Trò Chơi Tận Thế

Chương 127: Máy xúc

Trước Sau


Anh cô rốt cuộc định làm gì?

Lâm Dương Dương muốn nhìn anh trai một chút, muốn biết anh đang mang vẻ mặt gì, đáng tiếc cô quá thấp, đứng trong tủ lạnh không thể thấy được mặt anh.

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng kim loại va chạm ồn ào, tựa hồ Lâm Việt đang di chuyển những chiếc tủ khác bên ngoài. Tiếp theo là chuỗi tiếng bước chân đi xa dần, từng bước nhẹ nhàng mà kiên định.

Lâm Việt dẫn theo Uông Tư Thần rời khỏi nhà xác. Vừa ra khỏi cửa, anh liền đi thẳng tới bãi đỗ xe ngoài trời cách đó vài trăm mét.

Giữa bãi xe đang đậu một chiếc máy xúc cỡ trung. Gần đó có một kho hàng kiểu cũ đang dỡ bỏ dở dang, cỗ máy xúc này hẳn được dùng để thi công tháo dỡ nó.

Lâm Việt đặt Uông Tư Thần lên máy xúc, anh cũng bò theo vào khoang điều khiển.

Trước kia khi còn ở chiến khu, để đảm bảo hoàn cảnh sống an toàn, bộ đội bọn họ hầu như luôn tự tay xây dựng cả nơi ở của bản thân. Chỉ cần có thời gian trống, bọn họ chắc chắn đều phải làm một số công việc phục vụ cuộc sống sinh hoạt, bởi vậy anh cũng từng dùng máy xúc vài lần.

Xây nhà anh không làm nổi, dỡ nhà thì… anh biết chút ít.

Lâm Việt tìm một vòng, quả nhiên không có chìa khóa ở đây.

Xung quanh không thấy thi thể tài xế hay chìa khóa rơi. May sao chiếc máy xúc này khá cũ kỹ, có thể dùng bạo lực để “cưỡng chế” khởi động.

Lâm Việt lấy ra một chiếc thìa sắt trong không gian, nắm chặt phần thìa rồi dùng phần cán nhỏ nạy hai tấm che bảng điều khiển ra, lộ ra rất nhiều dây điện bên dưới.

Khi tầng tầng lớp lớp dây điện xuất hiện trước mắt Lâm Việt, anh cảm thấy như mình đang đối mặt với một quả bom hẹn giờ, nếu lỡ vô ý đụng nhầm dây thì chiếc máy sẽ báo hỏng mất.

Anh cẩn thận khống chế sức lực của mình, vô cùng nhẹ nhàng tìm kiếm sợi dây chính xác.

Gỡ mối nối đầu dây điện, nối tiếp với rơ le bình ắc quy, nối vào rơ le khởi động… Thử hai lần, cuối cùng thành công.

Lâm Việt nổ máy, lái cỗ xe đi thẳng về phía nhà xác.

Toàn bộ bệnh viện Hải Loa đều rất cũ kỹ, mà nơi như nhà xác chẳng qua chỉ có thêm vài lớp thiết bị giữ nhiệt, cũng không khó đào.

Lâm Việt khởi động máy xúc, xác định vị trí, bắt đầu đào từ nơi bốn người Lâm Dương Dương đang ẩn mình!

Cần máy phá tung một mảng nóc nhà lớn, Lâm Việt đã khống chế góc độ, cố gắng phá sao cho gọn gàng một chút.

Một tảng bê tông lớn từ trên trời giáng xuống, đập trúng vị trí mà Lâm Dương Dương và ba người mới đang trốn. Bởi trước đó Lâm Việt đã dùng những dãy tủ khác tạo thành một tầng bảo vệ cho dãy tủ của họ, tảng bê tông kia chỉ đè móp lớp “rào chắn” đó, nơi họ ẩn nấp không hề bị hao tổn.

Khoảnh khắc mảng xi măng cốt thép nện xuống, cả bốn người đều kinh hồn bạt vía, không khỏi kêu lên.

Đợi khi tỉnh táo lại, Lâm Dương Dương dường như rốt cuộc đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Cô không còn giữ nổi bình tĩnh, nức nở khóc dưới đống đổ nát: “Anh?! Anh một mình ở đó quá nguy hiểm! Đừng làm thế! Thả em ra ngoài! Em đi với anh!”

Rất rõ ràng, Lâm Việt muốn dùng đống phế tích này “chôn sống” họ, nhờ đó bảo vệ họ an toàn.

100 điểm sức chiến đấu của huyết thi nếu dùng để đối phó với con người, họ quả thực không cách nào phản kháng, nhưng lực chiến đấu của chúng còn chưa đủ để nhấc được một tảng bê tông lớn, anh nhất định phải tiếp tục đào phá, chất thêm một vài vật nặng, như vậy chúng sẽ không còn hứng thú để bắt mấy người bị giấu dưới tầng đáy nữa.

Hơn nữa, nếu muốn vờn xác chết hay ăn thịt người thì cách đó mấy chục mét còn có một núi thây có thể thỏa mãn chúng, chỉ cần bốn người Lâm Dương Dương ngoan ngoãn đợi bên trong, họ sẽ an toàn.

Lâm Việt không trả lời em gái, chỉ hỏi: “Trong đó đủ không khí không?”

Mặc dù có chút oán trách anh trai, nhưng nghe câu hỏi của anh, cô vẫn đành thở dài đáp: “… Đủ.”

“Đây đã là cách tị nạn tốt nhất rồi, tất cả cố gắng chống chọi, đừng tự đưa mình vào chỗ chết.”



Nói rồi Lâm Việt lần nữa khởi động máy xúc, ngẫm nghĩ một chút, lại giáng cần máy xuống nóc nhà.

Một cú va chạm, thêm một mảng nóc bị đâm thủng. Những mẩu vụn xi măng rơi xuống mặt tấm bê tông bên dưới, đắp thành một gò đồi nhỏ.

Lâm Việt điều khiển máy, lại đào xúc một lát, phá dỡ hoàn toàn nhà xác.

Thoạt trông nơi này đã hoàn toàn là một khu vực phế tích, không thể có người còn sống sót bên dưới. Nhưng Lâm Việt làm việc cẩn thận, vật nặng chồng chất phía trên bốn người không nhiều, vừa đủ cản bước huyết thi lại không đè lún tủ đông bên dưới.

Về phần khi trời sáng phải làm sao để đào họ ra… Đến lúc đó chỉ cần chiếc máy xúc này không có vấn đề, anh có thể dễ dàng cứu được họ.

Sắp xếp xong xuôi, Lâm Việt lái máy xúc tới một góc khuất, trong lòng thầm cầu nguyện cho đám quái vật tuyệt đối đừng phát hiện ra.

Sau khi giấu cỗ máy, anh nhẹ giọng hỏi Uông Tư Thần: “Cháu thật sự không sợ, đúng không?”

“Cháu… cháu không sợ.”

Cứng miệng là vậy, nhưng kỳ thực nó thậm chí không dám mở to hai mắt, chỉ có thể híp nửa mắt nhìn.

Đã tới tình cảnh này, dù nó sợ cũng chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày.

Lâm Việt vỗ nhẹ vai Uông Tư Thần, giả bộ không nhận ra nỗi sợ hãi của thằng bé, khen ngợi: “Cháu dũng cảm thật đấy! Đi thôi, chúng ta đi tìm người sống sót. Cháu sẽ không bị huyết thi tấn công nên cháu vào trước, chú theo sau, nếu gặp quái vật thì cháu kêu ngay một tiếng nhắc chú, như thế chú mới tránh được chúng nó. Chúng ta bắt đầu tìm từ khu khám bệnh trước, nếu thấy người sống thì cháu quay lại nói với chú một tiếng, chúng ta cùng nhau giúp họ sơ tán.”

Được Lâm Việt giao nhiệm vụ, Uông Tư Thần hai mắt thoáng ngời sáng: “Chúng ta cùng cứu người? Thế không phải chúng ta là… anh hùng sao? Giống như kiểu siêu nhân ấy!”

Nhiệm vụ này khiến Uông Tư Thần nhớ lại những bộ phim anh hùng mình từng xem. Trí tưởng tượng của trẻ con rất phong phú, mỗi lần xem những cảnh khiến người hưng phấn, nó sẽ coi mình là nhân vật trong đó mà âm thầm ảo tưởng một lần.

Mà lúc này đây, nó cũng bởi tự dẫn bản thân vào vai vị cứu tinh mà có chút hưng phấn, gạt đi phần nào cảm giác sợ hãi.

Uông Tư Thần siết chặt nắm tay nhỏ, nhìn tòa nhà khám bệnh: “Vâng! Cháu nhất định có thể làm được.”

Lâm Việt thảo luận với Uông Tư Thần về một số ám hiệu cần làm khi gặp phải huyết thi, sau khi xác nhận cậu nhóc đã nhớ kỹ, hai người chính thức bắt đầu hành động.

Khu khám bệnh tựa hồ là nơi đầu tiên bị huyết thi tấn công. Hiện tại nơi đây đã không còn tiếng khóc lóc kêu cứu, chỉ còn bốn bề tĩnh mịch.

Có vài gian phòng bệnh đã bị phá tan tành, không còn nhìn ra đồ đạc gì nữa, qua cửa sổ sáng đèn cũng chỉ có thể thấy tường trắng nhuốm máu loang lổ.

Bệnh viện vốn có tông màu chủ đạo là màu trắng, mà khi màu sắc sạch sẽ nhất này gặp phải màu máu đỏ sẽ mang đến cảm giác chói mắt vô cùng, khiến người nhìn không khỏi hoảng hốt.

Lâm Việt nheo mắt nhìn những ô cửa sổ lốm đốm đỏ, lại nhìn bóng lưng Uông Tư Thần.

Cậu bé vừa được cổ vũ, lấy hết dũng khí lẻ loi một mình đi về phía tòa nhà chẩn bệnh.

Biết rõ trong đó có nhiều thi thể như vậy, biết rõ thế giới kia kinh khủng như vậy, Uông Tư Thần vẫn bước vào bên trong.

Trên nền tòa nhà lớn, bóng dáng gầy nhỏ kia lại càng thêm nhỏ yếu vô cùng.

Nhưng lại tràn đầy sức lực.

Nhìn bóng lưng cậu nhóc, trái tim Lâm Việt bỗng điên cuồng đập loạn.

Anh cảm nhân được từ cậu bé một sức mạnh mà bản thân đánh mất đã lâu.

Đó là dũng khí dám nhìn thẳng vào nỗi sợ hãi từ tâm khảm.



Đã nhiều năm như vậy, bởi vấn đề tâm lý nghiêm trọng mà anh luôn cố gắng tránh né những thứ máu me, trong lúc tình trạng tồi tệ nhất, ngay cả khi thấy hình ảnh thi thể người nhảy lầu đã làm mờ xuất hiện trên TV anh cũng sẽ tự động tưởng tượng ra cảnh tượng sau những ô vuông mờ đó, cuối cùng lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Trải qua bao ngày tháng trốn tránh và kiềm chế, sức chịu đựng của anh đối với máu tanh ngày một cao hơn. Thế nhưng phương pháp đó rốt cuộc chỉ là chữa ngọn không chữa gốc.

Nhìn hình dáng nho nhỏ kia, cảm xúc của anh trở nên phức tạp.

Khi đi tới trước cửa, Uông Tư Thần dường như có phần lưỡng lự. Nó quay đầu liếc nhìn Lâm Việt, vẻ mặt mang cảm giác như đang làm nũng.

Nhưng vừa thấy Lâm Việt đang nhìn mình, cậu nhóc lập tức khôi phục dũng khí, bước vào tòa nhà kia.

Lâm Việt cũng nhấc chân theo sau Uông Tư Thần.

Từ khu nội trú phía xa, tiếng gào thét đã ngày càng thưa thớt. Họ không còn nhiều thời gian nữa.

Uông Tư Thần ngoan ngoãn đi trước dẫn đường, lục soát hết đại sảnh rồi lại bắt đầu thăm dò từ căn phòng đầu tiên bên trái của tầng một.

Kỳ thực đối với Uông Tư Thần, những thi thể rách nát cũng không phải quá đáng sợ. Thi thể dù bị phanh thây, ít nhất đó vẫn là một cái xác hoàn chỉnh, có thể dùng thường thức để phán đoán. Đây là mảnh tay cụt, kia là khúc chân đứt, này là nửa cái đầu, một cái cằm… liếc mắt có thể nhận ra.

Có điều thế giới quỷ dị trong mắt Uông Tư Thần lại không giống thế.

Bức tường ngọ nguậy. Sàn nhà trơn trượt tanh hôi. Gân trắng và màng da hợp thành bình hoa, trong bình lại cắm “đóa hoa” tạo thành từ mạch máu và từng khối mỡ. Trong tranh phong cảnh trên tường, máu ròng ròng chảy vẽ nên sông, nhãn cầu và hàm răng chìm nổi trong dòng nước có lẽ là thuyền nhỏ, phần bối cảnh lại có những nhúm tóc đen xếp thành dãy núi. Đèn trên đỉnh đầu do vô số con mắt kết thành, chúng phát ra ánh sáng ảm đạm âm u, nếu không phải trên mỗi nhãn cầu đều có một đồng tử thì chẳng thể biết chúng thật ra là thứ gì.

Uông Tư Thần rất sợ, nhưng để thu hút huyết thi, thằng bé không che giấu tiếng bước chân của mình.

Tiếp tục lục soát từng căn phòng, Lâm Việt cũng vẫn đi theo phía sau Uông Tư Thần, cố gắng chỉ hành động ở những nơi cậu nhóc đã tra xét.

Kiểm tra hết tầng một, không phát hiện một người sống nào.

Uông Tư Thần có chút mệt nhọc, cũng nản chí vô cùng. Nó đi tới đầu cầu thang, liếc nhìn Lâm Việt đang đứng cách mình mười mét, sau đó như lại được tiếp thêm sức mạnh từ ánh mắt của anh, nó bắt đầu tiếp tục leo lên tầng hai.

Mới vừa lên đến tầng hai, ngay tại chỗ ngoặt, bước chân của thằng bé chợt khựng lại, toàn thân cứng ngắc.

Nó nhìn thấy cuối hành lang máu thịt là một người phụ nữ khoác áo dài trắng đang đứng.

Giữa thế giới đầm đìa máu tanh trong mắt nó, bóng dáng này thoạt trông thật đặc biệt, cũng thật quỷ dị.

Người phụ nữ mặc áo trắng chậm rãi xoay mình.

Cô ta có một mái tóc dài thùy mị, nhưng gương mặt lại phẳng lì không có ngũ quan, tái nhợt như chiếc bánh màn thầu nặn bằng bột nở.

Là ma?!

Tuy Uông Tư Thần cũng là ma, nhưng so sánh với loại ma trước mặt này, nó bỗng trở nên vừa vô hại vừa đáng thương.

Đây là con ma đầu tiên mà thằng bé gặp phải. Rõ ràng trong bệnh viện nhiều người chết đến thế, nó lại chỉ thấy được duy nhất con ma này.

Uông Tư Thần hơi sợ cô ta, có điều đặt cạnh hành lang be bét máu thịt kia, cô ta trái lại không khủng khiếp đến thế.

Thế nhưng Uông Tư Thần vừa cảm thấy cô ta không quá đáng sợ, ma nữ đột ngột phát ra một tràng tiếng la cổ quái, bay thẳng về phía cậu nhóc!

Tiếng thét của cô ta khiến người kinh hãi tột đột, tựa như trong miệng ngậm một đống thịt mà kêu, xen lẫn âm thanh “ùng ục” kỳ quái.



*Vụ nối điện mang tính chất tương đối, anh em đừng bắt bẻ nha -,-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau