Chương 10: Người thừa kế 10
Editor – Beta: Trân (Pudding)
–––––––––
Sùng Lăng cho ba người thời gian tiếp thu, sau đó để họ xử lý thi thể Trương Cương, còn cái xác trong nhà tắm thì do anh và Trì Sơ lo liệu. Gói kỹ thi thể, lập tức nâng đến phòng dụng cụ.
Rửa sạch tay, mọi người ngồi lại trong phòng khách.
Giang Vi hỏi: “Chúng ta đã biết quy tắc ban đêm, đêm nay có phải an toàn rồi không?”
Sùng Lăng cười cười: “Ai biết được.”
Câu trả lời ba phải thế này, khiến ba người Giang Vi lại khẩn trương.
Trì Sơ vẫn đang suy nghĩ: “Anh có chú ý đến tình trạng trong phòng không? Trên giường có hai tấm chăn, nhưng chỉ dùng một cái, từ nếp nhăn có để đoán là hai người nằm song song.”
Sùng Lăng biết cậu đang nói về điều gì, gật đầu: “Hai người đó không phải anh em họ, mà là tình nhân.”
Phụ nữ rất nhạy cảm với những đề tài này, Giang Vi lập tức hiểu: “Hai người nói Triệu Hiểu Cầm với Trương Cường?”
Thật ra cũng không có gì bất ngờ cho lắm.
Triệu Hiểu Cầm tuổi trẻ xinh đẹp, Trì Bồi Luân đã hơn 50 lại luôn bận rộn, cơ thể ngày càng sa sút, thứ có thể cung cấp cho Triệu Hiểu Cầm cũng chỉ có tiền. Triệu Hiểu Cầm có tiền rồi lại có thời gian rảnh rỗi, còn có nhu cầu khác nên âm thầm đi tìm đàn ông, ý định có cả tiền lẫn tình.
Như vậy, ai là cha đứa trẻ trong bụng Triệu Hiểu Cầm thì khó mà nói.
Nhưng những điều này đều không quan trọng.
Trì Sơ nhắc đến việc này là vì nghĩ đến một vấn đề khác: “Ngày hôm qua sau khi Trì Bồi Lý chết, chúng ta từng nghi ngờ, tại sao Triệu Hiểu Cầm không nghe thấy động tĩnh ở phòng sách. Chúng ta suy đoán, lúc đó hai người họ không ở trong phòng, vậy bọn họ đã đi đâu?”
“Có liên quan gì sao?” Lý Hạo Dương nghi ngờ.
Dù tìm ra được nguyên nhân, nhưng có giúp ích gì cho việc trước mắt? Ba người đã chết, kẻ giết bọn họ chính là quỷ!
Trì Sơ nhìn ba gương mặt mê mang, rất đồng tình với Sùng Lăng.
Lý Hạo Dương rất sôi nổi, nhưng luôn không tìm được trạng thái; Phương Nghị kiệm lời, ngẫu nhiên vẫn sẽ lên tiếng chứng minh cậu ta dụng tâm; Giang Vi hơi lớn tuổi, có kinh nghiệm do tính chất công việc, có năng lực quan sát và phân tích, nhưng không giúp gì được cho Sùng Lăng, bởi vì cô ấy quá sợ hãi, không dám hành động một mình.
Bọn họ đều ỷ lại Sùng Lăng, ỷ y anh có kinh nghiệm, biết tìm thông tin và phân tích.
Sùng Lăng cũng không vì vậy mà khó chịu, vẫn luôn nhã nhặn như cũ: “Chúng ta hoài nghi Trì Bồi Luân chết do mưu sát. 9 giờ tối ngày 19 luật sư Trần mới đến biệt thự, trong khoảng thời gian này chúng ta đều nằm trong diện nguy hiểm. Trước mắt vẫn chưa nắm đủ thông tin, một khi có biến cố, chúng ta sẽ không trở tay kịp.”
Trì Sơ nói tiếp: “Nên tôi có một suy nghĩ, nếu chúng ta tìm ra hung thủ, có thể làm chấp niệm của chú hai lắng xuống không?”
Cậu không nói thẳng chữ “Quỷ”, nhưng ý nghĩa bên trong đã rất rõ.
Sùng Lăng chỉ nhìn cậu, không nói gì.
Mà ba người kia vẫn chưa ý thức được.
“Tìm hung thủ?” Ba người hưng phấn. Chỉ cần không đối mặt với quỷ là được, còn nữa, đối tượng đáng nghi không quá mấy người, điều tra rất dễ.
“Cậu có ý tưởng gì?” Sùng Lăng hỏi.
Trì Sơ suy nghĩ một lát: “Tôi muốn quay lại phòng Triệu Hiểu Cầm xem thử.”
Trên thực tế, cậu cảm thấy việc đêm qua Triệu Hiểu Cầm không ở trong phòng cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng vẫn rất để ý. Sở dĩ muốn đi điều tra cũng vì thói quen bấy lâu, càng là một loại trực giác. Rất nhiều thời điểm, manh mối quan trọng trong các vụ án đều nằm ở những nơi không bắt mắt.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Tình trạng trong phòng không hề thay đổi, vết máu vẫn còn đọng.
Nơi này chỉ là phòng cho khách ở tạm, đồ vật của Triệu Hiểu Cầm không nhiều lắm, vật quan trong đều để trong vali hoặc túi xách. Năm người chia nhau tìm kiếm, không bao lâu liền tìm được hết tất cả đồ vật của Triệu Hiểu Cầm —— quần áo, đồ trang điểm, trang sức, nước tẩy trang, vài bịch snack, điện thoại và đồ sạc đều đặt trên tủ đầu giường.
Trì Sơ cầm lấy chiếc điện thoại màu đỏ, có cài mật mã.
Lý Hạo Dương thấy vậy nói: “Giao cho tôi.”
“Cậu biết bẻ khóa?” Trì Sơ khá bất ngờ.
“Thấy bạn học làm qua, rất đơn giản. Muốn đảm bảo dữ liệu trong điện thoại không bị mất, tốt nhất nên dùng máy tính.” Lý Hạo Dương nói, đưa tay cầm điện thoại của Trương Cường và Triệu Hiểu Cầm: “Tôi thấy trong phòng Tiểu Linh có laptop, mượn của cô ấy để dùng.”
Còn lại bọn họ cũng không còn phát hiện nào khác, dứt khoát xuống lầu chờ kết quả.
Lý Hạo Dương bên kia chỉ mất hơn mười phút đã hoàn thành, mã khóa trên hai chiếc điện thoại đều được mở ra.
Trì Sơ và Sùng Lăng mỗi người kiểm tra một chiếc.
Trì Sơ kiểm tra điện thoại của Triệu Hiểu Cầm, album có rất nhiều ảnh selfie, tin nhắn để lộ rất nhiều thông tin, có nội dung trò chuyện ám muội với Trường Cường, tuy không rõ ràng nhưng đã chứng minh đứa trẻ trong bụng Triệu Hiểu Cầm quả thật là của Trương Cường.
Tỉ mỉ xem từng thứ, đột nhiên phát hiện một đoạn ghi âm, thời gian vào 20:15 tối hôm qua.
Trì Sơ bấm vào, nghe thấy Trì Bồi Lý và Trì Nhã đang đối thoại.
—— Chú ba muốn nói gì với con?
—— Cũng không có gì, chỉ là muốn chúc mừng thôi, Tiểu Nhã con song hỷ lâm môn mà. Đáng tiếc ba con không thấy được, nhưng nói thật, nếu ba con còn sống, chuyện của con chưa chắc gì đã thành.
Lời nói này hình như đã khiến Trì Nhã nổi giận, giọng nói lạnh đi —— Chú ba! Nếu con nhớ không lầm thì phần tài sản của chú ba ba đã đưa cho chú rồi, từ quỹ ủy thác mỗi năm đều nhận được một khoảng nhất định, là cả đời đó chú. Ba con cũng thật dụng tâm lương khổ. Chú ba, di chúc lần này vốn dĩ không có tên của chú, nhưng bây giờ chú lại có một phần, cũng là chuyện vui lớn!
—— Tức giận cái gì chứ, chú ba chỉ nói vậy thôi. Con đó, nhìn thì rất yếu đuối nhưng tính tình lại thẳng thắng giống y hệt mẹ con. Tính tình như vậy rất có hại! Nếu lúc trước mẹ con không hiếu thắng như vậy, thì sao cãi nhau với ba con? Không cãi nhau thì ba con đâu đi tìm người khác ở bên ngoài? Con cũng vậy, nghĩ ba con thương con nên cứ chọc giận ông ấy, nghe đâu tối hôm đó hai người còn cãi nhau?
—— Chú ba không còn chuyện gì khác thì con về phòng!
—— Từ từ. Tiểu Nhã, chúng ta nói chuyện chính. Con luôn là một người thông minh, chú ba đây ngày thường chi tiêu rất lớn, chỉ muốn có thêm chút tiền. Con và anh con cũng đâu muốn tài sản bị chia cho người ngoài? Con nhìn mấy người đến toàn là ai, tình nhân, con riêng, chậc, nói câu khó nghe, chú thấy tụi nó có đứa nào giống ba con đâu.
—— Đây là di chúc do ba ba chỉ định.
—— Sự thành do người. Con cứ nói với anh con, cả nhà chúng ta từ từ thương lượng.
Đoạn ghi âm chỉ dài 1 phút 12 giây, tuy không phải nội dung quan trọng nhưng rất đáng xem xét.
“Trong điện thoại của Trương Cường cũng có một đoạn ghi âm giống vậy, có lẽ là để dự phòng.” Sùng Lăng nói.
Trì Sơ phân tích: “Từ ghi âm mà suy đoán, chú ba tìm Trì Nhã chủ yếu là vì di chúc, muốn hủy bỏ phần thừa kế của bốn người. Mấy lời phía trước chỉ giả lả nhưng để lộ hai việc: Một, việc Trì Nhã và La Văn Hiên đính hôn, chú hai không hài lòng; Hai, quan hệ giữa Trì Nhã và chú hai khá là căng thẳng, đêm xảy ra chuyện hai người còn từng cãi nhau.”
Sùng Lăng tiếp lời: “Người ghi âm là Triệu Hiểu Cầm, cuộc đối thoại khá là hoàn chỉnh, có thể loại trừ khả năng vô tình nhìn thấy nên ghi âm lại. Như vậy, có hai vấn đề: Một, mục đích Triệu Hiểu Cầm nhắm vào Trì Bồi Lý và Trì Nhã là gì? Hai, trong ghi âm không có nội dùng nào nhạy cảm vì sao Triệu Hiểu Cầm muốn giữ lại? Còn cẩn thận copy thêm một bản để dự phòng.”
“Mượn sức chúng ta?” Lý Hạo Dương suy đoán: “Trì Bồi Lý luôn muốn đối phó Triệu Hiểu Cầm và bốn người chúng ta, Triệu Hiểu Cầm yếu thế muốn liên hợp với chúng ta. Nói miệng không có bằng chứng, ghi âm có thể chứng minh lời của dì ta.”
Giang Vi cũng đưa ra cái nhìn của mình: “Hoặc Triệu Hiểu Cầm muốn dùng ghi âm để làm lợi thế. Không phải chúng ta muốn tìm kẻ đã giết Trì Bồi Luân sao? Trì Nhã từng cãi nhau với ông ấy lại bị phản đối hôn sự, có động cơ giết người. Trì Bồi Lý cũng vậy, Trì Nhã nói ông ta chỉ nhận được một khoảng nhất định từ quỹ ủy thác, căn bản không đủ để ông ta tiêu xài, vì vậy nên nảy sinh xung đột, cũng có thể giết người.”
Trì Sơ cảm thấy, còn thiếu cái gì đó.
Sùng Lăng nói: “Trì Bồi Luân chết được xác định là do bệnh tim tái phát, khi phát hiện ông ấy còn nằm trên giường, chết trong lúc ngủ. Thời gian tử vong hơn hai giờ đêm. Chứng tỏ, nếu cái chết của ông ấy có khuất mắt, nhất định là mưu sát mà không phải bị giết.
Mưu sát cần phải lập kế hoạch, dàn dựng mọi thứ trong bí mật, ít nhất khi phát hiện ra người chết, tất cả mọi người đều cho rằng chết do bệnh tật. Thế nên người nào ở lại biệt thự đêm hôm đó đều có khả nghi.
“Tìm hung thủ phải cẩn thận, chúng ta chỉ có một cơ hội mà thôi.”
Câu cuối cùng rất khó hiểu.
Theo suy đoán của Sùng Lăng, nếu tìm được hung thủ chắc chắn phải báo lên. Nhưng báo cho ai? Bằng cách nào? Trước mắt chưa biết được. Trò chơi tuyệt đối không cho bọn họ cơ hội để thử, một khi báo sai, sẽ phải dùng cái chết để tạ tội.
“Tôi đi hỏi Tiểu Linh.” Đây là kế hoạch đã đinh từ tối gôm quá, nhưng đã bị một đống vấn đề làm quên mất.
Tiểu Linh đã làm xong hết mọi việc, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Khi Trì Sơ đến, Tiểu Linh cầm điện thoại ngẩn ngơ, không biết đang xem cái gì.
“Trì Sơ thiếu gia?” Tiểu Linh vội đứng lên.
“Tôi có chút chuyện muốn hỏi. Thi thể của chú hai là ai phát hiện?”
“Là, là tôi.” Tiểu Linh nhớ lại cảnh tượng đó, môi mím, hai tay siết chặt: “Trước đây biệt thự có rất nhiều người, bảo vệ, tài xế, người làm vườn, số người làm tính luôn tôi có tận bốn người, mọi người đều là chuyên gia trong lĩnh vực này. Công việc ban đầu của tôi không bao gồm chuyện bếp núc, mà là quản lý vệ sinh trên tầng ba, bởi vì tầng ba chỉ có một mình tiên sinh ở, nên tôi là người dọn dẹp phòng ngủ, phòng sách, phòng nghỉ, cũng chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của tiên sinh.
Sáng hôm đó, đúng bảy giờ tôi đến phòng ngủ của tiên sinh. Tiên sinh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, bữa sáng lúc 7:30, trước đó 10 phút ông ấy sẽ xuống nhà dùng bữa. Nhưng hôm đó tôi gõ cửa mãi cũng không ai đáp lại, cửa cũng không khóa trái, tôi vặn nắm cửa một cái liền mở ra.
Tôi gọi hai tiếng mà ông ấy không đáp. Lập tức lấy làm lạ, cơ thể tiên sinh không tốt, chất lượng giấc ngủ rất kém, có chút động tĩnh cũng sẽ tỉnh giấc, nhưng lúc này lại không hề phản ứng với tiếng gọi của tôi. Tôi đi vào xem xét, phát hiện sắc mặt của tiên sinh không ổn, môi phát tím, giống như không hề có hô hấp.
Tôi đang sợ hãi, Triệu tiểu thư đi vào, hét to một tiếng, sau đó mấy người đại thiếu gia đại tuổi thư cũng đến.”
“Hôm đó có nhiều người ở lại, có ai ở tầng ba không?” Trì Sơ hỏi.
“Chỉ có Triệu tiểu thư ở lầu ba, Trì Bồi Lý tiên sinh ở phòng khác.”
“Có thể miêu tả cho tôi tình cảnh lúc đó trong phòng không? Lúc cô đi vào mọi thứ thế nào?”
Ai ngờ Tiểu Linh lại nói: “Bác Trương có chìa khóa, Trì Sơ thiếu gia có thể tự mình đi xem.”
Trì Sơ sửng sốt, phản ứng lại: “Ý cô là phòng ngủ của chú hai vẫn giữ nguyên?”
–––––––––
Sùng Lăng cho ba người thời gian tiếp thu, sau đó để họ xử lý thi thể Trương Cương, còn cái xác trong nhà tắm thì do anh và Trì Sơ lo liệu. Gói kỹ thi thể, lập tức nâng đến phòng dụng cụ.
Rửa sạch tay, mọi người ngồi lại trong phòng khách.
Giang Vi hỏi: “Chúng ta đã biết quy tắc ban đêm, đêm nay có phải an toàn rồi không?”
Sùng Lăng cười cười: “Ai biết được.”
Câu trả lời ba phải thế này, khiến ba người Giang Vi lại khẩn trương.
Trì Sơ vẫn đang suy nghĩ: “Anh có chú ý đến tình trạng trong phòng không? Trên giường có hai tấm chăn, nhưng chỉ dùng một cái, từ nếp nhăn có để đoán là hai người nằm song song.”
Sùng Lăng biết cậu đang nói về điều gì, gật đầu: “Hai người đó không phải anh em họ, mà là tình nhân.”
Phụ nữ rất nhạy cảm với những đề tài này, Giang Vi lập tức hiểu: “Hai người nói Triệu Hiểu Cầm với Trương Cường?”
Thật ra cũng không có gì bất ngờ cho lắm.
Triệu Hiểu Cầm tuổi trẻ xinh đẹp, Trì Bồi Luân đã hơn 50 lại luôn bận rộn, cơ thể ngày càng sa sút, thứ có thể cung cấp cho Triệu Hiểu Cầm cũng chỉ có tiền. Triệu Hiểu Cầm có tiền rồi lại có thời gian rảnh rỗi, còn có nhu cầu khác nên âm thầm đi tìm đàn ông, ý định có cả tiền lẫn tình.
Như vậy, ai là cha đứa trẻ trong bụng Triệu Hiểu Cầm thì khó mà nói.
Nhưng những điều này đều không quan trọng.
Trì Sơ nhắc đến việc này là vì nghĩ đến một vấn đề khác: “Ngày hôm qua sau khi Trì Bồi Lý chết, chúng ta từng nghi ngờ, tại sao Triệu Hiểu Cầm không nghe thấy động tĩnh ở phòng sách. Chúng ta suy đoán, lúc đó hai người họ không ở trong phòng, vậy bọn họ đã đi đâu?”
“Có liên quan gì sao?” Lý Hạo Dương nghi ngờ.
Dù tìm ra được nguyên nhân, nhưng có giúp ích gì cho việc trước mắt? Ba người đã chết, kẻ giết bọn họ chính là quỷ!
Trì Sơ nhìn ba gương mặt mê mang, rất đồng tình với Sùng Lăng.
Lý Hạo Dương rất sôi nổi, nhưng luôn không tìm được trạng thái; Phương Nghị kiệm lời, ngẫu nhiên vẫn sẽ lên tiếng chứng minh cậu ta dụng tâm; Giang Vi hơi lớn tuổi, có kinh nghiệm do tính chất công việc, có năng lực quan sát và phân tích, nhưng không giúp gì được cho Sùng Lăng, bởi vì cô ấy quá sợ hãi, không dám hành động một mình.
Bọn họ đều ỷ lại Sùng Lăng, ỷ y anh có kinh nghiệm, biết tìm thông tin và phân tích.
Sùng Lăng cũng không vì vậy mà khó chịu, vẫn luôn nhã nhặn như cũ: “Chúng ta hoài nghi Trì Bồi Luân chết do mưu sát. 9 giờ tối ngày 19 luật sư Trần mới đến biệt thự, trong khoảng thời gian này chúng ta đều nằm trong diện nguy hiểm. Trước mắt vẫn chưa nắm đủ thông tin, một khi có biến cố, chúng ta sẽ không trở tay kịp.”
Trì Sơ nói tiếp: “Nên tôi có một suy nghĩ, nếu chúng ta tìm ra hung thủ, có thể làm chấp niệm của chú hai lắng xuống không?”
Cậu không nói thẳng chữ “Quỷ”, nhưng ý nghĩa bên trong đã rất rõ.
Sùng Lăng chỉ nhìn cậu, không nói gì.
Mà ba người kia vẫn chưa ý thức được.
“Tìm hung thủ?” Ba người hưng phấn. Chỉ cần không đối mặt với quỷ là được, còn nữa, đối tượng đáng nghi không quá mấy người, điều tra rất dễ.
“Cậu có ý tưởng gì?” Sùng Lăng hỏi.
Trì Sơ suy nghĩ một lát: “Tôi muốn quay lại phòng Triệu Hiểu Cầm xem thử.”
Trên thực tế, cậu cảm thấy việc đêm qua Triệu Hiểu Cầm không ở trong phòng cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng vẫn rất để ý. Sở dĩ muốn đi điều tra cũng vì thói quen bấy lâu, càng là một loại trực giác. Rất nhiều thời điểm, manh mối quan trọng trong các vụ án đều nằm ở những nơi không bắt mắt.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Tình trạng trong phòng không hề thay đổi, vết máu vẫn còn đọng.
Nơi này chỉ là phòng cho khách ở tạm, đồ vật của Triệu Hiểu Cầm không nhiều lắm, vật quan trong đều để trong vali hoặc túi xách. Năm người chia nhau tìm kiếm, không bao lâu liền tìm được hết tất cả đồ vật của Triệu Hiểu Cầm —— quần áo, đồ trang điểm, trang sức, nước tẩy trang, vài bịch snack, điện thoại và đồ sạc đều đặt trên tủ đầu giường.
Trì Sơ cầm lấy chiếc điện thoại màu đỏ, có cài mật mã.
Lý Hạo Dương thấy vậy nói: “Giao cho tôi.”
“Cậu biết bẻ khóa?” Trì Sơ khá bất ngờ.
“Thấy bạn học làm qua, rất đơn giản. Muốn đảm bảo dữ liệu trong điện thoại không bị mất, tốt nhất nên dùng máy tính.” Lý Hạo Dương nói, đưa tay cầm điện thoại của Trương Cường và Triệu Hiểu Cầm: “Tôi thấy trong phòng Tiểu Linh có laptop, mượn của cô ấy để dùng.”
Còn lại bọn họ cũng không còn phát hiện nào khác, dứt khoát xuống lầu chờ kết quả.
Lý Hạo Dương bên kia chỉ mất hơn mười phút đã hoàn thành, mã khóa trên hai chiếc điện thoại đều được mở ra.
Trì Sơ và Sùng Lăng mỗi người kiểm tra một chiếc.
Trì Sơ kiểm tra điện thoại của Triệu Hiểu Cầm, album có rất nhiều ảnh selfie, tin nhắn để lộ rất nhiều thông tin, có nội dung trò chuyện ám muội với Trường Cường, tuy không rõ ràng nhưng đã chứng minh đứa trẻ trong bụng Triệu Hiểu Cầm quả thật là của Trương Cường.
Tỉ mỉ xem từng thứ, đột nhiên phát hiện một đoạn ghi âm, thời gian vào 20:15 tối hôm qua.
Trì Sơ bấm vào, nghe thấy Trì Bồi Lý và Trì Nhã đang đối thoại.
—— Chú ba muốn nói gì với con?
—— Cũng không có gì, chỉ là muốn chúc mừng thôi, Tiểu Nhã con song hỷ lâm môn mà. Đáng tiếc ba con không thấy được, nhưng nói thật, nếu ba con còn sống, chuyện của con chưa chắc gì đã thành.
Lời nói này hình như đã khiến Trì Nhã nổi giận, giọng nói lạnh đi —— Chú ba! Nếu con nhớ không lầm thì phần tài sản của chú ba ba đã đưa cho chú rồi, từ quỹ ủy thác mỗi năm đều nhận được một khoảng nhất định, là cả đời đó chú. Ba con cũng thật dụng tâm lương khổ. Chú ba, di chúc lần này vốn dĩ không có tên của chú, nhưng bây giờ chú lại có một phần, cũng là chuyện vui lớn!
—— Tức giận cái gì chứ, chú ba chỉ nói vậy thôi. Con đó, nhìn thì rất yếu đuối nhưng tính tình lại thẳng thắng giống y hệt mẹ con. Tính tình như vậy rất có hại! Nếu lúc trước mẹ con không hiếu thắng như vậy, thì sao cãi nhau với ba con? Không cãi nhau thì ba con đâu đi tìm người khác ở bên ngoài? Con cũng vậy, nghĩ ba con thương con nên cứ chọc giận ông ấy, nghe đâu tối hôm đó hai người còn cãi nhau?
—— Chú ba không còn chuyện gì khác thì con về phòng!
—— Từ từ. Tiểu Nhã, chúng ta nói chuyện chính. Con luôn là một người thông minh, chú ba đây ngày thường chi tiêu rất lớn, chỉ muốn có thêm chút tiền. Con và anh con cũng đâu muốn tài sản bị chia cho người ngoài? Con nhìn mấy người đến toàn là ai, tình nhân, con riêng, chậc, nói câu khó nghe, chú thấy tụi nó có đứa nào giống ba con đâu.
—— Đây là di chúc do ba ba chỉ định.
—— Sự thành do người. Con cứ nói với anh con, cả nhà chúng ta từ từ thương lượng.
Đoạn ghi âm chỉ dài 1 phút 12 giây, tuy không phải nội dung quan trọng nhưng rất đáng xem xét.
“Trong điện thoại của Trương Cường cũng có một đoạn ghi âm giống vậy, có lẽ là để dự phòng.” Sùng Lăng nói.
Trì Sơ phân tích: “Từ ghi âm mà suy đoán, chú ba tìm Trì Nhã chủ yếu là vì di chúc, muốn hủy bỏ phần thừa kế của bốn người. Mấy lời phía trước chỉ giả lả nhưng để lộ hai việc: Một, việc Trì Nhã và La Văn Hiên đính hôn, chú hai không hài lòng; Hai, quan hệ giữa Trì Nhã và chú hai khá là căng thẳng, đêm xảy ra chuyện hai người còn từng cãi nhau.”
Sùng Lăng tiếp lời: “Người ghi âm là Triệu Hiểu Cầm, cuộc đối thoại khá là hoàn chỉnh, có thể loại trừ khả năng vô tình nhìn thấy nên ghi âm lại. Như vậy, có hai vấn đề: Một, mục đích Triệu Hiểu Cầm nhắm vào Trì Bồi Lý và Trì Nhã là gì? Hai, trong ghi âm không có nội dùng nào nhạy cảm vì sao Triệu Hiểu Cầm muốn giữ lại? Còn cẩn thận copy thêm một bản để dự phòng.”
“Mượn sức chúng ta?” Lý Hạo Dương suy đoán: “Trì Bồi Lý luôn muốn đối phó Triệu Hiểu Cầm và bốn người chúng ta, Triệu Hiểu Cầm yếu thế muốn liên hợp với chúng ta. Nói miệng không có bằng chứng, ghi âm có thể chứng minh lời của dì ta.”
Giang Vi cũng đưa ra cái nhìn của mình: “Hoặc Triệu Hiểu Cầm muốn dùng ghi âm để làm lợi thế. Không phải chúng ta muốn tìm kẻ đã giết Trì Bồi Luân sao? Trì Nhã từng cãi nhau với ông ấy lại bị phản đối hôn sự, có động cơ giết người. Trì Bồi Lý cũng vậy, Trì Nhã nói ông ta chỉ nhận được một khoảng nhất định từ quỹ ủy thác, căn bản không đủ để ông ta tiêu xài, vì vậy nên nảy sinh xung đột, cũng có thể giết người.”
Trì Sơ cảm thấy, còn thiếu cái gì đó.
Sùng Lăng nói: “Trì Bồi Luân chết được xác định là do bệnh tim tái phát, khi phát hiện ông ấy còn nằm trên giường, chết trong lúc ngủ. Thời gian tử vong hơn hai giờ đêm. Chứng tỏ, nếu cái chết của ông ấy có khuất mắt, nhất định là mưu sát mà không phải bị giết.
Mưu sát cần phải lập kế hoạch, dàn dựng mọi thứ trong bí mật, ít nhất khi phát hiện ra người chết, tất cả mọi người đều cho rằng chết do bệnh tật. Thế nên người nào ở lại biệt thự đêm hôm đó đều có khả nghi.
“Tìm hung thủ phải cẩn thận, chúng ta chỉ có một cơ hội mà thôi.”
Câu cuối cùng rất khó hiểu.
Theo suy đoán của Sùng Lăng, nếu tìm được hung thủ chắc chắn phải báo lên. Nhưng báo cho ai? Bằng cách nào? Trước mắt chưa biết được. Trò chơi tuyệt đối không cho bọn họ cơ hội để thử, một khi báo sai, sẽ phải dùng cái chết để tạ tội.
“Tôi đi hỏi Tiểu Linh.” Đây là kế hoạch đã đinh từ tối gôm quá, nhưng đã bị một đống vấn đề làm quên mất.
Tiểu Linh đã làm xong hết mọi việc, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Khi Trì Sơ đến, Tiểu Linh cầm điện thoại ngẩn ngơ, không biết đang xem cái gì.
“Trì Sơ thiếu gia?” Tiểu Linh vội đứng lên.
“Tôi có chút chuyện muốn hỏi. Thi thể của chú hai là ai phát hiện?”
“Là, là tôi.” Tiểu Linh nhớ lại cảnh tượng đó, môi mím, hai tay siết chặt: “Trước đây biệt thự có rất nhiều người, bảo vệ, tài xế, người làm vườn, số người làm tính luôn tôi có tận bốn người, mọi người đều là chuyên gia trong lĩnh vực này. Công việc ban đầu của tôi không bao gồm chuyện bếp núc, mà là quản lý vệ sinh trên tầng ba, bởi vì tầng ba chỉ có một mình tiên sinh ở, nên tôi là người dọn dẹp phòng ngủ, phòng sách, phòng nghỉ, cũng chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của tiên sinh.
Sáng hôm đó, đúng bảy giờ tôi đến phòng ngủ của tiên sinh. Tiên sinh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, bữa sáng lúc 7:30, trước đó 10 phút ông ấy sẽ xuống nhà dùng bữa. Nhưng hôm đó tôi gõ cửa mãi cũng không ai đáp lại, cửa cũng không khóa trái, tôi vặn nắm cửa một cái liền mở ra.
Tôi gọi hai tiếng mà ông ấy không đáp. Lập tức lấy làm lạ, cơ thể tiên sinh không tốt, chất lượng giấc ngủ rất kém, có chút động tĩnh cũng sẽ tỉnh giấc, nhưng lúc này lại không hề phản ứng với tiếng gọi của tôi. Tôi đi vào xem xét, phát hiện sắc mặt của tiên sinh không ổn, môi phát tím, giống như không hề có hô hấp.
Tôi đang sợ hãi, Triệu tiểu thư đi vào, hét to một tiếng, sau đó mấy người đại thiếu gia đại tuổi thư cũng đến.”
“Hôm đó có nhiều người ở lại, có ai ở tầng ba không?” Trì Sơ hỏi.
“Chỉ có Triệu tiểu thư ở lầu ba, Trì Bồi Lý tiên sinh ở phòng khác.”
“Có thể miêu tả cho tôi tình cảnh lúc đó trong phòng không? Lúc cô đi vào mọi thứ thế nào?”
Ai ngờ Tiểu Linh lại nói: “Bác Trương có chìa khóa, Trì Sơ thiếu gia có thể tự mình đi xem.”
Trì Sơ sửng sốt, phản ứng lại: “Ý cô là phòng ngủ của chú hai vẫn giữ nguyên?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất