Chương 27: Yêu ma
Thôn nhỏ che giấu bí mật day dứt lòng người tan biến trước mắt Lâm Việt.
Khi lần nữa mở mắt, anh thấy mình đang đứng giữa một căn phòng nhỏ. Gian phòng này không có cửa sổ, chỉ có ngọn đèn u ám và hai chiếc giường phủ nệm mềm.
Mặt sàn dưới chân không mấy vững chãi, không ngừng rung lắc nhè nhẹ. Lâm Việt bám lấy khung giường kế bên, đường nhìn vô tình dừng lại tại hàng chữ khắc trên thành giường – khoang Thần lửa.
Xem ra anh đang ở trên một con thuyền.
Phong Mặc đứng ngay cạnh anh, mặt mày hớn hở: “Vui đấy.”
Lâm Việt lạnh tanh nói: “Ngay cả quy tắc của Thế giới luân hồi cũng có thể là chiêu lừa gạt, về sau chúng ta sẽ càng khó khăn.”
Từ trước tới nay, quy tắc mà Thế giới luân hồi công bố luôn không có bẫy rập, nói một là một hai là hai, bởi vậy mới khiến hai người chủ quan, chẳng ngờ ba mươi phút trong thông báo lại đột nhiên biến thành bốn phút.
Cảm giác bị Thế giới luân hồi đâm cho một phát quả thực khó chịu.
Trái lại, Phong Mặc nghe anh nói lại cười càng vui vẻ hơn: “Quy tắc của Thế giới luân hồi không lừa gạt, rất công bằng, hơn nữa nó cũng cảnh báo chúng ta từ sớm rồi. Anh nhớ lại xem, có phải lúc ở núi tuyết nó có nói Thế giới luân hồi này là thế giới đặc thù, có quy luật thời gian đặc thù không?”
Một câu của Phong Mặc khiến Lâm Việt bừng tỉnh. Anh nhớ tới dòng thông báo nhiệm vụ xuất hiện muộn, sau đó thời gian đếm ngược khi chuyển tiếp thế giới chẳng hiểu sao lại nhảy loạn, đúng là rất phù hợp với cái gọi là “quy luật thời gian đặc thù”.
Tuy vậy, anh vẫn không ngăn được cơn tức âm ỉ trong lòng, cau mày nói: “… Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra lần thứ hai.”
Lần vấp ngã này coi như dùng đồ đạc đổi lấy thông tin, dù sao vẫn tốt hơn phải đem mạng mình ra đổi, tuy vì vậy mà trong không gian của anh hiện giờ chỉ còn lại thi thể nữ quỷ lửa, vài tấm thẻ luân hồi và chút nước lã…
Lục lọi khắp khoang thuyền vẫn không thấy bất cứ gợi ý liên quan tới nhiệm vụ nào, Lâm Việt quyết định trước tiên lên boong tàu tìm kiếm. Anh cầm thẻ phòng trên bàn, cùng Phong Mặc ra ngoài.
Đây là một con tàu biển chở khách chạy tuyến cố định, trên tàu hầu hết là người Bàn Cổ. Gian phòng của hai người ở tầng B3, là khoang nhỏ giá rẻ, cũng là nơi đông người nhất.
Khoang tàu nhỏ hẹp, rất nhiều người đang tụ tập trên hành lang nói chuyện phiếm. Lâm Việt và Phong Mặc xuyên qua đám người, vừa đi vừa liếc nhìn mu bàn tay trái của họ, tìm xem có người luân hồi nào lẫn vào đây hay không.
Nhìn quần áo của những người này có thể xác định giờ đang là mùa thu, đám đàn ông hầu như đều mặc áo sơ mi dài tay và quần mỏng, bởi vậy hai người mặc áo rét dày cộp, chân xỏ giày leo núi trông có vẻ vô cùng quái đản. Dọc theo đường đi, không ít người ném ánh mắt khác thường về phía họ, thế nhưng trong nhẫn không gian của Lâm Việt giờ chẳng còn quần áo mà thay nữa, anh chỉ đành mặc cho người ta nhìn mình.
Có điều mặc quần áo ngu thế này đi khắp nơi… không thuận tiện để thực hiện nhiệm vụ lắm. Còn hơi nóng nữa.
Khi đi ngang qua phòng giặt cuối hành lang, hai mắt Phong Mặc bỗng nhiên lóe sáng, nắm cổ tay Lâm Việt kéo vào.
Trong phòng giặt, hơn mười chiếc máy giặt và máy sấy đang rì rì chạy, trong rổ đựng đồ xung quanh chất đống quần áo bẩn chờ đến lượt, trên giá bên cạnh xếp hàng loạt giày đã được cọ đánh sạch sẽ bọc trong túi nilon.
Trên mỗi máy sấy đều có màn hình hiển thị thời gian còn lại, Phong Mặc ngó quanh, vừa vặn thấy một máy hiển thị chỉ còn một phút, hơn nữa trong máy cũng toàn đồ nam.
“Píp…” Chiếc máy sấy vang lên âm thanh báo hiệu, hẳn là đã sấy xong rồi.
Tiếng “píp” vừa vang lên, Phong Mặc liền nhấn nút khiến nó im bặt. Cửa máy sấy bật mở, phả ra một luồng hơi nóng.
Phong Mặc chỉ chỉ máy sấy, nhe răng cười với Lâm Việt: “Anh còn không nhanh lên?”
Lâm Việt mặt không đổi sắc thu đống quần áo sạch sẽ vào không gian, hơn nữa còn nhanh nhẹn thu luôn mấy đôi giày có vẻ vừa chân trên giá. Đối với anh, tất cả đồ vật linh tinh trong Thế giới luân hồi đều có thể tùy ý sử dụng, dù sao thời gian có thể quay ngược vô số lần, những thứ này cũng sẽ xuất hiện trước mắt họ vô số lần, có đồ ngốc mới không dám đụng.
Về phần chiếc camera giám sát đang sáng đèn trên đỉnh đầu, Lâm Việt và Phong Mặc đều coi như không thấy. Dù bị bảo vệ phát hiện cũng chẳng thành vấn đề, có cho mười tên bảo vệ xông tới thì hai người cũng sẽ hạ hết trong vòng nửa phút, chưa kể chuyện trộm vài ba bộ quần áo chưa nghiêm trọng tới mức kéo hơn mười người ra trận bắt họ.
Mà nếu lỡ không cẩn thận làm ầm ĩ lên, vậy họ có thể nhân cơ hội thăm dò cơ chế quản lý trên tàu này, tìm hiểu thêm thông tin luôn luôn có lợi cho việc thực hiện nhiệm vụ.
Hai người vào nhà vệ sinh gần đó, trút bỏ bộ đồ mùa đông dày dặn, thay sang quần áo mùa hè sạch sẽ. Suốt thời gian ở núi tuyết và thôn nhỏ trước đó, Lâm Việt và Phong Mặc không có thời gian tắm rửa, cả người hơi bẩn, tóc tai rối bù. Để không gây chú ý, họ liền dùng nước rửa tay trong nhà vệ sinh gội đầu, sấy tóc bằng máy hơ khô tay. Cả hai đều nhanh nhẹn, chưa đến mười phút đã có thể tóc tai gọn gàng quần áo ngay ngắn ra ngoài.
Lần này khi hai người đi trên thuyền, ánh mắt người xung quanh nhìn họ hoàn toàn khác trước. Lâm Việt và Phong Mặc đều cao trên dưới mét tám lăm, chân dài, cơ bắp cân đối, hơn nữa mặt mũi sáng sủa đẹp trai, chỉ cần khoác áo sơ mi với quần tây đen tầm thường cũng tưởng như sắp đi chụp ảnh bìa tạp chí.
Nếu có mười cơ hội quay ngược thời gian, vậy chuyện hoàn thành nhiệm vụ ngay lần đầu tiên là không tưởng. Cả hai không hề vội vã, mục tiêu hiện tại của họ chỉ là tìm hiểu cấu tạo con tàu này, cẩn thận quan sát người trên tàu một chút.
Hai mươi phút sau, Lâm Việt và Phong Mặc đã xem qua một lượt toàn bộ ba tầng hầm từ B1 tới B3 liền chuyển địa điểm tới trên boong thuyền.
Gió biển mang theo hơi ẩm mát rượi, đại dương rộng lớn phản chiếu bầu trời quang đãng, sắc xanh biêng biếc trong suốt vô cùng.
Trên nền trời trong veo không hiển thị thông báo nhiệm vụ.
Hiện giờ là mười rưỡi sáng, tất cả nhìn qua đều có vẻ rất yên bình, Lâm Việt và Phong Mặc cũng chẳng thể đoán được liệu có thiên tai địa nạn gì sắp ập tới hay không.
Thời tiết thay đổi? Thuyền chìm? Hỏa hoạn?
Để đảm bảo an toàn, Lâm Việt đến quầy lễ tân, hỏi nhân viên xem liệu tàu này có đang chở người quá tải. Cô gái tiếp tân rất chu đáo lễ phép, cẩn thận tra thông tin trên hệ thống giúp anh, nói rằng số người trên thuyền tính cả hành khách và nhân viên là 2058 người, không thể quá tải.
Lâm Việt và Phong Mặc trở lại khoang thuyền, bắt đầu kiểm tra từ tầng một tới tầng năm.
Từ tầng một tới tầng ba là khu dịch vụ giải trí, tầng bốn, năm là khoang hạng nhất đắt đỏ. Quy định của tuyến tàu này là chỉ thu tiền khách một lần khi giao thẻ phòng, trong thời gian hành khách ở trên tàu, ngoại trừ khu đánh bạc và khu mua sắm, hành khách có thể sử dụng miễn phí tất cả các dịch vụ công cộng khác.
Đối với hai tên quỷ nghèo không xu dính túi, quy định này quả là quá tiện. Họ đi khắp khoang thuyền, hễ thấy ở đâu có thứ gì hữu dụng Lâm Việt đều thuận tay nhét vào nhẫn không gian, từ rìu chữa cháy, bình cứu hỏa, thang gấp, hộp cứu thương… Để có thể bổ sung đồ dự trữ trong không gian, anh gần như mạo hiểm thu thập rất nhiều thứ, thậm chí còn lén trà trộn vào phòng bếp, Phong Mặc canh chừng, anh thì trộm thức ăn.
Khi hai người đi ngang qua sảnh biểu diễn ca nhạc, hai bộ áo giáp Gothic* trang trí ở cửa bỗng thu hút sự chú ý của Lâm Việt.
Anh lại gần tỉ mỉ quan sát. Hai bộ giáp này không giống đồ mỹ nghệ cho lắm, trái lại có vẻ là hàng thật, đạt tiêu chuẩn xông pha chiến trường. Trên bức tường bên cạnh còn treo hai thanh kiếm hiệp sĩ, cũng không giống sản phẩm ra lò từ dây chuyền sản xuất hiện đại.
Lâm Việt có chút ý đồ.
Ngay khi anh còn đang suy nghĩ làm sao để qua mắt người trên thuyền, camera giám sát gần đó bỗng đổi hướng, chiếu thẳng vào anh.
Camera vừa chuyển động anh đã nhạy bén phát hiện, lạnh lùng liếc qua. Thế nhưng đúng lúc này, một thông báo nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện trên mặt tường trước mắt.
[Nhiệm vụ của bạn là giết chết toàn bộ tín đồ của tà giáo Đông Hoa trong thời gian quy định. Thời gian còn lại: 57 phút. (Thời gian tại đây đồng bộ với thời gian thực tế.)]
Đọc đến phần bổ sung trong ngoặc, Lâm Việt không khỏi cười lạnh trong lòng. Thế giới luân hồi cũng thật tri kỷ, vừa gài bẫy anh một lần nên giờ mới quan tâm nhắc nhở đây mà.
Có điều không ngờ nhiệm vụ kế tiếp lại là giết người?
Điều này quả thực khiến anh có chút kinh ngạc, không biết quy tắc thay đổi như vậy là để tăng thêm khó khăn hay để giúp họ hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng hơn.
Lâm Việt tuy đăm chiêu suy nghĩ nhưng tay chân cũng chẳng đứng yên. Anh không chút khách khí gỡ hai bộ giáp và đôi kiếm trang trí kia xuống, ném vào nhẫn không gian của mình.
Xong xuôi, anh quay sang trao đổi với Phong Mặc bên cạnh: “Không biết tà giáo Đông Hoa là cái gì, chúng ta đi dò hỏi xem sao?”
Phong Mặc chỉ hướng nhà hàng: “Đến nhà ăn đi, đang giờ cơm trưa, ở đó nhiều người.”
Hai người một trước một sau bước vào nhà hàng ở tầng một, mỗi người tìm một du khách trông có vẻ nhàn rỗi bắt chuyện.
Để không khiến đối phương đề phòng, họ đều mở đầu bằng vài lời vô thưởng vô phạt. Nhờ bề ngoài cao ráo khôi ngô, thái độ của người khác đối với họ khá tốt, hai người được bắt chuyện cũng không phản cảm.
Sau một hồi chuyện phiếm, Lâm Việt vừa cười vừa hỏi người phụ nữ trung niên trước mặt: “Chị cho em hỏi cái này chút, trên thuyền có người của giáo phái Đông Hoa không?”
Gần như cùng lúc, Phong Mặc cách đó vài mét cũng hỏi một người thanh niên trẻ câu hỏi tương tự: “Anh bạn, cậu có biết giáo phái Đông Hoa không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, không khí xung quanh họ bỗng nhiên lạnh lẽo hẳn, hai du khách được hỏi cũng trợn to đôi mắt hoảng hốt, nghi ngờ nhìn hai người.
Người phụ nữ trung niên mới rồi còn điềm đạm dễ gần đột nhiên tàn bạo trừng Lâm Việt, hỏi: “Ngày nữ thần lửa sinh ra là ngày mấy tháng mấy âm lịch?”
Thanh niên trẻ thân thiện cũng nheo mắt quan sát Phong Mặc, hỏi: “Vào ngày thánh an, phải hiến cho nữ thần lửa những tế phẩm gì?”
Sắc mặt Lâm Việt tối xuống.
Họ rõ ràng đã đụng phải nòng súng rồi!
Lâm Việt không nói hai lời, vươn tay khóa chặt yết hầu người phụ nữ trung niên. Với thân thể đã được nâng cấp chỉ số chiến đấu hiện giờ, anh chỉ cần dùng bảy tám phần sức cũng đủ bẻ gãy cổ một người trưởng thành, bàn tay vừa vặn, đoạn xương cổ trong tay liền răng rắc vỡ nát.
Lâm Việt sợ thấy máu, bởi vậy thủ đoạn của anh có thể coi như tương đối nhẹ nhàng, thế nhưng Phong Mặc lại không có lo lắng đó. Hắn dồn lực vào hai nắm tay, dùng tư thế như chiếc kìm bóp lại kẹp đầu thanh niên trước mắt, nện cho xương sọ cậu ta thủng hai cái lỗ, óc não bên trong nát thành tương hồ, mũi miệng phun máu.
Hai tín đồ của giáo phái Đông Hoa cứ thế mất mạng.
Nhà hàng tức thì rối loạn, những tiếng thét chói tai vang lên không dứt. Đám du khách chung quanh hốt hoảng bỏ chạy, nhân viên bảo vệ vội vã tụ tập lại nơi đây.
Đội bảo vệ trên tàu trước đó đã biết Lâm Việt trộm đồ, nhưng vì không xác định được anh dùng thủ đoạn thần bí gì nên vẫn không dám xông tới, chỉ có thể nấp sau màn hình theo dõi hai người không rời mắt, mãi đến khi thấy cảnh tượng giết người tàn bạo mới ý thức được họ là thành phần nguy hiểm hung ác thế nào.
Đám nhân viên an ninh mặc đồng phục đen bắt đầu cầm bộ đàm liên lạc không ngừng, mười mấy bảo vệ khác thì từ các cửa ập tới, tay cầm côn điện bao vây họ.
Những bảo vệ này không vội vàng động thủ, hất hàm chất vấn: “Các anh là ai? Vì sao lại giết người?!”
Lâm Việt lạnh mặt nhìn đám bảo vệ đang làm thủ tục hỏi cung. Áo sơ mi trên người có chút bó buộc, anh liền cởi chiếc cúc trên cổ, xắn ống tay áo lên, bình tĩnh bắt đầu bịa chuyện.
“Chúng tôi là cảnh sát quốc tế đang thi hành nhiệm vụ. Hai người kia là tín đồ tà giáo, trên người có bom, nếu không giết họ thì họ sẽ cho nổ thuyền.”
Sắc mặt nhóm bảo vệ bỗng nhiên trở nên kỳ quái.
Tên đội trưởng hai mắt trợn tròn, giận dữ rống lên: “Nó dám chửi thần giáo Đông Hoa của chúng ta là tà giáo! A! Có nhớ lúc trước nó dùng tà thuật trộm đồ không? Nó là yêu ma trà trộn lên thuyền của chúng ta! Các tín đồ thân yêu, các người còn chờ gì nữa? Loại yêu ma này phải thanh tẩy! Đừng sợ, chúng ta chiến đấu vì thần, dù chết trận cũng sẽ được sứ thần chào đón, được đưa vào Thánh Vực!”
Đám bảo vệ vốn còn chần chừ không dám tiến lên, thế nhưng vừa nghe tiếng hô hào của tên đội trưởng, họ bỗng như đồng loạt phát điên, gào thét nối nhau lao về phía Lâm Việt và Phong Mặc!
Hóa ra những nhân viên an ninh này cũng là thành viên của tà giáo!
Trận chiến nổ ra nằm ngoài dự đoán của Lâm Việt. Anh lấy thanh kiếm vừa thu ra khỏi không gian ném cho Phong Mặc, Phong Mặc cười híp mắt tiếp lấy, linh hoạt chém giết giữa đám người. Thanh kiếm thép nặng mấy chục cân nằm trong tay hắn cũng chẳng khác gì thanh đao nhựa, vung lên, chặt xuống, quét ngang, đâm thẳng, động tác nhẹ nhàng không mảy may cực nhọc. Tuy kiếm thuật không mấy đặc sắc nhưng hắn lại nắm rõ từng điểm trí mạng trên cơ thể người, mỗi khi ra chiêu chắc chắn có kẻ phải chết.
Lực uy hiếp của Lâm Việt cũng chẳng hề kém cạnh Phong Mặc, đòn tấn công không đẹp đẽ xảo diệu, chỉ đơn giản, trí mạng, nhanh chóng. Bởi vì không muốn thấy máu, anh bèn cướp cây côn trong tay một bảo vệ, bắt đầu phản công!
Một côn, đập nát xương sọ. Một côn, đánh vỡ đầu gối. Một côn, chém gãy xương vai. Với sức lực của anh hiện giờ, không cần biết là bộ phận nào, mỗi côn đập xuống sẽ phế luôn chỗ đó.
Hai người nhẹ nhàng giết sạch mười mấy tên bảo vệ tà giáo, xuống tay tàn nhẫn không để sót lại chút đường sống nào. Đến khi dừng lại, côn trong tay Lâm Việt đã biến dạng, kiếm của Phong Mặc cũng mẻ vài miếng.
Đám du khách khác đã sớm chạy mất tăm, nhà hàng rộng lớn trống rỗng không người, mặt sàn ngổn ngang lộn xộn.
Khi trận chiến mới xong một nửa, còi báo động đã hú ầm ĩ khắp nơi, còn có nhân viên dùng loa chỉ huy khách hàng trốn thoát. Lúc này, cửa cuốn xung quanh đang dần dần hạ xuống, tựa hồ muốn nhốt hai người trong nhà hàng này.
Nhưng cửa cuốn làm sao có thể nhốt được họ?
Phong Mặc ung dung đi tới trước một cánh cửa, chèn hai chiếc ghế vào bên dưới, chặn lại trước khi nó kịp hạ xuống mặt đất. Trong lúc đó, Lâm Việt tranh thủ lục lọi khắp nhà hàng, tìm một số vũ khí có thể gây thương tích cất vào không gian làm đồ dự trữ.
Ngay cả đội bảo vệ cũng là thành viên tà giáo, rốt cuộc trên con tàu này có bao nhiêu tín đồ?
Thật không dám tưởng tượng.
Lâm Việt và Phong Mặc chui qua khe hở dưới cửa cuốn, xông lên tầng hai. Thế giới luân hồi không gợi ý thêm gì, vậy họ cũng chỉ có thể đến nơi tập trung đông người làm trò khiêu khích, có lẽ có thể khiến vài tên tín đồ tà giáo không nhịn được ngóc đầu.
Họ vừa leo đến tầng hai, thông báo của Thế giới luân hồi đột nhiên xuất hiện.
[Thời gian còn lại: 57 phút.]
[Số tín đồ tà giáo còn lại: 2041 người.]
Nhìn hai con số này, chân mày Lâm Việt nhăn lại.
Lúc trước khi anh đến quầy lễ tân hỏi chuyện tàu có quá tải hay không, cô gái lễ tân đã cho anh một con số “2058”.
Số du khách và nhân viên trên tàu tổng cộng có 2058 người, vừa rồi họ đã giết chết 17 người, mà số tín đồ còn lại là 2041, vậy không phải là tất cả người trên tàu sao?!
Cả con tàu đều là tín đồ tà giáo? Đây rốt cuộc là tuyến tàu quái quỷ gì vậy?
Lâm Việt và Phong Mặc nhìn nhau. Sức chiến đấu của họ đúng là rất mạnh, đối phó với đám người bình thường này dù một chọi mười cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng hiện tại là một phải chọi lại hơn một nghìn!
Chưa kể còn phải hoàn thành trong 47 phút.
Đây căn bản là nhiệm vụ bất khả thi, hai người chống lại hai ngàn người mà còn giữ được mạng đã là tốt lắm rồi.
Lâm Việt cũng chẳng mấy ngạc nhiên, nói với Phong Mặc: “Vòng này coi như xong, trước tiên cứ giữ mạng cho qua hết thời gian còn lại đã. Lượt sau chúng ta lại tìm cách tập trung đám người này lại, sau đó dùng đòn sát thương quy mô lớn.”
Phong Mặc gật đầu tán thành: “Thế thì đi cướp thêm chút đồ đi, hàng hóa ở đây nhiều lắm mà.”
Hai người cứ thế dứt khoát chấp nhận bỏ qua lượt này.
Tầng hai là trung tâm thương mại của con tàu, là nơi duy nhất trên tàu có thể tiêu tiền. Toàn bộ du khách trên thuyền đều là tín đồ, thế nên họ rất ăn ý, vừa nghe còi báo động đã theo loa hướng dẫn rút hết lên tầng ba. Tầng hai được coi như khu “giảm xóc” vắng lặng không người, vài kệ hàng và ma-nơ-canh bị người đụng ngã đổ lăn lóc, nhìn qua cũng đoán được đám tín đồ đó đã hoảng hốt thế nào.
Lâm Việt nhanh chóng tìm những thứ hữu dụng thu vào nhẫn. Hàng hóa chồng chất sắp đầy chật không gian, anh nghĩ hẳn đã đến lúc ném vài thứ vô ích nào đó ra ngoài rồi.
Tỷ như… xác nữ quỷ lửa.
Lâm Việt lấy thi thể nữ quỷ ra khỏi nhẫn, ném xuống đất. Ngay khi anh xoay người toan bỏ đi, một luồng khí nóng rực bỗng tỏa ra từ phía sau, sáu mảnh xác không cần mồi dấy lên lửa mạnh, thậm chí còn có dịch thể đỏ rực bốc khói nóng hổi tuôn trào từ những vết chém nham nhở.
Xem ra thứ này vẫn còn nóng lắm, không thể ném bừa được.
Lâm Việt vươn tay định thu chúng về, thế nhưng trước mắt anh lại xuất hiện cảnh tượng quỷ quái…
Chất lỏng chảy ra từ xác nữ quỷ lửa hòa quyện với nhau, thân thể nám đen chuyển sang màu đỏ lóa mắt, những mảnh xác chậm chạp nhúc nhích, dần dần dính lại!
Con quỷ này hồi sinh!
Lâm Việt kích hoạt nhẫn không gian toan thu cô ta trở lại, thế nhưng khi anh chỉ định nữ quỷ làm mục tiêu nhét vào không gian, một dòng thông báo lạnh như băng bỗng lóe lên.
[Không thể thu vật sống.]
Mắt thấy những mảnh xác nữ quỷ lửa đã sắp hợp lại làm một, Lâm Việt biết đã hết cách rồi, đành cùng Phong Mặc chạy ngược lại tầng một.
Hai người phóng hết tốc lực lao về nhà hàng, giật hai chiếc ghế chặn cửa cuốn ra, dùng cửa ngăn cản nữ quỷ truy sát sau lưng. Cửa bên này vừa hạ xuống, phía sau cánh cửa khác thông ra boong tàu đột nhiên vọng tới tiếng một người đàn ông hô hào: “Yêu ma xuất hiện! Đội săn ma chuẩn bị tấn công!”
Cửa cuốn phía boong tàu chầm chậm kéo lên. Gần như cùng lúc đó, “rầm” một tiếng vang dội, cửa sắt thông tới tầng hai đã bị va chạm móp méo, lồi lên một hình người.
Dấu vết gồ ghề nhanh chóng chuyển màu đỏ rực, tỏa ra hơi nóng bỏng rát, chính là nữ quỷ lửa đang tấn công nơi này!
—
*Giáp Gothic: Áo giáp tấm Gothic (tiếng Đức: Gotischer Plattenpanzer) là một loại áo giáp tấm được làm bằng thép, có xuất xứ từ một số vùng lãnh thổ của nước Đức và Đế quốc La Mã Thần thánh trong giai đoạn hậu kì trung đại cuối thế kỷ thứ 15. Bộ giáp này che phủ gần như toàn bộ cơ thể của người mặc nó, thường là các hiệp sĩ. Kiểu áp giáp tấm che phủ cả thân thể này khá phổ biến ở châu Âu trong thế kỷ thứ 15 và đã gây nhiều ảnh hưởng đến các loại áo giáp tấm của Anh và Ý. Áo giáp tấm kiểu Gothic được coi là kẻ kế tục của áo giáp Kastenbrust (đầu thế kỷ 15). Kỹ nghệ làm áo giáp Gothic được đánh giá là đạt đỉnh cao tại các xưởng quân khí tại Augsburg, Nürnberg và Landshut.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất