Quyển 1Chương 5: Kẻ săn trộm đào vong (4)
Dao quá nhỏ, nhưng cũng may sắc bén, Lạc Nhất Nhiên không có một chút do dự, chặt đứt 5 ngón tay phải của người đàn ông như cắt củ cải trắng, sau đó cậu nhíu mi nhìn người đàn ông đau đến ngất xỉu —— thật yếu ớt, nếu chặt hết sẽ chết mất.
Búp bê không muốn giết người nên lau lau con dao, sau đó thu lại.
Ảo thuật gia vẫn luôn đứng sau mở miệng: "Tôi kiến nghị vẫn nên giết hắn đi thì tốt hơn."
Búp bê giương mắt nhìn về phía ảo thuật gia.
"Giữ lại người từng kết thù với mình cũng không phải chuyện tốt." Ảo thuật gia vô cùng thân thiện đề nghị.
Búp bê không vui: "Tôi không giết người."
Ảo thuật gia nhìn thảm trạng của người đàn ông đồ thể dục, chỉ trong chớp mắt, hắn cười nói: "Nhưng đặt ở trên cây cao như này, dã thú có ngửi được mùi máu đến đây cũng không thể cắn đến hắn."
Bị vạch trần ý nghĩ, Lạc Nhất Nhiên càng thêm không vui, đôi mắt đỏ trong veo của cậu nhìn chằm chằm ảo thuật gia: "Một con rối, đừng nói những lời làm chủ nhân không vui."
Nói xong Lạc Nhất Nhiên nhanh chóng khống chế ảo thuật gia một lần nữa xé tây trang bịt kín miệng mình.
Ảo thuật gia phát ra mấy âm tiết rách nát, âm thanh rất bất mãn.
Làm xong hết thảy, Lạc Nhất Nhiên xụ mặt nghĩ —— kích thích.
Sau đó cậu điều khiển ảo thuật gia đặt người đàn ông đồ thể dục ở vị trí thấp hơn, lại vội vàng quay đầu đi tìm Hạ Lãng.
Khi tìm tới vị trí ban đầu của Hạ Lãng, âm thanh máy móc vang vọng toàn bộ khu rừng: 【 thời gian an toàn mở ra. 】
Lạc Nhất Nhiên dừng lại, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn thật lớn trên không trung kia, trong đôi mắt đỏ hiện lên một chút không kiên nhẫn. Nhưng sau đó cậu rất nhanh cúi đầu, hô lên một tiếng: "Hạ Lãng."
Hạ Lãng đang trong chỗ tối sửng sốt, hắn không thể nhúc nhích, vì thế chỉ có thể gian nan vươn một tay ra: "Nhiên ca......" Trong âm thanh có tiếng khóc nức nở, Hạ Lãng ngừng lại, sau đó mở miệng một lần nữa: "Em ở đây."
Vươn bàn tay dính máu loang lổ, Lạc Nhất Nhiên khống chế ảo thuật gia nhanh chóng đi qua, sau đó cậu nhìn thấy Hạ Lãng cả người toàn là máu đang rúc ở trong hốc cây.
Đôi mắt Hạ Lãng hồng hồng, hắn nhìn thấy ảo thuật gia thì bị dọa sợ, nhưng khi ánh mắt chuyển đến trên người Lạc Nhất Nhiên thì nhịn xuống cảm giác sợ hãi này: "Nhiên ca, không có việc gì chứ?"
Lạc Nhất Nhiên cho ảo thuật gia ngồi xổm xuống, sau đó cậu từng bước từ trên người ảo thuật gia nhảy xuống, đi đến trước mặt Hạ Lãng: "Cậu có thể kiên trì tiếp hai giờ nữa không?"
Hạ Lãng chưa từng bị đau như vậy, hắn thậm chí còn cảm thấy mình càng ngày càng lạnh, điều này làm cho hắn rất sợ hãi, bởi vì hắn cảm giác mình sắp chết, vì thế nước mắt lại không khống chế được rơi xuống, Hạ Lãng uất ức nói: "Em...... Em không kiên trì được."
Lạc Nhất Nhiên nhìn một lượt những vết thương trên người Hạ Lãng, chân, tay bị bắn thủng, bụng bị trầy da.
Nước mắt Hạ Lãng ào ào chảy xuống: "Em, em chỉ có một ít thuốc cầm máu, đạo cụ chữa bệnh trong trò chơi đều rất quý giá...... Em đều dùng hết rồi, nhưng mà đùi...... mãi, mãi không hết máu." Hạ Lãng thút tha thút thít, nhưng không có phát ra tiếng khóc to, hắn sợ lại bị người chơi khác phát hiện.
"Đừng khóc." Lạc Nhất Nhiên trấn an hắn: "Anh đi tìm người chơi khác mượn thuốc, nếu không được anh sẽ nghĩ dừng trò chơi này."
Hạ Lãng sửng sốt, giống như đau đớn trên người đều tạm dừng một chút: "Cái gì?"
Mượn thuốc? Tìm ai mượn? Trong phó bản này tất cả mọi người là kẻ địch của bọn họ a. Hơn nữa dừng trò chơi hình như cũng không đúng lắm?
Lạc Nhất Nhiên không giải thích nhiều, cậu điều khiển ảo thuật gia băng bó miệng vết thương cho Hạ Lãng, ảo thuật gia bất mãn, nhưng miệng bị buộc rất chặt, hắn chỉ có thể rầm rì hai tiếng.
Nhưng Hạ Lãng bị ảo thuật gia đột nhiên phát ra tiếng dọa tới rồi: "Hắn hắn hắn......"
"Là con rối trò chơi cho anh, còn sống." Lạc Nhất Nhiên bình tĩnh nói: "Có thể tự mình hành động, nhưng anh cũng có thể thao túng hắn, không cần lo lắng."
Hạ Lãng: "......"
Sao có thể không lo lắng a a a a! Cái người quấn băng vải này rõ ràng là tạo hình của một Boss phản diện!
"Hắn gọi là ảo thuật gia." Lạc Nhất Nhiên còn giới thiệu: "Nói chuyện rất khó nghe."
...... Cho nên mới bịt miệng người ta lại sao? Đây là suy nghĩ cuối cùng của Hạ Lãng trước khi đau ngất đi.
"Anh nhẹ nhàng một chút." Thấy người ngất đi rồi, Lạc Nhất Nhiên nhíu mày nói.
"......"
Ảo thuật gia ngay cả tiếng rầm rì cũng không có, Lạc Nhất Nhiên cũng không mềm lòng, nhưng ngẫm lại tốt xấu gì cũng là con rối của mình, nên quý trọng một chút thì hơn, vì thế cậu cởi mảnh vải che ngoài miệng của ảo thuật gia xuống: "Bớt nói chuyện."
Ảo thuật gia khẽ cong khóe môi, âm thanh hắn thực nhẹ: "Có người ở phụ cận."
Lạc Nhất Nhiên sửng sốt, sau đó giây tiếp theo cảm giác sau cổ bị thứ gì kéo lấy, cậu còn chưa kịp di chuyển, cơ thể lại đột nhiên bay lên không trung ——
Bay.
Trong khoảnh khắc bay lên, Lạc Nhất Nhiên nghĩ tới cảnh tượng mấy ngày hôm trước khi đi bờ sông câu cá, con cá mắc câu cũng bị kéo bay ra khỏi mặt nước như vậy.
Cậu đen mặt.
Giữa không trung xẹt qua một vòng cung, Lạc Nhất Nhiên rơi xuống một bàn tay có chút thô ráp, chủ nhân bàn tay đưa lưng về phía cậu, sau khi túm lấy cổ áo búp bê thì vui vẻ xoay người chạy, trong âm thanh là đắc ý dào dạt: "Ha ha ha! Búp bê biết cử động chắc chắn là một đạo cụ không tồi!"
Lạc Nhất Nhiên bị bàn tay đong đưa của hắn làm cho có chút say, nghe được lời này thì không nhịn được: "Ngươi mới là đạo cụ!"
Chủ nhân bàn tay sửng sốt, sau đó tìm được một cái cây nhảy lên, hắn mở bàn tay ra đặt búp bê đang choáng váng ngồi nghiêm chỉnh. Nhìn chằm chằm một hồi, hắn bừng tỉnh: "Đạo cụ búp bê biết nói!"
Lạc Nhất Nhiên bị choáng còn chưa hồi phục lại, cậu ngây người một lúc, một lúc sau đó mới hồi thần, nhưng vừa mới hồi được một chút cánh tay đã bị bắt lấy xách lên.
"......"
Lạc - bị xách lên - Nhất Nhiên lúc này mới đối mặt với người bắt cậu, đó là thiếu niên mặc quần đùi ngắn màu đen trắng, tóc nhuộm màu xám khói, còn uốn xong xoăn xoăn, trông cũng khá hợp với khuôn mặt tròn tròn kia.
Thiếu niên thò mặt qua, trên mặt đầy nghi hoặc: "Là đạo cụ phải không?"
Lạc Nhất Nhiên nhìn thiếu niên, đột nhiên lộ ra nụ cười rất tươi.
Thiếu niên nghiêng đầu: "Cười cái gì......" Lời còn chưa dứt, thiếu niên tóc xoăn xoát một cái giật mình, ngay sau đó thiếu niên xoay người trực tiếp nhảy xuống khỏi cành cây.
Ngay khi hắn vừa rơi xuống đất, cành cây lúc đầu đứng cũng rơi xuống theo, vết cắt cực kỳ bằng phẳng.
Thiếu niên nghĩ mà sợ ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy một tên quấn đầy băng vải ở phía trên, một tay bám vào nhánh cây, một tay cầm con dao.
Mái tóc xám dài ở dưới ánh trăng giống như được phủ thêm một tầng ánh sáng bạc, ảo thuật gia thả tay rơi từ trên cây xuống đất, sau đó xoay con dao trong tay hướng về phía búp bê trên tay thiếu niên đi tới.
Thiếu niên phản ứng đặc biệt nhanh, hắn nắm búp bê lên: "Ngươi đừng qua đây, còn qua ta sẽ hủy nó đi, cùng lắm thì chúng ta ai cũng không có!"
Ảo thuật gia cũng không thèm dừng lại một chút.
Lạc Nhất Nhiên bị nắm chặt cũng không cảm thấy khó chịu, cậu tự xoay đầu mình 180°, mặt đối mặt với thiếu niên.
Đôi mắt búp bê thẳng lăng lăng nhìn thiếu niên trừng lớn mắt, sau đó xả ra nụ cười tươi: "Đính chính lại một chút, tên biến thái quấn đầy băng vải kia mới là đạo cụ búp bê biết nói."
"Muốn sao? Muốn thì đoạt lấy đi."
Thiếu niên: "......"
Đến bây giờ thiếu niên sao có thể không rõ búp bê rối trong tay mình tám chín phần mười cũng là người chơi giống mình, chỉ là loại đặc biệt mà thôi.
"Má!" Trăm triệu không nghĩ tới còn có loại đặc biệt là búp bê, thiếu niên lại lần nữa nhấc chân chạy trốn, chạy nhanh như con khỉ được lắp máy gia tốc vậy.
Thiếu niên rất tự tin vào tốc độ của mình, từ khi tiến vào trò chơi tới nay trừ bỏ đại thúc ra, không ai có thể bắt được hắn, nhưng phần tự tin này biến mất ngay khi hắn quay đầu lại phía sau.
Ảo thuật gia mười phần nhẹ nhàng đi theo bên cạnh thiếu niên, thấy người vừa quay đầu khiếp sợ đến há to miệng, hắn có chút ghét bỏ nhưng vẫn vươn tay ra.
Thiếu niên sửng sốt, sau đó cảm giác ngón tay đột nhiên đau xót, giây tiếp theo trước mắt hắn xẹt qua một bóng đen, nhìn lại lần nữa thì đã thấy búp bê nhỏ xuất hiện ở trên cánh tay của ảo thuật gia.
Búp bê ngồi ổn định vững vàng, hai chân bắt chéo nhếch lên, giọng điệu không chút để ý khen ảo thuật gia: "Còn tạm được." Khá là ngứa đòn.
Dao trong tay ảo thuật gia xoay một vòng, âm thanh hắn vui sướng: "Thiếu gia quá khen."
Thiếu niên ngốc ngốc dừng lại cúi đầu xem tay mình, chỉ thấy ngón trỏ của mình bị cắt mở ra một cái miệng nhỏ, thật sự rất nhỏ, khả năng còn không có lớn bằng cái móng tay, ngay cả máu chảy ra cũng chỉ có một hai giọt.
Nhưng là.
Trên cái miệng nhỏ đó bị cắm vào một đóa hồng nhỏ tinh xảo.
A, trên tay hắn mọc ra một bông hoa. Thiếu niên có chút ngốc.
Có thể chụp ảnh cho đại thúc xem...... Thiếu niên vừa mới nghĩ như vậy, kết quả vừa nhấc mắt lên, một con dao đã kề ngay trên cổ hắn. Ảo thuật gia quấn băng vải nguy hiểm quỷ dị đang cầm dao, mà búp bê nhỏ xinh trên cánh tay hắn làm một bộ dáng thiên chân nhưng giọng nói lại lạnh nhạt ——
"Cướp."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiên Nhiên trước khi rời đi: Anh đi mượn thuốc.
Nhiên Nhiên sau khi rời đi: Cướp.
Búp bê không muốn giết người nên lau lau con dao, sau đó thu lại.
Ảo thuật gia vẫn luôn đứng sau mở miệng: "Tôi kiến nghị vẫn nên giết hắn đi thì tốt hơn."
Búp bê giương mắt nhìn về phía ảo thuật gia.
"Giữ lại người từng kết thù với mình cũng không phải chuyện tốt." Ảo thuật gia vô cùng thân thiện đề nghị.
Búp bê không vui: "Tôi không giết người."
Ảo thuật gia nhìn thảm trạng của người đàn ông đồ thể dục, chỉ trong chớp mắt, hắn cười nói: "Nhưng đặt ở trên cây cao như này, dã thú có ngửi được mùi máu đến đây cũng không thể cắn đến hắn."
Bị vạch trần ý nghĩ, Lạc Nhất Nhiên càng thêm không vui, đôi mắt đỏ trong veo của cậu nhìn chằm chằm ảo thuật gia: "Một con rối, đừng nói những lời làm chủ nhân không vui."
Nói xong Lạc Nhất Nhiên nhanh chóng khống chế ảo thuật gia một lần nữa xé tây trang bịt kín miệng mình.
Ảo thuật gia phát ra mấy âm tiết rách nát, âm thanh rất bất mãn.
Làm xong hết thảy, Lạc Nhất Nhiên xụ mặt nghĩ —— kích thích.
Sau đó cậu điều khiển ảo thuật gia đặt người đàn ông đồ thể dục ở vị trí thấp hơn, lại vội vàng quay đầu đi tìm Hạ Lãng.
Khi tìm tới vị trí ban đầu của Hạ Lãng, âm thanh máy móc vang vọng toàn bộ khu rừng: 【 thời gian an toàn mở ra. 】
Lạc Nhất Nhiên dừng lại, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn thật lớn trên không trung kia, trong đôi mắt đỏ hiện lên một chút không kiên nhẫn. Nhưng sau đó cậu rất nhanh cúi đầu, hô lên một tiếng: "Hạ Lãng."
Hạ Lãng đang trong chỗ tối sửng sốt, hắn không thể nhúc nhích, vì thế chỉ có thể gian nan vươn một tay ra: "Nhiên ca......" Trong âm thanh có tiếng khóc nức nở, Hạ Lãng ngừng lại, sau đó mở miệng một lần nữa: "Em ở đây."
Vươn bàn tay dính máu loang lổ, Lạc Nhất Nhiên khống chế ảo thuật gia nhanh chóng đi qua, sau đó cậu nhìn thấy Hạ Lãng cả người toàn là máu đang rúc ở trong hốc cây.
Đôi mắt Hạ Lãng hồng hồng, hắn nhìn thấy ảo thuật gia thì bị dọa sợ, nhưng khi ánh mắt chuyển đến trên người Lạc Nhất Nhiên thì nhịn xuống cảm giác sợ hãi này: "Nhiên ca, không có việc gì chứ?"
Lạc Nhất Nhiên cho ảo thuật gia ngồi xổm xuống, sau đó cậu từng bước từ trên người ảo thuật gia nhảy xuống, đi đến trước mặt Hạ Lãng: "Cậu có thể kiên trì tiếp hai giờ nữa không?"
Hạ Lãng chưa từng bị đau như vậy, hắn thậm chí còn cảm thấy mình càng ngày càng lạnh, điều này làm cho hắn rất sợ hãi, bởi vì hắn cảm giác mình sắp chết, vì thế nước mắt lại không khống chế được rơi xuống, Hạ Lãng uất ức nói: "Em...... Em không kiên trì được."
Lạc Nhất Nhiên nhìn một lượt những vết thương trên người Hạ Lãng, chân, tay bị bắn thủng, bụng bị trầy da.
Nước mắt Hạ Lãng ào ào chảy xuống: "Em, em chỉ có một ít thuốc cầm máu, đạo cụ chữa bệnh trong trò chơi đều rất quý giá...... Em đều dùng hết rồi, nhưng mà đùi...... mãi, mãi không hết máu." Hạ Lãng thút tha thút thít, nhưng không có phát ra tiếng khóc to, hắn sợ lại bị người chơi khác phát hiện.
"Đừng khóc." Lạc Nhất Nhiên trấn an hắn: "Anh đi tìm người chơi khác mượn thuốc, nếu không được anh sẽ nghĩ dừng trò chơi này."
Hạ Lãng sửng sốt, giống như đau đớn trên người đều tạm dừng một chút: "Cái gì?"
Mượn thuốc? Tìm ai mượn? Trong phó bản này tất cả mọi người là kẻ địch của bọn họ a. Hơn nữa dừng trò chơi hình như cũng không đúng lắm?
Lạc Nhất Nhiên không giải thích nhiều, cậu điều khiển ảo thuật gia băng bó miệng vết thương cho Hạ Lãng, ảo thuật gia bất mãn, nhưng miệng bị buộc rất chặt, hắn chỉ có thể rầm rì hai tiếng.
Nhưng Hạ Lãng bị ảo thuật gia đột nhiên phát ra tiếng dọa tới rồi: "Hắn hắn hắn......"
"Là con rối trò chơi cho anh, còn sống." Lạc Nhất Nhiên bình tĩnh nói: "Có thể tự mình hành động, nhưng anh cũng có thể thao túng hắn, không cần lo lắng."
Hạ Lãng: "......"
Sao có thể không lo lắng a a a a! Cái người quấn băng vải này rõ ràng là tạo hình của một Boss phản diện!
"Hắn gọi là ảo thuật gia." Lạc Nhất Nhiên còn giới thiệu: "Nói chuyện rất khó nghe."
...... Cho nên mới bịt miệng người ta lại sao? Đây là suy nghĩ cuối cùng của Hạ Lãng trước khi đau ngất đi.
"Anh nhẹ nhàng một chút." Thấy người ngất đi rồi, Lạc Nhất Nhiên nhíu mày nói.
"......"
Ảo thuật gia ngay cả tiếng rầm rì cũng không có, Lạc Nhất Nhiên cũng không mềm lòng, nhưng ngẫm lại tốt xấu gì cũng là con rối của mình, nên quý trọng một chút thì hơn, vì thế cậu cởi mảnh vải che ngoài miệng của ảo thuật gia xuống: "Bớt nói chuyện."
Ảo thuật gia khẽ cong khóe môi, âm thanh hắn thực nhẹ: "Có người ở phụ cận."
Lạc Nhất Nhiên sửng sốt, sau đó giây tiếp theo cảm giác sau cổ bị thứ gì kéo lấy, cậu còn chưa kịp di chuyển, cơ thể lại đột nhiên bay lên không trung ——
Bay.
Trong khoảnh khắc bay lên, Lạc Nhất Nhiên nghĩ tới cảnh tượng mấy ngày hôm trước khi đi bờ sông câu cá, con cá mắc câu cũng bị kéo bay ra khỏi mặt nước như vậy.
Cậu đen mặt.
Giữa không trung xẹt qua một vòng cung, Lạc Nhất Nhiên rơi xuống một bàn tay có chút thô ráp, chủ nhân bàn tay đưa lưng về phía cậu, sau khi túm lấy cổ áo búp bê thì vui vẻ xoay người chạy, trong âm thanh là đắc ý dào dạt: "Ha ha ha! Búp bê biết cử động chắc chắn là một đạo cụ không tồi!"
Lạc Nhất Nhiên bị bàn tay đong đưa của hắn làm cho có chút say, nghe được lời này thì không nhịn được: "Ngươi mới là đạo cụ!"
Chủ nhân bàn tay sửng sốt, sau đó tìm được một cái cây nhảy lên, hắn mở bàn tay ra đặt búp bê đang choáng váng ngồi nghiêm chỉnh. Nhìn chằm chằm một hồi, hắn bừng tỉnh: "Đạo cụ búp bê biết nói!"
Lạc Nhất Nhiên bị choáng còn chưa hồi phục lại, cậu ngây người một lúc, một lúc sau đó mới hồi thần, nhưng vừa mới hồi được một chút cánh tay đã bị bắt lấy xách lên.
"......"
Lạc - bị xách lên - Nhất Nhiên lúc này mới đối mặt với người bắt cậu, đó là thiếu niên mặc quần đùi ngắn màu đen trắng, tóc nhuộm màu xám khói, còn uốn xong xoăn xoăn, trông cũng khá hợp với khuôn mặt tròn tròn kia.
Thiếu niên thò mặt qua, trên mặt đầy nghi hoặc: "Là đạo cụ phải không?"
Lạc Nhất Nhiên nhìn thiếu niên, đột nhiên lộ ra nụ cười rất tươi.
Thiếu niên nghiêng đầu: "Cười cái gì......" Lời còn chưa dứt, thiếu niên tóc xoăn xoát một cái giật mình, ngay sau đó thiếu niên xoay người trực tiếp nhảy xuống khỏi cành cây.
Ngay khi hắn vừa rơi xuống đất, cành cây lúc đầu đứng cũng rơi xuống theo, vết cắt cực kỳ bằng phẳng.
Thiếu niên nghĩ mà sợ ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy một tên quấn đầy băng vải ở phía trên, một tay bám vào nhánh cây, một tay cầm con dao.
Mái tóc xám dài ở dưới ánh trăng giống như được phủ thêm một tầng ánh sáng bạc, ảo thuật gia thả tay rơi từ trên cây xuống đất, sau đó xoay con dao trong tay hướng về phía búp bê trên tay thiếu niên đi tới.
Thiếu niên phản ứng đặc biệt nhanh, hắn nắm búp bê lên: "Ngươi đừng qua đây, còn qua ta sẽ hủy nó đi, cùng lắm thì chúng ta ai cũng không có!"
Ảo thuật gia cũng không thèm dừng lại một chút.
Lạc Nhất Nhiên bị nắm chặt cũng không cảm thấy khó chịu, cậu tự xoay đầu mình 180°, mặt đối mặt với thiếu niên.
Đôi mắt búp bê thẳng lăng lăng nhìn thiếu niên trừng lớn mắt, sau đó xả ra nụ cười tươi: "Đính chính lại một chút, tên biến thái quấn đầy băng vải kia mới là đạo cụ búp bê biết nói."
"Muốn sao? Muốn thì đoạt lấy đi."
Thiếu niên: "......"
Đến bây giờ thiếu niên sao có thể không rõ búp bê rối trong tay mình tám chín phần mười cũng là người chơi giống mình, chỉ là loại đặc biệt mà thôi.
"Má!" Trăm triệu không nghĩ tới còn có loại đặc biệt là búp bê, thiếu niên lại lần nữa nhấc chân chạy trốn, chạy nhanh như con khỉ được lắp máy gia tốc vậy.
Thiếu niên rất tự tin vào tốc độ của mình, từ khi tiến vào trò chơi tới nay trừ bỏ đại thúc ra, không ai có thể bắt được hắn, nhưng phần tự tin này biến mất ngay khi hắn quay đầu lại phía sau.
Ảo thuật gia mười phần nhẹ nhàng đi theo bên cạnh thiếu niên, thấy người vừa quay đầu khiếp sợ đến há to miệng, hắn có chút ghét bỏ nhưng vẫn vươn tay ra.
Thiếu niên sửng sốt, sau đó cảm giác ngón tay đột nhiên đau xót, giây tiếp theo trước mắt hắn xẹt qua một bóng đen, nhìn lại lần nữa thì đã thấy búp bê nhỏ xuất hiện ở trên cánh tay của ảo thuật gia.
Búp bê ngồi ổn định vững vàng, hai chân bắt chéo nhếch lên, giọng điệu không chút để ý khen ảo thuật gia: "Còn tạm được." Khá là ngứa đòn.
Dao trong tay ảo thuật gia xoay một vòng, âm thanh hắn vui sướng: "Thiếu gia quá khen."
Thiếu niên ngốc ngốc dừng lại cúi đầu xem tay mình, chỉ thấy ngón trỏ của mình bị cắt mở ra một cái miệng nhỏ, thật sự rất nhỏ, khả năng còn không có lớn bằng cái móng tay, ngay cả máu chảy ra cũng chỉ có một hai giọt.
Nhưng là.
Trên cái miệng nhỏ đó bị cắm vào một đóa hồng nhỏ tinh xảo.
A, trên tay hắn mọc ra một bông hoa. Thiếu niên có chút ngốc.
Có thể chụp ảnh cho đại thúc xem...... Thiếu niên vừa mới nghĩ như vậy, kết quả vừa nhấc mắt lên, một con dao đã kề ngay trên cổ hắn. Ảo thuật gia quấn băng vải nguy hiểm quỷ dị đang cầm dao, mà búp bê nhỏ xinh trên cánh tay hắn làm một bộ dáng thiên chân nhưng giọng nói lại lạnh nhạt ——
"Cướp."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiên Nhiên trước khi rời đi: Anh đi mượn thuốc.
Nhiên Nhiên sau khi rời đi: Cướp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất