Trò Chơi Sinh Tồn Búp Bê

Quyển 1Chương 4: Kẻ săn trộm đào vong (3)

Trước Sau
Edit: Nguyệt Ảnh

Váy nhỏ đương nhiên sẽ không mặc, tuyệt đối không mặc.

Lạc Nhất Nhiên khống chế ảo thuật gia ném chiếc váy đỏ xuống, sau đó mắng một câu: "Biến thái."

Ảo thuật gia ủy khuất: "Chỉ là muốn thiếu gia thay bộ quần áo khác thôi mà." Dứt lời hắn lại duỗi tay muốn nhặt chiếc váy đỏ kia lên.

Lạc Nhất Nhiên vội vàng lần nữa khống chế ảo thuật gia dừng tại chỗ.

Ảo thuật gia không tức giận, ngược lại hắn cười nói: "Đúng, chính là như vậy. Nếu không muốn tôi làm những việc mà cậu không thích, thì cứ khống chế tôi như vậy đi."

Từ ngón trỏ truyền đến liên hệ vô cùng chân thật, Lạc Nhất Nhiên khẳng định mình có thể điều khiển tên rối quái dị này. Nhưng cần phải luôn khống chế hắn, nếu không ảo thuật gia có thể tự mình hành động.

Điều này thật sự quá tốn sức, hơi không chú ý một chút là sẽ lơi lỏng.

Hơn nữa nói không chừng ngày nào đó con rối này sẽ thoát khỏi khống chế.

Biến cố có thể phát sinh quá nhiều, Lạc Nhất Nhiên lại muốn vứt đầu ngón tay của mình đi lần nữa.

Ảo thuật gia đột nhiên mở miệng: "Thiếu gia, tôi rất thích cậu."

Lạc Nhất Nhiên sinh ra ác cảm.

"Cho nên." Ảo thuật gia nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ luôn đi theo cậu." Cho dù có ném ngón tay đi lần nữa, hắn vẫn sẽ tìm lại sau đó nâng đến trước mặt búp bê tự tay lắp cho cậu.

Chẳng qua lần sau, hắn muốn thay cho búp bê bộ quần áo hắn thích trước đã, sau đó mới lắp ngón tay vào.

Lạc Nhất Nhiên nháy mắt đã hiểu ngụ ý của ảo thuật gia: "......"

*

"Má, lượn như cá chạch vậy! Trốn trốn tránh tránh phiền muốn chết!" Ẩn mình trong cành lá sum suê, người đàn ông mặc đồ thể dục màu đen hùng hùng hổ hổ: "Cây súng này cũng thật con mẹ nó khó dùng."

Hắn nhanh chóng thay đổi băng đạn, sau đó lại giơ lên nhắm vào thiếu niên mặc đồng phục cách đó không xa. Thiếu niên trốn không kỹ, một phần thân thể còn lộ ra bên ngoài; người đàn ông mặc đồ thể dục liếm liếm môi, hắn nhìn chằm chằm thiếu niên mặc đồng phục, ngón tay đặt trên cò súng —— lần này, hẳn là sẽ đánh trúng bả vai.

Hắn nghĩ vậy, nhưng ngón tay lại không thể bóp xuống.

Có chút cảm giác vô lực, ngón tay cũng rất nhanh trở nên lạnh lẽo. Người đàn ông mặc đồ thể dục nghi hoặc cúi đầu, sau đó nhìn thấy ngón tay đã thủ sẵn cò súng bỗng nhiên rơi xuống, vết cắt vô cùng bằng phẳng.

Máu tươi trong nháy mắt trào ra, người đàn ông phát ra tiếng hét thảm thiết, thiếu chút nữa không cầm nổi cây súng: "Ai?!"

Nhánh cây đang đứng hơi trầm xuống, người đàn ông che tay lại lập tức nhìn về phía bên cạnh, sau đó đối diện với một khuôn mặt quấn đầy băng vải.

Người quấn băng vải mặc một thân tây trang đen, vạt áo tuy không biết vì sao bị xé rách, nhưng lại như cũ không có một chút cảm giác chật vật, mà trên vành mũ ảo thuật cao cao kia, một con rối búp bê nhuốm máu đang ngồi.

Người đàn ông hơi sửng sốt nhìn một màn kỳ dị trước mặt, thiếu chút nữa cho rằng phó bản này đã chuyển sang phong cách thần quái.

Thẳng đến khi búp bê nào đó mở miệng: "Nhắc nhở thân thiện, giết người là phạm pháp."

Người đàn ông mặc đồ thể dục: "???"



"Các ngươi là người chơi?" Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, hắn che lại ngón tay đang đổ máu, bởi vì đau đớn cùng phẫn nộ, khuôn mặt hắn trông cực kỳ dữ tợn.

Búp bê nghiêng đầu, động tác có chút ngây thơ này đến từ một con búp bê nhiễm máu lại làm ra cảm giác vo cùng kinh tủng: "Là tôi." Dù sao nếu cậu nói không phải, ảo thuật gia tám chín phần mười cũng sẽ đi phá vở kịch của cậu.

Ảo thuật gia lên tiếng, ý cười tràn đầy: "Tôi không phải, tôi chỉ là một con rối, anh có thể gọi tôi là ảo thuật gia."

Hai người trước mặt quá mức quái dị, người đàn ông mặc đồ thể dục nắm chặt súng—— trước khi bị chém đứt ngón tay, hắn hoàn toàn không phát hiện được có người tới gần, hai người này không chừng đều mạnh hơn hắn.

Nếu đánh nhau hắn không chắc có thể thắng được.

Đưa ra kết luận xong, tròng mắt người đàn ông mặc đồ thể dục hơi hơi chuyển: "Hai vị sẽ không phải cho rằng tôi là kẻ săn trộm chứ?" Hắn nói xong nghĩ lại rất có khả năng, bằng không vì sao lại đột nhiên ra tay với hắn?

Vì thế người đàn ông nhăn mày lại lập tức nói: "Tôi không phải là kẻ săn trộm, người chơi mà tôi đang theo dõi mới phải, tôi nhìn thấy hắn bị con thỏ răng nanh ngoan ngoãn đuổi giết, hắn khẳng định là kẻ săn trộm!"

Lạc Nhất Nhiên bất động thanh sắc nhìn hắn —— quả nhiên, Hạ Lãng bị phát hiện ra thân phận kẻ săn trộm.

Cậu có lẽ do thân hình nhỏ, còn được Hạ Lãng bảo vệ kín mít, cho nên không có bị người này nhìn thấy.

"Tôi chặt ngón tay anh không phải bởi vì cảm thấy anh là kẻ săn trộm." Búp bê đứng lên, cậu đứng trên vành mũ ảo thuật gia, chỉ bạc trên tay như ẩn như hiện.

Người đàn ông mặc đồ thể dục liếc mắt một cái nhìn thấy trên chỉ bạc kia có dấu vết màu đỏ nhợt nhạt.

Đó là máu.

Máu của hắn.

Tay người đàn ông run lên nhè nhẹ —— hắn vốn tưởng rằng chém đứt ngón tay hắn là người quấn băng vải nhìn qua càng nguy hiểm hơn kia.

Búp bê tươi cười: "Tôi không có ý giết anh đâu, đừng sợ."

Lạc Nhất Nhiên cởi ra áo khoác đồng phục, đồ vật buộc quanh eo bại lộ trước mặt người đàn ông: "Tuy rằng nơi này không phải thế giới hiện thực, nhưng tôi cảm thấy ít nhất vẫn là không nên giết người."

Người đàn ông đồ thể dục nhìn trên người búp bê cột dây thừng, con dao, thậm chí có cả một đóa hồng xinh đẹp.

Nói thật mấy thứ này cũng không khiến hắn có cảm giác bị đe dọa, cho dù hắn đứng bất động, những đồ vật lớn cỡ móng tay này cũng không thể gây tổn thương cho hắn quá nặng.

Nhưng mà, vẫn có một loại cảm giác rất nguy hiểm.

Khoảnh khắc áo đồng phục bị cởi ra, trên người con búp bê nho nhỏ kia truyền đến cảm giác rất nguy hiểm, cảm giác rất giống như khi hắn ngoài ý muốn đối mặt với Boss trong phó bản.

Ngón tay người đàn ông càng thêm run rẩy, máu tươi từ khe hở ngón tay không ngừng chảy ra, tích táp dừng trên nhánh cây dưới chân.

Hắn nhìn chằm chằm những đạo cụ trên eo búp bê cùng sợi chỉ bạc kia, trong sợ hãi đồng thời còn có không cam lòng: "Loại đặc biệt còn có thể đem đồ vật trong thế giới hiện thực vào trong trò chơi sao?" Phải biết rằng, khu rừng này lấy đâu ra hoa hồng. đam mỹ hài

"Có lẽ chỉ mình tôi có thể, rốt cuộc ảo thuật gia không có đạo cụ thì làm ảo thuật sao được." Lạc Nhất Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Bản thân cậu chính là một ảo thuật gia, chỉ là hiện tại một số năng lực của đạo cụ bị phóng đại. Tỷ như lá bài poker bốc lửa lúc trước, rõ ràng chút đồ vật thả trên lá bài có hàm lượng giống như bình thường, nhưng hỏa thế lại lớn hơn.

Còn có chỉ bạc trong tay cậu, cũng càng thêm cứng cỏi hơn, còn có thể kéo dài.



Có lẽ bởi vì năng lực đặc biệt của cậu chính là thăng cấp mấy thứ này, cho nên trò chơi mới có thể cho phép lưu lại những đạo cụ này.

Người đàn ông mặc đồ thể dục nhìn về phía người quấn băng vải, hắn răng —— còn có một con rối nhìn qua đã thấy rất lợi hại, loại đặc biệt quả nhiên được trò chơi ưu ái!

Ảo thuật gia không quan tâm người đàn ông dùng ánh mắt xem hàng hóa nhìn mình, hắn dùng ngữ khí ngọt nị nói với búp bê: "Thì ra cậu cũng là ảo thuật gia, chúng ta thật đúng là trời sinh một đôi."

"Câm miệng." Lạc Nhất Nhiên lại bị ngữ khí của ảo thuật gia làm cho ghê tởm, cậu không muốn tiếp tục nói chuyện, vì thế bàn tay nắm chỉ bạc dứt khoát lưu loát nâng lên.

Người đàn ông mặc đồ thể thao không nhìn thấy gì, nhưng sống lưng lại lạnh toát, phản xạ có điều kiện muốn nhảy xuống từ trên cây.

Lạc Nhất Nhiên phản ứng càng nhanh hơn, cậu trực tiếp nhảy khỏi mũ ảo thuật, đồng thời khống chế ảo thuật gia dùng tay bắt lấy chỉ bạc cậu thả ra phóng về phía người đàn ông kia, hoàn toàn không lo lắng chỉ bạc sẽ làm đứt tay ảo thuật gia.

Tốc độ ảo thuật gia quá nhanh, trực tiếp ngăn cản động tác nhảy xuống của người đàn ông đồ thể dục, người đàn ông chỉ có thể giơ súng lên nhắm ngay ảo thuật gia. Tay hắn bởi vì đau đớn cùng với sợ hãi vô cớ lúc trước nên còn đang run rẩy, nhưng cũng may khoảng cách đủ gần, hắn chỉ một phát súng là bắn trúng ngực ảo thuật gia.

Lạc Nhất Nhiên đang nhảy xuống thấy thế ánh mắt hơi lóe, đôi mắt cậu không chớp nhìn ảo thuật gia —— không có một chút động tác né tránh nào, cũng không có cảm giác thoát ly khỏi khống chế, xem ra khi cậu đang điều khiển, ảo thuật gia xác thật không thể kiểm soát được thân thể của mình.

Chỉ là...... Con rối bị súng bắn trúng sẽ chết sao?

Thân thể khi cách mặt đất còn có vài cm thì dừng lại, Lạc Nhất Nhiên nhìn lên tiếng cười nhẹ phía trên.

Chỉ thấy ảo thuật gia một tay kéo lấy sợi chỉ bạc quấn quanh cổ tay Lạc Nhất Nhiên, một tay cầm sợi chỉ bạc dư lại vòng lên cổ người đàn ông mặc đồ thể dục, hắn nhẹ nhàng cười nói: "Đừng nhúc nhích, thứ này rất sắc bén."

Người đàn ông không dám động, hắn ngay cả hô hấp cũng chậm lại, sợ sợi chỉ bạc này cắt qua cổ mình.

Người đàn ông vẫn cầm súng, tròng mắt hắn trợn tròn nhìn ngực ảo thuật gia bị súng bắn ra một lỗ thủng, không có máu, thậm chí khi viên đạn xỏ xuyên qua cũng không có ảnh hưởng chút nào đến động tác hắn.

"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là một con rối." Ảo thuật gia cười hì hì mở miệng: "Con rối không có máu thịt, sẽ không do dự, cũng sẽ không bị thương. Cách giết chết tôi tốt nhất là trực tiếp giết chết......" Hắn cố ý tạm dừng một chút, lưu lại một chút ái muội: "Chủ nhân của tôi."

Lạc Nhất Nhiên nghe được lời này thì đen mặt ngẩng đầu lần nữa —— lời này không hề nghi ngờ là nói cho cậu nghe, mục đích là nói cho cậu cách duy nhất thoát khỏi ảo thuật gia chỉ có tự sát, vì thế cậu chỉ có thể giữ lại ảo thuật gia; còn có không thể dùng phương pháp để ảo thuật gia tự đi chịu chết được, bởi vì hắn không thể chết.

Thật đáng tiếc, vốn đang tính toán thử biện pháp khác xem sao.

Chỉ là cậu vừa mới xác nhận lại, quyền hạn cậu khống chế thân thể ảo thuật gia đúng là cao hơn bản thân hắn, cho nên cũng đang tính tạm thời lưu lại ảo thuật gia, nếu vậy thì có lẽ không cần thử nữa.

Khống chế ảo thuật gia trói người đàn ông đồ thể dục vào nhánh cây, Lạc Nhất Nhiên ngửa đầu nhìn, phát hiện cành cây đủ rậm rạp, chỉ cần không ai đi lên cơ bản sẽ không phát hiện nơi đó có người.

Vị trí giấu người đã xong, kế tiếp nên ngậm miệng lại.

Điều khiển ảo thuật gia kéo mình lên, Lạc Nhất Nhiên còn chưa kịp thao tác thì ảo thuật gia đã nghiêng đầu hỏi với giọng điệu tò mò: "Còn muốn đi lên thì lúc trước thiếu gia nhảy xuống làm gì vậy?"

Để ý thấy hắn nghiêng đầu, Lạc Nhất Nhiên lập tức nhận ra mình lơi lỏng, cậu một lần nữa khống chế ảo thuật gia dừng lại, sau đó lấy ra cuộn băng dính dẫm lên thân thể người đàn ông đồ thể dục tiến về phía trước, giọng điệu hết sức thản nhiên: "Đương nhiên là lo lắng hắn công kích tôi rồi, dù sao tôi cũng chỉ là một con búp bê mỏng manh yếu đuối."

Ảo thuật gia: "......"

Búp bê mỏng manh yếu đuối dùng băng dính dán kín miệng người đàn ông lại, sau đó rút ra con dao nhỏ bước tới tay người đàn ông. Búp bê gác con dao nhỏ lên ngón tay, mặt cậu mang theo nụ cười thực ôn hòa hỏi: "Vừa rồi bắn mấy phát?"

Người đàn ông đã bị bịt kín miệng: "......"

Lạc Nhất Nhiên rũ mắt, lông mi thật dài che lại hơn phân nửa đôi mắt đỏ to tròn mà xinh đẹp, khóe miệng cậu rũ xuống: "Nếu anh không nói, tôi đây đành phải chặt đứt chín ngón tay còn lại của anh vậy."

Người đàn ông: "......" Cậu con mẹ nó cởi băng dính ra cho tôi trước đã!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau