Chương 43: Sinh tồn ở hoang đảo (5)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Không lâu sau Chung Duệ đi dạo xong quay về, cũng cầm một cây cá bắt đầu gặm.
Tô Hàn hỏi "Có muốn cái gì không?" Còn ba cây cá nướng không đổi được.
Chung Duệ nói thật "Thật ra thì không có món gì vừa mắt, chịu thiệt thòi một chút, miễn cưỡng đổi được thì cũng có."
"Ví dụ?" Tô Hàn tò mò.
Chung Duệ chỉ một hướng khác "Có người trữ gạo bột dầu muối. Vì vào phó bản không bị đói nên hắn liền chọn một túi gạo. Nào ngờ cái phó bản quỷ này không có nổi một cái nồi, có gạo nhưng không nấu cơm được."
Mắt Tô Hàn sáng lên, cố gắng đè thấp giọng thúc giục "Ở đâu đấy? Nhanh đi đổi với hắn đi!"
"Cô biết nấu như thế nào hả?" Chung Duệ tựa như có cảm giác.
Tô Hàn gật đầu liên tục "Có thể dùng ống tre nấu cơm!"
Vẻ mặt Chung Duệ dại ra "...Gì cơ?"
Anh bảy tỏ mình thật sự chưa hiểu cơm ống tre là thứ đồ chơi gì.
Tô Hàn giải thích "Cơm ống tre, lấy gạo, lượng nước vừa phải và thịt cho hết vào ống tre, sau đó đặt trên lửa nấu chín. Đến khi bên ngoài ống tre cháy khét là cơm chín. Sau khi bổ ống tre ra, cơm bên trong thơm ngọt mềm dẻo, còn có mùi thơm thoang thoảng của cây tre, mùi vị cực kỳ ngon."
"Ngoài ra, gạo có thể bảo quản được lâu mà không bị ẩm mốc, nếu đổi gạo đủ nhiều thì không phải lo lắng về vấn đề ăn uống trong mười ngày. Bữa chính ăn cơm ống tre, tráng miệng gồm bánh mì đen, bánh mì bơ thịt, bánh chocolate, thông quan rất dễ dàng."
"Cơm tre tuy rằng thường thường làm bằng gạo thơm, sẽ kém một chút gạo tẻ, nhưng là cái này sao chép tai họa, một ít ăn cũng tốt."
Chung Duệ khẽ động lòng, lúc này đi tới nói chuyện với người chơi kia. Một lúc sau, anh dùng ba cây cá nướng cộng thêm một chim sẻ đổi lấy một túi vải với bốn cân gạo, bất đắc dĩ bày tỏ "Người nọ chỉ chịu cho nhiêu đây thôi. Hắn tin mình nhất định có thể tìm ra cách để nấu cơm, chẳng qua là thiếu thời gian."
Tô Hàn nháy mắt một cái "Lỡ như không tìm được cách thì sẽ chết đói, hắn sẽ đổi ý chứ?"
Chung Duệ gật đầu "Có thể."
Tô Hàn thật lòng mong người chơi buông tha chấp niệm trong lòng, lấy gạo ra đổi.
Đổi sáu con cá nướng, giỏ đan vẫn chưa có, Chung Duệ liền đem gạo về hang động, sau đó lấy năm con cá cuối cùng đi.
Mà trên thực tế anh cảm thấy cứ tới lui như vậy rất phiền, không bằng cầm 11 con cá nướng tới đổi. Nhưng mà không có cách nào khác, lỡ như một đám đỏ mắt hợp tác tấn công, anh sẽ lạnh* mất.
*Chết rồi xác lạnh đó
Vậy phiền cứ phiền, Chung Duệ không thể không kiên nhẫn mà bước từng bước một.
Màn đêm buông xuống, cuối cùng năm con cá đã nướng xong, Bối Bối rốt cuộc cũng cầm giỏ đan xuất hiện.
Tô Hàn thở phào "Cuối cùng cùng tới rồi."
Bối Bối mím môi hỏi "Cá đâu?"
Tô Hàn nhanh nhẩu đưa ba cây ra.
Bối Bối lập tức an tâm.
Trao đổi xong, sắc mặt cô gái tốt hơn nhiều, không nhịn được hỏi "Còn cần gì không?"
"Tạm thời không cầm đâu, có nhu cầu sẽ lại tìm cô." Chung Duệ quả quyết trả lời.
"Được." Bối Bối cầm thù lao vui mừng hớn hở rời đi.
"Còn hai con." Tô Hàn cơ hồ dùng giọng điệu thông báo tin dữ—— Cô quả thật không nghĩ ra muốn trao đổi gì với người chơi nữa. Mà độ no bụng gần đầy điểm, ăn rất lãng phí.
Chung Duệ cũng rất tuyệt vọng, cuối cùng linh cảm chợt lóe, nghĩ đến biện pháp "Giữ lại mai làm đồ ăn sáng."
Tô Hàn sâu xa gật đầu.
Sau hai người cầm lấy giỏ đan, mang theo củi còn dư lại, như không có chuyện gì rời khỏi doanh trại.
**
Trở lại hang động, vật phẩm vẫn bày ở chỗ cũ, Tô Hàn chậm rãi thở ra một hơi. Đồng thời cô bất đắc dĩ phát hiện càng có nhiều đồ, phiền phức cũng theo đó mà tăng lên.
Nếu không có gì thì dụng cụ để trong balo, như vậy cô có thể yên tâm đi đi lại lại. Dù sao hôm nay lấy được lương thực sẽ ăn trong ngày, cái gì cũng không để lại. Một nghèo hai trắng, dĩ nhiên không sợ bị người khác nhớ thương.
Nhưng vật tư càng nhiều càng làm người phiền não. Thức ăn dư thừa đổi cái gì với người khác? Lúc đi ra ngoài, thức ăn ở nhà có bị trộm mất không? Có cần người ở lại trông chừng không? Ở lại mấy người, ai ở?
Đủ loại vấn đề ập đến.
...
Tô Hàn chất củi vào một chỗ, đánh đá đánh lửa châm lửa.
Lửa rất nhanh bốc lên.
Chung Duệ đi đến bên cạnh, tất cả đồ ăn thức uống nhét hết vào trong giỏ đan.
Tô Hàn chủ động nhắc nhở "Nước chưa uống có thể để dành, sau khi nhận được sữa bò tôi sẽ cố gắng giữ lại."
"Đồ ăn đã ướp có thể để lâu. Có cơ hội tôi sẽ đi tìm An Dung Duyệt đổi chút muối, ướp muối cá."
"Không có kho tuỳ thân nên bánh mì, bánh ngọt không thể bảo quản, phải ưu tiên ăn trước."
"Hơn nữa, không nên cùng nhau đi ra ngoài, nhất định phải để lại một người trông chừng."
Chung Duệ cũng cân nhắc qua vấn đề này "Ba ngày đầu các người chơi sẽ bận săn bắn lấp đầy bụng, không có khả năng lớn đi thăm dò địa hình, chúng ta có thể tự do hành động. Từ ngày thứ tư rồi để một người ở lại trông chừng."
"Cũng được." Tô Hàn đáp ứng.
Sau khi thảo luận xong, hai người ngồi dựa lưng vào tường chợp mắt một lúc, đến khi sắc trời tờ mờ sáng mới tỉnh dậy.
Chung Duệ lấy cây cá nướng làm bữa sáng, cầm theo dụng cụ chuẩn bị ra cửa.
Lúc này Tô Hàn ngáp một cái, mơ màng tỉnh dậy.
"Tôi đi đây." Chung Duệ lên tiếng.
"Trên đường cẩn thận." Tô Hàn thuận miệng đáp.
Chung Duệ ra khỏi hang động, cũng cẩn thận che giấu, xoá hết dấu vết có người lui tới.
Trong sơn động, trên đống lửa có khói lượn lờ, Tô Hàn mơ màng ngủ tiếp.
Bất thình lình âm thanh hệ thống vang lên "Trò chơi ngày thứ hai."
Vừa dứt lời, trước mặt Tô Hàn xuất hiện 1 bánh mì đen với 1 chai sữa.
"Lúc đầu chọn Nhà dinh dưỡng học thật cmn quá tốt mà." Tô Hàn không khỏi cảm khái. Cô cất sữa bò đi, sau đó gặm cá nướng coi như ăn sáng.
Còn bánh mì đen, đó là bữa trưa ngày hôm nay.
Rảnh rỗi đến nhàm chán, cô đeo balo lên lưng, mang theo thun cao su đi ra ngoài săn thú.
Trong rừng gió thổi nhè nhẹ, nhiệt độ thích hợp, thỉnh thoảng thỏ thò đầu ra ngoài, rồi nhanh chóng bỏ chạy, hoặc có hươu trong rừng nhưng chúng rất nhanh biến mất vào rừng rậm.
Tô Hàn sợ lạc đường nên không đuổi theo.
Đột nhiên trong rừng vang tiếng chim hoảng loạn hót lên, Tô Hàn nheo mắt lại, nhanh chóng móc thun trên ngón tay, sau đó cúi người nhặt hòn đá nhỏ, nhắm, bắn!
"Phịch——" Một con chim sẻ rơi xuống.
Tô Hàn đi nhanh đến gần, nhanh chóng nhổ cỏ dài trói chim sẻ lại. Sau cô nhìn nhìn sợi thun trong tay, hơi có chút không quen, đang dùng ná khung gỗ dổi thành không khung rất lạ tay.
Thật ra mới vừa rồi cô nhắm con chim sẻ bên cạnh, ai dè bắn lệch, đá lại thuận lợi trúng một con khác...
Tô Hàn tự an ủi bản thân, vấn đề nhỏ này không cần để tâm, bắt được con mồi là được rồi.
Gió nhè nhẹ thổi qua, trong rừng yên tĩnh cực kỳ, tựa như chỉ có một người sống là cô.
Thần sắc Tô Hàn khẽ động, nếu đọc không lầm thì hình như có một bóng đen xẹt qua bụi cỏ xanh? Nhìn bộ dáng đó có chút giống một con thỏ.
Cô tỉnh bơ ngồi xổm nhặt lên năm viên đá, bốn viên bỏ túi, một viên đặt lên trên dây thun, nhắm, bắn.
Ngay sau đó Tô Hàn liền nghe thấy một tiếng hét chói tai, giây tiếp theo, thỏ xám chạy loạn không có quay đầu lại.
Tô Hàn "..."
Cô bất đắc dĩ sờ mũi, lấy đá làm đạn thật sự không được mà, lực sát thương quá yếu. Một khi mục tiêu bị giật mình chạy như điên, cô cũng chỉ có thể yên tại chỗ trơ mắt ra nhìn.
Qua một buổi sáng, đồ Tô Hàn săn được dần phong phú. Gà rừng, chim bồ câu, chim sẻ, chuột tre*, cái gì cũng có, mà chẳng có con nào mà không bị trói gông cổ lại.
Chuột tre (tên khoa học:Rhizomyidae), là một loài động vật thuộc chi chuột tre, chi chuột tre, được đặt tên vì ăn tre, chủ yếu ăn tre, cỏ mang, thân cây, v.v. Chuột tre hoang dã rất quý giá, tổng cộng 3 loài trên toàn thế giới là 6 loài: 2 loài (đặc hữu của Đông Phi), 3 loài chuột tre, 1 loài chuột tre (đặc hữu ở châu Á, được tìm thấy ở miền nam Trung Quốc, chẳng hạn như tỉnh Hồ Nam), và 1 ở Trung Quốc. Chuột tre chủ yếu sinh sống trong các khu rừng nhiệt đới và cận nhiệt đới, bụi rậm và rừng tre ở đông và nam châu Á. Chuột tre đã được nuôi ở Trung Quốc trên quy mô lớn và đã trở thành một trong những ngành công nghiệp chăn nuôi hiệu quả về chi phí. Chuột tre hoang dã có thể mang virus, không ăn được, chuột tre lưu hành trên thị trường và các sản phẩm của chúng, tất cả đều có nguồn gốc từ chăn nuôi nhân tạo. Chuột tre, chuột tre, chuột tre Trung Quốc, chuột tre nhỏ là quốc gia "ba động vật được bảo vệ", bắt giữ tư nhân bất hợp pháp. (Theo baike.baidu.com và google dịch)
Gần trưa, cô trở về hang động, lấy bánh mì đen gặm.
Mà lúc này Chung Duệ vừa vặn xách thùng gỗ trở lại.
"Hôm nay thu được cũng bình thường, đánh lưới được tổng cộng 14 con, chia được 10 con." Chung Duệ khá tiếc nuối.
Tô Hàn ném một bánh mì đen tới "Cơm trưa."
Chung Duệ nhanh nhẹn chụp lấy, mở bao ra cắn một miếng, hàm hồ nói "5 con ướp thành cá muối, 5 con đi trao đổi với người khác được không?"
"Không có dụng cụ." Tô Hàn xoè ngón tay đếm "Muốn ướp cần muối hột, sau đó đem ướp trong chậu gỗ, cuối cùng treo trên giá gỗ cho khô. Bây giờ không có muối thô, không có chậu gỗ, không có giá gỗ. Cái gì cần cũng không có."
Chung Duệ nhẹ chậc một tiếng, hơi có chút bất mãn—— Cũng không biết ước mơ vật tư dồi dào, thức ăn đầy đủ để hai người ăn trong 20 ngày đến lúc nào mới có thể thành hiện thực.
Ngoài ra còn có một tin xấu. Vào trò chơi hai ngày, người chơi bắt đầu quen với tiết tấu của phó bản, hiệu suất bắt cá cao lên. Nếu như người chơi không thiếu thức ăn nữa, như vậy bọn họ cũng không muốn cầm đồ tốt của mình tới trao đổi.
Yên lặng hồi lâu, Tô Hàn nói "Không thì để lại hai con làm bữa tối, những cái khác đi đổi củi?"
"Củi..." Chung Duệ nhíu mày, củi đúng là cần thiết, nhưng anh chưa nghĩ đổi bây giờ.
"Tôi nói chứ." Tô Hàn bất đắc dĩ "Anh đừng nghĩ tới mỗi chuyện đổi đồ kỹ năng thiên phú với người ta, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm đấy."
"Ví dụ?"
"Đặt bẫy ở ngoài hang động, phòng ngừa có người ngoài đi vào và kẻ địch tấn công. Ở trong rừng đào lỗ làm bẫy, nếu có động vật nhỏ đạp phải sẽ rơi vào hang không chạy ra được, cách một khoảng thời gian đi kiểm tra có thể sẽ có thu hoạch. Ngoài ra tốt nhất làm một ít da thỏ, da hổ, da nai, tôi nghi thời gian sắp tới có thể sẽ hạ nhiệt. Nếu có có thời gian rảnh rỗi hơn thì có thể tự làm dụng cụ cần thiết." Tô Hàn giơ ngón tay đếm kỹ từng cái.
"Những thứ cô nói tôi cũng nghĩ qua rồi." Chung Duệ chỉ mình "Tôi dự định tích trữ đủ vật tư rồi mới làm chuyện khác."
Sau lại chỉ chỉ Tô Hàn "Có vẻ như kế hoạch của cô là trước khi dự trữ vật tư bắt đầu các công việc chuẩn bị khác. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng mới tiếp tục dự trữ vật tư."
Cuối cùng anh tỉnh táo lại đôi chút "Kế hoạch giống nhau, nhưng chỉ khác thứ tự trước sau."
Tô Hàn bất thình lình đề nghị "Sao không dựa theo ý của mình tách ra hành động?"
Chung Duệ "..."
Tiểu đội hai thành viên rồi mạnh ai nấy chơi, vậy còn gì gọi là đội nhóm?
Không đợi anh đáp lại, Tô Hàn nói tiếp "Dù sao trình độ hai ta không kém, mặc kệ là tách ra hay hợp tác đều có thể thông quan, chơi thế nào cũng được." Chỉ là sự khác biệt giữa việc quá trình khó hơn hay dễ dàng hơn.
"Cô có phải còn muốn tách ra tự độn vật tư đúng không..." Chung Duệ không nhịn được châm chọc.
Ai ngờ Tô Hàn nghiêm túc trả lời "Tách ra cũng tốt, giả bộ làm một thân một mình lưu lạc hoang đảo, bên cạnh không có đồng đội."
Mặt Chung Duệ nghệch ra "???"
"Yên tâm." Tô Hàn an ủi "Lỡ như có người không nhịn được, chúng ta vẫn có thể hỗ trợ lẫn nhau, dù sao cũng là anh em đồng đội mà."
Mặt Chung Duệ không chút cảm xúc, nói rõ ra coi, là ai không nhịn được hả?!
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hàn: Quyết định rồi, tên đội gọi là "Phân đội nhỏ cô độc hành hiệp"
An Dung Duyệt (cười): Cô cũng giống tui nha
Chung Duệ: Không vui
**
Tại sao kế hoạch hai người không giống nhau? Vì Tô Hàn là Nhà dinh dưỡng học, có đường tắt thu nhập đồ ăn đồ uống ổn định (☆_☆)
Tô: Em nghĩ meme này rất hợp với anh Duệ =)))))))))
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Không lâu sau Chung Duệ đi dạo xong quay về, cũng cầm một cây cá bắt đầu gặm.
Tô Hàn hỏi "Có muốn cái gì không?" Còn ba cây cá nướng không đổi được.
Chung Duệ nói thật "Thật ra thì không có món gì vừa mắt, chịu thiệt thòi một chút, miễn cưỡng đổi được thì cũng có."
"Ví dụ?" Tô Hàn tò mò.
Chung Duệ chỉ một hướng khác "Có người trữ gạo bột dầu muối. Vì vào phó bản không bị đói nên hắn liền chọn một túi gạo. Nào ngờ cái phó bản quỷ này không có nổi một cái nồi, có gạo nhưng không nấu cơm được."
Mắt Tô Hàn sáng lên, cố gắng đè thấp giọng thúc giục "Ở đâu đấy? Nhanh đi đổi với hắn đi!"
"Cô biết nấu như thế nào hả?" Chung Duệ tựa như có cảm giác.
Tô Hàn gật đầu liên tục "Có thể dùng ống tre nấu cơm!"
Vẻ mặt Chung Duệ dại ra "...Gì cơ?"
Anh bảy tỏ mình thật sự chưa hiểu cơm ống tre là thứ đồ chơi gì.
Tô Hàn giải thích "Cơm ống tre, lấy gạo, lượng nước vừa phải và thịt cho hết vào ống tre, sau đó đặt trên lửa nấu chín. Đến khi bên ngoài ống tre cháy khét là cơm chín. Sau khi bổ ống tre ra, cơm bên trong thơm ngọt mềm dẻo, còn có mùi thơm thoang thoảng của cây tre, mùi vị cực kỳ ngon."
"Ngoài ra, gạo có thể bảo quản được lâu mà không bị ẩm mốc, nếu đổi gạo đủ nhiều thì không phải lo lắng về vấn đề ăn uống trong mười ngày. Bữa chính ăn cơm ống tre, tráng miệng gồm bánh mì đen, bánh mì bơ thịt, bánh chocolate, thông quan rất dễ dàng."
"Cơm tre tuy rằng thường thường làm bằng gạo thơm, sẽ kém một chút gạo tẻ, nhưng là cái này sao chép tai họa, một ít ăn cũng tốt."
Chung Duệ khẽ động lòng, lúc này đi tới nói chuyện với người chơi kia. Một lúc sau, anh dùng ba cây cá nướng cộng thêm một chim sẻ đổi lấy một túi vải với bốn cân gạo, bất đắc dĩ bày tỏ "Người nọ chỉ chịu cho nhiêu đây thôi. Hắn tin mình nhất định có thể tìm ra cách để nấu cơm, chẳng qua là thiếu thời gian."
Tô Hàn nháy mắt một cái "Lỡ như không tìm được cách thì sẽ chết đói, hắn sẽ đổi ý chứ?"
Chung Duệ gật đầu "Có thể."
Tô Hàn thật lòng mong người chơi buông tha chấp niệm trong lòng, lấy gạo ra đổi.
Đổi sáu con cá nướng, giỏ đan vẫn chưa có, Chung Duệ liền đem gạo về hang động, sau đó lấy năm con cá cuối cùng đi.
Mà trên thực tế anh cảm thấy cứ tới lui như vậy rất phiền, không bằng cầm 11 con cá nướng tới đổi. Nhưng mà không có cách nào khác, lỡ như một đám đỏ mắt hợp tác tấn công, anh sẽ lạnh* mất.
*Chết rồi xác lạnh đó
Vậy phiền cứ phiền, Chung Duệ không thể không kiên nhẫn mà bước từng bước một.
Màn đêm buông xuống, cuối cùng năm con cá đã nướng xong, Bối Bối rốt cuộc cũng cầm giỏ đan xuất hiện.
Tô Hàn thở phào "Cuối cùng cùng tới rồi."
Bối Bối mím môi hỏi "Cá đâu?"
Tô Hàn nhanh nhẩu đưa ba cây ra.
Bối Bối lập tức an tâm.
Trao đổi xong, sắc mặt cô gái tốt hơn nhiều, không nhịn được hỏi "Còn cần gì không?"
"Tạm thời không cầm đâu, có nhu cầu sẽ lại tìm cô." Chung Duệ quả quyết trả lời.
"Được." Bối Bối cầm thù lao vui mừng hớn hở rời đi.
"Còn hai con." Tô Hàn cơ hồ dùng giọng điệu thông báo tin dữ—— Cô quả thật không nghĩ ra muốn trao đổi gì với người chơi nữa. Mà độ no bụng gần đầy điểm, ăn rất lãng phí.
Chung Duệ cũng rất tuyệt vọng, cuối cùng linh cảm chợt lóe, nghĩ đến biện pháp "Giữ lại mai làm đồ ăn sáng."
Tô Hàn sâu xa gật đầu.
Sau hai người cầm lấy giỏ đan, mang theo củi còn dư lại, như không có chuyện gì rời khỏi doanh trại.
**
Trở lại hang động, vật phẩm vẫn bày ở chỗ cũ, Tô Hàn chậm rãi thở ra một hơi. Đồng thời cô bất đắc dĩ phát hiện càng có nhiều đồ, phiền phức cũng theo đó mà tăng lên.
Nếu không có gì thì dụng cụ để trong balo, như vậy cô có thể yên tâm đi đi lại lại. Dù sao hôm nay lấy được lương thực sẽ ăn trong ngày, cái gì cũng không để lại. Một nghèo hai trắng, dĩ nhiên không sợ bị người khác nhớ thương.
Nhưng vật tư càng nhiều càng làm người phiền não. Thức ăn dư thừa đổi cái gì với người khác? Lúc đi ra ngoài, thức ăn ở nhà có bị trộm mất không? Có cần người ở lại trông chừng không? Ở lại mấy người, ai ở?
Đủ loại vấn đề ập đến.
...
Tô Hàn chất củi vào một chỗ, đánh đá đánh lửa châm lửa.
Lửa rất nhanh bốc lên.
Chung Duệ đi đến bên cạnh, tất cả đồ ăn thức uống nhét hết vào trong giỏ đan.
Tô Hàn chủ động nhắc nhở "Nước chưa uống có thể để dành, sau khi nhận được sữa bò tôi sẽ cố gắng giữ lại."
"Đồ ăn đã ướp có thể để lâu. Có cơ hội tôi sẽ đi tìm An Dung Duyệt đổi chút muối, ướp muối cá."
"Không có kho tuỳ thân nên bánh mì, bánh ngọt không thể bảo quản, phải ưu tiên ăn trước."
"Hơn nữa, không nên cùng nhau đi ra ngoài, nhất định phải để lại một người trông chừng."
Chung Duệ cũng cân nhắc qua vấn đề này "Ba ngày đầu các người chơi sẽ bận săn bắn lấp đầy bụng, không có khả năng lớn đi thăm dò địa hình, chúng ta có thể tự do hành động. Từ ngày thứ tư rồi để một người ở lại trông chừng."
"Cũng được." Tô Hàn đáp ứng.
Sau khi thảo luận xong, hai người ngồi dựa lưng vào tường chợp mắt một lúc, đến khi sắc trời tờ mờ sáng mới tỉnh dậy.
Chung Duệ lấy cây cá nướng làm bữa sáng, cầm theo dụng cụ chuẩn bị ra cửa.
Lúc này Tô Hàn ngáp một cái, mơ màng tỉnh dậy.
"Tôi đi đây." Chung Duệ lên tiếng.
"Trên đường cẩn thận." Tô Hàn thuận miệng đáp.
Chung Duệ ra khỏi hang động, cũng cẩn thận che giấu, xoá hết dấu vết có người lui tới.
Trong sơn động, trên đống lửa có khói lượn lờ, Tô Hàn mơ màng ngủ tiếp.
Bất thình lình âm thanh hệ thống vang lên "Trò chơi ngày thứ hai."
Vừa dứt lời, trước mặt Tô Hàn xuất hiện 1 bánh mì đen với 1 chai sữa.
"Lúc đầu chọn Nhà dinh dưỡng học thật cmn quá tốt mà." Tô Hàn không khỏi cảm khái. Cô cất sữa bò đi, sau đó gặm cá nướng coi như ăn sáng.
Còn bánh mì đen, đó là bữa trưa ngày hôm nay.
Rảnh rỗi đến nhàm chán, cô đeo balo lên lưng, mang theo thun cao su đi ra ngoài săn thú.
Trong rừng gió thổi nhè nhẹ, nhiệt độ thích hợp, thỉnh thoảng thỏ thò đầu ra ngoài, rồi nhanh chóng bỏ chạy, hoặc có hươu trong rừng nhưng chúng rất nhanh biến mất vào rừng rậm.
Tô Hàn sợ lạc đường nên không đuổi theo.
Đột nhiên trong rừng vang tiếng chim hoảng loạn hót lên, Tô Hàn nheo mắt lại, nhanh chóng móc thun trên ngón tay, sau đó cúi người nhặt hòn đá nhỏ, nhắm, bắn!
"Phịch——" Một con chim sẻ rơi xuống.
Tô Hàn đi nhanh đến gần, nhanh chóng nhổ cỏ dài trói chim sẻ lại. Sau cô nhìn nhìn sợi thun trong tay, hơi có chút không quen, đang dùng ná khung gỗ dổi thành không khung rất lạ tay.
Thật ra mới vừa rồi cô nhắm con chim sẻ bên cạnh, ai dè bắn lệch, đá lại thuận lợi trúng một con khác...
Tô Hàn tự an ủi bản thân, vấn đề nhỏ này không cần để tâm, bắt được con mồi là được rồi.
Gió nhè nhẹ thổi qua, trong rừng yên tĩnh cực kỳ, tựa như chỉ có một người sống là cô.
Thần sắc Tô Hàn khẽ động, nếu đọc không lầm thì hình như có một bóng đen xẹt qua bụi cỏ xanh? Nhìn bộ dáng đó có chút giống một con thỏ.
Cô tỉnh bơ ngồi xổm nhặt lên năm viên đá, bốn viên bỏ túi, một viên đặt lên trên dây thun, nhắm, bắn.
Ngay sau đó Tô Hàn liền nghe thấy một tiếng hét chói tai, giây tiếp theo, thỏ xám chạy loạn không có quay đầu lại.
Tô Hàn "..."
Cô bất đắc dĩ sờ mũi, lấy đá làm đạn thật sự không được mà, lực sát thương quá yếu. Một khi mục tiêu bị giật mình chạy như điên, cô cũng chỉ có thể yên tại chỗ trơ mắt ra nhìn.
Qua một buổi sáng, đồ Tô Hàn săn được dần phong phú. Gà rừng, chim bồ câu, chim sẻ, chuột tre*, cái gì cũng có, mà chẳng có con nào mà không bị trói gông cổ lại.
Chuột tre (tên khoa học:Rhizomyidae), là một loài động vật thuộc chi chuột tre, chi chuột tre, được đặt tên vì ăn tre, chủ yếu ăn tre, cỏ mang, thân cây, v.v. Chuột tre hoang dã rất quý giá, tổng cộng 3 loài trên toàn thế giới là 6 loài: 2 loài (đặc hữu của Đông Phi), 3 loài chuột tre, 1 loài chuột tre (đặc hữu ở châu Á, được tìm thấy ở miền nam Trung Quốc, chẳng hạn như tỉnh Hồ Nam), và 1 ở Trung Quốc. Chuột tre chủ yếu sinh sống trong các khu rừng nhiệt đới và cận nhiệt đới, bụi rậm và rừng tre ở đông và nam châu Á. Chuột tre đã được nuôi ở Trung Quốc trên quy mô lớn và đã trở thành một trong những ngành công nghiệp chăn nuôi hiệu quả về chi phí. Chuột tre hoang dã có thể mang virus, không ăn được, chuột tre lưu hành trên thị trường và các sản phẩm của chúng, tất cả đều có nguồn gốc từ chăn nuôi nhân tạo. Chuột tre, chuột tre, chuột tre Trung Quốc, chuột tre nhỏ là quốc gia "ba động vật được bảo vệ", bắt giữ tư nhân bất hợp pháp. (Theo baike.baidu.com và google dịch)
Gần trưa, cô trở về hang động, lấy bánh mì đen gặm.
Mà lúc này Chung Duệ vừa vặn xách thùng gỗ trở lại.
"Hôm nay thu được cũng bình thường, đánh lưới được tổng cộng 14 con, chia được 10 con." Chung Duệ khá tiếc nuối.
Tô Hàn ném một bánh mì đen tới "Cơm trưa."
Chung Duệ nhanh nhẹn chụp lấy, mở bao ra cắn một miếng, hàm hồ nói "5 con ướp thành cá muối, 5 con đi trao đổi với người khác được không?"
"Không có dụng cụ." Tô Hàn xoè ngón tay đếm "Muốn ướp cần muối hột, sau đó đem ướp trong chậu gỗ, cuối cùng treo trên giá gỗ cho khô. Bây giờ không có muối thô, không có chậu gỗ, không có giá gỗ. Cái gì cần cũng không có."
Chung Duệ nhẹ chậc một tiếng, hơi có chút bất mãn—— Cũng không biết ước mơ vật tư dồi dào, thức ăn đầy đủ để hai người ăn trong 20 ngày đến lúc nào mới có thể thành hiện thực.
Ngoài ra còn có một tin xấu. Vào trò chơi hai ngày, người chơi bắt đầu quen với tiết tấu của phó bản, hiệu suất bắt cá cao lên. Nếu như người chơi không thiếu thức ăn nữa, như vậy bọn họ cũng không muốn cầm đồ tốt của mình tới trao đổi.
Yên lặng hồi lâu, Tô Hàn nói "Không thì để lại hai con làm bữa tối, những cái khác đi đổi củi?"
"Củi..." Chung Duệ nhíu mày, củi đúng là cần thiết, nhưng anh chưa nghĩ đổi bây giờ.
"Tôi nói chứ." Tô Hàn bất đắc dĩ "Anh đừng nghĩ tới mỗi chuyện đổi đồ kỹ năng thiên phú với người ta, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm đấy."
"Ví dụ?"
"Đặt bẫy ở ngoài hang động, phòng ngừa có người ngoài đi vào và kẻ địch tấn công. Ở trong rừng đào lỗ làm bẫy, nếu có động vật nhỏ đạp phải sẽ rơi vào hang không chạy ra được, cách một khoảng thời gian đi kiểm tra có thể sẽ có thu hoạch. Ngoài ra tốt nhất làm một ít da thỏ, da hổ, da nai, tôi nghi thời gian sắp tới có thể sẽ hạ nhiệt. Nếu có có thời gian rảnh rỗi hơn thì có thể tự làm dụng cụ cần thiết." Tô Hàn giơ ngón tay đếm kỹ từng cái.
"Những thứ cô nói tôi cũng nghĩ qua rồi." Chung Duệ chỉ mình "Tôi dự định tích trữ đủ vật tư rồi mới làm chuyện khác."
Sau lại chỉ chỉ Tô Hàn "Có vẻ như kế hoạch của cô là trước khi dự trữ vật tư bắt đầu các công việc chuẩn bị khác. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng mới tiếp tục dự trữ vật tư."
Cuối cùng anh tỉnh táo lại đôi chút "Kế hoạch giống nhau, nhưng chỉ khác thứ tự trước sau."
Tô Hàn bất thình lình đề nghị "Sao không dựa theo ý của mình tách ra hành động?"
Chung Duệ "..."
Tiểu đội hai thành viên rồi mạnh ai nấy chơi, vậy còn gì gọi là đội nhóm?
Không đợi anh đáp lại, Tô Hàn nói tiếp "Dù sao trình độ hai ta không kém, mặc kệ là tách ra hay hợp tác đều có thể thông quan, chơi thế nào cũng được." Chỉ là sự khác biệt giữa việc quá trình khó hơn hay dễ dàng hơn.
"Cô có phải còn muốn tách ra tự độn vật tư đúng không..." Chung Duệ không nhịn được châm chọc.
Ai ngờ Tô Hàn nghiêm túc trả lời "Tách ra cũng tốt, giả bộ làm một thân một mình lưu lạc hoang đảo, bên cạnh không có đồng đội."
Mặt Chung Duệ nghệch ra "???"
"Yên tâm." Tô Hàn an ủi "Lỡ như có người không nhịn được, chúng ta vẫn có thể hỗ trợ lẫn nhau, dù sao cũng là anh em đồng đội mà."
Mặt Chung Duệ không chút cảm xúc, nói rõ ra coi, là ai không nhịn được hả?!
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hàn: Quyết định rồi, tên đội gọi là "Phân đội nhỏ cô độc hành hiệp"
An Dung Duyệt (cười): Cô cũng giống tui nha
Chung Duệ: Không vui
**
Tại sao kế hoạch hai người không giống nhau? Vì Tô Hàn là Nhà dinh dưỡng học, có đường tắt thu nhập đồ ăn đồ uống ổn định (☆_☆)
Tô: Em nghĩ meme này rất hợp với anh Duệ =)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất