Chương 21: Ba hợp làm một
[Niết bàn]
Người đàn ông vội kích hoạt thẻ luân hồi của bản thân, ba tấm khiên màu lam nửa trong suốt lập tức xuất hiện quanh người hắn. Nắm đấm của Lâm Việt nện lên mặt một trong ba tấm khiên đó, tạo thành một vết lõm không nông không sâu, chẳng mấy chốc lại bằng phẳng như cũ.
Ba tấm khiên che kín phần đầu, ngực và chi dưới của gã kia, giữa chúng chỉ hở ra một khe rộng bằng ba ngón tay, Lâm Việt có muốn tấn công cũng không có chỗ hạ thủ.
Gã đàn ông lạnh lùng nhìn Lâm Việt. Hắn nâng chiếc còi đeo trên cổ lên môi, chuẩn bị huýt một tiếng báo động gọi đồng bọn tới. Thế nhưng hơi này còn chưa kịp thổi, người đàn ông tóc dài mới tới vẫn luôn chui rúc một bên bỗng thò tay vào trong đống phế tích ngổn ngang, yên lặng móc ra một khẩu súng lục.
Khi dựng căn nhà này, hắn đã bí mật giấu khẩu súng vào trong tường, nhờ vậy mới tránh được mấy tên lão làng chuyên đi cướp bóc.
Khoảng trống giữa những tấm khiên chỉ vỏn vẹn ba ngón tay, nhưng vẫn vừa vặn cho nòng súng chui vào. Đầu súng lạnh băng lọt qua khe hở, gác ngay trên cằm gã đàn ông khăn trắng.
Gã đàn ông không ngờ tên tóc dài ủ dột kia lại đột nhiên chĩa súng vào mặt mình, giật mình ngẩn ra một giây rồi hấp tấp mở miệng: “Chuyện gì cũng từ từ…”
Người tóc dài cầm súng, dùng vẻ mặt ngái ngủ buông lời châm biếm: “Đồ ngu.”
Chữ “ngu” vừa ra khỏi miệng, hắn bóp cò.
Một chiêu lấy mạng.
Người tóc dài vừa giết chết gã thắt khăn trắng lập tức nhận được 1800 đồng tiền thưởng, con số trên đầu hắn cũng từ “100” nhảy lên “1900”.
Lâm Việt thô bạo lột chiếc áo bốc cháy trên người mình ra, vùi vào cát xung quanh dập lửa. Cũng may diện tích khu Bạch Cốt phần lớn là đất cát, nếu không anh cũng chẳng dám liều mạng để mình cháy hừng hực như vừa rồi.
Lửa tắt, Lâm Việt liền uống một chai thuốc hồi phục, tóc bị thiêu trụi tức thì dài ra, da thịt bị kéo tróc theo quần áo cũng nhanh chóng liền lại. Chiếc áo duy nhất đã bị đốt sạch sẽ, anh liền thuận tay xé tấm ga giường bên cạnh quấn tạm lên lưng.
Hai người trong hội khăn trắng chưa kịp gọi đồng bọn đã bị giết, lần đánh lén này của Lâm Việt coi như đã thành công, thế nhưng anh vẫn giữ nguyên thái độ cảnh giác khi đứng trước kẻ thù, lạnh lùng nhìn đám người buộc khăn đỏ tụ tập cách đó hơn mười mét.
Suốt quá trình anh lao ra giết người, những kẻ này vẫn luôn đứng đó xem trò vui, tuy không ra tay giúp hai tên thắt khăn trắng nhưng cũng không giúp anh.
Bàng quan đứng nhìn không có vấn đề gì, thứ khiến Lâm Việt khó chịu là ánh mắt của họ.
Những kẻ đó giống như đang đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy nhạo báng lại hả hê, như thể cuộc chiến sống còn giữa người với người cũng chẳng khác nào hai con chó hoang đầu đường cắn lộn. Thậm chí họ còn nhàn nhã đánh giá, phê bình “màn thể hiện” của anh nữa.
Thờ ơ đến tột cùng.
Ngay cả trên chiến trường anh cũng chưa từng gặp ai lạnh lùng đến vậy, chẳng lẽ quy tắc của Thế giới luân hồi này là để sàng lọc, chọn lựa ra kẻ ích kỷ máu lạnh nhất hay sao? Nếu sống trong thế giới này một thời gian dài, lẽ nào tình cảm của anh cũng sẽ dần dần mai một, trở thành một trong những người kia?
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã khiến Lâm Việt căm ghét đến rùng mình.
Mãi cho đến khi người luân hồi tóc dài móc ra khẩu súng lục, đám người buộc khăn đỏ vốn chỉ làm khán giả đứng xem mới đột nhiên hai mắt sáng rực.
Một người phụ nữ đầu thắt khăn đỏ cười cười bước ra: “Thẻ của cậu là súng à? Chúng tôi nhận cậu, gia nhập vào tiểu đội chúng tôi đi.”
Người đàn ông tóc dài híp mắt, cực kỳ quả quyết từ chối: “Không, cái khăn buộc đầu của các người xấu quá, sẽ ảnh hưởng sức chiến đấu của tôi. Tôi thấy là cách buộc khăn của đội các người có vấn đề, thật ra có thể…”
Tên tóc dài còn chưa kịp ba hoa xong, Lâm Việt đã tóm lấy cánh tay hắn, kéo hắn rút lui. Người kia cũng phản ứng rất nhanh, lập tức theo chân anh bỏ chạy. Thất phu vô tội, hoài bích kì tội*, trời mới biết cái đám đó có lật mặt, giây trước còn cười tủm tỉm giây sau đã xông lên cướp bóc hay không.
Để tránh vòng sáng dưới chân làm lộ tung tích, hai người cùng chạy không bao xa liền tách ra.
Nhóm người buộc khăn đỏ chỉ đuổi theo lấy lệ một đoạn rồi mặc họ, đó là bởi Lâm Việt đã cố ý không lấy thẻ luân hồi của hai tên thắt khăn trắng khi nãy, nhờ vậy mới thu hút được đám người đó bỏ qua mình. Dù sao anh và người đàn ông tóc dài đều là người mới, có đuổi kịp cũng không thể giết, bắt nhốt hành hạ thì rất phiền toái, chẳng bằng đi nhặt hai tấm thẻ luân hồi đã bày sẵn ra còn hơn.
Lâm Việt một mạch vừa chạy vừa rẽ ngoặt mấy lần, thuận lợi tránh thoát được nhóm người khăn trắng. Sau khi xác nhận xung quanh an toàn, anh liền chui vào một căn nhà nhỏ đã thủng lỗ lớn ven đường. Bên ngoài gian nhà kia là một cái xác nằm trơ trọi, có thể giúp anh xua bớt vài tên thợ săn lười nhác.
Thế nhưng vừa mới nghỉ ngơi được một phút đồng hồ, tiếng bước chân đều đặn đã vang vọng bên tai. Theo âm thanh ngày càng tiến sát, một bóng người xuất hiện ngay ngoài lỗ thủng trên bức tường thô sơ, khom lưng nhìn vào.
Lâm Việt chẳng kịp thấy rõ kẻ đến là ai, đôi mắt lóe lên tia sáng dữ tợn, ngón tay cong thành móc câu khóa chặt yết hầu, một cước đá thẳng đầu gối đối phương.
Người kia bị tập kích bất ngờ, mất thăng băng ngã nhào về phía trước, Lâm Việt liền thừa cơ lôi cổ đối phương, đè mặt hắn xuống đất. Anh kiềm chặt nửa người trên của hắn, đầu gối chuẩn xác đặt trên phần gáy trí mạng.
Từ đầu đến cuối, từng động tác của anh đều lưu loát thành thạo, người chưa từng trải qua huấn luyện thực chiến chắc chắn không thể làm được hoàn hảo đến vậy.
Bàn tay Lâm Việt đã nâng cao toan đập ngất kẻ xâm nhập bất chợt khựng lại.
Anh thấy đuôi tóc dài quen thuộc của kẻ kia.
Lâm Việt hơi thả lỏng áp lực đè trên cái cổ dưới đầu gối, lạnh lùng hỏi: “Sao lại là anh?”
Người đàn ông tóc dài vừa bị Lâm Việt quăng ngã lần thứ hai bất đắc dĩ thở dài: “Tôi chẳng còn chỗ nào để đi, lại lười nghĩ xem nên trốn đi đâu nên theo anh.”
Lâm Việt vẫn ôm lòng cảnh giác đối với gã người mới xa lạ này, tiếp tục vặn hỏi: “Theo cái gì mà theo? Thẻ của anh không phải là súng sao? Tôi thấy trong khu Bạch Cốt này chẳng được mấy người có súng, anh có vốn chắc như thế, đi theo người mới như tôi không phải lãng phí à?”
Gã tóc dài lười biếng nói: “Nhưng mà súng của tôi thật ra không phải là thẻ đâu, là đồ có trên người từ lúc mới vào Thế giới luân hồi. Chắc là cái thế giới này thấy thẻ luân hồi của tôi vô dụng quá nên cho tôi khẩu súng ấy, nhưng giờ chỉ còn hai viên đạn thôi mà súng này lại không thể dùng thẻ để bổ sung đạn được, dùng hết thì thành đồ vứt đi.”
Thảo nào vừa rồi hắn lại từ chối lời mời của đám người thắt khăn đỏ. Tuy gia nhập vào một hội nhóm sẽ an toàn hơn, nhưng súng của hắn lại không thể dùng thẻ luân hồi để bổ sung đạn, như vậy chẳng khác nào vô dụng, mà nếu đám người kia phát hiện ra sự thật, chắc chắn sẽ không rủ lòng từ bi tha cho hắn.
Lâm Việt vẫn duy trì tư thế kìm kẹp, không hề có ý định buông lỏng: “Thẻ của anh là gì?”
Gã tóc dài nhấc tay trái lên, biến hình xăm trên mu bàn tay thành tấm thẻ quơ quơ: “Niết bàn, có thể hồi sinh một người chết. Thẻ này không thể thăng cấp cũng không thể tự dùng cho bản thân, vớ phải nó rồi tôi đúng là phế vật.”
Tấm thẻ luân hồi của gã tóc dài hơi khác với của người khác, nó rõ ràng cao cấp hơn những tấm Lâm Việt đã từng thấy nhiều. Chiếc thẻ kia tuyền một màu đen, chất liệu làm thẻ cũng không giống bài tú lơ khơ mà giống như một thứ kim loại hiếm nào đó, vừa trơn bóng vừa phản sáng lấp lánh.
Hồi sinh…
Tấm thẻ của gã tóc dài này, nói nó vô dụng là bởi trước mắt nó quả thực không thể giúp gì cho hắn, cũng khó trách hắn bị mấy người luân hồi già đầu cướp đến không còn một xu. Nhưng nếu xem xét cẩn thận, đây cũng là tấm thẻ vô cùng hữu dụng lại hiếm có.
Dù sao Thế giới luân hồi này đã từng khẳng định, mỗi người luân hồi chỉ có một sinh mạng mà thôi, có một tấm thẻ hồi sinh chẳng phải dôi ra được thêm một cái mạng sao.
Tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng Lâm Việt, người tóc dài dứt khoát nói ra ý định của mình: “Hay là anh bảo vệ tôi đi, chỉ cần nhỏ máu của anh vào thẻ niết bàn của tôi thì lỡ anh chết tôi có thể hồi sinh anh.”
Lâm Việt lần nữa hoài nghi: “Vậy sao anh không dùng năng lực này đi tìm núi dựa nào mạnh hơn? Đám người trong nhà bê tông toàn là kẻ mạnh đấy.”
Gã tóc dài liếc mắt: “Những người đấy chắc chắn không hiền lành gì, tôi nào dám dính líu đến họ? Lúc nãy anh không những không thật sự bỏ tôi lại rồi chạy trốn, hơn nữa còn trở lại cứu tôi, tôi cảm thấy nhân cách của anh không tồi, có thể tin được. Với lại cái áo anh mặc lúc đầu… là đồng phục cảnh sát của nước Bàn Cổ? Tôi tin một người lính sẽ không vô duyên vô cớ hại tôi đúng chứ?”
Nương theo ánh sáng mờ nhạt từ vòng tròn dưới chân, Lâm Việt quan sát biểu cảm trên mặt người đối diện. Hừm… Tuy tên này hai mắt lờ đờ như cá chết nhưng vẫn có thể nhìn ra, rất chân thành.
Lâm Việt liền hỏi thêm một câu cuối cùng: “Cờ bảo vệ người mới của anh còn mấy đêm?”
“… Hôm nay mới là đêm đầu tiên tôi ở khu Bạch Cốt.” Người tóc dài vẻ mặt cam chịu nói, dù sao mới đêm đầu tiên đã bị cướp sạch tiền thật sự rất thê thảm.
Nghe được câu trả lời của hắn, Lâm Việt thoáng yên tâm. Mới đêm đầu tiên, vậy anh còn có hai ngày để quan sát đối phương rồi mới quyết định có tin hắn hay không.
Đầu gối trên gáy người tóc dài không ấn chặt nữa, anh nói: “Tôi tên Lâm Việt.”
Người kia uể oải xoa xoa gáy: “Tôi tên… Giang Thủy Hàn.”
Khai tên họ đầy đủ xong xuôi, Giang Thủy Hàn liền chìa thẻ của mình về phía Lâm Việt, thoải mái nói: “Anh trích máu đi.”
Lâm Việt cố gắng dùng móng tay không mấy dài của mình cào ra một vết thương nhỏ trong lòng bàn tay, nặn một giọt máu bôi lên tấm thẻ.
Vết máu vừa xuất hiện tấm thẻ liền sáng lên đỏ rực, tan vào hình xăm trên mu bàn tay trái của anh, biến thành một con phượng hoàng đỏ thẫm chính giữa hình xăm ấy. Hoa văn hình chim lửa cách điệu trông tương đối đơn giản, tư thế giống như phượng hoàng đang cuộn mình ngủ say.
Nếu chỉ có một hoa văn đó, có thể Lâm Việt sẽ vẫn ôm chút nghi ngờ, thế nhưng ngay sau khi hình xăm trên tay xuất hiện thêm con phượng này, trước mắt anh cũng đồng thời nhảy ra một dòng thông báo.
[Chúc mừng bạn đã giành được năng lực thụ động hạng nhất: Niết bàn. Năng lực này có thể cho bạn một cơ hội sống lại sau khi chết.]
Có dòng thông báo này, Lâm Việt hoàn toàn yên tâm.
Anh thoáng liếc qua Giang Thủy Hàn. Hắn dám dùng tấm thẻ quý giá như vậy cho anh, cửa đặt cược này chẳng hề có gì chắc chắn, nếu chọn sai người thì đồng nghĩa đã tự ném mình xuống vực sâu vạn trượng.
Chỉ là anh… đích thực không phải cái loại người đã chiếm lợi còn giết người diệt khẩu.
Trên mặt Giang Thủy Hàn vẫn còn nguyên dấu vết bị người phụ nữ khăn trắng đánh trước đó, xem ra hắn không có thuốc hồi phục. Lâm Việt lấy một chai thuốc hồi phục trong không gian của mình đưa cho hắn, sau khi uống xong thuốc, hắn bắt đầu nhắm mắt ngồi nghỉ ngơi.
Cũng không biết trong mấy tiếng trước đó hắn ta đã gặp chuyện gì, chắc hẳn đã nếm đủ những quy tắc lạnh lùng tàn khốc nơi đây, vậy nên mới có thể ký thác toàn bộ hy vọng vào một người mới.
Ban ngày cực lực xây cửa dựng nhà, đến tối lại chạy đông trốn tây, lúc này Lâm Việt đã vô cùng mệt mỏi. Anh cũng muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, thế nhưng không thể.
Anh vẫn tập trung cao độ như trước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Màn đêm đen như quét mực không trăng không sao, tối tăm tựa hố đen vũ trụ, nuốt chửng tất cả ánh sáng le lói.
Lâm Việt lấy ra một ổ bánh mì, vừa bẻ từng miếng ăn lấp bụng vừa giết thời giờ. Thế nhưng mới ăn được vài miếng, anh đột nhiên ngừng nhai, ngón tay đang bẻ bánh cũng bất động.
Trước mắt anh, hai dòng chữ đỏ tươi bắt mắt nổi bật trên nền trời u ám.
[Người luân hồi Kim Hương Lan phát lệnh truy nã người luân hồi Phong Mặc! Tiền thưởng: 20.000 đồng tiền cực lạc.]
[Người luân hồi Kim Hương Lan phát lệnh truy nã người luân hồi Lâm Việt! Tiền thưởng: 10.000 đồng tiền cực lạc.]
[Toàn dân truy sát.]
Anh và Phong Mặc, bị truy nã?
Người phát lệnh truy nã tên Kim Hương Lan. Nghe tên thì có vẻ là một phụ nữ, thế nhưng anh hoàn toàn không nhớ mình đã chọc đến người phụ nữ nào.
Trước đó anh từng xem qua chức năng phát lệnh truy nã này, thấy giá để phát lệnh quá đắt, lại thêm treo thưởng cũng phải 1000 đồng tiền nên không hề có hứng thú, không ngờ mới đêm đầu tiên mà chính bản thân mình đã được người ta truy nã, còn trị giá đến 10.000 đồng tiền!
Từ khi đêm xuống đã qua ba tiếng rưỡi, suốt thời gian này Lâm Việt chưa từng thấy một lệnh truy nã nào, điều này chứng tỏ nếu không phải thù hận đến một mức độ nhất định nào đó thì người ta sẽ không sử dụng cái chức năng này. Anh cơ bản có thể xác định được chuyện này hẳn là không liên quan đến anh, quá nửa là do Phong Mặc gây họa!
Đúng lúc này, một chuỗi tiếng bước chân cộp cộp vang lên. Thanh âm Phong Mặc từ bên ngoài căn nhà vọng tới, giọng nói vừa cười cợt vừa hưng phấn khó kìm nén nổi: “Hai chúng ta bị truy nã rồi. Vui thật!”
Lâm Việt chui ra khỏi căn phòng nhỏ, lạnh lùng nhìn hắn: “Vui ở đâu?”
Phong Mặc đứng đó, vòng sáng dưới chân hắt lên khuôn mặt mỉm cười, khóe mắt đuôi mày ngập tràn hứng thú.
Liếc qua đỉnh đầu hắn, Lâm Việt thoáng hoảng hốt. Mới không gặp chưa đến một tiếng đồng hồ, số tiền trên đỉnh đầu Phong Mặc đã tăng thành 16,800 đồng tiền cực lạc!
Anh không khỏi thở dài: “Lại giết đại gia nào?”
Phong Mặc gỡ kính xuống, dụi dụi mắt: “Anh vừa chạy đi tôi liền giết luôn bốn tên khăn trắng còn lại. Chúng là người bang Bạch Điểu, cả bang chắc có chừng hai trăm người, “công việc” chủ yếu là đi vơ vét tài sản của người mới. Mười mấy người chúng ta gặp trên núi với đám chặn máy tra cứu cũng đều là người bang Bạch Điểu.”
Phong Mặc nhe răng nở nụ cười trong sáng: “Tôi không muốn lần sau dùng máy tra cứu lại phải gặp đám này nữa, cho nên tôi ra tay giết đại ca của chúng trước, sau đó xử lý từng tên trong hội.”
Kiểu lý do này của Phong Mặc khiến Lâm Việt không biết bình luận ra sao, e rằng đối với hắn thì người chỉ chia hai loại: một là có thể hợp tác, hai là ngứa mắt. Kỳ thực tính tình của anh cũng chẳng tốt hơn hắn là bao, nhưng ít nhất anh không có thói quen ngứa mắt thì giết người.
Nếu đã bị truy nã rồi, vậy chỉ đành chịu. Trên sổ tay người mới có viết rõ: lệnh truy nã chỉ có hiệu lực một đêm, sau một đêm, nếu đối tượng truy nã không chết, tất cả tiền thường đều được tự động chuyển tới thẻ luân hồi của đối tượng đó.
Lâm Việt và Phong Mặc đều là người mới, chỉ cần không gặp phải loại phát điên phát rồ giết người đến đỏ mắt thì hẳn sẽ không chết. Cố gắng sống sót qua một đêm liền kiếm được hơn vạn đồng tiền, mà dù không bị truy nã đi chăng nữa, đêm nay họ cũng sẽ phải chạy trối chết, chẳng có gì khác biệt.
Ngay lúc Lâm Việt còn đang suy nghĩ, trên bầu trời lại hiện lên hai hàng chữ như tát vào mặt anh.
[Đối tượng truy nã Phong Mặc, vị trí hiện tại: phố số 13 phía Bắc ngõ B số 20621. (30 phút sẽ thông báo thông tin vị trí một lần.]
[Đối tượng truy nã Lâm Việt, vị trí hiện tại: phố số 13 phía Bắc ngõ B số 20621. (30 phút sẽ thông báo thông tin vị trí một lần.]
Vị trí của bọn họ bị tiết lộ! Không chỉ vậy, sau khi tin tức lộ ra, số tiền thưởng trên đầu hai người cũng chuyển thành màu đỏ như máu, vô cùng bắt mắt.
Phong Mặc cười nhạt nhìn hai thông báo vị trí, thong thả đẩy kính: “Tôi nghe nói phó bang của bang Bạch Điểu tên Kim Hương Lan, là một trong những cô bồ của bang chủ. Mà kỳ lạ… Lúc tôi giết tên bang chủ sao cô ta không truy nã tôi luôn, mãi đến giờ mới…”
Phong Mặc đang nói dở bỗng nhiên im bặt, sau đó hắn nhanh như đạn phóng ra ngoài, một cước đá bay căn nhà lung lay sát vách!
Bức tường gỗ bị hắn đá thủng, một bóng người gầy gò từ góc phòng lao ra toan bỏ chạy. Đáng tiếc, ngay trước khi động thủ Phong Mặc đã ra hiệu nhắc Lâm Việt ở đây có người ẩn nấp, tuy ám hiệu hắn dùng không phải loại ám hiệu chiến thuật mà anh từng học, thế nhưng anh vẫn hiểu ra ý hắn là gì, vô cùng ăn ý đón đầu tại góc nhà đối diện.
Bóng người gầy ốm vừa chui ra đã bị Lâm Việt tóm được, mạnh mẽ đè xuống nền đất. Lâm Việt liếc mắt nhìn qua dưới chân người kia, thấy hắn không có vòng sáng người mới, anh liền không chút do dự đánh hắn bất tỉnh.
Tên này có đánh chết cũng chỉ được thưởng 100 đồng tiền chứng minh hắn chưa từng giết người, mà 100 đồng tiền còn chưa đủ khơi lên ý định giết người của anh. Anh cũng không rảnh rỗi đi giết bừa như vậy.
Hai dòng thông báo lồ lộ trên cao khiến Lâm Việt và Phong Mặc không thể tiếp tục nấn ná nữa, họ phải lập tức rời khỏi nơi này!
Nghe tiếng ẩu đả bên ngoài, Giang Thủy Hàn từ trong căn nhà nát chui ra, vừa dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ vừa vươn vai duỗi người. Khi nhìn thấy hai thông báo vị trí trên trời, hắn nhíu mày quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt hai người, đăm chiêu đánh giá.
Ba giây sau, Giang Thủy Hàn có vẻ đã đoán ra đang có chuyện gì, hối tiếc than thở: “Thì ra tên này cùng một nhóm với anh? Thẻ của tôi… Xong rồi, nhìn nhầm rồi.”
Lâm Việt từng là quân nhân, trên người anh mang cảm giác chính nghĩa mơ hồ khiến người ta vô thức cảm thấy an toàn, trái lại Phong Mặc lại khiến người ta không sao lường được, dường như dính líu đến hắn sẽ có chuyện xảy ra. Hai người như vậy đi với nhau, không biết người nào sẽ ảnh hưởng người nào, cuối cùng sẽ là Phong Mặc gần đèn thì sáng hay Lâm Việt gần mực thì đen…
Nhưng thẻ niết bàn chỉ có một tấm, đã thỏa thuận rồi thì Giang Thủy Hàn cũng chỉ còn cách tiếp tục hợp tác với Lâm Việt mà thôi, bởi vậy khi thấy Lâm Việt cùng Phong Mặc chạy vào một con đường, hắn cũng rất tự nhiên chạy theo họ.
Vài giờ tiếp đó, ba người Lâm Việt đã tự mình trải nghiệm sự đáng sợ của lệnh truy nã.
Đám người luân hồi ham tiền thưởng trùng trùng điệp điệp nhảy ra, tên nào tên nấy y như cá mập đánh hơi thấy mùi máu, vừa hưng phấn vừa hung tợn. Những đội thợ săn này ít thì năm người, nhiều thì hơn mười người, mỗi nhóm là một tổ hợp toàn diện, chí ít đều có người sở hữu thẻ có công dụng truy tìm dấu vết và chữa trị vết thương.
Gặp đội năm người họ còn có thể mai phục, dùng vài mưu mẹo chiến thuật nho nhỏ đánh úp, giết chết hai ba người. Thế nhưng gặp phải đội hơn năm người, bọn họ chỉ còn cách bỏ trốn.
Ba người vừa đánh vừa chạy suốt ba tiếng đồng hồ, từ khu phía bắc chạy tới tận khu phía nam. Đáng tiếc thuốc hồi phục không thể giúp họ hồi phục thể lực, cũng không có tác dụng xua tan cơn buồn ngủ. Ba người khó nhọc mệt mỏi đã lâu, rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngay cả Phong Mặc ban đầu vốn vui vẻ thích chí là thế giờ cũng đã tái mét mặt mày.
Ba người nấp trong một gian nhà hai tầng bỏ hoang, không còn sức thì không chạy nữa, cứ thế bắt đầu nghỉ ngơi. Lần thông báo vị trí gần nhất là mười ba phút trước, nếu muốn cắt đuôi đám thợ săn đuổi giết mình, họ chỉ có thể nghỉ mười phút rồi lại tiếp tục lên đường.
Hai chân Lâm Việt như bị đổ chì, nặng đến không muốn nhấc lên. Anh phải cố gắng lắm mới ngăn được mí mắt không ngừng sụp xuống, bởi anh biết lúc này chỉ cần nhắm mắt ba giây thôi, chắc chắn mình sẽ ngủ say như chết.
Nhưng… ý chí con người làm sao thắng nổi bản năng của thân thể?
Lâm Việt cuối cùng không chống đỡ được nữa, nhắm mắt lại rơi vào giấc mộng…
Không biết đã ngủ bao lâu, anh đột nhiên giật mình bừng tỉnh. Giang Thủy Hàn bên cạnh cũng đã không nhịn được mà ngủ mất, chỉ còn Phong Mặc vẫn còn thức, nheo mắt nhìn chằm chằm từng động tĩnh bên ngoài.
Lâm Việt lúc này mới phát hiện trên người mình phủ một chiếc áo khoác màu trắng. Dọc đường đi anh có lột hai bộ đồ của người luân hồi khác, thế nhưng để tiện hành động, quần áo anh lấy đều là màu tối, rõ ràng chưa từng nhặt chiếc áo khoác nào màu trắng cả…
Lâm Việt nghi hoặc hỏi Phong Mặc: “Áo này cậu nhặt về à?”
Phong Mặc cười đáp: “Phải, sợ anh lạnh.”
Càng đáng ngờ, tên này tốt bụng như thế từ bao giờ vậy?
Lâm Việt nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ còn ba phút nữa sẽ có thông báo tiếp theo về vị trí của họ.
Anh liếc qua Giang Thủy Hàn, không đánh thức hắn mà lẳng lặng nhét chiếc áo khoác trắng vào không gian, huých nhẹ tay Phong Mặc, ném cho hắn một ánh mắt.
Phong Mặc hiểu ý, nhanh nhẹn cùng anh rời khỏi căn nhà hoang nhỏ. Đối tượng truy nã chỉ có hai người, không hề liên quan đến Giang Thủy Hàn, không cần phải lôi hắn ta cùng trốn chui trốn nhủi như vậy. Hơn nữa trước đó hắn ta không giúp hai người giết người, thoạt trông cũng không biết đánh nhau, mỗi lần gặp chuyện đều mang vẻ mặt lực bất tòng tâm, vậy thì có hắn ta hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
Trước tiên phải sống qua đêm nay, sau đó anh sẽ tìm gặp lại tên đó sau vậy.
Lần này hai người chọn chạy về hướng tây. Ba phút sau, bọn họ cố ý đứng tại điểm giao giữa hai khu tây nam, chờ đến khi trên bầu trời hiện ra thông báo về vị trí này, hai người liền rẽ ngoặt, men theo ngõ ngách chạy sâu vào bên trong khu tây.
Nhưng lần này may mắn không mỉm cười với hai người. Vừa chạy tới phố số 53, họ đã gặp phải mười mấy người phục sẵn cuối đường.
Trong nhóm người đó có một kẻ từng đụng độ với họ, hắn nhân lúc ẩu đả lấy chút máu của Lâm Việt, dùng máu truy tìm tung tích hai người. Bọn chúng tính toán ra tay trong vòng mười phút sau khi có thông báo vị trí, như vậy có thể tránh phải cạnh tranh với nhiều thợ săn khác.
Đám người kia vũ trang đầy đủ, số lượng đông đúc, lại dùng chiến thuật tiền hậu giáp kích, Lâm Việt và Phong Mặc không còn đường lui.
Nhìn thấy bộ dạng hai người uể oải mệt nhọc, gã trung niên cầm đầu đội ngũ kia liền nở nụ cười: “Yên tâm! Đừng chống cự, bọn tao không giết chúng mày, chỉ bắt sống thôi.”
Lâm Việt nhìn chằm chằm khuôn mặt gã. Hơi hói đầu, có chút mập, thoạt trông đúng là kiểu ông chú béo ra đường vơ đại cũng được một nắm, cười híp mắt ra vẻ hiền hòa.
Nhưng từ nét mặt kia, Lâm Việt có thể ngửi được mùi gian dối đậm đặc.
Gã này nói dối, chúng tuyệt đối không định bắt sống hai người.
Mười mấy tên hùng hổ lao tới, bắt đầu quấn lấy hai người đánh lộn. Lâm Việt và Phong Mặc vốn đã mệt rã rời cũng tự biết bản thân không gánh được nhiều người như vậy, trong đầu chỉ còn lại một quyết tâm duy nhất: có chết cũng phải kéo một tên đi cùng.
Giữa trận chiến hỗn loạn, Lâm Việt mặc kệ đau đớn khắp người, chỉ chăm chăm đánh tới một người phụ nữ sở hữu thẻ luân hồi không có năng lực khắc chế được mình. Phong Mặc cũng chọn ra một thiếu niên tương đối dễ ra tay, tóm lấy hắn đánh không ngừng, bị thương đau nhói cũng không buồn nhếch mép.
Hai người dường như biến thành hai con cá sấu đớp người, mồi vào miệng tuyệt không nhả ra, chẳng mấy chốc đã làm thịt xong hai tên xui xẻo.
Có điều tình hình bản thân hai người cũng không mấy lạc quan, nắm đấm, dao, búa đủ loại giáng xuống không ngừng, đánh cho bọn họ máu me bê bết. Thế nhưng ngay cả khi bị đánh đến thoi thóp, hai người vẫn nắm chặt hai thi thể không chịu buông tay.
Đám người luân hồi đang vây đánh hai người thật ra không dám quá nặng tay, dù sao giết người mới thì mình cũng chết, chỉ đánh đến khi Lâm Việt và Phong Mặc không còn sức chống cự nữa liền ngừng.
Gã cầm đầu đội ngũ không khỏi vỗ tay tán thưởng: “Ô? Cứng thật! Đàn ông lắm! Đáng tiếc, giết hai người sẽ được hơn năm vạn đồng* tiền thưởng, không giết không được.”
(*: Anh em chú ý, giết 2 người có thưởng tiền truy nã là 3 vạn, nhưng cộng thêm con số tiền thưởng trên đầu 2 người nữa nên mới thành hơn 5 vạn nhé.)
Nói rồi gã trung niên hói liền đẩy một người đàn bà đã năm sáu mươi tuổi ra, hống hách hạ lệnh: “Bà làm đi. Nếu bà giết hai tên này thì coi như đã lập công lớn, tôi sẽ cho con trai bà làm đội phó.”
Người đàn bà đã già mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng. Bà ta im lặng hơn mười giây, cuối cùng run rẩy cất tiếng.
“Đội trưởng Lưu… Tôi… nếu tôi giết họ, con tôi thật sự có thể làm đội phó?”
Gã hói tươi cười khẳng định: “Đương nhiên, tôi lừa bà chắc? Yên tâm mà đi đi!”
Người phụ nữ trung niên lưu luyến không rời nhìn thoáng qua một thanh niên đứng giữa đám người. Mặt mũi thanh niên kia có bảy phần giống bà ta, cả hai đều mắt nhỏ môi dày, nhìn qua thật thà chất phác. Thanh niên kia cố nặn ra một gương mặt mếu máo méo xẹo, có điều bởi vì làm bộ quá mức mà trông vô cùng khó coi.
Đầu Lâm Việt dựa trên lưng Phong Mặc, góc nhìn này vừa vặn thấy được khuôn mặt hắn ta.
Anh nhìn ra tên thanh niên kia rõ ràng chỉ đang giả bộ đau khổ, trong mắt hắn ta lồ lộ tham lam và hưng phấn.
Chậc, dùng chính mẹ ruột để đánh đổi lấy quyền lực và địa vị, quả là một tên súc sinh.
Lâm Việt muốn mắng hắn vài câu, thế nhưng há miệng lại không có sức. Anh và Phong Mặc đều đã bị đánh gãy tứ chi, xương sườn cũng chẳng còn mấy khúc lành, tuy toàn thân đau đớn nhưng anh vẫn không rên nửa lời. Phong Mặc máu me đầm đìa nằm dưới đầu anh vẫn không hề nhúc nhích, xem ra còn thảm hại hơn anh.
E là… họ sẽ phải nằm lại nơi này.
[Quy tắc]
Lâm Việt mở mắt trừng trừng nhìn người phụ nữ trung niên đang đi về phía mình. Mu bàn tay bà ta lóe lên ánh sáng, tụ thành một cặp loan đao đen tuyền.
Lâm Việt có thể thấy được sự sợ hãi của bà ta, thấy được đôi tay bà ta run rẩy.
Giết người mới thì mình cũng phải chết, sao bà ta có thể không sợ hãi. Thế nhưng vì “tương lai” của con trai, người đàn bà già cả này vẫn phải cắn răng bước tới.
Trên khuôn mặt vô cùng bình thường kia, giờ phút này chỉ còn lại quyết tâm vứt bỏ tất cả.
Lâm Việt hiện tại kỳ thực đã không còn hơi sức nói chuyện, vết thương trên đầu khiến suy nghĩ cũng có phần chậm chạp mơ hồ. Mãi cho tới khi người phụ nữ trung niên kia đã đứng trước mặt mình, anh mới cố dùng hết sức lực yếu ớt nói một câu.
“Dùng ba mạng người đổi lấy một chức đội phó… có đáng không?”
Lời này vừa dứt, nước mắt người phụ nữ kia bỗng tràn ra, cố gắng thế nào cũng không ngừng lại được.
Ánh mắt của bà ta đột nhiên thay đổi. Đó là một ánh mắt vô cùng phức tạp, giống như một người đã đứng bên bờ vực điên cuồng, chìm trong oán hận không cam.
Lâm Việt dường như có thể nhìn thấy trên mặt bà hai chữ – không đáng.
“Tôi có thể làm gì được… Dù thế nào… tôi vẫn phải chết…”
Người phụ nữ trung niên thì thào, nỗi tuyệt vọng bao trùm đôi con ngươi tăm tối.
Khoảnh khắc này, Lâm Việt bỗng hiểu nỗi khổ của người đàn bà kia.
Bà ta ra tay không phải vì chức vị đội phó cho đứa con trai duy nhất.
Bà chỉ là bất đắc dĩ.
Trong đội ngũ này, địa vị của bà ta có lẽ là thấp nhất, bởi vậy mới bị đội trưởng đẩy ra làm con tốt thí mạng. Đối mặt với nhiều ánh mắt đâm vào lưng mình như thế, bà còn có lựa chọn khác hay sao? Chạy, căn bản không chạy nổi. Từ chối, đám người này có lẽ sẽ thẳng tay giết bà.
Tên con trai súc sinh kia không đáng giá để bà chịu chết. Bà cũng nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, là hư tình giả ý hay thật lòng thật dạ, một người mẹ chắc chắn không thể không nhận ra.
Thế nhưng nếu bà từ chối, con trai sẽ phải chết theo bà.
Bà đã chẳng còn con đường nào khác, chỉ có thể gắng chống lên can đảm, cố không để mình chết quá tội nghiệp, ít nhất bề ngoài cũng có vẻ vĩ đại một chút.
Để con trai giành được quyền lực, để con trai không phải chết, bà phải hy sinh.
Nhưng chết như thế, đích thực không đáng!
Người phụ nữ này rõ ràng tới để giết Lâm Việt, vậy mà lúc này trong lòng anh lại có chút thương cảm cho bà ta.
Cảm xúc bị kích thích khiến vẻ cứng cỏi mà người phụ nữ trung niên khó khăn lắm mới dựng lên được thoáng chốc tan rã. Đao trong tay đã giơ lên cao, thế nhưng hồi lâu vẫn chưa hạ xuống.
Thấy bà ta chần chừ không động thủ, gã đội trưởng không vui quát: “Còn chưa ra tay? Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, nếu bà dám gây chuyện gì thì đừng nói chức đội phó, đến cái mạng con trai bà tôi cũng không chắc giữ lại cho bà được đâu!”
Nghe được câu này, người đàn bà kia lại lần nữa vực dậy quyết tâm. Con trai có không ra gì cũng là ruột thịt, chỉ cần con bà có thể sống sót…
Người đàn bà nâng cao đao bên tay trái…
“Vút” một tiếng, một mũi tên đuôi gắn lông vũ màu băng lam bỗng từ trong bóng tối lao ra, xuyên thấu cổ tay trái người phụ nữ trung niên!
Cơn đau đột ngột khiến những ngón tay già buông lỏng, cây đao rơi xuống mặt đất. Ngay khi bà ta còn chưa kịp phản ứng, cánh tay còn lại cũng trúng một tên!
Mũi tên thứ ba nhắm vào mắt trái của bà ta, đầu tên lộ ra sau gáy vương đầy chất dịch đỏ trắng lẫn lộn.
Mũi tên thứ tư gần như theo đuôi mũi tên trước đó ghim vào đầu người đàn bà, xuyên thủng sọ não.
Bốn mũi tên, gần như mỗi giây lại lao ra một mũi, người đàn bà trung niên bị cơn đau khi trúng tên lần đầu làm phân tâm, kết quả không thể tránh thoát ba tên còn lại.
Cái xác đổ gục trong vũng máu, bà ta đã bị tay thợ săn núp trong bóng tối giết chết!
Vừa thấy người đàn bà kia trúng tên, những tên đồng bọn lập tức nháo nhào tản ra tứ phía tìm chỗ ẩn nấp, ngay cả đứa con trai của bà ta cũng chẳng hề có ý định cứu người.
Tay đội trưởng nấp sau chướng ngại vật, lớn tiếng quát hỏi: “Kẻ nào?”
Từ trong bóng tối vọng ra một giọng nữ quyến rũ lả lơi: “Lưu Tử Minh, anh còn thiếu bốn năm vạn đồng hả? Không phải vẫn muốn ngủ với tôi sao? Tôi theo anh một đêm, hai tên này thuộc về tôi.”
Thanh âm của người phụ nữ này rất đặc biệt, có chút âm sắc Hồng Kông, nhưng lại không rõ ràng lắm. Tiếng giày cao gót “cộc cộc” gõ trên đất bằng kéo theo tiếng bước chân nhốn nháo, nghe qua có vẻ rất nhiều người, chắc chắn không ít hơn phe gã hói mập Lưu Tử Minh.
Cổ Lâm Việt bị thương không thể nhúc nhích, tầm nhìn giới hạn trong một khoảng chật hẹp, chỉ đủ cho anh thấy người phụ nữ đang nói chuyện kia đã đứng bên cạnh mình, tà váy dài màu xám tro theo gió tung bay, trên người cô ta tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Từ vẻ mặt của tên Lưu Tử Minh đối diện, Lâm Việt có thể đoán được người phụ nữ váy xám này chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Lưu Tử Minh bước ra khỏi chỗ trốn, dùng ánh mắt cực kỳ hạ lưu đánh giá người phụ nữ kia, bàn tay nhét trong túi quần không nhịn được nghiêng sang phía bên trái, gãi gãi đũng quần.
“Cả đêm? Vậy thì hai mảnh thịt của em hơi đắt rồi! Ba đêm thì anh sẽ cân nhắc.”
Người phụ nữ thoải mái đồng ý: “Ba đêm thì ba đêm! Tối mai tôi đi tìm anh, giờ anh có thể đi rồi, tạm biệt~”
Khuôn mặt đầy mỡ của Lưu Tử Minh lộ ra nụ cười bỉ ổi, phất tay ra hiệu đồng bọn rút lui.
Đám người kia vừa đi khuất, một bàn tay trắng nõn xinh đẹp bỗng xuất hiện trước mắt Lâm Việt. Chủ nhân của bàn tay kia mở một bình thuốc hồi phục, rót vào miệng anh.
Lâm Việt cảm nhận những vết thương khắp người mình đang dần dần lành lại, thân thể rã rời thoáng chốc thư thái như được ngâm mình trong suối nước ấm áp khiến anh thật muốn cứ thế ngủ thiếp đi, thế nhưng anh vẫn quyết giữ cho bản thân tỉnh táo, mở lớn hai mắt.
Cảm thấy bản thân đã có thể cử động trở lại, Lâm Việt liền chống tay đứng lên, cảnh giác nhìn người phụ nữ vừa ra tay cứu mạng mình.
Cô ta quả thực rất đẹp.
Nhìn bề ngoài, cô ta hẳn là người Nga, vóc dáng rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo, tóc vàng mắt xanh. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, váy dài xám tro phối với giày cao gót màu bạc khiến cho đường phố xù xì điểm thêm hương sắc.
Mỹ nữ này khiến người ta lập tức liên tưởng đến hai chữ – yêu tinh.
Trước đó Lâm Việt vốn tưởng cô ta nói tiếng phổ thông pha giọng Hồng Kông, giờ mới biết thì ra cái “giọng Hồng Kông” này là do tiếng Bàn Cổ không phải tiếng mẹ đẻ, cô ta chỉ có thể học được đến trình độ ấy mà thôi.
Người đẹp thì rất đẹp, nhưng Lâm Việt lại không có chút tâm trạng thưởng thức nào. Trong khi cô ta đổ thuốc hồi phục vào miệng Phong Mặc, anh đứng một bên lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại cứu chúng tôi?”
Mỹ nữ nở nụ cười rực rỡ, thân thiện đưa tay về phía anh: “Tôi tên Yulia! Anh hẳn là… Lâm Việt?”
Số tiền treo thưởng của anh bằng một nửa Phong Mặc, tiền thưởng hiện trên đầu anh thì bằng một phần ba hắn, nhìn vào đó Yulia có thể đoán ra anh là ai.
“Phải.” Lâm Việt không bắt tay với cô ta. Người phụ nữ này tình nguyện dùng thân thể mỹ miều đổi lấy hai người từ tay Lưu Tử Minh, khó tránh khỏi khiến anh nghi ngại.
Cảm nhận được địch ý của Lâm Việt, Yulia ung dung mỉm cười: “Anh sợ cái gì, tôi cũng chẳng ăn thịt anh. Tôi chỉ tò mò cô ả Kim Hương Lan sao lại phát lệnh truy nã hai người mới nên hỏi thăm thử, hóa ra là tại hai người giết đại ca bang Bạch Điểu chọc cô ta phát rồ. Wow, tôi phải công nhận hai người lợi hại, không sợ sau khi cờ bảo vệ hết thời hạn sẽ bị người ta băm xác à?”
Lâm Việt nhìn Phong Mặc, không nói lời nào.
Phong Mặc đáp lại cô ta bằng khuôn mặt tươi cười thản nhiên: “Không sợ, thừa dịp cờ bảo vệ vẫn còn thì đi gia nhập thế lực đối địch với bang Bạch Điểu không được à? Tỷ như hội của cô chẳng hạn.”
Yulia bật cười, vươn tay với Phong Mặc: “Anh đã hiểu thì tôi không nói nhiều nữa, hoan nghênh các anh gia nhập đội ngũ của tôi. Tôi vẫn luôn tìm kiếm người mới có tiềm lực, mong họ dùng cờ bảo vệ của người mới giúp tôi một việc, thế nhưng mấy tốp tôi tìm được trước đây đều khiến tôi thất vọng vô cùng, hy vọng các anh sẽ không như vậy.”
Phong Mặc thoải mái bắt tay cô ta, tò mò hỏi: “Nghe nói khu Bạch Cốt đã thành địa bàn của người luân hồi nước Bàn Cổ rồi, những người luân hồi nước ngoài khác sống khó khăn lắm hả?”
Yulia lắc đầu, hai mắt sáng ngời đảo một cái: “Toàn là chuyện bọn bang Bạch Điểu bịa ra hù dọa người mới thôi, kỳ thực khu Bạch Cốt vốn chỉ nhận người nói tiếng Bàn Cổ, chẳng có người nước ngoài không biết tiếng nào ở đây hết. Cũng vì thế nên ở đây bề ngoài của tôi hữu dụng lắm, có cả đám đàn ông muốn ngủ với tôi, chỉ cần tôi qua đêm với họ thì sẽ đổi được rất nhiều thứ, tiền cực lạc, thẻ luân hồi, quan hệ nữa.”
Tuy lời nói ra giống như một ả đàn bà lẳng lơ, thế nhưng đáy mắt cô ta lại trong suốt nhiệt tình, hoàn toàn không giống với một người đã quen bán thân tìm lợi.
Người phụ nữ này vừa mâu thuẫn, lại vừa kỳ lạ.
Lâm Việt không muốn tiếp tục câu chuyện thân thể này nữa bèn đổi đề tài: “Cô muốn chúng tôi lợi dụng cờ bảo vệ để làm gì?”
Nghe câu hỏi này, thái độ của Yulia bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Các anh có từng nghĩ tới chuyện… lợi dụng quy tắc của khu Bạch Cốt theo hướng tốt không? Sự hỗn loạn hiện tại hoàn toàn có thể đảo ngược, việc mà tôi muốn các anh làm chính là thay đổi quy tắc khu Bạch Cốt.”
Yulia chỉ vào ngọn núi xa xa, chính là ngọn núi mà ba người xuất hiện lúc đầu.
“Tôi với đồng đội đã nghiên cứu nhiều lần, ngọn núi trước mắt kia tên núi Tứ Quý, bởi vì tất cả thiên tai trong khu Bạch Cốt đều do nó tạo ra. Chỉ cần làm cho ngọn núi này không giáng tai họa nữa, tỷ lệ người mới tới sống sót ở đây sẽ cao hơn. Người đã ở đây cứ cách bảy ngày lại phải tham gia vào Thế giới luân hồi một lần nên nhiều chuyện muốn làm cũng khó, chúng tôi tốn rất nhiều công sức mới tìm ra một cửa vào có thể dẫn tới “trung tâm điều khiển” núi Tứ Quý, thế nhưng lối đó chỉ người mới mới đi qua được.”
Nói rồi Yulia ngước đôi mắt xanh biếc nhìn Lâm Việt và Phong Mặc. Trong đáy mắt kia, anh nhìn thấy sự cương quyết.
Cô ta đang không tiếng động uy hiếp hai người.
Không rõ vì sao cô ta lại muốn thay đổi khu Bạch Cốt, chỉ biết cô ta kiên định cố chấp như vậy, không ngần ngại dùng chính thân thể đổi mạng cho hai người, cô ta chắc chắn sẽ không cho họ cơ hội đàm phán.
Xem ra, chỉ còn cách đồng ý mà thôi.
—
*Thất phu vô tội, hoài bích kì tội: Người bình thường vô tội nhưng chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Đoán là anh em đều hiểu nghĩa câu này rồi, cơ mờ cứ chú thích cho nó đủ lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất