Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương
Chương 3: Trấn Trường Mệnh (2)
Edit: cơm trắng chan cà phê
Trong linh đường chỉ sơn hai màu trắng đen, ánh mắt của hai người phụ nữ đều ghim chặt vào Khương Uyển Nhi như thể đang giám sát hành động của cô.
Thời Tung ở trong thân xác của Khương Uyển Nhi vẫn bất động thanh sắc, cũng đối diện quan sát hai người họ.
Tuy không hiểu trò chơi này là như thế nào, nhưng Thời Tung vẫn nhớ thông tin mấu chốt —— "Kịch bản giết người".
Trò chơi Ai là kẻ giết người ở thế giới thực khá đa dạng, có loại chú trọng đến lý luận, giải mã, có loại lại quan tâm đến trải nghiệm chân thực của nhân vật, không đặt nặng vào vụ án...
Dù thế nào đi nữa thì kịch bản cũng đã soạn từ trước, nếu có người tử vong thì đó chắc chắn là nạn nhân đã được định sẵn.
Nhưng còn ở thế giới này thì sao?
Ở giai đoạn hiện tại, hệt hống chỉ mới nhắc nhở trong số những người chơi có thể có một hung thủ, nhưng không nói nạn nhân là ai.
Là vì vụ án chưa xảy ra.
Hay là ngay cả hệ thống cũng không biết nạn nhân là ai?
Mà điều đó được quyết định bởi hành vi của người chơi?
Ánh mắt Thời Tung lướt qua từng người phụ nữ, một người cho rằng chính anh là người hại chết hai người con trai của mình, một người lại ghét mình vì mình đã cướp đi người mà cô ta yêu...
Hai người phụ nữ đều hận nhân vật này, họ đều có sát khí với anh.
Cho nên đáng lẽ ra nhân vật như Phùng Mai Mai không nên đưa cháo tổ yến cho anh.
Không được ăn bát cháo này.
Đưa ra kết luận như vậy, Thời Tung nhớ đến lời nhắc nhở "Không được tự ý OOC" của hệ thống, vì vậy anh mượn thân xác của Khương Uyển Nhi, dùng ánh mắt yếu ớt nhìn về phía người phụ nữ.
"Xin lỗi, tôi quá đau lòng, không ăn không uống nổi được gì."
Phùng Mai Mai có lẽ đã lười giả bộ, nhếch miệng trào phúng với Khương Uyển Nhi, lạnh lùng nói: "Thật à? Lần trước chị cũng nói thế trước quan tài của anh họ."
"Chị đã sớm yêu đương thắm thiết với cậu chủ nhà họ Trương, đừng nói là tôi không biết. Ngay tối nay hai người cũng sẽ kết hôn với nhau. Chúc mừng chị, rời khỏi nhà họ Lý, chị lại được gả vào nhà họ Trương."
Cậu hai Lý là người chồng thứ ba của Khương Uyển Nhi.
Bây giờ xác chồng còn chưa lạnh, Khương Uyển Nhi liền gả cho cậu Trương?
Nếu hệ thống không nói đùa thì kịch bản này quả thực có chút kì quái.
Thời Tung nghĩ như vậy, chợt nghe mẹ chồng Lưu Kim Hoa cười lạnh một tiếng, nói với Phùng Mai Mai: "Con ăn bát tổ yến n ày đi. Con nhỏ xuất thân khố rách áo ôm như nó thì làm gì biết ăn tổ yến? Lợn rừng cũng chỉ là lợn rừng, sao mà ăn hết được trấu*!"
*糠: cám bã, thức ăn cho người nghèo ngày xưa
Sau đó, Phùng Mai Mai cũng mỉa mai Khương Uyển Nhi thêm vài câu, sau đó bưng bát tổ yến lên ăn.
Ồ? Tổ yến không có độc?
Trong lúc hai người phụ nữ hàn huyên với nhau, Thời Tung chậm rãi đi đến bên cửa sổ quan sát.
Trên cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh hiện tại của anh ——
Đây là một người phụ nữ mảnh mai, yếu ớt, sắc mặt tái nhợt đang mặc một bộ tang phục màu đen.
Sau khi hóa thân thành Khương Uyển Nhi, dáng người của anh đã thay đổi, gương mặt đã khác xa so với gương mặt ở thế giới thực nhưng vẫn có thể nhận ra vài phần nguyên bản ban đầu.
Có lẽ các nhân vật này cũng không sinh ra một cách vô cớ mà có tham khảo diện mạo của người chơi.
Giống như nhập vào linh hồn của Khương Uyển Nhi, ngay sau đó, trong đầu Thời Tung tự động hiện lên những câu chuyện liên quan đến người phụ nữ này.
Năm nay Khương Uyển Nhi 21 tuổi.
21 năm trước, cô sinh ra ở trấn Trường Mệnh.
Trấn Trường Mệnh là một thị trấn nhỏ tương đối khép kín và xa xôi, hẻo lánh, nhưng do có nhiều mỏ vàng, thế trấn núi dựa núi nên người dân vẫn sống sung túc, giàu có.
Tuy nhiên sự giàu có cũng chỉ rơi xuống trên đầu vài người.
Ba gia tộc lớn Lý, Vương, Trương bá chiếm một phần lớn, là những kẻ đứng đầu của thị trấn này.
Ba dòng họ này sinh sống ở khu đất phồn hoa nhất của thị trấn, người ta gọi đây là "Khu người giàu", còn đồng ruộng, núi rừng vân vân đều thuộc về "Khu người nghèo".
Ba gia tộc đã thiết định nhiều quy định cho thị trấn.
Ví dụ như chỉ có người trong ba dòng họ này được phép rời khỏi thị trấn để ra thế giới bên ngoài. Những người khác không được phép rời khỏi thị trấn này nửa bước.
Thậm chí họ cũng nắm quyền sinh sát trong tay.
Nếu ba gia tộc muốn xử tử một người, họ có quyền khởi xướng việc này trước toàn dân, nếu phần lớn người dân đồng ý, người đó chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.
Khương Uyển Nhi sinh ra ở khu người nghèo, cô bị cậu lớn nhà họ Lý nhìn trúng vì nhan sắc của mình, đối phương cũng nhiệt liệt theo đuổi cô. Cho nên cô từ gà hóa thành phượng hoàng, được gả vào nhà họ Lý.
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, lễ kết hôn trôi qua, thái độ của cậu Lý dành cho cô liền thay đổi, không còn nhiệt thành như thời điểm theo đuổi cô nữa.
Chỉ ba ngày sau khi kết hôn, cậu lớn nhà họ Lý chợt lâm bệnh nặng, nằm liệt giường. Mỗi ngày, Khương Uyển Nhi đều muốn ở bên cạnh chăm sóc chồng nhưng lại bị đối phương lạnh lùng nói một chữ "cút" đuổi đi.
Khương Uyển Nhi vô cùng đau lòng, chỉ có cậu hai Lý an ủi cô, làm bạn với cô.
Để tránh bị nghi ngờ, Khương Uyển Nhi vốn không quan tâm đến cậu hai.
Nhưng cậu cả lại liên tục làm tổn thương cô, thậm chí vũ nhục cô rằng cô cưới hắn chỉ vì tiền, vì quyền thế.
Mỗi khi cô đau lòng, cậu hai lại xuất hiện an ủi, vỗ về.
Đường đường là một cậu ấm có quyền có thế ở khu nhà giàu lại tự mình xuống bếp nấu những món mà cô thích, còn tặng cho cô vô số món quà quý giá...
Hai người luôn ở bên cạnh nhau. Cuối cùng, Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Sau khi cậu cả qua đời, Khương Uyển Nhi cũng tiện đường gả cho cậu hai.
Nhưng Lưu Kim Hoa kịch liệt phản đối, bà đuổi Khương Uyển Nhi ra khỏi nhà họ Lý, đồn thổi khắp xóm làng chuyện cô câu dẫn người em trai khiến thanh danh của cô gần như không còn gì, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không thể quay về.
Một đêm nọ, Khương Uyển Nhi chạy về nhà lại bị cha mình đuổi đánh ra khỏi cửa ——
"Nếu không có người của ba gia tộc lớn ra ngoài làm lụng vất vả, làm sao chúng ta có thể sống một cuộc sống ấm no? Mày không giữ được đạo làm vợ, có lỗi lớn với cậu cả nhà họ Lý, đạp lên danh dự của gia đình mình! Tao không có sinh ra đứa con gái như mày!"
Khương Uyển Nhi không có nhà để về, trốn đông trốn tây, sau đó được cậu chủ nhà họ Vương cứu giúp, cũng bày tỏ rằng vào mình đã nhất kiến chung tình vào ngày cô kết hôn với cậu cả nhà họ Lý.
Hai mối tình trước không mang lại điều gì tốt đẹp cho Khương Uyển Nhi, huống hồ chân ái trong lòng cô vẫn là cậu hai Lý, nên cô không chấp nhận tình cảm của cậu Vương.
Một ngày khác, Khương Uyển Nhi trốn ở nhà họ Vương một thời gian cho rằng sự việc đã êm xuôi, quyết định ra ngoài đi dạo, khi đi ngang qua quảng trường lại bị người khác nhận ra, họ kéo những người khác đuổi theo xua đuổi cô.
Khi đó, cậu Vương ra mặt bảo vệ cô, cũng tự nhận: "Cô ấy sẽ trở thành con dâu của nhà họ Vương. Không một ai được phép nói ra nói vào nữa!"
Cho nên Khương Uyển Nhi lại cảm động trước hành động của cậu Vương, chấp nhận lời cầu hôn của đối phương.
Trong thâm tâm, cô vẫn mong muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, cô hi vọng lần này mình sẽ được như ý nguyện.
Nào biết chỉ qua một tuần sau, cậu Vương lại đột nhiên lên cơn đau tim rồi qua đời.
Khương Uyển Nhi bị xem là người mang đến điềm xấu, người nhà họ Vương điên tiết đuổi cô đi.
Trong tình cảnh mành trời chiếu đất, cô lại được cậu hai Lý tìm thấy.
"Uyển Nhi, anh không bỏ mặc em, anh không cô phụ em! Khi mẹ đuổi em đi, anh bị nhốt lại, bây giờ mới có thể ra ngoài tìm em!"
"Anh tuyệt thực một thời gian dài, gần như sắp chết, cuối cùng mẹ đã đồng ý cho phép anh cưới em."
"Em theo anh về nhà họ Lý đi, được không? Nếu em không đồng ý, anh sẽ tuyệt thực đến chết."
Nhưng không biết có phải do tuyệt thực quá lâu hay không, căn bệnh cứ dai dẳng đeo bám cậu hai Lý không buông.
Vì vậy sau khi kết hôn không bao lâu, cậu hai Lý cũng vì bệnh tật mà qua đời.
Ngày cậu hai Lý qua đời, Lưu Kim Hoa vừa thống khổ vừa phẫn nộ đến tột cùng. Bà cầm dao lao vào phòng Khương Uyển Nhi, muốn lấy mạng của cô ngay lập tức.
May mắn thay ngày hôm đó cậu chủ nhà họ Trương đang ở nhà họ Lý. Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã cản Lưu Kim Hoa lại, mang Khương Uyển Nhi về nhà họ Trương tá túc vài ngày.
"Uyển Nhi, trấn Trường Mệnh do ba gia tộc lớn cai quản. Nếu không có tôi bảo vệ, nhà họ Vương, nhà họ Lý sẽ truy cùng giết tận em, lột sống da em ra. Chi bằng em hãy cưới tôi, tôi sẽ bảo vệ em. Tôi đã thích em từ lâu rồi."
Dù không thích cậu Trương, nhưng để sống sót, Khương Uyển Nhi cũng đành phải đồng ý.
Khát vọng muốn có một hôn nhân hạnh phúc đã khiến cô tự nhủ rằng phải chăng lần này mình sẽ thực sự nhận được hạnh phúc thì sao?
Ba người chồng trước của Khương Uyển Nhi đều qua đời, cái tên "Góa phụ đen" đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách, ai cũng xem cô là điềm xấu.
Cho nên hành động của cậu Trương bị cha mẹ của hắn kịch liệt phản đối.
Cha mẹ không đồng ý, cậu Trương liền quỳ gối suốt ba ngày ba đêm giữa trời mưa to để bắt họ đồng ý.
Sau khi sốt cao rồi hôn mê, vất vả mới cứu được, cậu Trương còn thẳng thừng nói nếu cha mẹ không đồng ý yêu cầu của hắn, hắn se không uống thuốc nữa.
Cuối cùng, cha mẹ cậu Trương bất đắc dĩ đồng ý, giúp con trai tổ chức hôn lễ vào ngày hôm nay.
Vì vậy Khương Uyên Nhi vốn không thích cậu Trương cũng đã cảm thấy rung động trước hành động của đối phương.
Đầu thất của cậu hai Lý vừa hết, theo phong tục, khuya đêm nay sẽ tiến hành chôn cất.
Hôm nay Khương Uyển Nhi được cậu Trương dẫn đến nhà họ Lý, trước khi kết hôn, cô có thể nhìn mặt cậu hai Lý lần cuối.
...
"Uyển Nhi! Uyển Nhi, em đang ở đâu? Anh đến đón em!"
Một giọng nam vang lên, sau đó một người đàn ông mặc âu phục quý tộc bước vào linh đường.
Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện vài dòng chữ, mấy giấy sau thì biến mất ——
【 Thân phận: Người chơi 】
【 Tên: Trương Dã 】
【 Thông tin nhân vật: 22 tuổi, người dân trong trấn thường gọi là "cậu Trương", là chồng sắp cưới của bạn 】
Trương Dã bước vào linh đường, đầu tiên chạy về phía Khương Uyển Nhi, nở nụ cười si ngốc rồi mới đi qua chào hỏi Lưu Kim Hoa: "Dì Lưu, cháu dẫn Uyển Nhi đi."
"Đi đi. Dù sao tôi cũng chẳng muốn giữ con yêu tinh hại người này ở lại nhà họ Lý."
"Chậc, cậu đúng là một người không sợ chết. Không chừng ngày mai lại đến lượt cậu nằm trong quan tài, chờ tôi vào linh đường tiễn biệt cậu đấy. Thế hệ tương lai của ba gia tộc cứ thế bị con góa phụ đen này tiêu diệt sạch sẽ!" Lưu Kim Hoa cay nghiệt nói.
Nhưng biểu tình bà nhìn Trương Dạ lại có vài phần kì dị.
Trương Dã chỉ nở nụ cười tươi: "Con nghĩ mọi thứ chỉ là trùng hợp mà tôi. Con sẽ sống, và con sẽ ở bên Uyên Nhi thật lâu. Và xin chia buồn cùng dì."
Hắn lại quay đầu nhìn Khương Uyển Nhi, nụ cười càng xán lạn thêm: "Uyển Nhi, em vẫn còn muốn ở lại thêm chút nữa sao? Em cũng đừng sợ anh ghen. Anh biết hai người có tình cảm với nhau. Nếu cậu hai Lý vừa chết mà em lại không rơi một giọt nước mắt nào thì chẳng phải em là một người vô tình lắm à?"
"Anh thích dáng vẻ hiện tại của em nhất."
Thời Tung: "..."
Xác cậu hai Lý còn chưa chôn xuống đất, Trương Dã nằng nặc đòi cưới vợ của người ta thì thôi đi.
Bây giờ hắn còn nở nụ cười tươi tắn như thế trước quan tài người ta làm gì?
"Mặt dày", "yêu đương mù quáng", "không có phép tắc"...
Thời Tung tạm thời gắn một vài tag như vậy cho Trương Dã.
E rằng mọi chuyện không phải là trùng hợp.
Một hoặc hai người thì có thể bỏ qua, nhưng vì sao tất cả những người đàn ông yêu Khương Uyển Nhi như muốn chết đi sống lại như vậy?
Trên đời làm gì có nhiều người si tình đến thế?
Suy nghĩ một lát, Thời Tung bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay rung lên, anh nhìn thấy trên mu bàn tay xuất hiện một sợi dây nhỏ màu đỏ.
【 Trên tay xuất hiện dây tơ hồng có nghĩa rằng bạn không được làm trái với nội dung cốt truyện 】
【 Cảnh báo, không được phép OOC 】
Lời thông báo vừa xuất hiện xong, trong đầu Thời Tung tự động nhảy ra một câu thoại.
Cho nên anh nhìn Trương Dã, diễn theo kịch bản có sẵn: "Anh Trương, cảm ơn anh đã thông cảm. Bây giờ em sẽ theo anh về nhà họ Trương."
Nhìn Khương Uyển Nhi, Trương Dã híp mắt cười, trông vô cùng hạnh phúc.
Hắn tiến lên vỗ vỗ vai Khương Uyển Nhi, nói "Chờ anh một chút" rồi đi đến trước mặt Lưu Kim Hoa, thẳng thừng gửi một tấm thiệp cưới cho bà.
"Dì Lưu, dì là người đã nhìn cháu trưởng thành, con cũng xem dì như mẹ mình. Ba gia tộc chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, dì nhất định phải tham gia lễ cưới của cháu vào đêm nay nhé!"
Hành động của Trương Dã hiển nhiên không thích hợp.
Nhưng điều không hợp lý hơn là thất đầu của con trai mình còn chưa qua, Lưu Kim Hoa lại nhận thiệp cưới, cũng bày tỏ chờ đến khi chôn cất cậu hai Lý xong, bà sẽ đến lễ cưới đúng giờ.
Tuy sắc mặt của bà khó coi nhưng không hề có cảm xúc tức giận, cũng không hề từ chối lời mời của Trương Dã.
Có ký ức của Khương Uyển Nhi, Thời Tung cảm thấy mọi thứ đều có vấn đề.
Toàn bộ câu chuyện này đều quá kì quái.
Nhưng vì Thời Tung đang bị sợi tơ hồng cưỡng chế tuân theo cốt truyện, anh không thể mở miệng nói gì, cũng không thể thăm dò thêm bất cứ thứ gì ở trong linh đường.
Anh không thể không làm theo chỉ thị của hệ thống và dây tơ hồng, anh theo sau Trương Dã rời khỏi linh đường nhà họ Lý, ngồi trong một chiếc xe ngựa xa hoa.
Cùng lúc đó, gần cổng vào nhà họ Lý.
Một cô bé ước chừng 10 tuổi đang thò nửa đầu ra khỏi một gốc cây, yên lặng nhìn theo chiếc xe ngựa vừa rời đi.
Nắng chiều mờ nhạt chiếu trên gương mặt trắng nõn của cô bé, cánh mũi cao thẳng, ánh mắt có chút cao ngạo, lạnh lùng. Cô bé như một người lớn đang trong thân xác của một đứa trẻ.
Nếu có người chơi khác ở đây, họ sẽ thấy trên đầu cô bé có ba dòng chữ màu bạc ——
【 Thân phận: Người chơi 】
【 Tên: Lý Chiêu Đệ 】
【 Thông tin nhân vật: 10 tuổi, con gái thứ tư của nhà họ Lý ở trấn Trường Mệnh, người dân trong trấn thường gọi là "cô Tư Lý" 】
Chờ đến khi xe ngựa chở Khương Uyển Nhi và Trương Dã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, cô bé xoay người từ từ tiến về phía linh đường.
Lưu Kim Hoa và Phùng Mai Mai cũng đã rời đi, trong linh đường không còn một ai.
Lý Chiêu Đệ đi về phía quan tài, hai tay nâng lên, dùng sức đẩy nắp quan tài ra ——
Bên trong không có ai!
...
Xe ngựa rời khỏi khu nhà họ Lý, đi vào một con đường nhỏ hoang vu.
Vén rèm lên, Thời Tung nhìn thấy một con sông cách đó không xa.
Trong câu chuyện mà anh biết được, con sông này có thể liên thông với thế giới bên ngoài. Nếu không được ba gia tộc lớn cho phép, người dân trong trấn không được phép vượt qua con sông kia nửa bước.
Cúi đầu liếc mắt nhìn qua, thấy dây tơ hồng trên mu bàn tay đã biến mất, Thời Tung thử mở miệng hỏi: "Xin dừng xe một chút."
Người lái liền dừng xe ngựa lại.
Trương Dã cảm thấy kì lạ, hỏi Thời Tung: "Uyển Nhi, em muốn làm gì vậy?"
Thời Tung đáp: "Em muốn xuống xe một chút."
Trương Dã hơi kinh ngạc.
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, phản đối: "Tối nay hai chúng ta sẽ tiến hành hôn lễ, em cần phải trang điểm, thay hỉ phục, nếu không sẽ trễ giờ lành!"
Nghe vậy, Thời Tung đánh giá ánh mắt của Trương Dã, phỏng đoán những lời này là người chơi phải nói theo yêu cầu của kịch bản hay là do bản thân người chơi tự nói.
Anh có khuynh hướng nghiêng về đáp án thứ hai.
Thời Tung đã sớm nhận ra người đóng vai Trương Dã là ai ——
Là sinh viên Tả Tam Khưu ở trong khách sạn của anh chơi Ai là kẻ giết người suốt một buổi chiều.
Không biết nhờ sức mạnh vô hình nào mà khí chất, thần thái của Tả Tam Khưu đã dung hợp cùng với nhân vật Trương Dã một cách tự nhiên.
Nhưng Thời Tung vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng vừa rồi ánh mắt của Tả Tam Khưu bày tỏ sự từ chối hợp tác với mình.
Ngô Câu đoán rằng người này là hung thủ, là vì nhờ có anh giúp cậu sắp xếp lại logic suy đoán. Chẳng lẽ Tả Tam Khưu biết được việc này nên đang oán trách mình?
Bây giờ anh đãng diễn, không bị phán định OOC.
Thời Tung nhớ lại, hệ thống có nói: "Xin đừng tùy ý OOC, nếu không bạn có khả năng tử vong."
Bây giờ thì khi không có NPC, sợi tơ hồng cũng không xuất hiện trên mu bàn tay, hệ thống cũng không áp đặt quá mức nghiêm khắc với người chơi.
Ít nhất thì ở phó bản cho người mới là như vậy.
Dựa theo hướng phát triển của cốt truyện, Trương Dã đáng lẽ ra phải nhất mực nghe lời Khương Uyển Nhi mới đúng.
Vậy thì người chơi có thể dựa vào nền tảng thiết lập nhân vật, chủ động tạo ra "cốt truyện dây tơ hồng" sao?
Thời Tung đối diện với ánh mắt của Tả Tam Khưu, cong miệng cười, ánh mắt đong đầy dịu dàng.
"Anh Trương, em không thoải mái, có chút choáng váng. Anh cùng em xuống xe nghỉ một chút, được không?"
Tả Tam Khâu liền cảm giác mu bàn tay tê rần, nâng lên nhìn, ở đó xuất hiện một sợi dây tơ hồng.
Cùng lúc đó, trong đầu gã vang lên thông báo ——
【 Nhắc nhở: Thiết lập nhân vật của bạn là người yêu Khương Uyển Nhi một cách mù quáng, làm theo mọi điều đối phương nói. Người chơi đóng vai Khương Uyển Nhi đã đưa ra yêu cầu dành cho bạn, theo phán định, yêu cầu của Khương Uyển Nhi phù hợp với thiết lập nhân vật, cho nên yêu cầu của cô có hiệu lực, trực tiếp kích hoạt nội dung cốt truyện tiếp theo 】
【 Xin hãy hành động theo lời của Khương Uyển Nhi, nếu không bạn sẽ OOC 】
Tả Tam Khưu: "..."
—— Con mẹ nó trò chơi này phải chơi như thế nào?
30.8.23
Trong linh đường chỉ sơn hai màu trắng đen, ánh mắt của hai người phụ nữ đều ghim chặt vào Khương Uyển Nhi như thể đang giám sát hành động của cô.
Thời Tung ở trong thân xác của Khương Uyển Nhi vẫn bất động thanh sắc, cũng đối diện quan sát hai người họ.
Tuy không hiểu trò chơi này là như thế nào, nhưng Thời Tung vẫn nhớ thông tin mấu chốt —— "Kịch bản giết người".
Trò chơi Ai là kẻ giết người ở thế giới thực khá đa dạng, có loại chú trọng đến lý luận, giải mã, có loại lại quan tâm đến trải nghiệm chân thực của nhân vật, không đặt nặng vào vụ án...
Dù thế nào đi nữa thì kịch bản cũng đã soạn từ trước, nếu có người tử vong thì đó chắc chắn là nạn nhân đã được định sẵn.
Nhưng còn ở thế giới này thì sao?
Ở giai đoạn hiện tại, hệt hống chỉ mới nhắc nhở trong số những người chơi có thể có một hung thủ, nhưng không nói nạn nhân là ai.
Là vì vụ án chưa xảy ra.
Hay là ngay cả hệ thống cũng không biết nạn nhân là ai?
Mà điều đó được quyết định bởi hành vi của người chơi?
Ánh mắt Thời Tung lướt qua từng người phụ nữ, một người cho rằng chính anh là người hại chết hai người con trai của mình, một người lại ghét mình vì mình đã cướp đi người mà cô ta yêu...
Hai người phụ nữ đều hận nhân vật này, họ đều có sát khí với anh.
Cho nên đáng lẽ ra nhân vật như Phùng Mai Mai không nên đưa cháo tổ yến cho anh.
Không được ăn bát cháo này.
Đưa ra kết luận như vậy, Thời Tung nhớ đến lời nhắc nhở "Không được tự ý OOC" của hệ thống, vì vậy anh mượn thân xác của Khương Uyển Nhi, dùng ánh mắt yếu ớt nhìn về phía người phụ nữ.
"Xin lỗi, tôi quá đau lòng, không ăn không uống nổi được gì."
Phùng Mai Mai có lẽ đã lười giả bộ, nhếch miệng trào phúng với Khương Uyển Nhi, lạnh lùng nói: "Thật à? Lần trước chị cũng nói thế trước quan tài của anh họ."
"Chị đã sớm yêu đương thắm thiết với cậu chủ nhà họ Trương, đừng nói là tôi không biết. Ngay tối nay hai người cũng sẽ kết hôn với nhau. Chúc mừng chị, rời khỏi nhà họ Lý, chị lại được gả vào nhà họ Trương."
Cậu hai Lý là người chồng thứ ba của Khương Uyển Nhi.
Bây giờ xác chồng còn chưa lạnh, Khương Uyển Nhi liền gả cho cậu Trương?
Nếu hệ thống không nói đùa thì kịch bản này quả thực có chút kì quái.
Thời Tung nghĩ như vậy, chợt nghe mẹ chồng Lưu Kim Hoa cười lạnh một tiếng, nói với Phùng Mai Mai: "Con ăn bát tổ yến n ày đi. Con nhỏ xuất thân khố rách áo ôm như nó thì làm gì biết ăn tổ yến? Lợn rừng cũng chỉ là lợn rừng, sao mà ăn hết được trấu*!"
*糠: cám bã, thức ăn cho người nghèo ngày xưa
Sau đó, Phùng Mai Mai cũng mỉa mai Khương Uyển Nhi thêm vài câu, sau đó bưng bát tổ yến lên ăn.
Ồ? Tổ yến không có độc?
Trong lúc hai người phụ nữ hàn huyên với nhau, Thời Tung chậm rãi đi đến bên cửa sổ quan sát.
Trên cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh hiện tại của anh ——
Đây là một người phụ nữ mảnh mai, yếu ớt, sắc mặt tái nhợt đang mặc một bộ tang phục màu đen.
Sau khi hóa thân thành Khương Uyển Nhi, dáng người của anh đã thay đổi, gương mặt đã khác xa so với gương mặt ở thế giới thực nhưng vẫn có thể nhận ra vài phần nguyên bản ban đầu.
Có lẽ các nhân vật này cũng không sinh ra một cách vô cớ mà có tham khảo diện mạo của người chơi.
Giống như nhập vào linh hồn của Khương Uyển Nhi, ngay sau đó, trong đầu Thời Tung tự động hiện lên những câu chuyện liên quan đến người phụ nữ này.
Năm nay Khương Uyển Nhi 21 tuổi.
21 năm trước, cô sinh ra ở trấn Trường Mệnh.
Trấn Trường Mệnh là một thị trấn nhỏ tương đối khép kín và xa xôi, hẻo lánh, nhưng do có nhiều mỏ vàng, thế trấn núi dựa núi nên người dân vẫn sống sung túc, giàu có.
Tuy nhiên sự giàu có cũng chỉ rơi xuống trên đầu vài người.
Ba gia tộc lớn Lý, Vương, Trương bá chiếm một phần lớn, là những kẻ đứng đầu của thị trấn này.
Ba dòng họ này sinh sống ở khu đất phồn hoa nhất của thị trấn, người ta gọi đây là "Khu người giàu", còn đồng ruộng, núi rừng vân vân đều thuộc về "Khu người nghèo".
Ba gia tộc đã thiết định nhiều quy định cho thị trấn.
Ví dụ như chỉ có người trong ba dòng họ này được phép rời khỏi thị trấn để ra thế giới bên ngoài. Những người khác không được phép rời khỏi thị trấn này nửa bước.
Thậm chí họ cũng nắm quyền sinh sát trong tay.
Nếu ba gia tộc muốn xử tử một người, họ có quyền khởi xướng việc này trước toàn dân, nếu phần lớn người dân đồng ý, người đó chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.
Khương Uyển Nhi sinh ra ở khu người nghèo, cô bị cậu lớn nhà họ Lý nhìn trúng vì nhan sắc của mình, đối phương cũng nhiệt liệt theo đuổi cô. Cho nên cô từ gà hóa thành phượng hoàng, được gả vào nhà họ Lý.
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, lễ kết hôn trôi qua, thái độ của cậu Lý dành cho cô liền thay đổi, không còn nhiệt thành như thời điểm theo đuổi cô nữa.
Chỉ ba ngày sau khi kết hôn, cậu lớn nhà họ Lý chợt lâm bệnh nặng, nằm liệt giường. Mỗi ngày, Khương Uyển Nhi đều muốn ở bên cạnh chăm sóc chồng nhưng lại bị đối phương lạnh lùng nói một chữ "cút" đuổi đi.
Khương Uyển Nhi vô cùng đau lòng, chỉ có cậu hai Lý an ủi cô, làm bạn với cô.
Để tránh bị nghi ngờ, Khương Uyển Nhi vốn không quan tâm đến cậu hai.
Nhưng cậu cả lại liên tục làm tổn thương cô, thậm chí vũ nhục cô rằng cô cưới hắn chỉ vì tiền, vì quyền thế.
Mỗi khi cô đau lòng, cậu hai lại xuất hiện an ủi, vỗ về.
Đường đường là một cậu ấm có quyền có thế ở khu nhà giàu lại tự mình xuống bếp nấu những món mà cô thích, còn tặng cho cô vô số món quà quý giá...
Hai người luôn ở bên cạnh nhau. Cuối cùng, Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Sau khi cậu cả qua đời, Khương Uyển Nhi cũng tiện đường gả cho cậu hai.
Nhưng Lưu Kim Hoa kịch liệt phản đối, bà đuổi Khương Uyển Nhi ra khỏi nhà họ Lý, đồn thổi khắp xóm làng chuyện cô câu dẫn người em trai khiến thanh danh của cô gần như không còn gì, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không thể quay về.
Một đêm nọ, Khương Uyển Nhi chạy về nhà lại bị cha mình đuổi đánh ra khỏi cửa ——
"Nếu không có người của ba gia tộc lớn ra ngoài làm lụng vất vả, làm sao chúng ta có thể sống một cuộc sống ấm no? Mày không giữ được đạo làm vợ, có lỗi lớn với cậu cả nhà họ Lý, đạp lên danh dự của gia đình mình! Tao không có sinh ra đứa con gái như mày!"
Khương Uyển Nhi không có nhà để về, trốn đông trốn tây, sau đó được cậu chủ nhà họ Vương cứu giúp, cũng bày tỏ rằng vào mình đã nhất kiến chung tình vào ngày cô kết hôn với cậu cả nhà họ Lý.
Hai mối tình trước không mang lại điều gì tốt đẹp cho Khương Uyển Nhi, huống hồ chân ái trong lòng cô vẫn là cậu hai Lý, nên cô không chấp nhận tình cảm của cậu Vương.
Một ngày khác, Khương Uyển Nhi trốn ở nhà họ Vương một thời gian cho rằng sự việc đã êm xuôi, quyết định ra ngoài đi dạo, khi đi ngang qua quảng trường lại bị người khác nhận ra, họ kéo những người khác đuổi theo xua đuổi cô.
Khi đó, cậu Vương ra mặt bảo vệ cô, cũng tự nhận: "Cô ấy sẽ trở thành con dâu của nhà họ Vương. Không một ai được phép nói ra nói vào nữa!"
Cho nên Khương Uyển Nhi lại cảm động trước hành động của cậu Vương, chấp nhận lời cầu hôn của đối phương.
Trong thâm tâm, cô vẫn mong muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, cô hi vọng lần này mình sẽ được như ý nguyện.
Nào biết chỉ qua một tuần sau, cậu Vương lại đột nhiên lên cơn đau tim rồi qua đời.
Khương Uyển Nhi bị xem là người mang đến điềm xấu, người nhà họ Vương điên tiết đuổi cô đi.
Trong tình cảnh mành trời chiếu đất, cô lại được cậu hai Lý tìm thấy.
"Uyển Nhi, anh không bỏ mặc em, anh không cô phụ em! Khi mẹ đuổi em đi, anh bị nhốt lại, bây giờ mới có thể ra ngoài tìm em!"
"Anh tuyệt thực một thời gian dài, gần như sắp chết, cuối cùng mẹ đã đồng ý cho phép anh cưới em."
"Em theo anh về nhà họ Lý đi, được không? Nếu em không đồng ý, anh sẽ tuyệt thực đến chết."
Nhưng không biết có phải do tuyệt thực quá lâu hay không, căn bệnh cứ dai dẳng đeo bám cậu hai Lý không buông.
Vì vậy sau khi kết hôn không bao lâu, cậu hai Lý cũng vì bệnh tật mà qua đời.
Ngày cậu hai Lý qua đời, Lưu Kim Hoa vừa thống khổ vừa phẫn nộ đến tột cùng. Bà cầm dao lao vào phòng Khương Uyển Nhi, muốn lấy mạng của cô ngay lập tức.
May mắn thay ngày hôm đó cậu chủ nhà họ Trương đang ở nhà họ Lý. Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã cản Lưu Kim Hoa lại, mang Khương Uyển Nhi về nhà họ Trương tá túc vài ngày.
"Uyển Nhi, trấn Trường Mệnh do ba gia tộc lớn cai quản. Nếu không có tôi bảo vệ, nhà họ Vương, nhà họ Lý sẽ truy cùng giết tận em, lột sống da em ra. Chi bằng em hãy cưới tôi, tôi sẽ bảo vệ em. Tôi đã thích em từ lâu rồi."
Dù không thích cậu Trương, nhưng để sống sót, Khương Uyển Nhi cũng đành phải đồng ý.
Khát vọng muốn có một hôn nhân hạnh phúc đã khiến cô tự nhủ rằng phải chăng lần này mình sẽ thực sự nhận được hạnh phúc thì sao?
Ba người chồng trước của Khương Uyển Nhi đều qua đời, cái tên "Góa phụ đen" đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách, ai cũng xem cô là điềm xấu.
Cho nên hành động của cậu Trương bị cha mẹ của hắn kịch liệt phản đối.
Cha mẹ không đồng ý, cậu Trương liền quỳ gối suốt ba ngày ba đêm giữa trời mưa to để bắt họ đồng ý.
Sau khi sốt cao rồi hôn mê, vất vả mới cứu được, cậu Trương còn thẳng thừng nói nếu cha mẹ không đồng ý yêu cầu của hắn, hắn se không uống thuốc nữa.
Cuối cùng, cha mẹ cậu Trương bất đắc dĩ đồng ý, giúp con trai tổ chức hôn lễ vào ngày hôm nay.
Vì vậy Khương Uyên Nhi vốn không thích cậu Trương cũng đã cảm thấy rung động trước hành động của đối phương.
Đầu thất của cậu hai Lý vừa hết, theo phong tục, khuya đêm nay sẽ tiến hành chôn cất.
Hôm nay Khương Uyển Nhi được cậu Trương dẫn đến nhà họ Lý, trước khi kết hôn, cô có thể nhìn mặt cậu hai Lý lần cuối.
...
"Uyển Nhi! Uyển Nhi, em đang ở đâu? Anh đến đón em!"
Một giọng nam vang lên, sau đó một người đàn ông mặc âu phục quý tộc bước vào linh đường.
Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện vài dòng chữ, mấy giấy sau thì biến mất ——
【 Thân phận: Người chơi 】
【 Tên: Trương Dã 】
【 Thông tin nhân vật: 22 tuổi, người dân trong trấn thường gọi là "cậu Trương", là chồng sắp cưới của bạn 】
Trương Dã bước vào linh đường, đầu tiên chạy về phía Khương Uyển Nhi, nở nụ cười si ngốc rồi mới đi qua chào hỏi Lưu Kim Hoa: "Dì Lưu, cháu dẫn Uyển Nhi đi."
"Đi đi. Dù sao tôi cũng chẳng muốn giữ con yêu tinh hại người này ở lại nhà họ Lý."
"Chậc, cậu đúng là một người không sợ chết. Không chừng ngày mai lại đến lượt cậu nằm trong quan tài, chờ tôi vào linh đường tiễn biệt cậu đấy. Thế hệ tương lai của ba gia tộc cứ thế bị con góa phụ đen này tiêu diệt sạch sẽ!" Lưu Kim Hoa cay nghiệt nói.
Nhưng biểu tình bà nhìn Trương Dạ lại có vài phần kì dị.
Trương Dã chỉ nở nụ cười tươi: "Con nghĩ mọi thứ chỉ là trùng hợp mà tôi. Con sẽ sống, và con sẽ ở bên Uyên Nhi thật lâu. Và xin chia buồn cùng dì."
Hắn lại quay đầu nhìn Khương Uyển Nhi, nụ cười càng xán lạn thêm: "Uyển Nhi, em vẫn còn muốn ở lại thêm chút nữa sao? Em cũng đừng sợ anh ghen. Anh biết hai người có tình cảm với nhau. Nếu cậu hai Lý vừa chết mà em lại không rơi một giọt nước mắt nào thì chẳng phải em là một người vô tình lắm à?"
"Anh thích dáng vẻ hiện tại của em nhất."
Thời Tung: "..."
Xác cậu hai Lý còn chưa chôn xuống đất, Trương Dã nằng nặc đòi cưới vợ của người ta thì thôi đi.
Bây giờ hắn còn nở nụ cười tươi tắn như thế trước quan tài người ta làm gì?
"Mặt dày", "yêu đương mù quáng", "không có phép tắc"...
Thời Tung tạm thời gắn một vài tag như vậy cho Trương Dã.
E rằng mọi chuyện không phải là trùng hợp.
Một hoặc hai người thì có thể bỏ qua, nhưng vì sao tất cả những người đàn ông yêu Khương Uyển Nhi như muốn chết đi sống lại như vậy?
Trên đời làm gì có nhiều người si tình đến thế?
Suy nghĩ một lát, Thời Tung bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay rung lên, anh nhìn thấy trên mu bàn tay xuất hiện một sợi dây nhỏ màu đỏ.
【 Trên tay xuất hiện dây tơ hồng có nghĩa rằng bạn không được làm trái với nội dung cốt truyện 】
【 Cảnh báo, không được phép OOC 】
Lời thông báo vừa xuất hiện xong, trong đầu Thời Tung tự động nhảy ra một câu thoại.
Cho nên anh nhìn Trương Dã, diễn theo kịch bản có sẵn: "Anh Trương, cảm ơn anh đã thông cảm. Bây giờ em sẽ theo anh về nhà họ Trương."
Nhìn Khương Uyển Nhi, Trương Dã híp mắt cười, trông vô cùng hạnh phúc.
Hắn tiến lên vỗ vỗ vai Khương Uyển Nhi, nói "Chờ anh một chút" rồi đi đến trước mặt Lưu Kim Hoa, thẳng thừng gửi một tấm thiệp cưới cho bà.
"Dì Lưu, dì là người đã nhìn cháu trưởng thành, con cũng xem dì như mẹ mình. Ba gia tộc chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, dì nhất định phải tham gia lễ cưới của cháu vào đêm nay nhé!"
Hành động của Trương Dã hiển nhiên không thích hợp.
Nhưng điều không hợp lý hơn là thất đầu của con trai mình còn chưa qua, Lưu Kim Hoa lại nhận thiệp cưới, cũng bày tỏ chờ đến khi chôn cất cậu hai Lý xong, bà sẽ đến lễ cưới đúng giờ.
Tuy sắc mặt của bà khó coi nhưng không hề có cảm xúc tức giận, cũng không hề từ chối lời mời của Trương Dã.
Có ký ức của Khương Uyển Nhi, Thời Tung cảm thấy mọi thứ đều có vấn đề.
Toàn bộ câu chuyện này đều quá kì quái.
Nhưng vì Thời Tung đang bị sợi tơ hồng cưỡng chế tuân theo cốt truyện, anh không thể mở miệng nói gì, cũng không thể thăm dò thêm bất cứ thứ gì ở trong linh đường.
Anh không thể không làm theo chỉ thị của hệ thống và dây tơ hồng, anh theo sau Trương Dã rời khỏi linh đường nhà họ Lý, ngồi trong một chiếc xe ngựa xa hoa.
Cùng lúc đó, gần cổng vào nhà họ Lý.
Một cô bé ước chừng 10 tuổi đang thò nửa đầu ra khỏi một gốc cây, yên lặng nhìn theo chiếc xe ngựa vừa rời đi.
Nắng chiều mờ nhạt chiếu trên gương mặt trắng nõn của cô bé, cánh mũi cao thẳng, ánh mắt có chút cao ngạo, lạnh lùng. Cô bé như một người lớn đang trong thân xác của một đứa trẻ.
Nếu có người chơi khác ở đây, họ sẽ thấy trên đầu cô bé có ba dòng chữ màu bạc ——
【 Thân phận: Người chơi 】
【 Tên: Lý Chiêu Đệ 】
【 Thông tin nhân vật: 10 tuổi, con gái thứ tư của nhà họ Lý ở trấn Trường Mệnh, người dân trong trấn thường gọi là "cô Tư Lý" 】
Chờ đến khi xe ngựa chở Khương Uyển Nhi và Trương Dã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, cô bé xoay người từ từ tiến về phía linh đường.
Lưu Kim Hoa và Phùng Mai Mai cũng đã rời đi, trong linh đường không còn một ai.
Lý Chiêu Đệ đi về phía quan tài, hai tay nâng lên, dùng sức đẩy nắp quan tài ra ——
Bên trong không có ai!
...
Xe ngựa rời khỏi khu nhà họ Lý, đi vào một con đường nhỏ hoang vu.
Vén rèm lên, Thời Tung nhìn thấy một con sông cách đó không xa.
Trong câu chuyện mà anh biết được, con sông này có thể liên thông với thế giới bên ngoài. Nếu không được ba gia tộc lớn cho phép, người dân trong trấn không được phép vượt qua con sông kia nửa bước.
Cúi đầu liếc mắt nhìn qua, thấy dây tơ hồng trên mu bàn tay đã biến mất, Thời Tung thử mở miệng hỏi: "Xin dừng xe một chút."
Người lái liền dừng xe ngựa lại.
Trương Dã cảm thấy kì lạ, hỏi Thời Tung: "Uyển Nhi, em muốn làm gì vậy?"
Thời Tung đáp: "Em muốn xuống xe một chút."
Trương Dã hơi kinh ngạc.
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, phản đối: "Tối nay hai chúng ta sẽ tiến hành hôn lễ, em cần phải trang điểm, thay hỉ phục, nếu không sẽ trễ giờ lành!"
Nghe vậy, Thời Tung đánh giá ánh mắt của Trương Dã, phỏng đoán những lời này là người chơi phải nói theo yêu cầu của kịch bản hay là do bản thân người chơi tự nói.
Anh có khuynh hướng nghiêng về đáp án thứ hai.
Thời Tung đã sớm nhận ra người đóng vai Trương Dã là ai ——
Là sinh viên Tả Tam Khưu ở trong khách sạn của anh chơi Ai là kẻ giết người suốt một buổi chiều.
Không biết nhờ sức mạnh vô hình nào mà khí chất, thần thái của Tả Tam Khưu đã dung hợp cùng với nhân vật Trương Dã một cách tự nhiên.
Nhưng Thời Tung vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng vừa rồi ánh mắt của Tả Tam Khưu bày tỏ sự từ chối hợp tác với mình.
Ngô Câu đoán rằng người này là hung thủ, là vì nhờ có anh giúp cậu sắp xếp lại logic suy đoán. Chẳng lẽ Tả Tam Khưu biết được việc này nên đang oán trách mình?
Bây giờ anh đãng diễn, không bị phán định OOC.
Thời Tung nhớ lại, hệ thống có nói: "Xin đừng tùy ý OOC, nếu không bạn có khả năng tử vong."
Bây giờ thì khi không có NPC, sợi tơ hồng cũng không xuất hiện trên mu bàn tay, hệ thống cũng không áp đặt quá mức nghiêm khắc với người chơi.
Ít nhất thì ở phó bản cho người mới là như vậy.
Dựa theo hướng phát triển của cốt truyện, Trương Dã đáng lẽ ra phải nhất mực nghe lời Khương Uyển Nhi mới đúng.
Vậy thì người chơi có thể dựa vào nền tảng thiết lập nhân vật, chủ động tạo ra "cốt truyện dây tơ hồng" sao?
Thời Tung đối diện với ánh mắt của Tả Tam Khưu, cong miệng cười, ánh mắt đong đầy dịu dàng.
"Anh Trương, em không thoải mái, có chút choáng váng. Anh cùng em xuống xe nghỉ một chút, được không?"
Tả Tam Khâu liền cảm giác mu bàn tay tê rần, nâng lên nhìn, ở đó xuất hiện một sợi dây tơ hồng.
Cùng lúc đó, trong đầu gã vang lên thông báo ——
【 Nhắc nhở: Thiết lập nhân vật của bạn là người yêu Khương Uyển Nhi một cách mù quáng, làm theo mọi điều đối phương nói. Người chơi đóng vai Khương Uyển Nhi đã đưa ra yêu cầu dành cho bạn, theo phán định, yêu cầu của Khương Uyển Nhi phù hợp với thiết lập nhân vật, cho nên yêu cầu của cô có hiệu lực, trực tiếp kích hoạt nội dung cốt truyện tiếp theo 】
【 Xin hãy hành động theo lời của Khương Uyển Nhi, nếu không bạn sẽ OOC 】
Tả Tam Khưu: "..."
—— Con mẹ nó trò chơi này phải chơi như thế nào?
30.8.23
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất