Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 52

Trước Sau
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.98: THE ROOM

CHƯƠNG 52: TIẾNG LÒNG

Wattpad: ssongrbb

Thấy vẻ mặt của Trình Mạch, Tần Sở Hà bình tĩnh gật đầu, tựa hồ đã dự liệu được kết quả này:

"Lúc chúng ta không để ý, "Nụ hôn của thiên thần" đã thụ động phát huy tác dụng. Vốn là thuốc giải độc, bình thường "Nụ hôn của thiên thần" đều phải được chủ động sử dụng. Chỉ có một tình huống ngoại lệ, khi loại thuốc này xuất hiện, "Nụ hôn của thiên thần" sẽ có hiệu lực thụ động."

"Có người đã sử dụng chất độc gây ảo giác "Cung Bọ Cạp." Khuôn mặt Từ Thanh tối sầm lại, "... Trần Lợi Ngang."

"Hắn ta là người chơi có kinh nghiệm, lát nữa phát hiện chúng ta bình an vô sự, hắn sẽ biết chúng ta không chỉ mang theo thuốc giải, mà còn đoán được người xuống tay là hắn." Cá chép đỏ trầm tư trong chốc lát "Xem ra giờ chẳng thể hợp tác với đám Trần Lợi Ngang nữa, lát nữa chúng ta cứ tự mình hành động, tận lực bỏ qua bọn họ."

"Rêu biến mất rồi." Từ Thanh luôn nhìn chằm chằm vào "Rình mò" đột nhiên lên tiếng. Trong màn hình ba chiều, những xúc tu màu xanh đậm thực sự đã biến mất, như thể tất cả chúng vừa bị bàn tay của Chúa xóa sổ. Lúc này, bên ngoài lều chỉ còn lại mặt đất sẫm màu, một bộ xương khô nằm lẻ loi ven hồ máu, minh chứng cho mọi chuyện xảy ra đêm trước đều là sự thực.

"Phía Trần Lợi Ngang không có động tĩnh gì." Từ Thanh mang giày bay phi ra khỏi lều như một hồn ma không tiếng động, chẳng bao lâu sau trong kênh nhóm truyền ra thông báo của cậu ta: "Lối ra đi lên tầng trên được mở rồi."

"Đi." Tần Sở Hà búng tay, một luồng khói xám lặng rẽ bao phủ lều trại bên Trần Lợi Ngang, "Chỉ có thể ngăn cách nghe nhìn được một phút, hành động nhanh lên."

Đoàn người thu dọn đồ đạc, gấp rút chạy đến vị trí của Từ Thanh. Quả nhiên lối đi hôm qua còn bị chặn giờ đã được mở ra, một đoạn cầu thang phủ đầy gỉ sét tà tà xiên vào bóng tối, không biết phía trên còn dài bao nhiêu. Cá chép đỏ dặn dò một tiếng "Theo sát" rồi cùng Lâu Lan đi vào bóng tối. Cầu thang phát ra từng tiếng "kẽo kẹt" ghê răng, hơi nước ẩm ướt hòa cùng mùi tanh rỉ sắt xộc vào khoang mũi.

Cánh cửa sắt sau lưng đột ngột đóng chặt lại, Cá chép đỏ mở lòng bàn tay, một quả cầu lửa màu cam ấm áp lao ra, giống như một chú chó con bị nhốt ở nhà mấy tháng cuối cùng cũng được thả ra, không nhịn được chạy nhảy tung tăng trong không gian chật chội. Bóng đêm trên bức tường cũng nhảy múa theo ánh lửa.

"Đừng quýnh lên thế." Cá chép đỏ nhỏ giọng mắng, quả cầu lửa an tĩnh lại, tủi thân cọ cọ lên vai áo cô nàng. Ánh sáng ổn định lại, Trình Mạch cũng thấy rõ toàn cảnh chỗ họ đang đứng lúc này.

Đây là một lối đi dài và hẹp hướng lên trên, hai bên rìa bày lộn xộn nào là thiết bị lặn rồi dụng cụ cứu sinh. Áo phao phủ đầy bụi bặm lộ ra một màu cam đất bẩn thỉu. Không khí trong bè bơm hơi cũng đã cạn sạch, giờ đang được chất đống ở một bên. Cờ lê và đinh vít hoen gỉ nằm rải rác trên mặt đất, thỉnh thoảng sẽ lại dẫm phải một cái, vài bảng mã Morse được dán thưa thớt trên tường cùng với những tấm áp phích cong vênh không thể nhìn rõ hoa văn.

Tiếng "lạch cạnh" giòn tan vang lên từ hai bên lối đi, là mấy cái máy điện tín kiểu cũ thoạt nhìn sắp hỏng, lúc này vẫn phát ra âm thanh, hệt như nơi phương xa có một đám u hồn bọn họ không nhìn thấy vẫn ngày này qua ngày khác gửi đi tín hiệu chẳng thể có hồi âm tới con tàu chìm không bao giờ nhìn thấy ánh sáng này vậy.

Nương theo tiết tấu tín hiệu, một chuỗi thông tin lộn xộn đột ngột hiện lên trong đầu Trình Mạch.

"Cảnh báo. Cảnh báo. Cấm vào. Cấm vào. Một mình. Cứu. Cứu. Cảnh báo. Morse. Morse. Morse."

"Cảnh báo. Cấm vào. Một mình. Cứu. Morse." Sau khi lắng nghe máy thu một lúc, hắn thuật lại. Giống hệt như những lời vừa nhảy vào tâm trí Trình Mạch.



Một loại cảm giác quen thuộc đột ngột bò lên sống lưng Trình Mạch, kèm theo đó là run rẩy không thể cưỡng lại được. Trình Mạch đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Dù anh có vài hiểu biết về mã Morse, nhưng còn xa mới tới mức dịch trực tiếp ngay lập tức mà không cần bảng mã. Mà cảm giác trong chớp mắt vừa rồi như thể những mật mã hỗn độn tự thoát li khỏi quá trình dịch mã, giống như sữa tự hòa vào cà phê, bản dịch tương ứng tuôn ra trôi chảy trong tâm trí.

"Nghe có vẻ như nó đang cảnh báo chúng ta không được vào khu vực này?" Lâu Lan bĩu môi, "Muộn rồi, chỗ quỷ quái này không phải nói muốn rời là rời được."

"Lối ra ở đây." Cá chép đỏ dừng lại, phía trước cô bé có một cánh cửa cabin nhỏ. Cô nhìn về phía Tần Sở Hà, trong mắt mang theo ý hỏi, "Trực tiếp mở ra?"

Tần Sở Hà bước lên trước, đè tay nắm cửa chừng vài giây, sau đó rút tay về, nói: "Không có nguy hiểm, mở đi."

Tuy nhiên, sau khi cánh cửa cabin bằng sắt nặng nề được mở ra, thế giới hiện ra trước mắt họ hoàn toàn khác với môi trường trước đó -

Rỉ sét không còn, những tấm áp phích lốm đốm bạc màu biến mất, hơi nước tanh mặn vương trong không khí cũng chẳng thấy nữa. Ánh đèn màu ấm áp chiếu vào mặt tựa như mặt trời hiếm gặp của mùa đông. Hình như chỗ này là một gian tiền sảnh nhỏ mà tinh xảo, phòng bếp đơn giản đi kèm, một lối đi dài kéo về phía sau, mấy gian phòng cùng phong cách phân bố song song hai bên, hơi giống nơi ở của người giàu phiên bản thu nhỏ.

Mọi thứ đều hoàn toàn mới. Tường vân gỗ giả vàng nhạt, thảm lông tơ màu sắc rực rỡ, mặt bàn ăn gỗ rắn sáng bóng. Kể từ khi họ bước vào, dường như có một tinh linh nhỏ vô hình - bát đũa phát ra âm thanh "leng keng" giòn tan như chuông gió, máy pha cà phê tự động bật lên, bánh mì từ trong máy nướng "tạch" một tiếng bật ra, chỉ chốc lát sau căn phòng đã tràn ngập hương thơm thuần khiết của cà phê mới xay và bánh mì nướng.

"Chết tiệt, nếu không phải "Nụ hôn của thiên thần" tự động biến mất, chắc tôi còn tưởng đặc tính gây ảo giác của "Cung Bọ Cạp" trên cơ thể chúng ta còn chưa giải được mất... Chỗ này vẫn là con tàu nát kia sao? Chênh lệch giữa tầng trên tầng dưới quá lớn, thảo nào bên dưới chỉ có cái loại ghê tởm như hồ máu." Lâu Lan cào tóc, lẩm bẩm một câu.

Hồi lâu Cá chép đỏ vẫn không nói gì, rồi dường như lại nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên lần nữa mở cánh cửa nơi họ vừa bước vào ra. Cô gái thở một hơi dài.

--- Cái cầu thang lụp xụp mà họ đến không thấy nữa, thay vào đó là một phòng tắm lớn sáng sủa xuất hiện sau cánh cửa. Gạch ốp men sứ đen tuyền, vòi hoa sen và vòi nước sạch sẽ không tì vết, bồn tắm bằng sứ sáng lấp lánh khiến người ta chỉ muốn bước vào rồi nằm ngay xuống.

"Xem ra sau khi chúng ta bước vào, nơi này hoặc bên ngoài đã xảy ra một lần không gian di động." Tần Sở Hà liếc mắt nhìn phương hướng đã không còn tồn tại.

"Thế cũng tốt, có khi còn thoát được Trần Lợi Ngang." Lâu Lan gãi đầu, nhìn lên nhìn xuống đáng giá phòng tắm một vòng, bỗng nhiên "chậc" một tiếng, ngữ điệu đầy bất mãn của một người cầu toàn khi nhìn thấy những món đồ mâu thuẫn nhau, "Cái rèm phòng tắm này xấu đau xấu đớn."

Đúng thật, tấm rèm treo trên bồn tắm trông hoàn toàn không phù hợp với phong cách trang trí của toàn bộ phòng tắm. Tấm rèm nền vàng nâu mang cảm giác làm từ nhựa rẻ tiền. Rùa biển hoạt hình xếp thành từng nhóm trên bề mặt tấm rèm nhăn nhúm, động tác và tư thái y sì đúc, một vài con còn xếp chồng lên nhau. Cứ như kiến trúc sư bất mãn lương công rẻ rúng cắt xét vật liệu, chẳng buồn động não chút nào, trực tiếp biểu diễn công phu ctrl + c với ctrl + v ghép bừa thành cái dạng như vậy.

Tần Sở Hà nhíu mày, tiến lên kiểm tra rèm tắm, sau đó nhìn xuống bồn tắm. Tựa như phát hiện ra cái gì, hắn cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào bên trong bồn tắm một lúc rồi đứng dậy lui ra ngoài, bảo với mọi người:

"Có ai muốn tắm không?"

"Nếu phòng tắm này không có vấn đề gì, tôi rất muốn." Lâu Lan nhấc tay che miệng ngáp dài, "Lăn lộn dưới kia, toàn thân đều là mùi máu."

Tần Sở Hà gật đầu, chẳng có biểu tình gì:

"Nếu thực sự rất muốn tắm rửa, đừng ở một mình trong phòng tắm là được. bảo Cá chép đỏ đứng ngoài canh cô."

"Tại sao, cái rèm này có vấn đề gì à?" Từ Thanh nhíu mày.



Tần Sở Hà chỉ vào bên trong bồn tắm nói: "Ở đó có một hàng chữ viết "đừng ở một mình"."

"Với lại, cái máy tín báo khi nãy ... cũng nói "cảnh báo", "cấm vào", "một mình", mấy câu như vậy." Trình Mạch đột nhiên nhớ tới chiếc máy điện tín mà lúc nãy vừa thấy.

Tần Sở Hà gật đầu: "Cho tới giờ, tất cả văn tự hay tin nhắn thoại gặp được trong phó bản này đều hữu dụng."

Sau khi Tần Sở Hà kiểm tra không có vấn đề gì, đoàn người ăn một bữa nhẹ ở sảnh trước. Tránh việc một người bị bỏ lại do sự chuyển dịch không gian xảy ra bên trong tầng này, họ chỉ sử dụng hai phòng. Xét thấy Từ Thanh chỉ cần còn phòng trống thì nhất quyết không ở cùng một chỗ với Tần Sở Hà, đành để cậu ta vào cùng gian với Lâu Lan và Cá chép đỏ.

Lâu Lan thu dọn đồ đạc, vui vẻ ôm Cá chép đỏ chạy vào phòng tắm, mà Từ Thanh tính tình thối hoắc chỉ cười lạnh, đóng sầm cửa lại trước mặt Lâu Lan, giống như làm gì cũng muốn cô khó chịu. Bên ngoài sôi nổi không giống trong phó bản, bầu không khí đã lâu không gặp này thật hiếm thấy.

Trình Mạch lắc đầu thở dài, đi theo Tần Sở Hà vào trong phòng của bọn họ. Cánh cửa khép lại, không khí chợt im ắng.

"Cho cậu." Tần Sở Hà đột nhiên ném qua một cái gì đó.

Tần Sở Hà giơ tay đón lấy - hai khối bánh quy nén.

"Nhìn thấy Hạ Khải chết như vậy, chắc rất khó tiếp nhận đồ ăn trong phó bản." Tần Sở Hà thản nhiên, "Cái này mang vào từ ngoài phó bản, có thể yên tâm ăn."

Trình Mạch cầm hai khối bánh quy nén, không biết làm sao chợt thấy lòng chua xót. Anh dừng một chút, vẫn mở miệng, có chút chán nản:

"Anh không cần tốt với tôi như vậy."

Tần Sở Hà dừng tay dọn giường, nhìn anh.

"Đối xử tốt với tôi, lại không nói cho tôi biết nguyên nhân, để tôi tiếp nhận lòng tốt của anh như một kẻ ngốc mà không biết vì cái gì." Trình Mạch hít sâu một hơi, anh hận chính bản thân không biết gì cả, cũng hận Tần Sở Hà không chịu nói cho anh biết, hận như vậy khiến lòng anh chua xót.

Bánh quy nén vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tần Sở Hà, rõ ràng là món đồ nhỏ tầm thường, những đạo cụ hiếm thấy mà Tần Sở Hà sử dụng còn chói mắt hơn nhiều, nhưng lại nóng đến mức khiến tim Trình Mạch đau nhói. Anh nhớ tới đủ thứ chuyện trước đây anh đã trải qua cùng Tần Sở Hà, những giây phút hồi hộp trong phó bản, những giấc mơ hỗn loạn, nụ cười rạng rỡ hiếm có của Tần Sở Hà, và giọt nước mắt mờ ảo của Tần Sở Hà trong vòng quay ngựa gỗ ở Noved.

Rốt cục quá khứ giữa họ là gì? Tại sao cho dù anh có ép hỏi đến như vậy, Tần Sở Hà vẫn như cũ không chịu hé răng nửa lời?

"Anh đừng như thế." Trình Mạch muốn mỉm cười, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn, "Anh đừng... anh đừng như thế với tôi nữa."

Áp lực sinh tử nặng nề trong phó bản, những suy đoán lâu dài chưa được chứng thực, từng giấc mơ đi ngược với hiện thực, lòng tốt và sự dịu dàng vô lý của Tần Sở Hà ... sắp đè bẹp anh.

"Bởi vì em ..." Anh cúi đầu, rốt cục nước mắt cũng không kìm được mà tuôn ra.

"Em thích anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau