Chương 39: Phụ Nữ Luôn Có Sự Quyến Luyến Không Thể Giải Thích Được Với Người Đàn Ông Xâm Nhập Vào Cơ Thể Mình
“Khương Đào, tôi về Trung Quốc trước. Anh không cần tìm tôi, hiện tại tôi không muốn gặp anh.”
Lâm Thiển viết tờ giấy này vào lúc 3 giờ sáng. Cô chỉ uống có vài ngụm rượu vang đỏ mà Bùi Hành Trì đưa cho cô, nhưng dưới sự làm nũng của cô thì người đàn ông đã uống vài ly, sau khi hoan ái, anh đã thỏa mãn đi ngủ.
Đêm đã rất sâu, bầu trời đêm ngoài cửa sổ sâu giống như biển không thấy đáy, tối đen như mực. Ban đêm yên tĩnh, có người không ngủ được…
Côn thịt nóng bỏng vẫn còn đâm vào tiểu huyệt, cả người Lâm Thiển căng chặt. Sau khi nghe thấy hô hấp vững vàng đều đều phát ra từ người đàn ông bên cạnh, cô mới mở mắt ra, cẩn thận đánh giá anh qua ánh đèn lả lướt.
Người đàn ông này đúng là cực phẩm nhân gian, cơ thể mạnh mẽ thon dài, cơ ngực rắn chắc, bụng nhỏ cũng săn chắc. Toàn thân tản ra vẻ gợi cảm của người đàn ông.
Cô nhích ra khỏi lồng ngực nóng như lửa kia, toàn thân vô cùng đau nhức, chất lỏng trong cơ thể chảy ra không ngừng. Trên ga giường mở ra một đoá hoa dâm mỹ xinh đẹp.
Trái tim lại đau đớn không thể kiểm soát được.
Cô và Khương Đào đều đã phản bội lẫn nhau, giao phối cùng người khác. Từ khi bắt đầu đặt chân lên lăng đảo này mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Hòn đảo nhỏ Hồ Tâm này từng là thiên đường nhân gian mà cô khát khao nhất, nhưng hiện tại nó như trở thành một cơn ác mộng đeo bám lấy cô.
Cô phải đi, cô không thể nào đối mặt với bọn họ bằng trạng thái tỉnh táo được, đối mặt với quan hệ lệch lạc phi lý này. Trước khi mặt trời ló rạng, tất cả những bóng tối xấu xí đều sẽ ẩn dưới ánh trăng dày đặc…
Khi về nhà với Khương Đào, giây phút mở cửa kia, thậm chí Lâm Thiển còn ảo tưởng, nếu Khương Đào vẫn ở trong phòng cô sẽ làm như thế nào?
Tức giận không để ý đến anh ta?
Hay là vạch ra những dấu vết dày đặc mà người đàn ông khác để lại trên cơ thể mình, để xem anh ta có giống như lời nói trước kia, chỉ cần cô vui vẻ thì anh ta cũng vui vẻ?
Nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng anh ta không có ở trong phòng, cô vẫn sợ mình nhịn không được mà bật khóc, đánh véo anh ta, trách cứ anh ta tại sao lại làm hỏng bét cuộc sống hôn nhân vốn đang êm đềm này. Nước đã đổ đi khó mà hứng lại được, sau khi trải qua những việc này, sẽ không có khả năng coi mọi chuyện trước đó như chưa từng xảy ra…
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy tốt hơn một chút chính là, Bùi Hành Trì không có chán ghét cô, phụ nữ là động vật rất thính, mặc kệ anh nói thật hay giả đều trấn an cô ổn hơn.
Tình cảm mãnh liệt, cơ thể xúc động và ánh mắt mê luyến của anh làm cô tự tin hơn một chút…
Khương Đào không có ở trong phòng.
Lâm Thiển cười tự giễu, cổ họng của cô nghẹn ngào, hốc mắt chứa đầy sự ghen tuông. Cô thật ngốc, tại sao còn ôm ảo tưởng với anh ta?
Kế hoạch của anh ta đã lâu như vậy, sự mong đợi đã lớn dần theo thời gian. Anh ta không quan tâm để lại người phụ nữ của mình ở trong phòng, Kiều Mộ Ngưng là một người rất xinh đẹp, đêm nay anh ta chắc rất sung sướng.
Cô nhanh chóng mở két sắt lấy hộ chiếu của mình ra, sau đó Lâm Thiển nghĩ vẫn nên để lại mấy câu cho Khương Đào. Cô đã kết hôn, có công việc, không còn là một đứa trẻ tùy hứng nữa, rất nhiều chuyện không thể tùy tiện được.
Tương lai đi tiếp như nào tạm thời cô vẫn chưa nghĩ đến. Dù muốn ly hôn thì cha mẹ hai bên cũng sẽ ngăn cản, cô không thể nói ra chuyện cô và Khương Đào đã tham gia trò chơi đổi vợ. Bọn họ khẳng định đang sống sờ sờ sẽ tức chết, hơn nữa những chuyện như vậy làm sao có thể nói ra!
Cô còn phải làm như không có chuyện gì, tiếp tục cuộc sống và làm việc.
Cô không nhớ mình đã nhìn thấy câu nói này ở đâu: Hồi còn nhỏ té ngã, muốn nhìn xung quanh xem có người hay không, có thì sẽ khóc, không có thì bò dậy. Sau khi lớn lên có té ngã, muốn nhìn xung quanh xem có người hay không, có liền đứng dậy, không có thì sẽ khóc.
Cô không thể nghĩ quá nhiều quá xa, bây giờ còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Bùi Hành Trì đã bắn vào bên trong nhiều như vậy, tuy là đang trong thời kỳ an toàn, nhưng để bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, cô vẫn phải đi mua thuốc uống càng sớm càng tốt.Và còn phải sắp xếp lịch trình về nước…
Thời điểm cô đi cùng Khương Đào đến là bay thẳng, nhưng hiện tại không thể để anh ta chặn các sân bay ở đây lại. Cô vẫn bên bay đến thủ đô Bago, sau khi trở về cô muốn thuê một căn hộ sau đó sẽ dọn ra khỏi nhà.
Khoảnh khắc máy bay đáp xuống thành phố C, Lâm Thiển mới cảm thấy yên tâm hơn. Suốt đường đi cô đã rối loạn khủng hoảng, sợ hãi Khương Đào tìm được mình, lại lo lắng Bùi Hành Trì đột nhiên xuất hiện. Anh đã chứng kiến mặt phóng đãng của mình, đối với chồng của mình cô cũng không bày ra vẻ mặt như vậy nhưng người đàn ông kia lớn lên quá đẹp, trong lòng cô đối với hắn vẫn có cảm giác khó nói nên lời.
Trong đầu bị ma quỷ ám ảnh lại vang lên câu nói kia: Phụ nữ luôn có sự quyến luyến không thể giải thích được với người đàn ông đã xâm nhập vào cơ thể mình.
Tất nhiên Lâm Thiển không nhớ anh, chỉ là cô không biết đối mặt với anh như nào.
Về sau không gặp là được rồi.
Lâm Thiển viết tờ giấy này vào lúc 3 giờ sáng. Cô chỉ uống có vài ngụm rượu vang đỏ mà Bùi Hành Trì đưa cho cô, nhưng dưới sự làm nũng của cô thì người đàn ông đã uống vài ly, sau khi hoan ái, anh đã thỏa mãn đi ngủ.
Đêm đã rất sâu, bầu trời đêm ngoài cửa sổ sâu giống như biển không thấy đáy, tối đen như mực. Ban đêm yên tĩnh, có người không ngủ được…
Côn thịt nóng bỏng vẫn còn đâm vào tiểu huyệt, cả người Lâm Thiển căng chặt. Sau khi nghe thấy hô hấp vững vàng đều đều phát ra từ người đàn ông bên cạnh, cô mới mở mắt ra, cẩn thận đánh giá anh qua ánh đèn lả lướt.
Người đàn ông này đúng là cực phẩm nhân gian, cơ thể mạnh mẽ thon dài, cơ ngực rắn chắc, bụng nhỏ cũng săn chắc. Toàn thân tản ra vẻ gợi cảm của người đàn ông.
Cô nhích ra khỏi lồng ngực nóng như lửa kia, toàn thân vô cùng đau nhức, chất lỏng trong cơ thể chảy ra không ngừng. Trên ga giường mở ra một đoá hoa dâm mỹ xinh đẹp.
Trái tim lại đau đớn không thể kiểm soát được.
Cô và Khương Đào đều đã phản bội lẫn nhau, giao phối cùng người khác. Từ khi bắt đầu đặt chân lên lăng đảo này mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Hòn đảo nhỏ Hồ Tâm này từng là thiên đường nhân gian mà cô khát khao nhất, nhưng hiện tại nó như trở thành một cơn ác mộng đeo bám lấy cô.
Cô phải đi, cô không thể nào đối mặt với bọn họ bằng trạng thái tỉnh táo được, đối mặt với quan hệ lệch lạc phi lý này. Trước khi mặt trời ló rạng, tất cả những bóng tối xấu xí đều sẽ ẩn dưới ánh trăng dày đặc…
Khi về nhà với Khương Đào, giây phút mở cửa kia, thậm chí Lâm Thiển còn ảo tưởng, nếu Khương Đào vẫn ở trong phòng cô sẽ làm như thế nào?
Tức giận không để ý đến anh ta?
Hay là vạch ra những dấu vết dày đặc mà người đàn ông khác để lại trên cơ thể mình, để xem anh ta có giống như lời nói trước kia, chỉ cần cô vui vẻ thì anh ta cũng vui vẻ?
Nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng anh ta không có ở trong phòng, cô vẫn sợ mình nhịn không được mà bật khóc, đánh véo anh ta, trách cứ anh ta tại sao lại làm hỏng bét cuộc sống hôn nhân vốn đang êm đềm này. Nước đã đổ đi khó mà hứng lại được, sau khi trải qua những việc này, sẽ không có khả năng coi mọi chuyện trước đó như chưa từng xảy ra…
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy tốt hơn một chút chính là, Bùi Hành Trì không có chán ghét cô, phụ nữ là động vật rất thính, mặc kệ anh nói thật hay giả đều trấn an cô ổn hơn.
Tình cảm mãnh liệt, cơ thể xúc động và ánh mắt mê luyến của anh làm cô tự tin hơn một chút…
Khương Đào không có ở trong phòng.
Lâm Thiển cười tự giễu, cổ họng của cô nghẹn ngào, hốc mắt chứa đầy sự ghen tuông. Cô thật ngốc, tại sao còn ôm ảo tưởng với anh ta?
Kế hoạch của anh ta đã lâu như vậy, sự mong đợi đã lớn dần theo thời gian. Anh ta không quan tâm để lại người phụ nữ của mình ở trong phòng, Kiều Mộ Ngưng là một người rất xinh đẹp, đêm nay anh ta chắc rất sung sướng.
Cô nhanh chóng mở két sắt lấy hộ chiếu của mình ra, sau đó Lâm Thiển nghĩ vẫn nên để lại mấy câu cho Khương Đào. Cô đã kết hôn, có công việc, không còn là một đứa trẻ tùy hứng nữa, rất nhiều chuyện không thể tùy tiện được.
Tương lai đi tiếp như nào tạm thời cô vẫn chưa nghĩ đến. Dù muốn ly hôn thì cha mẹ hai bên cũng sẽ ngăn cản, cô không thể nói ra chuyện cô và Khương Đào đã tham gia trò chơi đổi vợ. Bọn họ khẳng định đang sống sờ sờ sẽ tức chết, hơn nữa những chuyện như vậy làm sao có thể nói ra!
Cô còn phải làm như không có chuyện gì, tiếp tục cuộc sống và làm việc.
Cô không nhớ mình đã nhìn thấy câu nói này ở đâu: Hồi còn nhỏ té ngã, muốn nhìn xung quanh xem có người hay không, có thì sẽ khóc, không có thì bò dậy. Sau khi lớn lên có té ngã, muốn nhìn xung quanh xem có người hay không, có liền đứng dậy, không có thì sẽ khóc.
Cô không thể nghĩ quá nhiều quá xa, bây giờ còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Bùi Hành Trì đã bắn vào bên trong nhiều như vậy, tuy là đang trong thời kỳ an toàn, nhưng để bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, cô vẫn phải đi mua thuốc uống càng sớm càng tốt.Và còn phải sắp xếp lịch trình về nước…
Thời điểm cô đi cùng Khương Đào đến là bay thẳng, nhưng hiện tại không thể để anh ta chặn các sân bay ở đây lại. Cô vẫn bên bay đến thủ đô Bago, sau khi trở về cô muốn thuê một căn hộ sau đó sẽ dọn ra khỏi nhà.
Khoảnh khắc máy bay đáp xuống thành phố C, Lâm Thiển mới cảm thấy yên tâm hơn. Suốt đường đi cô đã rối loạn khủng hoảng, sợ hãi Khương Đào tìm được mình, lại lo lắng Bùi Hành Trì đột nhiên xuất hiện. Anh đã chứng kiến mặt phóng đãng của mình, đối với chồng của mình cô cũng không bày ra vẻ mặt như vậy nhưng người đàn ông kia lớn lên quá đẹp, trong lòng cô đối với hắn vẫn có cảm giác khó nói nên lời.
Trong đầu bị ma quỷ ám ảnh lại vang lên câu nói kia: Phụ nữ luôn có sự quyến luyến không thể giải thích được với người đàn ông đã xâm nhập vào cơ thể mình.
Tất nhiên Lâm Thiển không nhớ anh, chỉ là cô không biết đối mặt với anh như nào.
Về sau không gặp là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất