Chương 21
Cổ tay trắng nõn như tuyết, cầm một thìa uyên ương đằng, múc một thìa hương sơn chi*, đổ toàn bộ xuống lư hương.
*Hoa sơn chi: hoa dành dành; uyên ương đằng: hoa kim ngân.
Mạnh Hàn Y nhấc nắp chiếc lư hương tinh xảo đậy lên, lấy từ bên cạnh một tấm khăn ấm xoay người lau mồ hôi trên trán Tần Tranh.
Tần Tranh nằm trên giường, sắc mặt sau bệnh vẫn còn tái nhợt, vốn đang lặng im ngủ, cái khăn vừa mới chườm lên trán liền thức dậy nhíu mày, một mực nắm cổ áo Mạnh Hàn Y, con ngươi chưa mở, mơ hồ kêu: “Nhị gia…”
Mạnh Hàn Y ngẩn ra, mùi hương thơm ngát uốn lượn từ lư hương, hợp thành một đám sương mờ nhàn nhạt, khiến thần tình vốn dĩ dịu dàng biến mất, đáy mắt chỉ còn lại lạnh lẽo.
“Khụ khụ….khụ…” Tần Tranh kêu một tiếng đau đớn, chậm chạp mở mắt, trước mắt tựa như bị cơn choáng váng khi trắng khi đen nhuộm thành một màn giấy Tuyên Thành, loáng thoáng nhìn thấy có người ngồi bên cạnh, y mở miệng rầu rĩ gọi: “Thanh Từ…”
Mạnh Hàn Y cong cong khóe môi, ý cười trong trẻo mà lạnh lùng: “Hầu gia dù có bệnh chết, Sở Nhị gia sợ là cũng không đến thăm ngài một lần.”
Tần Tranh qua hồi lâu mới nhìn thấy rõ người trước mắt là ai, trong lúc nhất thời không nghe ra ngữ khí không tốt của Mạnh Hàn Y, chỉ thu hồi cánh tay nắm chặt lấy hắn, một lát liền đỡ lấy vầng trán trĩu nặng, nói: “Hàn Y… Ngươi tại sao lại ở đây?”
Mạnh Hàn Y lấy áo choàng từ bên cạnh khoác trên đầu vai Tần Tranh: “Ngươi thật là bị ma nhập rồi, hơn nửa đêm không ngủ được, đang yên đang lành đội mưa giữa đêm, lại tự khiến mình say mèm không biết gì, ngã vào trong phòng ta. Ngươi kéo ta, nói là có chuyện muốn nói, một câu hoàn chỉnh cũng chưa nói xong, chính mình đã ngã xuống trước. Thế nào, bây giờ đã quên không còn chút nào?
Tần Tranh toát mồ hôi, đầu óc hỗn độn một mảnh, đúng là không nhớ chút nào thật.
Mạnh Hàn Y lắc đầu than nhẹ một tiếng: “Mà thôi, nghĩ không ra thì thôi. Chỉ là… vô luận chuyện gì, tại sao ngươi cứ nhiều lần tự làm khổ mình. Sẽ chỉ làm người thân đau khổ, kẻ thù sung sướng.”
Ngực Tần Tranh căng thẳng, giống như bị bốn chữ ‘kẻ thù sung sướng’ làm cho thất hồn lạc phách, thần tình lộ ra khổ sở.
Mạnh Hàn Y bưng lên một ấm thuốc nóng hổi, qua một tấm lọc chậm rãi rót vào chén Thanh Hoa*. Thìa bạch ngọc đặt trên môi cẩn thận thử nhiệt đổ, rồi mới đưa đến bên mép Tần Tranh.
*Chén Thanh Hoa: là chén làm bằng sứ Thanh Hoa, chất liệu sứ thuộc dòng cao cấp và đắt tiền bậc nhất thời kì Minh – Thanh.
Tần Tranh không nhúc nhích.
Mạnh Hàn Y dùng thìa nhẹ ấn lên môi Tần Tranh.
“Ui…” Tần Tranh hít một hơi.
Mạnh Hàn Y làm bộ không nhìn thấy vết thương bị cắn trên môi Tần Tranh, nhẹ giọng nói: “Uống thuốc.”
Tần Tranh vén chăn, lảo đảo muốn đi, còn chưa kịp đứng dây, đầu vai trầm xuống, mùi hoa sơn chi quanh quẩn bên chóp mũi, trên môi mềm nhũn, còn chưa thưởng thức vị ngọt đã phải nuốt xuống thuốc nước đắng ngắt. Trong lòng hơi thất lạc một chút, theo bản năng đẩy Mạnh Hàn Y ra.
Mạnh Hàn Y rời khỏi, giống như không việc gì nhìn y.
“Khụ… Hàn Y…” Tần Tranh chỉ cảm thấy trong miệng đắng cực kì.
Mạnh Hàn Y vươn tay, dùng đầu ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng lau đi nước thuốc trên khóe môi Tần Tranh: “Đây là ngươi dạy ta.”
Tần Tranh lặng lẽ. Năm đó cố chấp, trăm phương nghìn kế lừa gạt thiếu niên thân mật với mình, một ngụm thuốc khiến khuôn mặt như bạch ngọc của thiếu niên đỏ hồng, là lần đầu tiên hai người răng môi quấn quýt, vừa ngây ngô vừa vụng về, tư vị khiến người ta khó quên.
Năm tháng thảng thốt trôi qua, rung động đều biến thành một nắm cát vàng, ngọt ngào năm đó trở thành đắng ngắt hôm nay.
Thở than nhẹ như khói mây gánh không nổi sự nặng trĩu trong lòng, Mạnh Hàn Y quay mặt qua chỗ khác, mỗi biểu tình nhỏ bé của Tần Tranh như lưỡi dao mỏng, từng nhát xuyên qua lồng ngực.
Tần Tranh nhìn theo ánh mắt Mạnh Hàn Y, bình sứ men xanh cắm hai cành hoa lan, cánh hoa còn ướt, có vẻ mới hái xuống không lâu. Y trầm mặc một lúc lâu, mở miệng nói: “Giang Nam sơn thủy hữu tình, ngươi ở đây có tốt không?”
Nụ cười thản nhiên trên khóe môi Mạnh Hàn Y cứng lại, nhẹ giọng nói: “Tốt…”
“Năm đó…” Tần Trang liếm khóe môi khô khốc, khó khăn nói: “Sau khi ngươi đi…”
Mạnh Hàn Y cười khổ một tiếng, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Tranh, nói: “Thói đời hiểm ác, ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, là vì những năm kia được ngươi bảo hộ quá tốt, cho nên quên mất. Ta một đường xuôi nam, rời khỏi thượng kinh thương tâm, cuối cùng vẫn là không tránh khỏi tai họa.”
Tần Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Mạnh Hàn Y khẽ cười một tiếng, tự giễu nói: “Ta người không có xu nào, còn có cái gì để cướp?”
Sắc mặt Tần Trắng bệch, nắm chặt tay Mạnh Hàn Y.
Mạnh Hàn Y buông mắt liếc nhìn cánh tay: “Ta vốn định chết đi, cũng là thành toàn bản thân, xuống hoàng tuyền dẫu sao cũng trong sạch. Là Giang Công gia gần đó, cứu ta ra. Trời đất to lớn, xem như Mạnh Hàn Y ta có một nơi đặt chân.
Mắt Tần Tranh đỏ lên, Mạnh Hàn Y càng cười đến vân đạm phong khinh, cảm xúc y càng ngổn ngang trăm mối, những thứ dư tình như hổ hẹn cùng hoảng sợ năm xưa ủ thành một vò rượu, thiêu đốt đến cay đắng, cay đến mức khiến người ta tuôn lệ.
“Đàn lang*, người nói Giang Nam tốt, nhưng nơi này không có gì ngoài ký ức dơ bẩn không chịu nổi, chỉ còn lại ác mộng vô tận ăn nhờ ở đậu không nơi nương tựa, người nói xem, nơi này đối với ta, đến tột cùng là tốt ở điểm nào?” Mạnh Hàn Y chất vấn khiến Tần Tranh một câu cũng không cãi được.
*Đàn lang (檀郎): Từ để nói về người chồng hay người yêu (thông dụng trong Hán ngữ cổ). Nghĩa đen là dai đẹp. =)))
Năm xưa Tần Tranh dỗ dành hắn, gọi một tiếng ‘đàn lang’, chỉ là hắn chẳng có duyên làm tạ nữ*, Mạnh Hàn Y cúi đầu cố gắng nhấc khóe môi: “Sắp đến mùa tuyết rơi rồi, từng cùng ngươi chung tay trồng mai chiếu thủy*, năm năm sau gặp lại, chẳng biết năm nay có còn muốn cùng nhau ngắm tuyết chiếu thủy nữa không?”
*Tạ nữ (谢女): ý nói người con gái tài năng. Tìm hiểu thêm: link
*Mai chiếu thủy: ở đây có một phép ẩn ý.
Mai chiếu thủy (hoặc “mai chiếu thổ”) là một loài cây bon sai. Nghĩa đen là “cây hoa mai nhìn xuống nước” vì hoa của cây này luôn luôn mọc cắm xuống mặt đất (-Raph-).
Dứt lời, Mạnh Hàn Y đứng dậy, bưng lên ấm thuốc: “Hầu gia nghỉ ngơi chút đi! Hàn Y không quấy rầy.”
Cánh cửa khẽ khép lại, hương sơn chi trong phòng lưu mãi chẳng tan.
Tần Tranh chậm rãi cúi đầu, thấy trên cổ tay bị Mạnh Hàn Y để lại một dây huyền cầm.
Tâm tựa như lưới tơ, bên trong là hàng ngàn nút thắt.
Dây đàn thứ hai, mai nở soi bóng nước, có thể thong thả quay trở về.*
*Bản gốc: “Lâm thủy mai khai, khả hoãn hoãn quy hĩ” (临水梅开, 可缓缓归矣). Theo tôi nghĩ thì chắc tác giả lấy ý từ điển tích “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ” (hoa bên đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về). Đây là bức thư của Ngô Việt Vương viết cho Vương phi khi vợ mình thăm nhà mẹ đẻ lâu quá không quay trở về. Ý tỏ nỗi niềm nhớ nhung của người chồng ý tứ thúc giục vợ nên sớm quay về. (-Raph-)
Tần Tranh bỗng dưng nhớ lại, lúc bản thân say mèm, miệng gọi tên Mạnh Hàn Y, gắng gượng một hồi đi tới nơi này, là muốn nói với hắn… Cố nhân thay lòng, năm xưa chấm dứt, đến đây xin dừng.
Thế nhưng…
Dây đàn mắc ở đầu ngón tay, Tần Tranh chậm rãi thu lại, nặng nề đặt trên ngực.
Không thể phụ lòng thêm nữa.
Hoàn chương 21
*Hoa sơn chi: hoa dành dành; uyên ương đằng: hoa kim ngân.
Mạnh Hàn Y nhấc nắp chiếc lư hương tinh xảo đậy lên, lấy từ bên cạnh một tấm khăn ấm xoay người lau mồ hôi trên trán Tần Tranh.
Tần Tranh nằm trên giường, sắc mặt sau bệnh vẫn còn tái nhợt, vốn đang lặng im ngủ, cái khăn vừa mới chườm lên trán liền thức dậy nhíu mày, một mực nắm cổ áo Mạnh Hàn Y, con ngươi chưa mở, mơ hồ kêu: “Nhị gia…”
Mạnh Hàn Y ngẩn ra, mùi hương thơm ngát uốn lượn từ lư hương, hợp thành một đám sương mờ nhàn nhạt, khiến thần tình vốn dĩ dịu dàng biến mất, đáy mắt chỉ còn lại lạnh lẽo.
“Khụ khụ….khụ…” Tần Tranh kêu một tiếng đau đớn, chậm chạp mở mắt, trước mắt tựa như bị cơn choáng váng khi trắng khi đen nhuộm thành một màn giấy Tuyên Thành, loáng thoáng nhìn thấy có người ngồi bên cạnh, y mở miệng rầu rĩ gọi: “Thanh Từ…”
Mạnh Hàn Y cong cong khóe môi, ý cười trong trẻo mà lạnh lùng: “Hầu gia dù có bệnh chết, Sở Nhị gia sợ là cũng không đến thăm ngài một lần.”
Tần Tranh qua hồi lâu mới nhìn thấy rõ người trước mắt là ai, trong lúc nhất thời không nghe ra ngữ khí không tốt của Mạnh Hàn Y, chỉ thu hồi cánh tay nắm chặt lấy hắn, một lát liền đỡ lấy vầng trán trĩu nặng, nói: “Hàn Y… Ngươi tại sao lại ở đây?”
Mạnh Hàn Y lấy áo choàng từ bên cạnh khoác trên đầu vai Tần Tranh: “Ngươi thật là bị ma nhập rồi, hơn nửa đêm không ngủ được, đang yên đang lành đội mưa giữa đêm, lại tự khiến mình say mèm không biết gì, ngã vào trong phòng ta. Ngươi kéo ta, nói là có chuyện muốn nói, một câu hoàn chỉnh cũng chưa nói xong, chính mình đã ngã xuống trước. Thế nào, bây giờ đã quên không còn chút nào?
Tần Tranh toát mồ hôi, đầu óc hỗn độn một mảnh, đúng là không nhớ chút nào thật.
Mạnh Hàn Y lắc đầu than nhẹ một tiếng: “Mà thôi, nghĩ không ra thì thôi. Chỉ là… vô luận chuyện gì, tại sao ngươi cứ nhiều lần tự làm khổ mình. Sẽ chỉ làm người thân đau khổ, kẻ thù sung sướng.”
Ngực Tần Tranh căng thẳng, giống như bị bốn chữ ‘kẻ thù sung sướng’ làm cho thất hồn lạc phách, thần tình lộ ra khổ sở.
Mạnh Hàn Y bưng lên một ấm thuốc nóng hổi, qua một tấm lọc chậm rãi rót vào chén Thanh Hoa*. Thìa bạch ngọc đặt trên môi cẩn thận thử nhiệt đổ, rồi mới đưa đến bên mép Tần Tranh.
*Chén Thanh Hoa: là chén làm bằng sứ Thanh Hoa, chất liệu sứ thuộc dòng cao cấp và đắt tiền bậc nhất thời kì Minh – Thanh.
Tần Tranh không nhúc nhích.
Mạnh Hàn Y dùng thìa nhẹ ấn lên môi Tần Tranh.
“Ui…” Tần Tranh hít một hơi.
Mạnh Hàn Y làm bộ không nhìn thấy vết thương bị cắn trên môi Tần Tranh, nhẹ giọng nói: “Uống thuốc.”
Tần Tranh vén chăn, lảo đảo muốn đi, còn chưa kịp đứng dây, đầu vai trầm xuống, mùi hoa sơn chi quanh quẩn bên chóp mũi, trên môi mềm nhũn, còn chưa thưởng thức vị ngọt đã phải nuốt xuống thuốc nước đắng ngắt. Trong lòng hơi thất lạc một chút, theo bản năng đẩy Mạnh Hàn Y ra.
Mạnh Hàn Y rời khỏi, giống như không việc gì nhìn y.
“Khụ… Hàn Y…” Tần Tranh chỉ cảm thấy trong miệng đắng cực kì.
Mạnh Hàn Y vươn tay, dùng đầu ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng lau đi nước thuốc trên khóe môi Tần Tranh: “Đây là ngươi dạy ta.”
Tần Tranh lặng lẽ. Năm đó cố chấp, trăm phương nghìn kế lừa gạt thiếu niên thân mật với mình, một ngụm thuốc khiến khuôn mặt như bạch ngọc của thiếu niên đỏ hồng, là lần đầu tiên hai người răng môi quấn quýt, vừa ngây ngô vừa vụng về, tư vị khiến người ta khó quên.
Năm tháng thảng thốt trôi qua, rung động đều biến thành một nắm cát vàng, ngọt ngào năm đó trở thành đắng ngắt hôm nay.
Thở than nhẹ như khói mây gánh không nổi sự nặng trĩu trong lòng, Mạnh Hàn Y quay mặt qua chỗ khác, mỗi biểu tình nhỏ bé của Tần Tranh như lưỡi dao mỏng, từng nhát xuyên qua lồng ngực.
Tần Tranh nhìn theo ánh mắt Mạnh Hàn Y, bình sứ men xanh cắm hai cành hoa lan, cánh hoa còn ướt, có vẻ mới hái xuống không lâu. Y trầm mặc một lúc lâu, mở miệng nói: “Giang Nam sơn thủy hữu tình, ngươi ở đây có tốt không?”
Nụ cười thản nhiên trên khóe môi Mạnh Hàn Y cứng lại, nhẹ giọng nói: “Tốt…”
“Năm đó…” Tần Trang liếm khóe môi khô khốc, khó khăn nói: “Sau khi ngươi đi…”
Mạnh Hàn Y cười khổ một tiếng, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Tranh, nói: “Thói đời hiểm ác, ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, là vì những năm kia được ngươi bảo hộ quá tốt, cho nên quên mất. Ta một đường xuôi nam, rời khỏi thượng kinh thương tâm, cuối cùng vẫn là không tránh khỏi tai họa.”
Tần Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Mạnh Hàn Y khẽ cười một tiếng, tự giễu nói: “Ta người không có xu nào, còn có cái gì để cướp?”
Sắc mặt Tần Trắng bệch, nắm chặt tay Mạnh Hàn Y.
Mạnh Hàn Y buông mắt liếc nhìn cánh tay: “Ta vốn định chết đi, cũng là thành toàn bản thân, xuống hoàng tuyền dẫu sao cũng trong sạch. Là Giang Công gia gần đó, cứu ta ra. Trời đất to lớn, xem như Mạnh Hàn Y ta có một nơi đặt chân.
Mắt Tần Tranh đỏ lên, Mạnh Hàn Y càng cười đến vân đạm phong khinh, cảm xúc y càng ngổn ngang trăm mối, những thứ dư tình như hổ hẹn cùng hoảng sợ năm xưa ủ thành một vò rượu, thiêu đốt đến cay đắng, cay đến mức khiến người ta tuôn lệ.
“Đàn lang*, người nói Giang Nam tốt, nhưng nơi này không có gì ngoài ký ức dơ bẩn không chịu nổi, chỉ còn lại ác mộng vô tận ăn nhờ ở đậu không nơi nương tựa, người nói xem, nơi này đối với ta, đến tột cùng là tốt ở điểm nào?” Mạnh Hàn Y chất vấn khiến Tần Tranh một câu cũng không cãi được.
*Đàn lang (檀郎): Từ để nói về người chồng hay người yêu (thông dụng trong Hán ngữ cổ). Nghĩa đen là dai đẹp. =)))
Năm xưa Tần Tranh dỗ dành hắn, gọi một tiếng ‘đàn lang’, chỉ là hắn chẳng có duyên làm tạ nữ*, Mạnh Hàn Y cúi đầu cố gắng nhấc khóe môi: “Sắp đến mùa tuyết rơi rồi, từng cùng ngươi chung tay trồng mai chiếu thủy*, năm năm sau gặp lại, chẳng biết năm nay có còn muốn cùng nhau ngắm tuyết chiếu thủy nữa không?”
*Tạ nữ (谢女): ý nói người con gái tài năng. Tìm hiểu thêm: link
*Mai chiếu thủy: ở đây có một phép ẩn ý.
Mai chiếu thủy (hoặc “mai chiếu thổ”) là một loài cây bon sai. Nghĩa đen là “cây hoa mai nhìn xuống nước” vì hoa của cây này luôn luôn mọc cắm xuống mặt đất (-Raph-).
Dứt lời, Mạnh Hàn Y đứng dậy, bưng lên ấm thuốc: “Hầu gia nghỉ ngơi chút đi! Hàn Y không quấy rầy.”
Cánh cửa khẽ khép lại, hương sơn chi trong phòng lưu mãi chẳng tan.
Tần Tranh chậm rãi cúi đầu, thấy trên cổ tay bị Mạnh Hàn Y để lại một dây huyền cầm.
Tâm tựa như lưới tơ, bên trong là hàng ngàn nút thắt.
Dây đàn thứ hai, mai nở soi bóng nước, có thể thong thả quay trở về.*
*Bản gốc: “Lâm thủy mai khai, khả hoãn hoãn quy hĩ” (临水梅开, 可缓缓归矣). Theo tôi nghĩ thì chắc tác giả lấy ý từ điển tích “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ” (hoa bên đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về). Đây là bức thư của Ngô Việt Vương viết cho Vương phi khi vợ mình thăm nhà mẹ đẻ lâu quá không quay trở về. Ý tỏ nỗi niềm nhớ nhung của người chồng ý tứ thúc giục vợ nên sớm quay về. (-Raph-)
Tần Tranh bỗng dưng nhớ lại, lúc bản thân say mèm, miệng gọi tên Mạnh Hàn Y, gắng gượng một hồi đi tới nơi này, là muốn nói với hắn… Cố nhân thay lòng, năm xưa chấm dứt, đến đây xin dừng.
Thế nhưng…
Dây đàn mắc ở đầu ngón tay, Tần Tranh chậm rãi thu lại, nặng nề đặt trên ngực.
Không thể phụ lòng thêm nữa.
Hoàn chương 21
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất