Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 28

Trước Sau
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.2738: CỜ TỶ PHÚ

CHƯƠNG 28: VỤ Gϊếŧ NGƯỜI Ở WHITECHAPEL

Wattpad: ssongrbb

Sau khi nhận được thẻ thông hành của Nhà hát Her Majesty từ tay Jonathan, danh sách tài sản cũng được làm mới theo thời gian thực. Tính cả 1 triệu bảng Anh đã chi để mua nhà hát vừa rồi và phí đi đường do những người khác thanh toán khi đi qua ga Embankment thì tổng tài sản của họ tại thời điểm hiện tại là 13 triệu bảng, xếp thứ tư trong mười nhóm.

Bỗng nhiên, sự chú ý của Trình Mạch va phải vị trí đứng đầu danh sách. Chỉ thấy tài sản vị trí thứ nhất theo thời gian thực đã lên tới 51 triệu bảng, bỏ xa vị trí thứ hai là 22 triệu bảng. Nhìn lại tên người chơi, ba chữ "Lộ Nhất Phàm" cực kỳ bắt mắt.

Đây không phải thằng nhóc mình gặp ở đầu trò chơi sao? Người mới chơi suôn sẻ thật đấy.

Trình Mạch có hơi lấy làm lạ, Tần Sở Hà cũng liếc qua dữ liệu trong danh sách, sau khi thấy tên Lộ Nhất Phàm, hắn nhướng mày nói:

"Khá mạnh."

"Đúng nhỉ, nhìn thì giống người mới, nhưng lại rất biết cách chơi." Trình Mạch khen ngợi.

"Khác với phó bản trước của cậu, phó bản này vừa cần thực lực vừa cần may mắn, hơn nữa may mắn còn quan trọng hơn cả thực lực. Phó bản này cũng có rất nhiều sự kiện ẩn, không chú ý chút thôi là sẽ kích hoạt. Đối với người đen đủi, phó bản này cứ như con ác mộng, nhưng với người may mắn thì không khác gì kho báu." Tần Sở Hà im lặng trong chốc lát, "Cứ theo tốc độ này thì chẳng bao lâu cậu ta sẽ phá trăm triệu, khoảng cách tài sản của chúng ta và vị trí thứ ba không lớn, sau này sẽ đẩy nhanh tiến độ một chút, trước khi kết thúc vào top 3 cũng không phải vấn đề lớn."

Trình Mạch gật đầu, cầm xúc xắc định thả vào đĩa ném trong suốt hiện ra trước mặt, thông báo hệ thống chợt lóe lên.

[Hệ thống nhắc nhở: Kích hoạt sự kiện ẩn, lượt ném của người chơi không hợp lệ, vui lòng khởi hành tới địa điểm Whitechapel* ]

Whitechapel*: một quận đa văn hóa sôi động ở East End, London.

Sự kiện ẩn được kích hoạt bởi lần ném cùng số điểm trước đó của họ có hiệu lực vào lúc này, Trình Mạch sửng sốt, luôn cảm thấy hình như mình đã nghe thấy địa danh Whitechapel này ở đâu đó rồi. Mà Tần Sở Hà cũng bày ra vẻ mặt đăm chiêu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Cứ đứng đây lo lắng cũng không phải ý hay, đến đó xem xem?" Trình Mạch gợi ý.



Tần Sở Hà gật đầu, hai người lên xe đi đến Whitechapel phía Đông Luân Đôn. Vào thời điểm đó, East End của London là nơi tập kết người nhập cư lớn nhất ở khu vực này, hàng chục nghìn người tị nạn từ Đông Âu đã tập trung tại nơi đây. Vừa xuống xe Trình Mạch nhận thấy sự khác biệt giữa đám đông ở đây và người bản địa nước Anh. Cả đàn ông và phụ nữ ở đây thường cao hơn, vóc dáng cũng khỏe mạnh hơn, với mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh lam là những điểm nổi bật nhất của người Slav. Vài cô gái cao gầy mặc váy da, đi bốt ngắn và tất lưới cá, trang điểm đậm, nhàm chán đứng dưới ngọn đèn đường nơi góc phố, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá cho nữ.

Sự xuất hiện của Trình Mạch và Tần Sở Hà làm hai mắt họ sáng lên, đám người như ong vỡ tổ xông lên vây chặt lấy hai người họ, dùng thứ tiếng Anh hỗn độn bao bọc lấy Trình Mạch và Tần Sở Hà:

"Thưa ngài, ngài có muốn đi cùng không? Tám mươi bảng một đêm, rẻ bèo à."

Hương nước hoa quyện với mùi khói thuốc làm Trình Mạch váng cả đầu, sau đó một sức mạnh không thể cưỡng lại được lôi anh ra khỏi nhóm phụ nữ. Giọng nói lạnh lùng của Tần Sở Hà vang lên trong màn không khí mát mẻ sau cơn mưa:

"Không cần. Chúng tôi không có tiền."

Ba chữ "không có tiền" còn có hiệu quả hơn là chỉ nói "cút đi". Mấy người phụ nữ đột nhiên mất hứng, "hừ" một cái lại lần nữa quay về vị trí cũ. Họ ngửa đầu nhàm chán nhìn lên bóng đèn cam nhạt, đợi chờ mối làm ăn cả đêm cũng không thấy, thấp giọng chửi bới điều gì đó bằng giọng địa phương đậm đặc, giống hệt một khóm sinh vật vô hồn đang chờ đợi thức ăn.

Nhận thức này khiến trái tim Trình Mạch hụt hẫng, anh không muốn dùng những tiêu chuẩn đạo đức thế tục để đánh giá những người phụ nữ đã sa ngã xuống nước này bởi nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhưng rõ ràng nhóm người này còn rất trẻ, tay chân cũng lành lặn, lại công khai đứng trên đường cái dùng thân thể đổi lấy tiền tài, cảnh tượng đáng buồn này khiến anh nghèn nghẹn cổ họng.

"Phía Đông Luân Đôn từ trước tới giờ vẫn là nơi có tỷ lệ giao dịch mại dâm cao. Hầu hết những người tị nạn nơi đây đều có thu nhập thấp, đàn ông vô gia cư biến thành phạm nhân cướp bóc, phụ nữ trở thành gái mại dâm, nghèo đói và tội phạm luôn có mối liên hệ chặt chẽ với nhau." Tần Sở Hà nhìn chằm chằm đường phố đang dần bị bóng đêm bao phủ, căn dặn: "Bám theo tôi, buổi tối ở đây không an toàn."

Hắn nhắc nhở như vậy, Trình Mạch mới phát hiện không biết khi nào trên phố đã vắng bóng người, chỉ còn vài cô gái Đông Âu đứng trên đường, túm năm tụm ba chiếm lấy ánh đèn mờ ảo. Đêm nay không có trăng, bầu trời đen kịt đè nén khiến Trình Mạch không thở nổi, linh cảm như có chuyện gì đó trầm trọng sắp xảy ra siết lấy trái tim anh, sau lưng dần phủ một tầng lạnh lẽo.

"... Tôi cứ cảm thấy không ổn." Trình Mạch thật thà thú nhận, trước mặt Tần Sở Hà anh luôn thả lỏng bản thân, "Trời không còn sớm nữa, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, qua đêm nay tính tiếp."

Tần Sở Hà xem bản đồ rồi gật đầu nói: "Gần đây chỉ có một khách sạn, cơ mà vị trí hơi khuất, phải đi qua một con hẻm nhỏ, theo sát tôi."

Hắn đưa Trình Mạch rời khỏi khu vực nơi họ đang đứng, những người phụ nữ dưới ánh đèn chỉ hờ hững nhướng mi trước sự ra đi của họ, rồi lại quay trở lại khoảng không vẫn luôn chờ đợi thường ngày.

Sau khi họ luồn lách qua những ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, ngay cả ánh vàng ấm áp mờ ảo trước đó cũng dần biến mất. Những tia sáng lạnh lẽo chiếu xuống con đường lầy lội sau cơn mưa, phản chiếu lên mặt vũng nước bẩn thỉu. Bóng đèn cũ kỹ lập lòe theo từng nhịp tim Trình Mạch. Thế mà nơi này cũng có những cô gái bán dâm, chỉ là tất cả đều trốn trong những góc chật chội thiếu sáng hoặc bên cạnh những chiếc thùng rác đựng phế phẩm, quầng mắt xanh đen, đôi má hóp lại vì đói khát, như những bông hoa sắp lụi tàn mọc nơi đất độc.

Trình Mạch né tránh những đôi tay gầy guộc đang vươn về phía mình, dưới chân đột nhiên vấp phải một thứ cứng ngắc, chỉ có thể túm lấy cánh tay Tần Sở Hà để giữ thăng bằng. Tần Sở Hà bị động tác đột ngột của anh làm sửng sốt, Trình Mạch đang định cúi đầu xuống xem anh vừa vấp phải cái gì thì Tần Sở Hà đã túm ngược lại anh, lòng bàn tay ấm áp thu hút sự chú ý của Trình Mạch.

"Đừng nhìn, là người chết." Tần Sở Hà nắm tay Trình Mạch, sải bước về phía trước. Sống lưng hắn thẳng tắp, dáng người cao ngất tựa như phát sáng trong ngõ nhỏ âm u, khiến Trình Mạch không thể dời mắt.

Ngay khi họ sắp đi bộ tới gần khách sạn, tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ xé toạc màn đêm.

"Cứu với ---"



Tần Sở Hà dừng ngay tắp lự, kéo Trình Mạch khom người núp vào hành lang của một tòa dân cư gần đó.

Xuất hiện vào thời điểm này ở khu vực này, chỉ có thể là bạn bè của những cô gái vừa nãy. Trình Mạch dùng ánh mắt dò hỏi: "Sao giờ? Cứu không?"

Tần Sở Hà chậm rãi lắc đầu, ra hiệu đừng lên tiếng, ôm đầu Trình Mạch vùi vào lồng ngực mình.

Chóp mũi Trình Mạch phảng phất hương bạc hà nhè nhẹ, trong không gian yên tĩnh, Trình Mạch ngẩn ngơ suy nghĩ, cái tên Tần Sở Hà này, thường ngày luôn kiềm chế giữ khoảng cách với mình, chỉ trong trường hợp khẩn cấp mới vô tình để lộ dấu vết quan tâm. Một con người mâu thuẫn.

Tiếng hét chói tai này truyền đến từ con hẻm nhỏ cách vách. Khu vực này dân cư đông đúc, hẻm nhỏ đan xen vào những căn nhà lụp xụp, không để ý rất dễ lạc đường, chỉ những người rất thông thuộc khu vực này mới có thể tự nhiên ra vào đây, nơi này cũng vì thế mà biến thành thiên đường lý tưởng của các nhóm tội phạm. Tỷ lệ tội phạm cao đến mức lực lượng Scotland Yard* cũng phải đau đầu, rất hiếm khi cử thêm cảnh sát đến tuần tra ở đây, đối với lũ tội phạm đã sớm sa vào hoan lạc thế này thì có bao nhiêu cảnh sát bổ sung ở đây cũng chỉ như muối bỏ bể.

* Scotland Yard, một tên khác của Sở Cảnh sát Luân Đôn.

Âm thanh nắm tay đập vào da thịt từ phía không xa truyền đến, tiếng kêu cứu thảm thiết của người phụ nữ cũng dần biến thành yếu ớt nức nở, mọi tiếng động đột ngột dừng lại sau một tiếng cắt sắc bén, màn đêm trở lại yên tĩnh. Không biết khi nào, những cô gái bán dâm thu mình trong ngõ kia đã chạy mất, tiếng thét chói tai khi nãy như thể còi báo động, khiến những người phụ nữ luôn sống trong bóng tối này cuống cuồng lủi đi đâu mất.

Sau khoảnh khắc im lặng, theo cùng mùi máu tanh thoang thoảng, tiếng ma sát sột soạt cũng phát ra từ con hẻm cách đó không xa. Đó là một âm thanh rùng rợn nổi da gà, giống âm thanh lưỡi dao sắc bén đang cắt lên da thịt. Xung quanh im ắng, Trình Mạch khẽ há miệng thở, dòng suy nghĩ theo âm thanh kỳ dị nơi ấy bay xa. Dường như trước mắt anh xuất hiện một bóng đen gầy nhẳng, tay cầm dao nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, di chuyển trên người một phụ nữ đẫm máu. Hung khí sắc bén cứa từ bụng trái sang bụng phải, máu văng tung toé, ruột gan nội tạng theo khe hở trào ra ngoài...

Như biết Trình Mạch đang nghĩ linh tinh cái gì, Tần Sở Hà đột nhiên ấn nhẹ sau gáy anh, lòng bàn tay ấm áp khô ráo xua tan những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Trình Mạch. Trình Mạch dán mặt vào ngực Tần Sở Hà, nghe thấy cả tiếng máu nóng đang chảy trong mao mạch ốc tai mình, cùng với đó là nhịp tim ổn định của Tần Sở Hà.

Tiếng hát ngắt quãng theo gió đêm lạnh bay đến nơi này. Dường như kẻ hành hung vô danh ấy đã hoàn thành kiệt tác của mình, khe khẽ ngâm nga trong tâm trạng vui vẻ. Đó chỉ là vài nốt nhạc của một điệu hát lạ lùng, giai điệu chợt cao chợt thấp nổi bật trong sự tĩnh lặng chết chóc của màn đêm, thế mà kẻ hành hung ấy vẫn hồn nhiên cúi đầu bật ra một tiếng cười trầm thấp.

Dưới lầu, một bóng đèn lỏng lẻo cũ kỹ lập lòe vài giây, cuối cũng không địch lại được sự ăn mòn của thời gian, ngắn ngủi vụt sáng rồi tắt ngúm.

Ấy vậy mà trong khoảnh khắc ánh đèn kia rực rỡ nhất, Trình Mạch chợt thoáng thấy tấm biển cũ treo trong ngõ. Vài giây trước bóng tối bao trùm con hẻm nhỏ, võng mạc Trình Mạch in bóng dòng chữ "Hanbury Street"* trên tấm biển hoen gỉ.

* Phố Hanbury. Nằm ở East End của London, gần Whitechapel.

Whitechapel. Phố Hanbury. Gái mại dâm. Vụ gϊếŧ người.

Hóa ra là thế, cuối cùng thì anh cũng biết tại sao anh cảm thấy cái tên Whitechapel này rất quen thuộc. Anh kéo tay áo Tần Sở Hà, muốn nói cho hắn biết mình đã phát hiện ra chuyện gì-

-một bàn tay đột nhiên vươn ra từ bóng đêm sâu thẳm sau lưng, mạnh mẽ kéo anh ra khỏi vòng tay Tần Sở Hà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau