Chương 43: Tình Dục Như Thú Dữ Ngủ Đông Thỉnh Thoảng Vẫn Kêu Gào Trong Lòng
Lâm Thiển cảm thấy trong lồng ngực mình như có một con thỏ con đang nhảy bịch bịch. Khi thang máy đi lên cô đã nhìn trộm người đàn ông này rất nhiều lần.
Tất nhiên không phải cô nhớ anh, chỉ là cô quá kinh ngạc, hôm qua vừa mới mơ thấy anh và cô hoan ái sung sướng, hôm nay lại tình cờ gặp anh?
Tại sao anh lại ở đây? Đi làm việc hay đi công tác? Hay vốn dĩ anh đang sinh sống ở thành phố Giang?
Cô còn phải ở đây thêm nửa năm nữa, sau này sẽ không gặp gỡ nữa chứ?
Nhất thời đủ các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu của cô.
Mãi đến khi âm thanh “Đinh” vang lên nhắc nhở đã đến tầng 47, cô yên lặng bước nhanh ra khỏi thang máy, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay hơi ướt.
Mấy người phụ nữ cùng cô đi ra khỏi thang máy bắt đầu si mê, ríu rít bàn luận.
“Người đàn ông lúc nãy đẹp trai quá!”
“Không chỉ đẹp trai, anh ấy đúng là cực phẩm, lại còn rất có tiền nha. Các cô đã nhìn thấy cái đồng hồ anh ấy đeo chưa? Patek Philippe đó, mẫu rẻ nhất của thương hiệu này đã lên đến trăm vạn…”
Một cô gái trẻ khác nhỏ giọng hỏi, “Nghe nói hiện tại chín trên mười các soái ca đều là gay, chắc anh ấy không phải đâu nhỉ?”
“... Không thể nào? Nhưng không sao, tôi tình nguyện anh ấy là một người đàn ông tai họa cũng không muốn những người phụ nữ khác bắt được anh ấy.”
“Đúng đúng đúng, soái ca này chỉ nên nhìn từ xa chứ không thể dâm loạn được.”
Lâm Thiển đi theo phía sau các cô, cô nghĩ thầm. Dĩ nhiên Bùi Hành Trì không phải gay, anh là cao thủ tán tỉnh phụ nữ, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể dâm loạn?
Không những cô đã được quan sát từ xa đến gần, mà tay của cô còn nắm những bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể anh…
Buổi huấn luyện hôm nay sẽ diễn ra nguyên một ngày, tiến sĩ giám sát kinh tế và kinh doanh quốc tế của Đại học Giang Thành sẽ trực tiếp giảng dạy. Buổi sáng chủ yếu là học các kiến thức lý thuyết, sau ba giờ học tập thì mọi người có hơi mệt mỏi.
Cầm phiếu ăn được phát quay người muốn đi lên tầng 50, tinh thần Lâm Thiển đã tốt hơn rất nhiều.
Tiệc tự chọn ở cao ốc Thụy Đức rất nổi tiếng ở thành phố Giang, có hàu sống nước Pháp, tôm đỏ Argentina, vẹm New Zealand, còn có cả sashimi tươi sống cắt miếng rất dày, cái gì cần có đều đã có hết. Mặc dù cô không thích ăn hải sản lắm nhưng cô cũng ăn không ít, khi nhìn thấy ô mai mơ gừng cô cũng lấy một đĩa nhỏ, vị cay cay ê ẩm ăn với hải sản đúng là tuyệt vời.
Đến thành phố Giang đã được gần nửa tháng, nếu một hai phải than thở về chuyện không tốt thì ẩm thực ở đây đúng là không hợp với khẩu vị của cô.
Cô theo bố mẹ lớn lên ở thành phố Dung, khẩu vị nơi đó chủ yếu là cay rát. Mỗi bữa sáng cô đều ăn một bát mì nên hình thành thói quen thích ăn mì sợi.
Sau khi đến đây, cô đã tìm vài cửa hàng treo biển ở địa phương nhưng không có cửa hàng nào có hương vị giống trong trí nhớ của cô.
Cuối cùng thì hôm nay cũng được ăn ngon một bữa.
Lâm Thiển gắp một miếng cá hồi cho vào miệng, thỏa mãn hưởng thụ cảm giác mềm mại như môi và răng. Một người đàn ông đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay sạch sẽ thon dài thong thả ăn những món ăn trên đĩa của mình.
Cô cau mày liếc nhìn những chỗ trống xung quanh, trong lòng cô lại vang lên hồi chuông cảnh báo.
Chắc chắn là Bùi Hành Trì cố tình ngồi cạnh cô, cô cũng không hiểu hắn muốn làm cái quái quỷ gì.
Cô không nói lời nào đặt nĩa xuống sau đó trừng mắt nhìn anh.
Đôi lông mày trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nhướng lên, anh nhìn Lâm Thiển, trong mắt dường như có chút khó hiểu, giọng nói trầm thấp không biết đang vui hay giận.
“Tiểu thư à, trước đây chúng ta đã quen biết hay sao vậy?”
Lâm Thiển trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ người này mất trí nhớ rồi?
Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến Lâm Thiển nói thầm trong lòng, không biết có phải cô thật sự nhận lầm người không hay anh cố tình giả vờ không quen biết?
Nhưng mặc kệ anh có giả vờ hay không thì đây vẫn là kết quả tốt nhất cho hai người. Sau đêm đó vốn dĩ nên đường ai nấy đi.
Bùi Hành Trì nhìn bộ dạng phát ngốc của cô, anh cong môi nở một nụ cười. Cằm của anh để sát vào cô, cố tình hạ thấp giọng tạo ra bầu không khí ái muội.
“Lâm Thiển, tối hôm đó em chạy trốn khỏi giường của tôi. Tôi còn tưởng em không muốn gặp lại tôi cũng không muốn người khác biết về mối quan hệ của chúng ta.”
Quan hệ?
Cô có quan hệ gì với anh?
Lâm Thiển oán hận suy nghĩ người đàn ông này quả nhiên là kẻ lừa gạt phụ nữ, giả vờ cũng rất thật. Nếu không phải do đêm qua đã mộng xuân, hôm nay cô mà gặp anh chắc chắn sẽ giả vờ giống hơn so với anh, sẽ không nhìn anh đến một cái.
“Anh tránh xa tôi ra một chút.”
Mặt cô đỏ bừng trông giống như con tôm luộc ở trên bàn, thẹn quá hóa giận bưng đĩa đồ ăn muốn đổi chỗ ngồi. Nhìn Bùi Hành Trì vẫn đang cúi đầu ăn không hề có ý định dây dưa với mình, cô yên tâm hơn nhiều. Cô nghĩ nơi này không phải lăng đảo, cô sẽ không chơi trò chơi đó với anh ta nữa vậy nên cô sợ hắn làm gì?
Hơn nữa, trong tiềm thức của cô, cô cảm thấy người đàn ông này sẽ không uy hiếp hay làm tổn thương cô.
Hội nghị kết thúc thì trời đã gần tối, Lâm Thiển không muốn về nhà. Hôm nay gặp lại Bùi Hành Trì đã ảnh hưởng rất lớn đến cô, tối hôm qua cô vừa mộng xuân, cô sợ mình sẽ lại nghĩ đến những hình ảnh đỏ mặt đó. Cô cũng chưa nhìn kỹ thành phố Giang, khách sạn lại tình cờ là khu thương nghiệp phồn hoa. Cô đi dạo một lúc, khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ người lớn, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi vào.
Thật ra giấc mộng xuân ngày hôm qua cũng không phải lần đầu tiên, nhưng chuyến đi đến đảo Hồ Tâm dường như bật công tắc trong người cô. Tình dục như thú dữ ngủ đông thỉnh thoảng vẫn kêu gào ở trong lòng, gấp không chờ đợi được muốn chui ra ngoài.
Cô đỏ mặt tự nhủ dục vọng cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ và chuyện này cũng không nhất định phải dựa vào người đàn ông mới giải quyết được.
Tất nhiên không phải cô nhớ anh, chỉ là cô quá kinh ngạc, hôm qua vừa mới mơ thấy anh và cô hoan ái sung sướng, hôm nay lại tình cờ gặp anh?
Tại sao anh lại ở đây? Đi làm việc hay đi công tác? Hay vốn dĩ anh đang sinh sống ở thành phố Giang?
Cô còn phải ở đây thêm nửa năm nữa, sau này sẽ không gặp gỡ nữa chứ?
Nhất thời đủ các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu của cô.
Mãi đến khi âm thanh “Đinh” vang lên nhắc nhở đã đến tầng 47, cô yên lặng bước nhanh ra khỏi thang máy, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay hơi ướt.
Mấy người phụ nữ cùng cô đi ra khỏi thang máy bắt đầu si mê, ríu rít bàn luận.
“Người đàn ông lúc nãy đẹp trai quá!”
“Không chỉ đẹp trai, anh ấy đúng là cực phẩm, lại còn rất có tiền nha. Các cô đã nhìn thấy cái đồng hồ anh ấy đeo chưa? Patek Philippe đó, mẫu rẻ nhất của thương hiệu này đã lên đến trăm vạn…”
Một cô gái trẻ khác nhỏ giọng hỏi, “Nghe nói hiện tại chín trên mười các soái ca đều là gay, chắc anh ấy không phải đâu nhỉ?”
“... Không thể nào? Nhưng không sao, tôi tình nguyện anh ấy là một người đàn ông tai họa cũng không muốn những người phụ nữ khác bắt được anh ấy.”
“Đúng đúng đúng, soái ca này chỉ nên nhìn từ xa chứ không thể dâm loạn được.”
Lâm Thiển đi theo phía sau các cô, cô nghĩ thầm. Dĩ nhiên Bùi Hành Trì không phải gay, anh là cao thủ tán tỉnh phụ nữ, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể dâm loạn?
Không những cô đã được quan sát từ xa đến gần, mà tay của cô còn nắm những bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể anh…
Buổi huấn luyện hôm nay sẽ diễn ra nguyên một ngày, tiến sĩ giám sát kinh tế và kinh doanh quốc tế của Đại học Giang Thành sẽ trực tiếp giảng dạy. Buổi sáng chủ yếu là học các kiến thức lý thuyết, sau ba giờ học tập thì mọi người có hơi mệt mỏi.
Cầm phiếu ăn được phát quay người muốn đi lên tầng 50, tinh thần Lâm Thiển đã tốt hơn rất nhiều.
Tiệc tự chọn ở cao ốc Thụy Đức rất nổi tiếng ở thành phố Giang, có hàu sống nước Pháp, tôm đỏ Argentina, vẹm New Zealand, còn có cả sashimi tươi sống cắt miếng rất dày, cái gì cần có đều đã có hết. Mặc dù cô không thích ăn hải sản lắm nhưng cô cũng ăn không ít, khi nhìn thấy ô mai mơ gừng cô cũng lấy một đĩa nhỏ, vị cay cay ê ẩm ăn với hải sản đúng là tuyệt vời.
Đến thành phố Giang đã được gần nửa tháng, nếu một hai phải than thở về chuyện không tốt thì ẩm thực ở đây đúng là không hợp với khẩu vị của cô.
Cô theo bố mẹ lớn lên ở thành phố Dung, khẩu vị nơi đó chủ yếu là cay rát. Mỗi bữa sáng cô đều ăn một bát mì nên hình thành thói quen thích ăn mì sợi.
Sau khi đến đây, cô đã tìm vài cửa hàng treo biển ở địa phương nhưng không có cửa hàng nào có hương vị giống trong trí nhớ của cô.
Cuối cùng thì hôm nay cũng được ăn ngon một bữa.
Lâm Thiển gắp một miếng cá hồi cho vào miệng, thỏa mãn hưởng thụ cảm giác mềm mại như môi và răng. Một người đàn ông đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay sạch sẽ thon dài thong thả ăn những món ăn trên đĩa của mình.
Cô cau mày liếc nhìn những chỗ trống xung quanh, trong lòng cô lại vang lên hồi chuông cảnh báo.
Chắc chắn là Bùi Hành Trì cố tình ngồi cạnh cô, cô cũng không hiểu hắn muốn làm cái quái quỷ gì.
Cô không nói lời nào đặt nĩa xuống sau đó trừng mắt nhìn anh.
Đôi lông mày trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nhướng lên, anh nhìn Lâm Thiển, trong mắt dường như có chút khó hiểu, giọng nói trầm thấp không biết đang vui hay giận.
“Tiểu thư à, trước đây chúng ta đã quen biết hay sao vậy?”
Lâm Thiển trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ người này mất trí nhớ rồi?
Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến Lâm Thiển nói thầm trong lòng, không biết có phải cô thật sự nhận lầm người không hay anh cố tình giả vờ không quen biết?
Nhưng mặc kệ anh có giả vờ hay không thì đây vẫn là kết quả tốt nhất cho hai người. Sau đêm đó vốn dĩ nên đường ai nấy đi.
Bùi Hành Trì nhìn bộ dạng phát ngốc của cô, anh cong môi nở một nụ cười. Cằm của anh để sát vào cô, cố tình hạ thấp giọng tạo ra bầu không khí ái muội.
“Lâm Thiển, tối hôm đó em chạy trốn khỏi giường của tôi. Tôi còn tưởng em không muốn gặp lại tôi cũng không muốn người khác biết về mối quan hệ của chúng ta.”
Quan hệ?
Cô có quan hệ gì với anh?
Lâm Thiển oán hận suy nghĩ người đàn ông này quả nhiên là kẻ lừa gạt phụ nữ, giả vờ cũng rất thật. Nếu không phải do đêm qua đã mộng xuân, hôm nay cô mà gặp anh chắc chắn sẽ giả vờ giống hơn so với anh, sẽ không nhìn anh đến một cái.
“Anh tránh xa tôi ra một chút.”
Mặt cô đỏ bừng trông giống như con tôm luộc ở trên bàn, thẹn quá hóa giận bưng đĩa đồ ăn muốn đổi chỗ ngồi. Nhìn Bùi Hành Trì vẫn đang cúi đầu ăn không hề có ý định dây dưa với mình, cô yên tâm hơn nhiều. Cô nghĩ nơi này không phải lăng đảo, cô sẽ không chơi trò chơi đó với anh ta nữa vậy nên cô sợ hắn làm gì?
Hơn nữa, trong tiềm thức của cô, cô cảm thấy người đàn ông này sẽ không uy hiếp hay làm tổn thương cô.
Hội nghị kết thúc thì trời đã gần tối, Lâm Thiển không muốn về nhà. Hôm nay gặp lại Bùi Hành Trì đã ảnh hưởng rất lớn đến cô, tối hôm qua cô vừa mộng xuân, cô sợ mình sẽ lại nghĩ đến những hình ảnh đỏ mặt đó. Cô cũng chưa nhìn kỹ thành phố Giang, khách sạn lại tình cờ là khu thương nghiệp phồn hoa. Cô đi dạo một lúc, khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ người lớn, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi vào.
Thật ra giấc mộng xuân ngày hôm qua cũng không phải lần đầu tiên, nhưng chuyến đi đến đảo Hồ Tâm dường như bật công tắc trong người cô. Tình dục như thú dữ ngủ đông thỉnh thoảng vẫn kêu gào ở trong lòng, gấp không chờ đợi được muốn chui ra ngoài.
Cô đỏ mặt tự nhủ dục vọng cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ và chuyện này cũng không nhất định phải dựa vào người đàn ông mới giải quyết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất