Chương 4
Hai ngày cuối tuần, Sở Kiều và Lục Minh Hà đều không chạm mặt.
Đến buổi sáng ngày thứ hai, bởi vì có tiết, cho nên Sở Kiều rất sớm đã dậy, Lục Minh Hà ở giường trên còn đang ngủ. Hô hấp đều đặn, cả người hắn lui vào trong chăn, chỉ lộ ra một mớ tóc xoăn xoã tung.
Sở Kiều nhìn thấy tập phác thảo của Lục Minh Hà đặt trên mặt bàn, trang bìa ký một chữ “Lục” rồng bay phượng múa, cậu nhẹ tay nhẹ chân sửa soạn, mắt nhìn thẳng đi ra ngoài lên lớp.
Lúc cậu đang ở trên lớp văn học cận đại nhàm chán, sư tỷ của câu lạc bộ đã gửi lời kịch và poster quảng cáo cũ qua di động để cậu tham khảo, bằng MMS, bởi vì cậu không dùng WeChat.
Sở Kiều đầy hứng thú mở từng tấm ra xem, hít vào một hơi.
Thật sự không cùng phong cách vẽ của cậu.
Cậu thích dùng màu nước, sắc thái quy củ, không mạnh mẽ cũng không nồng đậm, cậu thích vẽ cảnh tượng sinh hoạt, ngẫu nhiên vẽ tiểu đình viện cùng hoa cỏ cây cối, hoặc thực vật bên hồ.
Thế nhưng trong lúc các câu lạc bộ kịch của những trường khác còn đang theo khuynh hướng diễn những vở mang phong cách như “Em yêu anh, nhưng anh lại yêu cô ấy”, thì câu lạc bộ kịch nói của đại học A đã tìm tòi biểu diễn một ít những tác phẩm thực nghiệm nước ngoài, theo đó, phong cách của poster quảng cáo cần phải nổi bật, mạnh mẽ lại ngắn gọn, như lưỡi đao sắc bén, mở ra nội dung vở kịch, đẫm máu mổ xẻ cho khán giả thấy, gọn gàng dứt khoát.
Trên căn bản đã lật đổ hết thảy ý tưởng trước đó của cậu.
Cậu phóng to poster lên xem, vài tấm poster, khung trang trí ghi rõ ràng —— Lục Minh Hà.
Thật nản lòng.
Trong lòng Sở Kiều thở dài một hơi não nề, cậu nằm nhoài trên bàn, nhìn giáo trình trắng phau như tuyết mà đờ đẫn ra.
Giáo sư trên bục giảng còn đang giảng giải những tác phẩm nghệ thuật đặc sắc của Cung Tự Trân, Phó Thi Ngữ ngồi ở hàng sau khều khều cậu.
Nếu như Sở Kiều là một con mèo, lúc này chắc sẽ kinh sợ dựng hết cả lông.
Cậu cố ý ngồi ở hàng trước Phó Thi Ngữ, hi vọng có thể trò chuyện cùng cô, thế nhưng thời điểm thật sự nói chuyện, cậu vẫn thấy sợ không nhẹ. Khuôn mặt than của Sở Kiều hơi nghiêng về phía sau.
“Sư tỷ thông báo thứ tư diễn tập, cậu có tới xem không?”
Sở Kiều vội vàng gật đầu.
“Tối thứ tư tan học xong cùng đi chứ?”
Lúc nói chuyện, Phó Thi Ngữ nhỏ giọng kề gần lỗ tai cậu, Sở Kiều có chút thẹn thùng với quẫn bách, gương mặt hơi đỏ lên.
“Được.”
Đến khi trở lại ký túc xá lúc trưa, cậu còn đang suy nghĩ, thứ tư muốn mặc cái gì.
Một bên gọt táo một bên suy nghĩ, nhất tâm nhị dụng, gọt cũng rất lưu loát, đốt ngón tay nhô lên, ngón tay thon dài, da dẻ rất trắng, có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu xanh, cùng vỏ táo đỏ làm nền rất dễ nhìn.
“Thứ tư diễn tập cậu có đến xem không?”
Sở Kiều sợ hết hồn, chệch tay, vết dao nhẹ nhàng lướt qua, trên tay toát ra một giọt máu nhỏ.
Lục Minh Hà vừa nãy thật sự áp sát quá gần, tất cả nhiệt khí trong miệng của hắn hơ trên lỗ tai của cậu, âm âm ẩm ẩm. Ngồi không với tới khăn giấy, trên tay còn cầm một quả táo gọt dở, Sở Kiều chỉ có thể ngậm ngón tay vào trong miệng, mút sạch giọt máu, lóng ngóng nói: “A… Đi…”
Lục Minh Hà nhìn chòng chọc ngón tay của cậu: “Xin lỗi, vừa nãy tôi có gọi cậu vài tiếng nhưng cậu cũng không nghe thấy.”
Anh ta có gọi sao? Sở Kiều mơ mơ màng màng, lấy ngón tay ra, cúi đầu tiếp tục gọt táo: “Không sao.”
“… Vậy chúng ta cùng đi?”
“Tôi hẹn với người khác rồi.” Sở Kiều có chút ngại ngùng, thanh âm thật thấp.
“Hả?” Lục Minh Hà nhíu mày.
Sở Kiều cho là hắn nghe không rõ: “Tôi có hẹn với người khác rồi.”
“Vậy cũng tốt.” Âm thanh Lục Minh Hà nhàn nhạt, hắn hơi khom lưng, tay chống lên bàn, ánh mắt vẫn yên lặng nhìn đôi tay gọt táo của cậu.
Sở Kiều cúi đầu thở ra một hơi, may là Lục Minh Hà không hỏi cậu hẹn ai, thật sự ngại nói ra khỏi miệng.
Hai ba lần gọt xong quả táo, cậu ngẩng đầu đưa một miếng cho Lục Minh Hà đang trầm mặc không nói tiếng nào: “Anh muốn không?”
“Không cần.” Hai chữ nói ra rất nhanh, Lục Minh Hà một lần nữa đứng thẳng người, chầm chậm nói, “Cảm ơn.”
Nói xong cũng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Sở Kiều cầm táo, trong lòng nghi ngờ, thật sự không muốn ăn sao, trông như đang đói bụng vậy.
Di động vang lên.
Sở Kiều rảnh tay mở ra xem.
Lại là dãy số xa lạ kia, giống như lần trước, là một tin nhắn.
“Muốn liếm ướt từng ngón tay của em, muốn em sờ của anh, giúp anh vuốt ve bắn ra.”
Đến buổi sáng ngày thứ hai, bởi vì có tiết, cho nên Sở Kiều rất sớm đã dậy, Lục Minh Hà ở giường trên còn đang ngủ. Hô hấp đều đặn, cả người hắn lui vào trong chăn, chỉ lộ ra một mớ tóc xoăn xoã tung.
Sở Kiều nhìn thấy tập phác thảo của Lục Minh Hà đặt trên mặt bàn, trang bìa ký một chữ “Lục” rồng bay phượng múa, cậu nhẹ tay nhẹ chân sửa soạn, mắt nhìn thẳng đi ra ngoài lên lớp.
Lúc cậu đang ở trên lớp văn học cận đại nhàm chán, sư tỷ của câu lạc bộ đã gửi lời kịch và poster quảng cáo cũ qua di động để cậu tham khảo, bằng MMS, bởi vì cậu không dùng WeChat.
Sở Kiều đầy hứng thú mở từng tấm ra xem, hít vào một hơi.
Thật sự không cùng phong cách vẽ của cậu.
Cậu thích dùng màu nước, sắc thái quy củ, không mạnh mẽ cũng không nồng đậm, cậu thích vẽ cảnh tượng sinh hoạt, ngẫu nhiên vẽ tiểu đình viện cùng hoa cỏ cây cối, hoặc thực vật bên hồ.
Thế nhưng trong lúc các câu lạc bộ kịch của những trường khác còn đang theo khuynh hướng diễn những vở mang phong cách như “Em yêu anh, nhưng anh lại yêu cô ấy”, thì câu lạc bộ kịch nói của đại học A đã tìm tòi biểu diễn một ít những tác phẩm thực nghiệm nước ngoài, theo đó, phong cách của poster quảng cáo cần phải nổi bật, mạnh mẽ lại ngắn gọn, như lưỡi đao sắc bén, mở ra nội dung vở kịch, đẫm máu mổ xẻ cho khán giả thấy, gọn gàng dứt khoát.
Trên căn bản đã lật đổ hết thảy ý tưởng trước đó của cậu.
Cậu phóng to poster lên xem, vài tấm poster, khung trang trí ghi rõ ràng —— Lục Minh Hà.
Thật nản lòng.
Trong lòng Sở Kiều thở dài một hơi não nề, cậu nằm nhoài trên bàn, nhìn giáo trình trắng phau như tuyết mà đờ đẫn ra.
Giáo sư trên bục giảng còn đang giảng giải những tác phẩm nghệ thuật đặc sắc của Cung Tự Trân, Phó Thi Ngữ ngồi ở hàng sau khều khều cậu.
Nếu như Sở Kiều là một con mèo, lúc này chắc sẽ kinh sợ dựng hết cả lông.
Cậu cố ý ngồi ở hàng trước Phó Thi Ngữ, hi vọng có thể trò chuyện cùng cô, thế nhưng thời điểm thật sự nói chuyện, cậu vẫn thấy sợ không nhẹ. Khuôn mặt than của Sở Kiều hơi nghiêng về phía sau.
“Sư tỷ thông báo thứ tư diễn tập, cậu có tới xem không?”
Sở Kiều vội vàng gật đầu.
“Tối thứ tư tan học xong cùng đi chứ?”
Lúc nói chuyện, Phó Thi Ngữ nhỏ giọng kề gần lỗ tai cậu, Sở Kiều có chút thẹn thùng với quẫn bách, gương mặt hơi đỏ lên.
“Được.”
Đến khi trở lại ký túc xá lúc trưa, cậu còn đang suy nghĩ, thứ tư muốn mặc cái gì.
Một bên gọt táo một bên suy nghĩ, nhất tâm nhị dụng, gọt cũng rất lưu loát, đốt ngón tay nhô lên, ngón tay thon dài, da dẻ rất trắng, có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu xanh, cùng vỏ táo đỏ làm nền rất dễ nhìn.
“Thứ tư diễn tập cậu có đến xem không?”
Sở Kiều sợ hết hồn, chệch tay, vết dao nhẹ nhàng lướt qua, trên tay toát ra một giọt máu nhỏ.
Lục Minh Hà vừa nãy thật sự áp sát quá gần, tất cả nhiệt khí trong miệng của hắn hơ trên lỗ tai của cậu, âm âm ẩm ẩm. Ngồi không với tới khăn giấy, trên tay còn cầm một quả táo gọt dở, Sở Kiều chỉ có thể ngậm ngón tay vào trong miệng, mút sạch giọt máu, lóng ngóng nói: “A… Đi…”
Lục Minh Hà nhìn chòng chọc ngón tay của cậu: “Xin lỗi, vừa nãy tôi có gọi cậu vài tiếng nhưng cậu cũng không nghe thấy.”
Anh ta có gọi sao? Sở Kiều mơ mơ màng màng, lấy ngón tay ra, cúi đầu tiếp tục gọt táo: “Không sao.”
“… Vậy chúng ta cùng đi?”
“Tôi hẹn với người khác rồi.” Sở Kiều có chút ngại ngùng, thanh âm thật thấp.
“Hả?” Lục Minh Hà nhíu mày.
Sở Kiều cho là hắn nghe không rõ: “Tôi có hẹn với người khác rồi.”
“Vậy cũng tốt.” Âm thanh Lục Minh Hà nhàn nhạt, hắn hơi khom lưng, tay chống lên bàn, ánh mắt vẫn yên lặng nhìn đôi tay gọt táo của cậu.
Sở Kiều cúi đầu thở ra một hơi, may là Lục Minh Hà không hỏi cậu hẹn ai, thật sự ngại nói ra khỏi miệng.
Hai ba lần gọt xong quả táo, cậu ngẩng đầu đưa một miếng cho Lục Minh Hà đang trầm mặc không nói tiếng nào: “Anh muốn không?”
“Không cần.” Hai chữ nói ra rất nhanh, Lục Minh Hà một lần nữa đứng thẳng người, chầm chậm nói, “Cảm ơn.”
Nói xong cũng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Sở Kiều cầm táo, trong lòng nghi ngờ, thật sự không muốn ăn sao, trông như đang đói bụng vậy.
Di động vang lên.
Sở Kiều rảnh tay mở ra xem.
Lại là dãy số xa lạ kia, giống như lần trước, là một tin nhắn.
“Muốn liếm ướt từng ngón tay của em, muốn em sờ của anh, giúp anh vuốt ve bắn ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất