Chương 133: Tu La bá thể
(*Bá trong bá chủ. Thể là thân thể. Tu La nôm na là ác thần ma quỷ, các bạn tra google thêm nếu cần nhé.)
Trong mắt Phong Mặc, sức chiến đấu của quỷ vương đang thay đổi từng chút…
200,045.
199,983.
199,321.
198.893.
Dưới lồng ánh sáng đỏ, sức mạnh của nó không ngừng trượt xuống. Bởi tốc độ suy giảm khá chậm, quỷ vương lại đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lâm Việt nên không cách nào cảm nhận được bên trong mình đang biến đổi, hơn nữa nếu cứ bất động, có lẽ rất lâu sau nó cũng không thể phát hiện ra.
Hỏa phượng niết bàn tao nhã bay quanh bọc kén tỏa sáng, nhẹ nhàng vẫy cánh, chầm chậm lượn vòng, lông đuôi như sóng gợn khẽ lướt.
Quỷ vương yên lặng chờ thời cơ, phượng hoàng vẫn một mình bay múa, Phong Mặc liền tranh thủ mang kinh thánh và nước thánh tới, điều chỉnh chút số liệu khiến những chuyện sắp diễn ra càng hợp lý hơn.
Mười phút sau.
Trong vô tri vô giác, sức chiến đấu của quỷ vương đã tụt xuống 150 điểm.
Mà linh hồn Lâm Việt đang bắt đầu tỉnh lại từ trạng thái ngủ say!
Cả cuộc đời của anh hóa từng bức tranh tĩnh, mỗi bức đại diện cho một đoạn hồi ức. Những đoạn quan trọng sẽ có màu sắc rực rỡ, những ký ức vụn vặt là màu đen trắng.
Trăm triệu bức họa từ kén sáng chui ra, tựa như pháo hoa nổ bùng giữa tầng không, bung tỏa thành một chùm tranh hình tròn.
Những hình ảnh đó không có thực thể, chỉ là hư ảnh có thể xuyên thấu, trùng điệp chồng lên nhau.
Khi rời khỏi thân thể Lâm Việt, chúng bắt đầu lần lượt sáng lên. Hình ảnh đã được thắp sáng thì không còn bất động nữa, nội dung trong bức tranh sẽ hoạt động, trở thành một thước phim ngắn.
Mà những bức tranh được thắp sáng trước tiên chính là những ký ức quan trọng nhất, khắc sâu nhất trong tâm khảm Lâm Việt.
Loạt tranh đầu tiên được thắp lên gồm chín bức, trong đó có ba bức liên quan tới cha mẹ và em gái, năm bức về các chiến hữu, còn lại một bức… khiến Phong Mặc có chút bất ngờ.
Bức họa đó là ký ức khi Lâm Việt vừa gia nhập Thế giới luân hồi.
Anh đứng dưới bánh xe đu quay khổng lồ, đối diện là Phong Mặc đang mỉm cười. Hắn móc ra một chiếc bật lửa ném cho anh, anh lùi lại hai bước, đề phòng nhìn bật lửa trên đất, cuối cùng buông lỏng cảnh giác nhặt nó lên.
Hồi ức dừng lại ở đây.
Trong đoạn ký ức này, gương mặt Phong Mặc chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất, tình tiết chính đều xoay quanh chiếc bật lửa.
Phong Mặc có chút hoang mang.
Bật lửa?
Chiếc bật lửa đó quan trọng với anh đến thế sao? Vì sao một cái bật lửa lại nhận được “đãi ngộ” tương đương với người thân và chiến hữu của anh?
Hắn đoán rằng có thể là lúc đó Lâm Việt vừa tiến vào Thế giới luân hồi, chuyện thân phận thay đổi gây đả kích rất lớn tới anh, chắc hẳn bởi thế nên ấn tượng của nó trong lòng anh mới sâu như vậy.
Chín bức tranh tỏa sáng bay quanh chiếc kén một vòng rồi lại trở về bên trong. Đó là quá trình dung hợp của linh hồn và thân thể Lâm Việt.
Khi chúng vừa chui vào chiếc kén ánh sáng, bầu trời bệnh viện Hải Loa bỗng nổi lên gió mạnh thét gào, mây đen cuồn cuộn!
Quỷ vương sắp ra tay!
Việc cướp đoạt thân thể mới của Lâm Việt không cần bày trận lớn đến thế, quỷ vương nhanh chóng thu hồi sức mạnh thần kỳ của mình, không dùng hiện tượng thiên nhiên bất thường phô trương thanh thế nữa.
Sấm sét mây mù tan biến, cuồng phong im bặt. Quỷ vương trở lại với hình dạng vốn có của mình, biến thành một luồng gió âm u lạnh lẽo vô hình khẽ thổi về phía chiếc kén đang tỏa sáng.
Linh hồn Lâm Việt mới vừa hồi phục một chút, chỉ cần lập tức tiến vào trong kén, nó có thể ung dung cướp thân thể này!
Quỷ vương nhập vào xác Lâm Việt, kết nối với cơ thể anh, chính thức bắt đầu xâm lấn.
Phong Mặc ngồi trong khoang duy tu, khóe miệng mang nét cười thản nhiên, dùng suy nghĩ gửi đi một mệnh lệnh.
Ngay khi quỷ vương sắp chiếm giữ được lớp vỏ mới, ánh sáng trên thân mình Lâm Việt chợt tỏa ra mạnh mẽ!
Tấm thẻ luân hồi bay ra khỏi cơ thể anh, rộ lên quầng sáng chói lọi.
Bốn vật phẩm vọt ra từ trong thẻ: son môi và nhẫn đính hôn của ma nữ Bạch Hinh Thiến, bản đồ thành phố Tinh Hải, chất lỏng màu lam thần bí.
Bốn món đồ đó lơ lửng phía trên Lâm Việt, chúng phát ra ánh sáng lóa mắt, toàn bệnh viện thoáng chốc sáng như ban ngày!
Mà ánh sáng này đã thu hút kinh thánh và nước thánh nằm bên rìa chiếc lồng đỏ.
Vì lo cô y tá sẽ gây trở ngại mà không giúp được gì, Phong Mặc đã để cô ta thả kinh thánh và nước thánh vào bụi cỏ bên trong lồng sáng rồi khống chế cô ta rời đi. Hiện tại kinh thánh nước thánh đều đã được tia sáng triệu hoán, chúng bắt đầu nhẹ nhàng rung lên, bị thu hút tiến dần về phía ánh hào quang.
Giống như cục sắt nhỏ gặp nam châm khổng lồ, hai vật phẩm ban đầu chỉ khó khăn di chuyển, sau đó chầm chậm lăn đi, cuối cùng gia tăng tốc độ điên cuồng phóng vọt, vừa lao vừa nhảy tới phía trước!
Kinh thánh và nước thánh lọt vào trong vầng sáng, tập hợp với bốn món vật phẩm khác. Ánh sáng cũng theo đó mà càng thêm rực rỡ.
Còn thiếu hai món nữa, thật sự không kịp mang tới rồi. Có điều dù chỉ có sáu cái cũng đủ phát huy năng lực của chúng!
Trong luồng hào quang, quỷ vương bám trên thân thể Lâm Việt đang bị thương nặng.
Phong Mặc tận mắt chứng kiến, khi bốn vật phẩm từ không gian của Lâm Việt xuất hiện, lực chiến đấu của quỷ vương nháy mắt bị tước mất 30 điểm. Mà khi kinh thánh và nước thánh cũng tụ lại, sức mạnh của nó tức thì giảm thêm 30 điểm nữa!
Dưới sự tấn công đồng loạt của lồng sáng đỏ và các vật phẩm, sức chiến đấu 200 điểm của quỷ vương bị gọt thẳng tay, cuối cùng chỉ còn lại 80 điểm!
Quỷ vương rốt cục nhận ra năng lực của mình đang hạ xuống.
Đúng vậy, nếu còn ở lại trong vầng sáng này, sức chiến đấu của nó sẽ tiếp tục suy giảm!
Nó do dự không rõ có nên tiếp tục hay không.
Chút do dự đó đã kéo tụt thêm 5 điểm chiến lực, nó chỉ còn 75 điểm.
Quỷ vương đã phát hiện ra vấn đề, không dám nán lại nữa. Nó chui ra khỏi thân thể Lâm Việt, xuyên qua lồng ánh sáng màu đỏ, hốt hoảng chạy trốn.
Mà sức chiến đấu bị các vật phẩm tước đi kỳ thực chính là một phần năng lượng linh hồn của quỷ vương. Phần năng lượng này bị sáu món đồ khóa lại trong thân xác mới của Lâm Việt, vừa bằng một phần ba sức mạnh của quỷ vương trong thời kỳ sung sức.
Năng lượng linh hồn đó ảnh hưởng rất lớn đến chất lượng cơ thể vừa tái sinh.
Thẻ luân hồi tồn tại phụ thuộc vào linh hồn, linh hồn không diệt, thẻ cũng không mất. Còn dị năng lại bám vào thân thể người luân hồi, hầu hết dị năng đều có liên hệ với sở trường hoặc sở thích của chủ nhân là bởi chúng được kích thích dựa trên những vết tích trên cơ thể. Cơ thể của Lâm Việt đã được tái tạo, dị năng [Thú thân] đã không thể lưu giữ nữa, nhất định sẽ có một dị năng mới được kích hoạt lại căn cứ theo tình hình hiện tại của anh.
Trong tình huống bình thường, thân thể niết bàn sống lại sẽ nhận được một dị năng ngẫu nhiên. Nhưng Lâm Việt lại bị quỷ vương để mắt tới, thân thể nắm giữ một phần ba năng lượng linh hồn của quỷ vương, có thể biết trước rằng dị năng mới sẽ có liên quan tới ma quỷ.
Mà bởi anh được hồi sinh trong thế giới này, dưới sự trợ giúp của Phong Mặc, Lâm Việt có thể lập tức giải phóng dị năng với lý do “sức mạnh không thể khống chế”.
Sáu vật phẩm sử dụng để đối phó quỷ vương không còn tỏa sáng nữa. Chúng ảm đạm thất sắc, tất cả hóa thành màu xám lạnh, rơi xuống bên chân Lâm Việt.
Nhờ có năng lượng linh hồn của quỷ vương trong mình, những hình ảnh ký ức của Lâm Việt đều được thắp sáng, tốc độ bay trở về kén cũng nhanh hơn. Chưa đầy một phút, quá trình dung hợp thân thể và linh hồn của anh đã hoàn thành.
Niết bàn kết thúc, hỏa phượng tan biến. Cùng biến mất với nó còn có chiếc kén ánh sáng bao quanh anh.
Lâm Việt đã hồi sinh từ từ mở mắt.
Thân thể mới thoạt trông không có gì khác biệt. Anh lấy một bộ quần áo từ không gian ra, vừa mặc đồ vừa kiểm tra cơ thể mình.
Phục chế rất hoàn hảo, thậm chí từng vết sẹo trên da thịt cũng y hệt như thân thể cũ.
Mà chữ thập đỏ xiêu vẹo trên mu bàn tay anh đã biến mất theo hình xăm phượng hoàng lửa, chỉ để lại hình xăm cất chứa thẻ luân hồi.
Mặc xong quần áo, Lâm Việt ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.
Anh mơ hồ nhớ rằng… thanh âm của Phong Mặc vang lên từ trên đó.
Hướng sao Bắc Cực.
Anh dõi mắt nhìn về vị trí kia.
Ngoài những ngôi sao và màn đêm đen tuyền, Lâm Việt không thấy gì cả.
Nhưng anh lại hướng về phía tầng không mà cong khóe môi, vẽ nên một nụ cười nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh.
Phản ứng của anh khiến Phong Mặc trong khoang duy tu hoảng sợ. Không ngờ anh có thể chuẩn xác tìm ra góc nhìn của hắn!
Kinh ngạc qua đi, Phong Mặc cũng mỉm cười.
Lúc này khoang máy đã sửa xong, lời hắn nói không cách nào truyền tới tai anh nữa. Hắn tiếp tục lặng lẽ trợ giúp anh.
Lâm Việt có thể cảm nhận được trong thân thể mình ẩn chứa một sức mạnh đặc biệt, như thể có một luồng khí tích tụ trong lồng ngực. Vừa rồi khi đang được tái sinh, anh nhớ rằng mình mơ hồ cảm thấy gì đó, dường như có thứ muốn tranh giành quyền sở hữu thân thể với anh, nhưng cuối cùng không hiểu sao tên địch đó lại bỏ cuộc.
Hiện tại trong ngực anh có cảm giác bức bối, hẳn cũng liên quan tới kẻ xâm lược thần bí kia?
Mới nghĩ tới đây, trước mắt Lâm Việt chợt xuất hiện chuỗi thông báo từ Thế giới luân hồi.
[Bởi bạn niết bàn trọng sinh, dị năng của bạn đã được thiết lập lại.]
[Năng lực mới của bạn là: Tu La bá thể.]
[Dị năng của bạn đang được niêm phong, quá trình này có thể kéo dài khoảng 10 phút, hãy kiên nhẫn đợi…]
[Trước khi dị năng niêm phong, bạn có thể thử công năng của nó, cấp bậc dị năng là cấp ba.]
Nhìn những dòng chữ kia, sắc mặt Lâm Việt vẫn lãnh đạm như thường.
Thì ra cảm giác khó chịu ấy là do dị năng mới.
Nghĩ lại thì trước kia mỗi khi sử dụng dị năng cũng có một chút năng lượng bất thường lưu động trong cơ thể. Đã quá lâu không dùng đến nó, anh có phần xa lạ với cảm giác này rồi.
Thử công năng sao?
Anh quả thực cần thử một chút.
Lâm Việt nghiêng đầu nhìn về phía một bụi cỏ.
Hai quái vật chui ra.
Sau khi quỷ vương bỏ đi, hai huyết thi ngửi được mùi người sống từ Lâm Việt đã quay trở lại mai phục trong bụi rậm, sẵn sàng hành động.
Ngay khi hai con quái đầy vẻ thèm thuồng lao tới, Lâm Việt liền nheo mắt, kích hoạt năng lực mới [Tu La bá thể] của mình!
Dị năng vừa khởi động, anh cảm thấy thứ dồn nén trong lồng ngực nháy mắt được phóng thích. Sức mạnh đó ngưng tụ thành một hình người, lơ lửng sau lưng anh.
Dị năng [Tu La bá thể] này có thể triệu hoán linh hồn có mối liên hệ ràng buộc mạnh mẽ với anh khi còn sống tới, để họ hiện hình phía sau, trở thành thần thủ hộ tạm thời, giúp anh chiến đấu.
Mà bởi dị năng của của Lâm Việt đã dung hợp với sức mạnh linh hồn của quỷ vương, số lượng thần thủ hộ mà anh có thể triệu hồi ra cũng nhiều đến khác thường!
Những linh hồn muôn hình muôn vẻ xuất hiện, không dưới ba bốn mươi người. Phần lớn những thần thủ hộ này đều mặc trang phục giống nhau, là quân phục chiến sĩ gìn giữ hòa bình.
Dị năng đặc biệt này khiến anh triệu hoán ra một đội quân ma.
Trong mắt Phong Mặc, sức chiến đấu của quỷ vương đang thay đổi từng chút…
200,045.
199,983.
199,321.
198.893.
Dưới lồng ánh sáng đỏ, sức mạnh của nó không ngừng trượt xuống. Bởi tốc độ suy giảm khá chậm, quỷ vương lại đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lâm Việt nên không cách nào cảm nhận được bên trong mình đang biến đổi, hơn nữa nếu cứ bất động, có lẽ rất lâu sau nó cũng không thể phát hiện ra.
Hỏa phượng niết bàn tao nhã bay quanh bọc kén tỏa sáng, nhẹ nhàng vẫy cánh, chầm chậm lượn vòng, lông đuôi như sóng gợn khẽ lướt.
Quỷ vương yên lặng chờ thời cơ, phượng hoàng vẫn một mình bay múa, Phong Mặc liền tranh thủ mang kinh thánh và nước thánh tới, điều chỉnh chút số liệu khiến những chuyện sắp diễn ra càng hợp lý hơn.
Mười phút sau.
Trong vô tri vô giác, sức chiến đấu của quỷ vương đã tụt xuống 150 điểm.
Mà linh hồn Lâm Việt đang bắt đầu tỉnh lại từ trạng thái ngủ say!
Cả cuộc đời của anh hóa từng bức tranh tĩnh, mỗi bức đại diện cho một đoạn hồi ức. Những đoạn quan trọng sẽ có màu sắc rực rỡ, những ký ức vụn vặt là màu đen trắng.
Trăm triệu bức họa từ kén sáng chui ra, tựa như pháo hoa nổ bùng giữa tầng không, bung tỏa thành một chùm tranh hình tròn.
Những hình ảnh đó không có thực thể, chỉ là hư ảnh có thể xuyên thấu, trùng điệp chồng lên nhau.
Khi rời khỏi thân thể Lâm Việt, chúng bắt đầu lần lượt sáng lên. Hình ảnh đã được thắp sáng thì không còn bất động nữa, nội dung trong bức tranh sẽ hoạt động, trở thành một thước phim ngắn.
Mà những bức tranh được thắp sáng trước tiên chính là những ký ức quan trọng nhất, khắc sâu nhất trong tâm khảm Lâm Việt.
Loạt tranh đầu tiên được thắp lên gồm chín bức, trong đó có ba bức liên quan tới cha mẹ và em gái, năm bức về các chiến hữu, còn lại một bức… khiến Phong Mặc có chút bất ngờ.
Bức họa đó là ký ức khi Lâm Việt vừa gia nhập Thế giới luân hồi.
Anh đứng dưới bánh xe đu quay khổng lồ, đối diện là Phong Mặc đang mỉm cười. Hắn móc ra một chiếc bật lửa ném cho anh, anh lùi lại hai bước, đề phòng nhìn bật lửa trên đất, cuối cùng buông lỏng cảnh giác nhặt nó lên.
Hồi ức dừng lại ở đây.
Trong đoạn ký ức này, gương mặt Phong Mặc chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất, tình tiết chính đều xoay quanh chiếc bật lửa.
Phong Mặc có chút hoang mang.
Bật lửa?
Chiếc bật lửa đó quan trọng với anh đến thế sao? Vì sao một cái bật lửa lại nhận được “đãi ngộ” tương đương với người thân và chiến hữu của anh?
Hắn đoán rằng có thể là lúc đó Lâm Việt vừa tiến vào Thế giới luân hồi, chuyện thân phận thay đổi gây đả kích rất lớn tới anh, chắc hẳn bởi thế nên ấn tượng của nó trong lòng anh mới sâu như vậy.
Chín bức tranh tỏa sáng bay quanh chiếc kén một vòng rồi lại trở về bên trong. Đó là quá trình dung hợp của linh hồn và thân thể Lâm Việt.
Khi chúng vừa chui vào chiếc kén ánh sáng, bầu trời bệnh viện Hải Loa bỗng nổi lên gió mạnh thét gào, mây đen cuồn cuộn!
Quỷ vương sắp ra tay!
Việc cướp đoạt thân thể mới của Lâm Việt không cần bày trận lớn đến thế, quỷ vương nhanh chóng thu hồi sức mạnh thần kỳ của mình, không dùng hiện tượng thiên nhiên bất thường phô trương thanh thế nữa.
Sấm sét mây mù tan biến, cuồng phong im bặt. Quỷ vương trở lại với hình dạng vốn có của mình, biến thành một luồng gió âm u lạnh lẽo vô hình khẽ thổi về phía chiếc kén đang tỏa sáng.
Linh hồn Lâm Việt mới vừa hồi phục một chút, chỉ cần lập tức tiến vào trong kén, nó có thể ung dung cướp thân thể này!
Quỷ vương nhập vào xác Lâm Việt, kết nối với cơ thể anh, chính thức bắt đầu xâm lấn.
Phong Mặc ngồi trong khoang duy tu, khóe miệng mang nét cười thản nhiên, dùng suy nghĩ gửi đi một mệnh lệnh.
Ngay khi quỷ vương sắp chiếm giữ được lớp vỏ mới, ánh sáng trên thân mình Lâm Việt chợt tỏa ra mạnh mẽ!
Tấm thẻ luân hồi bay ra khỏi cơ thể anh, rộ lên quầng sáng chói lọi.
Bốn vật phẩm vọt ra từ trong thẻ: son môi và nhẫn đính hôn của ma nữ Bạch Hinh Thiến, bản đồ thành phố Tinh Hải, chất lỏng màu lam thần bí.
Bốn món đồ đó lơ lửng phía trên Lâm Việt, chúng phát ra ánh sáng lóa mắt, toàn bệnh viện thoáng chốc sáng như ban ngày!
Mà ánh sáng này đã thu hút kinh thánh và nước thánh nằm bên rìa chiếc lồng đỏ.
Vì lo cô y tá sẽ gây trở ngại mà không giúp được gì, Phong Mặc đã để cô ta thả kinh thánh và nước thánh vào bụi cỏ bên trong lồng sáng rồi khống chế cô ta rời đi. Hiện tại kinh thánh nước thánh đều đã được tia sáng triệu hoán, chúng bắt đầu nhẹ nhàng rung lên, bị thu hút tiến dần về phía ánh hào quang.
Giống như cục sắt nhỏ gặp nam châm khổng lồ, hai vật phẩm ban đầu chỉ khó khăn di chuyển, sau đó chầm chậm lăn đi, cuối cùng gia tăng tốc độ điên cuồng phóng vọt, vừa lao vừa nhảy tới phía trước!
Kinh thánh và nước thánh lọt vào trong vầng sáng, tập hợp với bốn món vật phẩm khác. Ánh sáng cũng theo đó mà càng thêm rực rỡ.
Còn thiếu hai món nữa, thật sự không kịp mang tới rồi. Có điều dù chỉ có sáu cái cũng đủ phát huy năng lực của chúng!
Trong luồng hào quang, quỷ vương bám trên thân thể Lâm Việt đang bị thương nặng.
Phong Mặc tận mắt chứng kiến, khi bốn vật phẩm từ không gian của Lâm Việt xuất hiện, lực chiến đấu của quỷ vương nháy mắt bị tước mất 30 điểm. Mà khi kinh thánh và nước thánh cũng tụ lại, sức mạnh của nó tức thì giảm thêm 30 điểm nữa!
Dưới sự tấn công đồng loạt của lồng sáng đỏ và các vật phẩm, sức chiến đấu 200 điểm của quỷ vương bị gọt thẳng tay, cuối cùng chỉ còn lại 80 điểm!
Quỷ vương rốt cục nhận ra năng lực của mình đang hạ xuống.
Đúng vậy, nếu còn ở lại trong vầng sáng này, sức chiến đấu của nó sẽ tiếp tục suy giảm!
Nó do dự không rõ có nên tiếp tục hay không.
Chút do dự đó đã kéo tụt thêm 5 điểm chiến lực, nó chỉ còn 75 điểm.
Quỷ vương đã phát hiện ra vấn đề, không dám nán lại nữa. Nó chui ra khỏi thân thể Lâm Việt, xuyên qua lồng ánh sáng màu đỏ, hốt hoảng chạy trốn.
Mà sức chiến đấu bị các vật phẩm tước đi kỳ thực chính là một phần năng lượng linh hồn của quỷ vương. Phần năng lượng này bị sáu món đồ khóa lại trong thân xác mới của Lâm Việt, vừa bằng một phần ba sức mạnh của quỷ vương trong thời kỳ sung sức.
Năng lượng linh hồn đó ảnh hưởng rất lớn đến chất lượng cơ thể vừa tái sinh.
Thẻ luân hồi tồn tại phụ thuộc vào linh hồn, linh hồn không diệt, thẻ cũng không mất. Còn dị năng lại bám vào thân thể người luân hồi, hầu hết dị năng đều có liên hệ với sở trường hoặc sở thích của chủ nhân là bởi chúng được kích thích dựa trên những vết tích trên cơ thể. Cơ thể của Lâm Việt đã được tái tạo, dị năng [Thú thân] đã không thể lưu giữ nữa, nhất định sẽ có một dị năng mới được kích hoạt lại căn cứ theo tình hình hiện tại của anh.
Trong tình huống bình thường, thân thể niết bàn sống lại sẽ nhận được một dị năng ngẫu nhiên. Nhưng Lâm Việt lại bị quỷ vương để mắt tới, thân thể nắm giữ một phần ba năng lượng linh hồn của quỷ vương, có thể biết trước rằng dị năng mới sẽ có liên quan tới ma quỷ.
Mà bởi anh được hồi sinh trong thế giới này, dưới sự trợ giúp của Phong Mặc, Lâm Việt có thể lập tức giải phóng dị năng với lý do “sức mạnh không thể khống chế”.
Sáu vật phẩm sử dụng để đối phó quỷ vương không còn tỏa sáng nữa. Chúng ảm đạm thất sắc, tất cả hóa thành màu xám lạnh, rơi xuống bên chân Lâm Việt.
Nhờ có năng lượng linh hồn của quỷ vương trong mình, những hình ảnh ký ức của Lâm Việt đều được thắp sáng, tốc độ bay trở về kén cũng nhanh hơn. Chưa đầy một phút, quá trình dung hợp thân thể và linh hồn của anh đã hoàn thành.
Niết bàn kết thúc, hỏa phượng tan biến. Cùng biến mất với nó còn có chiếc kén ánh sáng bao quanh anh.
Lâm Việt đã hồi sinh từ từ mở mắt.
Thân thể mới thoạt trông không có gì khác biệt. Anh lấy một bộ quần áo từ không gian ra, vừa mặc đồ vừa kiểm tra cơ thể mình.
Phục chế rất hoàn hảo, thậm chí từng vết sẹo trên da thịt cũng y hệt như thân thể cũ.
Mà chữ thập đỏ xiêu vẹo trên mu bàn tay anh đã biến mất theo hình xăm phượng hoàng lửa, chỉ để lại hình xăm cất chứa thẻ luân hồi.
Mặc xong quần áo, Lâm Việt ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.
Anh mơ hồ nhớ rằng… thanh âm của Phong Mặc vang lên từ trên đó.
Hướng sao Bắc Cực.
Anh dõi mắt nhìn về vị trí kia.
Ngoài những ngôi sao và màn đêm đen tuyền, Lâm Việt không thấy gì cả.
Nhưng anh lại hướng về phía tầng không mà cong khóe môi, vẽ nên một nụ cười nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh.
Phản ứng của anh khiến Phong Mặc trong khoang duy tu hoảng sợ. Không ngờ anh có thể chuẩn xác tìm ra góc nhìn của hắn!
Kinh ngạc qua đi, Phong Mặc cũng mỉm cười.
Lúc này khoang máy đã sửa xong, lời hắn nói không cách nào truyền tới tai anh nữa. Hắn tiếp tục lặng lẽ trợ giúp anh.
Lâm Việt có thể cảm nhận được trong thân thể mình ẩn chứa một sức mạnh đặc biệt, như thể có một luồng khí tích tụ trong lồng ngực. Vừa rồi khi đang được tái sinh, anh nhớ rằng mình mơ hồ cảm thấy gì đó, dường như có thứ muốn tranh giành quyền sở hữu thân thể với anh, nhưng cuối cùng không hiểu sao tên địch đó lại bỏ cuộc.
Hiện tại trong ngực anh có cảm giác bức bối, hẳn cũng liên quan tới kẻ xâm lược thần bí kia?
Mới nghĩ tới đây, trước mắt Lâm Việt chợt xuất hiện chuỗi thông báo từ Thế giới luân hồi.
[Bởi bạn niết bàn trọng sinh, dị năng của bạn đã được thiết lập lại.]
[Năng lực mới của bạn là: Tu La bá thể.]
[Dị năng của bạn đang được niêm phong, quá trình này có thể kéo dài khoảng 10 phút, hãy kiên nhẫn đợi…]
[Trước khi dị năng niêm phong, bạn có thể thử công năng của nó, cấp bậc dị năng là cấp ba.]
Nhìn những dòng chữ kia, sắc mặt Lâm Việt vẫn lãnh đạm như thường.
Thì ra cảm giác khó chịu ấy là do dị năng mới.
Nghĩ lại thì trước kia mỗi khi sử dụng dị năng cũng có một chút năng lượng bất thường lưu động trong cơ thể. Đã quá lâu không dùng đến nó, anh có phần xa lạ với cảm giác này rồi.
Thử công năng sao?
Anh quả thực cần thử một chút.
Lâm Việt nghiêng đầu nhìn về phía một bụi cỏ.
Hai quái vật chui ra.
Sau khi quỷ vương bỏ đi, hai huyết thi ngửi được mùi người sống từ Lâm Việt đã quay trở lại mai phục trong bụi rậm, sẵn sàng hành động.
Ngay khi hai con quái đầy vẻ thèm thuồng lao tới, Lâm Việt liền nheo mắt, kích hoạt năng lực mới [Tu La bá thể] của mình!
Dị năng vừa khởi động, anh cảm thấy thứ dồn nén trong lồng ngực nháy mắt được phóng thích. Sức mạnh đó ngưng tụ thành một hình người, lơ lửng sau lưng anh.
Dị năng [Tu La bá thể] này có thể triệu hoán linh hồn có mối liên hệ ràng buộc mạnh mẽ với anh khi còn sống tới, để họ hiện hình phía sau, trở thành thần thủ hộ tạm thời, giúp anh chiến đấu.
Mà bởi dị năng của của Lâm Việt đã dung hợp với sức mạnh linh hồn của quỷ vương, số lượng thần thủ hộ mà anh có thể triệu hồi ra cũng nhiều đến khác thường!
Những linh hồn muôn hình muôn vẻ xuất hiện, không dưới ba bốn mươi người. Phần lớn những thần thủ hộ này đều mặc trang phục giống nhau, là quân phục chiến sĩ gìn giữ hòa bình.
Dị năng đặc biệt này khiến anh triệu hoán ra một đội quân ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất