng ý yêu cầu của hắn nên tâm trạng của Thẩm Cửu rất tốt. Tối hôm đó, lần đầu tiên Thẩm Cửu không quát mắng ầm ĩ lên khi hoan ái trên giường. Nhưng cũng bởi vì Lạc Băng Hà đang rất hậm hực nên không tránh khỏi lúc làm có chút hung ác. Không sao, Thấm Cửu tốt bụng bỏ qua hết, thậm chí còn chủ động vòng tay ôm lấy cổ đối phương.
Đương nhiên, Thẩm Cửu làm vậy chỉ để tiện tay cào vài đường trên lưng của Lạc Băng Hà, trả thù cho mấy động tác dữ dội của kẻ nằm trên. Nhưng ở trong mắt Lạc Băng Hà lại thành Thẩm Cửu chủ động ôm ấp yêu thương. Nhưng tâm trạng khó chịu cũng không vì vậy mà tốt lên. Hắn cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi Thẩm Cửu, cơ thể người trong lồng ngực mềm mại như ngọc, nửa nâng lên nửa không nâng lên, ôm lấy hắn. Khóe mắt đỏ bừng cùng âm thanh nỉ non rên rỉ không tự chủ được. Tất cả đều như muốn bức điên Lạc Băng Hà, muốn đem người này khóa chặt trên giường, làm liên tục không ngừng nghỉ, bất kể ngày đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người chuẩn bị khởi hành. Thẩm Cửu đang chờ Lạc Băng Hà tảo triều xong, trong lúc rảnh rỗi hắn đi tới ngự hoa viên kia. Đường tới đó không xa, lại không đi qua chính điện, nhưng từ bên trong lại có người chạy ra. Thẩm Cửu tập trung nhìn mới biết là Thượng Thanh Hoa.
Hắn vừa chạy vừa thì thầm to nhỏ cái gì đó, nên không nhìn thấy Thẩm Cửu. Đợi đến khi chạy đến trước mặt Thẩm Cửu, hắn mới ‘a’ lên một tiếng. Rồi phanh lại đột ngột, giật mình nhảy về sau một cái, sợ hãi nói: “Sư huynh, thật xin lỗi. Ta không nhìn thấy huynh.”
Thẩm Cửu nghe được mấy lời lầm bầm của hắn, đơn giản chỉ là phàn nàn về việc Mạc Bắc Quân đối xử tàn nhẫn cùng hung ác với hắn như thế nào, Mạc Bắc Quân lợi dụng hắn ra sao. Mà hắn lại đang tính kế, tìm cách làm sao thoát khỏi Mạc Bắc Quân.
Nhưng mấy chuyện này không liên quan đến lão tử, Thẩm Cửu không muốn xen vào cuộc sống của người khác. Không nói gì, chỉ gật đầu, coi như chào hỏi.
Thượng Thanh Hoa cười đáp lại, rồi vội vàng muốn rời đi. Thẩm Cửu đột nhiên nói: “Thượng Thanh Hoa.”
“Sư huynh, có chuyện gì?”
“Cám ơn ngươi.”
“À…… Hả?”
Thẩm Cửu phe phẩy chiếc quạt, không quay đầu nhìn Thượng Thanh Hoa, chỉ thấp giọng nói: “Ngày hôm đó ở tẩm cung, cám ơn ngươi.”
Thượng Thanh Hoa không nói, không có nghĩa là Thẩm Cửu không biết. Mặc dù lúc đó hắn đã rất cố gắng, liều mạng dùng mọi cách để có thể giải huyệt. Nhưng vẫn nhờ lúc hắn đang giãy dụa kịch liệt, Thượng Thanh Hoa đã lặng lẽ giúp hắn một tay. Nếu không muốn phá vỡ huyệt đạo kia sẽ tốn rất nhiều công sức, căn bản hắn không thể chạy ra ngoài ứng phó kịp thời.
Thẩm Cửu cũng không biết, Thượng Thanh Hoa nghe có hiểu lời cảm ơn của mình hay không. Chỉ thấy đối phương sau khi nghe hắn nói, im lặng hồi lâu, đáp: “Ai da, sư huynh, ngươi làm sao vậy? Ta biết ta vô dụng, ngươi cũng không cần như thế, ta đáng thương lắm à? Ta có tài cán gì để nhận lời cảm ơn từ sư huynh? Mau thu lại lời đi, nếu không còn chuyện gì ta đi trước đây, gặp lại sau, sư huynh!”
Thẩm Cửu không biết sau này còn có dịp gặp lại hắn hay không. nhưng vẫn nói: “Gặp lại sau.”
Sau khi tạm biệt Thượng Thanh Hoa, cuối cùng Thẩm Cửu cũng tới được ngự hoa viên. Chỉ là hắn không ngờ có người đang ngồi ở bàn đá trong vườn hoa. Thẩm Cửu không biết Ma giới lại có người tao nhã, rảnh rỗi tới đây thưởng hoa.
Đi đến gần, có thể ngửi thấy mùi thơm nồng của hoa mẫu đơn. Loại mùi thơm diễm lệ này chỉ xuất hiện khi hoa vừa nở rộ. Người kia vươn tay ôm lấy một đóa hoa trên cành, ngẩng đầu, nghiêng người nhẹ nhàng ngửi.
Là một nữ nhân có cử chỉ bất phàm cùng khí chất tao nhã cao quý.
Thẩm Cửu cho rằng người đó là yêu quái tu luyện thành tinh, hắn cũng không quá quan tâm. Vì trong vườn hoa có người nên hắn rời đi cũng được. Đang định xoay người, chợt nghe một giọng dịu dàng dàng của nữ nhân, truyền đến từ phía sau: “Thẩm tiên sư, xin hãy dừng bước.”
Thẩm Cửu mở quạt xếp ra, che nửa khuôn mặt, chậm rãi xoay người lại. Vừa nhìn thấy người kia, hắn hơi sững sờ.
Nữ nhân này có khí chất không tầm thường, trên má còn có khăn che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đẹp ôn hòa.
Nữ nhân kia cúi đầu, hành lễ với Thẩm Cửu: “Tiểu nữ Liễu Minh Yên, vốn là đại đệ tử thủ tịch của Tiên Xu phong, Thương Khung Sơn phái. Không biết Thẩm tiên sư còn nhớ không?”
Thẩm Cửu có ấn tượng với nàng ấy. Nghe nói, trong hậu cung của Lạc Băng Hà, nàng là người có phong thái nhất. Không tranh không đoạt, không thô tục không diễm lệ.
Nhưng…… không phải Lạc Băng Hà đã phế truất hết đám hậu cung sao? Những nữ nhân kia đã đi đâu sau khi bị phế bỏ? Tại sao chỉ lưu lại một mình Liễu Minh Yên?
Giống như nàng biết được suy nghĩ của hắn, Liễu Minh Yên giải thích: “Thẩm tiên sư, đừng lo lắng. Quả thật quân thượng đã phế bỏ tất cả phi tần. Ta một mực lưu lại nơi này là muốn gặp Thẩm tiên sư. Ta có lời muốn nói với Thẩm tiên sư, nói xong liền rời đi.”
“...Đi?” Thẩm Cửu hỏi: “Đi đâu?”
Liễu Minh Yên nói: “Ta cũng không biết, chuyện đó sau này hãy tính.”
“Sao không trở về Thương Khung Sơn phái?”
Dường như Liễu Minh có chút hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp lấp lóe, giọng nói trầm xuống: “Ta không trở về được.”
Thẩm Cửu sững sờ, kịp thời phản ứng. Đúng vậy, trở thành nữ nhân của Lạc Băng Hà, nàng nhất định phải là kẻ thù của Thương Khung Sơn, đương nhiên không có cách nào trở về. Huống chi, người thân duy nhất của nàng, Liễu Thanh Ca, từ lâu đã……
Thẩm Cửu rũ mắt xuống, nói: “Thật xin lỗi, ca ca của ngươi……”
“Thẩm tiên sư. Lần này ta đợi người ở đây, là vì chuyện này.” Liễu Minh Yên nói: “Ta đã biết, ban đầu Thẩm tiên sư cũng không muốn ca ca của ta phải chết. Mà là… muốn giúp huynh ấy ổn định lại linh lực đang bị rối loạn trong người. Chỉ tiếc, ca ca vì tẩu hỏa nhập ma, đã tự hại chết mình. Lại còn để cho Thẩm tiên sư mang theo tiếng xấu.”
Thẩm Cửu nhíu mày, nói: “Chuyện này, làm sao ngươi biết được?”
Liễu Minh Yên kể lại: “Hôm đó, ta đã đến Linh Tê động nơi ca ca tu luyện. Trên vách hang còn lưu lại vết tích, quả thật là do ca ca của ta tự làm. Mà ca ca của ta… khi huynh ấy nắm mắt xuôi tay, biểu cảm trên mặt không thay đổi, là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma. Trong cơ thể huynh ấy cũng có dấu vết linh khí bị áp chế, nhưng quá nhỏ bé, nên không thể nào ức chế việc huynh ấy phát cuồng. Lúc ấy chỉ có Thẩm tiên sư và ca ca cùng nhau tu luyện. Linh lục áp chế kia đương nhiên là do Thẩm tiên sư làm vì muốn trợ giúp ca ca của ta.”
Thẩm Cửu hơi ngạc nhiên khi thấy một nữ nhân lại có suy nghĩ thấu đáo như vậy, cũng như khả năng qua sát vô cùng tỉ mị. Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, nói gì cũng vô dụng, huống hồ lúc đó hắn bởi vì quá nóng lòng muốn giúp đỡ, ngược lại còn đẩy nhanh quá trình tự sát của Liễu Thanh. Điều này, là thật không thể nghi ngờ.
“Thẩm tiên sư, ngày là một vị sư tôn tốt. Nhưng Minh Yên lúc đó thật ích kỷ, hoàn toàn chìm trong đau khổ khi mất đi ca ca. Nên đã không thể tới kịp lúc chứng minh Thẩm tiên sư trong sạch. Hại Thẩm tiên sư lưu lạc đến tận đây, trong lòng Minh Yên luôn cảm thấy có lỗi.”
“Sư tôn tốt? Ba chữ này ta không nhận nổi, ngươi nên rút lại lời đi. Còn chuyện khác cũng không cần nhắc lại. Sau này, nếu ngươi không còn chỗ để nghỉ ngơi, thì cứ lưu lại đây đi. Một nữ nhân lưu lạc trong nhân gian sẽ rất vất vả.”
Liễu Minh Yên lại cúi đầu hành lễ: “Minh Yên cảm ơn ý tốt của Thẩm tiên sư, nhưng Minh Yên đã quyết định rời đi. Trong tay Minh Yên có chút năng lực, có thể sống dựa vào nghề viết lách. Thẩm tiên sư không cần phải lo lắng. Giờ, Minh Yên xin cáo biệt.”
Thẩm Cửu sửng sờ: “Ngươi… ngươi không muốn nói với Lạc Băng Hà một tiếng sao?”
Dù Liễu Minh Yên đã dùng khăn che mặt, nhưng từ trong mắt nàng có thể thấy được nàng đang khẽ mỉm cười, đuôi mắt cong lại: “Không cần, hắn bận nhiều việc chính sự, ta không tiện quấy rầy. Huống chi giờ đây bên cạnh hắn đã có Thẩm tiên sư bầu bạn. Thời gian sau này, chắc chắn sẽ trôi qua êm đềm. Ta đi hay không, có nói lời từ biệt với hắn hay không, đều không có gì khác biệt.”
Nói xong, nàng cúi người hành lễ với Thẩm Cửu lần cuối, xong xoay người rời đi. Bước chân không nhanh, nhưng có thể nhìn thấy một thân quyết tâm rời đi của nàng, từng bước từng bước vững vàng khó lay chuyển.
Từ nay về sau, sơn hải mênh mông, thành rào cản, chia cách hai thế giới.
Từ nay về sau, tiên nữ tu chân, cũng chỉ còn, áo vải lanh thô sơ.
Từ nay về sau, nhất trung hào kiệt, lại rơi xuống, tựa lông hồng trên nước.
Một vết tích cũng không còn lưu.
[ Câu gốc:
从此以后,山海茫茫,相隔的,便是两个世界。
从此以后,修真仙女,拥有的,便是粗布麻衣。
从此以后,一代人杰,落下的,便是鸿毛点水。
Hán việt:
Tòng thử dĩ hậu, sơn hải mang mang, tương cách đích, tiện thị lưỡng cá thế giới.
Tòng thử dĩ hậu, tu chân tiên nữ, ủng hữu đích, tiện thị thô bố ma y.
Tòng thử dĩ hậu, nhất đại nhân kiệt, lạc hạ đích, tiện thị hồng mao điểm thủy.]
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!. Tiên Hiệp Hay
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Từ ngày hôm đó, sau khi Thẩm Cửu tỉnh lại, hắn và Lạc Băng đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian bên nhau không biết xấu hổ. Kể từ hôm đó, quân vương không tảo triều, quả thật khẳng định cho hai chữ ‘hôn quân’ của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu tự cảm thấy mình giống như nhân vật chính diện, khi có chính sự thì làm chuyện chính sự, khi không có chính sự cũng phải tự mình tìm một chút chính sự để làm. Đây không phải là do Thẩm Cửu cần cù hay gì, mà bởi vì mỗi sáng khi hắn tỉnh dậy, cảm thấy phần eo của mình giống như sắp gãy tới nơi rồi. Thẩm Cửu cũng đã mắng Lạc Băng Hà nhiều lần là đồ không biết tiết chế, ngày nào cũng như thế khiến Thẩm Cửu thấy vô cùng mệt mỏi.
Có lẽ hắn ân ái cùng Lạc Băng Hà tại Ma giới này, dưới danh nghĩa dưỡng thương, cũng đã hơn nửa tháng rồi. Cuối cùng Thẩm Cửu cũng cảm thấy mình cần phải làm chút gì đó. Từ sau khi tỉnh lại, hắn đã cảm thấy mình cần phải đi gặp đám người Thương Khung Sơn một chuyến. Thật sự thì hắn không dám tin Lạc Băng Hà sẽ tốt bụng như lời kể đó, thật sự sẽ đưa đám người kia trở về Thương Khung Sơn một cách bình an. Nhất là từ sau khi trở thành Đế Tôn ở Ma giới, Lạc Băng Hà còn có thể hô phong hoán vũ, còn Thẩm Cửu hắn đây có tài đức gì, làm sao để Lạc Băng Hà nghe lời hắn được?
“Không được!”
Tuy nhiên, sau khi nghe được dự tính của Thẩm Cửu, Lạc Băng Hà trực tiếp từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì, thái độ rất kiên quyết, tựa như mặt trời và mặt trăng không thể lay chuyển.
Thẩm Cửu cũng bó tay, vừa phe phẩy chiếc quạt, vừa liếc nhìn đối phương: “Ta nói ra không phải muốn thương lượng với ngươi, mà là muốn thông báo cho ngươi biết.”
“Ngươi không được phép đi! Bọn hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn muốn chạy tới đó?” Lạc Băng Hà nheo mắt.
“Vậy ngươi đối với ta tốt lắm sao?” Thẩm Cửu yếu ớt nói, “Đoạn đứt tay chân, so với bọn không phải là ngươi tàn nhẫn hơn sao?”
“Ta ——”
“Được rồi, ta không có ý gì hết. Chỉ là muốn đi xem một chút, đi rồi về ngay. Hơn nữa, ta tới tìm ngươi còn muốn nhờ ngươi một chuyện. Ta muốn đi tới đó, nhất định sẽ không thể dùng dung mạo thật của mình. Giống như lời ngươi nói, nếu ta cứ đi như vậy thì thậm chí cổng của Thương Khung Sơn ta cũng không vào được…”
Lạc Băng Hà ngắt lời hắn: “Bọn họ dám! Nếu bọn họ dám làm gì ngươi, ta sẽ đem từng người một ra lăng trì xử tội!”
Thẩm Cửu: “...... Lăng trì cái quái gì. Ý của ta là, ngươi biết thuật dịch dung thì dịch dung giúp ta đi.”
Lạc Băng Hà nghe xong liền bùng nổ, thậm chí mất hết tâm tư nói chuyện phiếm. Trực tiếp bật dậy từ trên ghế đá, muốn rời khỏi ngự hoa viên. Vừa đi vừa cười lạnh, lạnh lùng nói: “Chẳng những muốn ta đồng ý cho ngươi đi đến đó, còn muốn ta giúp ngươi dịch dung? Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta không giúp!”
Thẩm Cửu nói: “Ngươi trở lại cho ta!”
Lạc Băng Hà tức giận nói: “Ngươi gọi ta quay lại thì ta sẽ quay lại sao? Sư tôn ngươi xem ta là cái gì, ta không có sĩ diện sao?”
Thẩm Cửu ở phía sau giễu cợt nói: “Vì ngươi không đồng ý giúp ta chuyện này, vậy thì ta sẽ đi tìm đám thược dược tinh kia. Dù sao tu luyện thành tinh cũng đã trăm năm, chuyện dịch dung chắc cũng không có vấn đề gì.”
Ngay sau đó, Lạc Băng Hà nhanh chóng quay đầu trở lại trước mặt Thẩm Cửu, cúi người, bóp cằm hắn, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từ chữ: “Ngươi dám!”
Thẩm Cửu thản nhiên nhìn hắn, giọng điệu thảnh thơi, mang theo chút khiêu khích: “Ngươi nghĩ xem ta dám không.”
“Dạo gần đây, cuộc sống của sư tôn trôi qua quá thoải mái, nên quên mất thân phận của mình rồi sao?”
Thẩm Cửu tiếp tục trả lời hắn, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, gọi cha.”
Lạc Băng Hà: “...”
Hắn có vẻ như đang tức giận, nheo mắt lại, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Cửu, dùng ánh mắt hung tợn này để thuyết phục Thẩm Cửu. Ai ngờ người kia chẳng những không bị thuyết phục, ngược lại còn thản nhiên nhìn lại hắn. Đôi mắt phượng hẹp dài cong lại, giống như đang cười nhưng lại không phải cười. Nhìn một chút, cơn giận trong lòng Lạc Băng Hà liền biến mất một cách khó hiểu.
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp, nói: “Ta có thể cho phép ngươi đi, nhưng phải có ta đi cùng.”
Thẩm Cửu không quan trọng: “Tùy ngươi.”
Gương mặt này của Thẩm Cửu nhìn như thế nào cũng thấy đẹp, cái dáng vẻ mặc kệ tất cả mọi thứ ấy làm Lạc Băng Hà tức điên lên. Hắn lập tức cúi đầu chặn cái miệng chưa được dạy dỗ này. Hôn say đắm một lúc lâu, hung hắn cắn xé đôi môi của đối phương. Mãi cho đến khi trong khóe miệng hắn tràn ngập mùi tanh của máu, Thẩm Cửu ưm a liên tục, hắn mới thỏa mãn buông ra.
Cũng bởi vì Lạc Băng Hà đã đồng ý yêu cầu của hắn nên tâm trạng của Thẩm Cửu rất tốt. Tối hôm đó, lần đầu tiên Thẩm Cửu không quát mắng ầm ĩ lên khi hoan ái trên giường. Nhưng cũng bởi vì Lạc Băng Hà đang rất hậm hực nên không tránh khỏi lúc làm có chút hung ác. Không sao, Thấm Cửu tốt bụng bỏ qua hết, thậm chí còn chủ động vòng tay ôm lấy cổ đối phương.
Đương nhiên, Thẩm Cửu làm vậy chỉ để tiện tay cào vài đường trên lưng của Lạc Băng Hà, trả thù cho mấy động tác dữ dội của kẻ nằm trên. Nhưng ở trong mắt Lạc Băng Hà lại thành Thẩm Cửu chủ động ôm ấp yêu thương. Nhưng tâm trạng khó chịu cũng không vì vậy mà tốt lên. Hắn cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi Thẩm Cửu, cơ thể người trong lồng ngực mềm mại như ngọc, nửa nâng lên nửa không nâng lên, ôm lấy hắn. Khóe mắt đỏ bừng cùng âm thanh nỉ non rên rỉ không tự chủ được. Tất cả đều như muốn bức điên Lạc Băng Hà, muốn đem người này khóa chặt trên giường, làm liên tục không ngừng nghỉ, bất kể ngày đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người chuẩn bị khởi hành. Thẩm Cửu đang chờ Lạc Băng Hà tảo triều xong, trong lúc rảnh rỗi hắn đi tới ngự hoa viên kia. Đường tới đó không xa, lại không đi qua chính điện, nhưng từ bên trong lại có người chạy ra. Thẩm Cửu tập trung nhìn mới biết là Thượng Thanh Hoa.
Hắn vừa chạy vừa thì thầm to nhỏ cái gì đó, nên không nhìn thấy Thẩm Cửu. Đợi đến khi chạy đến trước mặt Thẩm Cửu, hắn mới ‘a’ lên một tiếng. Rồi phanh lại đột ngột, giật mình nhảy về sau một cái, sợ hãi nói: “Sư huynh, thật xin lỗi. Ta không nhìn thấy huynh.”
Thẩm Cửu nghe được mấy lời lầm bầm của hắn, đơn giản chỉ là phàn nàn về việc Mạc Bắc Quân đối xử tàn nhẫn cùng hung ác với hắn như thế nào, Mạc Bắc Quân lợi dụng hắn ra sao. Mà hắn lại đang tính kế, tìm cách làm sao thoát khỏi Mạc Bắc Quân.
Nhưng mấy chuyện này không liên quan đến lão tử, Thẩm Cửu không muốn xen vào cuộc sống của người khác. Không nói gì, chỉ gật đầu, coi như chào hỏi.
Thượng Thanh Hoa cười đáp lại, rồi vội vàng muốn rời đi. Thẩm Cửu đột nhiên nói: “Thượng Thanh Hoa.”
“Sư huynh, có chuyện gì?”
“Cám ơn ngươi.”
“À…… Hả?”
Thẩm Cửu phe phẩy chiếc quạt, không quay đầu nhìn Thượng Thanh Hoa, chỉ thấp giọng nói: “Ngày hôm đó ở tẩm cung, cám ơn ngươi.”
Thượng Thanh Hoa không nói, không có nghĩa là Thẩm Cửu không biết. Mặc dù lúc đó hắn đã rất cố gắng, liều mạng dùng mọi cách để có thể giải huyệt. Nhưng vẫn nhờ lúc hắn đang giãy dụa kịch liệt, Thượng Thanh Hoa đã lặng lẽ giúp hắn một tay. Nếu không muốn phá vỡ huyệt đạo kia sẽ tốn rất nhiều công sức, căn bản hắn không thể chạy ra ngoài ứng phó kịp thời.
Thẩm Cửu cũng không biết, Thượng Thanh Hoa nghe có hiểu lời cảm ơn của mình hay không. Chỉ thấy đối phương sau khi nghe hắn nói, im lặng hồi lâu, đáp: “Ai da, sư huynh, ngươi làm sao vậy? Ta biết ta vô dụng, ngươi cũng không cần như thế, ta đáng thương lắm à? Ta có tài cán gì để nhận lời cảm ơn từ sư huynh? Mau thu lại lời đi, nếu không còn chuyện gì ta đi trước đây, gặp lại sau, sư huynh!”
Thẩm Cửu không biết sau này còn có dịp gặp lại hắn hay không. nhưng vẫn nói: “Gặp lại sau.”
Sau khi tạm biệt Thượng Thanh Hoa, cuối cùng Thẩm Cửu cũng tới được ngự hoa viên. Chỉ là hắn không ngờ có người đang ngồi ở bàn đá trong vườn hoa. Thẩm Cửu không biết Ma giới lại có người tao nhã, rảnh rỗi tới đây thưởng hoa.
Đi đến gần, có thể ngửi thấy mùi thơm nồng của hoa mẫu đơn. Loại mùi thơm diễm lệ này chỉ xuất hiện khi hoa vừa nở rộ. Người kia vươn tay ôm lấy một đóa hoa trên cành, ngẩng đầu, nghiêng người nhẹ nhàng ngửi.
Là một nữ nhân có cử chỉ bất phàm cùng khí chất tao nhã cao quý.
Thẩm Cửu cho rằng người đó là yêu quái tu luyện thành tinh, hắn cũng không quá quan tâm. Vì trong vườn hoa có người nên hắn rời đi cũng được. Đang định xoay người, chợt nghe một giọng dịu dàng dàng của nữ nhân, truyền đến từ phía sau: “Thẩm tiên sư, xin hãy dừng bước.”
Thẩm Cửu mở quạt xếp ra, che nửa khuôn mặt, chậm rãi xoay người lại. Vừa nhìn thấy người kia, hắn hơi sững sờ.
Nữ nhân này có khí chất không tầm thường, trên má còn có khăn che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đẹp ôn hòa.
Nữ nhân kia cúi đầu, hành lễ với Thẩm Cửu: “Tiểu nữ Liễu Minh Yên, vốn là đại đệ tử thủ tịch của Tiên Xu phong, Thương Khung Sơn phái. Không biết Thẩm tiên sư còn nhớ không?”
Thẩm Cửu có ấn tượng với nàng ấy. Nghe nói, trong hậu cung của Lạc Băng Hà, nàng là người có phong thái nhất. Không tranh không đoạt, không thô tục không diễm lệ.
Nhưng…… không phải Lạc Băng Hà đã phế truất hết đám hậu cung sao? Những nữ nhân kia đã đi đâu sau khi bị phế bỏ? Tại sao chỉ lưu lại một mình Liễu Minh Yên?
Giống như nàng biết được suy nghĩ của hắn, Liễu Minh Yên giải thích: “Thẩm tiên sư, đừng lo lắng. Quả thật quân thượng đã phế bỏ tất cả phi tần. Ta một mực lưu lại nơi này là muốn gặp Thẩm tiên sư. Ta có lời muốn nói với Thẩm tiên sư, nói xong liền rời đi.”
“...Đi?” Thẩm Cửu hỏi: “Đi đâu?”
Liễu Minh Yên nói: “Ta cũng không biết, chuyện đó sau này hãy tính.”
“Sao không trở về Thương Khung Sơn phái?”
Dường như Liễu Minh có chút hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp lấp lóe, giọng nói trầm xuống: “Ta không trở về được.”
Thẩm Cửu sững sờ, kịp thời phản ứng. Đúng vậy, trở thành nữ nhân của Lạc Băng Hà, nàng nhất định phải là kẻ thù của Thương Khung Sơn, đương nhiên không có cách nào trở về. Huống chi, người thân duy nhất của nàng, Liễu Thanh Ca, từ lâu đã……
Thẩm Cửu rũ mắt xuống, nói: “Thật xin lỗi, ca ca của ngươi……”
“Thẩm tiên sư. Lần này ta đợi người ở đây, là vì chuyện này.” Liễu Minh Yên nói: “Ta đã biết, ban đầu Thẩm tiên sư cũng không muốn ca ca của ta phải chết. Mà là… muốn giúp huynh ấy ổn định lại linh lực đang bị rối loạn trong người. Chỉ tiếc, ca ca vì tẩu hỏa nhập ma, đã tự hại chết mình. Lại còn để cho Thẩm tiên sư mang theo tiếng xấu.”
Thẩm Cửu nhíu mày, nói: “Chuyện này, làm sao ngươi biết được?”
Liễu Minh Yên kể lại: “Hôm đó, ta đã đến Linh Tê động nơi ca ca tu luyện. Trên vách hang còn lưu lại vết tích, quả thật là do ca ca của ta tự làm. Mà ca ca của ta… khi huynh ấy nắm mắt xuôi tay, biểu cảm trên mặt không thay đổi, là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma. Trong cơ thể huynh ấy cũng có dấu vết linh khí bị áp chế, nhưng quá nhỏ bé, nên không thể nào ức chế việc huynh ấy phát cuồng. Lúc ấy chỉ có Thẩm tiên sư và ca ca cùng nhau tu luyện. Linh lục áp chế kia đương nhiên là do Thẩm tiên sư làm vì muốn trợ giúp ca ca của ta.”
Thẩm Cửu hơi ngạc nhiên khi thấy một nữ nhân lại có suy nghĩ thấu đáo như vậy, cũng như khả năng qua sát vô cùng tỉ mị. Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, nói gì cũng vô dụng, huống hồ lúc đó hắn bởi vì quá nóng lòng muốn giúp đỡ, ngược lại còn đẩy nhanh quá trình tự sát của Liễu Thanh. Điều này, là thật không thể nghi ngờ.
“Thẩm tiên sư, ngày là một vị sư tôn tốt. Nhưng Minh Yên lúc đó thật ích kỷ, hoàn toàn chìm trong đau khổ khi mất đi ca ca. Nên đã không thể tới kịp lúc chứng minh Thẩm tiên sư trong sạch. Hại Thẩm tiên sư lưu lạc đến tận đây, trong lòng Minh Yên luôn cảm thấy có lỗi.”
“Sư tôn tốt? Ba chữ này ta không nhận nổi, ngươi nên rút lại lời đi. Còn chuyện khác cũng không cần nhắc lại. Sau này, nếu ngươi không còn chỗ để nghỉ ngơi, thì cứ lưu lại đây đi. Một nữ nhân lưu lạc trong nhân gian sẽ rất vất vả.”
Liễu Minh Yên lại cúi đầu hành lễ: “Minh Yên cảm ơn ý tốt của Thẩm tiên sư, nhưng Minh Yên đã quyết định rời đi. Trong tay Minh Yên có chút năng lực, có thể sống dựa vào nghề viết lách. Thẩm tiên sư không cần phải lo lắng. Giờ, Minh Yên xin cáo biệt.”
Thẩm Cửu sửng sờ: “Ngươi… ngươi không muốn nói với Lạc Băng Hà một tiếng sao?”
Dù Liễu Minh Yên đã dùng khăn che mặt, nhưng từ trong mắt nàng có thể thấy được nàng đang khẽ mỉm cười, đuôi mắt cong lại: “Không cần, hắn bận nhiều việc chính sự, ta không tiện quấy rầy. Huống chi giờ đây bên cạnh hắn đã có Thẩm tiên sư bầu bạn. Thời gian sau này, chắc chắn sẽ trôi qua êm đềm. Ta đi hay không, có nói lời từ biệt với hắn hay không, đều không có gì khác biệt.”
Nói xong, nàng cúi người hành lễ với Thẩm Cửu lần cuối, xong xoay người rời đi. Bước chân không nhanh, nhưng có thể nhìn thấy một thân quyết tâm rời đi của nàng, từng bước từng bước vững vàng khó lay chuyển.
Từ nay về sau, sơn hải mênh mông, thành rào cản, chia cách hai thế giới.
Từ nay về sau, tiên nữ tu chân, cũng chỉ còn, áo vải lanh thô sơ.
Từ nay về sau, nhất trung hào kiệt, lại rơi xuống, tựa lông hồng trên nước.
Một vết tích cũng không còn lưu.
[ Câu gốc:
从此以后,山海茫茫,相隔的,便是两个世界。
从此以后,修真仙女,拥有的,便是粗布麻衣。
从此以后,一代人杰,落下的,便是鸿毛点水。
Hán việt:
Tòng thử dĩ hậu, sơn hải mang mang, tương cách đích, tiện thị lưỡng cá thế giới.
Tòng thử dĩ hậu, tu chân tiên nữ, ủng hữu đích, tiện thị thô bố ma y.
Tòng thử dĩ hậu, nhất đại nhân kiệt, lạc hạ đích, tiện thị hồng mao điểm thủy.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất