Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 35

Trước Sau
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.2738: CỜ TỶ PHÚ

CHƯƠNG 35: CÔ DÂU THẦM LẶNG

Wattpad: ssongrbb

Đèn góc của tủ trưng bày tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp dịu nhẹ, khiến chiếc mũ phượng càng thêm rực rỡ. Kim long thúy phượng giao nhau quấn quýt, chính giữa đầu rồng ngậm ngọc châu, uốn lượn giữa những đụn mây như ý quấn bằng chỉ vàng, trong khi phượng hoàng xanh quấn trên thái dương, lông đuôi xòe nhẹ tưởng chừng muốn bay. Mũ phượng khảm đầy chỉ vàng châu báu, ngọc bích, nhưng không hề cảm thấy nặng nề diêm dúa, ngược lại lại lộ ra vẻ khéo léo tinh xảo. Chỉ nhìn vậy thôi cũng thấy được tài năng xuất chúng cùng với sự tỉ mỉ dụng tâm của người thợ thủ công khi làm ra nó.

Chiếc mũ phượng trong phòng trưng bày này tuy lộng lẫy đến thế, nhưng lại tỏa ra nỗi bi thương không ai thấu được.

Trình Mạch không kiềm chế được vươn tay về phía tủ kính, còn chưa chạm đến, một bóng ma lờ mờ đột nhiên xuất hiện ngăn giữa anh và quầy trưng bày. Trình Mạch giật mình ngẩng đầu.

Đó là một cô gái còn rất trẻ, tuổi mới cập kê*, lại sớm lộ ra vẻ tao nhã trưởng thành. Đôi mắt tựa sao, mày như dáng núi, sóng mắt long lanh uyển chuyển, một nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt đỏ như giọt máu. Cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại phảng phất nét u buồn, lông mày đen nhánh như lá liễu hơi cau lại. Cô không nói gì, chỉ buồn bã nhìn Trình Mạch, muốn nói nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Lạ ở chỗ cô gái này mặc một bộ áo gấm đỏ thẫm, nhìn không giống áo khoác ngoài, chất liệu vải cũng không phải thượng thừa, nhưng thứ cô ấy đội trên đầu rõ ràng là chiếc mũ phượng tinh xảo khi nãy trong tủ kính. Chỉ là khi ở trên người cô, mũ phượng chẳng qua cũng chỉ là một ảo ảnh hư vô.

"Đây, chính là cô gái đáng thương này." Cá chép đỏ hếch cằm hướng về phía cô gái, bó tay nhún vai, "Hỏi gì thì cô ấy cũng không nói, dọa đánh cũng không biết trốn, chỉ biết đứng trông cái mũ phượng này không biết đang chờ đợi cái gì, rõ ràng là đang đội mà."

Dường như cô gái nghe hiểu, nỗi buồn trong mắt càng sâu, cô đơn quay đầu lại nhìn mũ phượng trong tủ trưng bày, đưa tay vuốt ve đầu rồng ngậm ngọc châu. Rõ ràng cô ấy không thể chạm vào thực thể của mũ phượng, ngón tay vừa chạm vào bề mặt đã xuyên qua nó, nhưng cô ấy không bỏ cuộc, cứ vuốt ve hết lần này đến lần khác, biểu tình lại như sắp khóc.

"Chậc, có nguyện vọng mà chẳng chịu nói, ai đoán được cô ta nghĩ gì." Cá chép đỏ tức giận đến mức giậm châm, bực vì nói mãi mà không chịu hiểu. Tính tình cô bé nóng nảy, gặp một cô gái yếu đuối như vậy, đánh cũng không đánh được, nặng lời thì không nỡ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn dúm lại, chỉ có thể trách thầm: "Sợ nhất mấy cô nàng mỏng manh hơn cả tờ giấy này, suốt ngày bày ra vẻ mặt như người khác thiếu nợ mình, không phải chúng ta đến giải oan cho cô ta đấy à, có cơ hội lại không biết lợi dụng."

"Không phải không chịu nói, mà là không thể nói." Tần Sở Hà đột nhiên mở miệng, hắn vừa lẳng lặng nhìn chằm chằm cô gái một lúc, dường như đã hiểu ra cái gì, quay đầu nhàn nhạt nói: "Cô ấy là một người câm."



Cá chép đỏ dường như bị người khác siết chặt cổ họng, rơi vào im lặng.

Trình Mạch cũng phát hiện thêm một điều mới, anh tỉ mỉ nhìn trang phục lỗi thời của cô gái rồi nói:

"Mọi người có thấy trang phục của cô ấy hơi lạ không? Đội mũ phượng, tức là mặc đồ cưới, nhưng cái cô ấy đang mặc tuy là gấm vóc đỏ thẫm, cơ mà lại nhìn giống áo trong hơn. Thời xưa, phụ nữ kết hôn mặc phượng quan hà bí*. Mũ phượng ở đây, còn khăn quàng vai ở đâu?"

*trang phục của một phụ nữ giàu có thời xưa khi lấy chồng, thể hiện sự vinh hoa của mình, gồm mũ phượng và khăn quàng vai.

Anh vừa nói xong, mấy người đồng loạt chìm vào im lặng, chỉ có cô gái kia nghe thấy ba chữ "khăn quàng vai" thì hai mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng chạy tới trước mặt Trình Mạch song lại chần chừ dừng trước anh nửa mét, như là đang sợ dọa anh sợ hãi, qua một lúc mới dám kéo kéo góc áo anh, chỉ chỉ vào mũ phượng trên đầu, lại chỉ vào quần áo, buồn bã gật đầu với anh.

"Không sai được, nguyện vọng của cô ấy là muốn chúng ta tìm giúp khăn quàng vai." Động tác của cô gái chứng tỏ Trình Mạch đã đoán đúng. Tần Sở Hà liếc mắt nhìn cá chép đỏ và cá chép xanh, "Từ ngữ then chốt. Nếu hai em không chủ động nói từ khóa "khăn quàng vai", cô ấy cũng thể gợi ý cho các em. Phương pháp này không phải là hiếm trong các phó bản cao cấp đúng không? Thế mà đã quên rồi à?"

Giọng hắn rất hờ hững, không mang theo ý trách móc nào, nhưng Cá chép đỏ và Cá chép xanh vẫn nóng hết cả mặt, trông như đám học sinh lén làm sai bị thầy giáo tóm được. Chỉ có Lừa béo không gánh nặng mới lười biếng ngáp dài trong vòng tay Cá chép xanh, lắc lắc cái đuôi xù lông của nó.

"Giờ phải tìm cách tìm lại khăn quàng vai nguyên vẹn." Trình Mạch suy tư trong chốc lát, quyết định ra tay từ nguồn gốc của mũ phượng – theo lý thuyết thì mũ phượng và khăn quàng xuất hiện vùng nhau, nếu biết rõ nguồn gốc của mũ phượng thì có thể đưa ra phán đoán sơ bộ về vị trí của khăn quàng. Anh hỏi Cá chép đỏ, "Em có biết mũ phượng này thu được bằng con đường nào không? Thường thì những bộ sưu tập trong bảo tàng sẽ có được thông qua đấu giá hoặc quyên góp tư nhân. Cả hai phương thức này chắc hẳn đều có ghi chép lại."

"Một người Anh đã quyên tặng nó." Cá chép xanh thình lình mở miệng, như thể đang nghĩ đến chuyện gì không hay ho, biểu tình của cậu chàng còn khó coi hơn, "Anh có biết các hiện vật trong bảo tàng này không phải cái nào cũng thi thập bằng con đường hợp pháp. Phần lớn chúng được vơ vét bởi một nhóm người Anh khắp nơi trên thế giới. Chúng tôi đã điều tra người quyên tặng. Đó là một người đàn ông lớn tuổi. Ông ta được Nữ hoàng phong cho chức tước vì những biểu hiện dũng cảm trong chiến đấu, vật này ông ta tìm được trong những năm nước ta loạn lạc, "mua" nó từ một hộ gia đình."

Nói tới đây, Cá chép xanh cười khinh bỉ: "Chắc anh tưởng tượng được rồi đi? "Mua" trong miệng ông ta là cái cảnh tượng gì. Trước mắt những người da trắng này, chúng ta là chỉ là một đám kiến ​​cặn bã, nhỏ bé và dễ dàng đè bẹp, "mua"? Tôi bị cái lý lẽ đấy làm buồn cười sắp chết rồi, nếu không phải Cá chép đỏ ngăn lại, tôi đã phi cái chùy này vào mặt ông ta."

"Vậy lúc đó ông ấy chỉ thấy mũ phượng mà không thấy khăn quàng vai?" Trình Mạch hỏi. Theo nguyên tắc quét sạch của họ, nếu khăn quàng cổ vẫn còn ở trong hộ gia đình đó chắc chắn nó cũng bị thu về.

"Đúng vậy, ông ta nói rằng không biết có một thứ giống như khăn quàng vai." Cá chép đỏ gật đầu, so với cá chép xanh đang bừng bừng lửa giận, cô nàng trông điềm tĩnh hơn nhiều, "Hơn nữa theo bọn em biết, trước đó ông ta đã giữ chiếc mũ phượng này rất lâu, vốn không định tặng nó cho bảo tàng. Nhưng sau này lại xảy ra một chuyện khiên ông ta không thể không nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích."

Trình Mạch nhìn cô gái im lặng trong hư không, thấy một tia ranh mãnh đắc ý trong ánh mắt u sầu, chợt hiểu ra điều gì đó: "Chuyện ma quái?"

"Đúng vậy, chuyện ma quái, chắc là do quỷ nhỏ đáng thương này." Cá chép đỏ từ đâu lấy ra một viên kẹo cao su, nhét vào miệng nhai, mơ hồ nói: "Lão Tử tước đó yêu thích thứ này lắm, nên ban đầu mũ phượng luôn được đặt trong phòng sưu tập của ông ta, mỗi ngày còn có người đặc biệt canh gác. Tầm ba tháng trước, một nhân viên trông giữ đột nhiên phát điên, nói ban đêm anh ta nhìn thấy "hồn ma của một người phụ nữ Trung Hoa", khuôn mặt trắng bệch thảm thương, toàn thân nhuốm máu đứng bên cạnh mũ phượng này."



"Lúc đầu ông ta cũng không coi nó là thật. Dù gì thì mũ phượng đã được cất giữ ở đó nhiều năm, không có chuyện nói bị ma ám là bị ma ám thật. Tạm thời ông ta thay toàn bộ nhân viên canh gác, mỗi đêm từ một người trực đổi thành một nhóm hai người, có xảy ra chuyện cũng thì không chỉ nghe lời nói từ một phía. Thế mà mấy ngày sau đó đám nhân viên đều nói mình nhìn thấy ma, miêu tả cũng đồng nhất, là một người phụ nữ Trung Quốc toàn thân đẫm máu bên cạnh mũ phượng này, lúc ngồi lúc đứng. Những nhân viên canh gác đó chưa từng trải qua chuyện ma quái này, sợ đến mức suýt phát điên, đưa bao nhiêu tiền cũng không chịu tiếp tục gác căn phòng đó nữa. Tình hình ngày càng nghiêm trọng, một thời gian sau ngay cả nữ hầu gái cũng nói mình nhìn thấy một bóng ma màu đỏ, bay tới bay lui trong nhà."

"Các con của ông già theo tôn giáo, thuyết phục ông ta trả chiếc mũ phượng về Trung Quốc, nhưng ông ta không chịu. Cho đến một ngày ông ta thức dậy giữa đêm để đi vệ sinh, mặt đối mặt với "bóng ma"." Cá chép đỏ phì cười, ánh mắt nhìn cô gái kia trở nên ấm áp hơn, "Em thích cô gái này đấy, cũng không biết học ở đâu cái trò đó, nửa đêm thân đầy máu đứng trong toilet dọa một lão già."

Cô gái hiểu lời của cá chép đỏ, mím môi, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười. Cô ấy khi cười trông rất xinh đẹp, giống như nụ hoa đào chúm chím nở.

Cô gái vươn tay sang bên cạnh, mô phỏng một bóng người tầm tầm mình, tay vòng ra sau lưng rồi dừng lại, ý chỉ một cô gái tóc dài đến thắt lưng. Cô ấy làm một động tác minh họa máu chảy ào ào, lấy tay chấm vào vết máu hư vô, vẽ phác họa trên gương mặt mình sau đó ngượng ngùng cười, cúi thấp đầu xuống.

"Còn gặp được một người bạn tốt cho mượn máu..." Trình Mạch mỉm cười, nhìn cô gái cuối cùng cũng trở nên hoạt bát hơn một chút, không hiểu sao trong lòng chợt buồn bực.

Một cô gái hân hoan chờ đợi chàng rể, là ai nhẫn tâm như thế, khiến sinh mệnh cô dừng lại đúng ngày được khoác lên áo cưới? Điều gì đã xảy ra với cô làm cô ám ảnh sâu sắc với chiếc mũ phượng lộng lẫy không tương xứng với thân phận của mình, thậm chí vượt cả đại dương xa xôi, đến một đất nước cách xa quê hương cả hàng ngàn dặm?

"Hừ, dù sao cả gia đình đó cũng bị cô ấy làm sợ run như cầy sấy, bản thân ông lão suýt chút nữa suy nhược thần kinh. Cuối cùng không còn cách nào, lại càng không muốn trả lại, nên mới quyên tặng cho bảo tàng này." Cá chép đỏ nhún vai, giọng điệu bình thản cũng lộ ra chút ý cười mỉa mai, "Chậc, thà tặng cho bảo tàng còn hơn trả lại tài sản cho nguyên chủ. Đúng là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài."

Trình Mạch đột nhiên chú ý tới câu chuyện Cá chép đỏ vừa kể có chút kỳ lạ.

"Khoan, nãy em vừa bảo cái mũ phượng hoàng này đã ở trong nhà Tử tước rất lâu, nhưng cũng không có chuyện gì kì lạ, đúng không?"

"Vâng, ông ta nói chuyện này mới bắt đầu mấy tháng trước... ơ?" Cá chép đỏ chợt mở to mắt, hiểu ý Trình Mạch. "Trước đây vẫn ổn, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện?"

"Anh cũng muốn biết tại sao." Trình Mạch gật đầu, nhìn về phía cô gái đang lơ lửng trong không khí, lẩm bẩm: "Anh nghĩ có lẽ đã xuất hiện cơ hội nào đó, chẳng hạn như..."

"Chẳng hạn như, khăn quàng cổ cũng xuất hiện gần đây." Tần Sở Hà tiếp lời.

Vừa dứt lời, đối diện với họ cách một cái giếng trời đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn của một vật thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau