Chương 132: Niết bàn trọng sinh
“Nghe thấy?”
Phong Mặc mắt cười cong cong nhìn Lâm Việt sắp chết, cất giọng nói mang vài phần ra lệnh…
“Vậy thì sống sót cho tôi. Chờ tôi, chỉ cần sống tiếp sẽ có kỳ tích xảy ra.”
Lâm Việt lẳng lặng nằm trong vũng máu. Âm thanh tranh cướp gặm nuốt của đám huyết thi bên tai dần dần phai đi, không còn tiếng động.
Thế giới trống rỗng, im lìm thanh tịnh, duy chỉ có giọng nói của Phong Mặc vẫn có thể rõ rành truyền đến tai anh.
Mà cùng với thanh âm này, Lâm Việt dường như nhìn thấy gương mặt của hắn.
Bởi đang trong trạng thái hồi quang phản chiếu, anh hiện giờ không cảm nhận được đau đớn, ngược lại chỉ thấy thân thể nhẹ bỗng. Có lẽ vào lúc hấp hối, đại não con người tự biết đã không thể cứu vãn nữa nên cũng ngừng dùng tín hiệu đau đớn để cảnh báo, bắt đầu tản ra chút “thuốc mê” khiến anh quên đi đau khổ.
Đây quả là một cảm giác huyền diệu, đáng tiếc… nó lại chứng minh rằng anh đã hoàn toàn hết hy vọng.
Lâm Việt nhẹ nhàng thở ra một hơi, vài dòng chữ xuất hiện trên đỉnh đầu.
[Làm sao cậu dám khẳng định là sẽ có kỳ tích?]
[Phong Mặc, cậu rốt cuộc là ai?]
Phong Mặc khẽ run, cười nhẹ một tiếng: “Tôi là người thủ hộ của anh.”
Lâm Việt thận trọng như vậy, chắc chắn đã sớm phát hiện vài dấu vết, chỉ là tuy anh biết Phong Mặc có chút thần bí nhưng lại không rõ rốt cuộc hắn có thân phận gì.
Thời gian sửa chữa khoang duy tu còn 6 giây.
Phong Mặc lợi dụng 6 giây này, mỉm cười giải thích: “Tôi được tạo ra để bảo vệ anh, bất kể là thân phận gì thì tôi vẫn sẽ dốc hết sức lực bảo vệ anh. Anh cứ coi như đó là kỳ tích, đừng nghĩ đến tôi.”
[… Cậu muốn tôi làm đồ ngốc.]
[… Tùy cậu vậy…]
Suy nghĩ của Lâm Việt bật ra phía trên rõ ràng có chút bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn bình tĩnh như trước, dường như không có ý tiếp tục dò xét.
Đối với anh, nếu có thể tiếp tục sống tất nhiên là tốt hơn nhiều.
Anh còn có một cái mạng, có lẽ kỳ tích sẽ xuất hiện sau khi niết bàn?
Lâm Việt không muốn phỏng đoán chuyện này. Nếu Phong Mặc đã khẳng định, vậy anh cứ chịu đựng đi, cố gắng nhẫn nhịn một lát.
Phong Mặc không có thời gian để tâm đến hoạt động tâm lý của Lâm Việt, hắn bắt đầu tập trung điều động sự vật xung quanh.
Chiến thuật để cô y tá trẻ mang kinh thánh và nước thánh đến đánh thức bức tượng đã không kịp rồi, Phong Mặc tức thời nghĩ tới một phương án khác!
Trong lúc hắn chú tâm thu thập “nguyên liệu” cho kế hoạch của mình, Lâm Việt nằm trên mặt đất, yên lặng suy nghĩ.
Những suy nghĩ đó quá nửa là hồi ức và tổng kết cả cuộc đời của anh.
Tiếc nuối cả đời, kiên trì cả đời, thành quả cả đời…
Cảm động, vinh quang, hối hận, bi thương… Lúc này nhớ lại, dù là cảm xúc tiêu cực cũng có vài phần thơm ngọt.
Trước khi chết lại có thể dành được chút thời gian yên tĩnh thu xếp lại cả đời này, đây coi như một sự xa xỉ.
Cũng chỉ có dựa vào những ký ức đó anh mới có thể giữ được thêm vài hơi thở, chống đỡ lâu thêm một lát.
Nhưng cứ hồi tưởng rồi lại hồi tưởng, ý thức của anh bắt đầu phai nhạt.
Đoạn hát “Thỏ trắng nhỏ” của Lâm Dương Dương lưu trong di động rốt cuộc dài 1 phút 35 giây hay 1 phút 25 giây? Trước kia rõ ràng một giây cũng không nhớ nhầm, vậy mà bây giờ làm sao cũng không xác định được…
Trong nhiệm vụ cứu viện khiến đội trưởng hy sinh, vết thương của đội trưởng rốt cuộc là ở phổi hay thận? Lúc đó anh cũng hỗ trợ xử lý vết thương, nhưng bây giờ lại không nghĩ ra…
Những điều đã từng khắc sâu vô cùng, đã từng tuyệt đối không nhầm lẫn nay bắt đầu trở nên mơ hồ. Lâm Việt hiểu: anh không chịu đựng nổi nữa rồi.
Ký ức cả đời dường như hóa thành làn bọt biển, bị gió lớn thổi tan.
Cuối cùng, anh không nghĩ được nữa… không nghĩ ra được bất kỳ điều gì nữa…
Lúc trước là cơ thể trống trải, ngũ giác cắt đứt, linh hồn tự do.
Mà lần này, anh hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, là sự trống trải của linh hồn.
Trong khoảng lặng đó, toàn bộ tâm trí anh như một chiếc máy tính đang hoạt động đột ngột bị tắt máy.
Tất thảy ý thức lâm vào hư vô…
Ở nơi hư vô, cảm nhận cuối cùng đọng lại trong trí nhớ anh là một cơn gió.
Cơn gió quái dị, thổi tới khiến toàn thân anh buốt giá.
Lạnh lẽo quét qua, Lâm Việt đã hoàn toàn chết.
Mà nhìn anh chết đi, Phong Mặc ngồi trong khoang duy tu thở phào một hơi, nở nụ cười rạng rỡ.
Hắn thành công rồi!
Một giây trước khi Lâm Việt tắt thở, hắn rốt cục hoàn thành toàn bộ kế hoạch.
Dưới sự thao túng của Phong Mặc, cô y tá đã lấy được kinh thánh và nước thánh trong quán internet, nhưng giờ đã không còn thời gian đánh thức bức tượng Đức Mẹ nữa, hắn quyết định dùng chúng đưa quỷ vương tới.
Sức chiến đấu của quỷ vương là 200 điểm, hơn nữa nó là quỷ, trong thế giới này nó sẽ có một thuộc tính đặc thù: bất cứ lúc nào cũng có thể được đưa tới bên cạnh một giáo đồ.
Trong thành phố Tinh Hải đang có tà giáo tung hoành quấy rối, “thần” mà họ thờ phụng chính là quỷ vương này, giáo đồ của nó trải rộng khắp thành thị.
Tại bệnh viện Hải Loa còn mười bốn người sống sót, trong đó có hai gã giáo chúng.
Bởi huyết thi là do ý thức bản thân Thế giới luân hồi tạo ra, như vậy Thế giới luân hồi sẽ không để quỷ vương cũng xuất hiện ở khu vực này, bởi giữa quỷ vương và huyết thi chắc chắn sẽ xảy ra xung đột. Nếu muốn quỷ vương xuất hiện, cần phải hiến tế.
Phong Mặc điều khiển một NPC giáo đồ tà giáo hiến tế bản thân, thành công dùng tên đó triệu hoán quỷ vương.
Nếu lúc trước Phong Mặc tùy tiện gọi quỷ vương tới, vậy đón chờ Lâm Việt sẽ chỉ là kết cục càng thêm thảm hại. Tuy quỷ vương sẽ chém giết với huyết thi, nhưng nếu như không có vài món vật phẩm nhiệm vụ thì nó sẽ là vô địch, còn khó giải quyết hơn huyết thi. Khi chỉ đối phó với quái vật, Lâm Việt tốt xấu còn có thể dốc hết sức lực bảo vệ nhóm Lâm Dương Dương, còn nếu kẻ địch là quỷ vương, mạng của mấy người đó cũng chẳng cách nào giữ nổi.
Mà tình hình giờ đã khác.
Nhiệm vụ chính của thế giới này cần tổng cộng tám vật phẩm: thỏi son và chiếc nhẫn trong nhà quỷ, bản đồ trong nghĩa địa, chất lỏng màu lam thần bí trong bệnh viện, kinh thánh và nước thánh trong nhà thờ, hộp sọ dê của doanh trại phòng không, chiếc thìa bạc trong một quán rượu nào đó.
Mà khi cô y tá mang kinh thánh nước thánh tới, Lâm Việt đã có được sáu trong tám vật phẩm rồi!
Sáu vật phẩm này chỉ có hiệu quả khiến quỷ vương suy yếu đi một nửa, quỷ vương với 100 điểm sức chiến đấu vẫn không phải thứ mà anh có thể đối phó.
Nhưng một lần niết bàn của Lâm Việt có thể làm nó yếu thêm một bậc!
Quỷ vương giáng lâm.
Nó không có thực thể, nhưng mỗi khi nó thật sự xuất hiện đều sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Khắp bầu trời bệnh viện Hải Loa chỉ thấy gió tà gào thét, mây đen ùn ùn, rõ ràng là trời đêm quang đãng mà giờ đã bị tầng mây âm u phủ trùm, chút tia sáng trăng sao cũng không xuyên qua nổi.
Cùng với sấm chớp rền vang, gió quỷ cuốn mây đen ngưng tụ thành một hình người khổng lồ. Hình người lơ lửng trôi phía trên bệnh viện, ở vị trí khuôn mặt có hai vòng lốc xoáy, đó dường như là cặp mắt của nó.
Nó trùng trùng phủ tới!
Quỷ vương “nhìn chằm chằm” giáo đồ của mình, không chút do dự cắn nuốt thân thể giáo đồ, mà cách này giúp nó gia tăng 0,00053% sức chiến đấu.
Có chút ít còn hơn không.
Sau khi nuốt hết thân thể giáo đồ, quỷ vương nhìn về phía huyết thi và Lâm Việt.
Đối với nó, huyết thi có vẻ cực kỳ chướng mắt, bởi nó chỉ liếc qua đã nhìn ra lực phá hoại của chúng mạnh bao nhiêu, lại khát máu tàn bạo đến thế nào. Nếu như mặc kệ chúng, e rằng chỉ cần hai ngày, cư dân thành phố Tinh Hải đều sẽ bị giết hết.
Mà mục đích của quỷ vương không phải giết người, nó còn cần dựa vào sự cung phụng và hiến tế của giáo đồ để giúp mình có được thực thể.
Vậy nên, huyết thi phải diệt!
Ngay khi quỷ vương sắp ra tay với đám quái vật, nó bỗng chú ý tới Lâm Việt.
Tay trái Lâm Việt đang sáng lên.
Bàn tay tỏa ra hào quang màu vàng kim. Trong ánh sáng, ấn ký phượng hoàng lửa niết bàn hóa thành thực thể, chui ra khỏi mu bàn tay anh.
Phượng hoàng tựa một người phụ nữ xinh đẹp vừa tỉnh giấc, chậm rãi vươn cần cổ dài của mình ra từ vầng sáng, hai cánh nhẹ nhàng xòe rộng, lông vũ lửa đỏ khẽ run như đang duỗi mình.
Sau đó, phượng hoàng liếc nhìn quỷ vương, ánh mắt khinh thường như thể quỷ vương không tồn tại.
Nó cất lên tiếng hót réo rắt, bay lên cao ba mét trên thi thể Lâm Việt, chậm rãi lượn từng vòng.
Mà thi thể Lâm Việt không hiểu sao đột nhiên thu nhỏ lại chỉ còn hơn nửa mét, bọc kín trong một tầng kén ánh sáng.
Trong khi bay, hỏa phượng thường rải xuống chút đốm sáng đỏ. Những đốm sáng đều rắc trên lớp kén của Lâm Việt, sau mỗi vòng nó lượn quanh anh, chiếc kén sẽ lớn lên một chút.
Năng lực niết bàn sống lại này tương đương với việc lần nữa tạo ra một thân thể, phải thúc giục sinh trưởng từng chút một từ giai đoạn sơ sinh, cũng cần tiêu hao một khoảng thời gian nhất định mới thành công. Hơn nữa chuyện sống lại này giống như sinh ra một sinh mạng mới, nếu trong quá trình đó bị thế lực bên ngoài quấy rầy, cuối cùng thân thể được hồi sinh của Lâm Việt cũng sẽ chịu chút ảnh hưởng.
Đây là nhược điểm của năng lực niết bàn, nhưng cũng là một phương hướng để đột phá!
Phượng hoàng bay rất chậm, hơn một phút mới lượn hết một vòng, một vòng là một tuổi, muốn Lâm Việt trọng sinh về thân thể 28 tuổi cần chí ít ba mươi phút.
Huyết thi nhìn thấy quỷ vương đã sớm sợ hãi chạy tan tác, không dám lảng vảng gần nó. Mà quỷ vương rõ ràng tràn ngập địch ý với lũ quái vật lại không hề có hứng thú truy sát.
Từ khi thấy hỏa phượng niết bàn, hai “mắt” nó chỉ nhìn phượng hoàng không chớp.
Nhìn một lát, chớp điện quanh thân quỷ vương bắt đầu tỏa ra càng thêm sôi trào mãnh liệt, dường như hoàn toàn không chịu sự khống chế của nó.
Những người và NPC ở đây đều không thể hiểu quỷ vương đang suy tính điều gì.
Nhưng Phong Mặc có thể.
Trong khoang duy tu nơi thành Vân, hắn có thể thấy rõ ràng từng thay đổi trong lòng quỷ vương.
Nó làm mưa làm gió trong thành phố Tinh hải chính là để có một thân thể, nếu như thế giới này không sụp đổ, nhiệm vụ cuối cùng của người luân hồi sẽ là ngăn cản nó đạt được mục đích ấy.
Mà bây giờ Lâm Việt đang lúc niết bàn tạo cơ thể, vừa vặn phù hợp với điều kiện giành lấy cuộc sống mới của quỷ vương!
Một cơ thể đắp nặn từ thời kỳ sơ sinh, từ từ trưởng thành, mà thời điểm trưởng thành lại có nó ở đó, thân thể ấy sẽ nhiễm rất nhiều hơi thở quỷ vương, đây chính là một lớp vỏ hoàn mỹ cho nó chiếm đoạt!
Ngũ giác của quỷ vương khá nhạy bén, nó rõ ràng cảm nhận được điểm đặc biệt của cơ thể trước mắt, cũng vì thế mà kích động. Linh hồn Lâm Việt lúc này còn chưa thức tỉnh, đang ngủ say trong thân xác mới. Chỉ cần rót ý thức của mình vào đó, nó sẽ chiếm được thân thể này!
Nó đang quan sát, chờ một thời cơ xâm chiếm thích hợp.
Thời cơ tốt nhất chính là… khi ý thức Lâm Việt vừa thức tỉnh nhưng còn chưa tỉnh giấc hoàn toàn. Khi ấy thân thể mới đã được linh hồn anh kích hoạt, quỷ vương nhập vào sẽ không bị đào thải quá mạnh mẽ nữa.
Mà quỷ vương hiện giờ đang cực độ hưng phấn, bởi vậy nó không phát hiện ra một vấn đề lớn.
Lồng ánh sáng đỏ trên bầu trời bệnh viện Hải Loa kỳ thực có khả năng khiến sức mạnh của nó suy giảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất