Chương 59
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Gió lạnh gặp mưa thu, trời lờ mờ hửng sáng*.
*Bản gốc: Vi hàn trị thu vũ, mông lông thiên dục thự (微寒值秋雨, 朦胧天欲曙) trích trong bài thơ Ứng Thiên Trường của Phùng Duyên Tị《应天长》- 冯延巳
Khi mưa ngớt, trời đã cuối thu.
Tần Tranh đảm nhận chức thủ lĩnh Bắc môn thập tứ quân, trước đây lão Hầu gia cũng từng giữ chức thủ lĩnh Bắc môn quân, có không ít lão tướng đã là nguyên lão trong Bắc môn quân. Tần Tranh tiếp nhận, cũng không quá phức tạp, vô cùng thuận tay.
Gần đây Tần Tranh ngoại trừ ở nha ti Bắc môn quân, thì chỉ chạy đến Quốc công phủ. Mấy hôm nay tình hình của Sở Du đã tiến triển, chỉ là vẫn chậm chạp không tỉnh lại, ngự y cũng không còn cách nào, chỉ có thể dùng thuốc bồi dưỡng từ từ.
Hôm nay, Tần Tranh trở về từ nha ti, vừa bước vào cửa đã thấy gác cửa chạy ra đón, vội vàng nói với y: “Hầu gia, sáng nay Nhị gia nhà ta đã tỉnh lại rồi!”
Đầu Tần Tranh ong một tiếng, chưa kịp trả lời cả người đã tựa như gió mà mất hút vào hành lang.
Trong phòng.
Mùi thuốc thoang thoảng, có lẽ do địa long cháy nhanh, có chút oi bức.
Lúc Tần Tranh đẩy cửa bước vào, trong lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng, người trong phòng không nhiều, chỉ có mấy lão ngự y.
Lặng thinh, lặng thinh như đã chết.
Vì thế bước chân đi càng rõ vẻ gấp gáp hơn, thậm chí Tần Tranh còn nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.
Vòng qua bức bình phong, liền nhìn thấy Sở Du nằm trên giường.
Hắn thật sự đã tỉnh lại, nhưng chẳng khác gì lúc trước, an an tĩnh tĩnh mà nằm đó, ngực phập phồng chậm rãi yếu ớt. Chỉ có đôi mắt đang mở to, lông mi dài run run, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó, ngẩn người nhìn lên mành treo trên đỉnh đầu.
“Thanh Từ.” Tần Tranh bước đến bên người hắn, tim đập như sấm khiến thanh âm của y run rẩy theo. Y đưa tay ra, muốn nắm lấy tay hắn như thường ngày, nhưng chưa chạm đến đã có hơi ngập ngừng, chỉ sợ bị cự tuyệt, nên y chậm rãi nắm tay lại, cầm lấy tay áo Sở Du, ân cần không muốn buông.
Lông mi Sở Du chợt run, hắn nghiêng đầu, nhìn Tần Tranh.
Lúc này Tần Tranh mới giật mình nhận ra có điều không đúng.
Đôi mắt phượng trong veo lại quyến rũ, vẫn tao nhã như trước, chỉ là màu sắc u ám, không hề có tiêu cự. Rõ ràng đang quay về phía y, nhưng lại mù mờ như không tìm được người, không biết đang nhìn vào nơi nào.
“Thanh Từ?” Tần Tranh ngẩn người, nắm chặt đầu vai Sở Du, vội vàng nhìn hắn.
Sở Du nhíu mày, trên vai có vết thương, Tần Tranh vừa đụng vào, đau đớn vô cùng.
Tần Tranh vội vàng buông tay, nhẹ nhàng ôm lấy mặt Sở Du, nói: “Thanh Từ, ngươi làm sao vậy?”
Ngự y đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, có chút sợ sệt nói: “Tần Hầu gia… thân thể Sở đại nhân gầy yếu lâu năm, khí huyết tắc nghẽn, gan thận âm khuy huyết hư, làm bạn với bệnh nặng lâu ngày. Lần này đã rét vì lạnh còn buốt vì sương, vì trời trở lạnh, vết thương trên người không thấy lành, sốt cao rồi hạ nhiều ngày. Sáng nay ta xem màu lưỡi, xem mí mắt, đã không thấy ánh sáng… e là… bị mù rồi.”
Oành một tiếng, như sấm sét giữa trời quang, giáng thẳng vào đầu Tần Tranh. Y nghe thấy tiếng ù ù bên tai, có chút hoa mắt, suýt nữa ngồi không vững.
“Sao có thể chứ…” Tần Tranh lẩm bẩm, không do dự nữa, nắm chặt lấy tay Sở Du, nhìn chằm chằm vào hắn, “Không thể nào, Thanh Từ ngươi nhìn ta này, Thanh Từ, ngươi có nhìn thấy ta không?”
Ngự y sợ Tần Tranh mát kiểm soát lại làm Sở Du bị thương, vội vàng cản y lại, nói: “Hầu gia, từ lúc Sở đại nhân tỉnh lại vẫn không mở miệng nói lời nào, khi nãy bọn ta mới bắt mạch một phen… sợ là trong hôm hỏa hoạn đó, bị sặc khói xông vào yết hầu, tổn thương cổ họng, dẫn đến bị câm.”
Tần Tranh ngẩn người nhìn ngự y, tựa như không hiểu lời lão nói.
Thanh Từ của y đang yên lành nằm đó, đã tỉnh lại rồi, sao lại bị câm bị mù? Sao có thể chứ.
Bụp một tiếng, bàn vỡ thành bốn năm mảnh, vãi đầy trên đất. Tần Tranh đứng bật dậy, sắc mặt còn tối sầm hơn huyền y trên người, khắp người tựa như gió thu lạnh ngoài cửa bao quanh. Y không biết mình nên làm thế nào, kết cục thế này y làm sao có thể thản nhiên mà tiếp nhận?
Không thể.
Không thể nào.
Đây là Sở Du, xuất thân thế gia cao quý, phải được ăn ngon mặc đẹp, lớn lên với thìa vàng trong miệng, phải được vung ném vàng bạc châu báu làm tiêu khiển, phải sống trong nhà cao cửa rộng, tiền quyền nắm đủ, phải được người khác kính trọng ngưỡng mộ, được nâng niu cung phụng trên tay…
Nếu không phải gặp y, Sở Du sao lại rơi vào kết cục này.
Đôi mắt Tần Tranh đỏ ngầu, y lảo đảo đứng dậy, chụp lấy chiếc cột bên góc giường, nói: “Hắn không thể thế được, trên thế gian này không phải có ‘kỳ hoàng chi đạo’ dùng để chữa bệnh đó sao. Các ngươi nói như thế với ta, nửa câu ta nghe cũng không hiểu. Ta chỉ hỏi các ngươi, làm thế nào để chữa cho hắn?”
*Kỳ Hoàng chi đạo (Kỳ Hoàng chi thuật) nằm trong “Hoàng Đế nội kinh黄帝内经” là một tài liệuy học cổ của Trung Quốc, được coi là nguồn gốc giáo lý cơ bản của nền y học cổ truyền Trung Quốc.
Kỳ Hoàng chi thuật, “Hoàng” trong Hiên Viên Hoàng đế, “Kỳ” trong Kỳ Bá – thần tử của Hiên Viên hoàng đế. Tương truyền Hoàng đế thường cùng Kỳ Bá, Lôi Công và các thần tử ngồi thảo luận, nghiên cứu vấn đề y học, đưa ra nguyên lí vấn đáp, làm sáng tỏ về nguyên nhân bệnh, chẩn đoán cùng cách chữa trị. Có rất nhiều nội dung được ghi lại trong tác phẩm y học “Hoàng Đế nội kinh”.
Đời sau rất kính trọng Hoàng đế cùng Kỳ Bá, vì thế dùng “Kỳ Hoàng chi thuật” để chỉ y thuật Trung y, đồng thời thừa nhận “Hoàng Đế nội kinh” là cơ sở lý luận Dược học Trung y, là tác phẩm Trung y kinh điển uy quyền nhất. (Nguồn: Baidu)
Ngự y trố mắt nhìn nhau, nói: “Hầu gia, thầy thuốc có bệnh chữa được, có bệnh không chữa được. Sinh lão bệnh tử đều là số trời, bọn ta phụng mệnh bệ hạ đến chữa bệnh cho Sở đại nhân, tất nhiên sẽ dốc hết sức lực. Thân thể Sở đại nhân do tích tụ lâu năm, nay không thích hợp dùng thuốc mạnh, chỉ có thể điều dưỡng từ từ. Mắt miệng có hồi phục được hay không, chỉ có thể bồi dưỡng ba phần, bảy phần còn lại là ý trời…”
Tần Tranh lòng đau như dao cắt, từng tấc từng li đều là máu. Mỗi câu của ngự y như cứa vào tim hắn, lý trí bị đè nén từng chút một, cho đến lúc sụp đổ không còn cách nào, nói: “Chớ dùng mấy lời này mà lấy lệ với ta, ta chỉ hỏi các ngươi làm thế nào mới chữa được cho hắn!”
Tay áo rộng huyền y phất ra, khí lạnh càng đậm hơn. Trong nhất thời như có sát ý hiện lên, nhiệt độ trong phòng cũng giảm theo không ít.
Ngay lúc ngự y rối rít hoảng sợ mà lui về sau, Tần Tranh bỗng dưng im lặng.
Tay áo bị người kéo lại, lực kéo nhẹ đến khiến người ta không cảm nhận được, như bướm đậu vào nhụy hoa. Nhưng đối với Tần Tranh mà nói lại như nặng ngàn cân, khiến y bỗng chốt cứng người.
Là Sở Du kéo ý, bàn tay trắng xanh gầy như cành trúc, cả móng tay cũng nhàn nhạt màu trắng. Hắn chậm rãi thả lỏng tay áo, nâng tay lên lần mò nắm lấy cổ tay Tần Tranh.
Đôi ngươi đầy gân máu của Tần Tranh thoáng chốc đã sôi lên một lớp thủy quang, y run rẩy môi, nói: “Thanh Từ…”
Sở Du buông cổ tay Tần Tranh ra, chỉ chỉ vào lòng bàn tay y.
Tần Tranh kinh ngạc mở lòng bàn tay, thấy ngón tay trong suốt của Sở Du vẽ từng nét đứt đoạn, viết một chữ vào lòng bàn tay.
Lúc viết xong, Sở Du thu tay lại, nhắm mắt không động đậy nữa.
Tần Tranh run rẩy nắm lại bàn tay, y cúi người xuống, áp trán vào bên cổ Sở Du, từng câu từng chữ nói: “Sở Thanh Từ, ta không tin số mệnh.”
Sở Du chậm rãi mở ra đôi mắt mờ mịt, hắn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp rơi đầy bên cổ.
※
Cuối thu tiêu điều.
Hơi thở ra đều là khói trắng.
Đầu đường đôi vợ chồng già bán hoành thánh vừa bày gian hàng, đã nghe thấy tiếng chân ngựa từ xa lộc cộc vang đến. Quay lại nhìn, quả nhiên đúng như dự đoán, vẫn là vị quý nhân hôm qua. Sáng sớm, sương thu nặng trĩu, sợi tóc trước trán quý nhân lại ẩm ướt, một khuôn mặt tuấn tú vẫn tràn đầy tinh thần như hôm qua. Vững vàng ghìm ngựa lại trước gian hàng, đai mềm xếp lớp màu bạc trên hông dưới ánh bình minh đã vô cùng chói mắt, nhưng vẫn không rực rỡ bằng chính người đó.
“Hôm nay quan gia đến sớm thế, có điều mẻ hoành thánh này vẫn chưa bỏ vào nồi.” Ông lão cười hề hề, chào hỏi.
Tần Tranh xoay người xuống ngựa, ngẩn đầu lên nhìn sắc trời, nói: “Không vội đâu lão, ta đợi một lát cũng được.” Nói rồi buộc ngựa vào một bên, mua hai chiếc bánh nướng của sạp bên cạnh, vừa ăn vừa đợi.
Vết thương trên người Sở Du đang hồi phục, ban đêm thường đau đến ngủ không an giấc. Tần Tranh không quản ngày đêm trông nom hắn, trời chưa sáng đã phải vào tảo triều, còn phải đến thao trường Bắc môn luyện binh. Đã quen không kịp dùng bữa, tranh thủ lúc này ăn qua loa vài miếng lót dạ. May là lúc trước đã quen chịu khổ ở ải Bắc, cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Hoành thánh trắng tinh nhỏ nhắn khéo léo, nhân trong đầy ụm, cả nếp gấp cũng như từ một khuôn mà ra, vấn thành viền mép. Từng cái từng cái phốc phốc thả vào nồi, trong chốc lát đã phả lên một luồng khói trắng, họa thêm chút hơi ấm thơm nức vào sắc thu.
Tần Tranh ăn xong hai cái bánh nướng, vừa lúc hoành thánh ra lò. Hoành thánh óng ánh, nhân tôm thơm ngon, mấy đốm rau thơm xanh biếc, đựng đầy trong chiếc lồng khắc hoa điểu.
Bà lão đậy lồng thức ăn cẩn thận, đưa cho Tần Tranh, nói: “Mới sáng sớm quan gia đã đến đợi, có phải là mua cho người nhà không? Có lòng thế này, chắc là mua cho phu nhân trong nhà chứ gì.”
Tần Tranh cười, nói: “Phải.”
Bà lão nhận tiền, cười nói: “Phu nhân nhà quan gia thật có phúc.”
Tần Tranh đang lên ngựa, nghe vậy cười khổ nói: “Có phúc gì chứ, từ ngày hắn theo ta chịu không biết bao khổ cực, may là bây giờ vẫn có thể chiếu cố hắn, có lòng thể nào cũng không có gì quá.”
Bà lão nói: “Quan gia không cần phải nói như vậy, tuổi trẻ ai mà không từng phí hoài tháng ngày, vợ chồng cả đời có ai mà không trắc trở đôi lần. Nhưng đến hết cuộc đời, ngẫm nhìn lại, người bên cạnh vẫn cùng ngài đấu khẩu, vẫn cùng ngài cãi nhau, vẫn cùng ngài vượt qua gió mưa, đó mới chính là chuyện tốt nhất của đời này.”
Ông lão kiệm lời bên cạnh nghe vậy cười chất phác, ánh mắt nhìn bạn đời của mình tràn đấy ấm áp.
Nhìn đôi vợ chồng già bán hoành thánh trước mặt, Tần Tranh có chút thất thần, hồi lâu mới cười nói: “Lão nói rất phải, có thể cùng hắn đi đến cuối đời, mới là chuyện tốt nhất.”
Ông lão cười nhắc nhở: “Quan gia mau về đi, hoành thánh nguội rồi ăn không ngon đâu.”
Tạm biệt đôi vợ chồng già, Tần Tranh ôm lồng đựng thức ăn của hắn nhanh chóng về phủ.
… …
Một khóm hoa lài phòng ngát hương*.
*Trích trong bài thơ Hoa nhài 茉莉 của Lưu Khắc Trang, thời Nam Tống. Nguyên văn:
一卉能熏一室香, 炎天犹觉玉肌凉.。野人不敢烦天女, 自折琼枝置枕旁.
Nhất hủy năng huân nhất thất hương, viêm thiên do giác ngọc cơ lương.Dã nhân bất cảm phiền thiên nữ, tự chiết quỳnh chi trí chẩm bàng.
Thu Nguyệt loay hoay cắm khóm hoa nhài trong chậu, rửa sạch rồi tỉa mấy cành lá, đặt lên cửa sổ gần giường Sở Du nhất.
Mấy ngày nay vết thương ở eo Sở Du tốt hơn rất nhiều, nằm mãi nhàm chán, thường hay ngồi dậy. Chỉ là vẫn không thể cử động nhiều, quá lắm chỉ là ôm mền lơ đãng trên giường. Mắt hắn không thấy gì, ban ngày ban đêm với hắn mà nó cũng không khác biệt gì lắm, có khi ngồi đến tận nửa đêm, Tần Tranh vẫn luôn bên cạnh âm thầm bầu bạn với hắn.
Thu Nguyệt cắm hoa xong, đặc biệt cắt một nhành hoa lài nhỏ ngắn, nói: “Nhị gia đừng ghét bỏ mấy chậu hoa lài này, tuy là tiểu nhân trong các loài hoa, nhưng có thể nhờ mùi hương ngào ngạt của nó để át bớt mùi thuốc trong phòng.”
Sở Du chỉ ôm mền ngồi đó, cũng không biết có nghe thấy hay không, im lặng.
Thu Nguyệt bước lên dùng tay vén mấy sợi tóc đen rũ hai bên của Sở Du, dùng cành hoa làm trâm cài buộc phía sau tai. Hoa lài trắng muốt điểm tô trên mái tóc đen, ám hương thơm lừng.
Tinh khôi điểm nét ngọc ngà, vương trên tóc biếc rộn ràng trổ hoa*.
*Trích trong bài thơ Hoa nhài 茉莉花 của Vương Sĩ Lộc王士禄.
Nguyên văn: 冰雪为容玉作胎, 柔情合傍琐窗开。 香从清梦回时觉, 花向美人头上开
Băng tuyết vi dung ngọc tác thai, nhu tình hợp bàng tỏa song khai. Hương tòng thanh mộng hồi thì giác, hoa hướng mỹ nhân đầu thượng khai.
“Thanh Từ, ta về rồi.” Cửa bị đẩy ra, Tần Tranh thấp giọng khẽ gọi.
Sở Du vẫn bất động như cũ, nhưng Thu Nguyệt rõ ràng nhìn thấy đóa hoa lài trên tóc run run, giọt nước men theo nhụy hoa nhỏ bé rơi vào trong tóc.
Thu Nguyệt cúi chào Tần Tranh, nói: “Hầu gia hôm nay về sớm thế.”
Tần Tranh cởi áo khoác ngoài, đứng xa một chút cho tan bớt khí lạnh trên người, rồi mới lại gần, nói: “Trong nha môn không có việc gì, nên về sớm một chút. Thanh Từ dậy từ lúc nào đấy?”
“Nhị gia mới dậy không lâu.” Thu Nguyệt trả lời.
Tần Tranh gật đầu, ngồi xuống bên giường, dùng mu bàn tay áp lên trán Sở Du.
Sở Du nghiêng đầu tránh khỏi, hơi cau mày.
Tần Tranh thu tay lại, nhẹ giọng hỏi: “Có phải do tay ta làm ngươi lạnh không?”
Sở Du không trả lời, ôm mền lặng lẽ chui vào trong, bị Tần Tranh kéo lại.
“Đừng trốn, hôm nay ta mua cho ngươi hoành thánh ở tiệm trong ngõ hẻm, tranh thủ lúc còn nóng này.” Tần Tranh mở gói bọc, cầm lồng đựng thức ăn ra. Vừa mở nắp đã thấy hơi nóng bốc lên, mùi thơm nức mũi.
Thu Nguyệt đưa chén sứ đến đựng, trong lòng cũng khẽ cảm thán, ngõ hẻm đó ở ngoại ô phía Đông kinh thành, cách Quốc công phủ rất xa. Lượt đi lượt về mà hoành thánh vẫn còn nóng hổi, có thể thấy cả đường Tần Tranh đã thúc ngựa thêm roi thế nào.
Tần Tranh nhận lấy chén từ tay Thu Nguyệt, dùng muỗng hớt nửa thìa nước canh ghé vào miệng thử nhiệt độ, thấy ấm áp vừa vặn mới đưa đến miệng Sở Du, nói: “Ta biết trong nhà có đầu bếp hàng đầu, nấu cơm cũng tỉ mỉ dụng tâm, có điều nếu ngươi đã không có khẩu vị, không ngại ăn chút món khác. Quầy hoành thánh này do một đôi vợ chồng già mở, gian hàng sạch sẽ gọn gàng. Rau thơm là tự trồng trong vườn nhà, nhân bánh đều do hai ông bà làm từ sáng sớm, ngay cả tôm khô bên trong cũng tự đánh bắt phơi khô. Tuy không phải món gì cao sang, nhưng được cái tươi ngon…”
Muỗng canh đưa đến bên miệng, Sở Du rũ mắt sùm sụp húp một ngụm, đã sớm quen với mấy lời lải nhải của Tần Tranh.
Tần Tranh thấy dường như hôm nay khẩu vị của Sở Du không tệ, không khỏi vui vẻ hẳn lên, tính toán hôm nào lại tìm vài món về. Y nói: “Con hẻm đó còn có một cô gái bán đậu hũ, trông cũng ngon mắt. Cô nương đó dáng vẻ trắng trẻo xinh đẹp, đậu hũ cũng xay nhuyễn, mùi đậu đậm đà, không biết Thanh Từ thích ăn mặn hay ăn ngọt?”
Raph: Này là cô nương ngon mắt hay đậu hũ ngon mắt? =)))) Anh Tần nói thế này là chết dở. =))).
Sở Du nhàn nhạt mím môi, quay đầu qua chỗ khác, không ăn nữa.
Tần Tranh thấy còn lại hơn nửa chén, khuyên nhủ: “Sao lại không ăn nữa? Mới ăn có vài muỗng đã ngừng rồi, đừng bảo là khi nãy ta vừa nhắc đến đậu hũ, ngươi liền muốn ăn nhé? Vậy bây giờ ta đi mua cho ngươi.” Nói rồi buông chén xuống, xoay đầu chuẩn bị đi.
Chưa đi được mấy bước, bên hông đã ăn một cái gối vào.
Tần Tranh không ngờ Sở Du lại mò gối đập y, hơi kinh ngạc, lập tức cong người nhặt chiếc gối gấm kia lên: “Gia của ta ơi, ngươi cẩn thận một chút, vết thương ở eo còn chưa lành, không mạnh tay mạnh chân được như vậy đâu.” Vừa lải nhải vừa đem gối kê lại sau eo cho Sở Du, lại đưa tay kéo chiếc mền tuột xuống lên.
Đang kéo, đột nhiên Tần Tranh ngừng tay, ngẩn người nhìn Sở Du hồi lâu, như bị thần kinh mà nói: “Khi nãy ta nói cô nương kia trắng trẻo là sợ ngươi chê người bán đồ ăn ngoài đường thô tục, không có khẩu vị ăn, chứ không phải là vừa mắt cô nương đó. Thanh Từ ngươi giận ta cái gì vậy, hay là ngươi đang ghen…”
Sở Du bất động thanh sắc ôm lấy mền, lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý.
Tần Tranh cong cong mắt, không dám lên tiếng, nếu lại chọc cho Sở Du nổi giận, e là hôm nay tới cả phòng cũng không vào được. Y nhịn một chút rồi nghiêm mặt nói: “Ta không nói nhảm nữa, Thanh Từ ngươi dùng thêm ít nữa đi, khẩu vị thế này làm sao mà dưỡng thương cho tốt được. Mấy ngày trước… lúc ngươi xảy ra chuyện bị thương quá nặng, sợ Chân Nhi thấy lại buồn, nên ta để nó ở lại học viện tộc học. Chỉ nói là ý của ngươi, qua thời gian nữa lại đón nó về.”
Sở Du nghe thấy Tần Tranh nhắc đến Chân Nhi, lòng chợt rung động.
Tần Tranh tranh thủ đưa hoành thành sang từng ngụm từng ngụm đút cho hắn, nói: “Mấy hôm trước Chân Nhi nhờ người gửi thư về, bảo là nhớ ngươi, muốn về nhà. Nếu ngươi không ăn uống đàng hoàng, mau chóng bồi dưỡng lại thân thể, để Chân Nhi thấy ngươi thế này, con gái chúng ta nhất định sẽ đau lòng đó.”
Sở Du cau mày, lời của Tần Tranh dường như chạm trúng vào tim hắn.
Hiếm khi Tần Tranh lại dùng Chân Nhi để dỗ Sở Du ăn cơm uống thuốc, nhìn thấy hắn có vẻ buồn ngủ, đỡ hắn nằm xuống, cẩn thận kéo góc chăn.
Có vẻ Sở Du đã thật sự mệt, rất nhanh đã ngủ say. Tần Tranh ở bên cạnh trông giữ, nhìn hắn một hồi lâu, cúi người xuống khẽ ngửi đóa hoa lài trắng muốt giấu trong tóc hắn, lại thấp người, hôn lên mi tâm hắn.
Sở Du chau mày, có chút không kiên nhẫn cắn môi dưới, khóe môi trắng bệch hiện rõ vết cắn đỏ ửng.
Hơi thở Tần Tranh dồn dập mấy phần, liếm bờ môi khô ráp của mình theo hắn, ngơ ngẩn hồi lâu, đột nhiên hít một hơi đứng dậy, ấn lên trán khẽ thở dài một tiếng: “Thanh Từ à…”
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa lên, sau gió mưa liên miên, hẳn sẽ là một ngày nắng.
Hoàn chương 59
Gió lạnh gặp mưa thu, trời lờ mờ hửng sáng*.
*Bản gốc: Vi hàn trị thu vũ, mông lông thiên dục thự (微寒值秋雨, 朦胧天欲曙) trích trong bài thơ Ứng Thiên Trường của Phùng Duyên Tị《应天长》- 冯延巳
Khi mưa ngớt, trời đã cuối thu.
Tần Tranh đảm nhận chức thủ lĩnh Bắc môn thập tứ quân, trước đây lão Hầu gia cũng từng giữ chức thủ lĩnh Bắc môn quân, có không ít lão tướng đã là nguyên lão trong Bắc môn quân. Tần Tranh tiếp nhận, cũng không quá phức tạp, vô cùng thuận tay.
Gần đây Tần Tranh ngoại trừ ở nha ti Bắc môn quân, thì chỉ chạy đến Quốc công phủ. Mấy hôm nay tình hình của Sở Du đã tiến triển, chỉ là vẫn chậm chạp không tỉnh lại, ngự y cũng không còn cách nào, chỉ có thể dùng thuốc bồi dưỡng từ từ.
Hôm nay, Tần Tranh trở về từ nha ti, vừa bước vào cửa đã thấy gác cửa chạy ra đón, vội vàng nói với y: “Hầu gia, sáng nay Nhị gia nhà ta đã tỉnh lại rồi!”
Đầu Tần Tranh ong một tiếng, chưa kịp trả lời cả người đã tựa như gió mà mất hút vào hành lang.
Trong phòng.
Mùi thuốc thoang thoảng, có lẽ do địa long cháy nhanh, có chút oi bức.
Lúc Tần Tranh đẩy cửa bước vào, trong lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng, người trong phòng không nhiều, chỉ có mấy lão ngự y.
Lặng thinh, lặng thinh như đã chết.
Vì thế bước chân đi càng rõ vẻ gấp gáp hơn, thậm chí Tần Tranh còn nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.
Vòng qua bức bình phong, liền nhìn thấy Sở Du nằm trên giường.
Hắn thật sự đã tỉnh lại, nhưng chẳng khác gì lúc trước, an an tĩnh tĩnh mà nằm đó, ngực phập phồng chậm rãi yếu ớt. Chỉ có đôi mắt đang mở to, lông mi dài run run, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó, ngẩn người nhìn lên mành treo trên đỉnh đầu.
“Thanh Từ.” Tần Tranh bước đến bên người hắn, tim đập như sấm khiến thanh âm của y run rẩy theo. Y đưa tay ra, muốn nắm lấy tay hắn như thường ngày, nhưng chưa chạm đến đã có hơi ngập ngừng, chỉ sợ bị cự tuyệt, nên y chậm rãi nắm tay lại, cầm lấy tay áo Sở Du, ân cần không muốn buông.
Lông mi Sở Du chợt run, hắn nghiêng đầu, nhìn Tần Tranh.
Lúc này Tần Tranh mới giật mình nhận ra có điều không đúng.
Đôi mắt phượng trong veo lại quyến rũ, vẫn tao nhã như trước, chỉ là màu sắc u ám, không hề có tiêu cự. Rõ ràng đang quay về phía y, nhưng lại mù mờ như không tìm được người, không biết đang nhìn vào nơi nào.
“Thanh Từ?” Tần Tranh ngẩn người, nắm chặt đầu vai Sở Du, vội vàng nhìn hắn.
Sở Du nhíu mày, trên vai có vết thương, Tần Tranh vừa đụng vào, đau đớn vô cùng.
Tần Tranh vội vàng buông tay, nhẹ nhàng ôm lấy mặt Sở Du, nói: “Thanh Từ, ngươi làm sao vậy?”
Ngự y đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, có chút sợ sệt nói: “Tần Hầu gia… thân thể Sở đại nhân gầy yếu lâu năm, khí huyết tắc nghẽn, gan thận âm khuy huyết hư, làm bạn với bệnh nặng lâu ngày. Lần này đã rét vì lạnh còn buốt vì sương, vì trời trở lạnh, vết thương trên người không thấy lành, sốt cao rồi hạ nhiều ngày. Sáng nay ta xem màu lưỡi, xem mí mắt, đã không thấy ánh sáng… e là… bị mù rồi.”
Oành một tiếng, như sấm sét giữa trời quang, giáng thẳng vào đầu Tần Tranh. Y nghe thấy tiếng ù ù bên tai, có chút hoa mắt, suýt nữa ngồi không vững.
“Sao có thể chứ…” Tần Tranh lẩm bẩm, không do dự nữa, nắm chặt lấy tay Sở Du, nhìn chằm chằm vào hắn, “Không thể nào, Thanh Từ ngươi nhìn ta này, Thanh Từ, ngươi có nhìn thấy ta không?”
Ngự y sợ Tần Tranh mát kiểm soát lại làm Sở Du bị thương, vội vàng cản y lại, nói: “Hầu gia, từ lúc Sở đại nhân tỉnh lại vẫn không mở miệng nói lời nào, khi nãy bọn ta mới bắt mạch một phen… sợ là trong hôm hỏa hoạn đó, bị sặc khói xông vào yết hầu, tổn thương cổ họng, dẫn đến bị câm.”
Tần Tranh ngẩn người nhìn ngự y, tựa như không hiểu lời lão nói.
Thanh Từ của y đang yên lành nằm đó, đã tỉnh lại rồi, sao lại bị câm bị mù? Sao có thể chứ.
Bụp một tiếng, bàn vỡ thành bốn năm mảnh, vãi đầy trên đất. Tần Tranh đứng bật dậy, sắc mặt còn tối sầm hơn huyền y trên người, khắp người tựa như gió thu lạnh ngoài cửa bao quanh. Y không biết mình nên làm thế nào, kết cục thế này y làm sao có thể thản nhiên mà tiếp nhận?
Không thể.
Không thể nào.
Đây là Sở Du, xuất thân thế gia cao quý, phải được ăn ngon mặc đẹp, lớn lên với thìa vàng trong miệng, phải được vung ném vàng bạc châu báu làm tiêu khiển, phải sống trong nhà cao cửa rộng, tiền quyền nắm đủ, phải được người khác kính trọng ngưỡng mộ, được nâng niu cung phụng trên tay…
Nếu không phải gặp y, Sở Du sao lại rơi vào kết cục này.
Đôi mắt Tần Tranh đỏ ngầu, y lảo đảo đứng dậy, chụp lấy chiếc cột bên góc giường, nói: “Hắn không thể thế được, trên thế gian này không phải có ‘kỳ hoàng chi đạo’ dùng để chữa bệnh đó sao. Các ngươi nói như thế với ta, nửa câu ta nghe cũng không hiểu. Ta chỉ hỏi các ngươi, làm thế nào để chữa cho hắn?”
*Kỳ Hoàng chi đạo (Kỳ Hoàng chi thuật) nằm trong “Hoàng Đế nội kinh黄帝内经” là một tài liệuy học cổ của Trung Quốc, được coi là nguồn gốc giáo lý cơ bản của nền y học cổ truyền Trung Quốc.
Kỳ Hoàng chi thuật, “Hoàng” trong Hiên Viên Hoàng đế, “Kỳ” trong Kỳ Bá – thần tử của Hiên Viên hoàng đế. Tương truyền Hoàng đế thường cùng Kỳ Bá, Lôi Công và các thần tử ngồi thảo luận, nghiên cứu vấn đề y học, đưa ra nguyên lí vấn đáp, làm sáng tỏ về nguyên nhân bệnh, chẩn đoán cùng cách chữa trị. Có rất nhiều nội dung được ghi lại trong tác phẩm y học “Hoàng Đế nội kinh”.
Đời sau rất kính trọng Hoàng đế cùng Kỳ Bá, vì thế dùng “Kỳ Hoàng chi thuật” để chỉ y thuật Trung y, đồng thời thừa nhận “Hoàng Đế nội kinh” là cơ sở lý luận Dược học Trung y, là tác phẩm Trung y kinh điển uy quyền nhất. (Nguồn: Baidu)
Ngự y trố mắt nhìn nhau, nói: “Hầu gia, thầy thuốc có bệnh chữa được, có bệnh không chữa được. Sinh lão bệnh tử đều là số trời, bọn ta phụng mệnh bệ hạ đến chữa bệnh cho Sở đại nhân, tất nhiên sẽ dốc hết sức lực. Thân thể Sở đại nhân do tích tụ lâu năm, nay không thích hợp dùng thuốc mạnh, chỉ có thể điều dưỡng từ từ. Mắt miệng có hồi phục được hay không, chỉ có thể bồi dưỡng ba phần, bảy phần còn lại là ý trời…”
Tần Tranh lòng đau như dao cắt, từng tấc từng li đều là máu. Mỗi câu của ngự y như cứa vào tim hắn, lý trí bị đè nén từng chút một, cho đến lúc sụp đổ không còn cách nào, nói: “Chớ dùng mấy lời này mà lấy lệ với ta, ta chỉ hỏi các ngươi làm thế nào mới chữa được cho hắn!”
Tay áo rộng huyền y phất ra, khí lạnh càng đậm hơn. Trong nhất thời như có sát ý hiện lên, nhiệt độ trong phòng cũng giảm theo không ít.
Ngay lúc ngự y rối rít hoảng sợ mà lui về sau, Tần Tranh bỗng dưng im lặng.
Tay áo bị người kéo lại, lực kéo nhẹ đến khiến người ta không cảm nhận được, như bướm đậu vào nhụy hoa. Nhưng đối với Tần Tranh mà nói lại như nặng ngàn cân, khiến y bỗng chốt cứng người.
Là Sở Du kéo ý, bàn tay trắng xanh gầy như cành trúc, cả móng tay cũng nhàn nhạt màu trắng. Hắn chậm rãi thả lỏng tay áo, nâng tay lên lần mò nắm lấy cổ tay Tần Tranh.
Đôi ngươi đầy gân máu của Tần Tranh thoáng chốc đã sôi lên một lớp thủy quang, y run rẩy môi, nói: “Thanh Từ…”
Sở Du buông cổ tay Tần Tranh ra, chỉ chỉ vào lòng bàn tay y.
Tần Tranh kinh ngạc mở lòng bàn tay, thấy ngón tay trong suốt của Sở Du vẽ từng nét đứt đoạn, viết một chữ vào lòng bàn tay.
Lúc viết xong, Sở Du thu tay lại, nhắm mắt không động đậy nữa.
Tần Tranh run rẩy nắm lại bàn tay, y cúi người xuống, áp trán vào bên cổ Sở Du, từng câu từng chữ nói: “Sở Thanh Từ, ta không tin số mệnh.”
Sở Du chậm rãi mở ra đôi mắt mờ mịt, hắn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp rơi đầy bên cổ.
※
Cuối thu tiêu điều.
Hơi thở ra đều là khói trắng.
Đầu đường đôi vợ chồng già bán hoành thánh vừa bày gian hàng, đã nghe thấy tiếng chân ngựa từ xa lộc cộc vang đến. Quay lại nhìn, quả nhiên đúng như dự đoán, vẫn là vị quý nhân hôm qua. Sáng sớm, sương thu nặng trĩu, sợi tóc trước trán quý nhân lại ẩm ướt, một khuôn mặt tuấn tú vẫn tràn đầy tinh thần như hôm qua. Vững vàng ghìm ngựa lại trước gian hàng, đai mềm xếp lớp màu bạc trên hông dưới ánh bình minh đã vô cùng chói mắt, nhưng vẫn không rực rỡ bằng chính người đó.
“Hôm nay quan gia đến sớm thế, có điều mẻ hoành thánh này vẫn chưa bỏ vào nồi.” Ông lão cười hề hề, chào hỏi.
Tần Tranh xoay người xuống ngựa, ngẩn đầu lên nhìn sắc trời, nói: “Không vội đâu lão, ta đợi một lát cũng được.” Nói rồi buộc ngựa vào một bên, mua hai chiếc bánh nướng của sạp bên cạnh, vừa ăn vừa đợi.
Vết thương trên người Sở Du đang hồi phục, ban đêm thường đau đến ngủ không an giấc. Tần Tranh không quản ngày đêm trông nom hắn, trời chưa sáng đã phải vào tảo triều, còn phải đến thao trường Bắc môn luyện binh. Đã quen không kịp dùng bữa, tranh thủ lúc này ăn qua loa vài miếng lót dạ. May là lúc trước đã quen chịu khổ ở ải Bắc, cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Hoành thánh trắng tinh nhỏ nhắn khéo léo, nhân trong đầy ụm, cả nếp gấp cũng như từ một khuôn mà ra, vấn thành viền mép. Từng cái từng cái phốc phốc thả vào nồi, trong chốc lát đã phả lên một luồng khói trắng, họa thêm chút hơi ấm thơm nức vào sắc thu.
Tần Tranh ăn xong hai cái bánh nướng, vừa lúc hoành thánh ra lò. Hoành thánh óng ánh, nhân tôm thơm ngon, mấy đốm rau thơm xanh biếc, đựng đầy trong chiếc lồng khắc hoa điểu.
Bà lão đậy lồng thức ăn cẩn thận, đưa cho Tần Tranh, nói: “Mới sáng sớm quan gia đã đến đợi, có phải là mua cho người nhà không? Có lòng thế này, chắc là mua cho phu nhân trong nhà chứ gì.”
Tần Tranh cười, nói: “Phải.”
Bà lão nhận tiền, cười nói: “Phu nhân nhà quan gia thật có phúc.”
Tần Tranh đang lên ngựa, nghe vậy cười khổ nói: “Có phúc gì chứ, từ ngày hắn theo ta chịu không biết bao khổ cực, may là bây giờ vẫn có thể chiếu cố hắn, có lòng thể nào cũng không có gì quá.”
Bà lão nói: “Quan gia không cần phải nói như vậy, tuổi trẻ ai mà không từng phí hoài tháng ngày, vợ chồng cả đời có ai mà không trắc trở đôi lần. Nhưng đến hết cuộc đời, ngẫm nhìn lại, người bên cạnh vẫn cùng ngài đấu khẩu, vẫn cùng ngài cãi nhau, vẫn cùng ngài vượt qua gió mưa, đó mới chính là chuyện tốt nhất của đời này.”
Ông lão kiệm lời bên cạnh nghe vậy cười chất phác, ánh mắt nhìn bạn đời của mình tràn đấy ấm áp.
Nhìn đôi vợ chồng già bán hoành thánh trước mặt, Tần Tranh có chút thất thần, hồi lâu mới cười nói: “Lão nói rất phải, có thể cùng hắn đi đến cuối đời, mới là chuyện tốt nhất.”
Ông lão cười nhắc nhở: “Quan gia mau về đi, hoành thánh nguội rồi ăn không ngon đâu.”
Tạm biệt đôi vợ chồng già, Tần Tranh ôm lồng đựng thức ăn của hắn nhanh chóng về phủ.
… …
Một khóm hoa lài phòng ngát hương*.
*Trích trong bài thơ Hoa nhài 茉莉 của Lưu Khắc Trang, thời Nam Tống. Nguyên văn:
一卉能熏一室香, 炎天犹觉玉肌凉.。野人不敢烦天女, 自折琼枝置枕旁.
Nhất hủy năng huân nhất thất hương, viêm thiên do giác ngọc cơ lương.Dã nhân bất cảm phiền thiên nữ, tự chiết quỳnh chi trí chẩm bàng.
Thu Nguyệt loay hoay cắm khóm hoa nhài trong chậu, rửa sạch rồi tỉa mấy cành lá, đặt lên cửa sổ gần giường Sở Du nhất.
Mấy ngày nay vết thương ở eo Sở Du tốt hơn rất nhiều, nằm mãi nhàm chán, thường hay ngồi dậy. Chỉ là vẫn không thể cử động nhiều, quá lắm chỉ là ôm mền lơ đãng trên giường. Mắt hắn không thấy gì, ban ngày ban đêm với hắn mà nó cũng không khác biệt gì lắm, có khi ngồi đến tận nửa đêm, Tần Tranh vẫn luôn bên cạnh âm thầm bầu bạn với hắn.
Thu Nguyệt cắm hoa xong, đặc biệt cắt một nhành hoa lài nhỏ ngắn, nói: “Nhị gia đừng ghét bỏ mấy chậu hoa lài này, tuy là tiểu nhân trong các loài hoa, nhưng có thể nhờ mùi hương ngào ngạt của nó để át bớt mùi thuốc trong phòng.”
Sở Du chỉ ôm mền ngồi đó, cũng không biết có nghe thấy hay không, im lặng.
Thu Nguyệt bước lên dùng tay vén mấy sợi tóc đen rũ hai bên của Sở Du, dùng cành hoa làm trâm cài buộc phía sau tai. Hoa lài trắng muốt điểm tô trên mái tóc đen, ám hương thơm lừng.
Tinh khôi điểm nét ngọc ngà, vương trên tóc biếc rộn ràng trổ hoa*.
*Trích trong bài thơ Hoa nhài 茉莉花 của Vương Sĩ Lộc王士禄.
Nguyên văn: 冰雪为容玉作胎, 柔情合傍琐窗开。 香从清梦回时觉, 花向美人头上开
Băng tuyết vi dung ngọc tác thai, nhu tình hợp bàng tỏa song khai. Hương tòng thanh mộng hồi thì giác, hoa hướng mỹ nhân đầu thượng khai.
“Thanh Từ, ta về rồi.” Cửa bị đẩy ra, Tần Tranh thấp giọng khẽ gọi.
Sở Du vẫn bất động như cũ, nhưng Thu Nguyệt rõ ràng nhìn thấy đóa hoa lài trên tóc run run, giọt nước men theo nhụy hoa nhỏ bé rơi vào trong tóc.
Thu Nguyệt cúi chào Tần Tranh, nói: “Hầu gia hôm nay về sớm thế.”
Tần Tranh cởi áo khoác ngoài, đứng xa một chút cho tan bớt khí lạnh trên người, rồi mới lại gần, nói: “Trong nha môn không có việc gì, nên về sớm một chút. Thanh Từ dậy từ lúc nào đấy?”
“Nhị gia mới dậy không lâu.” Thu Nguyệt trả lời.
Tần Tranh gật đầu, ngồi xuống bên giường, dùng mu bàn tay áp lên trán Sở Du.
Sở Du nghiêng đầu tránh khỏi, hơi cau mày.
Tần Tranh thu tay lại, nhẹ giọng hỏi: “Có phải do tay ta làm ngươi lạnh không?”
Sở Du không trả lời, ôm mền lặng lẽ chui vào trong, bị Tần Tranh kéo lại.
“Đừng trốn, hôm nay ta mua cho ngươi hoành thánh ở tiệm trong ngõ hẻm, tranh thủ lúc còn nóng này.” Tần Tranh mở gói bọc, cầm lồng đựng thức ăn ra. Vừa mở nắp đã thấy hơi nóng bốc lên, mùi thơm nức mũi.
Thu Nguyệt đưa chén sứ đến đựng, trong lòng cũng khẽ cảm thán, ngõ hẻm đó ở ngoại ô phía Đông kinh thành, cách Quốc công phủ rất xa. Lượt đi lượt về mà hoành thánh vẫn còn nóng hổi, có thể thấy cả đường Tần Tranh đã thúc ngựa thêm roi thế nào.
Tần Tranh nhận lấy chén từ tay Thu Nguyệt, dùng muỗng hớt nửa thìa nước canh ghé vào miệng thử nhiệt độ, thấy ấm áp vừa vặn mới đưa đến miệng Sở Du, nói: “Ta biết trong nhà có đầu bếp hàng đầu, nấu cơm cũng tỉ mỉ dụng tâm, có điều nếu ngươi đã không có khẩu vị, không ngại ăn chút món khác. Quầy hoành thánh này do một đôi vợ chồng già mở, gian hàng sạch sẽ gọn gàng. Rau thơm là tự trồng trong vườn nhà, nhân bánh đều do hai ông bà làm từ sáng sớm, ngay cả tôm khô bên trong cũng tự đánh bắt phơi khô. Tuy không phải món gì cao sang, nhưng được cái tươi ngon…”
Muỗng canh đưa đến bên miệng, Sở Du rũ mắt sùm sụp húp một ngụm, đã sớm quen với mấy lời lải nhải của Tần Tranh.
Tần Tranh thấy dường như hôm nay khẩu vị của Sở Du không tệ, không khỏi vui vẻ hẳn lên, tính toán hôm nào lại tìm vài món về. Y nói: “Con hẻm đó còn có một cô gái bán đậu hũ, trông cũng ngon mắt. Cô nương đó dáng vẻ trắng trẻo xinh đẹp, đậu hũ cũng xay nhuyễn, mùi đậu đậm đà, không biết Thanh Từ thích ăn mặn hay ăn ngọt?”
Raph: Này là cô nương ngon mắt hay đậu hũ ngon mắt? =)))) Anh Tần nói thế này là chết dở. =))).
Sở Du nhàn nhạt mím môi, quay đầu qua chỗ khác, không ăn nữa.
Tần Tranh thấy còn lại hơn nửa chén, khuyên nhủ: “Sao lại không ăn nữa? Mới ăn có vài muỗng đã ngừng rồi, đừng bảo là khi nãy ta vừa nhắc đến đậu hũ, ngươi liền muốn ăn nhé? Vậy bây giờ ta đi mua cho ngươi.” Nói rồi buông chén xuống, xoay đầu chuẩn bị đi.
Chưa đi được mấy bước, bên hông đã ăn một cái gối vào.
Tần Tranh không ngờ Sở Du lại mò gối đập y, hơi kinh ngạc, lập tức cong người nhặt chiếc gối gấm kia lên: “Gia của ta ơi, ngươi cẩn thận một chút, vết thương ở eo còn chưa lành, không mạnh tay mạnh chân được như vậy đâu.” Vừa lải nhải vừa đem gối kê lại sau eo cho Sở Du, lại đưa tay kéo chiếc mền tuột xuống lên.
Đang kéo, đột nhiên Tần Tranh ngừng tay, ngẩn người nhìn Sở Du hồi lâu, như bị thần kinh mà nói: “Khi nãy ta nói cô nương kia trắng trẻo là sợ ngươi chê người bán đồ ăn ngoài đường thô tục, không có khẩu vị ăn, chứ không phải là vừa mắt cô nương đó. Thanh Từ ngươi giận ta cái gì vậy, hay là ngươi đang ghen…”
Sở Du bất động thanh sắc ôm lấy mền, lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý.
Tần Tranh cong cong mắt, không dám lên tiếng, nếu lại chọc cho Sở Du nổi giận, e là hôm nay tới cả phòng cũng không vào được. Y nhịn một chút rồi nghiêm mặt nói: “Ta không nói nhảm nữa, Thanh Từ ngươi dùng thêm ít nữa đi, khẩu vị thế này làm sao mà dưỡng thương cho tốt được. Mấy ngày trước… lúc ngươi xảy ra chuyện bị thương quá nặng, sợ Chân Nhi thấy lại buồn, nên ta để nó ở lại học viện tộc học. Chỉ nói là ý của ngươi, qua thời gian nữa lại đón nó về.”
Sở Du nghe thấy Tần Tranh nhắc đến Chân Nhi, lòng chợt rung động.
Tần Tranh tranh thủ đưa hoành thành sang từng ngụm từng ngụm đút cho hắn, nói: “Mấy hôm trước Chân Nhi nhờ người gửi thư về, bảo là nhớ ngươi, muốn về nhà. Nếu ngươi không ăn uống đàng hoàng, mau chóng bồi dưỡng lại thân thể, để Chân Nhi thấy ngươi thế này, con gái chúng ta nhất định sẽ đau lòng đó.”
Sở Du cau mày, lời của Tần Tranh dường như chạm trúng vào tim hắn.
Hiếm khi Tần Tranh lại dùng Chân Nhi để dỗ Sở Du ăn cơm uống thuốc, nhìn thấy hắn có vẻ buồn ngủ, đỡ hắn nằm xuống, cẩn thận kéo góc chăn.
Có vẻ Sở Du đã thật sự mệt, rất nhanh đã ngủ say. Tần Tranh ở bên cạnh trông giữ, nhìn hắn một hồi lâu, cúi người xuống khẽ ngửi đóa hoa lài trắng muốt giấu trong tóc hắn, lại thấp người, hôn lên mi tâm hắn.
Sở Du chau mày, có chút không kiên nhẫn cắn môi dưới, khóe môi trắng bệch hiện rõ vết cắn đỏ ửng.
Hơi thở Tần Tranh dồn dập mấy phần, liếm bờ môi khô ráp của mình theo hắn, ngơ ngẩn hồi lâu, đột nhiên hít một hơi đứng dậy, ấn lên trán khẽ thở dài một tiếng: “Thanh Từ à…”
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa lên, sau gió mưa liên miên, hẳn sẽ là một ngày nắng.
Hoàn chương 59
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất